"A Nhiễm, xuất hiện đi."
Lúc này, tại Studio 「Nốt Móc Đơn」.
Hề Lộ vừa sắp xếp hộp dụng cụ của mình vừa trò chuyện với mọi người: "Bộ đồ hôm nay của Hứa Tịch Ngôn ở sân bay trông đẹp muốn xỉu luôn."
Trịnh Luyến lập tức phụ họa: "Em cũng lướt xem! Cô ấy hình như hiếm khi mặc áo khoác dài nhỉ, tự nhiên hôm nay mặc vào, nhìn hoàn hảo như một nữ sát thủ vừa lạnh lùng vừa gợi cảm bước ra từ một bộ phim nghệ thuật."
Hề Lộ bật cười: "Thế thì chắc mục tiêu sẽ cam tâm tình nguyện dâng cả mạng sống cho cô ấy mất."
Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng ăn mặc trái mùa.
Giữa mùa hè nóng nực có thể thấy cô mặc áo sơ mi nhung dài tay hay mặc quần yếm, còn mùa đông lại khoác áo khoác mỏng kiểu du mục, bên trong để lộ áo phông ngắn tay có cổ rộng, luôn mang một phong cách rất riêng.
Nhưng mà...
Hề Lộ liếc nhìn tán lá đang ngả vàng ngoài cửa sổ: "Cũng nên bắt đầu mặc áo khoác dài rồi nhỉ, trời đã vào thu lâu rồi."
Lúc đó, Văn Nhiễm đang tưới nước cho mấy chậu cây trong studio, tưới xong một chậu xương rồng giáng sinh chỉ nở hoa vào mùa thu. Nàng cất bình tưới, thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
"Hả?" Hề Lộ quay đầu lại.
"Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm mỉm cười yếu ớt: "Cô ấy từ sân bay đi đâu?"
"À, nghe nói có việc ở Ý." Hề Lộ cong môi: "Nhiễm Nhiễm cậu đúng là không bao giờ lướt Weibo nhỉ, cậu thực sự chẳng quan tâm gì đến tin tức của Hứa Tịch Ngôn. Đó là Hứa! Tịch! Ngôn!"
Văn Nhiễm cũng mỉm cười theo.
Studio của họ toàn là những hiệu chỉnh viên trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm, công việc cũng không quá bận rộn, hôm nay cũng là một ngày rảnh rang. Văn Nhiễm kéo cánh cửa giả đồng nặng nề ra, bước qua nền gạch xám mang phong cách wabi-sabi ở lối vào studio, đi ra sân và châm một điếu thuốc.
Ngẩng đầu nhìn lên, vài tia nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá của cây loan một đoạn rồi rơi rải rác xuống thảm cỏ, một cơn gió mạnh thổi qua, ánh nắng như rắc vàng.
Đúng là mùa thu thực sự đến lâu rồi.
Trước khi tan làm, Văn Nhiễm nhận được điện thoại của Đào Mạn Tư: "Hôm nay cậu có rảnh ăn cơm không?"
Văn Nhiễm cười: "Nói cho đúng thì, ngày nào mình chẳng rảnh."
"Vậy đi ăn mì ramen Nhật đi, hôm nay mình thèm tinh bột quá."
Tan làm, Văn Nhiễm bắt taxi về trung tâm thành phố, Đào Mạn Tư đứng đợi nàng ở lối vào trung tâm thương mại. Hai người cùng nhau xuống tầng hầm B1, ở đó có một quán mì nhỏ, được Đào Mạn Tư phát hiện ra từ hồi năm hai đại học, hai người đã đến đây thường xuyên trong suốt nhiều năm qua.
Lúc đi ngang khu mỹ phẩm cao cấp ở tầng một, biển quảng cáo khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn với hình ảnh từng gây bão mạng vẫn còn treo cao.
Đào Mạn Tư chậc một tiếng: "Nhìn xem, đến giờ vẫn còn khối người đứng chụp ảnh với tấm poster này."
Văn Nhiễm không lên tiếng.
Hai người ngồi vào trong quán, Đào Mạn Tư gọi mì akamaru ramen, Văn Nhiễm gọi mì shiromaru, hai người chia nhau một đĩa gyoza da gà.
Đào Mạn Tư dùng đũa nghịch mấy cái miến gyoza bóng dầu: "Thực ra một người có thể ăn hết một phần, chỉ là... sẽ mập."
Văn Nhiễm bật cười.
Trong lúc ăn mì, Đào Mạn Tư hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu muốn nhận quà sinh nhật gì năm nay?"
Văn Nhiễm cố ý đáp: "Cậu không quên à."
Đào Mạn Tư giả vờ lườm nàng: "Từ tiểu học đến tận bây giờ, mình có bao giờ quên đâu."
"Quà thì khỏi cần, mình mời cậu ăn tối."
"Quà thì vẫn phải có chứ, dù mình không phải là tiểu thư nhà giàu có thể mua đồ hiệu tặng cậu thoải mái." Đào Mạn Tư thở dài.
Văn Nhiễm bật cười, Đào Mạn Tư nhìn hàng mi dài cụp xuống của nàng, bỗng thấy kỳ lạ: "Sao nhắc đến sinh nhật, trông cậu có vẻ không vui lắm vậy?"
Văn Nhiễm kéo dài giọng: "Có thể vì mỗi năm lại già thêm một tuổi chăng."
Đào Mạn Tư phì cười.
Văn Nhiễm mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu "Không phải là không vui đâu."
Nàng có lý do gì để không vui chứ? "Nhắc mới nhớ, còn mười ngày nữa là đến sinh nhật cậu rồi, nếu muốn gì thì cứ nói với mình nhé."
Ba ngày sau, tại Ý.
Khách sạn Paasche nằm trong một trang viên biệt lập xây từ thế kỷ 18, với đèn chùm giả nến lộng lẫy, sofa nhung màu xanh lá cây dịu mắt, từ cửa sổ nhìn ra là khu vườn lát đá kéo dài đến đài phun nước, chưa kể đến mái vòm cao chót vót cực kỳ sang trọng và những bức tranh tường cổ đích thực, nơi đây hoàn toàn có thể xuất hiện trong bất kỳ một bộ phim về thời quý tộc nào.
Hứa Tịch Ngôn ngồi trên ghế dương cầm, mặc một chiếc váy nhung cổ điển màu nâu nhạt có độ rủ mềm mại, tóc được uốn gợn sóng rõ hơn, búi cao và cố định bằng chiếc cài lông vũ đính đá quý, một chuỗi ngọc trai nhiều vòng đeo quanh cổ buông xuống ngực.
Căn phòng nơi cô ngồi là phòng tiêu biểu nhất của toàn bộ khách sạn, được xây dựng để tưởng niệm một nhà soạn nhạc người Ý nổi tiếng. Lần này cô đặc biệt tới đây không chỉ để biểu diễn, mà còn quay một đoạn phim quảng cáo.
Trần Hi đứng chờ một bên, cảm thấy cô như bước ra từ một bức tranh sơn dầu cổ điển.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Tịch Ngôn đi đến bên cạnh uống nước, thợ trang điểm đến dặm lại lớp trang điểm, cô nhận túi xách từ tay Trần Hi, lấy chiếc điện thoại cá nhân của cô ra.
Liếc mắt nhìn qua, không biểu cảm gì rồi tiện tay ném lại vào túi.
Trần Hi cảm thấy Hứa Tịch Ngôn đang canh cánh một chuyện gì đó trong lòng.
Chẳng lẽ là liên quan đến Văn Nhiễm? Dù sao trước khi Hứa Tịch Ngôn ra nước ngoài, người duy nhất cô cãi nhau chính là Văn Nhiễm.
Thật là lạ.
Bởi vì Hứa Tịch Ngôn là người, ngoài dương cầm, thì chẳng mấy khi bận tâm chuyện gì khác.
Hứa Tịch Ngôn đi du lịch, đi party, đi nhảy bungee, đi lặn, đi chơi dù lượn lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Cuộc sống của cô trải đầy hoa, cô phóng túng liều lĩnh, thế giới của cô như một ống kính vạn hoa, mỗi mảnh đều lấp lánh chói lòa.
Hứa Tịch Ngôn làm việc cực kỳ hiệu quả, đoạn phim quảng cáo quay xong chỉ trong một ngày. Chủ yếu là bởi gương mặt cô, thật sự khó mà có ảnh hỏng.
Lịch trình sau đó là ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày. Ban ngày luyện đàn, buổi tối tiệc tùng, rồi chuyển vào trong nhà để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc quy mô nhỏ.
Còn có hai ngày được chính quyền thành phố tiếp đãi đi chơi, công việc ở Ý coi như hoàn tất.
Party buổi tối, không ít gia tộc danh giá trong vùng đến vì tiếng tăm của Hứa Tịch Ngôn, váy áo lộng lẫy cùng tóc tai gợi cảm, Trần Hi có cảm giác như mình đang quay phim 《Gatsby》.
Lúc Hứa Tịch Ngôn tới, cô đã thay ra chiếc váy ban ngày, mặc một chiếc áo phông đen cổ rộng, tóc dài uốn lọn xõa xuống vai, ban ngày được búi lên, cô thỉnh thoảng vươn tay gỡ tóc để cố nới lỏng phần keo xịt tóc, vì vậy trông nó mềm mại và ngang ngạnh hơn
Để không tỏ ra thiếu tôn trọng, cô mặc một chiếc quần tây màu tối, kết hợp với giày cao gót cùng tông màu.
Trần Hi nhìn cô từ xa, tay cầm ly cocktail chân mảnh, đứng bên đài phun nước trò chuyện với mọi người, ánh sáng vàng đậm mang phong cách cổ điển rọi xuống, càng làm nổi bật bóng nghiêng mảnh mai của cô.
Trần Hi cảm thấy, Hứa Tịch Ngôn không giống loài hạc, hạc quá cô độc, Hứa Tịch Ngôn giống như thiên nga đen, lộng lẫy mà kiêu hãnh.
Ai ai cũng thấy cô, nhưng không ai có thể lại gần được.
Một lát sau, Hứa Tịch Ngôn đi về phía Trần Hi, liếc nhìn chuỗi ngọc trai và ly Gibson có thêm hành tây ngâm trên tay cô, là loại martini mang hương vị đặc biệt của địa phương: "Uống quen không?"
Trần Hi thành thật đáp: "Không quen."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười, nhấp một ngụm gin trong tay.
Cô uống rượu không bị say, gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách, trắng mịn phảng phất chút hồng nhạt.
Cô bảo Trần Hi: "Đăng lịch trình của chị lên Weibo."
Trần Hi không hiểu: "Ý là sao?"
"Chính là lịch trình sắp tới, khi nào làm việc, khi nào đi chơi, bao giờ về nước, tất cả đều đăng chi tiết."
"...Vâng, chị Ngôn Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn lại quay đi trò chuyện với người khác, đổi sang một ly Pirlo, đứng bên đài phun nước, cách xa quá nên nhìn không rõ gương mặt cô, nhưng vẫn mơ hồ thấy được hàng mi dài cụp xuống, rất nhiều người đang quay quanh cô.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy, Hứa Tịch Ngôn giống như mắt bão.
Chỉ cần xuất hiện giữa đám đông, cô ấy luôn là hạt nhân náo nhiệt nhất. Bạn có nghĩ cô ấy là người sôi động nhất không? Không hẳn vậy, giống như mắt bão lại là nơi yên tĩnh nhất, giữa đám đông náo nhiệt đến cực điểm, Hứa Tịch Ngôn trái lại có chút cô đơn.
Hôm sau, lịch trình của Hứa Tịch Ngôn được đăng toàn bộ lên Weibo đúng như cô yêu cầu.
Người hâm mộ như đón Tết sớm: [Aaaa con gái cưng lần này ngoan quá đi!]
[Vợ ơi! Mau về sớm nha!]
[Việc đăng hành trình chi tiết như vậy có nghĩa là sau này sẽ có nhiều tài liệu chi tiết hơn!]
Trong Studio 「Nốt Móc Đơn」, Hề Lộ và Trịnh Luyến cũng đang bàn về chuyện này.
Văn Nhiễm đang bên máy tính xách tay, lặng lẽ xử lý công việc giấy tờ trước mặt. Nàng không muốn nghe, nhưng cũng không thể không nghe thấy, ngày Hứa Tịch Ngôn về nước là hai ngày sau sinh nhật nàng.
Bỗng nhiên, "bốp" một tiếng.
Hề Lộ và Trịnh Luyến lập tức ngẩng đầu.
Phát hiện là Văn Nhiễm đặt mạnh cốc uống nước lên mặt bàn.
Nàng vẫn cười dịu dàng: "Không có gì, trượt tay."
Rồi cầm điện thoại lên nhắn cho Đào Mạn Tư: [Sinh nhật mình, đi ăn đồ Nhật nhé?]
Lúc đó Đào Mạn Tư vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, đang lười biếng không làm gì: [Cậu không về nhà dành thời gian cho mẹ cậu à?]
[Mình không muốn nghe cậu cằn nhằn. Toàn nói đi nói lại, năm nào cũng thế.]
[Vậy thì được thôi.]
Tan làm, Văn Nhiễm đặt lịch một tiệm massage kiểu Thái, tiệm mới khai trương, mua theo nhóm giảm còn 20%.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi dầu mười tám vị, nhân viên niềm nở đón tiếp, hỏi Văn Nhiễm cần gì.
Văn Nhiễm bình tĩnh nói: "Bình tâm tĩnh khí."
Sau khi masage thật sự sảng khoái, ở của tiệm mới mở nên nhân viên massage làm việc rất chăm chỉ, nàng luôn cảm thấy có một dây gân ở cổ bị kéo căng, trên đường về nhà ghé vào hiệu thuốc mua một hộp cao dán.
Về nhà xem một bộ phim, tắm rửa rồi đi ngủ.
Khi điện thoại để đầu giường reo lên, Văn Nhiễm mở mắt ra, tưởng là chuông báo thức.
Nằm trên gối phản ứng một lúc mới nhận ra trời chỉ vừa rạng sáng, còn lâu mới đến giờ báo thức của nàng.
Liếc qua, điện thoại trên tủ đầu giường vẫn rung "rè rè, rè rè".
Số máy đó đến tận bây giờ nàng vẫn chưa lưu.
Văn Nhiễm ngồi dậy, cầm điện thoại lên, đợi năm giây rồi nghe máy: "A lô."
Đầu dây bên kia, giọng Hứa Tịch Ngôn truyền đến: "Văn Nhiễm, mình nhận ra rồi."
"Trong mối quan hệ của tụi mình, nếu mình không tìm cậu, cậu sẽ không bao giờ chủ động tìm mình."
Văn Nhiễm tựa vào đầu giường, cổ vẫn dán miếng cao dán từ tối qua: "Có chuyện gì?"
Hứa Tịch Ngôn ngừng lại một chút: "Không có chuyện thì không thể tìm cậu à?"
Giọng Văn Nhiễm rất nhẹ nhàng: "Bởi vì trước khi cậu ra nước ngoài, thật ra có rất nhiều thời gian để tìm mình, nhưng cậu không làm vậy. Bây giờ cậu ra nước ngoài công tác, thời gian lại càng ít, nên mình tưởng là cậu có chuyện cần nói."
"Bận thì bận." Hứa Tịch Ngôn nói, "Nhưng mà."
Văn Nhiễm không đáp lại, chuyển sang chuyện khác: "Hai ngày nay cậu làm gì?"
"Luyện đàn, quay phim quảng cáo. Khách sạn Paasche bọn mình ở là di sản văn hóa nổi tiếng ở vùng này, ăn tối cùng gia tộc thừa kế nó, được chính quyền thành phố tiếp đãi đi thăm tháp chuông. À đúng rồi, ở đây còn có cả khinh khí cầu, khi bay lên cao, nhìn ra xa mênh mông vô tận."
"Ừ." Ngón tay Văn Nhiễm vuốt ve ga trải giường cotton phủ đầy những viên bông nhỏ.
Tối qua nàng không kéo rèm kỹ, một tia nắng đang dần hiện ra từ khe hở. Trời sắp sáng, khu nhà cũ nàng thuê rất hẻo lánh, nhưng đi một đoạn là vào khu dân cư sầm uất, giờ này đã bắt đầu nhộn nhịp.
Có người bán xôi cuộn. Có người bán hoành thánh. Có người bán bánh bao chiên ngập dầu thơm phức. Dân công sở vội vã bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm mua một túi, vừa đi vừa ăn, ngay cả đầu ngón tay cũng dính đầy dầu.
Giọng Hứa Tịch Ngôn xuyên qua đại dương từ nơi xa xôi truyền về, như một bản nhạc phát từ đĩa than, hơi trầm tối, nghe mơ hồ không thực tế: "Cậu đoán xem mình đang gọi điện cho cậu từ đâu?"
"Từ đâu?"
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Từ trên mái nhà."
"Hả?"
"Tường trắng ngói đỏ, bên ngoài căn gác nhỏ. Chủ nhà nói hồi nhỏ con gái họ hay trèo ra từ đây để ngắm sao." Hứa Tịch Ngôn nói, "Cậu đừng tắt máy."
Chờ hai giây, Văn Nhiễm nhận được tin nhắn của Hứa Tịch Ngôn.
Là một bức ảnh.
Âm thanh ồn ào bên ngoài căn nhà trọ cũ kỹ càng ngày càng lớn, ngược lại ánh sáng tối đi một chút, Văn Nhiễm nhận ra đó là lúc đèn đường vừa tắt. Có người cất cao giọng chào hàng xóm, bàn tán hàng nào bán đậu tằm rẻ hơn ba hào so với hàng khác.
Văn Nhiễm mở bức ảnh đó ra.
Nói là selfie cũng không đúng.
Hứa Tịch Ngôn chụp bầu trời đêm đen kịt, mây tầng tầng lớp lớp, không hiểu sao lại mang kết cấu như vải nhung xanh dương đậm, đôi ba ngôi sao rải rác, nhưng sáng kỳ lạ.
Một góc ảnh lộ ra vài cây xanh gì đó, giống như cây cọ cao quá khổ. Cảnh phía sau là cửa sổ hình tam giác của gác xép nhỏ, đôi giày cao gót của Hứa Tịch Ngôn bị vứt bừa ở sau lưng. Trong một góc khác là Hứa Tịch Ngôn.
Cô mặc váy lụa hai dây màu đen, vai trắng như thắp sáng màn đêm, trong ảnh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, không rõ nét, chắc là chụp lại ngay lúc tiện tay đưa lên.
Văn Nhiễm nghĩ, bao nhiêu ứng dụng chỉnh ảnh đều trở nên vô nghĩa.
Vẻ đẹp khiến người ta sững sờ, dù trong ảnh nét mặt hơi mờ, nhưng cũng đủ khiến bức ảnh mơ hồ đó khắc thành một chữ "đẹp" rõ ràng trong đầu bạn.
Văn Nhiễm hỏi: "Hứa Tịch Ngôn, cậu uống rượu à?"
Hứa Tịch Ngôn lại khẽ cười, hỏi ngược lại: "Cậu lại muốn nói, mình uống rượu nên mới gọi cuộc điện thoại này đúng không?"
Văn Nhiễm ban đầu theo phản xạ muốn phản bác "mình đâu có nói vậy".
Nghĩ nghĩ, lại im lặng.
Cãi nhau tới lui, chẳng có gì hay ho cả.
Hứa Tịch Ngôn không nghe thấy nàng nói gì, cũng yên lặng. Tiếng động nhỏ vụn vặt, không biết Hứa Tịch Ngôn đang làm gì.
Văn Nhiễm không hỏi, ngược lại Hứa Tịch Ngôn chủ động nói: "Mình đang nằm trên mái nhà."
"Bầu trời như biển đêm xanh thẳm, những đám mây là những con sóng đang cuộn trào."
Không hiểu sao Văn Nhiễm lại cất tiếng hỏi: "Vậy còn những vì sao?"
Giọng Hứa Tịch Ngôn nhẹ hẳn đi, khiến Văn Nhiễm đang ở lại trong nước xa xôi, trong con hẻm cũ chật hẹp của Hải Thành, cảm nhận Hứa Tịch Ngôn đã khép mắt lại: "Sao là những ngọn hải đăng, hoặc là đôi mắt của nàng tiên cá."
Trong lòng Văn Nhiễm chấn động.
Có lẽ mọi nghệ sĩ đều có sự đồng cảm giữa các giác quan.
Tại sao Hứa Tịch Ngôn lại có thể miêu tả một bầu trời đêm đẹp đến như vậy?
Tài năng của cô không chỉ nằm ở dương cầm, mà còn tuôn trào mãnh liệt trong từng lỗ chân lông, từ mọi ngóc ngách trong đời sống của cô.
Hứa Tịch Ngôn nằm nhắm mắt, giọng cũng như đang thì thầm: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi."
Văn Nhiễm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hứa Tịch Ngôn: "Cậu chắc chắn sẽ không mở miệng yêu cầu mình về mừng sinh nhật cậu đúng không?"
Đầu ngón tay Văn Nhiễm chạm nhẹ hai lần lên vỏ chăn cotton.
Hứa Tịch Ngôn lại nói: "Vậy cậu có thể nói cho mình biết, người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu là ai không?"
Văn Nhiễm cụp lông mi, đầu ngón tay hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng vỏ chăn.
Nàng bình tĩnh nói: "Cậu không biết người đó."
"Vậy cậu miêu tả xem, người đó là kiểu người như thế nào, trong hoàn cảnh nào đã hát bài hát mừng sinh nhật cho cậu."
"Không."
"Không?" Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi cao lên, dừng lại một chút, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: "Nhưng nếu cậu không nói cho mình biết, thì mình phải làm sao để mừng sinh nhật cùng cậu?"
"Ý cậu là gì?"
"Nếu cậu không kể cho mình nghe sinh nhật đáng nhớ nhất trong ký ức cậu là như thế nào, thì mình phải làm sao có thể giúp cậu có một sinh nhật còn đáng nhớ hơn?"
Văn Nhiễm "hừ" khẽ một tiếng.
"Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm hỏi, "cậu rất thích chiến thắng phải không?"
Hứa Tịch Ngôn im lặng rất lâu, nhẹ giọng đáp: "Ừ, cậu cứ nghĩ về mình như vậy đi."
Văn Nhiễm: "Mình phải chuẩn bị đi làm rồi."
Nàng chủ động cúp máy.
Lúc đang ăn trưa trong giờ nghỉ, Văn Nhiễm nhận được cuộc gọi của bà Bách: "Sinh nhật muốn ăn gì? Để mẹ còn tranh thủ đi chợ nấu cho con."
"Con không về ăn đâu."
"Tại sao? Bận đến vậy à?"
Văn Nhiễm vẫn quyết định nói thật: "Con không muốn mỗi năm đều nghe cậu nói những lời đó." Nào là sinh ra đứa con gái vô tích sự, là đồ phá của hay đại loại thế.
Bách Huệ Trân im lặng một lúc, không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Vậy sinh nhật con tính làm gì?"
"Con hẹn với Đào Mạn Tư rồi."
"Đừng có lẻ loi một mình, đó là điềm xấu."
"Sao có thể như thế chứ."
"Vậy thì con về nhà ăn cơm trước hai ngày đi, rơi vào đúng cuối tuần. Cậu con không nhớ rõ sinh nhật con đâu, sẽ không nói nhiều. Con về, mẹ nấu cá hoa vàng với bánh gạo cho con ăn."
"Con biết rồi." Văn Nhiễm nghĩ một chút, lại gọi: "Mẹ."
"Gì đó con?"
"Không có gì, cảm ơn mẹ đã vất vả nấu ăn."
Bách Huệ Trân cười: "Con bé này, nói mấy lời sến súa gì vậy."
Thật ra điều Văn Nhiễm muốn nói không phải vậy.
Nàng muốn nói, bây giờ nàng đã tự lập rồi, tại sao Bách Huệ Trân vẫn phải chịu những sự bực dọc ở nhà cậu? Nhưng nghĩ lại thì chịu đựng đi kèm với bình yên, cả đời Bách Huệ Trân đã quen sống như thế, không phải một hai câu của Văn Nhiễm có thể khiến bà thay đổi suy nghĩ.
Luộc ếch trong nước ấm là chuyện đáng sợ nhất.
*温水煮青蛙: thành ngữ theo nghĩa đen là nếu bỏ trực tiếp ếch vào nước sôi nó sẽ vùng vẫy và nhảy ra. Nhưng nếu để trong nước ấm và đun từ từ, đến khi ếch phát hiện sự thay đổi nhiệt độ cũng không nhảy ra kịp. Hàm ý chỉ những nguy cơ, thay đổi hoặc tổn hại diễn ra từ từ, âm thầm, khiến con người không cảnh giác, đến khi phát hiện thì đã quá muộn.
Khi ký hợp đồng hai năm, Văn Nhiễm từng tự nhủ không được bước qua ranh giới.
Thế nhưng một khi cả hai thực sự ở bên nhau, cũng giống như luộc ếch trong nước ấm.
Sự mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Tuần sau đó, Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn biến mất, chỉ nghe những lời bàn tán về vẻ rực rỡ của cô trong các buổi nói chuyện của Hề Lộ và Trịnh Luyến.
Buổi hòa nhạc nhỏ ở Ý của Hứa Tịch Ngôn diễn ra thuận lợi, tối hôm ấy cô gửi tin nhắn cho Văn Nhiễm: [Muốn mình về không?]
Văn Nhiễm trả lời: [Không cần đâu.]
Nghĩ một chút, lại gửi thêm: [Chúc cậu công việc suôn sẻ, đi chơi vui vẻ nhé :)]
Rất chân thành, còn đính kèm cả một cái mặt cười nữa.
Bản tính của Hứa Tịch Ngôn vốn kiêu ngạo, nên cô không nhắn lại nữa.
Ngày sinh nhật, Đào Mạn Tư gửi tin cho Văn Nhiễm: [Hôm nay không tăng ca chứ?]
Văn Nhiễm mỉm cười trả lời: [Mình tăng ca chỉ đếm trên đầu ngón tay.]
[Vậy tan làm gặp nha, mình đã đặt bánh kem rồi.]
[Được.]
Trên đường tan ca, Văn Nhiễm bắt taxi về trung tâm, vì mỗi ngày khoản tiền taxi đều có giới hạn, nên nàng xuống xe ở một ngã tư rồi chuyển sang đi tàu điện ngầm.
Giờ cao điểm chưa qua, trong tàu đông nghịt như hộp cá mòi.
Lúc đó điện thoại của Văn Nhiễm reo lên.
Bên cạnh có người đang bàn tán về buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn ở Ý, ba chữ "Hứa Tịch Ngôn" không ngừng vang lên bên tai nàng. Một tay nắm vào vòng treo, nàng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, dãy số không tên phía sau chính là cái tên đó: Hứa Tịch Ngôn.
Nàng bắt máy: "A lô?"
Bên kia không lên tiếng.
Văn Nhiễm đưa điện thoại ra xem, nghi ngờ Hứa Tịch Ngôn lỡ tay gọi nhầm.
Lại áp vào tai thử lại: "A lô."
Giọng Hứa Tịch Ngôn truyền tới: "Xuất hiện đi."
Trái tim Văn Nhiễm chợt mềm xuống.
Giọng điệu hơi ngượng ngùng ấy của Hứa Tịch Ngôn, giống như một con mèo, giống như một thiếu nữ mười mấy tuổi, giữa đêm tối, đứng dưới lầu nhà cô bạn thân, nhặt viên sỏi tròn tròn, nhẹ nhàng ném vào cửa sổ tầng hai, đợi đối phương ló đầu ra, rồi hạ giọng nói với ngữ điệu ấy: "Xuất hiện đi."
Tựa như đang dụ dỗ bạn bước vào một cuộc phiêu lưu, tiếp theo sẽ là cảnh hai thiếu nữ nắm tay nhau chạy xuyên qua khu vườn trong đêm khuya thanh vắng, hoa hồng và cỏ xạ hương lần lượt nở rộ dưới chân.
Văn Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Cậu về nước rồi à?"
Hứa Tịch Ngôn: "Ừ."
Đám người đông đúc xung quanh vẫn không ngừng bàn tán "Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn", trong toa tàu chật kín người đến mức gần như dính sát vào nhau. Thật ra giọng nói phát ra từ điện thoại nàng cũng không khó để nghe thấy, nhưng liệu có ai nghĩ rằng người đầu dây bên kia đang trò chuyện với nàng chính là Hứa Tịch Ngôn?
Văn Nhiễm nói: "Tối nay mình đã hẹn với Mạn Tư rồi."
Hứa Tịch Ngôn dịu giọng: "Nhưng mình đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Chuẩn bị gì?"
"Chuẩn bị giúp cậu có một sinh nhật đáng nhớ nhất."
"Cậu vẫn muốn thắng à?"
"Văn Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn cuối cùng thở dài một hơi: "Tại sao không thể là vì mình chỉ muốn giúp cậu có một sinh nhật thật đẹp? Mình đã hẹn rất nhiều bạn bè đến giúp, mình thực sự đã chuẩn bị kỹ."
Hứa Tịch Ngôn đúng là người có lòng kiêu hãnh. Cô sẽ không nói mình đã khó xử đến mức nào trước khi hạ quyết tâm, đã phải gác lại bao nhiêu công việc, đã vất vả mới đặt được vé máy bay, rồi quá trình về nước diễn ra như thế nào, lúc quá cảnh thì mưa lớn đột ngột đổ xuống, cô không dám rời đi, thậm chí định qua đêm ở sân bay. Cô sẽ không kể gì về những chuyện đó.
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn chỉ khẽ gọi: "Xuất hiện đi."
Vẫn như một cô gái cố chấp đứng dưới lầu, tay cầm viên sỏi nhỏ, kiên quyết gõ nhẹ lên khung cửa của đối phương, gương mặt quật cường chứa sự không cam lòng.
"Không được." Văn Nhiễm nhẹ giọng nói: "Mình đã hẹn với Mạn Tư trước rồi, Mạn Tư cũng đã chuẩn bị, còn đặt bánh kem."
Hứa Tịch Ngôn chỉ đáp: "Mình đợi cậu."
Rồi điện thoại bị cúp.
Một tin nhắn đến với địa chỉ, kèm theo lời nhắn: [Tám giờ bắt đầu.]
Văn Nhiễm tra địa chỉ đó, phát hiện là một Livehouse, không mở cửa cho công chúng, chỉ nhận khách VIP.
Văn Nhiễm không nhịn được, nhắn lại: [Trong thế giới của cậu, phải chăng tất cả mọi người đều phải xoay quanh cậu?]
Hứa Tịch Ngôn gửi một tấm ảnh đến.
Một micro đặt trên giá, bàn tay mảnh mai đang nắm lấy giá micro, đó là tay của Hứa Tịch Ngôn.
Phía sau là nhiều người đang chuẩn bị.
Hứa Tịch Ngôn nhắn tiếp: [Lúc ở trang viên của giáo sư Ricky, thật tiếc là cậu không thấy buổi luyện tập của ban nhạc bọn mình.]
[Vì vậy mình đã chuẩn bị một buổi diễn, để các thành viên từ Mỹ bay sang. Ở Hải Thành, tụi mình cũng có rất nhiều bạn chung, ai cũng sẽ đến, sinh nhật của cậu sẽ rất náo nhiệt.]
Văn Nhiễm mím môi, trả lời: [Họ đều là đến để xem cậu.]
Hứa Tịch Ngôn lại gửi ba chữ: [Mình đợi cậu.]
Văn Nhiễm khẽ thở dài một hơi.
Hứa Tịch Ngôn đúng là đã bỏ ra nhiều tâm sức.
Văn Nhiễm học dương cầm, biết tổ chức một buổi biểu diễn vất vả ra sao, Hứa Tịch Ngôn bay từ Ý về, chắc còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Chỉ vì một người như nàng, một người bình thường.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn dường như không hiểu: Đây rõ ràng là sinh nhật của nàng, một người bình thường. Thế nhưng những người đó, đều là đến vì Hứa Tịch Ngôn.
*****
Editor: Nói chung đọc thấy buồn nhưng không biết trách ai. Hai nữ chính khác nhau nhiều thứ quá .
Lúc này, tại Studio 「Nốt Móc Đơn」.
Hề Lộ vừa sắp xếp hộp dụng cụ của mình vừa trò chuyện với mọi người: "Bộ đồ hôm nay của Hứa Tịch Ngôn ở sân bay trông đẹp muốn xỉu luôn."
Trịnh Luyến lập tức phụ họa: "Em cũng lướt xem! Cô ấy hình như hiếm khi mặc áo khoác dài nhỉ, tự nhiên hôm nay mặc vào, nhìn hoàn hảo như một nữ sát thủ vừa lạnh lùng vừa gợi cảm bước ra từ một bộ phim nghệ thuật."
Hề Lộ bật cười: "Thế thì chắc mục tiêu sẽ cam tâm tình nguyện dâng cả mạng sống cho cô ấy mất."
Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng ăn mặc trái mùa.
Giữa mùa hè nóng nực có thể thấy cô mặc áo sơ mi nhung dài tay hay mặc quần yếm, còn mùa đông lại khoác áo khoác mỏng kiểu du mục, bên trong để lộ áo phông ngắn tay có cổ rộng, luôn mang một phong cách rất riêng.
Nhưng mà...
Hề Lộ liếc nhìn tán lá đang ngả vàng ngoài cửa sổ: "Cũng nên bắt đầu mặc áo khoác dài rồi nhỉ, trời đã vào thu lâu rồi."
Lúc đó, Văn Nhiễm đang tưới nước cho mấy chậu cây trong studio, tưới xong một chậu xương rồng giáng sinh chỉ nở hoa vào mùa thu. Nàng cất bình tưới, thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
"Hả?" Hề Lộ quay đầu lại.
"Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm mỉm cười yếu ớt: "Cô ấy từ sân bay đi đâu?"
"À, nghe nói có việc ở Ý." Hề Lộ cong môi: "Nhiễm Nhiễm cậu đúng là không bao giờ lướt Weibo nhỉ, cậu thực sự chẳng quan tâm gì đến tin tức của Hứa Tịch Ngôn. Đó là Hứa! Tịch! Ngôn!"
Văn Nhiễm cũng mỉm cười theo.
Studio của họ toàn là những hiệu chỉnh viên trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm, công việc cũng không quá bận rộn, hôm nay cũng là một ngày rảnh rang. Văn Nhiễm kéo cánh cửa giả đồng nặng nề ra, bước qua nền gạch xám mang phong cách wabi-sabi ở lối vào studio, đi ra sân và châm một điếu thuốc.
Ngẩng đầu nhìn lên, vài tia nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá của cây loan một đoạn rồi rơi rải rác xuống thảm cỏ, một cơn gió mạnh thổi qua, ánh nắng như rắc vàng.
Đúng là mùa thu thực sự đến lâu rồi.
Trước khi tan làm, Văn Nhiễm nhận được điện thoại của Đào Mạn Tư: "Hôm nay cậu có rảnh ăn cơm không?"
Văn Nhiễm cười: "Nói cho đúng thì, ngày nào mình chẳng rảnh."
"Vậy đi ăn mì ramen Nhật đi, hôm nay mình thèm tinh bột quá."
Tan làm, Văn Nhiễm bắt taxi về trung tâm thành phố, Đào Mạn Tư đứng đợi nàng ở lối vào trung tâm thương mại. Hai người cùng nhau xuống tầng hầm B1, ở đó có một quán mì nhỏ, được Đào Mạn Tư phát hiện ra từ hồi năm hai đại học, hai người đã đến đây thường xuyên trong suốt nhiều năm qua.
Lúc đi ngang khu mỹ phẩm cao cấp ở tầng một, biển quảng cáo khổng lồ của Hứa Tịch Ngôn với hình ảnh từng gây bão mạng vẫn còn treo cao.
Đào Mạn Tư chậc một tiếng: "Nhìn xem, đến giờ vẫn còn khối người đứng chụp ảnh với tấm poster này."
Văn Nhiễm không lên tiếng.
Hai người ngồi vào trong quán, Đào Mạn Tư gọi mì akamaru ramen, Văn Nhiễm gọi mì shiromaru, hai người chia nhau một đĩa gyoza da gà.
Đào Mạn Tư dùng đũa nghịch mấy cái miến gyoza bóng dầu: "Thực ra một người có thể ăn hết một phần, chỉ là... sẽ mập."
Văn Nhiễm bật cười.
Trong lúc ăn mì, Đào Mạn Tư hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu muốn nhận quà sinh nhật gì năm nay?"
Văn Nhiễm cố ý đáp: "Cậu không quên à."
Đào Mạn Tư giả vờ lườm nàng: "Từ tiểu học đến tận bây giờ, mình có bao giờ quên đâu."
"Quà thì khỏi cần, mình mời cậu ăn tối."
"Quà thì vẫn phải có chứ, dù mình không phải là tiểu thư nhà giàu có thể mua đồ hiệu tặng cậu thoải mái." Đào Mạn Tư thở dài.
Văn Nhiễm bật cười, Đào Mạn Tư nhìn hàng mi dài cụp xuống của nàng, bỗng thấy kỳ lạ: "Sao nhắc đến sinh nhật, trông cậu có vẻ không vui lắm vậy?"
Văn Nhiễm kéo dài giọng: "Có thể vì mỗi năm lại già thêm một tuổi chăng."
Đào Mạn Tư phì cười.
Văn Nhiễm mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu "Không phải là không vui đâu."
Nàng có lý do gì để không vui chứ? "Nhắc mới nhớ, còn mười ngày nữa là đến sinh nhật cậu rồi, nếu muốn gì thì cứ nói với mình nhé."
Ba ngày sau, tại Ý.
Khách sạn Paasche nằm trong một trang viên biệt lập xây từ thế kỷ 18, với đèn chùm giả nến lộng lẫy, sofa nhung màu xanh lá cây dịu mắt, từ cửa sổ nhìn ra là khu vườn lát đá kéo dài đến đài phun nước, chưa kể đến mái vòm cao chót vót cực kỳ sang trọng và những bức tranh tường cổ đích thực, nơi đây hoàn toàn có thể xuất hiện trong bất kỳ một bộ phim về thời quý tộc nào.
Hứa Tịch Ngôn ngồi trên ghế dương cầm, mặc một chiếc váy nhung cổ điển màu nâu nhạt có độ rủ mềm mại, tóc được uốn gợn sóng rõ hơn, búi cao và cố định bằng chiếc cài lông vũ đính đá quý, một chuỗi ngọc trai nhiều vòng đeo quanh cổ buông xuống ngực.
Căn phòng nơi cô ngồi là phòng tiêu biểu nhất của toàn bộ khách sạn, được xây dựng để tưởng niệm một nhà soạn nhạc người Ý nổi tiếng. Lần này cô đặc biệt tới đây không chỉ để biểu diễn, mà còn quay một đoạn phim quảng cáo.
Trần Hi đứng chờ một bên, cảm thấy cô như bước ra từ một bức tranh sơn dầu cổ điển.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Tịch Ngôn đi đến bên cạnh uống nước, thợ trang điểm đến dặm lại lớp trang điểm, cô nhận túi xách từ tay Trần Hi, lấy chiếc điện thoại cá nhân của cô ra.
Liếc mắt nhìn qua, không biểu cảm gì rồi tiện tay ném lại vào túi.
Trần Hi cảm thấy Hứa Tịch Ngôn đang canh cánh một chuyện gì đó trong lòng.
Chẳng lẽ là liên quan đến Văn Nhiễm? Dù sao trước khi Hứa Tịch Ngôn ra nước ngoài, người duy nhất cô cãi nhau chính là Văn Nhiễm.
Thật là lạ.
Bởi vì Hứa Tịch Ngôn là người, ngoài dương cầm, thì chẳng mấy khi bận tâm chuyện gì khác.
Hứa Tịch Ngôn đi du lịch, đi party, đi nhảy bungee, đi lặn, đi chơi dù lượn lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Cuộc sống của cô trải đầy hoa, cô phóng túng liều lĩnh, thế giới của cô như một ống kính vạn hoa, mỗi mảnh đều lấp lánh chói lòa.
Hứa Tịch Ngôn làm việc cực kỳ hiệu quả, đoạn phim quảng cáo quay xong chỉ trong một ngày. Chủ yếu là bởi gương mặt cô, thật sự khó mà có ảnh hỏng.
Lịch trình sau đó là ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày. Ban ngày luyện đàn, buổi tối tiệc tùng, rồi chuyển vào trong nhà để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc quy mô nhỏ.
Còn có hai ngày được chính quyền thành phố tiếp đãi đi chơi, công việc ở Ý coi như hoàn tất.
Party buổi tối, không ít gia tộc danh giá trong vùng đến vì tiếng tăm của Hứa Tịch Ngôn, váy áo lộng lẫy cùng tóc tai gợi cảm, Trần Hi có cảm giác như mình đang quay phim 《Gatsby》.
Lúc Hứa Tịch Ngôn tới, cô đã thay ra chiếc váy ban ngày, mặc một chiếc áo phông đen cổ rộng, tóc dài uốn lọn xõa xuống vai, ban ngày được búi lên, cô thỉnh thoảng vươn tay gỡ tóc để cố nới lỏng phần keo xịt tóc, vì vậy trông nó mềm mại và ngang ngạnh hơn
Để không tỏ ra thiếu tôn trọng, cô mặc một chiếc quần tây màu tối, kết hợp với giày cao gót cùng tông màu.
Trần Hi nhìn cô từ xa, tay cầm ly cocktail chân mảnh, đứng bên đài phun nước trò chuyện với mọi người, ánh sáng vàng đậm mang phong cách cổ điển rọi xuống, càng làm nổi bật bóng nghiêng mảnh mai của cô.
Trần Hi cảm thấy, Hứa Tịch Ngôn không giống loài hạc, hạc quá cô độc, Hứa Tịch Ngôn giống như thiên nga đen, lộng lẫy mà kiêu hãnh.
Ai ai cũng thấy cô, nhưng không ai có thể lại gần được.
Một lát sau, Hứa Tịch Ngôn đi về phía Trần Hi, liếc nhìn chuỗi ngọc trai và ly Gibson có thêm hành tây ngâm trên tay cô, là loại martini mang hương vị đặc biệt của địa phương: "Uống quen không?"
Trần Hi thành thật đáp: "Không quen."
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười, nhấp một ngụm gin trong tay.
Cô uống rượu không bị say, gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách, trắng mịn phảng phất chút hồng nhạt.
Cô bảo Trần Hi: "Đăng lịch trình của chị lên Weibo."
Trần Hi không hiểu: "Ý là sao?"
"Chính là lịch trình sắp tới, khi nào làm việc, khi nào đi chơi, bao giờ về nước, tất cả đều đăng chi tiết."
"...Vâng, chị Ngôn Ngôn."
Hứa Tịch Ngôn lại quay đi trò chuyện với người khác, đổi sang một ly Pirlo, đứng bên đài phun nước, cách xa quá nên nhìn không rõ gương mặt cô, nhưng vẫn mơ hồ thấy được hàng mi dài cụp xuống, rất nhiều người đang quay quanh cô.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy, Hứa Tịch Ngôn giống như mắt bão.
Chỉ cần xuất hiện giữa đám đông, cô ấy luôn là hạt nhân náo nhiệt nhất. Bạn có nghĩ cô ấy là người sôi động nhất không? Không hẳn vậy, giống như mắt bão lại là nơi yên tĩnh nhất, giữa đám đông náo nhiệt đến cực điểm, Hứa Tịch Ngôn trái lại có chút cô đơn.
Hôm sau, lịch trình của Hứa Tịch Ngôn được đăng toàn bộ lên Weibo đúng như cô yêu cầu.
Người hâm mộ như đón Tết sớm: [Aaaa con gái cưng lần này ngoan quá đi!]
[Vợ ơi! Mau về sớm nha!]
[Việc đăng hành trình chi tiết như vậy có nghĩa là sau này sẽ có nhiều tài liệu chi tiết hơn!]
Trong Studio 「Nốt Móc Đơn」, Hề Lộ và Trịnh Luyến cũng đang bàn về chuyện này.
Văn Nhiễm đang bên máy tính xách tay, lặng lẽ xử lý công việc giấy tờ trước mặt. Nàng không muốn nghe, nhưng cũng không thể không nghe thấy, ngày Hứa Tịch Ngôn về nước là hai ngày sau sinh nhật nàng.
Bỗng nhiên, "bốp" một tiếng.
Hề Lộ và Trịnh Luyến lập tức ngẩng đầu.
Phát hiện là Văn Nhiễm đặt mạnh cốc uống nước lên mặt bàn.
Nàng vẫn cười dịu dàng: "Không có gì, trượt tay."
Rồi cầm điện thoại lên nhắn cho Đào Mạn Tư: [Sinh nhật mình, đi ăn đồ Nhật nhé?]
Lúc đó Đào Mạn Tư vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, đang lười biếng không làm gì: [Cậu không về nhà dành thời gian cho mẹ cậu à?]
[Mình không muốn nghe cậu cằn nhằn. Toàn nói đi nói lại, năm nào cũng thế.]
[Vậy thì được thôi.]
Tan làm, Văn Nhiễm đặt lịch một tiệm massage kiểu Thái, tiệm mới khai trương, mua theo nhóm giảm còn 20%.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi dầu mười tám vị, nhân viên niềm nở đón tiếp, hỏi Văn Nhiễm cần gì.
Văn Nhiễm bình tĩnh nói: "Bình tâm tĩnh khí."
Sau khi masage thật sự sảng khoái, ở của tiệm mới mở nên nhân viên massage làm việc rất chăm chỉ, nàng luôn cảm thấy có một dây gân ở cổ bị kéo căng, trên đường về nhà ghé vào hiệu thuốc mua một hộp cao dán.
Về nhà xem một bộ phim, tắm rửa rồi đi ngủ.
Khi điện thoại để đầu giường reo lên, Văn Nhiễm mở mắt ra, tưởng là chuông báo thức.
Nằm trên gối phản ứng một lúc mới nhận ra trời chỉ vừa rạng sáng, còn lâu mới đến giờ báo thức của nàng.
Liếc qua, điện thoại trên tủ đầu giường vẫn rung "rè rè, rè rè".
Số máy đó đến tận bây giờ nàng vẫn chưa lưu.
Văn Nhiễm ngồi dậy, cầm điện thoại lên, đợi năm giây rồi nghe máy: "A lô."
Đầu dây bên kia, giọng Hứa Tịch Ngôn truyền đến: "Văn Nhiễm, mình nhận ra rồi."
"Trong mối quan hệ của tụi mình, nếu mình không tìm cậu, cậu sẽ không bao giờ chủ động tìm mình."
Văn Nhiễm tựa vào đầu giường, cổ vẫn dán miếng cao dán từ tối qua: "Có chuyện gì?"
Hứa Tịch Ngôn ngừng lại một chút: "Không có chuyện thì không thể tìm cậu à?"
Giọng Văn Nhiễm rất nhẹ nhàng: "Bởi vì trước khi cậu ra nước ngoài, thật ra có rất nhiều thời gian để tìm mình, nhưng cậu không làm vậy. Bây giờ cậu ra nước ngoài công tác, thời gian lại càng ít, nên mình tưởng là cậu có chuyện cần nói."
"Bận thì bận." Hứa Tịch Ngôn nói, "Nhưng mà."
Văn Nhiễm không đáp lại, chuyển sang chuyện khác: "Hai ngày nay cậu làm gì?"
"Luyện đàn, quay phim quảng cáo. Khách sạn Paasche bọn mình ở là di sản văn hóa nổi tiếng ở vùng này, ăn tối cùng gia tộc thừa kế nó, được chính quyền thành phố tiếp đãi đi thăm tháp chuông. À đúng rồi, ở đây còn có cả khinh khí cầu, khi bay lên cao, nhìn ra xa mênh mông vô tận."
"Ừ." Ngón tay Văn Nhiễm vuốt ve ga trải giường cotton phủ đầy những viên bông nhỏ.
Tối qua nàng không kéo rèm kỹ, một tia nắng đang dần hiện ra từ khe hở. Trời sắp sáng, khu nhà cũ nàng thuê rất hẻo lánh, nhưng đi một đoạn là vào khu dân cư sầm uất, giờ này đã bắt đầu nhộn nhịp.
Có người bán xôi cuộn. Có người bán hoành thánh. Có người bán bánh bao chiên ngập dầu thơm phức. Dân công sở vội vã bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm mua một túi, vừa đi vừa ăn, ngay cả đầu ngón tay cũng dính đầy dầu.
Giọng Hứa Tịch Ngôn xuyên qua đại dương từ nơi xa xôi truyền về, như một bản nhạc phát từ đĩa than, hơi trầm tối, nghe mơ hồ không thực tế: "Cậu đoán xem mình đang gọi điện cho cậu từ đâu?"
"Từ đâu?"
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Từ trên mái nhà."
"Hả?"
"Tường trắng ngói đỏ, bên ngoài căn gác nhỏ. Chủ nhà nói hồi nhỏ con gái họ hay trèo ra từ đây để ngắm sao." Hứa Tịch Ngôn nói, "Cậu đừng tắt máy."
Chờ hai giây, Văn Nhiễm nhận được tin nhắn của Hứa Tịch Ngôn.
Là một bức ảnh.
Âm thanh ồn ào bên ngoài căn nhà trọ cũ kỹ càng ngày càng lớn, ngược lại ánh sáng tối đi một chút, Văn Nhiễm nhận ra đó là lúc đèn đường vừa tắt. Có người cất cao giọng chào hàng xóm, bàn tán hàng nào bán đậu tằm rẻ hơn ba hào so với hàng khác.
Văn Nhiễm mở bức ảnh đó ra.
Nói là selfie cũng không đúng.
Hứa Tịch Ngôn chụp bầu trời đêm đen kịt, mây tầng tầng lớp lớp, không hiểu sao lại mang kết cấu như vải nhung xanh dương đậm, đôi ba ngôi sao rải rác, nhưng sáng kỳ lạ.
Một góc ảnh lộ ra vài cây xanh gì đó, giống như cây cọ cao quá khổ. Cảnh phía sau là cửa sổ hình tam giác của gác xép nhỏ, đôi giày cao gót của Hứa Tịch Ngôn bị vứt bừa ở sau lưng. Trong một góc khác là Hứa Tịch Ngôn.
Cô mặc váy lụa hai dây màu đen, vai trắng như thắp sáng màn đêm, trong ảnh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, không rõ nét, chắc là chụp lại ngay lúc tiện tay đưa lên.
Văn Nhiễm nghĩ, bao nhiêu ứng dụng chỉnh ảnh đều trở nên vô nghĩa.
Vẻ đẹp khiến người ta sững sờ, dù trong ảnh nét mặt hơi mờ, nhưng cũng đủ khiến bức ảnh mơ hồ đó khắc thành một chữ "đẹp" rõ ràng trong đầu bạn.
Văn Nhiễm hỏi: "Hứa Tịch Ngôn, cậu uống rượu à?"
Hứa Tịch Ngôn lại khẽ cười, hỏi ngược lại: "Cậu lại muốn nói, mình uống rượu nên mới gọi cuộc điện thoại này đúng không?"
Văn Nhiễm ban đầu theo phản xạ muốn phản bác "mình đâu có nói vậy".
Nghĩ nghĩ, lại im lặng.
Cãi nhau tới lui, chẳng có gì hay ho cả.
Hứa Tịch Ngôn không nghe thấy nàng nói gì, cũng yên lặng. Tiếng động nhỏ vụn vặt, không biết Hứa Tịch Ngôn đang làm gì.
Văn Nhiễm không hỏi, ngược lại Hứa Tịch Ngôn chủ động nói: "Mình đang nằm trên mái nhà."
"Bầu trời như biển đêm xanh thẳm, những đám mây là những con sóng đang cuộn trào."
Không hiểu sao Văn Nhiễm lại cất tiếng hỏi: "Vậy còn những vì sao?"
Giọng Hứa Tịch Ngôn nhẹ hẳn đi, khiến Văn Nhiễm đang ở lại trong nước xa xôi, trong con hẻm cũ chật hẹp của Hải Thành, cảm nhận Hứa Tịch Ngôn đã khép mắt lại: "Sao là những ngọn hải đăng, hoặc là đôi mắt của nàng tiên cá."
Trong lòng Văn Nhiễm chấn động.
Có lẽ mọi nghệ sĩ đều có sự đồng cảm giữa các giác quan.
Tại sao Hứa Tịch Ngôn lại có thể miêu tả một bầu trời đêm đẹp đến như vậy?
Tài năng của cô không chỉ nằm ở dương cầm, mà còn tuôn trào mãnh liệt trong từng lỗ chân lông, từ mọi ngóc ngách trong đời sống của cô.
Hứa Tịch Ngôn nằm nhắm mắt, giọng cũng như đang thì thầm: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi."
Văn Nhiễm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hứa Tịch Ngôn: "Cậu chắc chắn sẽ không mở miệng yêu cầu mình về mừng sinh nhật cậu đúng không?"
Đầu ngón tay Văn Nhiễm chạm nhẹ hai lần lên vỏ chăn cotton.
Hứa Tịch Ngôn lại nói: "Vậy cậu có thể nói cho mình biết, người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu là ai không?"
Văn Nhiễm cụp lông mi, đầu ngón tay hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng vỏ chăn.
Nàng bình tĩnh nói: "Cậu không biết người đó."
"Vậy cậu miêu tả xem, người đó là kiểu người như thế nào, trong hoàn cảnh nào đã hát bài hát mừng sinh nhật cho cậu."
"Không."
"Không?" Giọng Hứa Tịch Ngôn hơi cao lên, dừng lại một chút, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: "Nhưng nếu cậu không nói cho mình biết, thì mình phải làm sao để mừng sinh nhật cùng cậu?"
"Ý cậu là gì?"
"Nếu cậu không kể cho mình nghe sinh nhật đáng nhớ nhất trong ký ức cậu là như thế nào, thì mình phải làm sao có thể giúp cậu có một sinh nhật còn đáng nhớ hơn?"
Văn Nhiễm "hừ" khẽ một tiếng.
"Hứa Tịch Ngôn." Văn Nhiễm hỏi, "cậu rất thích chiến thắng phải không?"
Hứa Tịch Ngôn im lặng rất lâu, nhẹ giọng đáp: "Ừ, cậu cứ nghĩ về mình như vậy đi."
Văn Nhiễm: "Mình phải chuẩn bị đi làm rồi."
Nàng chủ động cúp máy.
Lúc đang ăn trưa trong giờ nghỉ, Văn Nhiễm nhận được cuộc gọi của bà Bách: "Sinh nhật muốn ăn gì? Để mẹ còn tranh thủ đi chợ nấu cho con."
"Con không về ăn đâu."
"Tại sao? Bận đến vậy à?"
Văn Nhiễm vẫn quyết định nói thật: "Con không muốn mỗi năm đều nghe cậu nói những lời đó." Nào là sinh ra đứa con gái vô tích sự, là đồ phá của hay đại loại thế.
Bách Huệ Trân im lặng một lúc, không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Vậy sinh nhật con tính làm gì?"
"Con hẹn với Đào Mạn Tư rồi."
"Đừng có lẻ loi một mình, đó là điềm xấu."
"Sao có thể như thế chứ."
"Vậy thì con về nhà ăn cơm trước hai ngày đi, rơi vào đúng cuối tuần. Cậu con không nhớ rõ sinh nhật con đâu, sẽ không nói nhiều. Con về, mẹ nấu cá hoa vàng với bánh gạo cho con ăn."
"Con biết rồi." Văn Nhiễm nghĩ một chút, lại gọi: "Mẹ."
"Gì đó con?"
"Không có gì, cảm ơn mẹ đã vất vả nấu ăn."
Bách Huệ Trân cười: "Con bé này, nói mấy lời sến súa gì vậy."
Thật ra điều Văn Nhiễm muốn nói không phải vậy.
Nàng muốn nói, bây giờ nàng đã tự lập rồi, tại sao Bách Huệ Trân vẫn phải chịu những sự bực dọc ở nhà cậu? Nhưng nghĩ lại thì chịu đựng đi kèm với bình yên, cả đời Bách Huệ Trân đã quen sống như thế, không phải một hai câu của Văn Nhiễm có thể khiến bà thay đổi suy nghĩ.
Luộc ếch trong nước ấm là chuyện đáng sợ nhất.
*温水煮青蛙: thành ngữ theo nghĩa đen là nếu bỏ trực tiếp ếch vào nước sôi nó sẽ vùng vẫy và nhảy ra. Nhưng nếu để trong nước ấm và đun từ từ, đến khi ếch phát hiện sự thay đổi nhiệt độ cũng không nhảy ra kịp. Hàm ý chỉ những nguy cơ, thay đổi hoặc tổn hại diễn ra từ từ, âm thầm, khiến con người không cảnh giác, đến khi phát hiện thì đã quá muộn.
Khi ký hợp đồng hai năm, Văn Nhiễm từng tự nhủ không được bước qua ranh giới.
Thế nhưng một khi cả hai thực sự ở bên nhau, cũng giống như luộc ếch trong nước ấm.
Sự mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi.
Tuần sau đó, Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn biến mất, chỉ nghe những lời bàn tán về vẻ rực rỡ của cô trong các buổi nói chuyện của Hề Lộ và Trịnh Luyến.
Buổi hòa nhạc nhỏ ở Ý của Hứa Tịch Ngôn diễn ra thuận lợi, tối hôm ấy cô gửi tin nhắn cho Văn Nhiễm: [Muốn mình về không?]
Văn Nhiễm trả lời: [Không cần đâu.]
Nghĩ một chút, lại gửi thêm: [Chúc cậu công việc suôn sẻ, đi chơi vui vẻ nhé :)]
Rất chân thành, còn đính kèm cả một cái mặt cười nữa.
Bản tính của Hứa Tịch Ngôn vốn kiêu ngạo, nên cô không nhắn lại nữa.
Ngày sinh nhật, Đào Mạn Tư gửi tin cho Văn Nhiễm: [Hôm nay không tăng ca chứ?]
Văn Nhiễm mỉm cười trả lời: [Mình tăng ca chỉ đếm trên đầu ngón tay.]
[Vậy tan làm gặp nha, mình đã đặt bánh kem rồi.]
[Được.]
Trên đường tan ca, Văn Nhiễm bắt taxi về trung tâm, vì mỗi ngày khoản tiền taxi đều có giới hạn, nên nàng xuống xe ở một ngã tư rồi chuyển sang đi tàu điện ngầm.
Giờ cao điểm chưa qua, trong tàu đông nghịt như hộp cá mòi.
Lúc đó điện thoại của Văn Nhiễm reo lên.
Bên cạnh có người đang bàn tán về buổi biểu diễn của Hứa Tịch Ngôn ở Ý, ba chữ "Hứa Tịch Ngôn" không ngừng vang lên bên tai nàng. Một tay nắm vào vòng treo, nàng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, dãy số không tên phía sau chính là cái tên đó: Hứa Tịch Ngôn.
Nàng bắt máy: "A lô?"
Bên kia không lên tiếng.
Văn Nhiễm đưa điện thoại ra xem, nghi ngờ Hứa Tịch Ngôn lỡ tay gọi nhầm.
Lại áp vào tai thử lại: "A lô."
Giọng Hứa Tịch Ngôn truyền tới: "Xuất hiện đi."
Trái tim Văn Nhiễm chợt mềm xuống.
Giọng điệu hơi ngượng ngùng ấy của Hứa Tịch Ngôn, giống như một con mèo, giống như một thiếu nữ mười mấy tuổi, giữa đêm tối, đứng dưới lầu nhà cô bạn thân, nhặt viên sỏi tròn tròn, nhẹ nhàng ném vào cửa sổ tầng hai, đợi đối phương ló đầu ra, rồi hạ giọng nói với ngữ điệu ấy: "Xuất hiện đi."
Tựa như đang dụ dỗ bạn bước vào một cuộc phiêu lưu, tiếp theo sẽ là cảnh hai thiếu nữ nắm tay nhau chạy xuyên qua khu vườn trong đêm khuya thanh vắng, hoa hồng và cỏ xạ hương lần lượt nở rộ dưới chân.
Văn Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Cậu về nước rồi à?"
Hứa Tịch Ngôn: "Ừ."
Đám người đông đúc xung quanh vẫn không ngừng bàn tán "Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn", trong toa tàu chật kín người đến mức gần như dính sát vào nhau. Thật ra giọng nói phát ra từ điện thoại nàng cũng không khó để nghe thấy, nhưng liệu có ai nghĩ rằng người đầu dây bên kia đang trò chuyện với nàng chính là Hứa Tịch Ngôn?
Văn Nhiễm nói: "Tối nay mình đã hẹn với Mạn Tư rồi."
Hứa Tịch Ngôn dịu giọng: "Nhưng mình đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Chuẩn bị gì?"
"Chuẩn bị giúp cậu có một sinh nhật đáng nhớ nhất."
"Cậu vẫn muốn thắng à?"
"Văn Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn cuối cùng thở dài một hơi: "Tại sao không thể là vì mình chỉ muốn giúp cậu có một sinh nhật thật đẹp? Mình đã hẹn rất nhiều bạn bè đến giúp, mình thực sự đã chuẩn bị kỹ."
Hứa Tịch Ngôn đúng là người có lòng kiêu hãnh. Cô sẽ không nói mình đã khó xử đến mức nào trước khi hạ quyết tâm, đã phải gác lại bao nhiêu công việc, đã vất vả mới đặt được vé máy bay, rồi quá trình về nước diễn ra như thế nào, lúc quá cảnh thì mưa lớn đột ngột đổ xuống, cô không dám rời đi, thậm chí định qua đêm ở sân bay. Cô sẽ không kể gì về những chuyện đó.
"A Nhiễm." Hứa Tịch Ngôn chỉ khẽ gọi: "Xuất hiện đi."
Vẫn như một cô gái cố chấp đứng dưới lầu, tay cầm viên sỏi nhỏ, kiên quyết gõ nhẹ lên khung cửa của đối phương, gương mặt quật cường chứa sự không cam lòng.
"Không được." Văn Nhiễm nhẹ giọng nói: "Mình đã hẹn với Mạn Tư trước rồi, Mạn Tư cũng đã chuẩn bị, còn đặt bánh kem."
Hứa Tịch Ngôn chỉ đáp: "Mình đợi cậu."
Rồi điện thoại bị cúp.
Một tin nhắn đến với địa chỉ, kèm theo lời nhắn: [Tám giờ bắt đầu.]
Văn Nhiễm tra địa chỉ đó, phát hiện là một Livehouse, không mở cửa cho công chúng, chỉ nhận khách VIP.
Văn Nhiễm không nhịn được, nhắn lại: [Trong thế giới của cậu, phải chăng tất cả mọi người đều phải xoay quanh cậu?]
Hứa Tịch Ngôn gửi một tấm ảnh đến.
Một micro đặt trên giá, bàn tay mảnh mai đang nắm lấy giá micro, đó là tay của Hứa Tịch Ngôn.
Phía sau là nhiều người đang chuẩn bị.
Hứa Tịch Ngôn nhắn tiếp: [Lúc ở trang viên của giáo sư Ricky, thật tiếc là cậu không thấy buổi luyện tập của ban nhạc bọn mình.]
[Vì vậy mình đã chuẩn bị một buổi diễn, để các thành viên từ Mỹ bay sang. Ở Hải Thành, tụi mình cũng có rất nhiều bạn chung, ai cũng sẽ đến, sinh nhật của cậu sẽ rất náo nhiệt.]
Văn Nhiễm mím môi, trả lời: [Họ đều là đến để xem cậu.]
Hứa Tịch Ngôn lại gửi ba chữ: [Mình đợi cậu.]
Văn Nhiễm khẽ thở dài một hơi.
Hứa Tịch Ngôn đúng là đã bỏ ra nhiều tâm sức.
Văn Nhiễm học dương cầm, biết tổ chức một buổi biểu diễn vất vả ra sao, Hứa Tịch Ngôn bay từ Ý về, chắc còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Chỉ vì một người như nàng, một người bình thường.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn dường như không hiểu: Đây rõ ràng là sinh nhật của nàng, một người bình thường. Thế nhưng những người đó, đều là đến vì Hứa Tịch Ngôn.
*****
Editor: Nói chung đọc thấy buồn nhưng không biết trách ai. Hai nữ chính khác nhau nhiều thứ quá .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương