Đó nên là một bí mật trong trái tim tôi
Trò nói thật hay mạo hiểm vĩnh viễn là trò chơi hợp với quán bar nhất, ngay cả nhóm nghệ sĩ đỉnh cao này cũng không thoát khỏi lẽ thường.
Bộ sofa ở đây thiết kế theo kiểu cổ điển hình bán nguyệt, bọc nhung, tựa như một con mèo nằm cuộn mình. Hứa Tịch Ngôn ngồi ở phần lõm sâu nhất, người khác vây quanh hai bên cô, chỗ ngồi hơi chật, hai cánh tay cô cũng bị che khuất bởi người xung quanh.
Thế nhưng không cần phải đặc biệt chú ý, ngay cả khi vô tình nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy cô ngay giữa đám đông.
Lớp nhung của ghế sofa cộng thêm lớp nhung của chiếc sơ mi cô mặc, lớp này chồng lên lớp kia, giống như một hộp trang sức, còn cô là viên ngọc sáng lấp lánh nhất nằm bên trong.
Văn Nhiễm ngồi cách xa cô trên một chiếc ghế sofa đơn, không nhìn gì cả, trong tay cầm ly thủy tinh.
Một số người tính cách cởi mở liền chào hỏi nàng một tiếng: "Cô uống gì thế? Muốn gọi thêm ly nữa không?"
Văn Nhiễm thành thật trả lời: "Nước ép dưa hấu."
Hứa Tịch Ngôn tựa nửa người vào sofa, đang nghe những người bên cạnh trò chuyện với dáng vẻ lười biếng, lúc này cô lại đột nhiên bật cười.
Cô gái ngồi bên cạnh có vẻ kinh ngạc.
Hứa Tịch Ngôn là người vừa nồng nhiệt vừa lạnh lùng, vừa lịch sự lại vừa xa cách. Cô đã trò chuyện cả buổi, Hứa Tịch Ngôn đáp lại từng câu, nhưng khuôn mặt rực rỡ như tường vi kia suốt cả buổi chưa từng lộ ra nụ cười.
Vậy mà bây giờ lại cười.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn nửa ly nước dưa hấu còn lại, xoay xoay cổ tay mình.
Trên bàn có một chai rượu rỗng nằm ngang, quay tới ai thì người đó được chọn. Văn Nhiễm may mắn, cả buổi tối chưa bị quay trúng, Hứa Tịch Ngôn cũng thế.
Người khác đặt câu hỏi khá nặng đô, tuy nhiên Văn Nhiễm bắt đầu có hơi mất tập trung.
Cho đến khi một cô gái bị hỏi: "Hương vị độc đáo nhất mà cô từng thử qua là gì?"
Mọi người đều bật cười, Văn Nhiễm chợt tỉnh lại sau những suy nghĩ linh tinh, nhìn những gương mặt đang cười xung quanh, mới phản ứng được chữ "hương vị" ở đây ám chỉ điều gì.
Nàng cảm thấy những nghệ sĩ này đúng là phóng khoáng. Cô gái kia thoải mái trả lời: "Cà phê."
Cả nhóm lại cười phá lên.
Trên mặt Hứa Tịch Ngôn cũng thoáng một nụ cười thản nhiên, cô nhướng đôi mi dày đang rủ xuống, ánh mắt như vô tình lướt qua Văn Nhiễm.
Khóe môi cong nhẹ.
Văn Nhiễm cầm chặt ly nước dưa hấu, lưng căng thẳng đến nỗi phải ngồi thẳng dậy.
Trong lòng nghĩ: Cười cái gì.
Lúc đi dạo chợ ở California, nàng từng mua loại có hương vị đào cũng chỉ vì nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn.
Cảm giác Hứa Tịch Ngôn mang lại giống như một đóa tường vi trong đêm tối, nhưng nếu so sánh với trái cây, Hứa Tịch Ngôn lại giống như một quả đào.
Bên ngoài mềm mại, quyến rũ và mọng nước, khi chín hoàn toàn lại mang đến sắc thái lã lướt, tuy nhiên bên trong lại có hạt rất cứng.
Hứa Tịch Ngôn có phần lõi cứng rắn đến từ linh hồn hoàn chỉnh của cô.
Cô và thế giới của cô là một chỉnh thể, không ai có thể thay đổi.
Vì vậy đối với Văn Nhiễm, trái tim của Hứa Tịch Ngôn giống hệt quả đào hình trái tim, bản chất thật của cô là người có trái tim rất cứng rắn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Văn Nhiễm lại hơi mất tập trung. Đột nhiên nghe Hứa Tịch Ngôn nói: "Để tôi."
Có lẽ ngồi lâu cũng chán, cô tự vươn tay ra xoay cái chai trên bàn.
Những người khác cười đùa cổ vũ: "Xem thử lần này Hứa Tịch Ngôn chọn trúng ai."
Miệng chai loạng choạng xoay tròn, rồi chĩa thẳng vào Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn tinh nghịch nháy mắt với nàng.
Văn Nhiễm không rành lắm mấy trò trong bar, miệng chai chỉ đúng nàng là trùng hợp, hay là "có bàn tay thao túng" của Hứa Tịch Ngôn? Mọi người đều nhìn Hứa Tịch Ngôn, chờ xem cô sẽ hỏi gì.
Hứa Tịch Ngôn lại ngả người tựa lưng vào sofa, một chân thon dài bắt chéo không còn để lộ đầu gối, nhưng chiếc váy nhung đỏ sẫm ấy xẻ tà cao, bắp chân xinh đẹp lộ ra, trắng đến chói mắt.
Cô ăn mặc lộng lẫy và duyên dáng như thế, nhưng lại phối với một đôi giày Converse thấp cổ cùng tông màu, để lộ mắt cá chân thon thả.
Cô hất mái tóc dài, nhìn về phía Văn Nhiễm.
Nhìn bao lâu rồi? Văn Nhiễm không rõ, chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng. Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn vượt qua bàn trà đen bóng, vượt qua đám đông, vượt qua cả tầng tầng lớp lớp rượu có mùi khói và trái cây trong phòng, khiến vành tai Văn Nhiễm bắt đầu nóng bừng.
Cho đến khi mọi người cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Hứa Tịch Ngôn kéo dài có chút bất thường, Hứa Tịch Ngôn mới thản nhiên mở lời: "Cô Văn từng nhận được món quà sinh nhật lãng mạn nhất là gì?"
Mọi người lập tức đồng loạt "xì" một tiếng: "Chơi thật lòng mà hỏi câu này á."
"Cưng chiều quá rồi đấy."
Mặc dù đó chỉ là một câu tiếng lóng dùng hàng ngày trên mạng, nhưng khi Hứa Tịch Ngôn mỉm cười với khóe mắt nhướng lên, lộ ra ánh nhìn mê người: "Không cưng chiều cô ấy, chẳng lẽ cưng chiều cô à?"
Trái tim Văn Nhiễm lại đập thình thịch.
Hứa Tịch Ngôn thu ánh mắt về, rơi xuống người nàng lần nữa, ẩn chứa nụ cười, chất giọng trầm khàn mang theo chút dịu dàng: "Trả lời đi."
Cô đang nghĩ đến sinh nhật sắp đến của Văn Nhiễm, nên mới nắm bắt cơ hội để hỏi câu này.
Đêm sinh nhật mười tám tuổi nên là một bí mật trong trái tim mà Văn Nhiễm phải giữ kín suốt cả đời.
Nhưng không hiểu sao Văn Nhiễm lại mở miệng: "Có người từng hát tặng tôi một bài Chúc mừng sinh nhật, ánh đèn hôm đó rất đẹp, giống như một vùng biển xanh lam."
Nói xong câu đó, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng ngồi im không đổi sắc, chăm chú nhìn Hứa Tịch Ngôn, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nhỏ nào trên gương mặt cô.
Ban đầu Hứa Tịch Ngôn rất ngạc nhiên.
Có người bên cạnh nói đùa trêu chọc: "Hát mỗi bài Chúc mừng sinh nhật mà lãng mạn à?"
Văn Nhiễm có tính cách hướng nội, nếu một nhóm người bất đồng ý kiến, nàng là người không thích tranh luận nhất.
Nhưng lần này, nàng xuyên qua đám đông nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn, khẽ mấp máy môi: "Nhưng ánh đèn ngày hôm đó thật sự rất đẹp."
"Giống như biển cả mà tôi chưa từng nhìn thấy."
"Người đó nghĩ rằng tôi không nghe được, nhưng tôi đã nghe. Giống như một món quà bất ngờ, có thể ghi nhớ trong rất nhiều năm."
Hứa Tịch Ngôn mấp máy môi, hàng mi dày cụp xuống, không nói thêm gì.
Tim Văn Nhiễm cũng theo đó mà trĩu xuống——
Hứa Tịch Ngôn không nhớ.
Trò chơi tiếp tục.
Văn Nhiễm uống ngụm nước dưa hấu cuối cùng.
Cầm trên tay quá lâu, nước đã bị oxy hóa, một vị chua chát đọng lại trên đầu lưỡi.
Không biết bao lâu sau, Hứa Tịch Ngôn bỗng thấp giọng: "Lần này vẫn là tôi xoay."
Cô nghiêng người đặt tay lên chai, ngẩng đầu liếc nhìn Văn Nhiễm.
Miệng chai lại một lần nữa chỉ đúng hướng Văn Nhiễm.
Lần này, Văn Nhiễm biết chắc là "có bàn tay thao túng" của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng hỏi: "Nếu có một ngày, cô Văn thích một người nào đó, thì người đó trông như thế nào?"
Câu hỏi này đặt trong trò chơi ở quán bar, lại mang màu sắc "tình yêu trong sáng", khiến xung quanh lại rộ lên tiếng cười nửa đùa nửa thật.
Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn không để tâm, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, một tay đỡ lấy chiếc cằm thanh tú.
Khi không cười, các đường nét của cô ấy luôn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng bạn sẽ cảm nhận được rằng cô ấy đang dõi theo bạn, rất nghiêm túc nhìn bạn, đôi mắt đen nhánh như mắt mèo ánh lên tia sáng lấp lánh.
Dáng vẻ cùng ánh nhìn đó, khiến bạn có cảm giác trong khoảnh khắc này, cô ấy thật sự rất để tâm đến bạn.
Khoảnh khắc này.
Văn Nhiễm không rõ vì sao, nhưng lúc này nàng không tránh ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn nữa. Hai người nhìn nhau xuyên qua đám đông, sự tự tin của Văn Nhiễm có lẽ đến từ: Giao tiếp bằng mắt thì đã sao, cũng như hồi cuối cấp ba, tên của họ thậm chí chưa từng được nhắc đến cùng nhau, thì bây giờ liệu có ai đó sẽ nghĩ họ có quan hệ gì với nhau không?
Hiện tại, Hứa Tịch Ngôn đã tiến xa hơn.
Đã bay cao hơn.
Cô vẫn còn nhớ một vài chuyện. Nhưng còn những chuyện đối với Văn Nhiễm là rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, quan trọng nhất trên đời, trong cuộc sống đầy màu sắc của cô lại giống như một mảnh ghép lạc trong góc ngăn tủ, vô tình bị quên lãng.
Tình yêu đối với Văn Nhiễm rất nặng. Còn sự thích của Hứa Tịch Ngôn lại rất nhẹ.
Văn Nhiễm từ xa nhìn vào mắt Hứa Tịch Ngôn, nói: "Người mà tôi có thể sẽ thích à? Có lẽ là..."
"Có mái tóc ngắn."
Hứa Tịch Ngôn khẽ mím môi.
"Có mắt một mí."
"Môi hơi mỏng."
"Đôi mắt màu hổ phách."
"Khuôn mặt mộc mạc một chút..."
Khi Văn Nhiễm nói đến đây, Hứa Tịch Ngôn đứng bật dậy.
Mọi người đều hơi sửng sốt.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, nói nốt phần còn lại: "Một người không được nhiều người ưa thích, một người chỉ thuộc về riêng tôi."
Hứa Tịch Ngôn nâng tay, đổ hết nửa ly whisky còn lại vào miệng, rồi đặt ly rượu lên mặt bàn đá đen, chẳng nói lời nào với bất kỳ ai, xoay người rời khỏi quán bar.
Một số người không quá thân với Hứa Tịch Ngôn nhìn nhau trong sự bối rối: "Cô ấy đi đâu vậy?"
Người thân với cô hơn thì cười: "Ai biết được."
"Chắc là ra ngoài hít thở không khí, cô ấy vốn dĩ là kiểu người rất tùy hứng như vậy."
Văn Nhiễm ngồi yên tại chỗ, lúc này mới phát hiện ly nước dưa hấu đã uống cạn vẫn đang nắm chặt trong tay. Sau đó, nàng bèn đặt nó lên bàn, đối diện với ly rượu của Hứa Tịch Ngôn ở phía xa.
Hứa Tịch Ngôn giận rồi sao?
Nàng không dám chắc.
Khi Hứa Tịch Ngôn bỏ ra ngoài, nét mặt vẫn là sự thờ ơ thường thấy, cô thậm chí cũng không nhìn về phía nàng.
Hứa Tịch Ngôn đang đợi nàng đuổi theo sao?
Nàng cũng không dám chắc.
Khoảng năm phút sau, điện thoại trong túi khẽ rung.
Nàng ngồi thêm một phút nữa, trò chơi vẫn tiếp tục, rồi nàng mới lấy điện thoại ra xem.
Có người đang nói: "Chị Ngôn Ngôn đi đâu rồi vậy, không có chị ấy chơi chẳng vui gì cả."
Ngay lúc đó, điện thoại của Văn Nhiễm hiện lên hai chữ Hứa Tịch Ngôn gửi tới: [Ra ngoài.]
******
Văn Nhiễm cất điện thoại vào túi.
Rất bình thản đứng dậy, đi đến quầy bar: "Làm ơn cho tôi một ly nước ép dưa hấu."
Bartender mỉm cười với nàng: "Tiểu thư, cô là người duy nhất gọi nước dưa hấu tối nay đấy."
Chẳng mấy chốc, một ly nước ép dưa hấu được bưng đến trước mặt Văn Nhiễm.
Có những viên đá vụn trong ly, khi Văn Nhiễm cầm lên, có tiếng va chạm lách cách.
Nàng uống xong ly nước rồi mới rời khỏi quán bar, không có ai trước cửa.
Hứa Tịch Ngôn đi rồi sao?
Văn Nhiễm theo bản năng nhìn về phía cây bạch quả to lớn ở bên kia quán bar.
Mới chạm đuôi mùa hè, hơi thu chỉ vừa lấp ló, lá bạch quả chưa kịp ngả vàng để đánh dấu thời gian, vẫn còn đang vật lộn với sắc xanh còn sót lại. Hứa Tịch Ngôn mặc váy nhung đỏ sẫm, tựa người vào thân cây sần sùi, một diếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, gần như sắp tàn hết.
Văn Nhiễm đứng trước cửa, nhìn cô từ xa. Cô không cử động, sắc mặt vẫn y như lúc bước ra khỏi quán bar, không cười, vô cùng lạnh lùng.
Rõ ràng là cô đã gọi Văn Nhiễm ra ngoài, nhưng Văn Nhiễm không động, cô cũng không động, cứ thế dựa vào thân cây hút hết cả điếu thuốc.
Còn chưa đến mùa rụng lá, nên lúc này những chiếc lá cả vàng lẫn xanh đang rơi xuống, giống như để tôn thêm vẻ đẹp của cô. Ánh đèn đường lờ mờ được lọc một tầng qua tán lá, rồi lại bị hàng mi dày chắn thêm một tầng nữa, rơi lốm đốm trên gương mặt kiều diễm kia.
Mãi đến khi Hứa Tịch Ngôn dụi tắt điếu thuốc, cuối cùng đã cử động. Trước tiên là ném mẩu thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi cũng không bước về phía Văn Nhiễm.
Mà lại đi ra lề đường, lấy điện thoại quét một chiếc xe đạp công cộng. Cũng may lúc này đã khuya, đường phố vắng vẻ, không ai trông thấy cô.
Văn Nhiễm ngẩn ra, rồi bước tới.
Hứa Tịch Ngôn vô cùng tùy ý, vén váy dài lên, thắt một nút bên đầu gối để dễ ngồi lên xe. Cô nắm lấy tay lái, một chân chống đất, chân kia đặt lên bàn đạp, nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Tìm một tiệm làm tóc còn mở cửa."
Văn Nhiễm khựng lại một thoáng.
Hứa Tịch Ngôn hơi nhếch môi: "Cậu thấy mình cắt tóc ngắn có đẹp không?"
Văn Nhiễm không đáp. Cô liền nghiêng tay lái, vòng qua người Văn Nhiễm, định đạp xe đi.
Văn Nhiễm đưa tay chặn lấy tay lái: "Cậu đã uống rượu."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Văn Nhiễm mặt đối mặt với cô một lúc, rồi buông tay khỏi tay lái: "Không phải cậu không biết uống rượu thì không được lái xe. Cậu biết mình sẽ ngăn cản, nên mới gọi mình ra."
"Cậu gọi mình ra, chính là để mình ngăn cản cậu."
Văn Nhiễm đột nhiên quay người bỏ đi.
Lần này đến lượt Hứa Tịch Ngôn ngẩn ra.
Cô không ngờ Văn Nhiễm lại nổi giận.
Hôm cô yêu cầu Văn Nhiễm đến California gặp cô, còn bản thân thì đi cùng giáo sư Ricky đến thị trấn M trong hai ngày, Văn Nhiễm cũng không giận.
Vậy mà bây giờ, Văn Nhiễm lại giận.
Hứa Tịch Ngôn bước xuống xe đạp, khóa xe lại, sải hai bước đã đuổi kịp và nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm hất tay để đẩy cô ra.
Đúng lúc có hai người ra hút thuốc trước cửa quán bar, chứng kiến cảnh này.
Nhưng vì nể Hứa Tịch Ngôn, nên hai người không tiến lại, chỉ đứng nhìn từ xa.
Văn Nhiễm hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ, không để Hứa Tịch Ngôn đuổi theo nữa.
Cuối cùng, Hứa Tịch Ngôn cũng có cơ hội hỏi: "Sao cậu lại tức giận?"
Văn Nhiễm nhìn cô: "Trêu chọc mình thấy vui lắm à?"
"Mình trêu chọc cậu lúc nào? Cậu không tin mình sẽ thật sự đi cắt tóc à? Mình..."
"Không phải chuyện tóc!"
Hứa Tịch Ngôn lại sững người.
Đó là lần đầu tiên Văn Nhiễm quát cô.
Âm lượng không lớn, nhưng khẩu khí của nàng, rõ ràng là đang quát.
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Quả thật không phải chuyện tóc. Nếu là chuyện tóc, mình thật sự sẽ đi cắt."
"Nhưng cắt tóc rồi, chẳng lẽ mình còn phải đi sửa mặt?"
Văn Nhiễm nhìn cô, môi khẽ mấp máy, dường như rất muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Hứa Tịch Ngôn lấy ra một điếu thuốc khác, châm lửa, nhìn Văn Nhiễm: "Người hát bài Chúc mừng sinh nhật cho cậu, là ai thế?"
Văn Nhiễm nhìn cô rất lâu.
"Hứa Tịch Ngôn."
"Hửm?"
"Cậu không tin có người không thích cậu đúng không? Lúc mình đề nghị làm người tình hai năm, cậu nhất định nghĩ mình đang chơi trò 'lùi để tiến' đúng không?"
"Mình không nghĩ vậy."
"Còn trong tiềm thức thì sao?"
Hứa Tịch Ngôn im lặng một lát.
Rồi nói: "Mình không nghĩ cậu đang 'lùi để tiến'. Là mình có cảm tình trước, mình có thể xé bỏ hợp đồng, theo đuổi cậu đàng hoàng."
"Sau đó thì sao?"
"Đợi đến khi cậu thực sự thích mình, chúng ta sẽ yêu nhau."
"Nếu không hợp thì sao?"
"Dù không hợp, chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Văn Nhiễm nhìn cô chăm chú, rất lâu sau, giọng nàng nhẹ bẫng: "Giống như tất cả những người bạn khác của cậu sao?"
"Dù chia tay, cũng sẽ không trở mặt." Hứa Tịch Ngôn nói, "Mình sẽ luôn xem cậu là người bạn trân quý nhất. Văn Nhiễm, rốt cuộc cậu sợ gì chứ?"
Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu, nhưng kiên quyết: "Mình sẽ không làm bạn với cậu."
"Cũng sẽ không yêu đương gì với cậu hết."
"Khi hợp đồng hai năm hết hạn, chúng ta sẽ chia tay."
Nói xong, nàng quay người bước đi.
Hứa Tịch Ngôn phía sau nói: "Cậu thật sự tàn nhẫn."
Văn Nhiễm dừng bước, nhưng không quay đầu.
Hứa Tịch Ngôn cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ tiếp tục nói: "Mình tin những lời cậu nói tối nay. Mẫu người cậu thích chắc chắn hoàn toàn trái ngược với mình. Nên cậu mới dám đề nghị làm người tình hai năm, đến lúc rời đi cũng không hề do dự, không buồn chút nào."
Bóng lưng Văn Nhiễm khẽ run lên.
Nàng quay người, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn không biết có phải do ánh đèn neon từ bảng hiệu quán bar chiếu lên, cô nhìn từ một khoảng cách xa, dường như thấy nơi đuôi mắt của Văn Nhiễm hơi ửng đỏ.
Văn Nhiễm khóc rồi sao? Nhưng Văn Nhiễm khóc vì điều gì?
Hứa Tịch Ngôn nghi ngờ mình nhìn nhầm, định bước tới.
Văn Nhiễm mở miệng: "Cậu đứng yên đó, chúng ta cứ nói chuyện như thế này."
Tựa như chỉ khi giữ khoảng cách, nàng mới có thể bình tĩnh trò chuyện cùng cô.
Trái tim Hứa Tịch Ngôn cũng hơi nhói đau.
Đôi mắt Văn Nhiễm đã trong veo trở lại, tựa như đuôi mắt ửng đỏ lúc nãy chỉ là ảo giác do ánh đèn neon gây ra. Văn Nhiễm rất lý trí hỏi cô: "Cậu là một người đến mèo cũng không dám nuôi, thì lấy đâu ra dũng khí để yêu đương?"
"Bởi vì nuôi mèo phải có trách nhiệm, còn tình yêu thì không."
"Tình yêu của cậu, vĩnh viễn là một cuộc phiêu lưu màu hồng. Nếu thấy vui, thì cứ tiếp tục yêu. Nếu cảm thấy nhạt, thì lui về làm bạn."
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu nhìn nhận mình là người như vậy sao? Một người không muốn chịu trách nhiệm?"
"Yêu đương tất nhiên là để vui vẻ. Nếu không, chúng ta yêu để làm gì?"
Văn Nhiễm đột nhiên bật cười.
Hứa Tịch Ngôn vốn đang cau mày định bước tới nắm tay nàng, nhưng khi nàng cười, cô bỗng đứng chết trân tại chỗ.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm giao thừa năm cuối cấp ba, khi cô ngủ thiếp đi ở nhà đa phương tiện trong công viên hải dương, khung cảnh khi vừa mở mắt ra.
Thiếu nữ ấy với tay chắp sau lưng đang ngẩng đầu, ngắm nhìn cá voi dài hai mươi mét lặng lẽ bơi qua trên màn hình. Nàng im lặng như thể chính mình là cá voi, cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng.
Ánh sáng xanh dương nhạt của màn hình chiếu lên gương mặt Văn Nhiễm, cũng giống như ánh đèn neon bây giờ soi lên khuôn mặt nàng.
Khiến người ta cảm thấy Văn Nhiễm thật cô đơn.
Và cũng vào khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn cảm thấy dù trong đầu chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, nhưng suốt nhiều năm qua, cô chưa từng quên thiếu nữ năm ấy, mặc dù ở năm cuối cấp ba họ không quá thân nhau.
Nhưng thật ra, có lẽ cô chẳng hiểu gì về Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Một trăm mười sáu ngày."
Hứa Tịch Ngôn mím môi.
Cô rất thông minh, nên lập tức hiểu ra Văn Nhiễm đang nói từ lúc hai người ký hợp đồng đến giờ, đã một trăm mười sáu ngày trôi qua.
Với một bản giao ước kéo dài hai năm, Văn Nhiễm tỉnh táo đến mức mỗi ngày đều đang đếm ngược.
******
Văn Nhiễm rời đi, Hứa Tịch Ngôn một mình quay lại quán bar.
Bên đường, ngoài những chiếc lá bạch quả rơi rải rác, chỉ còn chiếc xe đạp công cộng mà cô đã quét mã và đạp đi vài vòng, rồi lại bỏ ven đường, cô độc giữa màn đêm.
Cô quay lại quán, không tham gia trò chơi nữa, một mình đi đến quầy bar.
Cởi một nút áo sơ mi, tư thế lười nhác tựa một khuỷu tay lên mặt quầy cũng đẹp đến lạ. Cô hơi nghiêng đầu nói với bartender: "Cho tôi một ly nước ép dưa hấu."
Bartender mỉm cười: "Cô Hứa, cô là người thứ hai gọi nước dưa hấu tối nay đấy."
Hứa Tịch Ngôn nhấp một ngụm, ngón tay vuốt ve vết trên cổ bị Văn Nhiễm cắn đêm qua, rồi khẽ cài lại nút áo sơ mi.
Tàn tiệc, Trần Hi đưa Hứa Tịch Ngôn về khách sạn.
Hứa Tịch Ngôn ngồi hàng ghế sau, lặng lẽ nhìn cảnh thành phố đã bắt đầu nhuốm màu thu qua ô cửa kính mà không nói lời nào.
Trần Hi cảm thấy áp suất bầu không khí có hơi thấp. Nhưng vẻ ngoài của Hứa Tịch Ngôn quá đỗi trầm lắng, bẩm sinh mang theo khí lạnh, nên lúc cô không cười không nói, cũng không khác ngày thường là mấy, khiến Trần Hi không dám chắc.
Về đến khách sạn cũng đã muộn, vốn dĩ Trần Hi định đưa Hứa Tịch Ngôn về thẳng phòng.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn nói: "Đến phòng đàn."
Nếu Hứa Tịch Ngôn dừng chân lâu ở nơi nào đó, cô thường sẽ thuê hẳn một phòng suite cao cấp ở khách sạn năm sao, để người trong đội lắp đặt thiết bị cách âm đặc biệt, bố trí phòng luyện đàn cho cô.
Lúc này cô đã lên tiếng, Trần Hi không dám phản đối, đành đi cùng cô lên lầu.
Hứa Tịch Ngôn vuốt nhẹ tà váy, ngồi xuống ghế đàn, những ngón tay thon dài vừa chạm vào phím trắng, đã có thể nghe ra sự khác biệt trong cách cô chơi đàn so với người khác.
Trần Hi không thể lý giải điều đó, chỉ có thể gọi là thiên phú.
Một loại thiên phú có sẵn trong bản năng.
Hứa Tịch Ngôn lật đến một bản nhạc, cô thường không cho ai làm phiền lúc luyện đàn, Trần Hi vừa định lui ra.
"Trần Hi."
"Dạ, chị Ngôn Ngôn?" Trần Hi lập tức đứng lại chờ cô sai bảo.
"Em nói xem, thích một người và không thích một người, sự khác biệt lớn nhất là gì?"
Trần Hi ngạc nhiên.
Câu hỏi này đặc biệt kỳ lạ khi được hỏi bởi Hứa Tịch Ngôn. Cô làm việc cùng Hứa Tịch Ngôn trong nhiều năm, luôn cảm thấy bất kể Hứa Tịch Ngôn chơi đàn hay làm gì khác, đều dựa vào trực giác và bản năng mạnh mẽ, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hứa Tịch Ngôn hỏi vậy, có phải là vì... Văn Nhiễm?
Thế nhưng, Hứa Tịch Ngôn đã trong tư thế sẵn sàng, dùng các phím trắng đen dệt nên một đoạn giai điệu.
Cô đánh bản 《Concerto cho dương cầm cung La thứ》 của Schumann, lông mi dày rũ nhẹ, vai và khuỷu tay lên xuống, như thể đang lặng lẽ khám phá bản phác thảo tình yêu mà Schumann viết tặng cho người vợ yêu dấu mình.
Trần Hi không biết nên đáp ra sao.
Ngược lại, chính Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Chị nghĩ có lẽ như thế này, nếu em thích một người, sẽ cảm thấy mọi thứ thuộc về cô ấy điều tốt đẹp."
"Còn nếu em không thích một người, thì nhìn đâu cũng cảm thấy không đúng."
Trần Hi một lần nữa không chắc chắn - Đây là sự giác ngộ từ bản nhạc dương cầm hay từ chính Hứa Tịch Ngôn?
Hứa Tịch Ngôn khẽ nói: "Em ra ngoài đi. Chị muốn tập trung luyện đàn."
"Dạ, chị Ngôn Ngôn." Trần Hi vội vã đi ra.
Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn rơi lên những phím đàn trắng đen và đầu ngón tay đang bay lượn của mình, lặng lẽ thở dài một hơi.
******
Trần Hi cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời gian gần đây công việc của Hứa Tịch Ngôn đều ở trong nước, phần lớn lại ở Hải Thành, nhưng cô không còn bảo Trần Hi sắp xếp tài xế đưa đi tìm Văn Nhiễm nữa.
Có lẽ nào, hai người cãi nhau?
Chuyện này thật lạ.
Theo hiểu biết của Trần Hi về Hứa Tịch Ngôn, ngoài dương cầm ra, Hứa Tịch Ngôn không mấy bận tâm đến những việc khác.
Có lúc Trần Hi từng nghĩ, là do thế giới của Hứa Tịch Ngôn quá phong phú, cái tôi quá mạnh mẽ. Dù là công việc, bạn bè hay du lịch, đều chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nên những cảm xúc mà người bình thường cho là to tát, với Hứa Tịch Ngôn không đáng để bận tâm.
Nhưng lần này, lần đầu tiên Trần Hi cảm thấy Hứa Tịch Ngôn có tâm trạng mâu thuẫn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua hơn nửa tháng, Hứa Tịch Ngôn sắp rời Trung Quốc, sang Ý làm việc.
Vào tháng Mười, những cây bạch quả trên phố đã ngả sang màu vàng. Trần Hi từng giúp Văn Nhiễm đặt vé máy bay, từng nhìn thấy số chứng minh của nàng, nên cô biết sinh nhật của Văn Nhiễm sắp tới, đúng vào khoảng thời gian Hứa Tịch Ngôn ở Ý.
Lịch trình lần này của Hứa Tịch Ngôn là công khai, nên nếu Văn Nhiễm để tâm, chắc chắn sẽ biết.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn không đi tìm Văn Nhiễm. Văn Nhiễm cũng không liên lạc gì với Hứa Tịch Ngôn.
Cứ như vậy cho đến ngày lên đường, Hứa Tịch Ngôn xuất hiện ở sân bay, đeo kính râm mắt mèo, hiếm khi khoác áo gió dài màu đen, cả người không có chút màu sắc tươi sáng nào.
Thật ra Trần Hi cảm thấy sắc mặt cô hơi kém, nhưng bị kính che đi, người ngoài chỉ thấy khí chất lạnh lùng đầy quyến rũ.
Cô có đôi chân dài chẳng khác gì người mẫu, Trần Hi chạy theo phía sau: "Chị Ngôn Ngôn."
Giọng Hứa Tịch Ngôn không biểu cảm "ừm" một tiếng.
Trần Hi không dám nhắc đến Văn Nhiễm nữa.
Máy bay lăn bánh trên đường băng, giang rộng đôi cánh, đưa đoàn người của Hứa Tịch Ngôn bay về phía bầu trời cao xanh thẳm. Hải Thành vào mùa thu ngập tràn sắc vàng dịu dàng, bị bỏ lại phía sau.
Trò nói thật hay mạo hiểm vĩnh viễn là trò chơi hợp với quán bar nhất, ngay cả nhóm nghệ sĩ đỉnh cao này cũng không thoát khỏi lẽ thường.
Bộ sofa ở đây thiết kế theo kiểu cổ điển hình bán nguyệt, bọc nhung, tựa như một con mèo nằm cuộn mình. Hứa Tịch Ngôn ngồi ở phần lõm sâu nhất, người khác vây quanh hai bên cô, chỗ ngồi hơi chật, hai cánh tay cô cũng bị che khuất bởi người xung quanh.
Thế nhưng không cần phải đặc biệt chú ý, ngay cả khi vô tình nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy cô ngay giữa đám đông.
Lớp nhung của ghế sofa cộng thêm lớp nhung của chiếc sơ mi cô mặc, lớp này chồng lên lớp kia, giống như một hộp trang sức, còn cô là viên ngọc sáng lấp lánh nhất nằm bên trong.
Văn Nhiễm ngồi cách xa cô trên một chiếc ghế sofa đơn, không nhìn gì cả, trong tay cầm ly thủy tinh.
Một số người tính cách cởi mở liền chào hỏi nàng một tiếng: "Cô uống gì thế? Muốn gọi thêm ly nữa không?"
Văn Nhiễm thành thật trả lời: "Nước ép dưa hấu."
Hứa Tịch Ngôn tựa nửa người vào sofa, đang nghe những người bên cạnh trò chuyện với dáng vẻ lười biếng, lúc này cô lại đột nhiên bật cười.
Cô gái ngồi bên cạnh có vẻ kinh ngạc.
Hứa Tịch Ngôn là người vừa nồng nhiệt vừa lạnh lùng, vừa lịch sự lại vừa xa cách. Cô đã trò chuyện cả buổi, Hứa Tịch Ngôn đáp lại từng câu, nhưng khuôn mặt rực rỡ như tường vi kia suốt cả buổi chưa từng lộ ra nụ cười.
Vậy mà bây giờ lại cười.
Văn Nhiễm cúi đầu nhìn nửa ly nước dưa hấu còn lại, xoay xoay cổ tay mình.
Trên bàn có một chai rượu rỗng nằm ngang, quay tới ai thì người đó được chọn. Văn Nhiễm may mắn, cả buổi tối chưa bị quay trúng, Hứa Tịch Ngôn cũng thế.
Người khác đặt câu hỏi khá nặng đô, tuy nhiên Văn Nhiễm bắt đầu có hơi mất tập trung.
Cho đến khi một cô gái bị hỏi: "Hương vị độc đáo nhất mà cô từng thử qua là gì?"
Mọi người đều bật cười, Văn Nhiễm chợt tỉnh lại sau những suy nghĩ linh tinh, nhìn những gương mặt đang cười xung quanh, mới phản ứng được chữ "hương vị" ở đây ám chỉ điều gì.
Nàng cảm thấy những nghệ sĩ này đúng là phóng khoáng. Cô gái kia thoải mái trả lời: "Cà phê."
Cả nhóm lại cười phá lên.
Trên mặt Hứa Tịch Ngôn cũng thoáng một nụ cười thản nhiên, cô nhướng đôi mi dày đang rủ xuống, ánh mắt như vô tình lướt qua Văn Nhiễm.
Khóe môi cong nhẹ.
Văn Nhiễm cầm chặt ly nước dưa hấu, lưng căng thẳng đến nỗi phải ngồi thẳng dậy.
Trong lòng nghĩ: Cười cái gì.
Lúc đi dạo chợ ở California, nàng từng mua loại có hương vị đào cũng chỉ vì nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn.
Cảm giác Hứa Tịch Ngôn mang lại giống như một đóa tường vi trong đêm tối, nhưng nếu so sánh với trái cây, Hứa Tịch Ngôn lại giống như một quả đào.
Bên ngoài mềm mại, quyến rũ và mọng nước, khi chín hoàn toàn lại mang đến sắc thái lã lướt, tuy nhiên bên trong lại có hạt rất cứng.
Hứa Tịch Ngôn có phần lõi cứng rắn đến từ linh hồn hoàn chỉnh của cô.
Cô và thế giới của cô là một chỉnh thể, không ai có thể thay đổi.
Vì vậy đối với Văn Nhiễm, trái tim của Hứa Tịch Ngôn giống hệt quả đào hình trái tim, bản chất thật của cô là người có trái tim rất cứng rắn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Văn Nhiễm lại hơi mất tập trung. Đột nhiên nghe Hứa Tịch Ngôn nói: "Để tôi."
Có lẽ ngồi lâu cũng chán, cô tự vươn tay ra xoay cái chai trên bàn.
Những người khác cười đùa cổ vũ: "Xem thử lần này Hứa Tịch Ngôn chọn trúng ai."
Miệng chai loạng choạng xoay tròn, rồi chĩa thẳng vào Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, Hứa Tịch Ngôn tinh nghịch nháy mắt với nàng.
Văn Nhiễm không rành lắm mấy trò trong bar, miệng chai chỉ đúng nàng là trùng hợp, hay là "có bàn tay thao túng" của Hứa Tịch Ngôn? Mọi người đều nhìn Hứa Tịch Ngôn, chờ xem cô sẽ hỏi gì.
Hứa Tịch Ngôn lại ngả người tựa lưng vào sofa, một chân thon dài bắt chéo không còn để lộ đầu gối, nhưng chiếc váy nhung đỏ sẫm ấy xẻ tà cao, bắp chân xinh đẹp lộ ra, trắng đến chói mắt.
Cô ăn mặc lộng lẫy và duyên dáng như thế, nhưng lại phối với một đôi giày Converse thấp cổ cùng tông màu, để lộ mắt cá chân thon thả.
Cô hất mái tóc dài, nhìn về phía Văn Nhiễm.
Nhìn bao lâu rồi? Văn Nhiễm không rõ, chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng. Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn vượt qua bàn trà đen bóng, vượt qua đám đông, vượt qua cả tầng tầng lớp lớp rượu có mùi khói và trái cây trong phòng, khiến vành tai Văn Nhiễm bắt đầu nóng bừng.
Cho đến khi mọi người cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Hứa Tịch Ngôn kéo dài có chút bất thường, Hứa Tịch Ngôn mới thản nhiên mở lời: "Cô Văn từng nhận được món quà sinh nhật lãng mạn nhất là gì?"
Mọi người lập tức đồng loạt "xì" một tiếng: "Chơi thật lòng mà hỏi câu này á."
"Cưng chiều quá rồi đấy."
Mặc dù đó chỉ là một câu tiếng lóng dùng hàng ngày trên mạng, nhưng khi Hứa Tịch Ngôn mỉm cười với khóe mắt nhướng lên, lộ ra ánh nhìn mê người: "Không cưng chiều cô ấy, chẳng lẽ cưng chiều cô à?"
Trái tim Văn Nhiễm lại đập thình thịch.
Hứa Tịch Ngôn thu ánh mắt về, rơi xuống người nàng lần nữa, ẩn chứa nụ cười, chất giọng trầm khàn mang theo chút dịu dàng: "Trả lời đi."
Cô đang nghĩ đến sinh nhật sắp đến của Văn Nhiễm, nên mới nắm bắt cơ hội để hỏi câu này.
Đêm sinh nhật mười tám tuổi nên là một bí mật trong trái tim mà Văn Nhiễm phải giữ kín suốt cả đời.
Nhưng không hiểu sao Văn Nhiễm lại mở miệng: "Có người từng hát tặng tôi một bài Chúc mừng sinh nhật, ánh đèn hôm đó rất đẹp, giống như một vùng biển xanh lam."
Nói xong câu đó, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng ngồi im không đổi sắc, chăm chú nhìn Hứa Tịch Ngôn, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nhỏ nào trên gương mặt cô.
Ban đầu Hứa Tịch Ngôn rất ngạc nhiên.
Có người bên cạnh nói đùa trêu chọc: "Hát mỗi bài Chúc mừng sinh nhật mà lãng mạn à?"
Văn Nhiễm có tính cách hướng nội, nếu một nhóm người bất đồng ý kiến, nàng là người không thích tranh luận nhất.
Nhưng lần này, nàng xuyên qua đám đông nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn, khẽ mấp máy môi: "Nhưng ánh đèn ngày hôm đó thật sự rất đẹp."
"Giống như biển cả mà tôi chưa từng nhìn thấy."
"Người đó nghĩ rằng tôi không nghe được, nhưng tôi đã nghe. Giống như một món quà bất ngờ, có thể ghi nhớ trong rất nhiều năm."
Hứa Tịch Ngôn mấp máy môi, hàng mi dày cụp xuống, không nói thêm gì.
Tim Văn Nhiễm cũng theo đó mà trĩu xuống——
Hứa Tịch Ngôn không nhớ.
Trò chơi tiếp tục.
Văn Nhiễm uống ngụm nước dưa hấu cuối cùng.
Cầm trên tay quá lâu, nước đã bị oxy hóa, một vị chua chát đọng lại trên đầu lưỡi.
Không biết bao lâu sau, Hứa Tịch Ngôn bỗng thấp giọng: "Lần này vẫn là tôi xoay."
Cô nghiêng người đặt tay lên chai, ngẩng đầu liếc nhìn Văn Nhiễm.
Miệng chai lại một lần nữa chỉ đúng hướng Văn Nhiễm.
Lần này, Văn Nhiễm biết chắc là "có bàn tay thao túng" của Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng hỏi: "Nếu có một ngày, cô Văn thích một người nào đó, thì người đó trông như thế nào?"
Câu hỏi này đặt trong trò chơi ở quán bar, lại mang màu sắc "tình yêu trong sáng", khiến xung quanh lại rộ lên tiếng cười nửa đùa nửa thật.
Hứa Tịch Ngôn hoàn toàn không để tâm, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, một tay đỡ lấy chiếc cằm thanh tú.
Khi không cười, các đường nét của cô ấy luôn toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng bạn sẽ cảm nhận được rằng cô ấy đang dõi theo bạn, rất nghiêm túc nhìn bạn, đôi mắt đen nhánh như mắt mèo ánh lên tia sáng lấp lánh.
Dáng vẻ cùng ánh nhìn đó, khiến bạn có cảm giác trong khoảnh khắc này, cô ấy thật sự rất để tâm đến bạn.
Khoảnh khắc này.
Văn Nhiễm không rõ vì sao, nhưng lúc này nàng không tránh ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn nữa. Hai người nhìn nhau xuyên qua đám đông, sự tự tin của Văn Nhiễm có lẽ đến từ: Giao tiếp bằng mắt thì đã sao, cũng như hồi cuối cấp ba, tên của họ thậm chí chưa từng được nhắc đến cùng nhau, thì bây giờ liệu có ai đó sẽ nghĩ họ có quan hệ gì với nhau không?
Hiện tại, Hứa Tịch Ngôn đã tiến xa hơn.
Đã bay cao hơn.
Cô vẫn còn nhớ một vài chuyện. Nhưng còn những chuyện đối với Văn Nhiễm là rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, quan trọng nhất trên đời, trong cuộc sống đầy màu sắc của cô lại giống như một mảnh ghép lạc trong góc ngăn tủ, vô tình bị quên lãng.
Tình yêu đối với Văn Nhiễm rất nặng. Còn sự thích của Hứa Tịch Ngôn lại rất nhẹ.
Văn Nhiễm từ xa nhìn vào mắt Hứa Tịch Ngôn, nói: "Người mà tôi có thể sẽ thích à? Có lẽ là..."
"Có mái tóc ngắn."
Hứa Tịch Ngôn khẽ mím môi.
"Có mắt một mí."
"Môi hơi mỏng."
"Đôi mắt màu hổ phách."
"Khuôn mặt mộc mạc một chút..."
Khi Văn Nhiễm nói đến đây, Hứa Tịch Ngôn đứng bật dậy.
Mọi người đều hơi sửng sốt.
Văn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hứa Tịch Ngôn, nói nốt phần còn lại: "Một người không được nhiều người ưa thích, một người chỉ thuộc về riêng tôi."
Hứa Tịch Ngôn nâng tay, đổ hết nửa ly whisky còn lại vào miệng, rồi đặt ly rượu lên mặt bàn đá đen, chẳng nói lời nào với bất kỳ ai, xoay người rời khỏi quán bar.
Một số người không quá thân với Hứa Tịch Ngôn nhìn nhau trong sự bối rối: "Cô ấy đi đâu vậy?"
Người thân với cô hơn thì cười: "Ai biết được."
"Chắc là ra ngoài hít thở không khí, cô ấy vốn dĩ là kiểu người rất tùy hứng như vậy."
Văn Nhiễm ngồi yên tại chỗ, lúc này mới phát hiện ly nước dưa hấu đã uống cạn vẫn đang nắm chặt trong tay. Sau đó, nàng bèn đặt nó lên bàn, đối diện với ly rượu của Hứa Tịch Ngôn ở phía xa.
Hứa Tịch Ngôn giận rồi sao?
Nàng không dám chắc.
Khi Hứa Tịch Ngôn bỏ ra ngoài, nét mặt vẫn là sự thờ ơ thường thấy, cô thậm chí cũng không nhìn về phía nàng.
Hứa Tịch Ngôn đang đợi nàng đuổi theo sao?
Nàng cũng không dám chắc.
Khoảng năm phút sau, điện thoại trong túi khẽ rung.
Nàng ngồi thêm một phút nữa, trò chơi vẫn tiếp tục, rồi nàng mới lấy điện thoại ra xem.
Có người đang nói: "Chị Ngôn Ngôn đi đâu rồi vậy, không có chị ấy chơi chẳng vui gì cả."
Ngay lúc đó, điện thoại của Văn Nhiễm hiện lên hai chữ Hứa Tịch Ngôn gửi tới: [Ra ngoài.]
******
Văn Nhiễm cất điện thoại vào túi.
Rất bình thản đứng dậy, đi đến quầy bar: "Làm ơn cho tôi một ly nước ép dưa hấu."
Bartender mỉm cười với nàng: "Tiểu thư, cô là người duy nhất gọi nước dưa hấu tối nay đấy."
Chẳng mấy chốc, một ly nước ép dưa hấu được bưng đến trước mặt Văn Nhiễm.
Có những viên đá vụn trong ly, khi Văn Nhiễm cầm lên, có tiếng va chạm lách cách.
Nàng uống xong ly nước rồi mới rời khỏi quán bar, không có ai trước cửa.
Hứa Tịch Ngôn đi rồi sao?
Văn Nhiễm theo bản năng nhìn về phía cây bạch quả to lớn ở bên kia quán bar.
Mới chạm đuôi mùa hè, hơi thu chỉ vừa lấp ló, lá bạch quả chưa kịp ngả vàng để đánh dấu thời gian, vẫn còn đang vật lộn với sắc xanh còn sót lại. Hứa Tịch Ngôn mặc váy nhung đỏ sẫm, tựa người vào thân cây sần sùi, một diếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, gần như sắp tàn hết.
Văn Nhiễm đứng trước cửa, nhìn cô từ xa. Cô không cử động, sắc mặt vẫn y như lúc bước ra khỏi quán bar, không cười, vô cùng lạnh lùng.
Rõ ràng là cô đã gọi Văn Nhiễm ra ngoài, nhưng Văn Nhiễm không động, cô cũng không động, cứ thế dựa vào thân cây hút hết cả điếu thuốc.
Còn chưa đến mùa rụng lá, nên lúc này những chiếc lá cả vàng lẫn xanh đang rơi xuống, giống như để tôn thêm vẻ đẹp của cô. Ánh đèn đường lờ mờ được lọc một tầng qua tán lá, rồi lại bị hàng mi dày chắn thêm một tầng nữa, rơi lốm đốm trên gương mặt kiều diễm kia.
Mãi đến khi Hứa Tịch Ngôn dụi tắt điếu thuốc, cuối cùng đã cử động. Trước tiên là ném mẩu thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi cũng không bước về phía Văn Nhiễm.
Mà lại đi ra lề đường, lấy điện thoại quét một chiếc xe đạp công cộng. Cũng may lúc này đã khuya, đường phố vắng vẻ, không ai trông thấy cô.
Văn Nhiễm ngẩn ra, rồi bước tới.
Hứa Tịch Ngôn vô cùng tùy ý, vén váy dài lên, thắt một nút bên đầu gối để dễ ngồi lên xe. Cô nắm lấy tay lái, một chân chống đất, chân kia đặt lên bàn đạp, nhìn Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Tìm một tiệm làm tóc còn mở cửa."
Văn Nhiễm khựng lại một thoáng.
Hứa Tịch Ngôn hơi nhếch môi: "Cậu thấy mình cắt tóc ngắn có đẹp không?"
Văn Nhiễm không đáp. Cô liền nghiêng tay lái, vòng qua người Văn Nhiễm, định đạp xe đi.
Văn Nhiễm đưa tay chặn lấy tay lái: "Cậu đã uống rượu."
Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng.
Văn Nhiễm mặt đối mặt với cô một lúc, rồi buông tay khỏi tay lái: "Không phải cậu không biết uống rượu thì không được lái xe. Cậu biết mình sẽ ngăn cản, nên mới gọi mình ra."
"Cậu gọi mình ra, chính là để mình ngăn cản cậu."
Văn Nhiễm đột nhiên quay người bỏ đi.
Lần này đến lượt Hứa Tịch Ngôn ngẩn ra.
Cô không ngờ Văn Nhiễm lại nổi giận.
Hôm cô yêu cầu Văn Nhiễm đến California gặp cô, còn bản thân thì đi cùng giáo sư Ricky đến thị trấn M trong hai ngày, Văn Nhiễm cũng không giận.
Vậy mà bây giờ, Văn Nhiễm lại giận.
Hứa Tịch Ngôn bước xuống xe đạp, khóa xe lại, sải hai bước đã đuổi kịp và nắm lấy cổ tay Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm hất tay để đẩy cô ra.
Đúng lúc có hai người ra hút thuốc trước cửa quán bar, chứng kiến cảnh này.
Nhưng vì nể Hứa Tịch Ngôn, nên hai người không tiến lại, chỉ đứng nhìn từ xa.
Văn Nhiễm hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ, không để Hứa Tịch Ngôn đuổi theo nữa.
Cuối cùng, Hứa Tịch Ngôn cũng có cơ hội hỏi: "Sao cậu lại tức giận?"
Văn Nhiễm nhìn cô: "Trêu chọc mình thấy vui lắm à?"
"Mình trêu chọc cậu lúc nào? Cậu không tin mình sẽ thật sự đi cắt tóc à? Mình..."
"Không phải chuyện tóc!"
Hứa Tịch Ngôn lại sững người.
Đó là lần đầu tiên Văn Nhiễm quát cô.
Âm lượng không lớn, nhưng khẩu khí của nàng, rõ ràng là đang quát.
Hứa Tịch Ngôn khẽ cười: "Quả thật không phải chuyện tóc. Nếu là chuyện tóc, mình thật sự sẽ đi cắt."
"Nhưng cắt tóc rồi, chẳng lẽ mình còn phải đi sửa mặt?"
Văn Nhiễm nhìn cô, môi khẽ mấp máy, dường như rất muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Hứa Tịch Ngôn lấy ra một điếu thuốc khác, châm lửa, nhìn Văn Nhiễm: "Người hát bài Chúc mừng sinh nhật cho cậu, là ai thế?"
Văn Nhiễm nhìn cô rất lâu.
"Hứa Tịch Ngôn."
"Hửm?"
"Cậu không tin có người không thích cậu đúng không? Lúc mình đề nghị làm người tình hai năm, cậu nhất định nghĩ mình đang chơi trò 'lùi để tiến' đúng không?"
"Mình không nghĩ vậy."
"Còn trong tiềm thức thì sao?"
Hứa Tịch Ngôn im lặng một lát.
Rồi nói: "Mình không nghĩ cậu đang 'lùi để tiến'. Là mình có cảm tình trước, mình có thể xé bỏ hợp đồng, theo đuổi cậu đàng hoàng."
"Sau đó thì sao?"
"Đợi đến khi cậu thực sự thích mình, chúng ta sẽ yêu nhau."
"Nếu không hợp thì sao?"
"Dù không hợp, chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Văn Nhiễm nhìn cô chăm chú, rất lâu sau, giọng nàng nhẹ bẫng: "Giống như tất cả những người bạn khác của cậu sao?"
"Dù chia tay, cũng sẽ không trở mặt." Hứa Tịch Ngôn nói, "Mình sẽ luôn xem cậu là người bạn trân quý nhất. Văn Nhiễm, rốt cuộc cậu sợ gì chứ?"
Văn Nhiễm chậm rãi lắc đầu, nhưng kiên quyết: "Mình sẽ không làm bạn với cậu."
"Cũng sẽ không yêu đương gì với cậu hết."
"Khi hợp đồng hai năm hết hạn, chúng ta sẽ chia tay."
Nói xong, nàng quay người bước đi.
Hứa Tịch Ngôn phía sau nói: "Cậu thật sự tàn nhẫn."
Văn Nhiễm dừng bước, nhưng không quay đầu.
Hứa Tịch Ngôn cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ tiếp tục nói: "Mình tin những lời cậu nói tối nay. Mẫu người cậu thích chắc chắn hoàn toàn trái ngược với mình. Nên cậu mới dám đề nghị làm người tình hai năm, đến lúc rời đi cũng không hề do dự, không buồn chút nào."
Bóng lưng Văn Nhiễm khẽ run lên.
Nàng quay người, nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Hứa Tịch Ngôn không biết có phải do ánh đèn neon từ bảng hiệu quán bar chiếu lên, cô nhìn từ một khoảng cách xa, dường như thấy nơi đuôi mắt của Văn Nhiễm hơi ửng đỏ.
Văn Nhiễm khóc rồi sao? Nhưng Văn Nhiễm khóc vì điều gì?
Hứa Tịch Ngôn nghi ngờ mình nhìn nhầm, định bước tới.
Văn Nhiễm mở miệng: "Cậu đứng yên đó, chúng ta cứ nói chuyện như thế này."
Tựa như chỉ khi giữ khoảng cách, nàng mới có thể bình tĩnh trò chuyện cùng cô.
Trái tim Hứa Tịch Ngôn cũng hơi nhói đau.
Đôi mắt Văn Nhiễm đã trong veo trở lại, tựa như đuôi mắt ửng đỏ lúc nãy chỉ là ảo giác do ánh đèn neon gây ra. Văn Nhiễm rất lý trí hỏi cô: "Cậu là một người đến mèo cũng không dám nuôi, thì lấy đâu ra dũng khí để yêu đương?"
"Bởi vì nuôi mèo phải có trách nhiệm, còn tình yêu thì không."
"Tình yêu của cậu, vĩnh viễn là một cuộc phiêu lưu màu hồng. Nếu thấy vui, thì cứ tiếp tục yêu. Nếu cảm thấy nhạt, thì lui về làm bạn."
Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Cậu nhìn nhận mình là người như vậy sao? Một người không muốn chịu trách nhiệm?"
"Yêu đương tất nhiên là để vui vẻ. Nếu không, chúng ta yêu để làm gì?"
Văn Nhiễm đột nhiên bật cười.
Hứa Tịch Ngôn vốn đang cau mày định bước tới nắm tay nàng, nhưng khi nàng cười, cô bỗng đứng chết trân tại chỗ.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm giao thừa năm cuối cấp ba, khi cô ngủ thiếp đi ở nhà đa phương tiện trong công viên hải dương, khung cảnh khi vừa mở mắt ra.
Thiếu nữ ấy với tay chắp sau lưng đang ngẩng đầu, ngắm nhìn cá voi dài hai mươi mét lặng lẽ bơi qua trên màn hình. Nàng im lặng như thể chính mình là cá voi, cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng.
Ánh sáng xanh dương nhạt của màn hình chiếu lên gương mặt Văn Nhiễm, cũng giống như ánh đèn neon bây giờ soi lên khuôn mặt nàng.
Khiến người ta cảm thấy Văn Nhiễm thật cô đơn.
Và cũng vào khoảnh khắc đó, Hứa Tịch Ngôn cảm thấy dù trong đầu chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, nhưng suốt nhiều năm qua, cô chưa từng quên thiếu nữ năm ấy, mặc dù ở năm cuối cấp ba họ không quá thân nhau.
Nhưng thật ra, có lẽ cô chẳng hiểu gì về Văn Nhiễm.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Một trăm mười sáu ngày."
Hứa Tịch Ngôn mím môi.
Cô rất thông minh, nên lập tức hiểu ra Văn Nhiễm đang nói từ lúc hai người ký hợp đồng đến giờ, đã một trăm mười sáu ngày trôi qua.
Với một bản giao ước kéo dài hai năm, Văn Nhiễm tỉnh táo đến mức mỗi ngày đều đang đếm ngược.
******
Văn Nhiễm rời đi, Hứa Tịch Ngôn một mình quay lại quán bar.
Bên đường, ngoài những chiếc lá bạch quả rơi rải rác, chỉ còn chiếc xe đạp công cộng mà cô đã quét mã và đạp đi vài vòng, rồi lại bỏ ven đường, cô độc giữa màn đêm.
Cô quay lại quán, không tham gia trò chơi nữa, một mình đi đến quầy bar.
Cởi một nút áo sơ mi, tư thế lười nhác tựa một khuỷu tay lên mặt quầy cũng đẹp đến lạ. Cô hơi nghiêng đầu nói với bartender: "Cho tôi một ly nước ép dưa hấu."
Bartender mỉm cười: "Cô Hứa, cô là người thứ hai gọi nước dưa hấu tối nay đấy."
Hứa Tịch Ngôn nhấp một ngụm, ngón tay vuốt ve vết trên cổ bị Văn Nhiễm cắn đêm qua, rồi khẽ cài lại nút áo sơ mi.
Tàn tiệc, Trần Hi đưa Hứa Tịch Ngôn về khách sạn.
Hứa Tịch Ngôn ngồi hàng ghế sau, lặng lẽ nhìn cảnh thành phố đã bắt đầu nhuốm màu thu qua ô cửa kính mà không nói lời nào.
Trần Hi cảm thấy áp suất bầu không khí có hơi thấp. Nhưng vẻ ngoài của Hứa Tịch Ngôn quá đỗi trầm lắng, bẩm sinh mang theo khí lạnh, nên lúc cô không cười không nói, cũng không khác ngày thường là mấy, khiến Trần Hi không dám chắc.
Về đến khách sạn cũng đã muộn, vốn dĩ Trần Hi định đưa Hứa Tịch Ngôn về thẳng phòng.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn nói: "Đến phòng đàn."
Nếu Hứa Tịch Ngôn dừng chân lâu ở nơi nào đó, cô thường sẽ thuê hẳn một phòng suite cao cấp ở khách sạn năm sao, để người trong đội lắp đặt thiết bị cách âm đặc biệt, bố trí phòng luyện đàn cho cô.
Lúc này cô đã lên tiếng, Trần Hi không dám phản đối, đành đi cùng cô lên lầu.
Hứa Tịch Ngôn vuốt nhẹ tà váy, ngồi xuống ghế đàn, những ngón tay thon dài vừa chạm vào phím trắng, đã có thể nghe ra sự khác biệt trong cách cô chơi đàn so với người khác.
Trần Hi không thể lý giải điều đó, chỉ có thể gọi là thiên phú.
Một loại thiên phú có sẵn trong bản năng.
Hứa Tịch Ngôn lật đến một bản nhạc, cô thường không cho ai làm phiền lúc luyện đàn, Trần Hi vừa định lui ra.
"Trần Hi."
"Dạ, chị Ngôn Ngôn?" Trần Hi lập tức đứng lại chờ cô sai bảo.
"Em nói xem, thích một người và không thích một người, sự khác biệt lớn nhất là gì?"
Trần Hi ngạc nhiên.
Câu hỏi này đặc biệt kỳ lạ khi được hỏi bởi Hứa Tịch Ngôn. Cô làm việc cùng Hứa Tịch Ngôn trong nhiều năm, luôn cảm thấy bất kể Hứa Tịch Ngôn chơi đàn hay làm gì khác, đều dựa vào trực giác và bản năng mạnh mẽ, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hứa Tịch Ngôn hỏi vậy, có phải là vì... Văn Nhiễm?
Thế nhưng, Hứa Tịch Ngôn đã trong tư thế sẵn sàng, dùng các phím trắng đen dệt nên một đoạn giai điệu.
Cô đánh bản 《Concerto cho dương cầm cung La thứ》 của Schumann, lông mi dày rũ nhẹ, vai và khuỷu tay lên xuống, như thể đang lặng lẽ khám phá bản phác thảo tình yêu mà Schumann viết tặng cho người vợ yêu dấu mình.
Trần Hi không biết nên đáp ra sao.
Ngược lại, chính Hứa Tịch Ngôn bật cười: "Chị nghĩ có lẽ như thế này, nếu em thích một người, sẽ cảm thấy mọi thứ thuộc về cô ấy điều tốt đẹp."
"Còn nếu em không thích một người, thì nhìn đâu cũng cảm thấy không đúng."
Trần Hi một lần nữa không chắc chắn - Đây là sự giác ngộ từ bản nhạc dương cầm hay từ chính Hứa Tịch Ngôn?
Hứa Tịch Ngôn khẽ nói: "Em ra ngoài đi. Chị muốn tập trung luyện đàn."
"Dạ, chị Ngôn Ngôn." Trần Hi vội vã đi ra.
Ánh mắt Hứa Tịch Ngôn rơi lên những phím đàn trắng đen và đầu ngón tay đang bay lượn của mình, lặng lẽ thở dài một hơi.
******
Trần Hi cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời gian gần đây công việc của Hứa Tịch Ngôn đều ở trong nước, phần lớn lại ở Hải Thành, nhưng cô không còn bảo Trần Hi sắp xếp tài xế đưa đi tìm Văn Nhiễm nữa.
Có lẽ nào, hai người cãi nhau?
Chuyện này thật lạ.
Theo hiểu biết của Trần Hi về Hứa Tịch Ngôn, ngoài dương cầm ra, Hứa Tịch Ngôn không mấy bận tâm đến những việc khác.
Có lúc Trần Hi từng nghĩ, là do thế giới của Hứa Tịch Ngôn quá phong phú, cái tôi quá mạnh mẽ. Dù là công việc, bạn bè hay du lịch, đều chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nên những cảm xúc mà người bình thường cho là to tát, với Hứa Tịch Ngôn không đáng để bận tâm.
Nhưng lần này, lần đầu tiên Trần Hi cảm thấy Hứa Tịch Ngôn có tâm trạng mâu thuẫn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua hơn nửa tháng, Hứa Tịch Ngôn sắp rời Trung Quốc, sang Ý làm việc.
Vào tháng Mười, những cây bạch quả trên phố đã ngả sang màu vàng. Trần Hi từng giúp Văn Nhiễm đặt vé máy bay, từng nhìn thấy số chứng minh của nàng, nên cô biết sinh nhật của Văn Nhiễm sắp tới, đúng vào khoảng thời gian Hứa Tịch Ngôn ở Ý.
Lịch trình lần này của Hứa Tịch Ngôn là công khai, nên nếu Văn Nhiễm để tâm, chắc chắn sẽ biết.
Nhưng Hứa Tịch Ngôn không đi tìm Văn Nhiễm. Văn Nhiễm cũng không liên lạc gì với Hứa Tịch Ngôn.
Cứ như vậy cho đến ngày lên đường, Hứa Tịch Ngôn xuất hiện ở sân bay, đeo kính râm mắt mèo, hiếm khi khoác áo gió dài màu đen, cả người không có chút màu sắc tươi sáng nào.
Thật ra Trần Hi cảm thấy sắc mặt cô hơi kém, nhưng bị kính che đi, người ngoài chỉ thấy khí chất lạnh lùng đầy quyến rũ.
Cô có đôi chân dài chẳng khác gì người mẫu, Trần Hi chạy theo phía sau: "Chị Ngôn Ngôn."
Giọng Hứa Tịch Ngôn không biểu cảm "ừm" một tiếng.
Trần Hi không dám nhắc đến Văn Nhiễm nữa.
Máy bay lăn bánh trên đường băng, giang rộng đôi cánh, đưa đoàn người của Hứa Tịch Ngôn bay về phía bầu trời cao xanh thẳm. Hải Thành vào mùa thu ngập tràn sắc vàng dịu dàng, bị bỏ lại phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương