Chương 16: Xem sách người lớn một tí nào!

Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình

Thẩm Lưu Quang len lén ở trong lòng nói: đều đã hôn đến như vậy rồi, còn chưa tính là phu thê đích thực sao? Tiểu nhân sâm đỏ mặt, dự định một phen lý luận đàng hoàng với người ta: "Vương gia."

"Hả?", Tiêu Dực đánh gãy lời y, nhẹ nhàng nắm lấy cái mũi nhỏ, "Sao lại khách sáo như vậy?"

Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn đổi giọng, ấp a ấp úng gọi: "Tiêu Dực."

Dung Vương điện hạ không nhanh không chậm nói: "Gọi thẳng đại danh như vậy?"

Suy nghĩ một hồi, Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt, dò xét: "Tiêu công tử?"

Tiêu Dực đưa tay xoa xoa quai hàm y, nhíu mày uy hiếp: "Kêu lại một tiếng."

Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn gọi lại một tiếng: "Tiêu công tử."

Red: đm hài chết toi rồi! =]]]]]]]z

Dung Vương điện hạ áp sát đến, dùng chóp mũi ám muội lướt qua y: "Có tin Tiêu công tử ném ngươi lên giường rồi hung hăng bắt nạt không?"

"Ừa.", Thẩm Lưu Quang lười biếng dang hai tay, một vẻ đợi bị làm thịt: "Phiền Tiêu công tử ném một phen."

Tiêu Dực nói được làm được, trời đất quay cuồng, Thẩm Lưu Quang đã nằm ở trên giường, phía trên còn bị một người khác đè lên.

"Ngươi nặng chết ta rồi!", tiểu nhân sâm ghét bỏ.

Tiêu Dực áp lên thân thể y, đem hai tay cố định trên đỉnh đầu, vẫn xoắn xuýt vấn đề kia: "Ta là ai?"

Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Tiêu công tử."

Tiêu Dực xoa xoa mặt y, ai oán nói: "Ta và ngươi là phu thê hàng thật mà ngươi cư nhiên gọi ta là Tiêu công tử?"

"Ừa.", tiểu nhân sâm gật gù, nghiêm túc nói, "Ta thích gọi như vậy đó, thật êm tai, sau này cứ gọi như vậy đi a ha ha ha đừng đụng ta!!"

Tiêu Dực chọc ngứa y: "Gọi lại một tiếng để ta nghe một chút?"

Thẩm Lưu Quang ngứa đến lăn qua lăn lại, cười đến chảy nước mắt, lắc đầu liên tục, vừa muốn ngăn người quấy rối kia nhưng không với đến được.

"Ai là Tiêu công tử?", Tiêu Dực ghé vào tai y nói.

"Ha ha ha Tiêu Dực ngươi chơi xấu..."

Dung Vương điện hạ mưu mô nói: "Tiêu công tử nhà ngươi liền đam mê chơi xấu."

"Tiêu Dực!", tiểu nhân sâm dùng sức đạp hắn.

Tiêu Dực rốt cuộc cũng buông tha, đem y ôm vào trong ngực: "Gọi ta là gì?"

Mặt Thẩm Lưu Quang còn có chút hồng, thấp giọng thở hổn hển: "Tướng công...."

Dung Vương điện hạ đem người ôm chặt hơn nữa, động tác bình ổn lại, đưa tai đến gần: "Vừa nãy ngươi đang thở dốc, không nghe thấy."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Ngươi khẳng định nghe được."

Dung Vương điện hạ bình tĩnh nói: "Đúng là nghe được, nhưng nghe không rõ."

Thẩm Lưu Quang tức giận chỉ vào hắn: "Ngươi là cố ý, tuyệt đối nghe rõ!"

"Ừm.", Tiêu Dực bắt lấy ngón tay đang chỉ kia, hào phóng thừa nhận: "Là muốn nghe thêm một lần nữa."

Thẩm Lưu Quang: "..."

"Sợ đến ngây người rồi?", Tiêu Dực cưng chiều vò đầu y.

"Ngươi mới sợ á!", Thẩm Lưu Quang nổi giận đùng đùng, cực kỳ thô bạo hô: "Tướng công!"

Tiêu Dực nhịn cười.

"Đó!", tiểu nhân sâm nhắm mắt lại, gào lớn tiếng: "Tướng công!!"

"Phu nhân ngoan.", Dung Vương điện hạ ở bên tai y dụ dỗ nói.

Có vật nhỏ cả ngày đều đi theo sau mông mình, một tiếng lại một tiếng tướng công, cũng thật tốt.

Thật muốn ăn vào.

Tiểu phu nhân của Dung Vương điện hạ thích nhất là cái giường, vì vậy Dung Vương điện hạ khi tỉnh dậy sẽ không gọi y, động tác cũng rất nhẹ.

Chờ đến khi Thẩm Lưu Quang tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Y duỗi cái eo lười biếng, dụi mắt liền muốn xuống giường tìm Tiêu Dực.

Lúc này Tiêu Dực nên ở trong thư phòng đi. Thẩm Lưu Quang dùng nước lạnh rửa mặt, rất có tinh thần, tâm tình tốt mà đi ra cửa. Vừa kéo cửa ra đã bị tráng hán hung thần ác sát dọa cho sợ hết hồn.

*tráng hán: người đàn ông cao to, vạm vỡ khỏe mạnh, dễ hình dung nhất là Trương Phi trong Tam quốc diễn nghĩa á ae! :D

Tráng hán cao một mét chín, thân thể dài rộng, đầu to, mắt lớn, mới nhìn có chút hung ác.

"...", Thẩm Lưu Quang yên lặng một lúc, mở miệng nói: "Xin chào."

"Vâng!", thanh âm như chuông lớn, ù tai nhức óc, thật đáng sợ.

Thẩm Lưu Quang: "..."

Một hồi lâu sau, Thẩm Lưu Quang dừng bước, nhìn cái người phía sau mông mình.

Tráng hán cũng dừng bước, khoanh tay đứng ở một bên.

Thẩm Lưu Quang đắn đo mở miệng: "Thật khéo."

"Vâng!", thanh âm vang dội thật tuyệt phối với thân hình kia.

Thẩm Lưu Quang đau đầu, bên tai vang tiếng ong ong. Ngửa đầu nhìn trời, một hồi sau cái cổ có chút mỏi: "Ngươi là người bên cạnh Tiêu Dực?"

Không nghi ngờ gì nữa, trả lời y lại là một tiếng vang dội: "Vâng!"

Thẩm Lưu Quang tỉnh táo đi về phía trước: "Vậy liền đi theo đi."

Trong thư phòng, tiểu nhân sâm lôi kéo cánh tay Tiêu Dực, một mặt sợ hãi: "Người ở ngoài cửa kia là ai?"

Tiêu Dực bị y chọc cười, giải thích: "Tìm cho ngươi một tùy tùng NHỎ, bảo hộ ngươi."

Thẩm Lưu Quang: "....Qua loa quá đi.."

Hiện tại trong tai còn ong ong ong, như có một bầy ong mật đang ầm ĩ quậy trong đó.

"Không thích?", Dung Vương điện hạ xoay người, giả ngu nói: "Nếu ngươi không thích, ta liền cắt ba tháng tiền của hắn."

Thẩm Lưu Quang giật mình, vội nói: "Thích!"

Vẫn là có tiềm chất làm hiền phi nha.

Thẩm Lưu Quang uyển chuyển nhắc nhở hắn: "Thế nhưng trong phủ ngươi còn có nhiều nha hoàn xinh đẹp như vậy mà..."

Tiêu Dực không biết xấu hổ nói: "Có thể đẹp bằng bản vương?"

Thẩm Lưu Quang lầm bầm ở trong lòng: vậy thì không có...

"Những người công phu cao thì sẽ không có...", Thẩm Lưu Quang dừng lại một chút, hàm súc nói, "Người tương đối dễ nhìn sao?"

Tiêu Dực không có trực tiếp trả lời: "Thật ra A Trực rất dễ nhìn nha."

Thẩm Lưu Quang: "..."

"Vương gia đang xem sách gì vậy?", Thẩm Lưu Quang lúc này mới để ý trên bàn.

"Binh pháp.", Tiêu Dực lạnh nhạt đáp, "Có chút tối nghĩa, nhân lúc ngươi vừa tới, có nhiều chỗ muốn thỉnh giáo ngươi."

Thẩm Lưu Quang vừa nghe đã nhức đầu, lúc này liền ngáp một cái.

"Sách này không tẻ nhạt.", Tiêu Dực như nhìn thấu tâm tư người kia, hôn gò má y một cái.

"Thật không?", Thẩm Lưu Quang có chút ngạc nhiên, tiện tay mở ra, vừa liếc mắt liền mắc cỡ đến đỏ cả mặt, nhanh chóng thu đầu về.

Trên trang sách là hai người đang khỏa thân đồng thời hôn môi!

Cư nhiên xem thứ này? Còn gạt ta cùng xem! Thẩm Lưu Quang thở phì phò đạp bàn xoay người rời đi.

Vừa mới di chuyển đã bị cánh tay người ta kéo lại, chờ y phản ứng lại đã bị ôm vào ngực.

Tiêu Dực không chút khách khí ôm eo y, dựa cằm vào vai người ta: "Nếu đã tới liền cùng xem đi?"

Thẩm Lưu Quang ở trong lồng ngực hắn vùng vẫy, đỏ mặt: "Ta không xem!"

Tiêu Dực không buông tha, kề sát bên tai y nói: "Không xem vậy sao phải lại đây?"

Thẩm Lưu Quang: ".... Là ngươi gạt ta nói không tẻ nhạt."

"Không gạt ngươi, sách này vốn không hề tẻ nhạt.". Sợ y không tin, Tiêu Dực lại bổ sung nói: "Bản vương đã xem một canh giờ rồi."

Thẩm Lưu Quang bị độ vô liêm sỉ của hắn làm cho chấn kinh, đến nửa ngày đều không nói được chữ nào.

Dung Vương điện hạ vui sướng nói: "Không tin thì tự ngươi xem đi."

Thẩm Lưu Quang chặt chẽ nhắm mắt lại: "Không xem! Không xem..."

Tiêu Dực đem y ôm chặt hơn, cố ý nâng sách lên đưa đến trước mắt tiểu nhân sâm.

Thẩm Lưu Quang mắc cỡ che mắt kín mít.

Tiêu Dực kéo tay y xuống, trêu: "Bản vương có thể lĩnh giao ngươi chút vấn đề không?"

Thẩm Lưu Quang mặt đỏ đến mang tai: "Ta làm sao biết được!"

"Nói ví dụ như chỗ này," Tiêu Dực coi như không nghe y nói, tự nhiên đưa tay ra chỉ chỉ, thở dài: "Bản vương nghĩ mãi mà không ra."

Thẩm Lưu Quang đem khuỷu tay đội lên đầu người, không muốn nghe hắn nói chuyện.

Dung Vương điện hạ tốt bụng đề nghị: "Không muốn xem, bản vương nói cho ngươi nghe?"

Thẩm Lưu Quang nhắm mắt lại, đem tay che chặt hai tai.

Dung Vương điện hạ kéo tay y xuống cầm thật chặt, thừa dịp tiểu nhân sâm không thể động đậy liền hôn lên vành tai đỏ rực kia một cái.

Thẩm Lưu Quang: "Tiêu Dực!"

"Ừm.", Dung Vương điện hạ ôn nhu đáp.

Tiểu nhân sâm thở phì phò nói: "Loại sách này có thể tùy tiện xem như vậy sao?"

Dung Vương điện hạ nói chuyện như đúng rồi: "Nhân chi thường tình, vì sao phải che giấu?"

Thẩm Lưu Quang nghe có vẻ không đúng nhưng lại rất thuyết phục, tỉnh táo suy nghĩ một lúc, đột nhiên phản ứng được nó sai chỗ nào, trách cứ: "Muốn xem không phải sẽ lén lút xem sao? Sao nhất định phải kéo người khác xem cùng!"

"Bản vương xem một mình nhiều liền tẻ nhạt.", Tiêu Dực chính trực đáp.

Thẩm Lưu Quang bĩu môi: "Vậy ngươi tìm người khác xem cùng đi."

Lời vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận.

Tiêu Dực áp sát lại gần, nhìn vào mắt y: "Thật sao?"

"Không cho phép, loại sách này sao có thể tùy tiện cùng người khác xem?", Thẩm Lưu Quang một bên mắng chồng, một bên mở mắt ra, sau đó, lời còn dư lại bị kẹt trong cổ họng.

Trang sách trước mắt đều lít nha lít chít chữ, nội dung tẻ nhạt đến không thể nhạt hơn, đơn thuần nghiêm túc.

Âm thanh của Tiêu Dực lại vang lên bên tai: "Tại sao lại không thể tùy tiện xem?"

"Chỗ này lý giải như thế nào đây?", Tiêu Dực nhịn cười, thỉnh giáo người ta.

Thẩm Lưu Quang có chút lúng túng, thấp giọng lầm bầm: "Làm sao ta biết!"

Dung Vương điện hạ cố ý hỏi: "Vừa nãy sao lại phản ứng lớn như vậy?"

Thẩm Lưu Quang bật thốt lên: "Rõ ràng cái ta thấy lúc nãy không phải cái này!"

"Vậy là cái gì?", Tiêu Dực biết rõ còn hỏi: "Có thể khiến ngươi bịt mắt lại?"

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Hai người đang ôm nhau."

Câu kế tiếp thế nào cũng không nói ra được.

Tiêu Dực cười khẽ, vò vò đầu y: "Nghĩ bậy cái gì? Vương phủ sao có thể có loại sách đó?"

Thẩm Lưu Quang có chút không tin, ánh mắt dời lên trên bàn, chồng sách chỉnh tề cao ngất. Sau một hồi lúng túng, đối diện với ánh mắt vô tội của Tiêu Dực.

Thẩm Lưu Quang: "..."

"Cái kia," Thẩm Lưu Quang hắng giọng, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Ngươi vừa mới nói chỗ nào không hiểu?"

"Chỗ này.", Tiêu Dực nói rồi lật qua một trang.

Hình ảnh hai người quấn quýt lấy nhau đột nhiên xuất hiện, không kịp chuẩn bị mà tiến vào tầm mắt tiểu nhân sâm.

Thẩm Lưu Quang nhanh chóng nhắm mắt.

"Lần này thấy rõ không?", Tiêu Dực ở bên tai y cười khẽ, nhìn thấy y thực sự mắc cỡ đến không xong, mới tâm tình tốt thả người ra.

Red: quỳ...

Thẩm Lưu Quang nhanh chóng từ trong ngực hắn nhảy xuống, nhảy một phát cách xa ba thước.

Tiêu Dực buồn cười: "Đề phòng lang sói đây sao?"

Thẩm Lưu Quang mắng to: "Đại sắc lang!"

Mắng xong cảm giác vẫn chưa hả giận, đem cuốn sách trên bàn vo thành ống, gõ trên đầu hắn một cái, dạy dỗ: "Cho ngươi xem loại sách này nè, còn chưa ngại bản thân chưa đủ hư nhược hay sao?"

Dung Vương điện hạ: "..."

Thẩm Lưu Quang phát giận xong, tiện tay ném sách lên bàn. Sách lăn lăn, trang sách lật loạn rốt cục dừng lại, ở một trang nào đó.

Thẩm Lưu Quang vô tình nhìn thoáng qua, liền chấn kinh, trong miệng có thể nhét vừa quả trứng gà, một hồi lâu mới nói: "Vậy mà dùng đến nơi đó sao?!!"

Hoàn chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện