"Đây là làm gì vậy, cô chủ?"

Xe thuận lợi đến sân bay, Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn đi làm thủ tục lên máy bay.

Chuyến bay đêm không đông người. Văn Nhiễm không có nhiều tiền nên chỉ mua vé hạng phổ thông, nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu từng ngồi hạng phổ thông chưa?"

Hứa Tịch Ngôn thành thật đáp: "Chưa từng."

"Trong vali của mình có cặp kính râm, mình nghĩ tốt hơn là nên lấy ra để cậu đeo vào." Hạng phổ thông đông người hơn và khoảng cách chỗ ngồi cũng gần hơn. Văn Nhiễm rõ ràng có hơi căng thẳng, cảm thấy chỉ đeo khẩu trang thôi là chưa đủ.

"A Nhiễm."

"Ừ?"

"Cậu có từng nghĩ nếu mình đeo kính râm trên chuyến bay đêm thế này, ngược lại sẽ càng bắt mắt hơn."

"... Cũng đúng."

May mà mọi người trong phòng chờ đều có vẻ mệt mỏi, ai nấy ngồi cạnh ổ cắm để điện sạc máy tính hoặc điện thoại. Ánh sáng xanh nhạt của màn hình phản chiếu lên khuôn mặt từng người, không ai ngẩng đầu.

Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn ngồi trên ghế chờ ở góc phòng. Hứa Tịch Ngôn khoanh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô tạm thời tháo khẩu trang, mái tóc dài rũ xuống, che gần nửa gương mặt.

Văn Nhiễm mở to mắt nhìn xung quanh, có một bà mẹ trẻ mua cho con trai một chai nước cam, nắp vặn mở ra, mùi hương thanh mát có vị hơi chua thoang thoảng bay đến.

Nhưng liệu có ai nghĩ tới, trong góc phòng chờ chất chứa đầy sự mỏi mệt này, người phụ nữ trẻ khoác áo gió màu đen ngồi đây lại là một nghệ sĩ dương cầm danh tiếng vang xa, một viên ngọc quý được cả thế giới ngưỡng mộ? Để giữ kín đáo và tránh thu hút sự chú ý, họ không có bất kỳ động tác thân mật nào.

Chỉ tiếc là máy bay bị hoãn, Văn Nhiễm âm thầm nghĩ, sau này vẫn không nên mua vé của hãng giá rẻ.

Nhưng cái "sau này" ấy, liệu còn bao nhiêu lần nữa?

Cuộc hành trình mà nàng liều mình vượt núi băng biển vì Hứa Tịch Ngôn, sẽ còn được bao nhiêu lần nữa?

May mắn là một tiếng sau, hệ thống phát thanh cuối cùng cũng thông báo xếp hàng lên máy bay. Văn Nhiễm đứng dậy gọi Hứa Tịch Ngôn: "Đi thôi."

"Ừ."

Hai người một trước một sau đi về phía cửa lên máy bay, Văn Nhiễm cầm thẻ lên máy bay xếp hàng phía trước, Hứa Tịch Ngôn ở ngay phía sau.

Trước sau họ đều là những hành khách mang vẻ mặt mệt mỏi.

Nơi đây hiện tại đã là rạng sáng, màn đêm dày đặc như mực, những ngọn đèn bên cạnh đường băng chói lòa đến đau mắt. Mọi người đi theo hàng chậm rãi di chuyển, không ai lên tiếng, kể cả Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn.

Ngay khi Văn Nhiễm đang nhìn chằm chằm vào cột đèn ngoài cửa kính.

Hứa Tịch Ngôn một tay đút túi áo gió, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua cổ nàng.

Tay cô đặt lên vai nàng, kéo nàng nghiêng về phía sau.

Văn Nhiễm cứ thế được Hứa Tịch Ngôn ôm lấy, dựa vào người Hứa Tịch Ngôn.

Hành động ấy ẩn chứa một sự thân mật mà người ngoài khó nhận ra, khiến trái tim Văn Nhiễm khẽ rung động, cứ thế dựa vào Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn nghiêng đầu, cằm dịu dàng cọ vào cổ Văn Nhiễm, hơi thở phả qua, khiến Văn Nhiễm cảm thấy tai mình nóng ran.

"Mệt không?" Cằm Hứa Tịch Ngôn rời đi, né tránh tầm nhìn của các hành khách khác, dùng tiếng Anh thì thầm bên tai Văn Nhiễm: "Đèn đường bên ngoài thật giống những ngôi sao."

Văn Nhiễm khẽ đáp: "Ừ."

Trái tim nàng vẫn còn vấn vương cái chạm dịu dàng vừa rồi của Hứa Tịch Ngôn.

Hành động đó với Hứa Tịch Ngôn không thể gọi là lãng mạn, mà mang theo một cảm giác hiếm có... Vỗ về an ủi.

Phải, là vỗ về an ủi.

Giống như một kiểu dựa dẫm vào Văn Nhiễm.

Giống như đang đáp lại câu hỏi mà Văn Nhiễm nói lúc ngồi trên xe đến sân ba, nàng đã hỏi cô: "Là từ bỏ buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm, hay kiên trì với buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm?"

Giống như đang dùng một cách không thể diễn đạt bằng lời mà nói với Văn Nhiễm — "Cảm ơn."

Thật ra khi nói ra câu đó, Văn Nhiễm cũng không chắc rằng ba năm sau, năm năm sau, khi Hứa Tịch Ngôn nhớ lại buổi biểu diễn được chỉ định của Hội Nghệ thuật Quốc tế giữa lòng sa mạc này, liệu sẽ có phút giây nào hối tiếc không? Liệu có trách móc Văn Nhiễm khi xưa đã ủng hộ cô từ bỏ dù chỉ trong thoáng chốc không?

Giữ thái độ trung lập, không đưa ra ý kiến, dường như luôn là lựa chọn an toàn nhất.

Nhưng Văn Nhiễm mãi mãi không quên, khi nàng mười tám tuổi, nàng đứng trên cầu vượt trong làn gió đêm, nhìn dòng xe qua lại tấp nập phía dưới, đèn đỏ trắng đan xen tạo thành một dải rực rỡ. Đối diện với kỳ thi đại học có thể định đoạt cả đời người, Hứa Tịch Ngôn đã không đứng ngoài cuộc, thay vào đó cô hỏi nàng:

"Là thi vào chuyên ngành dương cầm sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm, hay không thi vào chuyên ngành dương cầm sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm?"

Sau khi lên máy bay và ổn định chỗ ngồi, Văn Nhiễm lấy từ chiếc túi vải đeo bên người ra một đôi dép dùng một lần vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, đặt xuống chân Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, dùng khẩu hình nói "cảm ơn", đá văng đôi giày cao gót, rồi xỏ dép vào.

Chắc mấy hôm nay bị cơn đau dây thần kinh hành hạ nên cô không ngủ yên. Vị trí ngồi là ngay cạnh cửa sổ, khi máy bay lên đến tầng bình lưu, cô dần dần thiếp đi.

Cô đã đeo lại khẩu trang, khiến gương mặt trông chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Thì ra khi không có ánh đèn sân khấu chiếu rọi, cô sẽ trở nên... chân thật hơn, cũng dễ tổn thương hơn.

Văn Nhiễm giữ thẳng lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.

Thực tế chỉ là một mảng đen kịt, không chút ánh sáng, gần như chẳng cần đóng cửa sổ làm gì.

Đầu của Hứa Tịch Ngôn từng chút một trượt xuống theo lưng ghế, dần dần rơi trên vai Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm nghĩ, có phải nàng luôn ngồi thẳng lưng như thế là để mong chờ khoảnh khắc này?

Có lẽ có, có lẽ không

Hứa Tịch Ngôn dựa lên vai nàng, mang đến một sức nặng chân thật. Nàng cúi mắt nhìn xuống tay phải của Hứa Tịch Ngôn đang thả lỏng trên đầu gối, ngón cái và ngón trỏ trong mơ cũng hơi cong lại, rõ ràng là tư thế chịu đựng cơn đau.

Tuy nhiên Văn Nhiễm nhẹ nhàng xoay cổ, cằm khẽ cọ lên má Hứa Tịch Ngôn, nghiêng đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Phía trên lớp khẩu trang, đôi mắt xinh đẹp đang nhắm lại lộ ra một nét thư thái.

Có lẽ vì cuối cùng đã hạ quyết tâm, Hứa Tịch Ngôn mới có thể yên tâm an giấc.

Văn Nhiễm khẽ thở ra một hơi.

Nàng ngồi yên chừng hai mươi phút, đợi đến khi Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi hầu hết hành khách xung quanh cũng đã say giấc. Đèn khoang hành khách tắt hết, chỉ còn một người phía góc chếch bên phải trước mặt đang bận làm việc, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt màu trắng xanh từ chiếc laptop.

Văn Nhiễm nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào tay phải của Hứa Tịch Ngôn.

Nếu lúc này Hứa Tịch Ngôn mở mắt, nàng nhất định sẽ lập tức rút tay về, nói là vô tình chạm phải, xin lỗi đã đánh thức cô.

Thật khách sáo, cũng thật xa lạ.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn không mở mắt.

Vì thế nàng thật chậm rãi, cong từng ngón tay một, bao trọn bàn tay của Hứa Tịch Ngôn vào lòng bàn tay mình, nắm chặt.

Nàng đâu cần phải vội vàng. Bản thân của hành động này đối với nàng vốn đã là một quá trình chậm rãi, mất gần mười năm mới có thể thực hiện được.

Đến khi tiếp viên đẩy xe tới phát đồ ăn, Hứa Tịch Ngôn vẫn đang ngủ.

Nàng nhìn từ xa thấy cô tiếp viên đang từng bước một tiến đến, cô cúi người khẽ hỏi những hành khách còn thức có dùng bữa không.

Văn Nhiễm biết lẽ ra mình nên buông tay từ sớm.

Nhưng nàng vẫn cứ nắm lấy.

Cho đến khi tiếp viên càng lúc càng gần, chỉ còn ba hàng, hai hàng, cuối cùng chỉ còn lại một hàng, gần đến mức cả câu hỏi khẽ của tiếp viên nàng cũng nghe thấy rõ.

Cuối cùng, nàng buông tay Hứa Tịch Ngôn ra mà không để lại bất cứ dấu vết nào.

Thời khắc ấy vừa khớp, Hứa Tịch Ngôn như thể mở mắt ra ngay giây sau đó, ngẩng đầu hỏi: "Phát đồ ăn à?"

Văn Nhiễm nghe thấy giọng mình còn bình tĩnh hơn mọi ngày: "Ừm."

Hứa Tịch Ngôn nói: "Mình muốn một ly cà phê."

Thật ra nếu Hứa Tịch Ngôn nằm trên vai nàng thêm một giây thôi, sẽ nghe thấy nhịp tim thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực của nàng.

Còn mạnh hơn cả lúc nàng và Hứa Tịch Ngôn quấn quýt ân ái bên nhau.

Nàng nhờ tiếp viên lấy một ly cà phê cho Hứa Tịch Ngôn, khi đưa cho Hứa Tịch Ngôn, đầu ngón tay khẽ lướt qua nhau.

Đó là bàn tay nàng vừa mới nắm, sự ấm áp từ làn da cô vẫn còn lưu lại trên những đốt ngón tay. Nàng bỗng nghĩ, giá như chuyến bay giá rẻ này cứ bay mãi không ngừng thì tốt biết mấy.

Như một con tàu ma đi lạc vào chiều không gian khác trên mặt biển. Thời gian trôi qua cả trăm ngàn năm chỉ như một đêm dạ hội bất tận trên thuyền. Người nơi đất liền đã tóc bạc da mồi, còn họ ở bên nhau trên thuyền, mãi mãi không cảm nhận được dòng chảy của thời gian.

Mãi mãi mắc kẹt trên chiếc ghế nhỏ chật chội của chuyến bay giá rẻ này thì đã sao?

Chỉ là không biết Hứa Tịch Ngôn có quen không, Văn Nhiễm hạ thấp giọng hỏi: "Mệt không?"

Hứa Tịch Ngôn lắc đầu, đôi mắt cong lên nhìn Văn Nhiễm: "Còn cậu?"

"Mình ổn."

Hứa Tịch Ngôn kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng uống một ngụm cà phê, rồi lại đeo lên.

Nửa chặng sau, Văn Nhiễm ngủ quên.

Trong mơ nàng quay về năm cuối cấp ba, nàng đi trên bậc thang của toà nhà Giảng Dạy, không xa phía trước là bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn và Bạch Xu sóng vai bên nhau.

Nàng đi cùng Đào Mạn Tư, bình thường chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn từ xa. Nhưng hôm ấy, nàng như có điều muốn nói với Hứa Tịch Ngôn, liền sải bước đuổi theo.

Nhưng người chen chúc xung quanh, bậc thang dưới chân đi mãi không hết, nàng nhìn thấy bóng lưng Hứa Tịch Ngôn càng lúc càng xa.

Nàng hoảng hốt vươn tay về phía bóng lưng ấy, nhưng bóng lưng ấy chẳng hề hay biết, bay thật cao lên sân khấu, ánh đèn chói lóa bao bọc xung quanh.

Văn Nhiễm đổ mồ hôi lạnh, không rõ vì sao mà tỉnh dậy.

Mở mắt ra, mới phát hiện mình đang tựa trên vai Hứa Tịch Ngôn.

Phản xạ đầu tiên là kiểm tra xem có chảy nước miếng không.

May mà không có.

Nàng khép mắt lại, nằm yên, cằm mềm mại mịn màng của Hứa Tịch Ngôn khẽ cọ lên má nàng, nàng nghe thấy Hứa Tịch Ngôn thì thầm nhờ tiếp viên lấy một chiếc chăn mỏng.

Thật ra nàng rất sợ, nghĩ bụng Hứa Tịch Ngôn thật can đảm, tiếp viên rõ ràng biết là cô.

May thay, khoang hành khách tối om, tiếp viên cũng chuyên nghiệp, không để những hành khách khác phát hiện có một ngôi sao tầm cỡ thế giới đang trải nghiệm cuộc sống, ngồi trên chuyến bay giá rẻ.

Chăn rất nhanh được mang tới, Hứa Tịch Ngôn mở ra, nhẹ nhàng đắp lên vai Văn Nhiễm.

Sau đó Văn Nhiễm biết rằng Hứa Tịch Ngôn đã quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tư thế ngồi thẳng tắp cho nàng tựa vào thế này, Văn Nhiễm vừa rồi cũng đã trải qua, thực sự rất mỏi.

Văn Nhiễm nghĩ mình nên ngồi thẳng dậy, làm ra vẻ vừa tỉnh ngủ, hỏi một câu: "Mình ngủ bao lâu rồi?"

Nhưng nàng không mở mắt, cũng không ngồi thẳng dậy.

Cứ dựa vào.

Cơ hội như thế này, có thể kéo dài được bao lâu?

Cho đến khi nàng lại thiếp đi lần nữa, không biết mơ thấy gì, bất chợt tỉnh lại, vừa ngẩng đầu thì trán khẽ chạm vào cằm Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn khẽ "A" một tiếng.

Hỏi nàng: "Tỉnh rồi à?"

Văn Nhiễm xoa trán: "Mình ngủ bao lâu rồi?"

"Cũng không quá lâu." Hứa Tịch Ngôn gọi Văn Nhiễm: "Nhìn kìa."

Phía chân trời le lói ánh tím hồng rực rỡ, không rõ là bình minh hay hoàng hôn, dù từng vì Hứa Tịch Ngôn bay qua Georgia, California và Maroc, Văn Nhiễm vẫn không phân biệt nổi múi giờ, không nhớ được sự chênh lệch thời gian.

Chỉ cảm thấy như đang cùng Hứa Tịch Ngôn trôi lênh đênh trong biển thời gian mênh mông vô tận.

Khi máy bay hạ cánh, Hải Thành đang là đêm khuya.

Văn Nhiễm để Hứa Tịch Ngôn đứng ở góc khuất, còn mình đi lấy hành lý.

Mở chiếc vali xanh nhỏ, lấy ra hai chiếc áo khoác. Nàng mặc vào một cái, cái còn lại đưa cho Hứa Tịch Ngôn.

Nàng thấp hơn Hứa Tịch Ngôn nửa cái đầu, Hứa Tịch Ngôn mặc áo nàng, cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo một đoạn.

Nàng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Cậu gọi công ty tới đón hay sao?"

Hứa Tịch Ngôn ngoan ngoãn đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt lạnh lùng mà thâm tình, mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn sáng trong: "Cô Văn, tụi mình là bỏ trốn đấy, còn nhớ không?"

"Làm gì có chuyện gọi công ty tới đón."

Văn Nhiễm không ngốc: "Chị Đậu chẳng lẽ thật sự mặc kệ cậu à."

Nàng vốn luôn tỉnh táo. Một khi máy bay hạ cánh, trở về hiện thực, chuyến "bỏ trốn" của nàng và Hứa Tịch Ngôn cũng coi như kết thúc.

Hứa Tịch Ngôn: "Mình không có nơi nào để đi."

Nàng liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn: "Lừa người."

Hứa Tịch Ngôn chỉ cười,  đôi môi bị che khuất bởi khẩu trang, nhưng chỉ lắng nghe cũng cảm nhận được sự lười nhác mà duyên dáng. Cô băng qua nhóm hành khách mệt mỏi để bước tới gần Văn Nhiễm, rồi cúi đầu nhìn Văn Nhiễm, hàng mi cong khẽ lay động: "Mình đến nhà cậu được không?"

"Đến nhà mình làm gì."

"Ở công ty, ai ai cũng sẽ tìm cách thuyết phục mình. Mình nên đến nhà cậu," Hứa Tịch Ngôn nói đến đây thì ngừng lại, lộ ra một chút tinh ranh: "Ẩn náo."

Lần này, đến lượt Văn Nhiễm do dự.

Mỗi lần nàng và Hứa Tịch Ngôn gần gũi đều là trong căn hộ thuê nhỏ chưa đầy bốn mươi mét vuông của nàng. Nàng không muốn đến phòng khách sạn của Hứa Tịch Ngôn, không muốn để Hứa Tịch Ngôn chi phối hoàn toàn mối quan hệ này.

Nhưng, nàng chưa bao giờ để Hứa Tịch Ngôn qua đêm ở nhà mình.

Có lần trời đổ mưa lớn, Hải Thành bước vào cuối mùa bão, gió rít qua như muốn đánh sập toà nhà cũ kỹ nhỏ bé.

Hứa Tịch Ngôn hỏi nàng: "Cho mình ở lại được không?"

Hứa Tịch Ngôn từng hỏi nàng rất nhiều câu. Ví như: "Làm bạn gái mình được không?" "Cùng mình công khai được không?" "Cho mình ở lại được không?"

Văn Nhiễm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tịch Ngôn.

Nói sao nhỉ, Hứa Tịch Ngôn hỏi những câu ấy đều là thật lòng, Văn Nhiễm biết cô thực sự nghĩ như vậy.

Nhưng cái "nghĩ" của Hứa Tịch Ngôn, không phải là cái "nghĩ" từ tận đáy lòng Văn Nhiễm khao khát.

Không phải cái nghĩ đủ để chống lại tháng năm dài đằng đẵng. Không phải cái nghĩ có thể vượt qua thế giới huyên náo và bản tính xa cách. Không phải cái nghĩ không còn đường lui.

Cho nên lần nào Văn Nhiễm cũng trả lời: "Không."

Trong đêm mưa bão ấy, nàng cũng đáp Hứa Tịch Ngôn: "Không."

Hứa Tịch Ngôn thở dài một tiếng, bước tới nắm lấy cằm nàng.

Ngón tay lướt xuống dưới hàm, khẽ nhéo tai nàng: "A Nhiễm."

"Trái tim tàn nhẫn."

Lúc này Văn Nhiễm đang đứng giữa dòng người qua lại ở sân bay, đối diện lời đề nghị đến nhà nàng để ẩn náo của Hứa Tịch Ngôn, nàng do dự.

Hứa Tịch Ngôn lại bước gần một bước, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng, lắc lư nhè nhẹ, ghé sát tai nàng gọi khẽ: "A Nhiễm."

Tai Văn Nhiễm ngứa đến mức muốn giơ tay lên gãi: "Vậy được."

"Nhưng nếu cậu đến nhà mình, mọi thứ phải nghe theo mình."

Hứa Tịch Ngôn lại khẽ cười, rút tay về, lùi lại một bước, trái lại giúp nàng nhìn rõ hàng mi dày chớp chớp nhẹ nhàng của Hứa Tịch Ngôn: "Được thôi, cô chủ."

Văn Nhiễm gọi một chiếc xe công nghệ, trong lòng căng thẳng đến phát khiếp, sợ Hứa Tịch Ngôn bị nhận ra.

Nhưng chắc chẳng ai ngờ Hứa Tịch Ngôn lại thực sự xuất hiện trong hoàn cảnh đời thường thế này, tài xế uể oải nghe chương trình phát thanh đêm khuya, giọng nói kéo dài khi xác nhận số điện thoại của Văn Nhiễm, rồi cũng chẳng chú ý đến hai người nữa.

Khi đến dưới khu nhà trọ của Văn Nhiễm thì đã là rạng sáng, đêm tối như mực.

Tài xế rốt cuộc cũng giúp Văn Nhiễm khuân hành lý xuống rồi lái xe đi. Khi nàng định cầm lên, Hứa Tịch Ngôn nói: "Để mình."

Trước đó khi đến California, cũng là Hứa Tịch Ngôn giúp nàng xách vali.

Văn Nhiễm rụt tay lại, đè nén trái tim đang đập loạn, xoay người bước vào khu nhà.

Hứa Tịch Ngôn kéo vali lên, chậm hơn nàng hai bước, bỗng gọi: "A Nhiễm."

Văn Nhiễm quay đầu lại.

Hứa Tịch Ngôn đứng nguyên tại chỗ, vẫn mặc chiếc áo khoác đen dài của nàng, chỗ ống tay áo hơi sờn, tay xách chiếc vali xanh nhỏ, gọi nàng: "Lại đây một chút."

"Gì vậy?"

"Lại đây một chút, được không?"

Văn Nhiễm cầm chìa khóa trong tư thế sẵn sàng, lại quay bước ra khỏi tòa nhà.

Hứa Tịch Ngôn không nói gì thêm, ngẩng đầu, ngước nhìn lên bầu trời đêm đen kịt.

Cảm giác lành lạnh chạm vào má Văn Nhiễm, trong lòng nàng đã dấy lên một linh cảm.

Nàng cũng ngẩng đầu theo Hứa Tịch Ngôn, là tuyết, từng hạt băng giá rơi vào hốc mắt ấm áp của con người.

Cho nên hốc mắt cảm nhận được tuyết đầu tiên, chứ không phải ánh nhìn. Ánh nhìn phải thông qua đèn đường mới có thể nhìn thấy trong vùng sáng lờ mờ ấy, từng hạt từng mảnh rơi lả tả.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Hải Thành mùa đông năm nay có tuyết chưa?"

Bây giờ đã sang năm mới, nếu tính như vậy thì— "Chưa có."

Hứa Tịch Ngôn giơ tay, gạt mảnh tuyết nhỏ dưới mắt Văn Nhiễm.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Vậy thì A Nhiễm."

"Chúc mừng tuyết đầu mùa."

******

Hai người cùng nhau lên lầu.

Hành trình thật sự quá mệt mỏi, đợi cả hai lần lượt tắm rửa xong, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Không có chuyện ôm nhau ngủ, thật ra Hứa Tịch Ngôn không quen, bản thân Văn Nhiễm cũng không quen. Nàng vốn luôn dè dặt, không biết phải thân mật với người khác thế nào.

Chỉ là lại nhớ tới khoảnh khắc Hứa Tịch Ngôn lúc lên máy bay, cô khẽ cọ vào cổ nàng, như một nỗi lưu luyến dịu dàng.

Hứa Tịch Ngôn sẽ thay đổi sao? Hứa Tịch Ngôn sẽ chủ động sao?

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Văn Nhiễm phát hiện, hai người vẫn nằm quay lưng vào nhau.

Văn Nhiễm: ......

Nàng lại quay lưng về phía Hứa Tịch Ngôn, vươn tay kéo phăng tấm chăn từ người cô, quấn hết lên người mình.

Hứa Tịch Ngôn phát ra tiếng "ừm" ngái ngủ, không mở mắt, trở mình cũng không tìm lại chăn, mà vòng tay ôm lấy eo Văn Nhiễm, mềm mại và ấm áp.

Văn Nhiễm vùng khỏi vòng tay cô, ngồi dậy, gom chăn lại và gấp gọn.

Hứa Tịch Ngôn mở mắt, cũng bò dậy theo, mái tóc xoăn rối bời che gần hết gương mặt tuyệt đẹp, chỉ lộ ra một mắt: "Không cho mình đắp chăn à?"

"Cô chủ định làm gì thế?"

Văn Nhiễm mặc bộ đồ ngủ hoa nhí nền trắng với áo dài tay và quần dài, đứng bên giường khoác thêm một chiếc áo len dày: "Hôm nay mình phải đi làm."

Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Mình biết."

"Vậy thì," Văn Nhiễm giơ ra một ngón tay thon thả trắng muốt: "Cậu dậy nấu bữa sáng cho mình, coi như trả tiền thuê nhà."

Hứa Tịch Ngôn bật cười.

Cô hất mái tóc xoăn rối, một bên vén ra sau tai, bên kia lại rủ xuống không chịu nghe lời, đè lên chiếc cằm xinh xắn: "Được."

Văn Nhiễm điềm nhiên: "Phải làm cho tốt đấy."

Thật ra nàng biết, chắc nàng là người đầu tiên trên thế giới này sai Hứa Tịch Ngôn nấu ăn.

Hứa Tịch Ngôn vẫn cười, lúc xuống giường còn vò mái tóc rối bời của mình. Cô không cần trang điểm cầu kỳ, sự lộn xộn ấy đặt lên người cô lại thành một vẻ đẹp sống động.

Cô chớp chớp hàng mi hỏi Văn Nhiễm: "Không cho mình đắp chăn thì có thể cho mình mượn cái áo len không? Mình chẳng mang gì theo cả."

"Bây giờ mình," Cô dang tay ra "không có gì cả."

Văn Nhiễm cầm chiếc áo len trên lưng ghế, ném qua cho cô, rồi quay người đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nàng vừa bóp nhẹ đầu ngón tay, vừa nghĩ: Một Hứa Tịch Ngôn "không có gì cả" như thế, có thể tồn tại được bao lâu?

Nhưng, dù chỉ là đánh cắp được một đoạn thời gian ngắn ngủi, cũng đủ rồi.

******

Văn Nhiễm rửa mặt xong, đi vào bếp thì thấy Hứa Tịch Ngôn đang tìm chảo chiên trứng.

Văn Nhiễm tìm giúp cô, căn bếp nhỏ thường ngày chỉ đủ cho một người, lúc này hai người chen chúc, chật đến mức xoay người cũng khó. Hứa Tịch Ngôn bảo: "Hay là cậu ra ngoài trước đi?"

"Mình không yên tâm." Văn Nhiễm hỏi: "Cậu biết chiên trứng không đấy?"

"Không."

Văn Nhiễm mặt đầy biểu cảm "biết ngay mà".

Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Trêu cậu thôi, chẳng lẽ cậu coi mình là người ngoài hành tinh à?"

Văn Nhiễm bán tín bán nghi đi ra. Khi Hứa Tịch Ngôn bưng bữa sáng lên bàn, Văn Nhiễm liếc mắt nhìn.

Lòng đỏ trứng chiên bị vỡ, lộ rõ sự vụng về vì đã lâu không xuống bếp. Đây là tay nghề của đôi tay được cho là xuất sắc nhất thế giới sao?

Nhưng ít ra, Văn Nhiễm nhận xét: "Chín rồi."

Hứa Tịch Ngôn cười, hạ cằm xuống.

Văn Nhiễm hỏi: "Hôm nay cậu định làm gì?"

"Không làm gì cả."

Văn Nhiễm hé môi, rồi khép lại. Nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng hỏi: "Tay cậu thế nào, còn cần đi khám nữa không?"

"Không cần, những gì bác sĩ có thể làm đều đã làm rồi. Mình tự bôi thuốc, uống kháng viêm là được."

Văn Nhiễm gật đầu, ăn sáng xong, nàng thay đồ chuẩn bị đi làm.

Hứa Tịch Ngôn bước tới, hỏi kèm theo nụ cười: "Cần mình ở nhà lau sàn không?"

"Không cần đâu, cuối tuần cùng nhau tổng vệ sinh là được." Trước khi ra cửa Văn Nhiễm còn dặn dò: "Ban ngày đừng ra ngoài, cần gì thì bảo mình gọi đồ ăn giao tới. Tòa nhà này hầu hết là người già ở, ban ngày thích ngồi dưới sân tắm nắng."

"Các cụ cũng nhận ra mình sao?"

"Cậu nghĩ sao?" Văn Nhiễm thật không tưởng tượng nổi, sao có người có thể mặc bộ đồ ngủ cotton bạc màu của nàng mà vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, dáng người mảnh mai yêu kiều đến vậy.

Hứa Tịch Ngôn lại ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, không xuống."

Văn Nhiễm chưa từng nghĩ sẽ có những ngày như thế này.

Mỗi ngày nàng ra ngoài đi làm, tan ca về nhà, đi chợ, cùng Hứa Tịch Ngôn nấu cơm.

Có lúc Hứa Tịch Ngôn mặc bộ đồ ngủ của nàng cả ngày không thay, có khi lại mặc áo phông xanh và quần jeans của nàng, khoác thêm áo len. Cô ở nhà ngủ, xem anime, chơi game, dường như cố tình tránh xa mọi thứ liên quan đến dương cầm.

Thỉnh thoảng cô sẽ nhắn tin cho Văn Nhiễm, hỏi nàng có thể gọi giúp một hộp kem không.

Văn Nhiễm đáp: [Vậy thì lúc làm bữa sáng phải thể hiện tốt vào.]

Đúng lúc Hề Lộ đi ngang qua, Văn Nhiễm hoảng hốt úp điện thoại xuống bàn, khiến Hề Lộ cũng giật mình: "Gì vậy?"

"Không có gì, tin rác, chướng mắt lắm."

Sau nghĩ lại, Hề Lộ làm sao biết người nhắn tin cho nàng là Hứa Tịch Ngôn.

Đúng là có tật giật mình.

Đến khi vạn vật chìm trong yên lặng, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau xuống lầu đi dạo. Hứa Tịch Ngôn vốn chẳng sợ lạnh, thời tiết như này mà cô ra ngoài cũng chỉ mặc áo phông, quần jeans, mặc thêm áo khoác dài, cổ áo mở toang, lộ ra làn da trắng ngần.

Đi một vòng trở về, họ ngồi xuống ghế dài dưới toà nhà, Văn Nhiễm châm cho mình một điếu thuốc.

Hứa Tịch Ngôn nhẹ nhàng bóp bóp tay phải, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía xa xa: "Giờ này chắc trường học không còn ai nữa nhỉ."

"Ừ."

Hứa Tịch Ngôn gọi: "Cho mình hút một hơi với."

Văn Nhiễm nghĩ bụng, khác gì hôn gián tiếp đâu.

Thực tế, từ sau khi Hứa Tịch Ngôn dọn vào nhà nàng, cả hai không làm chuyện ấy, thậm chí không hôn nhau, ngược lại là một kiểu chưa từng có trước đây... Vỗ về an ủi.

Văn Nhiễm đưa thuốc sang.

Hứa Tịch Ngôn nhận lấy, đưa lên môi rít một hơi, cô không quen hút Marlboro, theo thói quen hơi cau mày lại. Trên môi cô tô son đỏ ánh lam, thỏi son Văn Nhiễm từng mua khi mới học trang điểm, dùng đúng một lần thì nhận ra màu ấy không hợp với mình, nó vĩnh viễn bị bỏ xó trên bàn trang điểm.

Về sau càng ngày càng lười, gần như chẳng trang điểm nữa. Khuôn mặt nhạt nhòa này của nàng dường như hợp với để mặt mộc hơn.

Hứa Tịch Ngôn không biết từ đâu lục ra được thỏi son ấy, như thể tô cả tuổi thanh xuân của Văn Nhiễm lên môi mình, rồi cùng nàng dạo bước xuống phố, có chút cảm giác "mặc áo gấm đi đêm". Điếu thuốc chạm lên môi, đầu lọc in vết son nhàn nhạt, khói thuốc lượn lờ, tất cả như một khung hình cắt ra từ bộ phim nào đó.

Hứa Tịch Ngôn bỗng nói: "Vậy thì, tụi mình tới phòng dương cầm ở trường xem một chút nhé?"

Tim Văn Nhiễm chợt thắt lại.

Đây là lần đầu tiên từ dạo ấy đến giờ, Hứa Tịch Ngôn nhắc đến dương cầm.

Miệng nàng vẫn hờ hững đáp: "Không vào được đâu, trường khóa cửa rồi."

"Vậy, trèo tường thì sao?" Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, ngay cả giày cũng là đôi Converse của Văn Nhiễm, nhỏ hơn nửa size, chỉ có thể buộc dây lỏng lẻo, mang theo vẻ phóng khoáng, một tay kẹp nửa điếu thuốc, tay còn lại đưa về phía Văn Nhiễm: "Mình đã cùng cậu bỏ trốn rồi. Lần này, hay là đổi lại, cậu đi theo mình?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện