"Cậu đến là để quyến rũ mình đấy à."
Điều khiến Văn Nhiễm thấy lạ là trong đầu nàng lại không vang lên một tiếng "ong" như người ta hay miêu tả trong tiểu thuyết.
Có lẽ cái tên 「Hứa Tịch Ngôn」đã xuất hiện quá nhiều lần trong đầu nàng suốt mười năm qua. Nghĩ đi nghĩ lại, nghiền ngẫm tới lui. Nàng thậm chí còn cảm thấy buồn cười, bất kể ai nói với nàng chuyện gì đó về tình hình của Hứa Tịch Ngôn, nàng đều có thể lường trước được.
Nàng là người hiệu chỉnh dương cầm, tiếp xúc với không ít người chơi dương cầm. Khối lượng luyện tập lớn trong thời gian dài với cường độ cao, rất dễ dẫn đến bệnh nghề nghiệp.
Vả lại, nếu Đậu Thần còn có thời gian gọi điện cho nàng ở tận đất nước xa xôi, có lẽ tình hình chưa quá khẩn cấp.
Nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Trên báo chí chưa từng tiết lộ, tay phải của Tịch Ngôn bị viêm dây thần kinh, mỗi khi phát tác toàn bộ bàn tay sẽ đau và tê liệt, quan trọng nhất là sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn sắp tới của em ấy ở Maroc. Cô cũng biết tính cách của Tịch Ngôn rồi, em ấy luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo."
"Chị Đậu, chị gọi cho tôi là muốn..."
"Tịch Ngôn muốn hủy buổi biểu diễn lần này. Thật quá bốc đồng. Tôi muốn nhờ cô đến đây khuyên em ấy, bằng mọi giá cũng phải cố gắng hoàn thành. Theo quy định của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế, nếu hủy buổi diễn lần này, em ấy sẽ không còn cơ hội được chọn nữa, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển quốc tế sau này."
"Trên thực tế chỉ cần buổi biểu diễn lần này diễn ra suôn sẻ, cho dù không hoàn hảo, tiêu chuẩn của Hiệp hội cũng sẽ không quá khắt khe, em ấy chắc chắn sẽ được huy chương."
"Cô Văn, trong lòng tôi biết rõ, cô là người duy nhất có thể khuyên em ấy. Nên tôi thật xin lỗi vì đã mạo muội gọi điện cho cô."
Lúc ấy, Đậu Thần đang đứng trong sân. Bầu trời hoàng hôn ở sa mạc nhuốm một sắc hồng rực rỡ hiếm thấy. Khách sạn bên cạnh được xây dựng theo phong cách lâu đài cổ thế kỷ XI, không cao, càng làm nổi bật sự đồ sộ của cây argan gần đó. Tán lá xanh rậm rạp phát ra tiếng xào xạc khi lá cây cọ vào nhau.
Đậu Thần đang ở cách xa ngàn dặm, chợt nghĩ đến cô gái trẻ tuổi mà mình chỉ gặp vài lần.
Cô không gặp Văn Nhiễm nhiều. Mỗi lần Hứa Tịch Ngôn đến nhà Văn Nhiễm, thường là Trần Hi đưa đón, cô cũng không bình luận gì.
Nhưng ấn tượng của cô về Văn Nhiễm lại rất sâu đậm, vì cô gái này đặc biệt yên tĩnh và mộc mạc. Nàng rất gầy, mong manh, không trang điểm, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai. Nàng hay mặc sơ mi xanh dương nhạt, áo phông hoặc cardigan dệt kim, thường đeo túi vải bố.
Giống như vô vàn thanh niên ở thành phố bước ra khỏi ga tàu điện ngầm khi mới tan làm, rồi bị lạc trong đám đông tấp nập trên đường. Nhưng nàng không vội vã, không hấp tấp, khuôn mặt luôn trầm tĩnh và yên lặng, dưới ánh đèn neon đầy màu sắc của đô thị vẫn không mảy may dao động, như thể nội tâm vô cùng ổn định.
Đậu Thần nói: "Cô Văn, cả đội của chúng tôi đang đợi ở đây, chỉ trông cậy vào cô thôi."
Văn Nhiễm hỏi: "Cô Hứa có biết chị gọi cho tôi không?"
"Không biết."
Văn Nhiễm suy nghĩ một chút: "Tôi không có visa đi Maroc."
"Chỗ này miễn visa, nếu cô chịu đến, tôi sẽ lập tức cho người đặt vé máy bay cho cô."
Văn Nhiễm nhận lời.
Nhóm của Đậu Thần làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng gửi thông tin chuyến bay qua điện thoại cho nàng. Thời gian khởi hành là sáng mai, Văn Nhiễm xem lịch trình sắp tới trên điện thoại, cũng may vừa mới qua Tết, nhiều người vẫn chưa thực sự quay lại với nhịp sống hàng ngày, vài ngày nữa nàng mới có lịch hiệu chỉnh dương cầm cho khách.
Chăn điện đã tắt từ trước khi ngủ, lúc này hơi ấm ban đầu cũng đã tan hết, khiến giấc ngủ chẳng yên.
Nàng gần như không thể ngủ đến tận năm giờ sáng, Văn Nhiễm buông bỏ giằng co, dứt khoát dậy thu dọn hành lý.
Từ sâu trong tủ quần áo, nàng lôi ra chiếc vali du lịch nhỏ màu xanh dương. Lạ thay, chiếc vali này mua trên Taobao chưa đến một ngàn tệ, theo lý số phận của nó chỉ tham gia vào hành trình xa nhất là pháo đài đá ở Georgia, rồi bị vùi sâu trong tủ và phủ đầy bụi.
Nhưng bây giờ, nó đã cùng Văn Nhiễm đến California, và sắp cùng nàng đi đến tận Maroc.
Nàng gỡ nhãn hành lý đến California, rồi kẹp trong sổ nhật ký. Lần này đi Maroc, nàng cũng định làm như vậy.
Từng nhãn hành lý như từng chiếc thẻ đánh dấu, được kẹp vào từng trang nhật ký, cũng như được kẹp vào chính cuộc đời nàng.
Chuyến đi này vốn là quyết định chớp nhoáng, nên cũng không cần chuẩn bị nhiều. Vali được đóng lại đặt bên tường, trọng lượng không quá đáng kể. Văn Nhiễm thay đồ xong, bắt chéo chân ngồi lên ghế dựa cạnh bàn làm việc, châm một điếu thuốc.
Căn hộ thuê của nàng không lớn, không đủ chỗ để đặt bàn làm việc trong phòng ngủ, đành phải đặt ở phòng khách, đối diện cửa sổ. Rèm cửa trắng có in hoa oải hương, Tất nhiên, nàng chọn mẫu này vì nó đang được bán khuyến mãi.
Rèm mở một nửa, bầu trời ban đầu xám mờ, rồi dần dần sáng hơn, giống như có ai thả bầu trời vào chậu rửa, ánh sáng ban mai ấy như được giặt giũ sạch sẽ.
Giũ một lớp, trời lại sáng thêm một tầng.
Cho đến khi bình minh lên, Văn Nhiễm dụi điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, lúc này mới nhận ra chân đã tê vì khoanh quá lâu. Nàng đứng dậy, gót chân xoay nhẹ trên mặt đất, muốn xua bớt cảm giác tê rần như có đàn kiến bò đầy bắp chân. Nàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hà Vu Già: [Chị Vu Già, em có việc gấp nên xin nghỉ mấy hôm.]
Không rõ là Hà Vu Già hiếm hoi dậy sớm, hay là cày game tới giờ chưa ngủ: [Không vấn đề gì. Có chuyện gì sao?]
[Em phải đi xa một chuyến.]
Văn Nhiễm chỉ nói qua loa như thế.
Nàng gọi xe đến sân bay, đúng lúc trời có tia nắng hiếm hoi vào mùa đông
Văn Nhiễm ngồi ở ghế sau taxi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chuyến bay đến California tìm Hứa Tịch Ngôn lần trước, cơn mưa lớn hôm đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ.
Hơn mười tiếng bay, Văn Nhiễm mơ mơ màng màng khi đeo gối kê cổ và bịt mắt trên máy bay, cảm thấy đây chính là khoảng cách giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn, sao biển ngăn cách, băng qua đại dương, nàng phải độc bước trong bao lâu mới có thể gặp lại Hứa Tịch Ngôn.
Đến sân bay, lần này không cần nàng tự gọi xe, Đậu Thần cử tài xế tới đón từ sớm.
Trên đường về khách sạn, đúng lúc hoàng hôn ở Maroc. Ngoài cửa kính như phủ một lớp sương mù. Nhìn kỹ mới biết đó là cát bụi ngưng tụ trong không khí, nhìn lại nơi xuất phát, gần như ở vô tận, một sa mạc mênh mông rộng lớn như biển cả.
Tới khách sạn, phong cách đậm chất kiến trúc châu Âu cổ điển, khắc sâu dấu ấn văn hóa gắn liền với lịch sử lâu đời nơi đây.
Đậu Thần đứng trước cửa khách sạn đợi nàng, đầu ngón tay thả lỏng gõ nhẹ lên quần tây, trong sự bình tĩnh của cô có một chút lo lắng khó che giấu.
Thấy nàng bước xuống xe, liền bước tới đón: "Cô Văn, vất vả rồi."
Cô cũng yêu cầu người mang hành lý của Văn Nhiễm tạm gửi ở quầy lễ tân.
Có lẽ đang cân nhắc, liệu có nên để nàng ở chung phòng với Hứa Tịch Ngôn không.
Văn Nhiễm tạm thời chưa đáp lại, nhẹ nhàng hỏi Đậu Thần: " Hiện tại cô Hứa có biết tôi đang ở đây không?"
"Tôi đã nói với em ấy."
"Cậu ấy nói sao?"
"Em ấy trách tôi," Đậu Thần cười khổ, "Còn nói đây là việc của em ấy, sao lại làm phiền cô thực hiện chuyến đi này?"
Sau đó hỏi Văn Nhiễm: "Trên máy bay chắc không ăn uống gì mấy phải không? Hay là cô ăn chút gì đã rồi hẵng qua gặp Tịch Ngôn."
"Cũng được, cảm ơn chị Đậu."
Đậu Thần có hơi bất ngờ, vốn nghĩ Văn Nhiễm đã đến từ xa, hẳn sẽ sốt ruột muốn gặp Hứa Tịch Ngôn ngay lập tức.
Cô gái gầy gò này trông có vẻ bình tĩnh vững vàng, quả thật không hề sốt ruột.
Đậu Thần dẫn Văn Nhiễm vào nhà hàng.
Một đĩa cá nướng ăn kèm súp đậu lăng và cơm. Đậu Thần nhắc: "Cơm ở đây hơi cứng."
Văn Nhiễm gật đầu: "Chị Đậu, mọi người ăn rồi chứ?"
"Ăn rồi."
Văn Nhiễm ngồi xuống bàn, Đậu Thần ngồi đối diện. Nàng mỉm cười: "Nếu chị còn việc khác thì cứ đi lo việc của mình."
"Không bận." Đến cả buổi biểu diễn Hứa Tịch Ngôn còn muốn hủy, cô còn có thể bận rộn với việc gì nữa.
Văn Nhiễm ăn rất chậm, động tác gỡ xương cá thong thả từ tốn.
Đậu Thần ngồi đối diện nàng, mấy lần muốn mở miệng rồi lại thôi, cố nén xuống.
Cho đến khi Văn Nhiễm đứng dậy, rửa tay kỹ càng xong quay và lại trước mặt cô: "Vậy giờ chúng ta đi gặp cô Hứa được không?"
Luôn khách khí, gọi cô là 「cô Hứa」.
Đậu Thần ngửi thấy nàng có dùng nước súc miệng, hương anh đào dịu nhẹ.
Đậu Thần gật đầu: "Được, giờ đi luôn."
Cô dẫn Văn Nhiễm lên lầu, bước trên hành lang trải thảm lông dài mềm mại, đèn trên vách uốn lượn. Hai người dừng lại trước một cánh cửa gỗ nặng nề.
Đậu Thần: "Vậy tôi gõ cửa nhé."
"Chị Đậu."
"Hửm?" Đậu Thần ngoái đầu.
Văn Nhiễm khẽ cười: "Tôi nghĩ vẫn nên nói trước với chị, nếu chuyến đi này tôi có suy tính riêng, chị có thể chấp nhận được không?"
Đậu Thần hơi ngập ngừng rồi gật đầu.
Ai cũng biết tấm huy chương đó quan trọng với Hứa Tịch Ngôn thế nào. Văn Nhiễm trông là người vững vàng điềm đạm, có thể có suy nghĩ gì khác? Cùng lắm là cách thuyết phục Hứa Tịch Ngôn khác với dự đoán của cô.
Nơi đây theo phong cách cổ điển, không có chuông cửa. Đậu Thần cong các đốt ngón tay gõ lên cửa, tiếng vọng lại mơ hồ, như bước vào câu chuyện 《Nghìn lẻ một đêm》.
"Đến ngay."
Người mở cửa là Trần Hi. Chắc hẳn mọi người đều biết Văn Nhiễm sẽ đến, ánh mắt cô lướt qua Đậu Thần rồi dừng lại trên gương mặt Văn Nhiễm, mỉm cười rất khẽ.
Ánh sáng trong phòng còn u ám hơn, nơi đó giống như một hang động tối tăm chất đầy vàng bạc. Ánh sáng đó không chỉ đến từ đèn mà là phản chiếu lên kim loại rực đỏ.
Tĩnh lặng, không một âm thanh.
Trần Hi giữ cửa mở, nhường đường cho Đậu Thần dẫn Văn Nhiễm bước vào.
Hứa Tịch Ngôn ngồi trên chiếc ghế sofa nhung đỏ thẫm kiểu Bourbon, hình dạng thon đai, theo cách gọi của Trung Hoa cổ là "ghế mỹ nhân". Tên gọi này quả nhiên rất hợp, bởi Hứa Tịch Ngôn đang mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đá obsidian*. Dáng vẻ của cô như cả ngày không thay đồ, không ra khỏi phòng, ôm một chiếc gối tựa, mí mắt cụp xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
*Obsidian hay còn gọi là hắc diện thạch, là một dạng thủy tinh núi lửa được tạo ra khi mác ma phun trào, màu đen tuyền.
Lúc này đã là ban đêm, ánh đèn đường trải rộng như những vì sao trên bầu trời.
Cô vậy mà... vừa sơn xong móng tay.
Văn Nhiễm chưa từng thấy Hứa Tịch Ngôn sơn móng tay. Làn da trắng như tuyết, màu sơn đỏ thắm trên móng tay tựa như được cẩn xà cừ khiến người ta cảm thấy choáng ngợp. Từ những tác phẩm văn học cổ điển sùng bái đôi tay đến những ám ảnh hiện đại bỗng trở nên dễ hiểu.
Hứa Tịch Ngôn dường như đã quyết tâm không chơi dương cầm nữa, giết thời gian bằng những việc vụn vặt.
Cô ôm chiếc gối nhung màu xanh đậm, khi nghe thấy tiếng Đậu Thần và Văn Nhiễm vào phòng, cô liền rời mắt khỏi cửa sổ, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào khuôn mặt của Văn Nhiễm.
Có lẽ đã lâu lắm rồi cô không mở miệng.
Bởi khi cô cất tiếng, giọng nói còn khàn hơn bình thường, giống như âm thanh trầm đục của đèn âm tường: "Mệt không? Ăn gì chưa?"
Văn Nhiễm bước tới, đặt chiếc túi vải xuống, ngồi lên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.
Lại gần mới ngửi được mùi thuốc rất rõ ràng trên người Hứa Tịch Ngôn. Có lẽ là loại thuốc bôi giúp làm dịu cơn đau dây thần kinh, mát lạnh nhưng thô ráp, khiến người vốn luôn rực rỡ ấy mang một cảm giác xương như ngọc và da lạnh như băng.
"Mình mắng chị Đậu rồi." Cô ghé tai Văn Nhiễm, hạ giọng như trẻ con.
Di chuyển gối qua một bên, cô nghiêng người đến gần, rồi đưa tay ôm lấy vai Văn Nhiễm: "Chị ấy trông chờ cậu đến để cùng họ hợp lực thuyết phục mình."
Mùi thuốc càng nồng nặc hơn vào khoảnh khắc cô đưa tay sang. Văn Nhiễm nhìn thấy rõ ngón cái và ngón trỏ của cô đang hơi run rẩy.
Nhưng nụ cười của cô vẫn mang theo vẻ lười biếng mà kiêu sa. Cô vẫn là Hứa Tịch Ngôn thường ngày không có gì là không thể.
Vì lần này Văn Nhiễm đến để nói "chuyện công" với Hứa Tịch Ngôn, nên Đậu Thần và Trần Hi không rời đi, chỉ đứng xa xa thì thầm trò chuyện. Phòng quá rộng nên không nghe rõ họ nói gì, âm thanh biến mất trong ánh sáng mờ ảo, cứ như đó chỉ là tiếng ồn làm nền.
Văn Nhiễm để mặc Hứa Tịch Ngôn ôm lấy vai mình: "Ai nói thế."
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng.
Văn Nhiễm xoay người, lấy điện thoại từ túi vải ra, màn hình sáng lên, đưa cho Hứa Tịch Ngôn xem: "Mình đến để đưa cậu đi trốn."
Đó là hai tấm vé máy bay về nước.
Một tấm là của Văn Nhiễm.
Tấm còn lại là của Hứa Tịch Ngôn.
******
Đậu Thần đứng dựa vào tường, khoanh tay, khẽ trao đổi với Trần Hi về những công việc sắp tới.
Từ xa nghe thấy tiếng cười của Hứa Tịch Ngôn. Cô liếc nhìn sang, thấy gương mặt Hứa Tịch Ngôn đang được bao phủ bởi một vầng hào quang, ý nghĩa của biểu cảm trên khuôn mặt cô không rõ ràng.
Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Cậu chắc chứ?"
Văn Nhiễm bình thản cất điện thoại đi: "Chắc chắn."
Sau khi đồng ý với chị Đậu sẽ đến đây một chuyến, nàng đã từng do dự một lúc, nhưng sau đó lại hoàn toàn chắc chắn về ý tưởng của mình.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Chị Đậu đã nói với mình không biết bao nhiêu lần, nếu từ bỏ buổi biểu diễn này, tương lai của mình trên trường quốc tế sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
"Mình hiểu." Văn Nhiễm cũng từng học dương cầm.
"Thế mà cậu vẫn đến để đưa mình đi trốn?"
"Chứ không thì sao," Văn Nhiễm vẫn điềm tĩnh, "cậu muốn tiếp tục buổi biểu diễn này à?"
Nàng không nói "nên hay không nên", chỉ hỏi "muốn hay không".
Hứa Tịch Ngôn lại cười, chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay đặt trên vai Văn Nhiễm rõ ràng vẫn đang run rẩy.
Thiên tài thường là những người tràn đầy năng lượng. Đây là lần đầu tiên Văn Nhiễm thấy Hứa Tịch Ngôn lộ vẻ mệt mỏi như vậy.
Có lẽ còn có... một chút lạc lõng cùng sợ hãi.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu biết vì sao mình đến không?"
Hứa Tịch Ngôn hạ giọng nhỏ hết mức, như chỉ nói với riêng nàng: "Tại sao?"
Văn Nhiễm điềm tĩnh nói: "Vì từ sau mười tuổi, cuộc đời của mình là quá trình dần dần chấp nhận bản thân chỉ là một người bình thường."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
"Người bình thường có nghĩa là mình sẽ làm việc theo lẽ thường, sống theo nề nếp thông thường. Với mọi thứ mình đều cần phải làm từng bước một. Mình rất nhát gan, chưa bao giờ dám bước lệch một bước, bởi vì mọi thứ mình đạt được trong cuộc sống đều nhờ vào sự kiên định của bản thân, nhờ vào việc mình tuân thủ các quy tắc không thể tách rời."
"Giống như lúc chờ đèn đỏ vậy, khi tan làm mình rời khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo lúc chạng vạng, mang theo máy tính, xách hộp cơm rỗng, mệt mỏi đứng chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, bởi vì mình không thể kiểm soát được những chiếc xe đang lao tới."
Hứa Tịch Ngôn ôm gối nhung xanh, chưa từng rời mắt khỏi Văn Nhiễm.
"Nhưng Hứa Tịch Ngôn, cậu là thiên tài." Văn Nhiễm nhẹ nhàng nói.
"Cậu không phải người đứng trên mặt đất chờ đèn đỏ đổi sang xanh, cậu có thể bay, thiên phú của cậu chính là cây chổi thần, cậu có thể cưỡi nó bay ngang qua bầu trời."
"Cậu không muốn tiếp tục buổi biểu diễn này, bởi vì cậu muốn mỗi một lần biểu diễn, dù quy mô lớn hay nhỏ, dù với mục đích gì, cậu đều muốn hoàn toàn hài lòng với màn trình diễn của mình. Thiên tài thì sao phải nghĩ đến hậu quả chứ?"
Giọng Văn Nhiễm càng lúc càng nhẹ, nhưng lại mang một loại ma lực đánh thẳng vào lòng người: "Thiên tài chỉ cần chịu trách nhiệm với tất cả những thời khắc được thắp sáng bởi phép thuật."
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười.
Với sự chân thành và nồng hậu, gương mặt nàng như một đóa tường vi nở vào buổi sớm mai.
Cô đặt chiếc gối xuống, đứng lên, xỏ chân vào dép lê, bàn tay vẫn run. Cô cầm lấy chiếc áo khoác dài màu đen vắt trên lưng ghế sofa và khoác vào, cúi đầu cột đai áo, rồi gọi Văn Nhiễm: "Đi thôi."
Văn Nhiễm đứng dậy, đeo túi vải của mình lên.
Hứa Tịch Ngôn nắm lấy tay nàng, siết nhẹ trong lòng bàn tay, rồi ghé sát tai nàng. Mái tóc xoăn dày chưa chải suốt cả ngày, rối bời lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, sợi tóc lướt qua cằm nàng: "Văn Nhiễm, cậu đâu có nhát gan."
"Trông rất ngoan ngoãn, nhưng ngay cả chuyện mình còn chưa quyết định được, cậu lại dám."
"Cậu tới đây là để quyến rũ mình, rủ mình bỏ trốn cùng cậu."
Rời khỏi thế giới thực dụng.
Rời khỏi cuộc sống của người trưởng thành luôn coi trọng hậu quả hơn quá trình.
Rời khỏi sự khủng hoảng khi phép thuật mất đi sức mạnh.
Chỉ cần nắm tay cậu và rời khỏi, bỏ trốn cùng cậu
Văn Nhiễm khẽ "ừ" một tiếng.
Hứa Tịch Ngôn mở túi lấy giấy tờ tùy thân và nhét vào túi áo khoác, nắm tay Văn Nhiễm bước về phía cửa, chào Đậu Thần: "Chị Đậu, em đi đây."
Đậu Thần: "Đi đâu?"
Hứa Tịch Ngôn hiếm khi chịu mặc áo khoác, cô còn tưởng là Văn Nhiễm khuyên Hứa Tịch Ngôn ra ngoài đi dạo.
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi cười: "Về nước."
Đậu Thần ngạc nhiên, giơ một tay chắn ngang cửa: "Em mua vé máy bay rồi à?"
Hứa Tịch Ngôn: "Cô Văn mua rồi."
Giọng điệu đầy kiêu hãnh.
Đậu Thần thoáng nhìn về phía Văn Nhiễm đang ở sau lưng Hứa Tịch Ngôn.
Cô gái luôn trông điềm tĩnh và dè dặt ấy. Cô gái luôn không phát ra một chút tiếng động nào. Cô gái khi xuất hiện trong các buổi tụ họp luôn chẳng để lại sự hiện diện rõ rệt nào cả.
Lúc này đang lặng lẽ đứng sau lưng Hứa Tịch Ngôn, nhìn thẳng vào cô, đón lấy ánh mắt sắc lạnh của cô một cách kiên định.
Thực ra, Văn Nhiễm đang nắm chặt dây đeo của túi vải, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tính cách của nàng vốn không quen đối đầu với người khác.
Từ nhỏ, chỉ cần Bách Huệ Trân nói nặng lời với nàng một chút, hay giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt nhìn nàng một cái, nàng chắc chắn sẽ nhún nhường ngay.
Giờ phút này nàng đang nắm chặt dây đeo túi, trong lòng tự khích lệ bản thân: Văn Nhiễm, đừng sợ hãi.
Đậu Thần hướng ánh mắt về nàng: "Cô Văn, tôi tưởng với tính cách lý trí của cô, cô nên cân nhắc xem nếu không lấy được huy chương lần này, tương lai của Tịch Ngôn sẽ bị ảnh hưởng thế nào."
"Tôi biết." Giọng Văn Nhiễm vẫn rất bình tĩnh: "Nhưng, nếu ngay cả chính Hứa Tịch Ngôn cũng không công nhận 「Hứa Tịch Ngôn」, vậy thì tương lai còn tồn tại nghệ sĩ dương cầm mang tên Hứa Tịch Ngôn nữa không?"
Hứa Tịch Ngôn lại cười.
Cô ngước mắt nhìn Đậu Thần: "Chị Đậu, em biết nếu từ bỏ lần biểu diễn này, em sẽ mãi mãi không nhận được huy chương. Không có tấm huy chương này, ít nhất năm năm tới, vị trí của em trong giới dương cầm sẽ bị ảnh hưởng."
"Nhưng dù là như vậy, chị Đậu, em không muốn dùng bất kỳ một buổi biểu diễn không hoàn hảo nào để đổi lấy năm năm ấy."
"Cho dù phải mất thêm năm năm, mười năm để phát triển vị trí của em trong giới âm nhạc quốc tế thì đã sao?" Cô khẽ nhếch môi: "Em là Hứa Tịch Ngôn."
Thế giới này sẽ không có Hứa Tịch Ngôn thứ hai.
Đậu Thần nhìn sang.
Sao trước đó cô lại nghĩ rằng ánh sáng mơ ảo như tranh sơn dầu trong phòng làm mờ đi khuôn mặt của Hứa Tịch Ngôn? Đồng tử đen sẫm ấy, bất cứ ai nhìn một lần cũng đủ bị thiêu đốt.
Đôi mắt rực rỡ đến vậy, trong đó viết bốn chữ mà Đậu Thần thực ra luôn hiểu rõ: 「cố tình làm bậy」
Đậu Thần buông tay đang chặn ngang cửa.
Hứa Tịch Ngôn xỏ vào đôi giày cao gót không biết tháo ra từ khi nào ở cửa, siết chặt tay Văn Nhiễm, bước đi không ngoảnh lại.
******
Văn Nhiễm bị Hứa Tịch Ngôn kéo đi, luôn theo sau cô, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Hứa Tịch Ngôn."
"Sao?"
"Gần tới giờ ra sân bay rồi, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, sao cậu lại đi giày cao gót chứ?"
Hứa Tịch Ngôn quay đầu nhìn nàng một cái: "Vì hợp với bộ đồ hôm nay, đẹp không?"
Văn Nhiễm khẽ bật cười.
"Vậy cậu có thể đeo khẩu trang không?"
"Khẩu trang không đẹp."
"Đẹp mà."
Hứa Tịch Ngôn vẫn không dừng bước.
Văn Nhiễm đung đưa tay cô một cái: "Rất đẹp luôn."
Ngón cái và ngón trỏ của Hứa Tịch Ngôn vẫn run nhẹ trong lòng bàn tay nàng. Văn Nhiễm đè nén cảm giác xót xa trong lòng.
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn chịu nhượng bộ: "Mình không có khẩu trang."
"Mình có." Văn Nhiễm lấy từ áo len khoác ngoài ra một chiếc khẩu trang còn mới.
Hứa Tịch Ngôn dừng lại, nhận lấy, môi khẽ cong lên: "Để đưa mình đi trốn, cậu chuẩn bị đầy đủ thật đấy."
Hai người xuống thang máy, Văn Nhiễm tới quầy lễ tân lấy vali, rồi nhờ khách sạn đặt xe đến sân bay.
Khả năng nói tiếng Anh của nàng không trôi chảy lắm, còn lắp bắp, nhưng đối diện nhân viên lễ tân người Maroc có làn da khác biệt, trong lòng nàng lại có một sự bình tĩnh lạ thường.
Lúc lễ tân gọi điện đặt xe, nàng quay đầu nhìn một cái.
Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang đen, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, kiểu dáng rất gọn gàng, đai lưng đính nút giả mai rùa siết chặt vòng eo thon gọn. Nhưng từ vạt áo khoác lại thấp thoáng lộ ra viền lụa của chiếc váy ngủ màu đá obsidian, chất liệu trơn láng, tuy đủ nghiêm chỉnh để mặc ra ngoài, nhưng vẫn mang một nét lười biếng chỉ có váy ngủ mới có.
Giao hòa trên người Hứa Tịch Ngôn là một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn.
Cô đi giày cao gót đen mảnh, đứng tựa vào cột đá cẩm thạch trước khách sạn, hai tay đút túi áo khoác, giống như tường vi dại leo lên bức tường thành.
Loài hoa có thể trốn thoát khỏi vườn kính.
Văn Nhiễm thu ánh mắt về, chăm chú nghe lễ tân nói sau khi cúp máy.
Chẳng bao lâu, xe tới.
Tài xế giúp Văn Nhiễm chất hành lý lên xe. Hứa Tịch Ngôn đứng bên ngoài xe, nhìn dáng vẻ Văn Nhiễm như muốn nhanh chóng nhét cô vào trong, càng ít gây sự thu hút chú ý càng tốt, Hứa Tịch Ngôn không khỏi buồn cười.
Rõ ràng là một người nhát gan như vậy.
Bay hơn mười tiếng đồng hồ, ở chưa đầy nửa tiếng nơi vùng đất sa mạc, liền không ngại gánh lấy ánh mắt lên án của bao người để dẫn cô bỏ trốn.
Hứa Tịch Ngôn rất khó diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này.
Hai người lên xe.
Lúc này, tay họ đã buông ra, mỗi người dựa vào một bên cửa sổ, cách nhau một khoảng đầy ám muội.
Văn Nhiễm trong lòng cứ lặp đi lặp lại hai từ mà Hứa Tịch Ngôn vừa nói - 「bỏ trốn」.
Quả thật rất giống đang bỏ trốn. Chỉ có hai người họ, tay nắm tay, lợi dụng màn đêm để rời khỏi thế giới của những người khác.
Dẫu họ đã qua cái tuổi tay trong tay cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng lúc Hứa Tịch Ngôn hạ kính xe xuống một khe hẹp, gió đêm tràn vào, mang theo mùi hương đặc trưng của sa mạc, phảng phất mùi ô liu, cuốn lấy những sợi tóc bay lòa xòa trước trán.
Đây cũng là một kiểu chạy trốn. Chiếc xe chở họ lao qua màn đêm vô tận, bên cạnh là sa mạc mênh mông.
Chỉ vào khoảnh khắc đó mới cảm nhận được sự rung động, Hứa Tịch Ngôn khẽ cất lời, giọng như cười lại như thở dài: "A Nhiễm."
"Cậu lấy đâu ra can đảm vậy?"
Văn Nhiễm điềm tĩnh nhìn về phía trước: "Thật ra mình chỉ nghĩ tới một câu hỏi."
"Câu gì?" Hứa Tịch Ngôn xoay đầu nhìn nàng.
"Là từ bỏ buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm, hay kiên trì với buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm?"
Bên phía Hứa Tịch Ngôn im lặng rất lâu.
"Còn cậu thì sao?" Hứa Tịch Ngôn vươn tay, trong cơn đau nhẹ, cô khẽ chạm vào má Văn Nhiễm, rồi nhanh chóng rút về dưới ánh nhìn của tài xế: "Bây giờ cậu còn yêu dương cầm không? Mình nhớ từng hỏi cậu như vậy phải không?"
Văn Nhiễm điều chỉnh nhịp thở, sau ba lần mới quay sang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dày như tảo biển của cô tung bay trong đêm. Tất cả kiến trúc cổ kính, ánh đèn vàng dịu và sa mạc mênh mông xa xôi kia đều biến thành phông nền trên tấm bưu thiếp.
Văn Nhiễm gật đầu: "Ừm."
Vậy nên mình mới không ngại vượt núi băng biển mà đến đây để báo đáp cậu, vì câu nói cậu đã nói với mình năm mười tám tuổi.
Điều khiến Văn Nhiễm thấy lạ là trong đầu nàng lại không vang lên một tiếng "ong" như người ta hay miêu tả trong tiểu thuyết.
Có lẽ cái tên 「Hứa Tịch Ngôn」đã xuất hiện quá nhiều lần trong đầu nàng suốt mười năm qua. Nghĩ đi nghĩ lại, nghiền ngẫm tới lui. Nàng thậm chí còn cảm thấy buồn cười, bất kể ai nói với nàng chuyện gì đó về tình hình của Hứa Tịch Ngôn, nàng đều có thể lường trước được.
Nàng là người hiệu chỉnh dương cầm, tiếp xúc với không ít người chơi dương cầm. Khối lượng luyện tập lớn trong thời gian dài với cường độ cao, rất dễ dẫn đến bệnh nghề nghiệp.
Vả lại, nếu Đậu Thần còn có thời gian gọi điện cho nàng ở tận đất nước xa xôi, có lẽ tình hình chưa quá khẩn cấp.
Nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Trên báo chí chưa từng tiết lộ, tay phải của Tịch Ngôn bị viêm dây thần kinh, mỗi khi phát tác toàn bộ bàn tay sẽ đau và tê liệt, quan trọng nhất là sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn sắp tới của em ấy ở Maroc. Cô cũng biết tính cách của Tịch Ngôn rồi, em ấy luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo."
"Chị Đậu, chị gọi cho tôi là muốn..."
"Tịch Ngôn muốn hủy buổi biểu diễn lần này. Thật quá bốc đồng. Tôi muốn nhờ cô đến đây khuyên em ấy, bằng mọi giá cũng phải cố gắng hoàn thành. Theo quy định của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế, nếu hủy buổi diễn lần này, em ấy sẽ không còn cơ hội được chọn nữa, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển quốc tế sau này."
"Trên thực tế chỉ cần buổi biểu diễn lần này diễn ra suôn sẻ, cho dù không hoàn hảo, tiêu chuẩn của Hiệp hội cũng sẽ không quá khắt khe, em ấy chắc chắn sẽ được huy chương."
"Cô Văn, trong lòng tôi biết rõ, cô là người duy nhất có thể khuyên em ấy. Nên tôi thật xin lỗi vì đã mạo muội gọi điện cho cô."
Lúc ấy, Đậu Thần đang đứng trong sân. Bầu trời hoàng hôn ở sa mạc nhuốm một sắc hồng rực rỡ hiếm thấy. Khách sạn bên cạnh được xây dựng theo phong cách lâu đài cổ thế kỷ XI, không cao, càng làm nổi bật sự đồ sộ của cây argan gần đó. Tán lá xanh rậm rạp phát ra tiếng xào xạc khi lá cây cọ vào nhau.
Đậu Thần đang ở cách xa ngàn dặm, chợt nghĩ đến cô gái trẻ tuổi mà mình chỉ gặp vài lần.
Cô không gặp Văn Nhiễm nhiều. Mỗi lần Hứa Tịch Ngôn đến nhà Văn Nhiễm, thường là Trần Hi đưa đón, cô cũng không bình luận gì.
Nhưng ấn tượng của cô về Văn Nhiễm lại rất sâu đậm, vì cô gái này đặc biệt yên tĩnh và mộc mạc. Nàng rất gầy, mong manh, không trang điểm, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai. Nàng hay mặc sơ mi xanh dương nhạt, áo phông hoặc cardigan dệt kim, thường đeo túi vải bố.
Giống như vô vàn thanh niên ở thành phố bước ra khỏi ga tàu điện ngầm khi mới tan làm, rồi bị lạc trong đám đông tấp nập trên đường. Nhưng nàng không vội vã, không hấp tấp, khuôn mặt luôn trầm tĩnh và yên lặng, dưới ánh đèn neon đầy màu sắc của đô thị vẫn không mảy may dao động, như thể nội tâm vô cùng ổn định.
Đậu Thần nói: "Cô Văn, cả đội của chúng tôi đang đợi ở đây, chỉ trông cậy vào cô thôi."
Văn Nhiễm hỏi: "Cô Hứa có biết chị gọi cho tôi không?"
"Không biết."
Văn Nhiễm suy nghĩ một chút: "Tôi không có visa đi Maroc."
"Chỗ này miễn visa, nếu cô chịu đến, tôi sẽ lập tức cho người đặt vé máy bay cho cô."
Văn Nhiễm nhận lời.
Nhóm của Đậu Thần làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng gửi thông tin chuyến bay qua điện thoại cho nàng. Thời gian khởi hành là sáng mai, Văn Nhiễm xem lịch trình sắp tới trên điện thoại, cũng may vừa mới qua Tết, nhiều người vẫn chưa thực sự quay lại với nhịp sống hàng ngày, vài ngày nữa nàng mới có lịch hiệu chỉnh dương cầm cho khách.
Chăn điện đã tắt từ trước khi ngủ, lúc này hơi ấm ban đầu cũng đã tan hết, khiến giấc ngủ chẳng yên.
Nàng gần như không thể ngủ đến tận năm giờ sáng, Văn Nhiễm buông bỏ giằng co, dứt khoát dậy thu dọn hành lý.
Từ sâu trong tủ quần áo, nàng lôi ra chiếc vali du lịch nhỏ màu xanh dương. Lạ thay, chiếc vali này mua trên Taobao chưa đến một ngàn tệ, theo lý số phận của nó chỉ tham gia vào hành trình xa nhất là pháo đài đá ở Georgia, rồi bị vùi sâu trong tủ và phủ đầy bụi.
Nhưng bây giờ, nó đã cùng Văn Nhiễm đến California, và sắp cùng nàng đi đến tận Maroc.
Nàng gỡ nhãn hành lý đến California, rồi kẹp trong sổ nhật ký. Lần này đi Maroc, nàng cũng định làm như vậy.
Từng nhãn hành lý như từng chiếc thẻ đánh dấu, được kẹp vào từng trang nhật ký, cũng như được kẹp vào chính cuộc đời nàng.
Chuyến đi này vốn là quyết định chớp nhoáng, nên cũng không cần chuẩn bị nhiều. Vali được đóng lại đặt bên tường, trọng lượng không quá đáng kể. Văn Nhiễm thay đồ xong, bắt chéo chân ngồi lên ghế dựa cạnh bàn làm việc, châm một điếu thuốc.
Căn hộ thuê của nàng không lớn, không đủ chỗ để đặt bàn làm việc trong phòng ngủ, đành phải đặt ở phòng khách, đối diện cửa sổ. Rèm cửa trắng có in hoa oải hương, Tất nhiên, nàng chọn mẫu này vì nó đang được bán khuyến mãi.
Rèm mở một nửa, bầu trời ban đầu xám mờ, rồi dần dần sáng hơn, giống như có ai thả bầu trời vào chậu rửa, ánh sáng ban mai ấy như được giặt giũ sạch sẽ.
Giũ một lớp, trời lại sáng thêm một tầng.
Cho đến khi bình minh lên, Văn Nhiễm dụi điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, lúc này mới nhận ra chân đã tê vì khoanh quá lâu. Nàng đứng dậy, gót chân xoay nhẹ trên mặt đất, muốn xua bớt cảm giác tê rần như có đàn kiến bò đầy bắp chân. Nàng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hà Vu Già: [Chị Vu Già, em có việc gấp nên xin nghỉ mấy hôm.]
Không rõ là Hà Vu Già hiếm hoi dậy sớm, hay là cày game tới giờ chưa ngủ: [Không vấn đề gì. Có chuyện gì sao?]
[Em phải đi xa một chuyến.]
Văn Nhiễm chỉ nói qua loa như thế.
Nàng gọi xe đến sân bay, đúng lúc trời có tia nắng hiếm hoi vào mùa đông
Văn Nhiễm ngồi ở ghế sau taxi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chuyến bay đến California tìm Hứa Tịch Ngôn lần trước, cơn mưa lớn hôm đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ.
Hơn mười tiếng bay, Văn Nhiễm mơ mơ màng màng khi đeo gối kê cổ và bịt mắt trên máy bay, cảm thấy đây chính là khoảng cách giữa nàng và Hứa Tịch Ngôn, sao biển ngăn cách, băng qua đại dương, nàng phải độc bước trong bao lâu mới có thể gặp lại Hứa Tịch Ngôn.
Đến sân bay, lần này không cần nàng tự gọi xe, Đậu Thần cử tài xế tới đón từ sớm.
Trên đường về khách sạn, đúng lúc hoàng hôn ở Maroc. Ngoài cửa kính như phủ một lớp sương mù. Nhìn kỹ mới biết đó là cát bụi ngưng tụ trong không khí, nhìn lại nơi xuất phát, gần như ở vô tận, một sa mạc mênh mông rộng lớn như biển cả.
Tới khách sạn, phong cách đậm chất kiến trúc châu Âu cổ điển, khắc sâu dấu ấn văn hóa gắn liền với lịch sử lâu đời nơi đây.
Đậu Thần đứng trước cửa khách sạn đợi nàng, đầu ngón tay thả lỏng gõ nhẹ lên quần tây, trong sự bình tĩnh của cô có một chút lo lắng khó che giấu.
Thấy nàng bước xuống xe, liền bước tới đón: "Cô Văn, vất vả rồi."
Cô cũng yêu cầu người mang hành lý của Văn Nhiễm tạm gửi ở quầy lễ tân.
Có lẽ đang cân nhắc, liệu có nên để nàng ở chung phòng với Hứa Tịch Ngôn không.
Văn Nhiễm tạm thời chưa đáp lại, nhẹ nhàng hỏi Đậu Thần: " Hiện tại cô Hứa có biết tôi đang ở đây không?"
"Tôi đã nói với em ấy."
"Cậu ấy nói sao?"
"Em ấy trách tôi," Đậu Thần cười khổ, "Còn nói đây là việc của em ấy, sao lại làm phiền cô thực hiện chuyến đi này?"
Sau đó hỏi Văn Nhiễm: "Trên máy bay chắc không ăn uống gì mấy phải không? Hay là cô ăn chút gì đã rồi hẵng qua gặp Tịch Ngôn."
"Cũng được, cảm ơn chị Đậu."
Đậu Thần có hơi bất ngờ, vốn nghĩ Văn Nhiễm đã đến từ xa, hẳn sẽ sốt ruột muốn gặp Hứa Tịch Ngôn ngay lập tức.
Cô gái gầy gò này trông có vẻ bình tĩnh vững vàng, quả thật không hề sốt ruột.
Đậu Thần dẫn Văn Nhiễm vào nhà hàng.
Một đĩa cá nướng ăn kèm súp đậu lăng và cơm. Đậu Thần nhắc: "Cơm ở đây hơi cứng."
Văn Nhiễm gật đầu: "Chị Đậu, mọi người ăn rồi chứ?"
"Ăn rồi."
Văn Nhiễm ngồi xuống bàn, Đậu Thần ngồi đối diện. Nàng mỉm cười: "Nếu chị còn việc khác thì cứ đi lo việc của mình."
"Không bận." Đến cả buổi biểu diễn Hứa Tịch Ngôn còn muốn hủy, cô còn có thể bận rộn với việc gì nữa.
Văn Nhiễm ăn rất chậm, động tác gỡ xương cá thong thả từ tốn.
Đậu Thần ngồi đối diện nàng, mấy lần muốn mở miệng rồi lại thôi, cố nén xuống.
Cho đến khi Văn Nhiễm đứng dậy, rửa tay kỹ càng xong quay và lại trước mặt cô: "Vậy giờ chúng ta đi gặp cô Hứa được không?"
Luôn khách khí, gọi cô là 「cô Hứa」.
Đậu Thần ngửi thấy nàng có dùng nước súc miệng, hương anh đào dịu nhẹ.
Đậu Thần gật đầu: "Được, giờ đi luôn."
Cô dẫn Văn Nhiễm lên lầu, bước trên hành lang trải thảm lông dài mềm mại, đèn trên vách uốn lượn. Hai người dừng lại trước một cánh cửa gỗ nặng nề.
Đậu Thần: "Vậy tôi gõ cửa nhé."
"Chị Đậu."
"Hửm?" Đậu Thần ngoái đầu.
Văn Nhiễm khẽ cười: "Tôi nghĩ vẫn nên nói trước với chị, nếu chuyến đi này tôi có suy tính riêng, chị có thể chấp nhận được không?"
Đậu Thần hơi ngập ngừng rồi gật đầu.
Ai cũng biết tấm huy chương đó quan trọng với Hứa Tịch Ngôn thế nào. Văn Nhiễm trông là người vững vàng điềm đạm, có thể có suy nghĩ gì khác? Cùng lắm là cách thuyết phục Hứa Tịch Ngôn khác với dự đoán của cô.
Nơi đây theo phong cách cổ điển, không có chuông cửa. Đậu Thần cong các đốt ngón tay gõ lên cửa, tiếng vọng lại mơ hồ, như bước vào câu chuyện 《Nghìn lẻ một đêm》.
"Đến ngay."
Người mở cửa là Trần Hi. Chắc hẳn mọi người đều biết Văn Nhiễm sẽ đến, ánh mắt cô lướt qua Đậu Thần rồi dừng lại trên gương mặt Văn Nhiễm, mỉm cười rất khẽ.
Ánh sáng trong phòng còn u ám hơn, nơi đó giống như một hang động tối tăm chất đầy vàng bạc. Ánh sáng đó không chỉ đến từ đèn mà là phản chiếu lên kim loại rực đỏ.
Tĩnh lặng, không một âm thanh.
Trần Hi giữ cửa mở, nhường đường cho Đậu Thần dẫn Văn Nhiễm bước vào.
Hứa Tịch Ngôn ngồi trên chiếc ghế sofa nhung đỏ thẫm kiểu Bourbon, hình dạng thon đai, theo cách gọi của Trung Hoa cổ là "ghế mỹ nhân". Tên gọi này quả nhiên rất hợp, bởi Hứa Tịch Ngôn đang mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đá obsidian*. Dáng vẻ của cô như cả ngày không thay đồ, không ra khỏi phòng, ôm một chiếc gối tựa, mí mắt cụp xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
*Obsidian hay còn gọi là hắc diện thạch, là một dạng thủy tinh núi lửa được tạo ra khi mác ma phun trào, màu đen tuyền.
Lúc này đã là ban đêm, ánh đèn đường trải rộng như những vì sao trên bầu trời.
Cô vậy mà... vừa sơn xong móng tay.
Văn Nhiễm chưa từng thấy Hứa Tịch Ngôn sơn móng tay. Làn da trắng như tuyết, màu sơn đỏ thắm trên móng tay tựa như được cẩn xà cừ khiến người ta cảm thấy choáng ngợp. Từ những tác phẩm văn học cổ điển sùng bái đôi tay đến những ám ảnh hiện đại bỗng trở nên dễ hiểu.
Hứa Tịch Ngôn dường như đã quyết tâm không chơi dương cầm nữa, giết thời gian bằng những việc vụn vặt.
Cô ôm chiếc gối nhung màu xanh đậm, khi nghe thấy tiếng Đậu Thần và Văn Nhiễm vào phòng, cô liền rời mắt khỏi cửa sổ, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào khuôn mặt của Văn Nhiễm.
Có lẽ đã lâu lắm rồi cô không mở miệng.
Bởi khi cô cất tiếng, giọng nói còn khàn hơn bình thường, giống như âm thanh trầm đục của đèn âm tường: "Mệt không? Ăn gì chưa?"
Văn Nhiễm bước tới, đặt chiếc túi vải xuống, ngồi lên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.
Lại gần mới ngửi được mùi thuốc rất rõ ràng trên người Hứa Tịch Ngôn. Có lẽ là loại thuốc bôi giúp làm dịu cơn đau dây thần kinh, mát lạnh nhưng thô ráp, khiến người vốn luôn rực rỡ ấy mang một cảm giác xương như ngọc và da lạnh như băng.
"Mình mắng chị Đậu rồi." Cô ghé tai Văn Nhiễm, hạ giọng như trẻ con.
Di chuyển gối qua một bên, cô nghiêng người đến gần, rồi đưa tay ôm lấy vai Văn Nhiễm: "Chị ấy trông chờ cậu đến để cùng họ hợp lực thuyết phục mình."
Mùi thuốc càng nồng nặc hơn vào khoảnh khắc cô đưa tay sang. Văn Nhiễm nhìn thấy rõ ngón cái và ngón trỏ của cô đang hơi run rẩy.
Nhưng nụ cười của cô vẫn mang theo vẻ lười biếng mà kiêu sa. Cô vẫn là Hứa Tịch Ngôn thường ngày không có gì là không thể.
Vì lần này Văn Nhiễm đến để nói "chuyện công" với Hứa Tịch Ngôn, nên Đậu Thần và Trần Hi không rời đi, chỉ đứng xa xa thì thầm trò chuyện. Phòng quá rộng nên không nghe rõ họ nói gì, âm thanh biến mất trong ánh sáng mờ ảo, cứ như đó chỉ là tiếng ồn làm nền.
Văn Nhiễm để mặc Hứa Tịch Ngôn ôm lấy vai mình: "Ai nói thế."
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng.
Văn Nhiễm xoay người, lấy điện thoại từ túi vải ra, màn hình sáng lên, đưa cho Hứa Tịch Ngôn xem: "Mình đến để đưa cậu đi trốn."
Đó là hai tấm vé máy bay về nước.
Một tấm là của Văn Nhiễm.
Tấm còn lại là của Hứa Tịch Ngôn.
******
Đậu Thần đứng dựa vào tường, khoanh tay, khẽ trao đổi với Trần Hi về những công việc sắp tới.
Từ xa nghe thấy tiếng cười của Hứa Tịch Ngôn. Cô liếc nhìn sang, thấy gương mặt Hứa Tịch Ngôn đang được bao phủ bởi một vầng hào quang, ý nghĩa của biểu cảm trên khuôn mặt cô không rõ ràng.
Hứa Tịch Ngôn hỏi Văn Nhiễm: "Cậu chắc chứ?"
Văn Nhiễm bình thản cất điện thoại đi: "Chắc chắn."
Sau khi đồng ý với chị Đậu sẽ đến đây một chuyến, nàng đã từng do dự một lúc, nhưng sau đó lại hoàn toàn chắc chắn về ý tưởng của mình.
Hứa Tịch Ngôn nói: "Chị Đậu đã nói với mình không biết bao nhiêu lần, nếu từ bỏ buổi biểu diễn này, tương lai của mình trên trường quốc tế sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
"Mình hiểu." Văn Nhiễm cũng từng học dương cầm.
"Thế mà cậu vẫn đến để đưa mình đi trốn?"
"Chứ không thì sao," Văn Nhiễm vẫn điềm tĩnh, "cậu muốn tiếp tục buổi biểu diễn này à?"
Nàng không nói "nên hay không nên", chỉ hỏi "muốn hay không".
Hứa Tịch Ngôn lại cười, chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay đặt trên vai Văn Nhiễm rõ ràng vẫn đang run rẩy.
Thiên tài thường là những người tràn đầy năng lượng. Đây là lần đầu tiên Văn Nhiễm thấy Hứa Tịch Ngôn lộ vẻ mệt mỏi như vậy.
Có lẽ còn có... một chút lạc lõng cùng sợ hãi.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu biết vì sao mình đến không?"
Hứa Tịch Ngôn hạ giọng nhỏ hết mức, như chỉ nói với riêng nàng: "Tại sao?"
Văn Nhiễm điềm tĩnh nói: "Vì từ sau mười tuổi, cuộc đời của mình là quá trình dần dần chấp nhận bản thân chỉ là một người bình thường."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
"Người bình thường có nghĩa là mình sẽ làm việc theo lẽ thường, sống theo nề nếp thông thường. Với mọi thứ mình đều cần phải làm từng bước một. Mình rất nhát gan, chưa bao giờ dám bước lệch một bước, bởi vì mọi thứ mình đạt được trong cuộc sống đều nhờ vào sự kiên định của bản thân, nhờ vào việc mình tuân thủ các quy tắc không thể tách rời."
"Giống như lúc chờ đèn đỏ vậy, khi tan làm mình rời khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo lúc chạng vạng, mang theo máy tính, xách hộp cơm rỗng, mệt mỏi đứng chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, bởi vì mình không thể kiểm soát được những chiếc xe đang lao tới."
Hứa Tịch Ngôn ôm gối nhung xanh, chưa từng rời mắt khỏi Văn Nhiễm.
"Nhưng Hứa Tịch Ngôn, cậu là thiên tài." Văn Nhiễm nhẹ nhàng nói.
"Cậu không phải người đứng trên mặt đất chờ đèn đỏ đổi sang xanh, cậu có thể bay, thiên phú của cậu chính là cây chổi thần, cậu có thể cưỡi nó bay ngang qua bầu trời."
"Cậu không muốn tiếp tục buổi biểu diễn này, bởi vì cậu muốn mỗi một lần biểu diễn, dù quy mô lớn hay nhỏ, dù với mục đích gì, cậu đều muốn hoàn toàn hài lòng với màn trình diễn của mình. Thiên tài thì sao phải nghĩ đến hậu quả chứ?"
Giọng Văn Nhiễm càng lúc càng nhẹ, nhưng lại mang một loại ma lực đánh thẳng vào lòng người: "Thiên tài chỉ cần chịu trách nhiệm với tất cả những thời khắc được thắp sáng bởi phép thuật."
Hứa Tịch Ngôn mỉm cười.
Với sự chân thành và nồng hậu, gương mặt nàng như một đóa tường vi nở vào buổi sớm mai.
Cô đặt chiếc gối xuống, đứng lên, xỏ chân vào dép lê, bàn tay vẫn run. Cô cầm lấy chiếc áo khoác dài màu đen vắt trên lưng ghế sofa và khoác vào, cúi đầu cột đai áo, rồi gọi Văn Nhiễm: "Đi thôi."
Văn Nhiễm đứng dậy, đeo túi vải của mình lên.
Hứa Tịch Ngôn nắm lấy tay nàng, siết nhẹ trong lòng bàn tay, rồi ghé sát tai nàng. Mái tóc xoăn dày chưa chải suốt cả ngày, rối bời lại mang một vẻ đẹp đặc biệt, sợi tóc lướt qua cằm nàng: "Văn Nhiễm, cậu đâu có nhát gan."
"Trông rất ngoan ngoãn, nhưng ngay cả chuyện mình còn chưa quyết định được, cậu lại dám."
"Cậu tới đây là để quyến rũ mình, rủ mình bỏ trốn cùng cậu."
Rời khỏi thế giới thực dụng.
Rời khỏi cuộc sống của người trưởng thành luôn coi trọng hậu quả hơn quá trình.
Rời khỏi sự khủng hoảng khi phép thuật mất đi sức mạnh.
Chỉ cần nắm tay cậu và rời khỏi, bỏ trốn cùng cậu
Văn Nhiễm khẽ "ừ" một tiếng.
Hứa Tịch Ngôn mở túi lấy giấy tờ tùy thân và nhét vào túi áo khoác, nắm tay Văn Nhiễm bước về phía cửa, chào Đậu Thần: "Chị Đậu, em đi đây."
Đậu Thần: "Đi đâu?"
Hứa Tịch Ngôn hiếm khi chịu mặc áo khoác, cô còn tưởng là Văn Nhiễm khuyên Hứa Tịch Ngôn ra ngoài đi dạo.
Hứa Tịch Ngôn nhếch môi cười: "Về nước."
Đậu Thần ngạc nhiên, giơ một tay chắn ngang cửa: "Em mua vé máy bay rồi à?"
Hứa Tịch Ngôn: "Cô Văn mua rồi."
Giọng điệu đầy kiêu hãnh.
Đậu Thần thoáng nhìn về phía Văn Nhiễm đang ở sau lưng Hứa Tịch Ngôn.
Cô gái luôn trông điềm tĩnh và dè dặt ấy. Cô gái luôn không phát ra một chút tiếng động nào. Cô gái khi xuất hiện trong các buổi tụ họp luôn chẳng để lại sự hiện diện rõ rệt nào cả.
Lúc này đang lặng lẽ đứng sau lưng Hứa Tịch Ngôn, nhìn thẳng vào cô, đón lấy ánh mắt sắc lạnh của cô một cách kiên định.
Thực ra, Văn Nhiễm đang nắm chặt dây đeo của túi vải, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tính cách của nàng vốn không quen đối đầu với người khác.
Từ nhỏ, chỉ cần Bách Huệ Trân nói nặng lời với nàng một chút, hay giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt nhìn nàng một cái, nàng chắc chắn sẽ nhún nhường ngay.
Giờ phút này nàng đang nắm chặt dây đeo túi, trong lòng tự khích lệ bản thân: Văn Nhiễm, đừng sợ hãi.
Đậu Thần hướng ánh mắt về nàng: "Cô Văn, tôi tưởng với tính cách lý trí của cô, cô nên cân nhắc xem nếu không lấy được huy chương lần này, tương lai của Tịch Ngôn sẽ bị ảnh hưởng thế nào."
"Tôi biết." Giọng Văn Nhiễm vẫn rất bình tĩnh: "Nhưng, nếu ngay cả chính Hứa Tịch Ngôn cũng không công nhận 「Hứa Tịch Ngôn」, vậy thì tương lai còn tồn tại nghệ sĩ dương cầm mang tên Hứa Tịch Ngôn nữa không?"
Hứa Tịch Ngôn lại cười.
Cô ngước mắt nhìn Đậu Thần: "Chị Đậu, em biết nếu từ bỏ lần biểu diễn này, em sẽ mãi mãi không nhận được huy chương. Không có tấm huy chương này, ít nhất năm năm tới, vị trí của em trong giới dương cầm sẽ bị ảnh hưởng."
"Nhưng dù là như vậy, chị Đậu, em không muốn dùng bất kỳ một buổi biểu diễn không hoàn hảo nào để đổi lấy năm năm ấy."
"Cho dù phải mất thêm năm năm, mười năm để phát triển vị trí của em trong giới âm nhạc quốc tế thì đã sao?" Cô khẽ nhếch môi: "Em là Hứa Tịch Ngôn."
Thế giới này sẽ không có Hứa Tịch Ngôn thứ hai.
Đậu Thần nhìn sang.
Sao trước đó cô lại nghĩ rằng ánh sáng mơ ảo như tranh sơn dầu trong phòng làm mờ đi khuôn mặt của Hứa Tịch Ngôn? Đồng tử đen sẫm ấy, bất cứ ai nhìn một lần cũng đủ bị thiêu đốt.
Đôi mắt rực rỡ đến vậy, trong đó viết bốn chữ mà Đậu Thần thực ra luôn hiểu rõ: 「cố tình làm bậy」
Đậu Thần buông tay đang chặn ngang cửa.
Hứa Tịch Ngôn xỏ vào đôi giày cao gót không biết tháo ra từ khi nào ở cửa, siết chặt tay Văn Nhiễm, bước đi không ngoảnh lại.
******
Văn Nhiễm bị Hứa Tịch Ngôn kéo đi, luôn theo sau cô, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Hứa Tịch Ngôn."
"Sao?"
"Gần tới giờ ra sân bay rồi, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, sao cậu lại đi giày cao gót chứ?"
Hứa Tịch Ngôn quay đầu nhìn nàng một cái: "Vì hợp với bộ đồ hôm nay, đẹp không?"
Văn Nhiễm khẽ bật cười.
"Vậy cậu có thể đeo khẩu trang không?"
"Khẩu trang không đẹp."
"Đẹp mà."
Hứa Tịch Ngôn vẫn không dừng bước.
Văn Nhiễm đung đưa tay cô một cái: "Rất đẹp luôn."
Ngón cái và ngón trỏ của Hứa Tịch Ngôn vẫn run nhẹ trong lòng bàn tay nàng. Văn Nhiễm đè nén cảm giác xót xa trong lòng.
Cuối cùng Hứa Tịch Ngôn chịu nhượng bộ: "Mình không có khẩu trang."
"Mình có." Văn Nhiễm lấy từ áo len khoác ngoài ra một chiếc khẩu trang còn mới.
Hứa Tịch Ngôn dừng lại, nhận lấy, môi khẽ cong lên: "Để đưa mình đi trốn, cậu chuẩn bị đầy đủ thật đấy."
Hai người xuống thang máy, Văn Nhiễm tới quầy lễ tân lấy vali, rồi nhờ khách sạn đặt xe đến sân bay.
Khả năng nói tiếng Anh của nàng không trôi chảy lắm, còn lắp bắp, nhưng đối diện nhân viên lễ tân người Maroc có làn da khác biệt, trong lòng nàng lại có một sự bình tĩnh lạ thường.
Lúc lễ tân gọi điện đặt xe, nàng quay đầu nhìn một cái.
Hứa Tịch Ngôn đeo khẩu trang đen, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, kiểu dáng rất gọn gàng, đai lưng đính nút giả mai rùa siết chặt vòng eo thon gọn. Nhưng từ vạt áo khoác lại thấp thoáng lộ ra viền lụa của chiếc váy ngủ màu đá obsidian, chất liệu trơn láng, tuy đủ nghiêm chỉnh để mặc ra ngoài, nhưng vẫn mang một nét lười biếng chỉ có váy ngủ mới có.
Giao hòa trên người Hứa Tịch Ngôn là một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn.
Cô đi giày cao gót đen mảnh, đứng tựa vào cột đá cẩm thạch trước khách sạn, hai tay đút túi áo khoác, giống như tường vi dại leo lên bức tường thành.
Loài hoa có thể trốn thoát khỏi vườn kính.
Văn Nhiễm thu ánh mắt về, chăm chú nghe lễ tân nói sau khi cúp máy.
Chẳng bao lâu, xe tới.
Tài xế giúp Văn Nhiễm chất hành lý lên xe. Hứa Tịch Ngôn đứng bên ngoài xe, nhìn dáng vẻ Văn Nhiễm như muốn nhanh chóng nhét cô vào trong, càng ít gây sự thu hút chú ý càng tốt, Hứa Tịch Ngôn không khỏi buồn cười.
Rõ ràng là một người nhát gan như vậy.
Bay hơn mười tiếng đồng hồ, ở chưa đầy nửa tiếng nơi vùng đất sa mạc, liền không ngại gánh lấy ánh mắt lên án của bao người để dẫn cô bỏ trốn.
Hứa Tịch Ngôn rất khó diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này.
Hai người lên xe.
Lúc này, tay họ đã buông ra, mỗi người dựa vào một bên cửa sổ, cách nhau một khoảng đầy ám muội.
Văn Nhiễm trong lòng cứ lặp đi lặp lại hai từ mà Hứa Tịch Ngôn vừa nói - 「bỏ trốn」.
Quả thật rất giống đang bỏ trốn. Chỉ có hai người họ, tay nắm tay, lợi dụng màn đêm để rời khỏi thế giới của những người khác.
Dẫu họ đã qua cái tuổi tay trong tay cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng lúc Hứa Tịch Ngôn hạ kính xe xuống một khe hẹp, gió đêm tràn vào, mang theo mùi hương đặc trưng của sa mạc, phảng phất mùi ô liu, cuốn lấy những sợi tóc bay lòa xòa trước trán.
Đây cũng là một kiểu chạy trốn. Chiếc xe chở họ lao qua màn đêm vô tận, bên cạnh là sa mạc mênh mông.
Chỉ vào khoảnh khắc đó mới cảm nhận được sự rung động, Hứa Tịch Ngôn khẽ cất lời, giọng như cười lại như thở dài: "A Nhiễm."
"Cậu lấy đâu ra can đảm vậy?"
Văn Nhiễm điềm tĩnh nhìn về phía trước: "Thật ra mình chỉ nghĩ tới một câu hỏi."
"Câu gì?" Hứa Tịch Ngôn xoay đầu nhìn nàng.
"Là từ bỏ buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm, hay kiên trì với buổi biểu diễn này sẽ khiến cậu tiếp tục yêu dương cầm?"
Bên phía Hứa Tịch Ngôn im lặng rất lâu.
"Còn cậu thì sao?" Hứa Tịch Ngôn vươn tay, trong cơn đau nhẹ, cô khẽ chạm vào má Văn Nhiễm, rồi nhanh chóng rút về dưới ánh nhìn của tài xế: "Bây giờ cậu còn yêu dương cầm không? Mình nhớ từng hỏi cậu như vậy phải không?"
Văn Nhiễm điều chỉnh nhịp thở, sau ba lần mới quay sang nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dày như tảo biển của cô tung bay trong đêm. Tất cả kiến trúc cổ kính, ánh đèn vàng dịu và sa mạc mênh mông xa xôi kia đều biến thành phông nền trên tấm bưu thiếp.
Văn Nhiễm gật đầu: "Ừm."
Vậy nên mình mới không ngại vượt núi băng biển mà đến đây để báo đáp cậu, vì câu nói cậu đã nói với mình năm mười tám tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương