"Có thể cho mình chìa khóa không?"
Văn Nhiễm ngồi rất lâu, nhìn vào đường chỉ tay nơi lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn đang đưa ra trước mặt.
Ánh đèn đường lờ mờ từ xa phủ xuống, hai cái bóng một đứng một ngồi trải dài trong tĩnh lặng. Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn gương mặt Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn đang mặc chiếc áo khoác và quần jeans quá đỗi bình thường của nàng, thế nhưng chỉ cần gương mặt ấy thôi, người ta đã biết cô không phải người trần tục.
Ánh mắt Văn Nhiễm lại rơi xuống lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Nàng đang nhìn đường chỉ tay của Hứa Tịch Ngôn.
Chằng chịt đan xen, đến cả chỉ tay cũng vẽ nên những đường nét đẹp đẽ, nhưng không biết có đoạn nhỏ nào trong đó là sự tháo gỡ mối quan hệ của hai người không? Văn Nhiễm khép mắt lại, đặt tay mình vào lòng bàn tay cô.
Giống như mối quan hệ "người tình" kéo dài hai năm này là do nàng chủ động đề xuất, là nàng như thiêu thân lao vào lửa ngay từ đầu. Đến tận bây giờ, người liều lĩnh không màng tất cả vẫn là nàng.
Hứa Tịch Ngôn kéo nàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay hơi lạnh của nàng: "Lạnh không?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Chúng ta đi bằng gì?"
Nàng có phần do dự. Giờ cũng không còn sớm, bầu trời tối tăm, nếu nói Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang, cộng thêm việc cô đang mặc quần áo quá sức giản dị của mình, không biết có thể qua mặt tài xế hay không.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn lại cười: "Đi xe đạp công cộng được không?"
Văn Nhiễm sững người.
Hứa Tịch Ngôn đã nắm tay nàng đi về phía lề đường.
Ở đây có vài ba chiếc xe đạp công cộng, không được sắp xếp ngay ngắn. Hứa Tịch Ngôn lấy điện thoại ra quét mã mở khóa một chiếc, đạp thử thì phát hiện sên xe nặng khủng khiếp, liền bước xuống, quét chiếc khác.
Văn Nhiễm kéo sát áo khoác đứng bên cạnh, nghĩ bụng: Khi Hứa Tịch Ngôn làm những việc này, thật sự rất dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng.
Ảo tưởng rằng Hứa Tịch Ngôn thực sự chỉ là một người bình thường trong cuộc sống, ảo tưởng rằng sau khi bàn tay phải không thể chơi dương cầm được nữa, phép thuật của cô đã tan biến, sẽ không còn cưỡi chổi bay lên trời, mà rơi thật mạnh xuống bên cạnh Văn Nhiễm.
Cùng Văn Nhiễm đi chợ, nấu cơm, mua sắm ở siêu thị, tản bộ, và đạp xe đạp công cộng.
Hứa Tịch Ngôn gọi Văn Nhiễm: "Cậu cũng chọn một chiếc đi."
Khi Văn Nhiễm đang quét mã xe, cô vừa đạp xe lượn quanh vừa nói: "Hồi cấp ba mình có một chiếc xe đạp leo núi màu đen tuyền, trông ngầu lắm, chắc cậu không nhớ đâu."
Lúc ấy Văn Nhiễm cúi đầu nhìn tờ rơi quảng cáo trong giỏ xe, khẽ cười.
Không đáp lại câu nói kia của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn đạp xe lên trước và nói với Văn Nhiễm: "Ráng theo kịp nha."
Văn Nhiễm phát hiện, Hứa Tịch Ngôn là kiểu người có năng khiếu toàn diện. Ví như thời gian sống ở Hải Thành không nhiều, nhưng trong đầu lại có sẵn một tấm bản đồ, bao phủ toàn bộ con đường từ nhà Văn Nhiễm đến trường cấp ba.
Đêm đã khuya, làn đường dành cho xe đạp vắng tanh, Hứa Tịch Ngôn ngang ngược không thèm đeo khẩu trang. Văn Nhiễm nghĩ, dù có ai đi xe ngược chiều lướt qua, chắc chắn cũng không tin người này là Hứa Tịch Ngôn thật.
Có lẽ sẽ chỉ gửi tin Wechat cho bạn bè sau khi về nhà: [Tối nay mình đạp xe gặp một cô gái, trông giống Hứa Tịch Ngôn lắm luôn!]
Văn Nhiễm đạp xe bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, hai người trò chuyện vu vơ.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có thể đưa mình chìa khóa nhà cậu được không?"
"Sao cơ!" Văn Nhiễm cảnh giác cực độ: "Lúc mình không có ở nhà, cậu không được tự ý xuống lầu."
"Mình biết mà." Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Nhưng lỡ có tình huống khẩn cấp thì sao?"
"Ví dụ?"
"Người ngoài hành tinh tấn công trái đất chẳng hạn."
"Hả!"
Thực tế tốc độ đạp xe hiện tại quá chậm, đến mức khó điều khiển tay lái, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đến khi Hứa Tịch Ngôn nói: "Văn Nhiễm, cậu đạp xe chậm thật đấy."
Văn Nhiễm nhìn đèn giao thông phía trước: "Đúng vậy."
Lúc ấy hai người đang dừng ở ngã tư, đợi đèn giao thông chuyển sang xanh, Hứa Tịch Ngôn nói: "Hãy thử cố gắng hết sức xem sao."
"Hử?"
"Xem cậu có đuổi kịp mình không."
Khoảnh khắc đèn giao thông chuyển màu, Hứa Tịch Ngôn mỉm cười thu lại chân đang chống xuống đất, rồi đạp mạnh phóng vút đi.
Văn Nhiễm hoảng hốt: Trời ơi, chỉ là xe đạp công cộng thôi, có phải xe địa hình đâu!
Nhưng Hứa Tịch Ngôn đã lao đi rất xa, Văn Nhiễm liền dốc hết sức đuổi theo.
Chẳng hiểu sao nàng mỉm cười cùng Hứa Tịch Ngôn.
Gió đêm vẫn mang theo cái lạnh của mùa đông, nhưng bước sang năm mới, trong không khí đã lấp ló hơi thở đầu xuân. Những chồi non trên cành còn chưa nhìn thấy được, phải đến khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, khẽ hít thật sâu mới có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào tươi mới len lỏi vào mũi, nhắc nhở người ta rằng: Tết Âm Lịch đã cận kề.
Gió vờn mái tóc dài của Văn Nhiễm, mang theo cảm giác tự do hiếm có.
Khác hẳn cảm giác bị nhốt trong căn hộ thuê bốn mưa mét vuông.
Khác hẳn cuộc sống hàng ngày đi làm và tan sở phải đón taxi.
Khác hẳn khi nàng ngồi trước máy tính xách tay, im lặng hút thuốc, xem những thước phim kể lại câu chuyện của người khác.
Gió len vào cổ họng, khiến người ta muốn hét lên thật to.
Văn Nhiễm cuối cùng cũng nhận ra, trong cuộc sống đơn điệu mệt mỏi của mình, những khoảnh khắc ở bên Hứa Tịch Ngôn thực sự giống như những lần "bỏ trốn".
Xuyên qua cơn gió, thoát khỏi lẽ thường.
Văn Nhiễm hiếm khi cất tiếng gọi lớn: "Hứa Tịch Ngôn, chờ mình với!"
Hứa Tịch Ngôn giả vờ không nghe thấy, càng đạp nhanh hơn, vừa cười vừa lao đi.
Bên tai Văn Nhiễm ngoài gió, chỉ còn tiếng thở hổn hển của chính mình, hòa với nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Sao thể lực của Hứa Tịch Ngôn lại tốt vậy chứ? Đúng là người thích chơi thể thao mạo hiểm.
Tính hiếu thắng của Văn Nhiễm bị khơi dậy, nàng ra sức đạp xe để rút ngắn khoảng cách. Nhưng dần dần nàng đuối sức, bị bỏ lại phía sau.
Nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn lao đi phía trước, tung bay như một cánh chim tự do.
Văn Nhiễm mím môi.
Hứa Tịch Ngôn phát hiện nàng bị tụt lại, liền thắng xe, một chân chống xuống đất, quay đầu lại hỏi: "Mệt rồi à? Có cần nghỉ chút không."
"Không cần." Văn Nhiễm lắc đầu, đạp đến bên Hứa Tịch Ngôn, bóp thắng, dừng xe song song với cô.
Hứa Tịch Ngôn giơ ngón trỏ khẽ chạm vào trán nàng: "Toát hết mồ hôi rồi này."
Văn Nhiễm chỉ cười, cảm thấy ngay cả hàng mi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Thật là... đến chính nàng cũng thấy mình hơi ủy mị.
Loại cảm xúc chẳng rõ ràng.
Niềm vui không thể giải thích được. Nỗi buồn không giải thích được. Niềm vui xen lẫn cả nỗi buồn cũng không thể giải thích được.
Mỗi lần lại gần Hứa Tịch Ngôn, luôn là thứ cảm xúc như thế.
Nàng chỉ bất chợt cảm thấy, đoạn đường đạp xe vừa rồi như một phiên bản thu nhỏ của mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn.
Nàng mãi mãi dõi theo bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, phải cố gắng hết sức để đuổi kịp.
Hứa Tịch Ngôn rút tay về, bước xuống xe, đi về phía cửa hàng tiện lợi ven đường. Văn Nhiễm hoảng hốt, nhưng đã không kịp ngăn.
Khi trở lại, Hứa Tịch Ngôn cười rạng rỡ, lắc lắc hai chai Coca lạnh trong tay.
Văn Nhiễm đang ngồi trên yên xe: "Cậu làm gì vậy? Không sợ bị nhận ra à?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Bị nhận ra rồi."
"Gì cơ?!" Văn Nhiễm giật mình.
"Mình nói mình không phải Hứa Tịch Ngôn." Cô mím môi, giơ tay lên: "Mình nói mình chơi dương cầm không giỏi."
Câu này vậy mà lại là sự thật.
Một thoáng chua xót dâng lên trong lòng Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn tiện tay ném một chai vào giỏ xe, mở nắp chai kia đưa cho Văn Nhiễm, gọi nàng: "Cô gái ngoan."
Giọng nói trầm xuống mang theo chút mập mờ: "Thể lực yếu quá."
Văn Nhiễm liếc nhìn cô, uống Coca mà không nói gì.
Hai người lại tiếp tục đạp xe. Không bao lâu sau, trường cấp ba của họ đã hiện ra trước mắt.
Văn Nhiễm thật ra chưa từng quay lại đây kể từ khi tốt nghiệp.
Tất nhiên có lúc đi ngang qua, nhưng ý nàng là nàng chưa từng cố tình đến gần, như thể đang trốn tránh điều gì đó, giống như chiếc hộp thiếc cất những món đồ nhỏ liên quan đến Hứa Tịch Ngôn, nàng giấu sâu tận đáy ngăn kéo, chưa bao giờ mở ra lần nữa.
Đêm đã khuya, dưới ánh đèn đường, toàn bộ ngôi trường chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hứa Tịch Ngôn dẫn đường như đã quen từ lâu, đưa Văn Nhiễm vòng ra cửa sau, khóa xe lại, rồi lại gần Văn Nhiễm.
Cười đá mắt với nàng một cái: "Cô gái ngoan chưa từng trốn học đúng không?"
Từng trốn rồi.
Chỉ một lần duy nhất, vì Hứa Tịch Ngôn.
Lúc này Văn Nhiễm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn bức tường phía trước.
Học sinh nam cấp ba trốn học đều nhảy từ đây xuống, nhưng trèo từ dưới lên lại là độ cao gần như không thể thực hiện.
Ngay khi Văn Nhiễm còn đang do dự, Hứa Tịch Ngôn đã bước tới, vỗ vỗ tìm một điểm lồi trên tường làm điểm tựa. Cô đang đi đôi Converse trắng của Văn Nhiễm, rất nhanh chóng dẫm lên đó.
Dù lúc này dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Văn Nhiễm vẫn thấy rõ, mỗi lần Hứa Tịch Ngôn dùng sức, ngón cái và ngón trỏ đều khẽ run rẩy.
Liệu còn có thể chơi dương cầm như trước.
Hứa Tịch Ngôn leo lên rất nhanh, khiến Văn Nhiễm sợ đến mức vội vã gọi nhỏ: "Cậu không sợ ngã à!"
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn còn rảnh rỗi quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Cậu thật nhát gan."
Nhưng chính cô gái nhát gan ấy, lại mang theo chiếc vali nhỏ màu xanh dương, với vốn tiếng Anh ít ỏi chẳng đủ dùng.
Một mình đi California, rồi băng qua sa mạc Maroc.
Với ánh mắt bình tĩnh và kiên định đã kéo cô ra khỏi ngõ cụt, đưa cô chạy trốn khỏi những rối rắm.
Hứa Tịch Ngôn leo nhanh lên tường, thò đầu ra, vươn một tay về phía Văn Nhiễm: "Lên đây, mình kéo cậu."
"Mình nặng lắm đó..."
"Cậu gầy thế, nặng bao nhiêu chứ." Hứa Tịch Ngôn vẫn đưa tay ra, gọi lại lần nữa: "Lên đi."
Văn Nhiễm đưa tay mình ra.
Thành tích thể dục của nàng luôn không đạt, tay chân dài nhưng vụng về, nàng biết tư thế trèo tường của mình trông chẳng đẹp chút nào, lúc đáp xuống còn lảo đảo ngã vào lòng Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cười ôm lấy nàng: "Đi thôi."
Đích đến rất rõ ràng, chính là phòng dương cầm.
Hứa Tịch Ngôn vẫn nhớ đường.
Văn Nhiễm hạ thấp giọng, từ nhỏ nàng vốn ngoan ngoãn, chưa từng làm điều gì sai trái, lúc này như ăn trộm, sợ bị bảo vệ bắt gặp: "Phòng dương cầm chắc cũng khóa rồi."
"Mình nhớ trước đây có một cửa sổ hỏng, ngần ấy năm rồi mà chưa thấy trùng tu, chắc cửa sổ vẫn còn hỏng..." Hứa Tịch Ngôn thử từng khung cửa: "Đây rồi."
Cô mở cửa sổ, nhanh nhẹn leo vào trong, đáp đất nhẹ nhàng, Văn Nhiễm vẫn không nhịn được nhắc: "Cẩn thận bị người ta nghe thấy!"
"Ma hả?"
"... Bảo vệ!"
"Muộn thế này làm gì còn bảo vệ."
Hứa Tịch Ngôn lau sạch dấu chân trên khung cửa sổ, đi tới mở cửa chính, dẫn Văn Nhiễm vào.
Họ không bật đèn, chỉ có vài ánh đèn đường le lói trong sân trường, cùng ánh trăng rực rỡ bất thường đêm nay, ánh sáng dịu dàng như sương khói.
Văn Nhiễm dựa theo ánh sáng nhìn quanh, cây dương cầm vẫn là hiệu họ từng dùng hồi cấp ba.
Hứa Tịch Ngôn sẽ chơi đàn sao?
Văn Nhiễm hơi căng thẳng. Từ khi bệnh viêm dây thần kinh tái phát, Hứa Tịch Ngôn chưa từng chơi đàn, cũng như chưa từng nhắc đến dương cầm.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn không đi về phía ghế đàn, mà chọn một chiếc ghế dựa bên tường ngồi xuống, hỏi Văn Nhiễm: "Có thể thử xem âm thanh của đàn có chuẩn không?"
Văn Nhiễm bước tới và ngồi xuống.
Nàng không mang theo bất cứ công cụ nào, nhưng nàng có đôi tai trần nhạy cảm. Nàng thử từng phím một, rồi quay đầu bảo Hứa Tịch Ngôn: "Không vấn đề gì."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Cậu biết lần này mình định đánh bài gì ở Maroc không?"
"Vũ khúc Hungary của Brahms."
Dù có cố tình chặn tin tức của Hứa Tịch Ngôn, nhưng với độ nổi tiếng của cô, Văn Nhiễm vẫn không thể không biết những điều này.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có thể chơi cho mình nghe không?"
Văn Nhiễm khựng lại.
Nàng vẫn yêu dương cầm, nhưng hiện tại rất ít khi chơi, ngoài nhưng giai điệu ngắn lúc chỉnh âm khi lên dây.
Nhất là trước mặt Hứa Tịch Ngôn, nàng chơi đàn chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Nàng không muốn để Hứa Tịch Ngôn thấy điểm yếu của mình, nàng thà giấu đi.
Nhưng mà...
Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn, lúc cô nói những lời ấy là lúc cô đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng xoa bóp ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải.
Văn Nhiễm đứng dậy, đi về phía tủ đứng: "Để mình tìm xem ở đây có bản nhạc không."
Nàng cúi người tìm kiếm giữa một đống bản nhạc, Hứa Tịch Ngôn cũng đứng dậy theo. Văn Nhiễm nghe tiếng bước chân phía sau, biết Hứa Tịch Ngôn đã đến sau lưng mình.
Hứa Tịch Ngôn dang tay ôm lấy nàng, mái tóc xoăn dài buông xuống lướt qua sau gáy: "Cảm ơn."
Văn Nhiễm khép mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy Hứa Tịch Ngôn thấu hiểu tất cả. Thấu hiểu sự che giấu thường ngày của nàng, cũng thấu hiểu cả khoảnh khắc này, nàng vì Hứa Tịch Ngôn mà không che giấu nữa.
Giống như nàng có thể thấu hiểu Hứa Tịch Ngôn nhớ nhung dương cầm đến nhường nào.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn cũng thấu hiểu nỗi nhớ nhung dương cầm của nàng.
Văn Nhiễm tìm được bản nhạc, Hứa Tịch Ngôn buông nàng ra, trở lại ngồi dựa vào tường.
Văn Nhiễm ngồi lên ghế đàn.
Nàng quay lưng về phía Hứa Tịch Ngôn, tránh đối diện với ánh mắt của cô, có lẽ như vậy sẽ giúp nàng bớt căng thẳng hơn một chút. Nàng bóp mạnh các ngón tay mình.
Đặt tay vào tư thế chơi đàn.
Cách chơi đàn của nàng khác hẳn với Hứa Tịch Ngôn, ngay cả khi là giai điệu nhanh như Vũ khúc Hungary của Brahms, vai nàng vẫn rất tĩnh, không dao động quá nhiều. Nàng tập trung cao độ, để từng nốt nhạc tuôn chảy dưới đầu ngón tay.
Bản nhạc kết thúc, nàng ngồi thêm một lát rồi mới quay đầu hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Thế nào?"
"Làm ơn nói thật với mình."
Hứa Tịch Ngôn dựa vào tường, nhắm mắt lại, có vẻ từ nãy đến giờ cô đã lắng nghe bản nhạc trong tư thế đó.
Lúc này cô mở mắt ra, nhìn Văn Nhiễm: "Tai cậu rất chuẩn, thậm chí còn tốt hơn nhiều nghệ sĩ dương cầm mà mình từng biết."
Văn Nhiễm mỉm cười.
Đó là một đánh giá đủ khách quan.
Chính xác thì có thừa, nhưng thiếu linh khí*.
*灵气/Linh khí: mình không tìm được từ Thuần Việt phù hợp, bản thân linh khí cũng được dùng trong sách về Đạo giáo và thiền. Ý nghĩa chỉ năng lượng của linh hồn, dòng chảy của năng lượng, sự sống. Boong!
Văn Nhiễm đâu phải không thể tự nhận ra? Nếu nàng thật sự không nhận ra, có lẽ sẽ không đau đớn đến vậy, nhưng nàng đã từng có cảm giác ấy rõ ràng trước khi mười tuổi, khi linh khí thật sự tuôn chảy qua đầu ngón tay.
Khi đó bạn gần như có thể cảm nhận được niềm vui sướng bốc cháy trong người.
Khoảnh khắc ấy, sẽ quên tất cả: Bản nhạc, độ chính xác, tư thế chơi đàn.
Như một chiếc xe tải không phanh lao đi, chính bạn cũng không kiểm soát được, những giai điệu sống động cứ thế tuôn ra từ đầu ngón tay.
May mà Hứa Tịch Ngôn không nói dối nàng.
Nếu không, nàng còn cảm thấy tệ hơn.
Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi một lúc, Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh Văn Nhiễm trên ghế đàn.
Cô nhắm mắt, ngón trỏ dài bên tay phải đặt lên phím trắng, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ khẽ run lên.
Hứa Tịch Ngôn buông tay.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô bộc lộ sự yếu đuối trước mặt Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm gọi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Hử?"
Giọng Văn Nhiễm khẽ khàng: "Cậu... rốt cuộc yêu việc chơi dương cầm đến mức nào?"
"Rất yêu." Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt mỉm cười, xoa ngón tay cái và ngón trỏ: "Nếu phải dùng mạng sống để đổi lấy một bàn tay phải lành lặn, có khi mình sẽ đồng ý ký hợp đồng với quỷ."
"Ừm." Văn Nhiễm khẽ gật đầu.
Nghe lời này, người khác có thể sẽ cho là cường điệu. Nhưng Văn Nhiễm thì không, bởi nàng cũng từng có một đôi tay như vậy, nàng hiểu cảm giác đó.
"Vậy thì, Hứa Tịch Ngôn..." Văn Nhiễm khẽ nhấn một phím đàn.
"Sao vậy?"
"Thời gian này, hãy để mình chơi đàn cho cậu nghe, được không?" Văn Nhiễm lại nhấn một phím.
"Vũ khúc Hungary của Brahms." Thêm một nốt nữa.
"Nếu cậu chưa thể chấp nhận sự không hoàn hảo của mình, thì đừng chơi vội, hãy nghe mình chơi." Lại một nốt vang lên.
Hứa Tịch Ngôn mở mắt ra.
Văn Nhiễm tắm mình trong ánh trăng gọi vào qua cửa sổ, gương mặt tĩnh lặng đến lạ thường, khiến người ta nhớ về năm họ mười tám tuổi.
Nàng đặt tay vào tư thế chuẩn bị chơi lại từ đầu: "Nghe cho kỹ nhé."
Thực ra Văn Nhiễm hiểu rõ, điểm mạnh lớn nhất trong cách chơi đàn của nàng hiện tại là sự chính xác, thậm chí chính xác đến mức máy móc, không thể truyền tải cảm xúc trong lòng mình.
Nhưng điều đó lại là thứ mà Hứa Tịch Ngôn cần nhất vào lúc này.
Âm thanh nàng tạo ra giống như một tờ giấy trắng, nếu Hứa Tịch Ngôn nghe đi nghe lại, chẳng những giúp ôn lại chuẩn âm, mà còn có thể tưởng tượng trong đầu về cách cô sẽ tái hiện bản nhạc ấy.
Hứa Tịch Ngôn lặng lẽ lắng nghe.
Hiện tại, Văn Nhiễm rất ít khi chơi trọn vẹn một bản nhạc.
Bởi vì trong niềm vui khi chơi đàn luôn chất chứa cả nỗi đau. Mỗi lần đánh đàn, đều là một lần tự nhắc nhở bản thân về việc nàng đã đánh mất thiên phú như thế nào.
Nói một cách cực đoan, cảm giác đó gần như là lăng trì.
Như thể cầm một con dao cùn, liên tục cứa vào tim mình một cách chậm rãi.
Nàng chợt nhận ra, cảm giác Hứa Tịch Ngôn mang lại cho nàng, giống hệt việc chơi dương cầm.
Niềm vui mãnh liệt luôn đi kèm nỗi đau mãnh liệt. Tiếng dương cầm rất nhỏ, trái tim đang ngân nga.
Nhưng nếu đây là thứ mà hiện tại Hứa Tịch Ngôn cần nhất.
Khi bản nhạc kết thúc, Văn Nhiễm cố giữ cho hàng mi không lay động, nói với Hứa Tịch Ngôn: "Mình sẽ đưa cậu chìa khóa nhà mình. Thời gian này, sau khi tan làm, cậu hãy đến studio của mình."
"Mình sẽ chơi đàn cho cậu nghe."
******
Trong studio ở khu Văn Hóa Sáng Tạo, có đặt một cây đàn Bechstein, Hà Vu Già đã bỏ ra một khoản lớn để mua. Bình thường cũng hiếm khi có ai chơi, lý do ban đầu mua nó theo như Hà Vu Già từng nói—— "Lỡ khách đến tham quan thì ít nhất cũng có thứ để nở mày nở mặt!"
Văn Nhiễm xin phép Hà Vu Già, hỏi liệu nàng có thể dùng cây đàn ấy sau giờ làm không.
Hà Vu Già lập tức đồng ý một trăm phần trăm: [Dùng đi! Cứ dùng thoải mái! Không ai dùng chị còn sợ nó bị rỉ sét mất!]
Chỉ là việc nán lại sau giờ làm sẽ tiêu tốn điện nước của studio, mà Hà Vu Già nhất quyết không chịu lấy tiền của nàng, nên Văn Nhiễm đảm nhận nhiệm vụ bổ sung đồ ăn vặt trong thời gian này.
Hứa Tịch Ngôn đã có được "quyền ra ngoài". Mỗi buổi chiều sau khi khóa cửa xong, cô lại đi tàu điện ngầm đến gặp Văn Nhiễm.
Ban đầu Văn Nhiễm rất lo chuyện Hứa Tịch Ngôn đi tàu điện ngầm, nhưng cô không chịu liên hệ với công ty, lại còn nói chắc như đinh đóng cột: "Ẩn mình giữa thành phố là tốt nhất, mình đeo khẩu trang với đội mũ để chen chúc trên tàu, ai nấy đều cắm mặt vào điện thoại, mình lại chẳng hề nổi bật."
Thử vài hôm, quả nhiên chẳng ai nhận ra Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm bán tín bán nghi, cuối cùng cũng yên tâm được một nửa.
Thật ra đây là quãng thời gian rất ấm áp.
Hứa Tịch Ngôn xuống tàu điện ngầm mỗi ngày sẽ ghé cửa hàng tiện lợi ở ga hoặc khu Văn Hóa Sáng Tạo mua chút đồ ăn gì đó, sau đó dùng xe đạp công cộng đến trước cửa studio của Văn Nhiễm.
Có hôm cô mang theo gà rán, có hôm lại là kem mát lạnh.
Khi Văn Nhiễm chưa làm xong việc, hoặc khi nhân viên văn phòng gần đó vẫn còn lục tục tan ca, Hứa Tịch Ngôn sẽ ngả người lên chiếc ghế sofa lười của Hà Du Gia xem video để chờ Văn Nhiễm.
Chỉ cần ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, Văn Nhiễm sẽ thấy mái tóc bùm xùm của Hứa Tịch Ngôn nhô ra khỏi ghế sofa lười.
Trên bàn trà phía trước, có khi là hộp gà rán còn một nửa, có khi là nửa hộp kem còn lại..
Hứa Tịch Ngôn thỉnh thoảng sẽ gọi: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Nếu cậu còn không lại ăn, kem tan hết bây giờ."
Văn Nhiễm bèn tạm gác công việc, bước tới, khoanh tay ôm đầu gối, ngồi xổm trước mặt Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn buông điện thoại, cúi người cầm hộp kem trên bàn trà lên, múc một muỗng đút vào miệng Văn Nhiễm.
Không hiểu sao Hứa Tịch Ngôn lại thích đồ lạnh như vậy, rõ ràng đang giữa mùa đông, Văn Nhiễm bị lạnh đến nheo mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy: "Ngon thật."
Hiếm hoi mới tìm được hương vị vani thuần túy, bên trong có cả hạt vani.
Nói ra thì, số tiền trong ví điện tử của Hứa Tịch Ngôn là do Văn Nhiễm "cứu trợ". Cô nghệ sĩ dương cầm này và quản lý có tên Đậu Thần của cô cứng đầu y như nhau, không ai chịu nhượng bộ, một siêu sao đẳng cấp thế giới giàu sánh ngang Đào Bạch*, lúc này không có lấy một xu dính túi.
*富埒陶白: một câu ví von chỉ người cực kỳ giàu có
Hứa Tịch Ngôn đưa tay nhéo nhẹ vành tai Văn Nhiễm, ngón tay còn hơi lạnh vương lại từ hộp kem: "Sao ngay cả tư thế ngồi xổm của cậu cũng trông yên tĩnh như vậy."
Văn Nhiễm không nói gì, vẫn tiếp tục ngồi xổm ôm đầu gối, nghiêng đầu sang một bên tựa lên cánh tay, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cũng lặng lẽ nhìn nàng, bên ngoài là ánh hoàng hôn hồng cam trải dài, đám cỏ lau trắng lay động theo gió chiều.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, chẳng nói gì.
Có một lần Hứa Tịch Ngôn bỗng nhiên nói: "Nếu không chơi đàn nữa, cứ sống thế này cũng hay."
Văn Nhiễm giật mình.
Rồi lắc đầu từ tốn: "Không, cậu không được nghĩ vậy đâu."
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn tay phải của mình, chầm chậm động đậy ngón cái và ngón trỏ.
Mỗi khi Văn Nhiễm chơi đàn, Hứa Tịch Ngôn lại ngồi bên cạnh trên ghế đàn, lặng lẽ nhắm mắt.
Ngón tay Văn Nhiễm lướt trên phím đàn như đang múa.
Hứa Tịch Ngôn chắc chắn không thể hiểu được, người mang thiên phú rực rỡ như cô, sao có thể hiểu được chứ.
Tiếng đàn của Văn Nhiễm giống như tiếng kêu xé lòng của chim sơn ca.
Từng nốt nhạc đều nhắc nhở rằng nàng giờ là người đã mất đi thiên phú. Nhưng nàng vẫn tiếp tục gõ xuống, từng phím đen trắng vang lên như cứa vào tâm hồn, như thể chim sơn ca nôn ra từng giọt máu tận sâu trong tim, như nàng tiên cá bé nhỏ có đôi chân vừa được hóa thành, mỗi bước đi là một mũi dao đâm.
Văn Nhiễm nghĩ, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ yêu một người nào khác sâu đậm như thế này nữa.
Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại vệt sáng rực rỡ cuối cùng. Hứa Tịch Ngôn ngồi bên cạnh Văn Nhiễm, khuôn mặt rực rỡ đến mức ánh chiều tà cũng không thể sánh bằng: "A Nhiễm."
Văn Nhiễm giơ tay, nhẹ nhàng che miệng Hứa Tịch Ngôn lại.
Hứa Tịch Ngôn định nói gì đó chăng? Văn Nhiễm chợt phát hiện bản thân không dám nghe.
Trái tim nàng đập thình thịch, linh cảm đó có thể là một câu chân thành hơn bất cứ điều gì—— "Mình thích cậu."
Chân thành, tha thiết, đến mức khiến nàng không thể nào từ chối.
Nhưng mà.
Nàng chưa từng thực sự tin vào câu nói "không chơi đàn nữa, sống thế này cũng hay" của Hứa Tịch Ngôn.
Một phù thủy từng cưỡi chổi bay, sao cam lòng bị nhốt trong chiếc lồng khuôn khổ của đời thường? Cảm giác thăng hoa ấy, chỉ cần đã từng trải qua, thì sẽ không bao giờ quên được.
Cả Văn Nhiễm cũng vậy.
******
Cho đến một hôm, studio của Văn Nhiễm có sự kiện, nàng không bảo Hứa Tịch Ngôn đến tìm mình.
Nàng nhận được tin nhắn từ Hứa Tịch Ngôn: [Lúc về nhớ mua ít bơ nhé?]
[Mình tìm thấy bột mì ít gluten* trong tủ lạnh.] Cô chụp ảnh gửi cho Văn Nhiễm, lại nhắn: [Tụi mình có thể cùng nhau nướng bánh quy.]
*Gluten là protein trong bột mì hay còn gọi là mì căn. Làm bánh mì thì cần loại nhiều gluten (bột mì số 11), làm bánh bông lan và cookie thì cần ít hơn (số 8)
Khi Văn Nhiễm về đến nhà, quả nhiên mang theo bơ.
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười ra đón.
Đó thực sự là một buổi tối quá đỗi bình thường. Năm mới đã sang, dưới nhà vẳng vẳng tiếng mèo kêu. Cửa sổ hé mở, trong hơi lạnh ban đêm có hương vị chồi non của cây liễu len vào, hòa lẫn với mùi cây sen đá mà Văn Nhiễm trồng trên bệ cửa sổ.
Văn Nhiễm nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn đang đi làm nóng lò nướng.
Nàng nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của Hứa Tịch Ngôn trong căn hộ thuê bốn mươi mét vuông nhỏ bé này, cùng mang dép giống nhau, cô mặc đồ ngủ hoặc áo len của nàng, thoải mái đi qua đi lại trong không gian này.
Cùng nàng nấu cơm, rửa hoa quả, xem phim, nướng bánh quy.
Văn Nhiễm mấp máy môi, rồi khép lại, rồi lại mở lời: "Hứa Tịch Ngôn."
"Mình phát hiện một chuyện." Hứa Tịch Ngôn quay lại, mỉm cười, một cổ tay trắng chống lên bồn rửa: "Tại sao đến giờ cậu vẫn gọi mình là Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn vậy? Có thể gọi mình bằng một cái tên đặc biệt hơn được không?"
"Hả?"
Văn Nhiễm thản nhiên lên tiếng, chèn lên câu "hả" đầy ý cười kia: "Cậu có lẽ nên đi rồi. Mình không thể để cậu tiếp tục ở lại nữa."
Nụ cười rạng rỡ của Hứa Tịch Ngôn ngưng đọng lại thấy rõ.
Im lặng hồi lâu, cô cúi đầu, khóe môi hiện lên một nét cười tự giễu: "Mình còn tưởng rằng..."
Những ngày ấm áp này thật dễ khiến người ta ngộ nhận.
Ngộ nhận rằng cô và Văn Nhiễm yêu nhau. Ngộ nhận rằng họ là một cặp đôi trẻ đang hạnh phúc yêu đương như bao người bình thường khác.
Nhưng thì ra là, ranh giới trong lòng Văn Nhiễm vẫn luôn được vạch rất rõ ràng.
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu lên, giấu hết mọi cảm xúc, mỉm cười hỏi: "Cậu chán mình rồi à?"
Bên cạnh chiếc lò nướng nhỏ là mùi bơ thơm ngậy đang dần tan chảy.
Văn Nhiễm quay đi, giả vờ muốn vào phòng ngủ lấy dây buộc tóc: "Có lẽ vậy."
Bàn tay lặng lẽ siết chặt, móng tay hằn sâu vào đường chỉ tay.
Hứa Tịch Ngôn ở sau lưng nàng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Văn Nhiễm liếc ra ban công nhỏ hẹp, có thể thấy một mảnh trời đen như mực.
Thật ra trong lòng nàng vẫn luôn hiểu rõ, những ngày vừa rồi giống như bị đánh cắp.
Người dường như cùng nàng rơi vào cuộc sống bình dị này, thật ra chỉ là cần một khoảng thời gian để vực dậy, rồi sẽ lại cưỡi chổi bay đi, trở về bầu trời cao kia.
Nàng không thể theo kịp bóng lưng đó.
Nhưng nàng có thể dùng chính đôi tay đã đánh mất thiên phú của mình, nâng người ấy một lần nữa bay lên trời.
Văn Nhiễm ngồi rất lâu, nhìn vào đường chỉ tay nơi lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn đang đưa ra trước mặt.
Ánh đèn đường lờ mờ từ xa phủ xuống, hai cái bóng một đứng một ngồi trải dài trong tĩnh lặng. Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn gương mặt Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn đang mặc chiếc áo khoác và quần jeans quá đỗi bình thường của nàng, thế nhưng chỉ cần gương mặt ấy thôi, người ta đã biết cô không phải người trần tục.
Ánh mắt Văn Nhiễm lại rơi xuống lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Nàng đang nhìn đường chỉ tay của Hứa Tịch Ngôn.
Chằng chịt đan xen, đến cả chỉ tay cũng vẽ nên những đường nét đẹp đẽ, nhưng không biết có đoạn nhỏ nào trong đó là sự tháo gỡ mối quan hệ của hai người không? Văn Nhiễm khép mắt lại, đặt tay mình vào lòng bàn tay cô.
Giống như mối quan hệ "người tình" kéo dài hai năm này là do nàng chủ động đề xuất, là nàng như thiêu thân lao vào lửa ngay từ đầu. Đến tận bây giờ, người liều lĩnh không màng tất cả vẫn là nàng.
Hứa Tịch Ngôn kéo nàng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay hơi lạnh của nàng: "Lạnh không?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Chúng ta đi bằng gì?"
Nàng có phần do dự. Giờ cũng không còn sớm, bầu trời tối tăm, nếu nói Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang, cộng thêm việc cô đang mặc quần áo quá sức giản dị của mình, không biết có thể qua mặt tài xế hay không.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn lại cười: "Đi xe đạp công cộng được không?"
Văn Nhiễm sững người.
Hứa Tịch Ngôn đã nắm tay nàng đi về phía lề đường.
Ở đây có vài ba chiếc xe đạp công cộng, không được sắp xếp ngay ngắn. Hứa Tịch Ngôn lấy điện thoại ra quét mã mở khóa một chiếc, đạp thử thì phát hiện sên xe nặng khủng khiếp, liền bước xuống, quét chiếc khác.
Văn Nhiễm kéo sát áo khoác đứng bên cạnh, nghĩ bụng: Khi Hứa Tịch Ngôn làm những việc này, thật sự rất dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng.
Ảo tưởng rằng Hứa Tịch Ngôn thực sự chỉ là một người bình thường trong cuộc sống, ảo tưởng rằng sau khi bàn tay phải không thể chơi dương cầm được nữa, phép thuật của cô đã tan biến, sẽ không còn cưỡi chổi bay lên trời, mà rơi thật mạnh xuống bên cạnh Văn Nhiễm.
Cùng Văn Nhiễm đi chợ, nấu cơm, mua sắm ở siêu thị, tản bộ, và đạp xe đạp công cộng.
Hứa Tịch Ngôn gọi Văn Nhiễm: "Cậu cũng chọn một chiếc đi."
Khi Văn Nhiễm đang quét mã xe, cô vừa đạp xe lượn quanh vừa nói: "Hồi cấp ba mình có một chiếc xe đạp leo núi màu đen tuyền, trông ngầu lắm, chắc cậu không nhớ đâu."
Lúc ấy Văn Nhiễm cúi đầu nhìn tờ rơi quảng cáo trong giỏ xe, khẽ cười.
Không đáp lại câu nói kia của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn đạp xe lên trước và nói với Văn Nhiễm: "Ráng theo kịp nha."
Văn Nhiễm phát hiện, Hứa Tịch Ngôn là kiểu người có năng khiếu toàn diện. Ví như thời gian sống ở Hải Thành không nhiều, nhưng trong đầu lại có sẵn một tấm bản đồ, bao phủ toàn bộ con đường từ nhà Văn Nhiễm đến trường cấp ba.
Đêm đã khuya, làn đường dành cho xe đạp vắng tanh, Hứa Tịch Ngôn ngang ngược không thèm đeo khẩu trang. Văn Nhiễm nghĩ, dù có ai đi xe ngược chiều lướt qua, chắc chắn cũng không tin người này là Hứa Tịch Ngôn thật.
Có lẽ sẽ chỉ gửi tin Wechat cho bạn bè sau khi về nhà: [Tối nay mình đạp xe gặp một cô gái, trông giống Hứa Tịch Ngôn lắm luôn!]
Văn Nhiễm đạp xe bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, hai người trò chuyện vu vơ.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có thể đưa mình chìa khóa nhà cậu được không?"
"Sao cơ!" Văn Nhiễm cảnh giác cực độ: "Lúc mình không có ở nhà, cậu không được tự ý xuống lầu."
"Mình biết mà." Hứa Tịch Ngôn nhún vai: "Nhưng lỡ có tình huống khẩn cấp thì sao?"
"Ví dụ?"
"Người ngoài hành tinh tấn công trái đất chẳng hạn."
"Hả!"
Thực tế tốc độ đạp xe hiện tại quá chậm, đến mức khó điều khiển tay lái, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đến khi Hứa Tịch Ngôn nói: "Văn Nhiễm, cậu đạp xe chậm thật đấy."
Văn Nhiễm nhìn đèn giao thông phía trước: "Đúng vậy."
Lúc ấy hai người đang dừng ở ngã tư, đợi đèn giao thông chuyển sang xanh, Hứa Tịch Ngôn nói: "Hãy thử cố gắng hết sức xem sao."
"Hử?"
"Xem cậu có đuổi kịp mình không."
Khoảnh khắc đèn giao thông chuyển màu, Hứa Tịch Ngôn mỉm cười thu lại chân đang chống xuống đất, rồi đạp mạnh phóng vút đi.
Văn Nhiễm hoảng hốt: Trời ơi, chỉ là xe đạp công cộng thôi, có phải xe địa hình đâu!
Nhưng Hứa Tịch Ngôn đã lao đi rất xa, Văn Nhiễm liền dốc hết sức đuổi theo.
Chẳng hiểu sao nàng mỉm cười cùng Hứa Tịch Ngôn.
Gió đêm vẫn mang theo cái lạnh của mùa đông, nhưng bước sang năm mới, trong không khí đã lấp ló hơi thở đầu xuân. Những chồi non trên cành còn chưa nhìn thấy được, phải đến khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, khẽ hít thật sâu mới có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào tươi mới len lỏi vào mũi, nhắc nhở người ta rằng: Tết Âm Lịch đã cận kề.
Gió vờn mái tóc dài của Văn Nhiễm, mang theo cảm giác tự do hiếm có.
Khác hẳn cảm giác bị nhốt trong căn hộ thuê bốn mưa mét vuông.
Khác hẳn cuộc sống hàng ngày đi làm và tan sở phải đón taxi.
Khác hẳn khi nàng ngồi trước máy tính xách tay, im lặng hút thuốc, xem những thước phim kể lại câu chuyện của người khác.
Gió len vào cổ họng, khiến người ta muốn hét lên thật to.
Văn Nhiễm cuối cùng cũng nhận ra, trong cuộc sống đơn điệu mệt mỏi của mình, những khoảnh khắc ở bên Hứa Tịch Ngôn thực sự giống như những lần "bỏ trốn".
Xuyên qua cơn gió, thoát khỏi lẽ thường.
Văn Nhiễm hiếm khi cất tiếng gọi lớn: "Hứa Tịch Ngôn, chờ mình với!"
Hứa Tịch Ngôn giả vờ không nghe thấy, càng đạp nhanh hơn, vừa cười vừa lao đi.
Bên tai Văn Nhiễm ngoài gió, chỉ còn tiếng thở hổn hển của chính mình, hòa với nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Sao thể lực của Hứa Tịch Ngôn lại tốt vậy chứ? Đúng là người thích chơi thể thao mạo hiểm.
Tính hiếu thắng của Văn Nhiễm bị khơi dậy, nàng ra sức đạp xe để rút ngắn khoảng cách. Nhưng dần dần nàng đuối sức, bị bỏ lại phía sau.
Nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn lao đi phía trước, tung bay như một cánh chim tự do.
Văn Nhiễm mím môi.
Hứa Tịch Ngôn phát hiện nàng bị tụt lại, liền thắng xe, một chân chống xuống đất, quay đầu lại hỏi: "Mệt rồi à? Có cần nghỉ chút không."
"Không cần." Văn Nhiễm lắc đầu, đạp đến bên Hứa Tịch Ngôn, bóp thắng, dừng xe song song với cô.
Hứa Tịch Ngôn giơ ngón trỏ khẽ chạm vào trán nàng: "Toát hết mồ hôi rồi này."
Văn Nhiễm chỉ cười, cảm thấy ngay cả hàng mi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Thật là... đến chính nàng cũng thấy mình hơi ủy mị.
Loại cảm xúc chẳng rõ ràng.
Niềm vui không thể giải thích được. Nỗi buồn không giải thích được. Niềm vui xen lẫn cả nỗi buồn cũng không thể giải thích được.
Mỗi lần lại gần Hứa Tịch Ngôn, luôn là thứ cảm xúc như thế.
Nàng chỉ bất chợt cảm thấy, đoạn đường đạp xe vừa rồi như một phiên bản thu nhỏ của mối quan hệ giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn.
Nàng mãi mãi dõi theo bóng lưng Hứa Tịch Ngôn, phải cố gắng hết sức để đuổi kịp.
Hứa Tịch Ngôn rút tay về, bước xuống xe, đi về phía cửa hàng tiện lợi ven đường. Văn Nhiễm hoảng hốt, nhưng đã không kịp ngăn.
Khi trở lại, Hứa Tịch Ngôn cười rạng rỡ, lắc lắc hai chai Coca lạnh trong tay.
Văn Nhiễm đang ngồi trên yên xe: "Cậu làm gì vậy? Không sợ bị nhận ra à?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Bị nhận ra rồi."
"Gì cơ?!" Văn Nhiễm giật mình.
"Mình nói mình không phải Hứa Tịch Ngôn." Cô mím môi, giơ tay lên: "Mình nói mình chơi dương cầm không giỏi."
Câu này vậy mà lại là sự thật.
Một thoáng chua xót dâng lên trong lòng Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn tiện tay ném một chai vào giỏ xe, mở nắp chai kia đưa cho Văn Nhiễm, gọi nàng: "Cô gái ngoan."
Giọng nói trầm xuống mang theo chút mập mờ: "Thể lực yếu quá."
Văn Nhiễm liếc nhìn cô, uống Coca mà không nói gì.
Hai người lại tiếp tục đạp xe. Không bao lâu sau, trường cấp ba của họ đã hiện ra trước mắt.
Văn Nhiễm thật ra chưa từng quay lại đây kể từ khi tốt nghiệp.
Tất nhiên có lúc đi ngang qua, nhưng ý nàng là nàng chưa từng cố tình đến gần, như thể đang trốn tránh điều gì đó, giống như chiếc hộp thiếc cất những món đồ nhỏ liên quan đến Hứa Tịch Ngôn, nàng giấu sâu tận đáy ngăn kéo, chưa bao giờ mở ra lần nữa.
Đêm đã khuya, dưới ánh đèn đường, toàn bộ ngôi trường chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hứa Tịch Ngôn dẫn đường như đã quen từ lâu, đưa Văn Nhiễm vòng ra cửa sau, khóa xe lại, rồi lại gần Văn Nhiễm.
Cười đá mắt với nàng một cái: "Cô gái ngoan chưa từng trốn học đúng không?"
Từng trốn rồi.
Chỉ một lần duy nhất, vì Hứa Tịch Ngôn.
Lúc này Văn Nhiễm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn bức tường phía trước.
Học sinh nam cấp ba trốn học đều nhảy từ đây xuống, nhưng trèo từ dưới lên lại là độ cao gần như không thể thực hiện.
Ngay khi Văn Nhiễm còn đang do dự, Hứa Tịch Ngôn đã bước tới, vỗ vỗ tìm một điểm lồi trên tường làm điểm tựa. Cô đang đi đôi Converse trắng của Văn Nhiễm, rất nhanh chóng dẫm lên đó.
Dù lúc này dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Văn Nhiễm vẫn thấy rõ, mỗi lần Hứa Tịch Ngôn dùng sức, ngón cái và ngón trỏ đều khẽ run rẩy.
Liệu còn có thể chơi dương cầm như trước.
Hứa Tịch Ngôn leo lên rất nhanh, khiến Văn Nhiễm sợ đến mức vội vã gọi nhỏ: "Cậu không sợ ngã à!"
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn còn rảnh rỗi quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Cậu thật nhát gan."
Nhưng chính cô gái nhát gan ấy, lại mang theo chiếc vali nhỏ màu xanh dương, với vốn tiếng Anh ít ỏi chẳng đủ dùng.
Một mình đi California, rồi băng qua sa mạc Maroc.
Với ánh mắt bình tĩnh và kiên định đã kéo cô ra khỏi ngõ cụt, đưa cô chạy trốn khỏi những rối rắm.
Hứa Tịch Ngôn leo nhanh lên tường, thò đầu ra, vươn một tay về phía Văn Nhiễm: "Lên đây, mình kéo cậu."
"Mình nặng lắm đó..."
"Cậu gầy thế, nặng bao nhiêu chứ." Hứa Tịch Ngôn vẫn đưa tay ra, gọi lại lần nữa: "Lên đi."
Văn Nhiễm đưa tay mình ra.
Thành tích thể dục của nàng luôn không đạt, tay chân dài nhưng vụng về, nàng biết tư thế trèo tường của mình trông chẳng đẹp chút nào, lúc đáp xuống còn lảo đảo ngã vào lòng Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cười ôm lấy nàng: "Đi thôi."
Đích đến rất rõ ràng, chính là phòng dương cầm.
Hứa Tịch Ngôn vẫn nhớ đường.
Văn Nhiễm hạ thấp giọng, từ nhỏ nàng vốn ngoan ngoãn, chưa từng làm điều gì sai trái, lúc này như ăn trộm, sợ bị bảo vệ bắt gặp: "Phòng dương cầm chắc cũng khóa rồi."
"Mình nhớ trước đây có một cửa sổ hỏng, ngần ấy năm rồi mà chưa thấy trùng tu, chắc cửa sổ vẫn còn hỏng..." Hứa Tịch Ngôn thử từng khung cửa: "Đây rồi."
Cô mở cửa sổ, nhanh nhẹn leo vào trong, đáp đất nhẹ nhàng, Văn Nhiễm vẫn không nhịn được nhắc: "Cẩn thận bị người ta nghe thấy!"
"Ma hả?"
"... Bảo vệ!"
"Muộn thế này làm gì còn bảo vệ."
Hứa Tịch Ngôn lau sạch dấu chân trên khung cửa sổ, đi tới mở cửa chính, dẫn Văn Nhiễm vào.
Họ không bật đèn, chỉ có vài ánh đèn đường le lói trong sân trường, cùng ánh trăng rực rỡ bất thường đêm nay, ánh sáng dịu dàng như sương khói.
Văn Nhiễm dựa theo ánh sáng nhìn quanh, cây dương cầm vẫn là hiệu họ từng dùng hồi cấp ba.
Hứa Tịch Ngôn sẽ chơi đàn sao?
Văn Nhiễm hơi căng thẳng. Từ khi bệnh viêm dây thần kinh tái phát, Hứa Tịch Ngôn chưa từng chơi đàn, cũng như chưa từng nhắc đến dương cầm.
Lúc này Hứa Tịch Ngôn không đi về phía ghế đàn, mà chọn một chiếc ghế dựa bên tường ngồi xuống, hỏi Văn Nhiễm: "Có thể thử xem âm thanh của đàn có chuẩn không?"
Văn Nhiễm bước tới và ngồi xuống.
Nàng không mang theo bất cứ công cụ nào, nhưng nàng có đôi tai trần nhạy cảm. Nàng thử từng phím một, rồi quay đầu bảo Hứa Tịch Ngôn: "Không vấn đề gì."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Cậu biết lần này mình định đánh bài gì ở Maroc không?"
"Vũ khúc Hungary của Brahms."
Dù có cố tình chặn tin tức của Hứa Tịch Ngôn, nhưng với độ nổi tiếng của cô, Văn Nhiễm vẫn không thể không biết những điều này.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có thể chơi cho mình nghe không?"
Văn Nhiễm khựng lại.
Nàng vẫn yêu dương cầm, nhưng hiện tại rất ít khi chơi, ngoài nhưng giai điệu ngắn lúc chỉnh âm khi lên dây.
Nhất là trước mặt Hứa Tịch Ngôn, nàng chơi đàn chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Nàng không muốn để Hứa Tịch Ngôn thấy điểm yếu của mình, nàng thà giấu đi.
Nhưng mà...
Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn, lúc cô nói những lời ấy là lúc cô đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng xoa bóp ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải.
Văn Nhiễm đứng dậy, đi về phía tủ đứng: "Để mình tìm xem ở đây có bản nhạc không."
Nàng cúi người tìm kiếm giữa một đống bản nhạc, Hứa Tịch Ngôn cũng đứng dậy theo. Văn Nhiễm nghe tiếng bước chân phía sau, biết Hứa Tịch Ngôn đã đến sau lưng mình.
Hứa Tịch Ngôn dang tay ôm lấy nàng, mái tóc xoăn dài buông xuống lướt qua sau gáy: "Cảm ơn."
Văn Nhiễm khép mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy Hứa Tịch Ngôn thấu hiểu tất cả. Thấu hiểu sự che giấu thường ngày của nàng, cũng thấu hiểu cả khoảnh khắc này, nàng vì Hứa Tịch Ngôn mà không che giấu nữa.
Giống như nàng có thể thấu hiểu Hứa Tịch Ngôn nhớ nhung dương cầm đến nhường nào.
Có lẽ Hứa Tịch Ngôn cũng thấu hiểu nỗi nhớ nhung dương cầm của nàng.
Văn Nhiễm tìm được bản nhạc, Hứa Tịch Ngôn buông nàng ra, trở lại ngồi dựa vào tường.
Văn Nhiễm ngồi lên ghế đàn.
Nàng quay lưng về phía Hứa Tịch Ngôn, tránh đối diện với ánh mắt của cô, có lẽ như vậy sẽ giúp nàng bớt căng thẳng hơn một chút. Nàng bóp mạnh các ngón tay mình.
Đặt tay vào tư thế chơi đàn.
Cách chơi đàn của nàng khác hẳn với Hứa Tịch Ngôn, ngay cả khi là giai điệu nhanh như Vũ khúc Hungary của Brahms, vai nàng vẫn rất tĩnh, không dao động quá nhiều. Nàng tập trung cao độ, để từng nốt nhạc tuôn chảy dưới đầu ngón tay.
Bản nhạc kết thúc, nàng ngồi thêm một lát rồi mới quay đầu hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Thế nào?"
"Làm ơn nói thật với mình."
Hứa Tịch Ngôn dựa vào tường, nhắm mắt lại, có vẻ từ nãy đến giờ cô đã lắng nghe bản nhạc trong tư thế đó.
Lúc này cô mở mắt ra, nhìn Văn Nhiễm: "Tai cậu rất chuẩn, thậm chí còn tốt hơn nhiều nghệ sĩ dương cầm mà mình từng biết."
Văn Nhiễm mỉm cười.
Đó là một đánh giá đủ khách quan.
Chính xác thì có thừa, nhưng thiếu linh khí*.
*灵气/Linh khí: mình không tìm được từ Thuần Việt phù hợp, bản thân linh khí cũng được dùng trong sách về Đạo giáo và thiền. Ý nghĩa chỉ năng lượng của linh hồn, dòng chảy của năng lượng, sự sống. Boong!
Văn Nhiễm đâu phải không thể tự nhận ra? Nếu nàng thật sự không nhận ra, có lẽ sẽ không đau đớn đến vậy, nhưng nàng đã từng có cảm giác ấy rõ ràng trước khi mười tuổi, khi linh khí thật sự tuôn chảy qua đầu ngón tay.
Khi đó bạn gần như có thể cảm nhận được niềm vui sướng bốc cháy trong người.
Khoảnh khắc ấy, sẽ quên tất cả: Bản nhạc, độ chính xác, tư thế chơi đàn.
Như một chiếc xe tải không phanh lao đi, chính bạn cũng không kiểm soát được, những giai điệu sống động cứ thế tuôn ra từ đầu ngón tay.
May mà Hứa Tịch Ngôn không nói dối nàng.
Nếu không, nàng còn cảm thấy tệ hơn.
Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi một lúc, Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh Văn Nhiễm trên ghế đàn.
Cô nhắm mắt, ngón trỏ dài bên tay phải đặt lên phím trắng, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ khẽ run lên.
Hứa Tịch Ngôn buông tay.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô bộc lộ sự yếu đuối trước mặt Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm gọi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Hử?"
Giọng Văn Nhiễm khẽ khàng: "Cậu... rốt cuộc yêu việc chơi dương cầm đến mức nào?"
"Rất yêu." Hứa Tịch Ngôn nhắm mắt mỉm cười, xoa ngón tay cái và ngón trỏ: "Nếu phải dùng mạng sống để đổi lấy một bàn tay phải lành lặn, có khi mình sẽ đồng ý ký hợp đồng với quỷ."
"Ừm." Văn Nhiễm khẽ gật đầu.
Nghe lời này, người khác có thể sẽ cho là cường điệu. Nhưng Văn Nhiễm thì không, bởi nàng cũng từng có một đôi tay như vậy, nàng hiểu cảm giác đó.
"Vậy thì, Hứa Tịch Ngôn..." Văn Nhiễm khẽ nhấn một phím đàn.
"Sao vậy?"
"Thời gian này, hãy để mình chơi đàn cho cậu nghe, được không?" Văn Nhiễm lại nhấn một phím.
"Vũ khúc Hungary của Brahms." Thêm một nốt nữa.
"Nếu cậu chưa thể chấp nhận sự không hoàn hảo của mình, thì đừng chơi vội, hãy nghe mình chơi." Lại một nốt vang lên.
Hứa Tịch Ngôn mở mắt ra.
Văn Nhiễm tắm mình trong ánh trăng gọi vào qua cửa sổ, gương mặt tĩnh lặng đến lạ thường, khiến người ta nhớ về năm họ mười tám tuổi.
Nàng đặt tay vào tư thế chuẩn bị chơi lại từ đầu: "Nghe cho kỹ nhé."
Thực ra Văn Nhiễm hiểu rõ, điểm mạnh lớn nhất trong cách chơi đàn của nàng hiện tại là sự chính xác, thậm chí chính xác đến mức máy móc, không thể truyền tải cảm xúc trong lòng mình.
Nhưng điều đó lại là thứ mà Hứa Tịch Ngôn cần nhất vào lúc này.
Âm thanh nàng tạo ra giống như một tờ giấy trắng, nếu Hứa Tịch Ngôn nghe đi nghe lại, chẳng những giúp ôn lại chuẩn âm, mà còn có thể tưởng tượng trong đầu về cách cô sẽ tái hiện bản nhạc ấy.
Hứa Tịch Ngôn lặng lẽ lắng nghe.
Hiện tại, Văn Nhiễm rất ít khi chơi trọn vẹn một bản nhạc.
Bởi vì trong niềm vui khi chơi đàn luôn chất chứa cả nỗi đau. Mỗi lần đánh đàn, đều là một lần tự nhắc nhở bản thân về việc nàng đã đánh mất thiên phú như thế nào.
Nói một cách cực đoan, cảm giác đó gần như là lăng trì.
Như thể cầm một con dao cùn, liên tục cứa vào tim mình một cách chậm rãi.
Nàng chợt nhận ra, cảm giác Hứa Tịch Ngôn mang lại cho nàng, giống hệt việc chơi dương cầm.
Niềm vui mãnh liệt luôn đi kèm nỗi đau mãnh liệt. Tiếng dương cầm rất nhỏ, trái tim đang ngân nga.
Nhưng nếu đây là thứ mà hiện tại Hứa Tịch Ngôn cần nhất.
Khi bản nhạc kết thúc, Văn Nhiễm cố giữ cho hàng mi không lay động, nói với Hứa Tịch Ngôn: "Mình sẽ đưa cậu chìa khóa nhà mình. Thời gian này, sau khi tan làm, cậu hãy đến studio của mình."
"Mình sẽ chơi đàn cho cậu nghe."
******
Trong studio ở khu Văn Hóa Sáng Tạo, có đặt một cây đàn Bechstein, Hà Vu Già đã bỏ ra một khoản lớn để mua. Bình thường cũng hiếm khi có ai chơi, lý do ban đầu mua nó theo như Hà Vu Già từng nói—— "Lỡ khách đến tham quan thì ít nhất cũng có thứ để nở mày nở mặt!"
Văn Nhiễm xin phép Hà Vu Già, hỏi liệu nàng có thể dùng cây đàn ấy sau giờ làm không.
Hà Vu Già lập tức đồng ý một trăm phần trăm: [Dùng đi! Cứ dùng thoải mái! Không ai dùng chị còn sợ nó bị rỉ sét mất!]
Chỉ là việc nán lại sau giờ làm sẽ tiêu tốn điện nước của studio, mà Hà Vu Già nhất quyết không chịu lấy tiền của nàng, nên Văn Nhiễm đảm nhận nhiệm vụ bổ sung đồ ăn vặt trong thời gian này.
Hứa Tịch Ngôn đã có được "quyền ra ngoài". Mỗi buổi chiều sau khi khóa cửa xong, cô lại đi tàu điện ngầm đến gặp Văn Nhiễm.
Ban đầu Văn Nhiễm rất lo chuyện Hứa Tịch Ngôn đi tàu điện ngầm, nhưng cô không chịu liên hệ với công ty, lại còn nói chắc như đinh đóng cột: "Ẩn mình giữa thành phố là tốt nhất, mình đeo khẩu trang với đội mũ để chen chúc trên tàu, ai nấy đều cắm mặt vào điện thoại, mình lại chẳng hề nổi bật."
Thử vài hôm, quả nhiên chẳng ai nhận ra Hứa Tịch Ngôn.
Văn Nhiễm bán tín bán nghi, cuối cùng cũng yên tâm được một nửa.
Thật ra đây là quãng thời gian rất ấm áp.
Hứa Tịch Ngôn xuống tàu điện ngầm mỗi ngày sẽ ghé cửa hàng tiện lợi ở ga hoặc khu Văn Hóa Sáng Tạo mua chút đồ ăn gì đó, sau đó dùng xe đạp công cộng đến trước cửa studio của Văn Nhiễm.
Có hôm cô mang theo gà rán, có hôm lại là kem mát lạnh.
Khi Văn Nhiễm chưa làm xong việc, hoặc khi nhân viên văn phòng gần đó vẫn còn lục tục tan ca, Hứa Tịch Ngôn sẽ ngả người lên chiếc ghế sofa lười của Hà Du Gia xem video để chờ Văn Nhiễm.
Chỉ cần ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, Văn Nhiễm sẽ thấy mái tóc bùm xùm của Hứa Tịch Ngôn nhô ra khỏi ghế sofa lười.
Trên bàn trà phía trước, có khi là hộp gà rán còn một nửa, có khi là nửa hộp kem còn lại..
Hứa Tịch Ngôn thỉnh thoảng sẽ gọi: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Nếu cậu còn không lại ăn, kem tan hết bây giờ."
Văn Nhiễm bèn tạm gác công việc, bước tới, khoanh tay ôm đầu gối, ngồi xổm trước mặt Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn buông điện thoại, cúi người cầm hộp kem trên bàn trà lên, múc một muỗng đút vào miệng Văn Nhiễm.
Không hiểu sao Hứa Tịch Ngôn lại thích đồ lạnh như vậy, rõ ràng đang giữa mùa đông, Văn Nhiễm bị lạnh đến nheo mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy: "Ngon thật."
Hiếm hoi mới tìm được hương vị vani thuần túy, bên trong có cả hạt vani.
Nói ra thì, số tiền trong ví điện tử của Hứa Tịch Ngôn là do Văn Nhiễm "cứu trợ". Cô nghệ sĩ dương cầm này và quản lý có tên Đậu Thần của cô cứng đầu y như nhau, không ai chịu nhượng bộ, một siêu sao đẳng cấp thế giới giàu sánh ngang Đào Bạch*, lúc này không có lấy một xu dính túi.
*富埒陶白: một câu ví von chỉ người cực kỳ giàu có
Hứa Tịch Ngôn đưa tay nhéo nhẹ vành tai Văn Nhiễm, ngón tay còn hơi lạnh vương lại từ hộp kem: "Sao ngay cả tư thế ngồi xổm của cậu cũng trông yên tĩnh như vậy."
Văn Nhiễm không nói gì, vẫn tiếp tục ngồi xổm ôm đầu gối, nghiêng đầu sang một bên tựa lên cánh tay, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn cũng lặng lẽ nhìn nàng, bên ngoài là ánh hoàng hôn hồng cam trải dài, đám cỏ lau trắng lay động theo gió chiều.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, chẳng nói gì.
Có một lần Hứa Tịch Ngôn bỗng nhiên nói: "Nếu không chơi đàn nữa, cứ sống thế này cũng hay."
Văn Nhiễm giật mình.
Rồi lắc đầu từ tốn: "Không, cậu không được nghĩ vậy đâu."
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn tay phải của mình, chầm chậm động đậy ngón cái và ngón trỏ.
Mỗi khi Văn Nhiễm chơi đàn, Hứa Tịch Ngôn lại ngồi bên cạnh trên ghế đàn, lặng lẽ nhắm mắt.
Ngón tay Văn Nhiễm lướt trên phím đàn như đang múa.
Hứa Tịch Ngôn chắc chắn không thể hiểu được, người mang thiên phú rực rỡ như cô, sao có thể hiểu được chứ.
Tiếng đàn của Văn Nhiễm giống như tiếng kêu xé lòng của chim sơn ca.
Từng nốt nhạc đều nhắc nhở rằng nàng giờ là người đã mất đi thiên phú. Nhưng nàng vẫn tiếp tục gõ xuống, từng phím đen trắng vang lên như cứa vào tâm hồn, như thể chim sơn ca nôn ra từng giọt máu tận sâu trong tim, như nàng tiên cá bé nhỏ có đôi chân vừa được hóa thành, mỗi bước đi là một mũi dao đâm.
Văn Nhiễm nghĩ, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ yêu một người nào khác sâu đậm như thế này nữa.
Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại vệt sáng rực rỡ cuối cùng. Hứa Tịch Ngôn ngồi bên cạnh Văn Nhiễm, khuôn mặt rực rỡ đến mức ánh chiều tà cũng không thể sánh bằng: "A Nhiễm."
Văn Nhiễm giơ tay, nhẹ nhàng che miệng Hứa Tịch Ngôn lại.
Hứa Tịch Ngôn định nói gì đó chăng? Văn Nhiễm chợt phát hiện bản thân không dám nghe.
Trái tim nàng đập thình thịch, linh cảm đó có thể là một câu chân thành hơn bất cứ điều gì—— "Mình thích cậu."
Chân thành, tha thiết, đến mức khiến nàng không thể nào từ chối.
Nhưng mà.
Nàng chưa từng thực sự tin vào câu nói "không chơi đàn nữa, sống thế này cũng hay" của Hứa Tịch Ngôn.
Một phù thủy từng cưỡi chổi bay, sao cam lòng bị nhốt trong chiếc lồng khuôn khổ của đời thường? Cảm giác thăng hoa ấy, chỉ cần đã từng trải qua, thì sẽ không bao giờ quên được.
Cả Văn Nhiễm cũng vậy.
******
Cho đến một hôm, studio của Văn Nhiễm có sự kiện, nàng không bảo Hứa Tịch Ngôn đến tìm mình.
Nàng nhận được tin nhắn từ Hứa Tịch Ngôn: [Lúc về nhớ mua ít bơ nhé?]
[Mình tìm thấy bột mì ít gluten* trong tủ lạnh.] Cô chụp ảnh gửi cho Văn Nhiễm, lại nhắn: [Tụi mình có thể cùng nhau nướng bánh quy.]
*Gluten là protein trong bột mì hay còn gọi là mì căn. Làm bánh mì thì cần loại nhiều gluten (bột mì số 11), làm bánh bông lan và cookie thì cần ít hơn (số 8)
Khi Văn Nhiễm về đến nhà, quả nhiên mang theo bơ.
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười ra đón.
Đó thực sự là một buổi tối quá đỗi bình thường. Năm mới đã sang, dưới nhà vẳng vẳng tiếng mèo kêu. Cửa sổ hé mở, trong hơi lạnh ban đêm có hương vị chồi non của cây liễu len vào, hòa lẫn với mùi cây sen đá mà Văn Nhiễm trồng trên bệ cửa sổ.
Văn Nhiễm nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn đang đi làm nóng lò nướng.
Nàng nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của Hứa Tịch Ngôn trong căn hộ thuê bốn mươi mét vuông nhỏ bé này, cùng mang dép giống nhau, cô mặc đồ ngủ hoặc áo len của nàng, thoải mái đi qua đi lại trong không gian này.
Cùng nàng nấu cơm, rửa hoa quả, xem phim, nướng bánh quy.
Văn Nhiễm mấp máy môi, rồi khép lại, rồi lại mở lời: "Hứa Tịch Ngôn."
"Mình phát hiện một chuyện." Hứa Tịch Ngôn quay lại, mỉm cười, một cổ tay trắng chống lên bồn rửa: "Tại sao đến giờ cậu vẫn gọi mình là Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn vậy? Có thể gọi mình bằng một cái tên đặc biệt hơn được không?"
"Hả?"
Văn Nhiễm thản nhiên lên tiếng, chèn lên câu "hả" đầy ý cười kia: "Cậu có lẽ nên đi rồi. Mình không thể để cậu tiếp tục ở lại nữa."
Nụ cười rạng rỡ của Hứa Tịch Ngôn ngưng đọng lại thấy rõ.
Im lặng hồi lâu, cô cúi đầu, khóe môi hiện lên một nét cười tự giễu: "Mình còn tưởng rằng..."
Những ngày ấm áp này thật dễ khiến người ta ngộ nhận.
Ngộ nhận rằng cô và Văn Nhiễm yêu nhau. Ngộ nhận rằng họ là một cặp đôi trẻ đang hạnh phúc yêu đương như bao người bình thường khác.
Nhưng thì ra là, ranh giới trong lòng Văn Nhiễm vẫn luôn được vạch rất rõ ràng.
Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu lên, giấu hết mọi cảm xúc, mỉm cười hỏi: "Cậu chán mình rồi à?"
Bên cạnh chiếc lò nướng nhỏ là mùi bơ thơm ngậy đang dần tan chảy.
Văn Nhiễm quay đi, giả vờ muốn vào phòng ngủ lấy dây buộc tóc: "Có lẽ vậy."
Bàn tay lặng lẽ siết chặt, móng tay hằn sâu vào đường chỉ tay.
Hứa Tịch Ngôn ở sau lưng nàng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Văn Nhiễm liếc ra ban công nhỏ hẹp, có thể thấy một mảnh trời đen như mực.
Thật ra trong lòng nàng vẫn luôn hiểu rõ, những ngày vừa rồi giống như bị đánh cắp.
Người dường như cùng nàng rơi vào cuộc sống bình dị này, thật ra chỉ là cần một khoảng thời gian để vực dậy, rồi sẽ lại cưỡi chổi bay đi, trở về bầu trời cao kia.
Nàng không thể theo kịp bóng lưng đó.
Nhưng nàng có thể dùng chính đôi tay đã đánh mất thiên phú của mình, nâng người ấy một lần nữa bay lên trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương