Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Đêm đó, chiếc giường trong phòng Dung Vương điện hạ lung lay không ngừng, thi thoảng còn vang lên tiếng cười cùng âm thanh thở gấp dục cự còn nghênh*.
(*Ý là thèm muốn chết còn bày đặt chống cự! :))
"Khốn nạn...", tiểu nhân sâm sắc mặt ửng hồng, chân vừa đạp vừa liên tục lui về phía đầu giường.
Tiêu Dực đem y ôm lại rồi gãi gãi lên bụng người ta.
"Ha ha ha Tiêu Dực, đừng quấy nữa, mau đi viết kiểm điểm đi!"
Dung Vương điện hạ lại càng tìm chỗ mềm mềm hơn mà hung hăng chọt chọt.
Thẩm Lưu Quang cười đến đau cả bụng, mắt đã ướt mèm: "Ta...ta không phạt ngươi quỳ nữa..."
Sau một phen bận rộn, Thẩm Lưu Quang quần áo xốc xếch ngồi ở trên giường, cái mũi vẫn còn hồng hồng. Dung Vương điện hạ cầm khăn lông ấm lau mặt cho y.
Đem khăn lông lăn loạn xạ trên mặt một vòng, Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Sạch rồi!"
... Tiêu Dực không thèm để ý y kịch liệt phản đối, cẩn thận lau lau một lần nữa.
Rửa mặt xong xuôi, Tiêu Dực chuẩn bị lên giường, ôm vật nhỏ mềm mại kia của hắn đi ngủ.
Thẩm Lưu Quang cảnh giác nhìn hắn: "Dung Vương điện hạ."
Tiêu Dực: "Hả?"
Tiểu nhân sâm tuy rằng không hiểu rõ thế sự, nhưng dù gì cũng đã nghe qua các bản cố sự xưa, hỏi: "Có phải cãi nhau là nên phân phòng ngủ hay không?"
Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Đó là người ta, chúng ta không cần học theo."
Thẩm Lưu Quang suy nghĩ một chút, cảm thấy... hợp lý ghê, liền di chuyển, dời ra một chỗ cho hắn.
Vương gia không khách khí mà bò lên giường, thuận lợi đem người ta ôm vào trong ngực.
Tiểu nhân sâm hung dữ: "Bỏ tay ra!"
Tiêu Dực ngoan ngoãn buông tay, đổi thành dùng chân.
Red: Đm đến quỳ!
Tiểu nhân sâm: "Chân cũng bỏ ra nốt!
Tiêu Dực nhắm mắt lại, làm bộ không nghe rõ y nói, tay men đến bên eo người ta, mơ mơ màng màng nói: "Ngủ ngon."
Ngươi ôm ta cũng ôm! Thẩm Lưu Quang rất nhanh thuyết phục bản thân, lui vào lồng ngực, ôm chặt lấy hắn.
Điều này làm cho giấc ngủ cực kỳ ngon. Ngày hôm sau, tiểu nhân sâm tinh thần hăng hái xách túi đồ chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Dực mặt dày đem người kéo trở vào lòng, chống cằm lên bả vai y: "Đi đâu?"
Thẩm Lưu Quang khí thế hào hùng, khảng khái nói: "Bỏ nhà đi trốn!"
Tiêu Dực: "Tối hôm qua không phải đã đáp ứng bản vương không đi rồi sao?"
Tiểu nhân sâm: "Ta chỉ nói không đi vào tối hôm qua thôi."
"Thật không?", Dung Vương điện hạ chậm rãi nhắc nhở người nào đó, "Tối hôm qua người nói cái gì?"
Thẩm Lưu Quang bật thốt ra: "Ngày mai rồi lại đi."
Lời nói ra khỏi miệng mới phát hiện mình trúng kế. Ngày mai lại hoàn ngày mai, biết đến ngày mai nào. Đợi được đến ngày mai, người này lại sẽ cố tình dùng kế lặp lại cái ngày mai này, sau đó cứ như vậy tuần hoàn.
"Thế ngày mai lại đi vậy." Quả nhiên, Tiêu Dực vây chặt lấy y, khóe môi cong lên.
Thẩm Lưu Quang nghẹn một cục, hồi lâu sau mới rầu rĩ: "Ngươi chơi xấu."
"Ừ.", Tiêu Dực hôn nhẹ lên gò má y, thấp giọng nói: "Vừa chơi xấu vừa ăn vạ, ai bảo bản vương không nỡ xa ngươi."
Mới sáng sớm, nói mấy lời tâm tình này nọ gì chứ...Thẩm Lưu Quang cúi đầu, ngón tay vô thức mà xoắn góc áo.
Tiêu Dực ở bên tai y nói nhỏ: "Bản vương còn có thể vô lại hơn chút nữa, chỉ cần ngươi chịu ở lại."
Khí thế trong lòng liên bị dập tắt, Thẩm Lưu Quang đỏ mặt, thầm mắng mình thật không có tiền đồ.
Qua đến nửa ngày, Thẩm Lưu Quang mới đẩy hắn ra, buồn buồn nói ra vài chữ: "Bỏ trốn."
Dung Vương điện hạ quả nhiên bắt đầu chơi xấu: "Trên người ngươi toàn bạc của ta, trốn với chạy đi đâu?"
Tiểu nhân sâm đem túi tiền nhỏ khí thế hùng hổ ném sang, buồn bực nói: "Cho."
Tiêu Dực tiếp được bạc, ở trong lòng bàn tay vân vê, có chút dở khóc dở cười: "Ngươi lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy?"
"Ngươi quản ta?", Thẩm Lưu Quang hừ một tiếng.
Thanh âm nhẹ như mây của Dung Vương điện hạ truyền đến: "Món điểm tâm trong túi thật giống của ta."
"Cầm!", Thẩm Lưu Quang không khách khí ném qua.
Tiêu Dực vững vàng tiếp được, lại không nhanh không chậm hỏi: "Y phục trên người ngươi có phải cũng là của vương phủ?"
"Cho.", Thẩm Lưu Quang theo bản năng định giơ tay xé quần áo, liền cảm giác không đúng lắm, liền khí phách ném qua mấy lượng bạc: "Nhiêu đó đủ bù trừ rồi."
Tiêu Dực mặt dày nói: "Bù trừ không đủ."
"Ngươi!", Thẩm Lưu Quang không nghĩ đến đường đường là Vương gia mà lại như vậy, nhịn đến nửa ngày, mặt đỏ lên, "Vậy tương lại ta sẽ trả cho ngươi."
Dung Vương điện hạ mới miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.
"Không còn gì chứ?", tiểu nhân sâm đôi mắt đỏ au, cất bước liền đi, chưa được mấy bước thì lại bị người ta ôm từ phía sau.
Thẩm Lưu Quang cắn môi: "Làm sao, còn gì của ngươi nữa ư?"
"Ừ."
Thẩm Lưu Quang một bụng ấm ức: "Vậy ngươi cứ nói, nói xong liền cho ngươi."
Tiêu Dực đem người ôm càng chặt hơn, đến bên tai y nói: "Còn cái đang ôm trong ngực này."
Thẩm Lưu Quang cứng đờ, hồi lâu mới nói: "Ngươi thật vô lại."
"Ừ.", Tiêu Dực ngậm lấy vành tai, âm thanh nhuộm đầy ý cười, "Có cho ta hay không?"
Tiểu nhân sâm từ trong lồng ngực vùng vẫy, mặt đỏ tới mang tai: "Ai, ai là a..."
Câu nói tiếp theo bị chặn ngược trở lại.
Thẩm Lưu Quang mở to mắt, theo bản năng đẩy người ta ra, không ngờ vừa chạm vào hắn thì như trúng bùa vậy, cả thân thể mềm nhũn, chỉ có thể kéo kéo góc áo đối phương, thoạt nhìn không biết là đang muốn đẩy người ra, hay là càng muốn nhiều hơn.
Một lát sau, đôi môi mới hơi tách ra một chút, Tiêu Dực nhẹ lau đi vệt nước trên môi, giọng nói khàn khàn: "Đừng cắn chặt răng như thế."
Mặt Thẩm Lưu Quang càng đỏ hơn, viền mắt cũng hồng đến lợi hại, con ngươi nổi lên một tầng sương mù mông lung, một bộ dạng như bị bắt nạt thê thảm.
Tiêu Dực nhìn dáng vẻ của y liền miệng đắng lưỡi khô, lại hôn lên.
Tiểu nhân sâm theo bản năng nhắm mắt lại, mặc người ta hôn mình. Mơ màng nghĩ đến lời Tiêu Dực vừa nói, ngoan ngoãn mở hàm răng ra.
"A...", một giây sau đó Tiêu Dực liền tiến quân thần tốc, cuốn lấy lưỡi y mà quấn quýt hôn, không có kỹ xảo gì, toàn bộ đều nghe theo bản năng. Chân Thẩm Lưu Quang có chút run, đứng không vững nữa, chỉ có thể dán sát vào hắn, vô thức nắm lấy áo Tiêu Dực. Hôn môi xong, khí tức đều hỗn loạn một cục.
Tiểu nhân sâm thở dốc, gò má nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn ai đó.
Tiêu Dực sờ sờ gò má y, âm thanh vui vẻ: "Hôn môi như vậy có làm đầu bốc hỏa không?"
Tiểu nhân sâm lắc đầu đầu một cái, cả người như sắp bốc cháy, thấp giọng nói: "Ta sẽ bốc hỏa."
Tiêu Dực khẽ cắn vành tai y, ám muội nói nhỏ: "Nếu vậy bản vương giúp ngươi dập lửa."
"Nghĩ hay ghê.", Thẩm Lưu Quang khó chịu nói: "Chúng ta còn chưa làm hòa nha."
Ánh mắt Dung Vương điện hạ đầy ai oán: "Hôn xong liền không cần bản vương nữa phải không?"
"Ừa!", tiểu nhân sâm mạnh mẽ gật đầu.
Dung Vương điện hạ lại nhây như cũ, không đứng đắn nói: "Vậy ngươi không có thoải mái sao?"
Tiểu nhân sâm đỏ mặt lên, đơn giản là che lỗ tai lại.
"Ngươi nói một chút xem," Dung Vương điện hạ kề sát bên tai y, nhỏ giọng nói: "Đây là lần thứ mấy ngươi chiếm tiện nghi của bổn vương rồi?"
Tiểu nhân sâm mới không có, thở phì phò nói: "Cũng không phải một mình ta, đó gọi là chiếm tiện nghi lẫn nhau!"
"Ừm," Tiêu Dực tán thành gật đầu một cái, hôn nhẹ gò má y: "Còn gọi là lưỡng tình tương duyệt."
Thẩm Lưu Quang vô thức cắn môi, nhớ đến nụ hôn vừa rồi, lại đỏ mặt thả môi ra.
Điểm mờ ám ấy rơi vào mắt Tiêu Dực, trong lòng Dung Vương điện hạ lại ngứa ngáy, sờ sờ mũi y hỏi: "Còn tức giận không?"
Tiểu nhân sâm mạnh mẽ gật đầu.
Dung Vương điện hạ ai oán nói: "Người ta hôn nhau xong đều sẽ làm hòa mà."
Thẩm Lưu Quang rộng lượng nói: "Vậy ngươi đi tìm người khác đi."
Tiêu Dực bình tĩnh đổi giọng: "Đương nhiên là ta không đồng ý như vậy, thật quá qua loa."
Thẩm Lưu Quang: "....", bổn nhân sâm chưa từng gặp người trở mặt nhanh như vậy.
Dung Vương điện hạ vô cùng đau lòng: "Những người kia đều chẳng có tí thành ý nào, vậy mà chỉ tính toán dùng hôn hôn giải quyết vấn đề."
Thế nhưng hôn hôn thật sự rất thoải mái. Tiểu nhân sâm trong lòng lén lút nghĩ.
Tiêu Dực không biết xấu hổ nói: "Bản vương cũng không phải loại người như vậy."
Thẩm Lưu Quang chỉ vào hắn, bất bình tức giận: "Ngươi...vô lại nhất rồi!"
"Ừ," Tiêu Dực bắt lấy ngón tay người ta, kinh ngạc nói: "Này đều bị ngươi nhìn ra được sao?"
Thẩm Lưu Quang đấu khẩu không lại hắn, da mặt cũng không dày như vậy, chỉ có thể ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm đầu gối, nghĩ thầm, sao có thể có người như vậy được? Một lát sau, Dung Vương điện hạ tiến sát lại, vò vò đầu y một cái: "Bây giờ còn tức giận sao?"
Thẩm Lưu Quang chôn đầu vào ngực, sau một lúc, lắc lắc đầu.
Tiêu Dực cưỡi khẽ: "Ngươi ngược lại thật dễ dỗ."
Tiểu nhân sâm đứng lên, không khách khí đánh gãy ảo tưởng tươi đẹp của hắn: "Cho ta nhìn giấy viết kiểm điểm của ngươi tối hôm qua một chút."
Dung Vương điện hạ ngoan ngoãn đưa vài tờ giấy cho y.
Thẩm Lưu Quang liếc nhìn một cái, thấy lít nha lít chít chữ liền đau đầu, hắng giọng nói: "Đọc, phải thật biểu cảm vào."
Xem như là thú vui khuê phòng, Dung Vương điện hạ nổi lên một chút ưu tư, giọng thành khẩn mà đau thương....
Mới đọc được hai đoạn đã bị người ta ngắt. Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói : "Nếu có lần sau thì sẽ không đơn giản như vậy đâu!."
Dung Vương điện hạ ném giấy kiểm điểm đi, nghiêm túc nói : "Ừ."
"Đến lúc đó sẽ thật sự phạt quỳ.", Thẩm Lưu Quang thấy không đủ hung tàn, tiếp tục nói : "Hơn nữa trên đầu phải đội một chậu hoa to!"
Dung Vương điện hạ tận lực nhịn cười, thuận theo đạo lý: "Đội ba cái luôn."
Thẩm Lưu Quang : "...."
"Viết nhiều chữ như vậy, có đau tay hay không?", tiểu nhân sâm nói xong liền qua giúp hắn xoa bóp cánh tay.
Red: huhu t gõ chữ cũng mỏi tay mà méo ai care!!! T_T
Tiêu Dực nhìn động tác của y, đáy mắt tràn đầy sự ôn nhu, chỉ muốn đem người này nào nặn khảm vào thân thể mình. Một lúc sau hắn nói : "Tiểu nhân sâm."
"Hả.", Thẩm Lưu Quang đang xoa bóp ngón tay hắn.
Tiêu Dực ôm người vào trong ngực, thấp giọng nói: "Bên ngoài đều nói Dung Vương điện hạ tầm thường tùy tiện, tham mê múa hát sắc đẹp, mê muội đến mất hết ý chí, là phế nhân."
"Câm miệng!", Thẩm Lưu Quang giận dữ đánh gãy lời hắn: "Ai cho phép ngươi tự nói bản thân mình như thế!"
Trong lòng Tiêu Dực ấm áp, lẳng lặng nhìn y, không nói gì nữa.
"Đừng nhìn ta ...", mặt Thẩm Lưu Quang không được tự nhiên, xoắn xoắn ngón tay với nhau, bĩu môi nói: "Sau này tạm thời sẽ thiếu chỗ ở, ngươi có ý định lưu lại thêm nhân khẩu không?"
Tiêu Dực cọ cọ mũi y, trong mắt đầy ý cười: "Ừm, không cần phải đi đâu hết."
Tiểu nhân sâm của hắn, tốt nhất là vĩnh viễn không nên hiểu những thứ này.
"Tiêu Dực." Thẩm Lưu Quang đột nhiên kéo tay áo hắn.
"Hả?"
"Ngươi hiện tại trong lòng ta," tiểu nhân sâm có chút ngượng ngùng, âm thanh thấp đến mức cơ hồ nghe không rõ: "Là tốt nhất..."
Tiêu Dực ngớ ra.
"Chuyện đó...", Thẩm Lưu Quang không tự nhiên nói lảng sang chuyện khác, lớn tiếng nói: "Lát nữa chúng ta ăn cái gì?"
Tiêu Dực không trả lời, hôn ở bên khóe môi y một cái.
Hai người gần nhau trong gang tấc, Thẩm Lưu Quang liền đỏ mặt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng xấu hổ kinh khủng, nhưng vẫn là nhịn không được: "Chúng ta lại như lúc nãy đi."
"Là như thế nào?", Tiêu Dực biết rõ còn hỏi.
Thẩm Lưu Quang cắn môi: "Chính là, hôn..."
Câu này kế tiếp không cách nào mở miệng nói ra được. Thẩm Lưu Quang cắn răng như đưa ra một quyết định rất lớn, nhắm mắt lại, cao giọng nói: "Ta sẽ phụ trách với ngươi!"
Tiêu Dực hôn lên đôi mi run rẩy kia, ý cười trong ánh mắt: "Ừm, ngươi định phụ trách như thế nào?"
Thẩm Lưu Quang nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: "Mua đồ ăn ngon cho ngươi."
Tiêu Dực đem người ôm vào lồng ngực, hôn lên mái tóc mềm mại: "Tốt như vậy sao?"
"Ừm.", tiểu nhân sâm gật gù, cảm thấy mình cực kì tốt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi thích ăn cái gì?"
Tiêu Dực vòng lấy eo người ta, nhếch miệng: "Tiểu nhân sân béo trắng."
Thẩm Lưu Quang giơ tay giữ đầu hắn lại, hung dữ nói: "Nhân sâm ăn nhiều sẽ thượng hỏa!"
Tiêu Dực ngậm lấy môi y, âm thanh phát ra từ kẽ hở: "Ta không sợ."
Tim sắp nhảy ra khỏi ngực rồi!! Thẩm Lưu Quang chống đỡ lồng ngực hắn, thấp giọng nói: "Nhưng ta sợ bốc hỏa..."
Thân thể hiện tại đã nóng như vậy...
"Sau này không được phép hôn hôn như vậy nữa.", tiểu nhân sâm đỏ mặt, thấp giọng nói: "Như vậy chúng ta có thể xem như phu thê thật sự rồi..."
Câu nói kế tiếp ngại ngùng mà không nói ra: ngươi dự định khi nào gả cho ta?
Tiêu Dực sửng sốt một chút, lập tức nhếc miệng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ kia: "Ngươi có phải đối với phu thê đích thực có sự hiểu nhầm rồi không?"
(Hoàn chương 15)