Chương 17: Tư thế hiên ngang

*Gốc là: "涨涨姿势", cái tên kia là mình đoán rồi dịch bừa đó, cầu cao nhân giúp đỡ! T_T

Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình

Vừa nói xong liền thấy bản thân lại thất thố rồi.

"..." Thẩm Lưu Quang quẫn bách quá chừng, luống cuống nói sang chuyện khác: "Lát nữa chúng ta ăn cái gì?"

Tiêu Dực bật cười, nắn nắn quai hàm y: "Có thể đổi mánh nào mới hơn không? Mỗi lần ngươi đều dùng lời này để nói sang chuyện khác."

Thẩm Lưu Quang mạnh miệng: "Ai nói sang chuyện khác chứ?"

Dung Vương điện hạ chậm rãi nói: "Chính là cái đoạn không biết dùng địa phương nào đó."

Thẩm Lưu Quang mặt nổi lên một tầng lại một tầng đỏ, là ngươi cố ý, nhất định cố ý!

"Ừm, chính là dùng nơi đó.", người nào đó cảm thấy thú vị vô cùng ở bên tai y ác ý lặp lại.

Thẩm Lưu Quang bật thốt lên: "Ta cái gì cũng không thấy!"

"Tiểu nhân sâm."

"Hả?", Thẩm Lưu Quang theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ngay cái xuân cung đồ kia, cùng với ánh mắt bỡn cợt.

Thẩm Lưu Quang nhanh chóng cúi đầu, dùng sức quên sạch đi.

"Ngược lại đều đã xem cả rồi.", Dung Vương điện hạ cắn tai y, giật dây nói, "Lại xem một chút nữa đi."

Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Nói bừa, ta quên luôn rồi."

Dung Vương điện hạ chăm chỉ không ngừng: "Vậy thì càng phải xem lại một chút rồi."

Bản xuân cung đồ này nét vẽ thô sơ, khuôn mặt cũng vô cùng đơn giản lấy chấm đen để thay thế, thế nhưng vị trí tư mật lại vẽ chân thật tỉ mỉ vô cùng, Thẩm Lưu Quang mắc cỡ đỏ cả mặt, nói cái gì cũng không chịu xem lần thứ hai.

"Chính là dùng nơi đó", người kia một mực đùa giỡn ác ý trêu chọc bên tai y, "Không phải vậy sao?"

"Làm gì có!", Thẩm Lưu Quang hung hăng đạp hắn một cái, ở trong lồng ngực hắn xụ mặt, không muốn nghe hắn nói chuyện nữa.

Dung Vương điện hạ tâm tình rất tốt, đùa với y: "Nếu không tin, chúng ta thử xem?"

Thẩm Lưu Quang lại vùi đầu vào lồng ngực hắn, gắt gao muốn giấu cả người đi, cũng không biết tại sao mình lại đang tự gây khó dễ cho mình như thế.

"Vì vậy mà chỉ hôn hôn nhẹ mới không tính là phu thê đích thực.", Tiêu Dực nắm chuyện tối hôm qua trêu chọc y.

Thẩm Lưu Quang mặt càng đỏ hơn, cực kì có xu thế muốn đem mình ngạt chết cho rồi.

"Đưa đầu ra một chút,", Tiêu Dực trong lòng bất đắc dĩ, "Không ngạt thở sao?"

Thẩm Lưu Quang làm như không nghe thấy, rúc đầu giả chết.

"Đi ra", Tiêu Dực xoa xoa cái ót của y, dụ dỗ nói: "Đã ném sách đi rồi."

Thẩm Lưu Quang khó chịu lắc đầu: "Có quỷ mới tin ngươi."

Dung Vương điện hạ thở dài: "Một chút tín nhiệm cơ bản đều không có, sau này làm sao qua được ngày dài tháng rộng?"

Thẩm Lưu Quang không khách khí nói: "Không thèm ngươi nữa, đi mà sống chung với cuốn sách kia đi!"

Tiêu Dực thực thương tâm, không nói gì.

Trong phòng an tĩnh một lúc, Thẩm Lưu Quang rốt cục nhịn không được mà ngẩng đầu, quả nhiên không thấy cuốn sách nhỏ kia nữa.

Mà Dung Vương điện hạ một bên kia thực hợp tình hợp lẽ mà ai oán nhìn y, biểu cảm như vừa bị bội tình bạc nghĩa vậy.

Thẩm Lưu Quang tỉnh táo nhìn về phía khác.

Một lát sau, tiểu nhân sâm sờ sờ mũi, chủ động đến gần hắn: "Cuốn sách kia đâu?"

Dung Vương điện hạ vẫn chưa từ bỏ diễn vai bị phản bội.

Thẩm Lưu Quang kéo kéo ống tay hắn, nhanh chóng thấp giọng từ cổ họng phát ra hai chữ: "Tướng công..."

Sau đó, dường như không dừng lại mà tiếp hai chữ: "Sách đâu?"

Tiêu Dực lạnh nhạt nói: "Ném rồi."

"Ném?", Thẩm Lưu Quang mặt biến sắc.

Dung Vương điện hạ trêu ghẹo: "Không nỡ sao?"

Đương nhiên không nỡ, nhìn một chút có thể mở rộng tri thức mà.

"Nhưng bản vương đều đã nhớ kỹ tất cả.", Tiêu Dực ngậm lấy vành tai gần trong gang tấc kia, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.

Tiểu nhân sâm uể oải nói: "Ngươi nhớ kĩ thì ích lợi gì, ta lại không nhớ gì."

"Không thì như vậy đi,", Dung Vương điện hạ hắng giọng, bình tĩnh nói: "Bản vương dạy cho ngươi?"

Một bộ dáng vẻ bản vương đây rất thua thiệt.

Thẩm Lưu Quang sa sút nói: "Không muốn!"

"Bản vương tự mình dạy ngươi," Dung Vương điện hạ tận tình khuyên nhủ người ta: "Tay nắm tay, miệng đối miệng, chân cuốn chân, không phải càng tốt hơn sao?"

Thẩm Lưu Quang: "..."

Thật sự là đưa đùa giỡn lưu manh lên một cảnh giới cao mới.

"Nghĩ hay ghê!", Thẩm Lưu Quang giật giật khóe môi, hung dữ vung tay lên: "Ngươi thật sư xem ta là ngốc?"

"Không có," Dung Vương điện hạ chân thành nói: "Vương phi tự nhiên thông minh lanh lợi."

Thẩm Lưu Quang hắng giọng: "Vậy còn không mau đưa sách cho vương phi thông minh lanh lợi của ngươi?"

Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Vương phi thông minh khẳng định không cần sách."

Thẩm Lưu Quang khóe miệng giật giật: "Tiêu Dực."

"Ừ."

Tiểu nhân sâm mặt đỏ lên, phun ra ba chữ: "Ngươi chờ đó."

Tiêu Dực thong dong nói: "Bản vương chờ."

Tiểu nhân sâm trong lòng len lén nói, chờ vương phi thông minh lanh lợi hảo hảo thương ngươi.

Không biết nghĩ tới điều gì, Thẩm Lưu Quang lại đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Ta sẽ dịu dàng."

Nói xong xách đít bỏ chạy.

Lưu lại Dung Vương điện hạ hỗn độn trong gió trong thời gian thật dài.

A Trực vẫn ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa, chờ thật lâu sau mới thấy Thẩm Lưu Quang từ trong phòng đi ra. Chính xác là thấy vương phi hơi thở hỗn loạn, bước chân bất ổn, khuôn mặt ửng hồng đầy khả nghi, vừa nhìn là vừa mới cùng vương gia hô mưa gọi gió, được rồi, chính là ân ái gì đó.

Thẩm Lưu Quang hắng giọng nói: "Việc kia."

Không đợi y nói xong, A Trực liền kích động đáp: "Vâng!"

"...", Thẩm Lưu Quang bình tĩnh nói: "Nếu vương gia đã an bài ngươi đi theo ta, thì hẳn ngươi nhất định là người lợi hại."

A Trực nghe nói như thế, có chút ngại ngùng: "Công tử là người đầu tiên nói như vậy."

Khóe miệng Thẩm Lưu Quang giật giật, cảm nhận được một luồng không tin tưởng nồng đậm đâu đây.

Sau một hồi, Thẩm Lưu Quang nói: "Ngươi là người của ta, vậy vẫn là người của Tiêu Dực?"

A Trực nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một chút: "Không giống nhau sao?"

"Đương nhiên không giống nhau." Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Ví dụ như hai chúng ta cãi nhau, ngươi sẽ theo ai?"

A Trực không chút do dự nói: "Đương nhiên là công tử, cả phủ này đều theo công tử hết."

Thẩm Lưu Quang hài lòng gật gù, câu tiếp theo chính là: "Tiêu Dực có hay không đã từng nuôi qua nhân sâm khác?"

A Trực chắc chắn nói: "Không có."

Thẩm Lưu Quang chậm rãi đi về phía trước, híp mắt: "Uyển Nhi kia có thân phận gì trong phủ?"

A Trực đi sau y, giải thích: "Nàng là người thái tử đưa tới. Mặt mũi của thái tử, vương gia đương nhiên phải cấp. Nhưng vương gia vẫn luôn lạnh nhạt nàng, cũng không cho nàng bất kỳ danh phận nào. Công tử không cần phải để bụng."

Thì ra lại có chuyện như thế. Thẩm Lưu Quang hướng sang hắn ngoắc ngoắc ngón tay, thần thần bí bí nói: "Khai thật, Tiêu Dực ở bên ngoài rốt cuộc nuôi bao nhiêu người?"

A Trực giật nảy cả mình: "Công tử đều biết?"

Thẩm Lưu Quang híp mắt, hung dữ nói: "Cao thấp mập gầy trắng đen nam nữ?"

A Trực suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Đều có."

Tiểu nhân sâm mũi đỏ lên, muốn khóc!

Vậy mà không kén chọn. Này là muốn bức ta làm gì? Chen chúc sống cùng sao? Đột nhiên thật muốn trốn nhà bỏ đi.

Thẩm Lưu Quang hung hăng khụt khịt một hơi: "A Trực đúng không?"

Âm thanh vang đội của A Trực: "Vâng."

Thẩm Lưu Quang tiến sát lại, thần bí nói: "Giao cho ngươi một chuyện."

Không nghĩ đến mới ngày đầu tiên đã được giao cho trọng trách, a Trực thực kích động, cảm xúc dâng trào, thanh âm lại cao hơn một tầm khác: "Vâng!"

Thẩm Lưu Quang bị chấn động đến suýt không đứng vững được, chậm đến nửa ngày mới bước qua: "Ngươi đã nghe nói qua xuân cung đồ chưa?"

A Trực: "....Nghe qua một ít."

Thẩm Lưu Quang thấp giọng phân phó: "Đi kiếm cho ta một ít, phải đủ tất cả thể loại, làm việc yên lặng, đừng để Tiêu Dực biết."

"Vâng", A trực cúi đầu: "Thuộc hạ một lúc nữa liền đi."

"Hiện tại đi.", Thẩm Lưu Quang suy tư một phen, nhìn về phía trước, ánh mắt thâm trầm: "Không kịp đợi nữa, có khả năng đêm nay sẽ phải dùng đến."

Tiêu Dực cứ như vậy bị đánh giá thấp. Phải giáo dục một phen.

Tiểu nhân sâm trong lòng lén lút lên kế hoạch, Dung Vương điện hạ thân thể yếu đuối, chính mình nhất định sẽ cái kia ở phía trên. Chính là mình ở bên trên nhưng cái gì cũng không biết, như vậy làm sao ở trên giường chinh phục Tiêu Dực đây? Red: vc...

Thông thường, ở phía trên cứ lâu một chút là được. Tiểu nhân sâm nhịn không được mà ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa hưng phấn vừa tự tin, tự tin xong lại thấy có chút căng thẳng, cảm thấy trọng trách trên vai thật nặng nề.

Chờ A Trực vừa đi, phiền phức liền tới.

Thẩm Lưu Quang đã từng phiền muộn qua, tại sao cái quỷ phủ này khắp nơi âm u tử khí lại có một mình Thích Uyển Nhi kia đặc thù, luôn có mặt ở mọi nơi như thế này?

Cách đó không xa, Thích Uyển Nhi một thân trang phục được chăm chút lộng lẫy, từ từ bước chân tản bộ, vừa nhìn là biết đi hướng thư phòng của Tiêu Dực.

Thẩm Lưu Quang coi như không nhìn thấy gì, tỉnh táo đi về phía trước.

Nhưng Thích Uyển Nhi một mực không buông tha, dừng bước, kinh ngạc nhìn y: "Vị công tử này có hơi lạ mắt."

Thẩm Lưu Quang lễ độ nói: "Ta mới đến."

Vốn tưởng rằng nhiều lắm là chào hỏi, sau đó đường ai nấy đi. Không ngờ tới Thích Uyển Nhi nhưng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nhiệt tình nói: "Vương gia thân thể không tốt, ta trong lòng vẫn mong nhớ, chẳng qua canh bồi bổ cho vương gia mới xong, đang muốn đưa cho ngài."

Thẩm Lưu Quang gật gù, ở trong lòng lầm bầm, tẻ nhạt, nói với ta những chuyện này để làm gì?

Nhìn người dáng dấp trắng nõn ôn hòa, Thích Uyển Nhi xác định đây là người mềm yếu, dễ ức hiếp, chẳng buồn diễn nữa. Nàng thu lại nụ cười, ngữ khí thay đổi: "Công tử cùng vương gia tới nay đã biết nhau được bao lâu?"

Không đợi Thẩm Lưu Quang lên tiếng, ả liền giương cao giọng nói: "Ta đã đến quý phủ một thời gian rồi, công tử có biết không?"

Thẩm Lưu Quang tốt tính gật đầu, nghĩ thầm, nhiều hơn một chút tháng cũng có có thể làm cho Tiêu Dực nhìn ngươi đâu.

"Lớn lên cũng không có chỗ nào hơn người," Thích Uyển Nhi trên dưới đánh giá một phen, hừ lạnh: "Vương gia chẳng qua là nhất thời thích mới mẻ thôi, ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận..."

Nữ nhân kia còn đang lải nhải, nói những lời cay nghiệt không rõ là gì. Thẩm Lưu Quang nghe một chút liền mệt, không nhịn được ngáp một cái.

Thích Uyển Nhi biến sắc: "Ngươi!"

"Thật ngại quá," Thẩm Lưu Quang bận bịu thu lại vẻ buồn ngủ, hướng về nàng cười nhạt: "Cô nương tiếp tục đi."

Thích Uyển Nhi cắn răng, qua một hồi lâu mới chậm rãi cong khóe miệng: "Canh sắp nguội, ta phải mang cho vương gia, công tử xin nhường đường một chút."

Rốt cục cũng muốn đi rồi, Thẩm Lưu Quang nghiêng người sang một bên cho nàng bước qua.

Lúc lướt qua nhau, Thích Uyển Nhi đột nhiên "A" một tiếng, tay lệch đi làm bát canh rơi thẳng xuống. Toàn bộ nước canh nóng hổi bắn về phía Thẩm Lưu Quang không lệch phát nào.

Âm thanh bát sứ rơi "xoảng" xuống đất.

"Ai da~", Thích Uyển Nhi biến đổi sắc mặt, quan tâm nói: "Công tử không sao chứ?"

May mà Thẩm Lưu Quang nhanh hơn mới tránh được một kiếp, chỉ bị ướt ống tay áo một chút.

Tiểu nhân sâm sợ nhất là nước nóng, lần này bị dọa không nhẹ, trong lòng vẫn đang sợ hãi mà nhìn mấy mảnh vỡ cũng nước canh vẫn còn đang bốc hơi lên.

"Không có việc gì.", Thẩm Lưu Quang nhanh chóng trở lại bình thường.

Vận khí tốt thật! Trong mắt Thích Uyển Nhi thoáng qua tia lạnh lùng, hư tình giả ý (giả tạo) nói: "Công tử không nóng chứ?"

Thẩm Lưu Quang có ngu ngốc đến mấy cũng có thể cảm nhận được người này đang muốn nhằm vào mình. Tiểu nhân sâm cũng không tính toán làm gì, tốt bụng nói: "Không sao."

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Thích Uyển Nhi tiếc hận nói: "Vương gia thích nhất là vị thuốc này, tiểu nữ lại làm một lần nữa vậy. Công tử vừa tới, có một số việc không biết được, vương gia thân thể yếu đuối, phải kiêng cữ rất nhiều loại đồ vật..."

Sau đó là một hồi thao thao bất tuyệt, một bộ rất hiểu rõ con người của Dung Vương điện hạ.

Thẩm Lưu Quang nhịn xuống kích động muốn ngáp một cái của mình, ánh mắt đơn thuần: "Thì ra A Dực thích những thứ đó à?"

Thích Uyển Nhi nghe hai tiếng "A Dực" liền biến sắc.

"Ta còn tưởng A Dực thích nhất mấy món điểm tâm nhỏ nhỏ kia, mỗi lần đều đút cho hắn ăn.", Thẩm Lưu Quang nói xong lại tỏ vẻ xấu hổ: "A Dực tốt với ta như thế, ta lại không rõ khẩu vị của hắn..."

Một câu lại một câu A Dực, muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

Thích Uyển Nhi lúc này cảm thấy hai tiếng "A Dực" kia cực kì chói tai, sắc mặt ngày càng khó coi.

Thích Uyển Nhi trầm mặt, khinh bỉ nhìn y: "Vương gia là hạng người nào công tử cũng biết đi, y cao quý như vậy làm sao có khả năng cưng chiều một mình ngươi? Công tử bây giờ được sủng ái như vậy, khó tránh đầu óc ngu muội..."

Thẩm Lưu Quang nhìn nước canh đổ đầy đất kia, nhíu mày: "Ngươi cũng biết ta đang được sủng ái?"

Thích Uyển Nhi tự biết mình đuối lý, nhất thời không nói được gì.

Thẩm Lưu Quang không nhanh không chậm nói: "Ta đây đương nhiên tin tưởng cô nương là nhất định không cẩn thận lỡ tay."

Thích Uyển Nhi cắn môi, hừ lạnh một tiếng: "Đắc ý gì chứ, ta là người của thái tử đưa tới."

Thẩm Lưu Quang nhắc nhở: "Đây là Dung vương phủ."

Thích Uyển Nhi nghẹn một cục.

"Còn có," Thẩm Lưu Quang có chút không rõ, thuận miệng hỏi: "Thái tử rất lợi hại sao?"

Thích Uyển Nhi không nghĩ sẽ có người bất kính như thế, lạnh lùng nói: "To gan!"

"Người can đảm là cô nương đi," Thẩm Lưu Quang chậm rãi nói: "Đây là Dung vương phủ, nhưng cố nương một câu lại một câu thái tử, cứ như là đang bảo vệ cho người ta vậy."

Thẩm Lưu Quang dừng một chút, nhìn về phía nàng: "Cô nương là người của ai?"

Thẩm Lưu Quang chỉ thuận miệng hỏi nhưng lại chọt trúng tim đen của người ta. Thích Uyển Nhi mặt trắng bệch, ánh mắt đảo xung quanh, ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu: "Đương nhiên là một lòng hầu hạ Vương gia..."

Thẩm Lưu Quang "ừ" một tiếng: "Biết là tốt."

Thích Uyển Nhi không nghĩ đến người như vậy mà thật khó đối phó, hàn huyên một hai câu liền vội vã lui xuống.

Tiểu nhân sâm nhìn ống tay còn đang ướt cũng mảnh vỡ trên đất, tức giận đùng đùng nghĩ mình hung dữ như vậy là tốt hay không? Đã chọc vào thì dù là Tiêu Dực cũng đều đánh hết.

Con mèo mập nằm dưới tàng cây hóng gió miễn cưỡng trở mình, Thẩm Lưu Quang trong lúc vô tình thoáng nhìn qua, trong mắt sáng ngời, giảo hoạt cười hì hì.

Red: truyện này chưa có drop đâu, tôi lười thôi...

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện