Kết thúc buổi ôn học sinh giỏi chiều nay.
Hạ lết thân xác mệt mỏi của mình về nhà, nhưng vừa mới ra khỏi phòng ôn được vài bước, Ngọc từ đâu vội chạy đến:
"Hạ ơi!" Tiếng gọi của con bé vang vọng từ đằng xa
Hạ ngoảnh đầu lại, vừa hay Ngọc kịp choàng tay qua cổ cô, tạo nên một khung cảnh trông rất chi là tình anh em.
"Tao đây! Tao đây! Có gì từ từ nói" Hạ nhoẻn miệng cười.
"Em yêu quên mất ngày mai là ngày gì rồi à?" Ngọc nháy mắt.
Hạ mở điện thoại lên, màn hình hiện 17 giờ 35 cùng ngày 6 tháng 11 năm 2023.
"Có, mai là...sinh nhật tao." Nói đến đây, Hạ chợt khựng lại. Đúng là bao năm qua, sinh nhật cô được bố mẹ tổ chức khá qua loa, cũng không hẳn hoi, vì bố mẹ quá bận. Và người bù đắp cho cô chỉ có chị Nhung.
Hạ hiểu, chẳng có bố mẹ nào là không thương con ruột cả, chỉ là họ không đủ thời gian, nên cô cũng chẳng đòi hỏi gì cả. Nhưng bây giờ chị Nhung cũng xuống Hà Nội để quản lý công ty với bố mẹ rồi, năm nay coi như không tổ chức cũng được.
"Thế mày có tính tổ chức không đây, sang tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu rồi, sắp tuổi mười tám đẹp nhất của con gái rồi"
"Chắc không, bố mẹ với chị Nhung không bên cạnh, tao cũng không vui"
Nghĩ lại, cô cũng có bạn cơ mà, hay là...:"Nhưng mà chiều ngày mai chúng mày rảnh không? Tao mời uống nước, coi như mời sinh nhật tao"
"Được đấy, bảo với Trâm Anh, cả cái Huyền nữa"
"À thêm thằng Quang với thằng Phong nữa được không?" Ngọc hồn nhiên hỏi
"Quang là người yêu mày mà, mày muốn thì cứ rủ, còn Phong thì..."
"Mày làm sao thế Hạ? Thích người ta thì thể hiện hẳn ra đi, bật đèn xanh đỏ tím vàng lên đi, cho người ta còn biết, mày cứ thế này thì cẩn thận thẳng Phong rơi vào tay mấy đứa khác đấy! Sắp đến 20-11, kiểu gì trường chả tổ chức đánh cầu lông, bóng đá, bóng chuyền các kiểu. Rồi mày sẽ phải ghen thôi" Nói đến đây, Ngọc bất giác bụm miệng lại cười.
Lời khuyên bảo từ tận đáy lòng của Ngọc cuối cùng cũng có tác dụng. Hạ gật đầu, ngầm đồng ý mời sẽ cả Phong, cô đút điện thoại lại vào túi áo khoác rồi rời khỏi trường, trước khi bác bảo vệ khoá cổng.
---
Tắm rửa xong, Hạ lại ngồi vào bàn học, không biết hôm nay sẽ làm món gì để ăn tối.Cô xuống bếp kiểm tra tủ lạnh, chỉ còn lác đác vài quả cà chua với một quả trứng. Từng này đủ làm canh cà chua trứng được. Còn thiếu thịt, hôm nay Hạ tính làm thịt kho.
Vậy là bất chấp bên ngoài trời lạnh xuống tận 11 độ, Hạ đành khoác áo măng tô ngoài hai lớp áo len dày bên trong, đi đến siêu thị để mua đồ. Đi thang cuốn lên tới tầng hai, Hạ tiến vào quầy bán thịt, ở đây có rất nhiều loại, nào là thịt ba chỉ, thịt xông khói,... Hạ dạo một vòng rồi quyết định mua thịt ba chỉ. Vốn dĩ loại thịt này dễ kho hơn. Sau đó cô lại đi dạo một vòng tìm gói gia vị kho sẵn rồi trở về nhà một bữa tối thật ngon lành.
____
Ăn cơm xong, Hạ lại ngồi vào bàn học, chuẩn bị làm bài. Cô mở quyển sách lí luận vừa to vừa dày ra, bên trong có kẹp năm tờ A4, mỗi tờ chỉ vỏn vẹn hai câu, câu 1 có 8 điểm là nghị luận xã hội, câu 2 có 12 điểm là nghị luận văn học.
Hạ bắt đầu làm đề đầu tiên, cô gấp đôi tờ đề chỉ để lại hai câu đề như thói quen từ lúc lớp 6 tới giờ. Cô với lấy một tờ giấy 4 mặt chuyên dùng để thi học sinh giỏi, bắt đầu viết: câu 1: "Thách thức lớn nhất của con người là lúc thành công rực rỡ (G.Wells)". Từng dòng chữ nắn nót cứ thế xuất hiện dưới ngòi bút của Hạ, cô viết với một tốc độ khá nhanh, những con chữ cứ thế tuôn trào theo dòng cảm xúc của một cô gái rất yêu Văn.
Cứ thế, Hạ lạc vào trong một thế giới của riêng mình. Từ những vấn đề nóng của thế giới tới đạo đức làm người; từ cách ứng xử của con người tới những điều khiến ai nghe cũng nhức nhối, bất bình. Văn học là thế, nó phản ánh toàn bộ thế giới bao la này và khéo léo tái hiện trong những hồn thơ, hồn văn chương của thi sĩ. Và nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra cái hay, cái đẹp trong tác phẩm và biết bình luận, phê phán cái xấu hoặc tuyên dương cái tốt. Văn học ra đời từ con người, và sinh ra cũng chỉ để thức tỉnh con người mà thôi.
Đồng hồ chỉ 23 giờ 55, đôi mắt Hạ đã không thể nào chống nổi sự quyến rũ của cơn buồn ngủ, nhưng cô vẫn cố lết thân đi rửa mặt, đếm ngược 5 phút tới sinh nhật mình. Sau đi đi ra từ nhà tắm, Hạ mang chiếc bánh sinh nhật nhỏ mua từ siêu thị lúc tối ra, mang lên phòng. Hạ vào ứng dụng đồng hồ đếm ngược, chờ giây phút điểm 00 giờ 00 phút 00 giây.
Thời gian đếm ngược đã hết, đúng 00 giờ 00 phút 00 giây, Hạ chắp hai tay, nhắm mắt lại để ước rồi thổi ngọn lửa nhỏ bé trên cây nến cắm chính giữa bánh. Ngọn lửa phụt tắt trong nụ cười méo xệch của Hạ.
"Chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi, Nguyễn Lê Ngọc Hạ!" Hạ gượng gạo cười, đôi mắt to tròn đen láy giờ đã ầng ậng nước mắt, chỉ còn chực chờ rời xuống khuôn mặt xinh đẹp nửa mếu nửa cười kia. Hạ vội gạt nước mắt, vào Facebook đăng story tấm hình bánh sinh nhật cùng đồng hồ đếm ngược kèm dòng caption:" 17 tuổi đỗ nguyện vọng 1 nhé!"
Xong xuôi, Hạ tắt luôn điện thoại mang đi sạc, cô đi xuống cất bánh vào tủ lạnh để ngày mai ăn sau, rồi Hạ trở về phòng, cất cặp kính đi rồi leo lên giường mà chìm vào giấc mộng, một giấc mộng mà cô muốn biết rằng Phong sẽ chờ đợi mình.
Nhưng Hạ đâu hay...Phong thấy story của cô rồi, Phong còn đang cầm hộp quà ở dưới cửa nhà cô nữa, nhưng không thấy màn hình hiện trạng thái hoạt động được 8 phút rồi...Cậu lại đành trở về nhà, hy vọng cô sẽ mời cậu...
Ít nhất là vậy...
Hạ lết thân xác mệt mỏi của mình về nhà, nhưng vừa mới ra khỏi phòng ôn được vài bước, Ngọc từ đâu vội chạy đến:
"Hạ ơi!" Tiếng gọi của con bé vang vọng từ đằng xa
Hạ ngoảnh đầu lại, vừa hay Ngọc kịp choàng tay qua cổ cô, tạo nên một khung cảnh trông rất chi là tình anh em.
"Tao đây! Tao đây! Có gì từ từ nói" Hạ nhoẻn miệng cười.
"Em yêu quên mất ngày mai là ngày gì rồi à?" Ngọc nháy mắt.
Hạ mở điện thoại lên, màn hình hiện 17 giờ 35 cùng ngày 6 tháng 11 năm 2023.
"Có, mai là...sinh nhật tao." Nói đến đây, Hạ chợt khựng lại. Đúng là bao năm qua, sinh nhật cô được bố mẹ tổ chức khá qua loa, cũng không hẳn hoi, vì bố mẹ quá bận. Và người bù đắp cho cô chỉ có chị Nhung.
Hạ hiểu, chẳng có bố mẹ nào là không thương con ruột cả, chỉ là họ không đủ thời gian, nên cô cũng chẳng đòi hỏi gì cả. Nhưng bây giờ chị Nhung cũng xuống Hà Nội để quản lý công ty với bố mẹ rồi, năm nay coi như không tổ chức cũng được.
"Thế mày có tính tổ chức không đây, sang tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu rồi, sắp tuổi mười tám đẹp nhất của con gái rồi"
"Chắc không, bố mẹ với chị Nhung không bên cạnh, tao cũng không vui"
Nghĩ lại, cô cũng có bạn cơ mà, hay là...:"Nhưng mà chiều ngày mai chúng mày rảnh không? Tao mời uống nước, coi như mời sinh nhật tao"
"Được đấy, bảo với Trâm Anh, cả cái Huyền nữa"
"À thêm thằng Quang với thằng Phong nữa được không?" Ngọc hồn nhiên hỏi
"Quang là người yêu mày mà, mày muốn thì cứ rủ, còn Phong thì..."
"Mày làm sao thế Hạ? Thích người ta thì thể hiện hẳn ra đi, bật đèn xanh đỏ tím vàng lên đi, cho người ta còn biết, mày cứ thế này thì cẩn thận thẳng Phong rơi vào tay mấy đứa khác đấy! Sắp đến 20-11, kiểu gì trường chả tổ chức đánh cầu lông, bóng đá, bóng chuyền các kiểu. Rồi mày sẽ phải ghen thôi" Nói đến đây, Ngọc bất giác bụm miệng lại cười.
Lời khuyên bảo từ tận đáy lòng của Ngọc cuối cùng cũng có tác dụng. Hạ gật đầu, ngầm đồng ý mời sẽ cả Phong, cô đút điện thoại lại vào túi áo khoác rồi rời khỏi trường, trước khi bác bảo vệ khoá cổng.
---
Tắm rửa xong, Hạ lại ngồi vào bàn học, không biết hôm nay sẽ làm món gì để ăn tối.Cô xuống bếp kiểm tra tủ lạnh, chỉ còn lác đác vài quả cà chua với một quả trứng. Từng này đủ làm canh cà chua trứng được. Còn thiếu thịt, hôm nay Hạ tính làm thịt kho.
Vậy là bất chấp bên ngoài trời lạnh xuống tận 11 độ, Hạ đành khoác áo măng tô ngoài hai lớp áo len dày bên trong, đi đến siêu thị để mua đồ. Đi thang cuốn lên tới tầng hai, Hạ tiến vào quầy bán thịt, ở đây có rất nhiều loại, nào là thịt ba chỉ, thịt xông khói,... Hạ dạo một vòng rồi quyết định mua thịt ba chỉ. Vốn dĩ loại thịt này dễ kho hơn. Sau đó cô lại đi dạo một vòng tìm gói gia vị kho sẵn rồi trở về nhà một bữa tối thật ngon lành.
____
Ăn cơm xong, Hạ lại ngồi vào bàn học, chuẩn bị làm bài. Cô mở quyển sách lí luận vừa to vừa dày ra, bên trong có kẹp năm tờ A4, mỗi tờ chỉ vỏn vẹn hai câu, câu 1 có 8 điểm là nghị luận xã hội, câu 2 có 12 điểm là nghị luận văn học.
Hạ bắt đầu làm đề đầu tiên, cô gấp đôi tờ đề chỉ để lại hai câu đề như thói quen từ lúc lớp 6 tới giờ. Cô với lấy một tờ giấy 4 mặt chuyên dùng để thi học sinh giỏi, bắt đầu viết: câu 1: "Thách thức lớn nhất của con người là lúc thành công rực rỡ (G.Wells)". Từng dòng chữ nắn nót cứ thế xuất hiện dưới ngòi bút của Hạ, cô viết với một tốc độ khá nhanh, những con chữ cứ thế tuôn trào theo dòng cảm xúc của một cô gái rất yêu Văn.
Cứ thế, Hạ lạc vào trong một thế giới của riêng mình. Từ những vấn đề nóng của thế giới tới đạo đức làm người; từ cách ứng xử của con người tới những điều khiến ai nghe cũng nhức nhối, bất bình. Văn học là thế, nó phản ánh toàn bộ thế giới bao la này và khéo léo tái hiện trong những hồn thơ, hồn văn chương của thi sĩ. Và nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra cái hay, cái đẹp trong tác phẩm và biết bình luận, phê phán cái xấu hoặc tuyên dương cái tốt. Văn học ra đời từ con người, và sinh ra cũng chỉ để thức tỉnh con người mà thôi.
Đồng hồ chỉ 23 giờ 55, đôi mắt Hạ đã không thể nào chống nổi sự quyến rũ của cơn buồn ngủ, nhưng cô vẫn cố lết thân đi rửa mặt, đếm ngược 5 phút tới sinh nhật mình. Sau đi đi ra từ nhà tắm, Hạ mang chiếc bánh sinh nhật nhỏ mua từ siêu thị lúc tối ra, mang lên phòng. Hạ vào ứng dụng đồng hồ đếm ngược, chờ giây phút điểm 00 giờ 00 phút 00 giây.
Thời gian đếm ngược đã hết, đúng 00 giờ 00 phút 00 giây, Hạ chắp hai tay, nhắm mắt lại để ước rồi thổi ngọn lửa nhỏ bé trên cây nến cắm chính giữa bánh. Ngọn lửa phụt tắt trong nụ cười méo xệch của Hạ.
"Chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi, Nguyễn Lê Ngọc Hạ!" Hạ gượng gạo cười, đôi mắt to tròn đen láy giờ đã ầng ậng nước mắt, chỉ còn chực chờ rời xuống khuôn mặt xinh đẹp nửa mếu nửa cười kia. Hạ vội gạt nước mắt, vào Facebook đăng story tấm hình bánh sinh nhật cùng đồng hồ đếm ngược kèm dòng caption:" 17 tuổi đỗ nguyện vọng 1 nhé!"
Xong xuôi, Hạ tắt luôn điện thoại mang đi sạc, cô đi xuống cất bánh vào tủ lạnh để ngày mai ăn sau, rồi Hạ trở về phòng, cất cặp kính đi rồi leo lên giường mà chìm vào giấc mộng, một giấc mộng mà cô muốn biết rằng Phong sẽ chờ đợi mình.
Nhưng Hạ đâu hay...Phong thấy story của cô rồi, Phong còn đang cầm hộp quà ở dưới cửa nhà cô nữa, nhưng không thấy màn hình hiện trạng thái hoạt động được 8 phút rồi...Cậu lại đành trở về nhà, hy vọng cô sẽ mời cậu...
Ít nhất là vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương