Kết thúc buổi ôn chiều nay, Phong được thầy Hùng "tín nhiệm" nhờ chấm giúp thầy bài thi giữa kì của khối lớp 10 vì các giáo viên Toán khác quá bận, thầy cũng đang phải làm luận án thạc sĩ để nộp, thành ra Phong lại trở thành giáo viên Toán bất đắc dĩ.
Hai thầy trò cứ thế cùng nhau làm việc, tiếng lật giấy, tiếng gõ bàn phím, tiếng thở dài,... tất cả đều làm căn phòng Hội đồng của trường trở nên đỡ hiu quạnh hơn. Vì đề của khối 10 và khối 11 chỉ có toàn trắc nghiệm nên Phong chấm cũng nhàn, chỉ cần so chiếu đáp án theo mã đề, đếm xem bao nhiêu câu đúng rồi nhân với 0,25 là được.
Hì hục đuợc hơn một tiếng, cuối cùng cậu cũng chấm xong, Phong bê lần lượt hai tập bài thi trước mặt thầy Hùng, nói:" Thưa thầy em chấm xong hết rồi, nếu không còn gì thì em xin phép về trước ạ!"
"Ừm về đi kẻo tối quá, thầy cảm ơn em nhiều" Thầy Hùng vẫn chăm chú sửa luận văn, vừa gõ bàn phím vừa cảm ơn cậu.
Phong gật đầu chào thầy rồi quay người rời đi, ra đến cửa thầy Hùng gọi cậu lại:"Về nhà cố gắng làm hết đề với tự ôn thêm đi nhé, thầy sẽ gửi đề thêm, cố gắng Phong nhé!"
"Dạ vâng ạ!" Phong đáp
___________
Vừa mở cửa vào nhà, Miu đã từ đâu chạy tới, kêu "meo meo" vịn vào chân Phong làm bộ nũng như một cô gái biết yêu. Ánh mắt trìu mến của cậu ôm chặt lấy Miu, Phong bế Miu lên rồi vuốt ve bộ lông trắng của nó.
"Về rồi đấy à?" Cô Hà hỏi.
"Dạ vâng mẹ, nay thầy Hùng nhờ con chấm bài nên về hơi muộn"
"Đi siêu thị với mẹ không? À mà thôi ở nhà trông nhà đi!"
"Có mẹ, con đi!" Phong vội đặt Miu xuống ghế sofa bên cạnh ba lô.
Khoá cửa nhà cẩn thận, hai mẹ con Phong cùng đi đến siêu thị. Phong được mẹ giao nhiệm vụ mua rau cải thìa với cải ngọt cùng thịt xông khói. Với một người gọi là hay vào bếp và nấu ăn khá ngon như Phong, việc chọn và phân biệt rau chính là phần cậu giỏi nhất. Chỉ cần vài phút, Phong đã mua xong rau và tiến đến quầy bán thịt ở phía phải.
Đến đây, khi đang tìm xem thịt xông khói ở đâu, ánh mắt cậu vô tình va phải một cô nàng yêu kiều mới rời khỏi quầy thanh toán. Cô gái ấy có một mái tóc thẳng mượt, đen nhánh được buộc nửa đầu lên bằng một chiếc scrunchie. Và Phong cũng không khó để nhận ra rằng đó là Hạ qua chiếc scrunchie có màu hồng đào do cậu tặng cô dịp 20-10.
"Hoá ra cậu ấy...vẫn giữ quà mình tặng..." Phong thở một hơi, làn hơi ấy hoà vào không khí lạnh thành làn khói trắng bay lửng lơ.
Phong chỉ kịp liếc đôi mắt mình theo bóng dáng Hạ đang rời xa. Cậu không hề tiếc, cậu cũng không đuổi theo cô, vì cậu đang giữ một bí mật với cô. Một bí mật...cậu đã đếm ngược từng ngày đến tận hôm nay...
_________
Trở về nhà, Phong hoá thành một đầu bếp nhà làm khi vào bếp thay mẹ. Trong lúc nấu ăn, Phong cứ nghĩ mãi đến bóng dáng Hạ lúc ấy và chiếc scrunchie kia. Cậu nhận ra, Hạ đang bật đèn xanh cho cậu rồi, việc của cậu là tấn công. Đã sáu năm cậu thầm tìm những thông tin về cô, vậy cớ gì một ngày mà buông bỏ? Cậu yêu Hạ, nhưng cũng không rõ tại sao mình lại yêu cô sâu và lâu thế... Bởi...đó là cô bé tự lập, yêu đời và rất thích cười...giống như hoa anh đào dưới nắng vậy.
Ăn cơm xong, Phong vẫn rửa bát như thường ngày rồi bế Miu lên phòng. Còn cô Hà thì vào phòng riêng để làm việc. Phong nằm sõng soài ra giường, cậu mở màn hình điện thoại 15 Pro lên...mới có 8 giờ 36 phút.Phong bật dậy, nhận ra ngày mình hàng ngày tự đếm ngược cuối cùng cũng đến: ngày 6 tháng 11. Vậy là còn vài tiếng nữa là đến sinh nhật người cậu thích rồi! Phong vội bật dậy kiểm tra hộp quà cậu đã chuẩn bị từ ba tuần trước. "Vẫn ổn, không sao!" Cậu nhìn hộp quà rồi mỉm cười.
Đúng 9 giờ, Phong ngồi vào bàn học làm đề, cậu quyết tâm lần này được giải Nhất môn Toán cấp huyện, vừa là giữ chuỗi Nhất huyện môn này từ lớp 8, vừa coi như có "quà" để tỏ tình Hạ.
23 giờ 58, Phong tắt hết mọi đèn điện trong phòng rồi cầm hộp quà xuống trước cửa nhà Hạ. Nhưng...phòng cô tắt điện rồi...! Hạ tắt điện để ngọn nến lung linh sáng nhất căn phòng, mà lại vô tình khiến Phong tưởng cô đã ngủ. Cậu cứ chờ, cứ chờ...nhưng mọi thứ vẫn như vậy
Đèn đường vẫn rọi xuống dưới dòng đường lác đác vài xe đi qua, trời vẫn lạnh, và cậu vẫn ở đó, vì cậu nghe thấy loáng thoáng giọng cô tự chúc sinh nhật của mình...
Cậu xót lắm, cũng tiếc lắm, vì không đủ dũng khí để đón sinh nhật với cô đúng lúc 00 giờ. Bỗng điện thoại cậu rung lên, là thông báo :"Ngọc Hạ đã thêm vào tin của cô ấy". Cậu không chần chừ mà bấm vào ngay. Chiếc story ấy đã đăng được 8 phút rồi, màn hình cô cũng offline rồi...
Phong buông thõng tay xuống rồi quay người rời đi...
"Ngày mai tặng cũng được, chờ đợi một ngày? Không sao hết! Chờ đợi chả có gì đáng sợ cả! Chỉ ước cậu ấy mời mình nếu đúng như lời thằng Quang nói" Cậu tự nhủ.
Hai thầy trò cứ thế cùng nhau làm việc, tiếng lật giấy, tiếng gõ bàn phím, tiếng thở dài,... tất cả đều làm căn phòng Hội đồng của trường trở nên đỡ hiu quạnh hơn. Vì đề của khối 10 và khối 11 chỉ có toàn trắc nghiệm nên Phong chấm cũng nhàn, chỉ cần so chiếu đáp án theo mã đề, đếm xem bao nhiêu câu đúng rồi nhân với 0,25 là được.
Hì hục đuợc hơn một tiếng, cuối cùng cậu cũng chấm xong, Phong bê lần lượt hai tập bài thi trước mặt thầy Hùng, nói:" Thưa thầy em chấm xong hết rồi, nếu không còn gì thì em xin phép về trước ạ!"
"Ừm về đi kẻo tối quá, thầy cảm ơn em nhiều" Thầy Hùng vẫn chăm chú sửa luận văn, vừa gõ bàn phím vừa cảm ơn cậu.
Phong gật đầu chào thầy rồi quay người rời đi, ra đến cửa thầy Hùng gọi cậu lại:"Về nhà cố gắng làm hết đề với tự ôn thêm đi nhé, thầy sẽ gửi đề thêm, cố gắng Phong nhé!"
"Dạ vâng ạ!" Phong đáp
___________
Vừa mở cửa vào nhà, Miu đã từ đâu chạy tới, kêu "meo meo" vịn vào chân Phong làm bộ nũng như một cô gái biết yêu. Ánh mắt trìu mến của cậu ôm chặt lấy Miu, Phong bế Miu lên rồi vuốt ve bộ lông trắng của nó.
"Về rồi đấy à?" Cô Hà hỏi.
"Dạ vâng mẹ, nay thầy Hùng nhờ con chấm bài nên về hơi muộn"
"Đi siêu thị với mẹ không? À mà thôi ở nhà trông nhà đi!"
"Có mẹ, con đi!" Phong vội đặt Miu xuống ghế sofa bên cạnh ba lô.
Khoá cửa nhà cẩn thận, hai mẹ con Phong cùng đi đến siêu thị. Phong được mẹ giao nhiệm vụ mua rau cải thìa với cải ngọt cùng thịt xông khói. Với một người gọi là hay vào bếp và nấu ăn khá ngon như Phong, việc chọn và phân biệt rau chính là phần cậu giỏi nhất. Chỉ cần vài phút, Phong đã mua xong rau và tiến đến quầy bán thịt ở phía phải.
Đến đây, khi đang tìm xem thịt xông khói ở đâu, ánh mắt cậu vô tình va phải một cô nàng yêu kiều mới rời khỏi quầy thanh toán. Cô gái ấy có một mái tóc thẳng mượt, đen nhánh được buộc nửa đầu lên bằng một chiếc scrunchie. Và Phong cũng không khó để nhận ra rằng đó là Hạ qua chiếc scrunchie có màu hồng đào do cậu tặng cô dịp 20-10.
"Hoá ra cậu ấy...vẫn giữ quà mình tặng..." Phong thở một hơi, làn hơi ấy hoà vào không khí lạnh thành làn khói trắng bay lửng lơ.
Phong chỉ kịp liếc đôi mắt mình theo bóng dáng Hạ đang rời xa. Cậu không hề tiếc, cậu cũng không đuổi theo cô, vì cậu đang giữ một bí mật với cô. Một bí mật...cậu đã đếm ngược từng ngày đến tận hôm nay...
_________
Trở về nhà, Phong hoá thành một đầu bếp nhà làm khi vào bếp thay mẹ. Trong lúc nấu ăn, Phong cứ nghĩ mãi đến bóng dáng Hạ lúc ấy và chiếc scrunchie kia. Cậu nhận ra, Hạ đang bật đèn xanh cho cậu rồi, việc của cậu là tấn công. Đã sáu năm cậu thầm tìm những thông tin về cô, vậy cớ gì một ngày mà buông bỏ? Cậu yêu Hạ, nhưng cũng không rõ tại sao mình lại yêu cô sâu và lâu thế... Bởi...đó là cô bé tự lập, yêu đời và rất thích cười...giống như hoa anh đào dưới nắng vậy.
Ăn cơm xong, Phong vẫn rửa bát như thường ngày rồi bế Miu lên phòng. Còn cô Hà thì vào phòng riêng để làm việc. Phong nằm sõng soài ra giường, cậu mở màn hình điện thoại 15 Pro lên...mới có 8 giờ 36 phút.Phong bật dậy, nhận ra ngày mình hàng ngày tự đếm ngược cuối cùng cũng đến: ngày 6 tháng 11. Vậy là còn vài tiếng nữa là đến sinh nhật người cậu thích rồi! Phong vội bật dậy kiểm tra hộp quà cậu đã chuẩn bị từ ba tuần trước. "Vẫn ổn, không sao!" Cậu nhìn hộp quà rồi mỉm cười.
Đúng 9 giờ, Phong ngồi vào bàn học làm đề, cậu quyết tâm lần này được giải Nhất môn Toán cấp huyện, vừa là giữ chuỗi Nhất huyện môn này từ lớp 8, vừa coi như có "quà" để tỏ tình Hạ.
23 giờ 58, Phong tắt hết mọi đèn điện trong phòng rồi cầm hộp quà xuống trước cửa nhà Hạ. Nhưng...phòng cô tắt điện rồi...! Hạ tắt điện để ngọn nến lung linh sáng nhất căn phòng, mà lại vô tình khiến Phong tưởng cô đã ngủ. Cậu cứ chờ, cứ chờ...nhưng mọi thứ vẫn như vậy
Đèn đường vẫn rọi xuống dưới dòng đường lác đác vài xe đi qua, trời vẫn lạnh, và cậu vẫn ở đó, vì cậu nghe thấy loáng thoáng giọng cô tự chúc sinh nhật của mình...
Cậu xót lắm, cũng tiếc lắm, vì không đủ dũng khí để đón sinh nhật với cô đúng lúc 00 giờ. Bỗng điện thoại cậu rung lên, là thông báo :"Ngọc Hạ đã thêm vào tin của cô ấy". Cậu không chần chừ mà bấm vào ngay. Chiếc story ấy đã đăng được 8 phút rồi, màn hình cô cũng offline rồi...
Phong buông thõng tay xuống rồi quay người rời đi...
"Ngày mai tặng cũng được, chờ đợi một ngày? Không sao hết! Chờ đợi chả có gì đáng sợ cả! Chỉ ước cậu ấy mời mình nếu đúng như lời thằng Quang nói" Cậu tự nhủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương