"Lại đây, nằm cạnh mình."

Văn Nhiễm xuống tàu điện ngầm, đi đến cửa trung tâm thương mại.

Đào Mạn Tư đang đứng đợi ở đó, tay xách một chiếc hộp giấy nhỏ xinh, vừa thấy Văn Nhiễm liền cười vẫy tay với nàng.

Văn Nhiễm chạy tới.

Đào Mạn Tư giơ chiếc hộp lên: "Nhìn nè, tiệm bánh truyền thống mà cậu luôn muốn ăn, đặt hàng qua WeChat phải xếp hàng dài dằng dặc đó."

"Sao cậu mua được vậy?"

"Xếp hàng chứ sao, xếp hàng trước đó một tháng luôn đó nha."

Văn Nhiễm phối hợp "Ồ ồ" đáp lại: "Vậy mình phải báo đáp cậu thế nào đây?"

"Hehe, chờ xem sinh nhật mình cậu sẽ thể hiện ra sao."

Văn Nhiễm khẽ cong môi cười: "Cậu định ra đề khó cho mình phải không?"

Cả hai cùng nhau đi vào trung tâm thương mại, lại đi ngang qua tấm poster quảng cáo sản phẩm dưỡng da khổ lớn của Hứa Tịch Ngôn treo trên cao.

Một cô gái đang đứng trước poster, gọi bạn mình: "Chụp cho mình với vợ mình thật đẹp vào nha!"

Người bạn vừa cười vừa mắng: "Vợ cậu cái gì! Rõ ràng là vợ mình mà!"

"Cậu biết vợ tụi mình về nước sớm không?"

"Sao mà không biết chứ."

"Không hiểu sao lại về sớm hai ngày luôn."

"Chắc là có lịch công việc gì đó nhỉ?"

Đào Mạn Tư thấy Văn Nhiễm đang nhìn chằm chằm tấm poster, liền cười hỏi: "Sao vậy, cuối cùng cậu cũng nhận ra sức hút của Hứa Tịch Ngôn rồi à? Nhớ hồi cấp ba, ai ai cũng dõi theo Hứa Tịch Ngôn, chỉ có cậu là dường như chẳng mảy may để tâm."

Văn Nhiễm thu hồi ánh mắt, khẽ nhếch môi với cô bạn thân: "Mình đâu có nhìn poster đó, mình nhìn lọ kem dưỡng tay mùi mới của hãng L kia kìa."

"Thật sao?" Đào Mạn Tư kéo tay Văn Nhiễm: "Đi đi đi, qua xem thử."

Cả hai dạo một vòng thử sản phẩm, rồi mỗi người mua một lọ kem dưỡng tay, sau đó đến nhà hàng Nhật đã đặt chỗ trước.

Trước khi lên món, Đào Mạn Tư cẩn thận lấy bánh kem ra, cắm nến lên: "Nhiễm Nhiễm, lấy bật lửa ra và sử dụng chút nào."

Văn Nhiễm lấy chiếc bật lửa có khắc một nửa đôi cánh, đưa qua.

Khi mua chiếc bật lửa này khiến nàng nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn, kể từ đó không bao giờ mất nữa.

Ánh nến lập lòe, Đào Mạn Tư gọi nàng: "Ước đi nào."

Văn Nhiễm chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, thổi tắt nến, vẻ mặt điềm tĩnh.

Đào Mạn Tư hỏi: "Cậu ước điều gì vậy?"

Nàng nhìn Đào Mạn Tư.

Đào Mạn Tư bỗng xua tay: "Đừng! Đừng nói với mình nha, nói ra là không linh đâu đó!"

Văn Nhiễm cười.

Năm nào Đào Mạn Tư cũng thế, không nhịn được phải hỏi, hỏi xong rồi lại hối hận.

Văn Nhiễm thuận theo lời cô: "Ừ, không nói cho cậu đâu. Bởi vì điều ước này, mình thật sự rất hy vọng nó sẽ thành hiện thực."

"Thật sao?"

"Ngạc nhiên thế à?"

"Bởi vì cậu đó, từ nhỏ đã có tính cách rất điềm tĩnh rồi. Nhớ hồi 《Death Note》 đang hot, mình giống như mọi bạn học khác, nghĩ đủ cách sưu tầm đồ lưu niệm, chỉ có cậu, hình như luôn là có thì tốt, không có cũng không sao." Đào Mạn Tư vừa rút cây nến ra khỏi bánh vừa nói: "Nói ra mới nhớ, mình dường như chưa từng thấy cậu có điều gì đó nhất định phải đạt được, hay có mong ước nào nhất định phải trở thành sự thật."

Văn Nhiễm nhìn chỗ kem bị loang lổ bởi cây nến: "Thật ra là có đấy."

Đào Mạn Tư nói chắc nịch: "Nhất định sẽ thành hiện thực, dù sao cũng là điều ước sinh nhật mà, cậu lại thành tâm như vậy."

Văn Nhiễm cụp mắt hồi lâu.

Sau đó mới ngẩng cằm, khẽ cười với Đào Mạn Tư: "Vậy thì xin mượn lời may mắn của cậu nhé."

Bánh kem được dẹp sang một bên, nhường chỗ cho món ăn của nhà hàng Nhật.

Lẩu sukiyaki. Trứng cuộn. Gà rán kiểu Nhật. Lúc Đào Mạn Tư vắt chanh, cô không cẩn thận để nước chanh bắn lên áo sơ mi, cô kêu khẽ lên: "Đây là lần thứ mấy rồi trời?!"

Văn Nhiễm không nhịn được, bật cười đến rung cả vai.

Đào Mạn Tư thật sự như bị dính lời nguyền, lần nào vắt chanh cũng bị bắn dính vào áo.

Khi cả hai đang cười vui vẻ, thì ở phía bên kia thành phố, tại Livehouse.

Hứa Tịch Ngôn đang ngồi giữa sân khấu trên chiếc ghế xoay, trước mặt là micro đứng. Cô hiếm hoi ôm một cây guitar trong lòng.

Điều này khiến những người bạn có mặt tối nay đều rất phấn khích, bởi vì tuy cái gì Hứa Tịch Ngôn cũng chơi được, các loại nhạc cụ không làm khó được cô, nhưng dường như cô dành một thứ tín ngưỡng thành kính cho dương cầm, hiếm khi thấy cô đụng đến nhạc cụ khác.

Lúc này cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu bạc, một bên tà vừa vặn che đến gốc đùi, bên còn lại buông dài tới mắt cá chân đang tựa vào thanh gác ngang của ghế xoay, như ánh trăng đang đổ xuống.

Cô xưa nay luôn phóng khoáng, dù lên sân khấu chính thức, đôi khi vì bầu không khí tổng thể mà để mặt mộc, chỉ tô mỗi đôi môi đỏ. Nhưng với trang phục đêm nay, cô đã trang điểm kỹ lưỡng.

Làn da cô vốn trong trẻo, mang sắc hồng nhạt tự nhiên, lúc này lại càng giống hoa thụy hương dưới tán cây nguyệt quế. Mắt trang điểm nhạt, nhưng mí mắt phủ một lớp nhũ bạc mỏng. Ánh đèn sân khấu rọi xuống, từ xa nhìn vào, mỗi lần cô chớp mắt, giống như dải ngân hà đang trôi trong đôi mắt cô.

Cô có hàng lông mi quá dày, luôn khiến đôi mắt trở nên nặng nề, lúc cụp xuống lại càng thêm phần lười nhác lạnh lùng.

Cô mỉm cười hỏi người bên dưới: "Lớp trang điểm tối nay có đẹp không? Tự tôi làm đấy."

Dưới khán đài lập tức vang lên một tràng hò reo "Ồ".

Cô ăn mặc tinh tế như vậy, nhưng lại một chân vắt lên thanh gác của ghế xoay đầy tùy hứng, nét kiêu kỳ ấy va chạm với lối trang điểm như tiên nữ, tạo nên một vẻ đẹp chỉ riêng 「Hứa Tịch Ngôn」 mới có, không ai bắt chước được.

Cô lại giơ guitar trong tay lên lắc lắc: "Thật ra, tôi âm thầm luyện tập lâu lắm rồi đó."

Dưới sân khấu lại rộ lên tiếng trêu: "Sao lại tập chơi guitar vậy?"

Hứa Tịch Ngôn không đáp. Cổ tay thon thả của cô không đeo đồng hồ, nhưng lúc này lại cố làm động tác giả vờ xem giờ.

Dưới sân khấu bật cười.

Cô cũng nhếch môi: "Mấy giờ rồi?"

Toàn bạn bè thân quen, có người lớn tiếng đáp: "Tám giờ rồi!"

Hứa Tịch Ngôn đưa tay chỉnh lại micro, giọng cô trời sinh mang chất khàn đặc biệt, nếu không có thiên phú dương cầm quá chói lọi, thì chỉ riêng chất giọng này cũng đủ để debut làm ca sĩ chính của một ban nhạc: "Chúng tôi đã nói, buổi biểu diễn tối nay bắt đầu lúc tám giờ đúng không?"

Bạn bè đồng loạt đáp: "Đúng!"

Hứa Tịch Ngôn lại mím môi cười: "Từ trước đến giờ, trong mọi buổi diễn chính thức hay không chính thức, nguyên tắc tôi đặt ra là không bao giờ đến muộn dù chỉ một giây. Nhưng hôm nay hơi đặc biệt một chút, đều là bạn bè cả, có thể chấp nhận một yêu cầu tùy hứng của tôi được không?"

Có người hét lên dưới sân khấu: "Hôm nay có gì đặc biệt?"

Hứa Tịch Ngôn chỉ mỉm cười, tay vẫn đặt trên micro,  nhẹ nhàng xoay ghế: "Cho tôi tùy hứng, lùi ba phút mới bắt đầu diễn."

"Tại sao?"

Hứa Tịch Ngôn cụp mắt.

"Tại sao là ba phút, không phải bốn?"

Người kia vốn đã hay pha trò, bạn bè xung quanh cười rộ lên.

Hứa Tịch Ngôn khẽ nghiêng cằm: "Có lẽ vì ba là con số của định mệnh."

Ba phút mà không đợi được, thì là không đợi được nữa rồi.

"Vậy Tịch Ngôn, ba phút cũng là chờ thôi, giọng cô nói vào micro nghe hay lắm, trò chuyện 5 tệ với tụi này đi."

Hứa Tịch Ngôn luôn rất chân thành với mọi người, nhưng tính cách của cô vốn không phải kiểu thân thiện nhiệt tình.

Lúc này cô không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ lắc đầu.

Cô ôm guitar, lặng lẽ ngồi trên sân khấu, ánh đèn xanh nhạt trải lên vai cô, dưới chân là lớp khói mờ như mặt sông.

Khí chất của cô đủ để ảnh hưởng đến người khác, cả livehouse như biến thành một vũ trụ nhỏ độc lập với phố xá nhộn nhịp, khán giả bên dưới không hiểu vì sao cũng tự động im lặng cùng cô.

Chờ một đóa hoa nở rộ, hoặc chờ đợi một chiếc lá vàng rơi, nét mặt của Hứa Tịch Ngôn chính là mang đến cho người ta cảm giác như vậy.

Không ai biết cô thực sự đang chờ gì.

Cho đến khi người ban nãy đòi trò chuyện 5 tệ nhìn đồng hồ, ba phút đã trôi qua.

Anh ta vừa định nhắc.

Hứa Tịch Ngôn khẽ ngẩng đôi mi dày, liếc về phía cửa livehouse, chỉ thấy tấm biển "Lối thoát hiểm" phát ra ánh sáng xanh mờ giữa bóng tối.

Cô thu ánh mắt về, nói vào micro: "Được rồi."

"Bắt đầu buổi diễn tối nay thôi."

Cô quay đầu lại, khẽ gật đầu với người chơi trống và người chơi bass, những ngón tay thon thả gảy ra hợp âm đầu tiên, vừa cất giọng, khán giả phía dưới đã vô cùng kinh ngạc.

Danh sách bài hát tối nay do cô tự chọn, có tình ca da diết, cũng có nhạc đồng quê u sầu. Nếu nói về điểm chung, đó chính là đều mang theo tâm trạng trầm buồn.

Khi cô nhẹ nhàng ngân nga, phía dưới đồng loạt lặng lẽ lắc gậy phát sáng. Đến đoạn liên khúc nhạc đồng quê, mọi người bắt đầu lắc lư theo giai điệu của cô.

Riêng Hứa Tịch Ngôn vẫn tĩnh lặng như cũ.

Ngồi ôm đàn guitar trước micro, hoàn toàn khác với vẻ mê hoặc khi đánh đàn dương cầm. Càng phóng khoáng hơn, như một cô gái du mục với chiếc liều trên vai đi dạo khắp bốn phương, quấn mình trong lớp áo choàng để chắn gió và cát, rồi phong hóa theo thời gian. Khi cô vén mũ trùm lên, là vẻ đẹp vô song bị lãng quên trong hàng ngàn năm.

Có một khoảnh khắc cô ngẩng lên khi đang hát, ngước nhìn đỉnh sân khấu.

Có người dưới sân khấu cũng ngẩng theo.

Ở đó là ánh đèn màu xanh thẫm tuôn chảy, đáp lại mọi giai điệu cô dày công chọn lựa. Ngoài ra, không có gì khác.

Dù là buổi biểu diễn không chính thức, nhưng cũng kéo dài suốt hai tiếng, mỗi bài hát của Hứa Tịch Ngôn đều vô cùng nghiêm túc.

Kết thúc buổi diễn, Hứa Tịch Ngôn rất thoải mái uống nước trên sân khấu, ngửa cổ mảnh mai. Dù đã cuối thu nhưng cô vẫn uống nước lạnh, tư thế cổ họng chuyển động cũng vô cùng xinh đẹp.

Khán giả đồng loạt hô: "Hát tiếp! Hát tiếp! Hát tiếp!"

Đi xem buổi biểu diễn dương cầm của Hứa Tịch Ngôn sẽ không có chuyện này.

Hứa Tịch Ngôn cầm chai nước, vầng trán lấm tấm mồ hôi, làm cho gương mặt càng thêm trong sáng rạng rỡ, hàng mi vẫn cụp xuống để giấu đi cảm xúc: "Thật ra tối nay có chuẩn bị một bài encore, nhưng bây giờ không thể hát nữa rồi."

"Tại sao?"

Hứa Tịch Ngôn ngừng một chút: "Không tại sao cả."

Bạn bè cuối cùng cũng ra về, mọi người  hẹn nhau đi tiếp tăng nữa, các thành viên ban nhạc cũng có hẹn với bạn bè, lúc thu dọn nhạc cụ có gọi Hứa Tịch Ngôn: "Đi cùng đi, đi uống rượu!"

Hứa Tịch Ngôn: "Tối nay tôi không đi đâu, hẹn ngày mai nhé."

"Sao đấy? Về nước từ Ý là lao vào luyện tập ngay, thậm chí không ngủ, cuối cùng cũng biết mệt rồi sao?"

Hứa Tịch Ngôn chỉ vẫy tay: "Mai gặp."

Các thành viên ban nhạc mang theo nhạc cụ của mình rời đi.

Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Hứa Tịch Ngôn.

Có nhân viên bước lên sân khấu hỏi: "Cô Hứa, chúng tôi chuẩn bị dọn dẹp được chưa?"

"Chưa."

Cô vừa hát suốt buổi tối, lại uống nước lạnh, giọng còn khàn hơn bình thường, mang theo chất âm khó bắt chước, chỉ một từ "chưa" thốt ra đã như quét qua màng nhĩ người khác.

Cô nói: "Cứ để nguyên vậy đi, mấy đèn khác có thể tắt, giữ lại cho tôi một cụm đèn sân khấu. Mọi người đi ăn trước đi, tôi muốn ở lại đây thêm một lát."

Chủ livehouse vốn là bạn của cô, nên đương nhiên không thành vấn đề, nhân viên đáp "Cô Hứa cứ tự nhiên", rồi rời đi trước.

******

Nhà hàng Nhật, Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư đã ăn xong bữa tối mừng sinh nhật.

Cả hai cùng ra ga tàu điện ngầm, mỗi người về một hướng khác nhau.

Trên đường về, Văn Nhiễm nhận được tin nhắn từ Bách Huệ Trân: [Con gái ngoan sinh nhật vui vẻ.]

[Cảm ơn mẹ.]

Khi về đến dưới khu trọ, tối nay trăng rất sáng, nhuốm một màn sương xanh lạnh lẽo, trong không khí đã có hơi lạnh rõ ràng hơn, nhưng Văn Nhiễm không vội lên lầu.

Nàng ngồi xuống ghế dài dưới nhà, châm cho mình một điếu thuốc.

Lúc này đã hơn mười giờ tối.

Đợi đến khi hút xong một điếu, nàng đứng dậy, dập tàn thuốc rồi ném vào thùng rác ven đường.

Đi ra đầu phố, giơ tay bắt xe, đi về phía bên kia thành phố.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe lặng lẽ trôi qua, trong ánh đèn neon mọi thứ đều trở nên mơ hồ, như cuốn phim cũ phủ bụi mờ.

Xuống xe, nàng đeo ba lô vải trên lưng đi về phía livehouse.

Buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu, nơi này giờ đây mang một vẻ vắng lặng tiêu điều, cánh cửa cách âm dày nặng đóng chặt, đèn đã tắt hết, như công viên giải trí đóng cửa sau cuộc vui chơi. Trên mặt đất có một chiếc vòng tay màu xanh dương của buổi diễn vừa rồi, không biết ai đánh rơi, bị gió đêm cuốn lượn một vòng.

Văn Nhiễm bước đến, nhặt lên xem.

Trên đó in hai chữ cái「HB」, bên cạnh là tên ban nhạc nho nhỏ, rất kín đáo: 「Burning」.

Văn Nhiễm khẽ cười.

Ban nhạc mà Hứa Tịch Ngôn lập khi mười tám tuổi, tên là Burning. Đến giờ, những người chơi nhạc cùng Hứa Tịch Ngôn không biết đã thay bao nhiêu lượt, nhưng tên ban nhạc vẫn là Burning.

Hứa Tịch Ngôn chính là trung tâm của ban nhạc.

Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn còn ở đó, ban nhạc mãi mãi là ban nhạc của Hứa Tịch Ngôn.

Đến trước cửa livehouse, Văn Nhiễm đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đóng kín.

Nàng không nghĩ là sẽ mở được.

Con người như Hứa Tịch Ngôn, không nổi giận là vì không đặt nặng quá nhiều thứ, nhưng không có nghĩa là không có tính khí. Tối nay nàng thẳng thừng cho Hứa Tịch Ngôn leo cây như vậy, chắc hẳn Hứa Tịch Ngôn đã diễn cho trọn vẹn, rồi bỏ đi.

Thế nhưng, khi nàng khẽ đẩy.

Cửa mở.

Một khe hẹp xuất hiện, ánh sáng xanh đậm từ bên trong tràn ra, như một biển cả mênh mông chảy vào thế gian.

Văn Nhiễm nhìn ánh sáng ấy hai giây, rồi đẩy cửa rộng thêm, bước vào.

Khép chặt cửa sau lưng, nàng mới quay người lại.

Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Hứa Tịch Ngôn ngồi lặng lẽ, đêm cuối thu, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng nhẹ. Có một chiếc chăn lông mềm, hẳn là dùng để giữ ấm trước và sau buổi diễn, thời điểm này không dùng đến, chỉ tiện tay đặt hờ lên phần tựa lưng hơi nhô cao của ghế xoay phía sau.

Một chân cô gác lên thanh ngang, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, tư thế đó không biết đã giữ được bao lâu rồi.

Trước khi Văn Nhiễm bước vào, dường như cô đang ngơ ngẩn nhìn vào một điểm nào đó, mà ở đó chỉ có không khí, ngoài ra chẳng còn gì khác.

Nghe tiếng động nơi cửa, ánh mắt cô nhìn qua, lúc đầu chợt sáng lên, rồi lại dần thu lại.

Văn Nhiễm cũng không bối rối, cách một khoảng, từ xa nhìn thẳng vào mắt cô.

Cho đến khi Hứa Tịch Ngôn lên tiếng trước, gọi một câu: "Cậu đến rồi à."

Văn Nhiễm: "Ừm."

Không rõ vì sao Hứa Tịch Ngôn mỉm cười, rồi nhấc cây guitar đang tựa bên ghế xoay lên, nhẹ nhàng gảy một hợp âm.

Văn Nhiễm chợt nghĩ: Tại sao Hứa Tịch Ngôn không dùng guitar điện? Một người phóng khoáng và kiêu hãnh như thế, không phải chơi guitar điện mới phù hợp sao? Vì sao lại chọn cây guitar  acoustic, mang hơi hướng đồng quê. Chỉ cần một hợp âm đã kéo nàng về dưới tán cây long não của năm cuối cấp ba.

Cô gái mặc áo phong đen đứng dưới bóng cây ngoái đầu lại nhìn nàng, từ đó mọi cảnh sắc trong thế giới đều mờ đi, chỉ còn tiếng bầy bồ câu vỗ cánh và bay qua phía sau trong chiều hoàng hôn.

Hứa Tịch Ngôn ôm guitar, tùy ý gảy thêm một hợp âm: "Tối nay vốn rất náo nhiệt."

Văn Nhiễm: "Có thể tưởng tượng được."

Nàng không lại gần, một người đứng trên sân khấu, một người đứng gần cửa, cứ thế trò chuyện qua một khoảng cách xa.

"Giờ thì, hát xong rồi, người cũng về hết rồi."

"Hứa Tịch Ngôn, vậy sao cậu còn chưa đi?"

Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch khóe môi, nụ cười ấy pha lẫn một chút kiêu ngạo cùng một chút buồn bã. Khi cô gảy đàn, mắt cô vốn nhìn xuống các dây đàn guitar của mình, giờ ngẩng lên, nhìn về phía Văn Nhiễm: "Mình cũng không biết, mình đã nghĩ rằng mình sẽ không đợi được cậu."

"Thật sao." Văn Nhiễm nắm chặt quai túi vải, đầu ngón tay hơi run rẩy, nàng siết chặt hơn, cố giữ cho giọng mình vẫn bình thản: "Vậy giờ chúng ta đi thôi, cậu ăn chưa? Mình mời cậu ăn tối."

"Đợi một chút." Cô lại gảy nên một hợp âm nữa.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Tối nay mình đã hát hết những bài định hát rồi, nhưng vẫn còn một bài, vốn là để dành cho phần encore, đến giờ vẫn chưa hát."

Văn Nhiễm: "Chưa hát cho bất kỳ ai trong buổi tối nay sao?"

Hứa Tịch Ngôn gật đầu: "Ừ."

Cô đưa tay chỉnh lại micro trước mặt, ôm guitar, khẽ gật đầu: "Vậy thì..."

Không có lời dẫn dắt dư thừa nào cả.

Khi câu hát "Chúc mừng sinh nhật cậu" vang lên, Văn Nhiễm gần như theo bản năng mà khép mắt lại.

Rồi lại mở ra, thấy Hứa Tịch Ngôn đặt một chân lên thanh ghế, ôm guitar nghiêng đầu hát, dưới chân là làn sương mờ trên sân khấu, khiến cô giống như đang lội ngược dòng giữa một dòng sông.

Văn Nhiễm nghĩ, người xưa nói thời gian như dòng sông, quả không sai.

Từ mười tám tuổi đến nay, nàng tự cho rằng mình đã đi qua rất nhiều con đường.

Từ nữ sinh trung học mặc áo phao xanh nhạt, trán nổi vài nốt mụn, đến hiệu chỉnh viên dương cầm vác hộp đồ nghề bước qua trạm tàu điện ngầm.

Từ căn nhà cũ phủ đầy dây leo thường xuân khô héo, đến căn hộ thuê chưa đầy bốn mươi mét vuông.

Từ cô gái trốn sau góc hành lang lặng lẽ ăn vội ổ bánh mì, đến nhân viên ngồi trước bàn làm việc, xem rất nhiều phim, hút rất nhiều thuốc.

Thế nhưng.

Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn cất giọng khàn khàn hát lên câu "chúc mừng sinh nhật", Văn Nhiễm nhận ra, thời gian đúng là một dòng sông.

Lúc này máu khiến đầu ngón tay nàng tê rần, xuất phát từ trái tim đập mạnh năm mười tám tuổi, một mình trốn trong livehouse nghe Hứa Tịch Ngôn hát.

Một bài hát cũng có thể giống như dòng nước chảy không ngừng, xuyên suốt gần mười năm của nàng.

Hát xong, Hứa Tịch Ngôn đưa tay vuốt lọn tóc buông trên vai, khẽ nâng mí mắt lên nhìn nàng, gọi: "Hãy lên sân khấu."

Làn sương dưới chân Hứa Tịch Ngôn lan đến tận chân nàng, như thể nàng cũng bị sương mù trên sông cuốn lấy.

Nàng đứng yên không động đậy.

Hứa Tịch Ngôn đặt guitar xuống, bước tới mép sân khấu, vươn tay về phía nàng từ xa: "A Nhiễm, lại đây."

Văn Nhiễm bước tới bên sân khấu, ngẩng đầu nhìn lên.

Thật sự.

Ngần ấy năm, nàng dường như đã quen với việc phải ngước nhìn như vậy.

Hôm nay Hứa Tịch Ngôn trang điểm mắt rất tinh tế, lớp nhũ nhẹ, lấp lánh như ánh trăng chảy qua. Nhưng Hứa Tịch Ngôn không phải là ánh trăng, bởi vì mặt trăng không thể tự phát sáng. Cô là mặt trời trong đêm tối, bị bóng đêm phủ lên một lớp dịu dàng hiếm thấy, khiến người ta gần như quên mất bản thân cô rực rỡ đến mức chói mắt.

Văn Nhiễm đưa tay về phía Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn nắm chặt lấy ngón tay nàng.

Sân khấu cao đến mức nếu không có Hứa Tịch Ngôn kéo nàng lên, nàng mãi mãi sẽ không thể vượt qua được.

Đứng trên sân khấu và nhìn xung quanh, Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu thấy thiết kế ánh sáng thế nào?"

Văn Nhiễm vừa định trả lời, đầu ngón tay Hứa Tịch Ngôn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nàng: "Suỵt."

Tim Văn Nhiễm khẽ run.

Làn da của Hứa Tịch Ngôn bị đêm nhuốm lạnh, nhưng dòng máu dưới da lại rực nóng như chính con người cô, hai loại nhiệt độ va chạm nhau, như muốn khắc sâu cảm giác mềm mại của đầu ngón tay lên môi.

Ánh mắt lạnh lùng nhưng chất chứa đầy tình cảm ấy,  luôn nhìn sâu vào mọi người. Hứa Tịch Ngôn buông tay Văn Nhiễm ra, cầm lấy tấm chăn lông đặt sau lưng ghế xoay, trải ra giữa sân khấu.

Bạn sẽ không bao giờ đoán được Hứa Tịch Ngôn định làm gì.

Giống như lần Văn Nhiễm đến thăm cô, cô kéo nàng trốn khỏi buổi tiệc trong trang viên, nằm ngắm sao trên bãi cỏ không người, rồi ôm lấy eo Văn Nhiễm và hôn nàng.

Lúc này, Hứa Tịch Ngôn đá văng đôi giày khiêu vũ quá mức tinh xảo, nằm trên tấm chăn lông trải giữa sân khấu.

Dáng vẻ cô luôn toát ra một sự bất cần và thờ ơ tự nhiên, cô nghiêng chiếc cổ thon dài nhìn Văn Nhiễm, mái tóc dài xoăn buông lơi trên tấm chăn, giọng khàn khàn như mang theo cám dỗ: "Lại đây, nằm cạnh mình."

Văn Nhiễm đặt túi xuống, bước tới, cởi giày.

Khi nằm xuống cạnh Hứa Tịch Ngôn, làn sương trên sân khấu lan ra vây quanh khuôn mặt họ. Đây là gì, Văn Nhiễm không rõ, nhưng chắc chắn không phải là khói khô, vì nó không hề lạnh, khi phả lên mặt lại ẩm nhẹ.

Tựa như là sương thật, hai người như đang nằm trên mặt sông, sự tồn tại này đi ngược với quy luật tự nhiên, khiến gương mặt xinh đẹp của Hứa Tịch Ngôn ẩn hiện trong làn sương, ở rất gần mà dường như thanh thoát không thể chạm tới.

Trong lòng Văn Nhiễm cũng phủ đầy lớp sương mờ ấy, chẳng rõ vì sao, bỗng thấy lạc lõng.

Người ở ngay bên cạnh.

Lại là người vĩnh viễn không thể nào bắt kịp.

Nhưng đúng lúc đó, Hứa Tịch Ngôn lần qua lớp sương mỏng, bàn tay vươn ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Văn Nhiễm.

Giữ chặt trong tay, đầu ngón tay chạm lên mạch đập của Văn Nhiễm.

"A Nhiễm."

"Ừm?"

"Có đẹp không?"

Văn Nhiễm không thể thốt thành lời, nhưng Hứa Tịch Ngôn nhất định đã hiểu được sự im lặng của nàng.

Rất đẹp.

Thì ra tối nay có bao nhiêu người đến đây, nhưng không ai thực sự thấy được vẻ đẹp của sân khấu này.

Phải nằm cạnh Hứa Tịch Ngôn, vai kề vai, ngẩng cằm nhìn lên.

Mới phát hiện hóa ra thiết kế ánh sáng của sân khấu này, là mô phỏng theo một dải ngân hà rộng lớn.

Ánh đèn xanh như nhung lan ra thành một mảng, rồi biến thành đại dương vô tận.

Ngôi sao là hải đăng trên bầu trời, hải đăng là ngôi sao trên biển.

Hứa Tịch Ngôn bất ngờ ngồi dậy từ làn sương, chống tay hai sát bên tai Văn Nhiễm, hơi thở phả xuống, chất chồng lên Văn Nhiễm, cô nhìn vào mắt nàng: "Sẽ nhớ phải không?"

Sân khấu quá yên tĩnh.

Văn Nhiễm mím môi, cố dùng ý chí để khống chế nhịp tim của mình, nhưng có thể làm được điều đó sao?

Hứa Tịch Ngôn không cười, ánh mắt vốn luôn lạnh lùng dửng dưng, giờ đây vô cùng nghiêm túc: "Cậu nói trước đây có người hát bài mừng sinh nhật cho cậu, cậu đã nhớ suốt bao nhiêu năm."

Cô hỏi Văn Nhiễm: "Vậy là bao nhiêu năm rồi?"

Văn Nhiễm hé môi: "Gần mười năm."

Nói xong lời này, nàng không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn khẽ động hàng mi dày.

Cúi xuống, hơi thở ngày càng gần nàng hơn: "Vậy tối nay cậu sẽ nhớ được bao lâu?"

Hơi thở áp sát, đến tận vành tai Văn Nhiễm. Hứa Tịch Ngôn nhất định đã phát hiện, trước khi cô kịp áp sát, tai của Văn Nhiễm đã đỏ bừng lên rồi.

Hứa Tịch Ngôn kề bên tai Văn Nhiễm thì thầm: "Hãy nhớ mình được không?"

"Vào rất lâu rất lâu sau này, khi tất cả mọi người đều đã quên mình." Ngón tay cô khẽ lướt qua, mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng chạm lên má Văn Nhiễm.

"A Nhiễm, sau khi mọi người đều quên mình rồi, cậu hãy luôn nhớ mình."

Đó là một giọng điệu vô cùng cô đơn.

Văn Nhiễm im lặng lắng nghe, không nói gì.

Hứa Tịch Ngôn ngẩng mặt lên, mới nhận ra không biết từ lúc nào, Văn Nhiễm đã khép mắt lại.

Hứa Tịch Ngôn dùng chóp mũi cọ nhẹ lên nàng: "Hôm nay là sinh nhật, cậu đã ước chưa?"

Văn Nhiễm: "Ước rồi."

Sắc hồng ở vành tai đã lan lên đến thái dương của nàng.

"Ước gì thế? Có thể nói cho mình biết không?"

"Nói ra sẽ không linh."

Hứa Tịch Ngôn hiểu ý, cười cười.

"Nhưng..." Văn Nhiễm mở mắt, giơ hai tay lên, bịt chặt hai tai của Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn ngạc nhiên, tai bị nàng bịt chặt như vậy, chỉ thấy môi nàng mấp máy, phát ra tiếng nói mơ hồ, nhưng không tài nào nghe rõ những lời nàng đang nói.

Văn Nhiễm dùng cách ấy để thổ lộ: "Ước nguyện khi mình thổi nến hôm nay là..."

Ngay cả cử động môi cũng rất nhẹ, Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn không thể đoán ra nàng nói gì.

"Là xin cho mình quên được cậu."

"Đợi đến ngày hai ta chia tay, Hứa Tịch Ngôn, hãy để mình quên được cậu."

Tại sao ký ức về cậu luôn là những mảnh ghép rời rạc, một mảnh mất đi, một mảnh quý giá. Một mảnh nhặt được, một mảnh lạc mất. Bản tính hờ hững của cậu như thể lấy náo nhiệt để tránh né mọi thứ hoàn chỉnh.

Hứa Tịch Ngôn từng nói, sự đề phòng của Văn Nhiễm là chuẩn bị cho sự toàn vẹn rút lui khỏi mối quan hệ của hai người.

Nhưng thật ra Văn Nhiễm không hề tham lam như vậy.

Gặp một người như Hứa Tịch Ngôn, sao có thể toàn vẹn mà rút lui?

Điều nàng mong mỏi duy nhất, chỉ là ....「sống sót sau cơn bão」
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện