Giọng nói trầm thấp khẽ hỏi: "Cậu chắc chắn muốn dùng chứ?"
Sau khi nói xong, Văn Nhiễm bình tĩnh buông tay khỏi hai tai của Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dài của Hứa Tịch Ngôn rơi xuống, chạm nhẹ vào áo len của Văn Nhiễm, lông mi cô cũng dài, nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt luôn sâu thẳm đến nỗi không đoán được cảm xúc, giống như hàng lông mi chính là một bộ lọc, lặng lẽ rơi trên gương mặt Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Rốt cuộc là cậu đã ước gì vậy?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Không thể nói được, nói ra là không linh."
"Cậu rất mong điều đó thành hiện thực à?"
"Ừ."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng, lặp lại y lời Đào Mạn Tư từng nói: "Văn Nhiễm, với tính cách như cậu, cũng sẽ thiết tha mong muốn điều gì đó thành sự thật sao?"
"Có."
Hứa Tịch Ngôn bỗng nhiên mỉm cười: "Thật sự muốn biết đó."
Văn Nhiễm nhìn cô hồi lâu, rồi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt đi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Ừ?"
"Nếu cậu cứ tiếp tục giữ tư thế này, có phải định xảy ra chuyện gì ở đây không?"
"... Cậu đúng là chuyện gì cũng dám nói." Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, lại đưa tay về phía Văn Nhiễm, kéo nàng từ trên tấm chăn lông đứng dậy.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Không phải định về nhà cậu sao?" Hứa Tịch Ngôn hỏi ngược lại.
"Vậy còn chỗ này?" Văn Nhiễm khẽ hất cằm ra hiệu, dải đèn xanh dương mờ ảo, lớp sương mỏng trên sân khấu, cây guitar acoustic dựa bên ghế xoay, và tấm chăn dưới sàn.
Hứa Tịch Ngôn nắm tay nàng, giọng nhẹ nhàng: "Sẽ có người dọn dẹp."
Đây chính là thế giới của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn chỉ cần niệm thần chú, tạo nên khoảnh khắc rực rỡ nhất khi pháo hoa bung nở.
Còn việc sau đó phải dọn sạch tro tàn và giấy vụn rơi vãi khắp nơi, Hứa Tịch Ngôn chưa từng bận tâm đến.
Văn Nhiễm bỗng nghĩ: Có lẽ thiên tài đều được nuông chiều như vậy.
Nàng theo Hứa Tịch Ngôn bước ra khỏi livehouse, Hứa Tịch Ngôn đi thẳng về phía lề đường, Văn Nhiễm căng thẳng đuổi theo: "Cậu không gọi trợ lý tới đón à? Cậu định làm gì vậy?"
Hứa Tịch Ngôn: "Gọi xe."
Văn Nhiễm giật mình.
Hứa Tịch Ngôn mắt không cười, chỉ khẽ nhếch môi: "Trêu cậu thôi."
Cô chỉ về phía bên đường: "Tối nay định đến nhà cậu, dùng xe bên mình không tiện, nên mình đã mượn xe của một người bạn."
Văn Nhiễm nhìn sang, đó là chiếc G-class lần trước, Hứa Tịch Ngôn từng dùng xe này đưa nàng về.
Chiếc váy lụa quá mỏng, cô đi một vòng dưới ánh trăng, trông như muốn hóa thành tiên bay lên. Văn Nhiễm đi bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, cứ len lén nhìn xung quanh, may mà đêm đã khuya, chẳng còn ai trên đường. Đợi Hứa Tịch Ngôn lên xe xong, nàng cũng chui vào ghế phụ với tốc độ như đi ăn trộm.
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng không nói gì.
Dọc đường hai người không ai lên tiếng.
Đến một ngã tư đèn đỏ, tay phải Hứa Tịch Ngôn buông lỏng trên vô lăng, khuỷu tay trái tựa lên cửa xe, lòng bàn tay đỡ cằm và nghiêng đầu nhìn nàng.
Văn Nhiễm nhận ra, nhưng vờ như không biết, tiếp tục nhìn dòng xe đang đợi đèn đỏ phía trước. Ánh đèn sau xe hòa cùng đèn tín hiệu giao thông màu đỏ, phản chiếu lên gương mặt nàng.
"Văn Nhiễm."
"Ừm." Ngón tay nàng siết chặt quai ba lô vải trên đầu gối.
"Mình nhớ cậu."
"Sao cơ?"
"Thật ra mình luôn nhớ cậu, cũng gần mười năm rồi."
Văn Nhiễm quay đầu lại, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
"Có lẽ cậu không còn nhớ." Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Hôm giao thừa năm cuối cấp ba, tụi mình từng cùng nhau đến công viên hải dương, không biết bây giờ chỗ đó còn không."
"Không còn nữa rồi, đóng cửa từ ba năm trước."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại, Văn Nhiễm siết chặt quai ba lô hơn, giọng vẫn bình thản: "À, trước kia có cô cháu họ xa của mình đến Hải Thành chơi, mình định đưa bé tới đó, tra thử thì phát hiện đã đóng cửa."
"Vậy à, tiếc thật." Ngón trỏ thon dài của Hứa Tịch Ngôn miết nhẹ lên vô lăng: "Mình còn định đưa cậu đến đó một lần nữa. Chắc cậu không nhớ, hôm đó trong nhà đa phương tiện, mình không biết đêm trước đã làm gì mà mệt quá, liền trốn vào đó ngủ một giấc."
"Lúc tỉnh dậy, thấy cậu ở ngay trước mặt mình."
"Hôm đó cậu mặc áo phao màu xanh dương nhạt, hai tay để sau lưng, lặng lẽ nhìn lên màn hình đa phương tiện phía trên, nơi một con cá voi khổng lồ đang bơi qua."
"Khi ấy màn hình chiếu một màu xanh dương mô phỏng lòng đại dương, ánh sáng đó rọi lên mặt cậu, khiến cả người cậu như nhuốm màu xanh. Nhưng giờ cậu ngồi đây, ánh đỏ từ đèn sau xe rọi lên mặt, sao trông cậu vẫn xanh vậy?"
Ngón tay Hứa Tịch Ngôn đưa qua, nhẹ nhàng xoa lên má nàng: "Tại sao lại như vậy, lúc nào cậu trông cũng có vẻ u sầu?"
Văn Nhiễm vẫn nhìn cô: "Còn gì nữa?"
"Hửm?"
"Cậu còn nhớ gì về mình?"
Hứa Tịch Ngôn bật cười dịu dàng: "Nhớ hồi đó mình từng dùng cây dương cầm thiếu một phím trong phòng nhạc để đàn 《Sonata Ánh trăng》cho cậu nghe."
"Còn gì nữa?"
"Còn có, nhớ lúc cậu cùng bạn đi tập thể dục giữa giờ, nhớ mình ngồi ở tầng trên của phòng lưu trữ lịch sử trường trò chuyện với cậu, phía sau cậu có đàn bồ câu bay qua, nhớ cậu cầm bánh đậu đỏ gặp mình trong sân trường, cậu lúc nào cũng cúi đầu tránh né..."
Lúc ấy, một tràng "rè rè" vang lên.
Là điện thoại của Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm lấy ra xem, là Đào Mạn Tư. Nàng bắt máy: "Alo, Mạn Tư?"
Đèn giao thông đổi màu, Hứa Tịch Ngôn đạp nhẹ chân ga, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ.
"Nhiễm Nhiễm, cậu chưa ngủ đúng không?"
Nghe cô gọi hai chữ 「Nhiễm Nhiễm」, Hứa Tịch Ngôn bật cười rất khẽ.
Văn Nhiễm siết chặt điện thoại, không biết Đào Mạn Tư ở đầu dây bên kia có nghe thấy không, miệng vẫn đáp lại Đào Mạn Tư: "Chưa, sao vậy?"
"Trở về sau bữa tối với cậu hôm nay, mình đang chạy một bài viết, gấp lắm, ngày kia phải nộp rồi, trong đó có đoạn miêu tả tâm lý diễn viên khi nhập vai và thoát vai, mình viết hoài không xong. Tự nhiên nhớ ra cậu từng nhắc có khách hàng là diễn viên phải không?"
"Có."
Đúng là từng có một khách hàng như vậy, Cô ấy chỉ đóng vài vai nữ phụ ba, lăn lộn vài năm, không có cơ hội thành công, sau này chuyển thành bà chủ một tiệm cà phê pha thủ công, kiêm influencer.
"Nếu tiện thì cậu giúp mình hỏi thử được không? Giờ muộn quá rồi ha, hay để mai cậu hỏi giùm mình nhé?"
Văn Nhiễm hiểu rõ Đào Mạn Tư, nếu không thật sự gấp, cô chắc chắn sẽ không gọi giờ này.
Nàng nhận lời: "Mình hỏi ngay bây giờ, nhưng cô ấy lâu rồi không đóng phim, thông tin không biết có giúp gì được không."
"Hu hu hu cảm ơn! Có thể liên hệ với diễn viên là mình biết ơn lắm rồi!"
Cúp máy, Văn Nhiễm mở danh bạ, tìm số của khách hàng kia, điều hòa hơi thở một chút.
Nàng và người đó cũng không thân, với tính cách của nàng, gọi vào giờ này thật sự cần phải ổn định lại tâm lý.
Hứa Tịch Ngôn: "Chờ chút."
"Ừm?" Văn Nhiễm quay đầu.
"Xin lỗi, mình không cố tình nghe trộm." Chỉ là không gian trong xe có hạn, giọng Đào Mạn Tư trong điện thoại lại vang lên khá rõ, nên Hứa Tịch Ngôn cũng nghe được đại khái.
Cô nói với Văn Nhiễm: "Nếu là chuyện đó, mình có người phù hợp hơn. Dư Lương Thần lão sư thì sao?"
*老师/Lão sư: bên Trung hay dùng cách gọi này cho cả ca sĩ, diễn viên, MC, những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực gì đó... Không hẳn chỉ dùng cho giáo viên.
Cô rút điện thoại, bật hỗ trợ giọng nói gọi đến một số.
Dư... Dư Lương Thần? Nói rằng Dư Lương Thần là nữ diễn viên được yêu thích nhất cả nước cũng không ngoa đúng không? Sau khi đoạt giải Cành Cọ Vàng, cô gần như ngừng nhận những phim đại trà, chỉ chọn kịch bản hàng đầu. Năm ngoái chỉ đóng một phim điện ảnh và một phim truyền hình, vừa phá kỷ lục phòng vé, vừa càn quét các giải diễn xuất lớn ở châu Á. Cô có cả lưu lượng lẫn kỹ năng diễn xuất. Bài giảng của cô với tư cách là giáo sư thỉnh giảng tại Học viện Điện ảnh Bắc Thành, cũng phổ biến và lan truyền như virus.
Văn Nhiễm cầm điện thoại ngồi bên cạnh, nghĩ trong lòng, nếu bà Bách biết chỉ cần chút công sức là có thể gọi điện cho Dư Lương Thần, không biết liệu bà có xỉu tại chỗ không.
Dư Lương Thần bắt máy rất nhanh: "Sao gọi chị muộn thế này?"
Giọng diệu rất thân thuộc.
Hứa Tịch Ngôn cười: "Còn tưởng chị đang quay đêm, nghĩ chắc là trợ lý nghe máy cơ."
"Không, hôm nay xong việc sớm."
Hứa Tịch Ngôn nói đầy thành ý: "Có chuyện muốn nhờ chị."
"Ồ, em cũng có lúc nhờ người khác giúp đỡ sao?"
"Em muốn hỏi, khi diễn viên nhận kịch bản, sẽ điều chỉnh tâm lý thế nào để nhập vai và thoát vai? Có thể chia sẻ một chút theo góc nhìn chuyên môn không?"
"Em hỏi cái này làm gì? Định lấn sân sang diễn xuất à?"
"Làm sao được chứ, em chỉ sống chết với dương cầm thôi. Em giúp..." Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm: "Ừm, em hỏi giúp một người."
Dư Lương Thần chuyển thành giọng trêu chọc: "Ai thế? Quan trọng lắm hả?"
Cứ tưởng Hứa Tịch Ngôn sẽ cười đùa cho qua, không ngờ cô nghiêm túc đáp: "Đúng."
Dư Lương Thần cũng bất ngờ vì giọng điệu của cô: "Ồ, để chị nghĩ thử..."
"Xin lỗi, để em hỏi trước." Hứa Tịch Ngôn nói: "Có thể ghi âm không?"
"Được."
Hứa Tịch Ngôn hơi ngẩng cằm, ra hiệu với Văn Nhiễm bên cạnh.
Văn Nhiễm vội mở phần mềm ghi âm trong điện thoại.
Nhìn vào làng diễn xuất trong nước, đúng là không ai thích hợp trả lời câu hỏi này hơn Dư Lương Thần.
Cô chia sẻ rất chân thành, cuối cùng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Nói vậy đủ chưa?"
Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm, nàng gật đầu.
Hứa Tịch Ngôn: "Cảm ơn nhiều, tiền bối. Những nội dung này có thể sẽ được dùng trong một bài báo, có thể ghi tên chị không?"
"Không vấn đề."
"Nếu cần hỏi thêm gì, em sẽ làm phiền chị lần nữa đó nha."
"Tịch Ngôn." Dư Lương Thần bất ngờ mỉm cười: "Xem ra người đó với em quả thật rất quan trọng. Chị thật sự muốn biết, với người như em, một người có thể trở nên quan trọng đến mức nào?
Văn Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn xe đan xen dệt thành một biển thời gian màu hổ phách.
Không biết bằng cách nào, nàng hoàn toàn hiểu những ẩn ý trong lời nói của Dư Lương Thần.
Dư Lương Thần đang nói rằng, trái tim của Hứa Tịch Ngôn đã bị thế giới phong phú này lấp đầy.
Có lúc Văn Nhiễm thậm chí cảm thấy, trong tiềm thức Hứa Tịch Ngôn cố ý không để bản thân dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu. Như thể trong vô thức, cô nhớ lấy một vài điều, rồi lại cố tình quên đi một vài điều khác, không cho cảm xúc của mình hoàn chỉnh.
Ngoài dương cầm, thời gian của cô chỉ có bấy nhiêu. Dù là người được cô chân thành xem trọng đến đâu, cũng chỉ có thể chia phần với những điều kích thích, đẹp đẽ và tráng lệ khác trên thế gian này.
Chờ và chờ.
Chờ đến khi Hứa Tịch Ngôn ngắm đàn cá mập đầu búa ở đảo Socorro.
Xem linh dương đầu bò di cư ở Nam Phi.
Dùng khúc dương cầm sôi động để tưởng niệm 5.400 vì sao trên bầu trời sa mạc Sahara.
Chờ đến lúc Hứa Tịch Ngôn trở về, những tâm tình từng muốn chia sẻ cùng Hứa Tịch Ngôn trong cuộc sống hàng ngày, đã phai nhạt và tan biến từ lâu.
Hứa Tịch Ngôn cảm ơn Dư Lương Thần lần nữa rồi cúp máy, cô nhắc Văn Nhiễm: "Gửi cho bạn cậu đi."
"Ừ." Văn Nhiễm: "Cảm ơn cậu."
"Nếu cô ấy còn thắc mắc gì, cậu cứ nhắn mình. Hoặc nếu cô ấy thấy bất tiện, mình có thể hỏi thử Dư lão sư, hai người chắc có thể kết bạn WeChat, Dư lão sư là người rất hòa nhã, không cần lo đâu."
Văn Nhiễm chuyển bản ghi âm thành văn bản, gửi cho Đào Mạn Tư.
Đào Mạn Tư kinh ngạc đến mất hồn: [Sao cậu có thể liên hệ được với Dư Lương Thần vậy?]
Văn Nhiễm: [Ừm, là khách hàng hỏi một người bạn, qua mấy vòng trung gian.] Nói dối, trong lòng nàng rất áy náy.
Đào Mạn Tư: [A a a đúng là có thể viết thành một bài phỏng vấn độc quyền luôn rồi!]
Khi Văn Nhiễm cúi đầu gõ chữ, Hứa Tịch Ngôn nắm vô lăng, cười như tự giễu: "Mình đoán cậu chưa từng nhắc đến mình với bạn bè của cậu?"
Văn Nhiễm cất điện thoại, mím môi không nói.
Hứa Tịch Ngôn điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô hỏi Văn Nhiễm: "Còn cậu thì sao? Cậu nhớ gì về mình?"
Văn Nhiễm quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Bóng lưng."
"Gì cơ?"
"Điều mình nhớ về cậu là rất nhiều, rất nhiều bóng lưng."
"Tại sao lại là bóng lưng?"
"Không nói cho cậu biết." Văn Nhiễm nhìn ánh đèn neon trôi qua ngoài cửa sổ, chợt nói: "Mình sẽ không bắt máy đâu."
"Gì cơ?"
"Bạn bè của cậu nhiều như vậy." Văn Nhiễm lại mím môi: "Nếu sau này tụi mình chia tay, cậu gọi cho mình, mình sẽ không bắt máy."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, cô nhấn nhẹ chân ga, thành phố trước mắt như một chuỗi slide nhanh chóng lật qua.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Tịch Ngôn bỗng cảm thấy hốt hoảng: Sau khi chia tay?
Nếu thật sự chia tay, cô sẽ mang tâm trạng gì khi gọi điện cho Văn Nhiễm?
Cô không thể hình dung nổi.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh mình gọi cho Văn Nhiễm sau khi đã chia tay.
Hay đúng hơn, cô không thể tưởng tượng nổi chuyện phải xa rời Văn Nhiễm.
******
Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm.
Chiếc váy lụa mỏng nhẹ kia của Hứa Tịch Ngôn sang trọng đến mức gần như chỉ được may một mẫu, không thể mặc lại, Văn Nhiễm tìm cho cô một chiếc sơ mi và quần jeans.
Hứa Tịch Ngôn đặt chiếc quần sang một bên, tạm thời chỉ mặc áo sơ mi. Cô đã gội đầu, ngồi ở mép giường, Văn Nhiễm quỳ sau lưng cô trên chiếc giường hẹp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc giúp cô sấy khô.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có nhận được quà sinh nhật nào không?"
"Có, Đào Mạn Tư tặng mình một đĩa than bản phục chế của Hella."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu.
Văn Nhiễm lại nói: "Còn có món quà mình tự tặng cho mình nữa."
Máy sấy đang hướng về sau tai Hứa Tịch Ngôn.
"Tặng gì vậy?"
"Đồ chơi nhỏ."
"Gì cơ?"
Văn Nhiễm rất bình tĩnh lặp lại: "Đồ chơi nhỏ."
Hứa Tịch Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay gầy gò của Văn Nhiễm, quay đầu lại nhìn nàng
Văn Nhiễm tắt máy sấy, đặt lên tủ đầu giường, vươn tay, rất nhẹ nhàng chạm vào vành tai của Hứa Tịch Ngôn.
Nơi ấy bị máy sấy thổi đến nóng ran, không biết có cùng nhiệt độ với đôi tai đang nóng bừng của nàng không.
Nàng nghiêng người, lấy thứ gì đó từ ngăn kéo tủ đầu giường, đặt nó bên gối.
Hứa Tịch Ngôn cúi mắt liếc qua, giọng trầm khàn hỏi: "Cậu có chắc là muốn dùng chứ?"
Văn Nhiễm: "Ừ."
Nàng ngồi xếp bằng sau lưng Hứa Tịch Ngôn, rất nhẹ, chạm vào và vuốt ve vành tai cô từng chút một.
"A Nhiễm."
Văn Nhiễm không dừng lại.
"A Nhiễm."
Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn nắm lấy cổ tay nàng, ép gương mặt điềm tĩnh ấy vùi vào chiếc gối nhỏ. Vỏ gối vẫn là nền trắng hoa vàng nhạt, bộ đồ ngủ dài tay và quần dài bằng vải cotton của Văn Nhiễm cũng cùng họa tiết đó, Hứa Tịch Ngôn nhớ mình từng hỏi vì sao không chọn màu xanh dương, nàng nói vì họa tiết này đang giảm giá.
Họa tiết nhẹ và tinh tế càng làm tôn lên gương mặt điềm tĩnh và kín đáo của nàng.
Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn: "Cậu không muốn dùng à?"
Hứa Tịch Ngôn cầm lấy món đồ ở đầu giường, tiếng rè rè vang lên, Văn Nhiễm khẽ cắn môi dưới.
"Từng thử chưa?" Giọng Hứa Tịch Ngôn càng lúc càng trầm.
Văn Nhiễm lắc đầu.
Khi Hứa Tịch Ngôn tiến lại gần, trong khoảnh khắc ấy toàn thân Văn Nhiễm gần như siết chặt ngay lập tức.
Hứa Tịch Ngôn quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng: "Ngoan lắm."
Máu dồn lên trán khiến gương mặt trắng trẻo của nàng như đang thẹn thùng. Dáng vẻ Văn Nhiễm cắn môi rất đặc biệt, như đang phong ấn mọi cảm xúc vào bên trong mình, không để lộ chút nào ra ngoài.
Nhưng Văn Nhiễm không dừng lại.
Chưa từng dừng lại.
Hứa Tịch Ngôn cúi mắt nhìn Văn Nhiễm, cảm thấy đến xương sống của mình cũng đổ mồ hôi. Phản ứng và biểu hiện của Văn Nhiễm khiến cô bức bối... Không, từ đó không chính xác, cả trong thế giới dương cầm, trong toàn bộ cuộc sống... Đó là một trải nghiệm mà cô chưa từng có trước đây.
Vừa muốn bảo vệ, vừa muốn chiếm hữu; vừa muốn phá hủy, vừa muốn tái tạo.
Muốn cùng nàng tan chảy, rồi tái sinh hoàn toàn.
Văn Nhiễm cuối cùng cũng cất tiếng gọi tên cô: "Hứa... Hứa Tịch Ngôn..."
Ngay khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn bỗng rất muốn nhìn kỹ cô gái này, dù cô đang nhìn nàng.
Cô gái từng ngồi im lặng trong phòng dương cầm nghe cô dùng cây đàn thiếu một phím phím chơi xong bản 《Sonata Ánh trăng》.
Cô gái từng ôm eo cô trên yên sau chiếc mô tô cùng nhau trốn khỏi một bữa tiệc.
Cô gái hiện giờ đang run rẩy trong vòng tay cô.
Cho đến khi cơn cuồng nhiệt chấm dứt, Hứa Tịch Ngôn buông Văn Nhiễm ra, đứng dậy. Văn Nhiễm muốn dậy theo, cô khẽ đỡ lấy vai Văn Nhiễm: "Để mình."
Lại hỏi Văn Nhiễm: "Ga trải giường sạch ở đâu?"
Văn Nhiễm mềm nhũn giơ tay chỉ tủ quần áo: "Ngăn thứ hai."
Hứa Tịch Ngôn lấy ra một tấm, trải một bên trước, rồi hỏi: "Mình bế cậu qua nhé?"
Văn Nhiễm nhắm mắt không trả lời.
Cô cúi người, bế Văn Nhiễm lên. Rõ ràng nàng cao như vậy, nhưng lại nhẹ như tờ giấy. Khi cô bế Văn Nhiễm, chuyển Văn Nhiễm sang phía tấm ga sạch, vừa định buông Văn Nhiễm ra để trải nốt bên kia.
Văn Nhiễm bỗng ôm chặt lấy tay cô.
Hứa Tịch Ngôn khựng lại.
Khi ấy cô mặc chiếc sơ mi xanh nhạt của Văn Nhiễm, để tiện hoạt động nên đã xắn tay áo, Văn Nhiễm tựa trán lên cánh tay cô, da thịt chạm vào nhau, có thể cảm nhận được chút hơi ấm.
Cô hỏi: "Sao vậy?"
Văn Nhiễm ôm chặt lấy cô không chịu buông, trán vẫn tì vào tay cô, khẽ lắc đầu.
"A Nhiễm?" Hứa Tịch Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, một tay đặt lên vai nàng: "Cậu sao vậy?"
Trong giây phút đó, cô cứ tưởng Văn Nhiễm đã khóc.
Văn Nhiễm cứ thế ôm lấy tay cô, giọng nói vang lên rất nhẹ: "Không có gì, chỉ là muốn ôm một chút thôi."
Khoảnh khắc ấy, Hứa Tịch Ngôn thực sự có hơi bối rối.
Trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ, thật ra cô không biết tình yêu là gì.
Văn Nhiễm tựa trán lên cánh tay cô và ôm chặt, dáng vẻ nói lên điều gì, mãi về sau, khi xem một bộ phim tài liệu về Nam Cực, Hứa Tịch Ngôn mới chợt hiểu ra — Dáng vẻ đó giống như một người đang chết đuối, nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
Nhưng tại sao Văn Nhiễm lại là người đang chết đuối? Còn cô, tại sao lại là sợi dây cứu mạng của nàng?
Ôm một lúc, Văn Nhiễm chủ động buông tay ra, nhắm mắt nằm lại trên gối: "Phiền cậu trải nốt ga giường."
Hứa Tịch Ngôn chăm chú nhìn Văn Nhiễm một cái, đuôi mắt Văn Nhiễm không có nước mắt.
Cô cẩn thận trải nốt phần còn lại: "A Nhiễm."
Cô cầm tấm ga ướt ngồi ở mép giường, một tay đặt lên lưng Văn Nhiễm: "Sau khi cậu cùng mình trải nghiệm tất cả mọi thứ, tụi mình sẽ như thế nào nhỉ?"
Văn Nhiễm nằm nghiêng quay mặt vào tường, lưng đối diện với Hứa Tịch Ngôn,cong lại, cử chỉ như ôm lấy chính mình.
Nàng gầy đến mức, Hứa Tịch Ngôn có thể sờ được từng đốt sống của nàng.
Nàng không chịu nói, Hứa Tịch Ngôn dịu dàng vuốt ve một lúc, rồi đứng dậy, khép cửa phòng.
Đi ra ban công ở phía phòng khách, cô tìm thấy chiếc máy giặt nhỏ mà Văn Nhiễm mua trong dịp giảm giá ngày Độc thân 11/11.
Hứa Tịch Ngôn nhét ga giường vào, xem kỹ cách cho nước giặt. Cô không phải kiểu người kiêu căng, chỉ là công việc và cuộc sống quá đầy, thật sự đã lâu lắm rồi cô không làm những việc thế này.
Cô cẩn thận xem bảng điều khiển, chọn chế độ ban đêm.
Nhưng máy giặt là hãng không tên tuổi, chế độ ban đêm mà vẫn kêu ầm ầm giống như chiếc xe tăng nhỏ.
Lại không thể dừng giữa chừng, Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh quan sát, thấy trên bàn viết có gói thuốc và bật lửa của Văn Nhiễm, liền lấy một điếu, châm lửa hút.
Cô nhìn chiếc bật lửa. Một màu bạc nhám, có khắc nửa cánh chim, Văn Nhiễm đã dùng nó khá lâu.
Thuốc thì là Marlboro. Một cô gái trầm tĩnh kín đáo như vậy, lại hút loại Marlboro rất nặng.
Hứa Tịch Ngôn không quen, khẽ ho một tiếng.
Tiếng bước chân rất khẽ, cô ngẩng lên, thấy Văn Nhiễm không biết tỉnh dậy lúc nào, đang đứng tựa cửa.
Nàng mở miệng: "Cậu hút Marlboro của mình?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu.
"Dùng bật lửa của mình châm thuốc?"
Hứa Tịch Ngôn không hiểu tại sao nàng hỏi vậy, lại gật đầu.
Văn Nhiễm đi tới bên bàn, đầu ngón tay miết nhẹ lên nửa cánh bạc trên bật lửa, cầm lên, cách một đoạn ngắn ném cho cô: "Tặng cậu."
Hứa Tịch Ngôn vững vàng bắt lấy: "Tặng mình?"
"Ừ." Văn Nhiễm bình thản nói: "Cái bật lửa này lạ lắm, trước kia mình hay làm mất bật lửa, từ khi mua cái này, chưa từng mất lần nào."
Nói xong quay về phòng ngủ: "Mình mệt rồi, cứ để máy giặt tự giặt đi, mình ngủ dậy rồi phơi, cậu về trước đi."
"Không sao, mình sẽ chờ nó giặt xong." Hứa Tịch Ngôn nhìn theo bóng nàng: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Cái bật lửa này, mình cũng sẽ không để mất, vĩnh viễn."
Văn Nhiễm dừng bước.
Cuối cùng vẫn không quay đầu lại, trở về phòng ngủ, đóng cửa.
Hứa Tịch Ngôn đứng yên ở ban công cho đến khi ga trải giường giặt xong, căn phòng ngủ nhỏ khép hờ ấy không phát ra thêm một chút âm thanh nào nữa.
Hứa Tịch Ngôn mở giá phơi, giúp Văn Nhiễm phơi tấm ga.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Văn Nhiễm nằm nghiêng quay mặt vào tường, quay lưng lại với cửa, trông như đã ngủ say.
Hứa Tịch Ngôn giúp nàng tắt đèn: "Ngủ ngon, còn nữa..."
Không hiểu sao cô lại muốn nói thêm một lần nữa, nơi này chỉ có cô và Văn Nhiễm, rất riêng tư, trong căn phòng nhỏ kín đáo và ấm áp: "Chúc mừng sinh nhật."
Sau đó cô nhẹ nhàng khép cửa lại, rời đi.
******
Về sau.
Hứa Tịch Ngôn thường xuyên xuất hiện ở sân bay, bay ra nước ngoài làm việc rồi lại bay về. Người hâm mộ tích góp được rất nhiều ảnh chụp sân bay của cô, thi thoảng bắt gặp cô cúi đầu gọi điện thoại ở sân bay, đeo kính râm mắt mèo, vẻ mặt lạnh lùng khiến người lạ không dám đến gần.
Văn Nhiễm vẫn luôn ở trong studio của mình, lặng lẽ nghe Hề Lộ và Trịnh Luyến nhắc đến cô.
Theo kế hoạch của Văn Nhiễm, nàng và Hứa Tịch Ngôn sẽ ở bên nhau hai năm.
Nếu không phải vì xảy ra một chuyện, một chuyện như sóng thần quét qua, làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của họ.
******
Qua Tết Dương lịch, Hứa Tịch Ngôn bay đến Maroc tiếp tục công việc.
Năm nay, buổi biểu diễn do Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế được chỉ định sẽ tổ chức tại một nhà hát cổ kính ở đây.
Buổi diễn định kỳ hàng năm của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế được mệnh danh là giải "Nobel" của giới nghệ thuật biểu diễn. Hiệp hội sẽ lựa chọn năm nghệ sĩ xuất sắc nhất trên toàn cầu, thuộc các lĩnh vực khác nhau như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, nhiếp ảnh, và sau quá trình đánh giá nghiêm ngặt, chọn ra người giỏi nhất.
Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, người đó sẽ được trao huy chương danh dự của Hiệp hội.
Tính đến nay, trên toàn thế giới chỉ có ba mươi hai người nhận được huy chương này. Và chưa từng có nghệ sĩ dương cầm châu Á nào đạt được vinh dự đó.
Hứa Tịch Ngôn là người châu Á đầu tiên được mời, buổi diễn của cô sẽ diễn ra vào tháng Ba. Nếu giành được huy chương này, đó sẽ là một tiếng vang lớn cho nghệ sĩ dương cầm châu Á trên sân khấu quốc tế.
Lần này Hứa Tịch Ngôn bay qua là để kiểm tra trước địa điểm, đồng thời thực hiện nhiều bài tập thích nghi.
Buổi biểu diễn lần này quan trọng đến mức, dù Văn Nhiễm đã dùng đủ mọi phần mềm để chặn từ khóa 「Hứa Tịch Ngôn」, nàng vẫn sớm biết được tin tức.
Điện thoại reo lên vào một đêm khuya.
Văn Nhiễm lơ mơ nhìn màn hình hiện ra số lạ, liền tắt máy, rúc tay vào trong chăn, luồng không khí lạnh theo khe chăn len vào, lạnh đến mức toàn thân nàng đã ngấm lạnh.
Nhưng điện thoại lại một lần nữa rung lên.
Văn Nhiễm đành bắt máy, giọng vẫn ngái ngủ: "A lô?"
"Cô Văn phải không?"
"Xin hỏi ai vậy?"
"Xin lỗi vì đã làm phiền cô lúc này, tôi là Đậu Thần."
Văn Nhiễm mất hai giây mới nhận ra, đó là quản lý của Hứa Tịch Ngôn.
Tại sao lại gọi cho nàng?
Văn Nhiễm quấn chăn ngồi dậy: "Có chuyện gì sao?"
Nàng kéo chăn, trong lòng đã có linh cảm xấu.
Bởi vì giọng Đậu Thần tuy bình tĩnh, nhưng đầy vẻ mệt mỏi: "Là Tịch Ngôn, em ấy gặp chuyện rồi."
Sau khi nói xong, Văn Nhiễm bình tĩnh buông tay khỏi hai tai của Hứa Tịch Ngôn.
Mái tóc dài của Hứa Tịch Ngôn rơi xuống, chạm nhẹ vào áo len của Văn Nhiễm, lông mi cô cũng dài, nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt luôn sâu thẳm đến nỗi không đoán được cảm xúc, giống như hàng lông mi chính là một bộ lọc, lặng lẽ rơi trên gương mặt Văn Nhiễm.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Rốt cuộc là cậu đã ước gì vậy?"
Văn Nhiễm lắc đầu: "Không thể nói được, nói ra là không linh."
"Cậu rất mong điều đó thành hiện thực à?"
"Ừ."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng, lặp lại y lời Đào Mạn Tư từng nói: "Văn Nhiễm, với tính cách như cậu, cũng sẽ thiết tha mong muốn điều gì đó thành sự thật sao?"
"Có."
Hứa Tịch Ngôn bỗng nhiên mỉm cười: "Thật sự muốn biết đó."
Văn Nhiễm nhìn cô hồi lâu, rồi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt đi: "Hứa Tịch Ngôn."
"Ừ?"
"Nếu cậu cứ tiếp tục giữ tư thế này, có phải định xảy ra chuyện gì ở đây không?"
"... Cậu đúng là chuyện gì cũng dám nói." Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, lại đưa tay về phía Văn Nhiễm, kéo nàng từ trên tấm chăn lông đứng dậy.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Không phải định về nhà cậu sao?" Hứa Tịch Ngôn hỏi ngược lại.
"Vậy còn chỗ này?" Văn Nhiễm khẽ hất cằm ra hiệu, dải đèn xanh dương mờ ảo, lớp sương mỏng trên sân khấu, cây guitar acoustic dựa bên ghế xoay, và tấm chăn dưới sàn.
Hứa Tịch Ngôn nắm tay nàng, giọng nhẹ nhàng: "Sẽ có người dọn dẹp."
Đây chính là thế giới của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn chỉ cần niệm thần chú, tạo nên khoảnh khắc rực rỡ nhất khi pháo hoa bung nở.
Còn việc sau đó phải dọn sạch tro tàn và giấy vụn rơi vãi khắp nơi, Hứa Tịch Ngôn chưa từng bận tâm đến.
Văn Nhiễm bỗng nghĩ: Có lẽ thiên tài đều được nuông chiều như vậy.
Nàng theo Hứa Tịch Ngôn bước ra khỏi livehouse, Hứa Tịch Ngôn đi thẳng về phía lề đường, Văn Nhiễm căng thẳng đuổi theo: "Cậu không gọi trợ lý tới đón à? Cậu định làm gì vậy?"
Hứa Tịch Ngôn: "Gọi xe."
Văn Nhiễm giật mình.
Hứa Tịch Ngôn mắt không cười, chỉ khẽ nhếch môi: "Trêu cậu thôi."
Cô chỉ về phía bên đường: "Tối nay định đến nhà cậu, dùng xe bên mình không tiện, nên mình đã mượn xe của một người bạn."
Văn Nhiễm nhìn sang, đó là chiếc G-class lần trước, Hứa Tịch Ngôn từng dùng xe này đưa nàng về.
Chiếc váy lụa quá mỏng, cô đi một vòng dưới ánh trăng, trông như muốn hóa thành tiên bay lên. Văn Nhiễm đi bên cạnh Hứa Tịch Ngôn, cứ len lén nhìn xung quanh, may mà đêm đã khuya, chẳng còn ai trên đường. Đợi Hứa Tịch Ngôn lên xe xong, nàng cũng chui vào ghế phụ với tốc độ như đi ăn trộm.
Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng không nói gì.
Dọc đường hai người không ai lên tiếng.
Đến một ngã tư đèn đỏ, tay phải Hứa Tịch Ngôn buông lỏng trên vô lăng, khuỷu tay trái tựa lên cửa xe, lòng bàn tay đỡ cằm và nghiêng đầu nhìn nàng.
Văn Nhiễm nhận ra, nhưng vờ như không biết, tiếp tục nhìn dòng xe đang đợi đèn đỏ phía trước. Ánh đèn sau xe hòa cùng đèn tín hiệu giao thông màu đỏ, phản chiếu lên gương mặt nàng.
"Văn Nhiễm."
"Ừm." Ngón tay nàng siết chặt quai ba lô vải trên đầu gối.
"Mình nhớ cậu."
"Sao cơ?"
"Thật ra mình luôn nhớ cậu, cũng gần mười năm rồi."
Văn Nhiễm quay đầu lại, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
"Có lẽ cậu không còn nhớ." Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Hôm giao thừa năm cuối cấp ba, tụi mình từng cùng nhau đến công viên hải dương, không biết bây giờ chỗ đó còn không."
"Không còn nữa rồi, đóng cửa từ ba năm trước."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại, Văn Nhiễm siết chặt quai ba lô hơn, giọng vẫn bình thản: "À, trước kia có cô cháu họ xa của mình đến Hải Thành chơi, mình định đưa bé tới đó, tra thử thì phát hiện đã đóng cửa."
"Vậy à, tiếc thật." Ngón trỏ thon dài của Hứa Tịch Ngôn miết nhẹ lên vô lăng: "Mình còn định đưa cậu đến đó một lần nữa. Chắc cậu không nhớ, hôm đó trong nhà đa phương tiện, mình không biết đêm trước đã làm gì mà mệt quá, liền trốn vào đó ngủ một giấc."
"Lúc tỉnh dậy, thấy cậu ở ngay trước mặt mình."
"Hôm đó cậu mặc áo phao màu xanh dương nhạt, hai tay để sau lưng, lặng lẽ nhìn lên màn hình đa phương tiện phía trên, nơi một con cá voi khổng lồ đang bơi qua."
"Khi ấy màn hình chiếu một màu xanh dương mô phỏng lòng đại dương, ánh sáng đó rọi lên mặt cậu, khiến cả người cậu như nhuốm màu xanh. Nhưng giờ cậu ngồi đây, ánh đỏ từ đèn sau xe rọi lên mặt, sao trông cậu vẫn xanh vậy?"
Ngón tay Hứa Tịch Ngôn đưa qua, nhẹ nhàng xoa lên má nàng: "Tại sao lại như vậy, lúc nào cậu trông cũng có vẻ u sầu?"
Văn Nhiễm vẫn nhìn cô: "Còn gì nữa?"
"Hửm?"
"Cậu còn nhớ gì về mình?"
Hứa Tịch Ngôn bật cười dịu dàng: "Nhớ hồi đó mình từng dùng cây dương cầm thiếu một phím trong phòng nhạc để đàn 《Sonata Ánh trăng》cho cậu nghe."
"Còn gì nữa?"
"Còn có, nhớ lúc cậu cùng bạn đi tập thể dục giữa giờ, nhớ mình ngồi ở tầng trên của phòng lưu trữ lịch sử trường trò chuyện với cậu, phía sau cậu có đàn bồ câu bay qua, nhớ cậu cầm bánh đậu đỏ gặp mình trong sân trường, cậu lúc nào cũng cúi đầu tránh né..."
Lúc ấy, một tràng "rè rè" vang lên.
Là điện thoại của Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm lấy ra xem, là Đào Mạn Tư. Nàng bắt máy: "Alo, Mạn Tư?"
Đèn giao thông đổi màu, Hứa Tịch Ngôn đạp nhẹ chân ga, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ.
"Nhiễm Nhiễm, cậu chưa ngủ đúng không?"
Nghe cô gọi hai chữ 「Nhiễm Nhiễm」, Hứa Tịch Ngôn bật cười rất khẽ.
Văn Nhiễm siết chặt điện thoại, không biết Đào Mạn Tư ở đầu dây bên kia có nghe thấy không, miệng vẫn đáp lại Đào Mạn Tư: "Chưa, sao vậy?"
"Trở về sau bữa tối với cậu hôm nay, mình đang chạy một bài viết, gấp lắm, ngày kia phải nộp rồi, trong đó có đoạn miêu tả tâm lý diễn viên khi nhập vai và thoát vai, mình viết hoài không xong. Tự nhiên nhớ ra cậu từng nhắc có khách hàng là diễn viên phải không?"
"Có."
Đúng là từng có một khách hàng như vậy, Cô ấy chỉ đóng vài vai nữ phụ ba, lăn lộn vài năm, không có cơ hội thành công, sau này chuyển thành bà chủ một tiệm cà phê pha thủ công, kiêm influencer.
"Nếu tiện thì cậu giúp mình hỏi thử được không? Giờ muộn quá rồi ha, hay để mai cậu hỏi giùm mình nhé?"
Văn Nhiễm hiểu rõ Đào Mạn Tư, nếu không thật sự gấp, cô chắc chắn sẽ không gọi giờ này.
Nàng nhận lời: "Mình hỏi ngay bây giờ, nhưng cô ấy lâu rồi không đóng phim, thông tin không biết có giúp gì được không."
"Hu hu hu cảm ơn! Có thể liên hệ với diễn viên là mình biết ơn lắm rồi!"
Cúp máy, Văn Nhiễm mở danh bạ, tìm số của khách hàng kia, điều hòa hơi thở một chút.
Nàng và người đó cũng không thân, với tính cách của nàng, gọi vào giờ này thật sự cần phải ổn định lại tâm lý.
Hứa Tịch Ngôn: "Chờ chút."
"Ừm?" Văn Nhiễm quay đầu.
"Xin lỗi, mình không cố tình nghe trộm." Chỉ là không gian trong xe có hạn, giọng Đào Mạn Tư trong điện thoại lại vang lên khá rõ, nên Hứa Tịch Ngôn cũng nghe được đại khái.
Cô nói với Văn Nhiễm: "Nếu là chuyện đó, mình có người phù hợp hơn. Dư Lương Thần lão sư thì sao?"
*老师/Lão sư: bên Trung hay dùng cách gọi này cho cả ca sĩ, diễn viên, MC, những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực gì đó... Không hẳn chỉ dùng cho giáo viên.
Cô rút điện thoại, bật hỗ trợ giọng nói gọi đến một số.
Dư... Dư Lương Thần? Nói rằng Dư Lương Thần là nữ diễn viên được yêu thích nhất cả nước cũng không ngoa đúng không? Sau khi đoạt giải Cành Cọ Vàng, cô gần như ngừng nhận những phim đại trà, chỉ chọn kịch bản hàng đầu. Năm ngoái chỉ đóng một phim điện ảnh và một phim truyền hình, vừa phá kỷ lục phòng vé, vừa càn quét các giải diễn xuất lớn ở châu Á. Cô có cả lưu lượng lẫn kỹ năng diễn xuất. Bài giảng của cô với tư cách là giáo sư thỉnh giảng tại Học viện Điện ảnh Bắc Thành, cũng phổ biến và lan truyền như virus.
Văn Nhiễm cầm điện thoại ngồi bên cạnh, nghĩ trong lòng, nếu bà Bách biết chỉ cần chút công sức là có thể gọi điện cho Dư Lương Thần, không biết liệu bà có xỉu tại chỗ không.
Dư Lương Thần bắt máy rất nhanh: "Sao gọi chị muộn thế này?"
Giọng diệu rất thân thuộc.
Hứa Tịch Ngôn cười: "Còn tưởng chị đang quay đêm, nghĩ chắc là trợ lý nghe máy cơ."
"Không, hôm nay xong việc sớm."
Hứa Tịch Ngôn nói đầy thành ý: "Có chuyện muốn nhờ chị."
"Ồ, em cũng có lúc nhờ người khác giúp đỡ sao?"
"Em muốn hỏi, khi diễn viên nhận kịch bản, sẽ điều chỉnh tâm lý thế nào để nhập vai và thoát vai? Có thể chia sẻ một chút theo góc nhìn chuyên môn không?"
"Em hỏi cái này làm gì? Định lấn sân sang diễn xuất à?"
"Làm sao được chứ, em chỉ sống chết với dương cầm thôi. Em giúp..." Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm: "Ừm, em hỏi giúp một người."
Dư Lương Thần chuyển thành giọng trêu chọc: "Ai thế? Quan trọng lắm hả?"
Cứ tưởng Hứa Tịch Ngôn sẽ cười đùa cho qua, không ngờ cô nghiêm túc đáp: "Đúng."
Dư Lương Thần cũng bất ngờ vì giọng điệu của cô: "Ồ, để chị nghĩ thử..."
"Xin lỗi, để em hỏi trước." Hứa Tịch Ngôn nói: "Có thể ghi âm không?"
"Được."
Hứa Tịch Ngôn hơi ngẩng cằm, ra hiệu với Văn Nhiễm bên cạnh.
Văn Nhiễm vội mở phần mềm ghi âm trong điện thoại.
Nhìn vào làng diễn xuất trong nước, đúng là không ai thích hợp trả lời câu hỏi này hơn Dư Lương Thần.
Cô chia sẻ rất chân thành, cuối cùng hỏi Hứa Tịch Ngôn: "Nói vậy đủ chưa?"
Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm, nàng gật đầu.
Hứa Tịch Ngôn: "Cảm ơn nhiều, tiền bối. Những nội dung này có thể sẽ được dùng trong một bài báo, có thể ghi tên chị không?"
"Không vấn đề."
"Nếu cần hỏi thêm gì, em sẽ làm phiền chị lần nữa đó nha."
"Tịch Ngôn." Dư Lương Thần bất ngờ mỉm cười: "Xem ra người đó với em quả thật rất quan trọng. Chị thật sự muốn biết, với người như em, một người có thể trở nên quan trọng đến mức nào?
Văn Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn xe đan xen dệt thành một biển thời gian màu hổ phách.
Không biết bằng cách nào, nàng hoàn toàn hiểu những ẩn ý trong lời nói của Dư Lương Thần.
Dư Lương Thần đang nói rằng, trái tim của Hứa Tịch Ngôn đã bị thế giới phong phú này lấp đầy.
Có lúc Văn Nhiễm thậm chí cảm thấy, trong tiềm thức Hứa Tịch Ngôn cố ý không để bản thân dừng lại quá lâu ở bất kỳ đâu. Như thể trong vô thức, cô nhớ lấy một vài điều, rồi lại cố tình quên đi một vài điều khác, không cho cảm xúc của mình hoàn chỉnh.
Ngoài dương cầm, thời gian của cô chỉ có bấy nhiêu. Dù là người được cô chân thành xem trọng đến đâu, cũng chỉ có thể chia phần với những điều kích thích, đẹp đẽ và tráng lệ khác trên thế gian này.
Chờ và chờ.
Chờ đến khi Hứa Tịch Ngôn ngắm đàn cá mập đầu búa ở đảo Socorro.
Xem linh dương đầu bò di cư ở Nam Phi.
Dùng khúc dương cầm sôi động để tưởng niệm 5.400 vì sao trên bầu trời sa mạc Sahara.
Chờ đến lúc Hứa Tịch Ngôn trở về, những tâm tình từng muốn chia sẻ cùng Hứa Tịch Ngôn trong cuộc sống hàng ngày, đã phai nhạt và tan biến từ lâu.
Hứa Tịch Ngôn cảm ơn Dư Lương Thần lần nữa rồi cúp máy, cô nhắc Văn Nhiễm: "Gửi cho bạn cậu đi."
"Ừ." Văn Nhiễm: "Cảm ơn cậu."
"Nếu cô ấy còn thắc mắc gì, cậu cứ nhắn mình. Hoặc nếu cô ấy thấy bất tiện, mình có thể hỏi thử Dư lão sư, hai người chắc có thể kết bạn WeChat, Dư lão sư là người rất hòa nhã, không cần lo đâu."
Văn Nhiễm chuyển bản ghi âm thành văn bản, gửi cho Đào Mạn Tư.
Đào Mạn Tư kinh ngạc đến mất hồn: [Sao cậu có thể liên hệ được với Dư Lương Thần vậy?]
Văn Nhiễm: [Ừm, là khách hàng hỏi một người bạn, qua mấy vòng trung gian.] Nói dối, trong lòng nàng rất áy náy.
Đào Mạn Tư: [A a a đúng là có thể viết thành một bài phỏng vấn độc quyền luôn rồi!]
Khi Văn Nhiễm cúi đầu gõ chữ, Hứa Tịch Ngôn nắm vô lăng, cười như tự giễu: "Mình đoán cậu chưa từng nhắc đến mình với bạn bè của cậu?"
Văn Nhiễm cất điện thoại, mím môi không nói.
Hứa Tịch Ngôn điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô hỏi Văn Nhiễm: "Còn cậu thì sao? Cậu nhớ gì về mình?"
Văn Nhiễm quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Bóng lưng."
"Gì cơ?"
"Điều mình nhớ về cậu là rất nhiều, rất nhiều bóng lưng."
"Tại sao lại là bóng lưng?"
"Không nói cho cậu biết." Văn Nhiễm nhìn ánh đèn neon trôi qua ngoài cửa sổ, chợt nói: "Mình sẽ không bắt máy đâu."
"Gì cơ?"
"Bạn bè của cậu nhiều như vậy." Văn Nhiễm lại mím môi: "Nếu sau này tụi mình chia tay, cậu gọi cho mình, mình sẽ không bắt máy."
Hứa Tịch Ngôn khựng lại.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, cô nhấn nhẹ chân ga, thành phố trước mắt như một chuỗi slide nhanh chóng lật qua.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Tịch Ngôn bỗng cảm thấy hốt hoảng: Sau khi chia tay?
Nếu thật sự chia tay, cô sẽ mang tâm trạng gì khi gọi điện cho Văn Nhiễm?
Cô không thể hình dung nổi.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh mình gọi cho Văn Nhiễm sau khi đã chia tay.
Hay đúng hơn, cô không thể tưởng tượng nổi chuyện phải xa rời Văn Nhiễm.
******
Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm.
Chiếc váy lụa mỏng nhẹ kia của Hứa Tịch Ngôn sang trọng đến mức gần như chỉ được may một mẫu, không thể mặc lại, Văn Nhiễm tìm cho cô một chiếc sơ mi và quần jeans.
Hứa Tịch Ngôn đặt chiếc quần sang một bên, tạm thời chỉ mặc áo sơ mi. Cô đã gội đầu, ngồi ở mép giường, Văn Nhiễm quỳ sau lưng cô trên chiếc giường hẹp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc giúp cô sấy khô.
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu có nhận được quà sinh nhật nào không?"
"Có, Đào Mạn Tư tặng mình một đĩa than bản phục chế của Hella."
Hứa Tịch Ngôn gật đầu.
Văn Nhiễm lại nói: "Còn có món quà mình tự tặng cho mình nữa."
Máy sấy đang hướng về sau tai Hứa Tịch Ngôn.
"Tặng gì vậy?"
"Đồ chơi nhỏ."
"Gì cơ?"
Văn Nhiễm rất bình tĩnh lặp lại: "Đồ chơi nhỏ."
Hứa Tịch Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay gầy gò của Văn Nhiễm, quay đầu lại nhìn nàng
Văn Nhiễm tắt máy sấy, đặt lên tủ đầu giường, vươn tay, rất nhẹ nhàng chạm vào vành tai của Hứa Tịch Ngôn.
Nơi ấy bị máy sấy thổi đến nóng ran, không biết có cùng nhiệt độ với đôi tai đang nóng bừng của nàng không.
Nàng nghiêng người, lấy thứ gì đó từ ngăn kéo tủ đầu giường, đặt nó bên gối.
Hứa Tịch Ngôn cúi mắt liếc qua, giọng trầm khàn hỏi: "Cậu có chắc là muốn dùng chứ?"
Văn Nhiễm: "Ừ."
Nàng ngồi xếp bằng sau lưng Hứa Tịch Ngôn, rất nhẹ, chạm vào và vuốt ve vành tai cô từng chút một.
"A Nhiễm."
Văn Nhiễm không dừng lại.
"A Nhiễm."
Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn nắm lấy cổ tay nàng, ép gương mặt điềm tĩnh ấy vùi vào chiếc gối nhỏ. Vỏ gối vẫn là nền trắng hoa vàng nhạt, bộ đồ ngủ dài tay và quần dài bằng vải cotton của Văn Nhiễm cũng cùng họa tiết đó, Hứa Tịch Ngôn nhớ mình từng hỏi vì sao không chọn màu xanh dương, nàng nói vì họa tiết này đang giảm giá.
Họa tiết nhẹ và tinh tế càng làm tôn lên gương mặt điềm tĩnh và kín đáo của nàng.
Nàng nhìn Hứa Tịch Ngôn: "Cậu không muốn dùng à?"
Hứa Tịch Ngôn cầm lấy món đồ ở đầu giường, tiếng rè rè vang lên, Văn Nhiễm khẽ cắn môi dưới.
"Từng thử chưa?" Giọng Hứa Tịch Ngôn càng lúc càng trầm.
Văn Nhiễm lắc đầu.
Khi Hứa Tịch Ngôn tiến lại gần, trong khoảnh khắc ấy toàn thân Văn Nhiễm gần như siết chặt ngay lập tức.
Hứa Tịch Ngôn quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của nàng: "Ngoan lắm."
Máu dồn lên trán khiến gương mặt trắng trẻo của nàng như đang thẹn thùng. Dáng vẻ Văn Nhiễm cắn môi rất đặc biệt, như đang phong ấn mọi cảm xúc vào bên trong mình, không để lộ chút nào ra ngoài.
Nhưng Văn Nhiễm không dừng lại.
Chưa từng dừng lại.
Hứa Tịch Ngôn cúi mắt nhìn Văn Nhiễm, cảm thấy đến xương sống của mình cũng đổ mồ hôi. Phản ứng và biểu hiện của Văn Nhiễm khiến cô bức bối... Không, từ đó không chính xác, cả trong thế giới dương cầm, trong toàn bộ cuộc sống... Đó là một trải nghiệm mà cô chưa từng có trước đây.
Vừa muốn bảo vệ, vừa muốn chiếm hữu; vừa muốn phá hủy, vừa muốn tái tạo.
Muốn cùng nàng tan chảy, rồi tái sinh hoàn toàn.
Văn Nhiễm cuối cùng cũng cất tiếng gọi tên cô: "Hứa... Hứa Tịch Ngôn..."
Ngay khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn bỗng rất muốn nhìn kỹ cô gái này, dù cô đang nhìn nàng.
Cô gái từng ngồi im lặng trong phòng dương cầm nghe cô dùng cây đàn thiếu một phím phím chơi xong bản 《Sonata Ánh trăng》.
Cô gái từng ôm eo cô trên yên sau chiếc mô tô cùng nhau trốn khỏi một bữa tiệc.
Cô gái hiện giờ đang run rẩy trong vòng tay cô.
Cho đến khi cơn cuồng nhiệt chấm dứt, Hứa Tịch Ngôn buông Văn Nhiễm ra, đứng dậy. Văn Nhiễm muốn dậy theo, cô khẽ đỡ lấy vai Văn Nhiễm: "Để mình."
Lại hỏi Văn Nhiễm: "Ga trải giường sạch ở đâu?"
Văn Nhiễm mềm nhũn giơ tay chỉ tủ quần áo: "Ngăn thứ hai."
Hứa Tịch Ngôn lấy ra một tấm, trải một bên trước, rồi hỏi: "Mình bế cậu qua nhé?"
Văn Nhiễm nhắm mắt không trả lời.
Cô cúi người, bế Văn Nhiễm lên. Rõ ràng nàng cao như vậy, nhưng lại nhẹ như tờ giấy. Khi cô bế Văn Nhiễm, chuyển Văn Nhiễm sang phía tấm ga sạch, vừa định buông Văn Nhiễm ra để trải nốt bên kia.
Văn Nhiễm bỗng ôm chặt lấy tay cô.
Hứa Tịch Ngôn khựng lại.
Khi ấy cô mặc chiếc sơ mi xanh nhạt của Văn Nhiễm, để tiện hoạt động nên đã xắn tay áo, Văn Nhiễm tựa trán lên cánh tay cô, da thịt chạm vào nhau, có thể cảm nhận được chút hơi ấm.
Cô hỏi: "Sao vậy?"
Văn Nhiễm ôm chặt lấy cô không chịu buông, trán vẫn tì vào tay cô, khẽ lắc đầu.
"A Nhiễm?" Hứa Tịch Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng, một tay đặt lên vai nàng: "Cậu sao vậy?"
Trong giây phút đó, cô cứ tưởng Văn Nhiễm đã khóc.
Văn Nhiễm cứ thế ôm lấy tay cô, giọng nói vang lên rất nhẹ: "Không có gì, chỉ là muốn ôm một chút thôi."
Khoảnh khắc ấy, Hứa Tịch Ngôn thực sự có hơi bối rối.
Trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ, thật ra cô không biết tình yêu là gì.
Văn Nhiễm tựa trán lên cánh tay cô và ôm chặt, dáng vẻ nói lên điều gì, mãi về sau, khi xem một bộ phim tài liệu về Nam Cực, Hứa Tịch Ngôn mới chợt hiểu ra — Dáng vẻ đó giống như một người đang chết đuối, nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
Nhưng tại sao Văn Nhiễm lại là người đang chết đuối? Còn cô, tại sao lại là sợi dây cứu mạng của nàng?
Ôm một lúc, Văn Nhiễm chủ động buông tay ra, nhắm mắt nằm lại trên gối: "Phiền cậu trải nốt ga giường."
Hứa Tịch Ngôn chăm chú nhìn Văn Nhiễm một cái, đuôi mắt Văn Nhiễm không có nước mắt.
Cô cẩn thận trải nốt phần còn lại: "A Nhiễm."
Cô cầm tấm ga ướt ngồi ở mép giường, một tay đặt lên lưng Văn Nhiễm: "Sau khi cậu cùng mình trải nghiệm tất cả mọi thứ, tụi mình sẽ như thế nào nhỉ?"
Văn Nhiễm nằm nghiêng quay mặt vào tường, lưng đối diện với Hứa Tịch Ngôn,cong lại, cử chỉ như ôm lấy chính mình.
Nàng gầy đến mức, Hứa Tịch Ngôn có thể sờ được từng đốt sống của nàng.
Nàng không chịu nói, Hứa Tịch Ngôn dịu dàng vuốt ve một lúc, rồi đứng dậy, khép cửa phòng.
Đi ra ban công ở phía phòng khách, cô tìm thấy chiếc máy giặt nhỏ mà Văn Nhiễm mua trong dịp giảm giá ngày Độc thân 11/11.
Hứa Tịch Ngôn nhét ga giường vào, xem kỹ cách cho nước giặt. Cô không phải kiểu người kiêu căng, chỉ là công việc và cuộc sống quá đầy, thật sự đã lâu lắm rồi cô không làm những việc thế này.
Cô cẩn thận xem bảng điều khiển, chọn chế độ ban đêm.
Nhưng máy giặt là hãng không tên tuổi, chế độ ban đêm mà vẫn kêu ầm ầm giống như chiếc xe tăng nhỏ.
Lại không thể dừng giữa chừng, Hứa Tịch Ngôn đứng bên cạnh quan sát, thấy trên bàn viết có gói thuốc và bật lửa của Văn Nhiễm, liền lấy một điếu, châm lửa hút.
Cô nhìn chiếc bật lửa. Một màu bạc nhám, có khắc nửa cánh chim, Văn Nhiễm đã dùng nó khá lâu.
Thuốc thì là Marlboro. Một cô gái trầm tĩnh kín đáo như vậy, lại hút loại Marlboro rất nặng.
Hứa Tịch Ngôn không quen, khẽ ho một tiếng.
Tiếng bước chân rất khẽ, cô ngẩng lên, thấy Văn Nhiễm không biết tỉnh dậy lúc nào, đang đứng tựa cửa.
Nàng mở miệng: "Cậu hút Marlboro của mình?"
Hứa Tịch Ngôn gật đầu.
"Dùng bật lửa của mình châm thuốc?"
Hứa Tịch Ngôn không hiểu tại sao nàng hỏi vậy, lại gật đầu.
Văn Nhiễm đi tới bên bàn, đầu ngón tay miết nhẹ lên nửa cánh bạc trên bật lửa, cầm lên, cách một đoạn ngắn ném cho cô: "Tặng cậu."
Hứa Tịch Ngôn vững vàng bắt lấy: "Tặng mình?"
"Ừ." Văn Nhiễm bình thản nói: "Cái bật lửa này lạ lắm, trước kia mình hay làm mất bật lửa, từ khi mua cái này, chưa từng mất lần nào."
Nói xong quay về phòng ngủ: "Mình mệt rồi, cứ để máy giặt tự giặt đi, mình ngủ dậy rồi phơi, cậu về trước đi."
"Không sao, mình sẽ chờ nó giặt xong." Hứa Tịch Ngôn nhìn theo bóng nàng: "A Nhiễm."
"Ừ?"
"Cái bật lửa này, mình cũng sẽ không để mất, vĩnh viễn."
Văn Nhiễm dừng bước.
Cuối cùng vẫn không quay đầu lại, trở về phòng ngủ, đóng cửa.
Hứa Tịch Ngôn đứng yên ở ban công cho đến khi ga trải giường giặt xong, căn phòng ngủ nhỏ khép hờ ấy không phát ra thêm một chút âm thanh nào nữa.
Hứa Tịch Ngôn mở giá phơi, giúp Văn Nhiễm phơi tấm ga.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Văn Nhiễm nằm nghiêng quay mặt vào tường, quay lưng lại với cửa, trông như đã ngủ say.
Hứa Tịch Ngôn giúp nàng tắt đèn: "Ngủ ngon, còn nữa..."
Không hiểu sao cô lại muốn nói thêm một lần nữa, nơi này chỉ có cô và Văn Nhiễm, rất riêng tư, trong căn phòng nhỏ kín đáo và ấm áp: "Chúc mừng sinh nhật."
Sau đó cô nhẹ nhàng khép cửa lại, rời đi.
******
Về sau.
Hứa Tịch Ngôn thường xuyên xuất hiện ở sân bay, bay ra nước ngoài làm việc rồi lại bay về. Người hâm mộ tích góp được rất nhiều ảnh chụp sân bay của cô, thi thoảng bắt gặp cô cúi đầu gọi điện thoại ở sân bay, đeo kính râm mắt mèo, vẻ mặt lạnh lùng khiến người lạ không dám đến gần.
Văn Nhiễm vẫn luôn ở trong studio của mình, lặng lẽ nghe Hề Lộ và Trịnh Luyến nhắc đến cô.
Theo kế hoạch của Văn Nhiễm, nàng và Hứa Tịch Ngôn sẽ ở bên nhau hai năm.
Nếu không phải vì xảy ra một chuyện, một chuyện như sóng thần quét qua, làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của họ.
******
Qua Tết Dương lịch, Hứa Tịch Ngôn bay đến Maroc tiếp tục công việc.
Năm nay, buổi biểu diễn do Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế được chỉ định sẽ tổ chức tại một nhà hát cổ kính ở đây.
Buổi diễn định kỳ hàng năm của Hiệp hội Nghệ thuật Quốc tế được mệnh danh là giải "Nobel" của giới nghệ thuật biểu diễn. Hiệp hội sẽ lựa chọn năm nghệ sĩ xuất sắc nhất trên toàn cầu, thuộc các lĩnh vực khác nhau như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, nhiếp ảnh, và sau quá trình đánh giá nghiêm ngặt, chọn ra người giỏi nhất.
Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, người đó sẽ được trao huy chương danh dự của Hiệp hội.
Tính đến nay, trên toàn thế giới chỉ có ba mươi hai người nhận được huy chương này. Và chưa từng có nghệ sĩ dương cầm châu Á nào đạt được vinh dự đó.
Hứa Tịch Ngôn là người châu Á đầu tiên được mời, buổi diễn của cô sẽ diễn ra vào tháng Ba. Nếu giành được huy chương này, đó sẽ là một tiếng vang lớn cho nghệ sĩ dương cầm châu Á trên sân khấu quốc tế.
Lần này Hứa Tịch Ngôn bay qua là để kiểm tra trước địa điểm, đồng thời thực hiện nhiều bài tập thích nghi.
Buổi biểu diễn lần này quan trọng đến mức, dù Văn Nhiễm đã dùng đủ mọi phần mềm để chặn từ khóa 「Hứa Tịch Ngôn」, nàng vẫn sớm biết được tin tức.
Điện thoại reo lên vào một đêm khuya.
Văn Nhiễm lơ mơ nhìn màn hình hiện ra số lạ, liền tắt máy, rúc tay vào trong chăn, luồng không khí lạnh theo khe chăn len vào, lạnh đến mức toàn thân nàng đã ngấm lạnh.
Nhưng điện thoại lại một lần nữa rung lên.
Văn Nhiễm đành bắt máy, giọng vẫn ngái ngủ: "A lô?"
"Cô Văn phải không?"
"Xin hỏi ai vậy?"
"Xin lỗi vì đã làm phiền cô lúc này, tôi là Đậu Thần."
Văn Nhiễm mất hai giây mới nhận ra, đó là quản lý của Hứa Tịch Ngôn.
Tại sao lại gọi cho nàng?
Văn Nhiễm quấn chăn ngồi dậy: "Có chuyện gì sao?"
Nàng kéo chăn, trong lòng đã có linh cảm xấu.
Bởi vì giọng Đậu Thần tuy bình tĩnh, nhưng đầy vẻ mệt mỏi: "Là Tịch Ngôn, em ấy gặp chuyện rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương