Chương 14: Ngủ một giấc
Edit: Sloth
Beta: RedHorn
Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, Dung Vương điện hạ lẳng lặng đứng, chờ đợi ai đó lên tiếng.
Sau một lúc, Thẩm Lưu Quang rốt cục nhịn không được hỏi: "Ngươi nhận ra ta từ lúc nào? Dung Vương điện hạ thành thậta nói: "Ngay từ lúc đầu."
Thẩm Lưu Quang vuốt vuốt cái chén trên bàn, tùy tiện hỏi: "Ta giả trang kém vậy sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi" Dung Vương điện hạ nói dối không ngượng miệng: "Ngươi ngụy trang có thể nói là sánh với trời, không một kẽ hở".
Thẩm Lưu Quang hắng giọng, giả vờ không quan tâm hỏi: "Có đẹp không?"
Dung Vương điện hạ nhịn cười: "Ừm, đương nhiên là đẹp."
Thẩm Lưu Quang bị thổi phồng đến mức vui vẻ, khóe miệng nhịn không được giơ lên, cảm thấy mình cười quá mức rõ ràng, liền kiềm lại vẻ mặt: "So với những cô nương kia thì sao?"
Dung Vương điện hạ giả ngu: "Những cô nương nào?"
"Thì là..." Thẩm Lưu Quang phồng má, nhớ tới liền tủi thân: "Là những người lúc nãy."
Tiêu Dực chân thành nói: "Không nhìn thấy."
Thẩm Lưu Quang phản ứng lại ngay: "Vậy trước kia thì sao?"
Tiêu Dực suy tư một lúc, mở miệng nói: "Quên rồi."
Thẩm Lưu Quang vẫn không bỏ qua, không chậm không vội hỏi: "Còn những người chưa quên thì sao?"
"..." Tiêu Dực có chút khó đỡ, sau một lát mới bình tĩnh nói: "Không hề nhớ bất kỳ kẻ nào."
"Nói quên liền quên" Thẩm Lưu Quang chậm rãi nói "Vương gia có phải có chút phụ tình không?"
Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Không có ước hẹn lẫn nhau, sao có thể gọi là phụ tình."
Thẩm Lưu Quang híp mắt: "Hẹn ước cái gì?"
Dung Vương điện hạ: "Cái gì cũng không hứa hẹn."
"Thật không?" Thẩm Lưu Quang cuối cùng cũng bỏ qua, hỏi: "Làm thế nào Vương gia nhận ra ta?"
Họ Tiêu thâm tình nghiêm túc nhìn y, chân thành nói: "Trực giác."
Trực giác cái gì chứ, tiểu nhân sâm mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.
Tiêu Dực thừa cơ ngồi vào bên cạnh, một giây sau liền muốn ôm eo người ta, tranh thủ thân thiết.
Tiểu nhân sâm giả bộ nổi giận: "Đứng đó."
Dung Vương điện hạ ngoan ngoãn đứng lại chỗ cũ, còn đứng thẳng tắp.
Thẩm Lưu Quang buồn cười: "Hà khắc như vậy làm gì?"
Dung Vương điện hạ: "..."
"Ta làm gì hung dữ như vậy." Thẩm Lưu Quang tốt bụng nói: "Vương gia chia sẻ với ta chút chuyện vui vẻ đi. Ví dụ như, vị cô nương nào đẹp nhất, vị cô nương nào giọng nói ngọt nhất, với cả vị cô nương nào dáng người đẹp nhất."
Tiêu Dực khó khăn nói: "Làm sao bản vương biết được."
Thẩm Lưu Quang tự động hiểu thành: "Vậy là đều thích, không chọn được."
Dung Vương điện hạ: "..."
Thẩm Lưu Quang khen: "Dung Vương điện hạ quả nhiên đều đem ân huệ chia đều."
Dung Vương điện hạ đau đầu, chỉ muốn lặp tức bắt người ném lên giường.
Tiểu nhân sâm rất có phong thái Vương phi cao ngạo, hung hăng nói: "Ngươi đến chỗ này làm gì?"
Tiêu Dực báo cáo: "Đương nhiên là có công việc."
Thẩm Lưu Quang nhíu mày: "Nghe hát ngắm mỹ nhân."
Sloth: Muốn để "Nghe hát ngắm gái" ghê~
Tiêu Dực: "Con mắt bản vương còn không nhìn thẳng vào họ dù chỉ một chút."
Thẩm Lưu Quang nhạy bén phát hiện được sơ hở trong câu nói này, nhíu mày: "Cho nên ngươi liếc trộm qua?"
Tình huống này, tốt nhất không nên nói chuyện. Dung Vương điện hạ quyết đoán ngậm miệng.
Thẩm Lưu Quang "Hừ" một tiếng.
"..." Dung Vương điện hạ thái độ rất tốt, sám hối cũng đúng lúc đúng chỗ "Là bản vương sai"
Tiểu nhân sâm hắng giọng, hung hãn nói: "Sau này ít đến mấy chỗ phong nguyệt này, ta còn chưa đủ thỏa mãn ngươi sao?"
Dung Vương điện hạ một miếng thịt cũng chưa gặm được: "..."
"Ngươi nói xem ngươi nên làm gì?" Tiểu nhân sâm liếc qua một cái.
Dung Vương điện hạ tự động khắt khe với bản thân: "Viết kiểm điểm, quỳ ván giặt một đêm."
Một đêm...
Thẩm Lưu Quang hết hồn, giật giật khóe miệng: "Một canh giờ là đủ rồi."
Thật sự muốn ta quỳ. Dung Vương điện hạ nghĩ thầm.
"Cái đó..." Thẩm Lưu Quang hắng giọng, xoắn ngón tay: "Ta hung dữ lắm đúng không?"
Tiêu dực dối trá nói: "Không, rất ôn nhu."
Thẩm Lưu Quang vẫn hơi băn khoăn: "Ta hình như có hơi quá."
Dung Vương điện hạ thừa cơ thêm bớt: "Không có gì, chỉ là sẽ đau đầu gối, đi đường không được thôi mà, bản vương chịu được."
Nói xong còn tâm cơ đầy mình vờ ho hai tiếng, chờ người ta đổi ý.
Tiểu nhân sâm quả nhiên đau lòng muốn chết, mày nhăn lại: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Không sao." Tiêu Dực lắc đầu yếu ớt, không biết xấu hổ nói: "Cùng lắm chỉ phế chân thôi."
Thẩm Lưu Quang càng lo hơn, nắm tay hắn kéo kéo: "Tiêu Dực..."
Dung Vương điện hạ nhìn về phía y, chờ y áy náy hôn mình một cái, sau đó thiên thời địa lợi, không khí mập mờ, cả hai cùng lăn lên giường vui vẻ bên nhau.
Thẩm Lưu Quang nghĩ nghĩ, vô cùng tri kỷ nói: "Vậy quỳ xong ta xoa chân giùm ngươi."
Tiêu Dực: "..."
Sau một lát, Thẩm Lưu Quang bước tới, không tự nhiên nói: "Tiêu Dực."
Dung Vương điện hạ dấy lên một tia hy vọng trong lòng.
Tiêu nhân sâm nhoài người đến nói nhỏ bên tai hắn: "Đường đường là Dung Vương điện hạ, lúc quỳ nhớ chọn tư thế ưu nhã một chút."
Dung Vương điện hạ:...
"Còn bản kiểm điểm nhớ phải viết thật dài đó."
Chưa nói dứt lời liền bị người ta ôm ngang lên, Thẩm Lưu Quang theo phản xạ ôm cổ hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Dực mổ lên mổ lên miệng y một cái, giọng ai oán nói: "Về vương phủ quỳ ván giặt."
....
Sau khi trở lại Vương phủ, Dung vương điện hạ mới biết mình vừa đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm.
"Mệt không?" Dung Vương điện hạ thử bắt chuyện.
Thẩm Lưu Quang không thèm để ý hắn.
Dung Vương điện hạ mặt dày nói: "Không thì nghỉ một lát rồi thu dọn tiếp nhé?"
Thẩm Lưu Quang càng hăng tay hơn.
Tiêu Dực: "...Chẳng phải đã nói là quỳ ván giặt sao?"
Thẩm Lưu Quang khịt mũi: "Nhưng mà đột nhiên ta suy nghĩ lại."
Tiêu Dực:...
Trong phòng chợt yên tĩnh một lúc. Tiêu Dực vắt hết óc tìm cách giải thích, Thẩm Lưu Quang vẫn đang thở phì phì thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng, y vẫn nhịn không được, vỗ bàn: "Ngươi trước đây có từng nuôi người nào khác không?"
Tiêu Dực chân thành chỉ tay thề: "Tuyệt đối không có."
"Nuôi thì nuôi", tiểu nhân sâm bình thản nói: "Ta sẽ không tức giận nữa đâu."
Tiêu Dực: "Thực sự không có."
Tiểu nhân sâm trí nhớ cực tốt: "Vậy tại sao Tam hoàng tử lại nói bên cạnh ngươi lại đổi người mới."
Tiêu Dực: "..." Sao vẫn còn nhớ cái của nợ này? =_=||||
Thẩm Lưu Quang híp mắt, giận đùng đùng: "Hơn nữa vẫn thấy buồn chán! Trước đây khẩu vị ngươi nặng lắm hả?"
Dung Vương điện hạ bình tĩnh hỏi y: "Ngươi tin ta hay tin hắn."
Thẩm Lưu Quang bực bội nói: "Hắn."
Tiêu Dực nắm lỗ mũi y, vừa tức vừa muốn cười: "Ăn của ta, ở nhà ta, vậy mà còn dám nói như vậy."
Tiểu nhân sâm khịt mũi: "Bên ngoài ai cũng nói Dung Vương háo sắc."
Tiêu Dực hít một hơi, bình tĩnh hỏi: "Vậy ngươi nghĩ sao?"
Thẩm Lưu Quang trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi hôm nay vừa đi dạo thanh lâu."
Tiêu Dực:...
Thẩm Lưu Quang gay gắt: "Ngươi còn sờ eo ta."
Tiêu Dực choáng váng không biết nói gì.
Cuối cùng, Tiêu Dực tựa bên cạnh nhìn hắn thu dọn đồ đạc.
"Vậy ngươi tính đi đâu?" Tiêu Dực lại gần tìm cách bắt chuyện.
Thẩm Lưu Quang lại tiếp tục bơ hắn.
Tiêu Dực tiếp tục mặt dày nói: "Nói ta nghe xem ngươi tính ở đâu, rảnh rỗi ta tìm ngươi nói chuyện."
Thẩm Lưu Quang ầm ầm dọn đồ càng thêm mạnh bạo.
Tiêu Dực sờ mũi một cái: "Hay là đi ăn trước rồi tính tiếp."
Thẩm Lưu Quang hừ một tiếng, dọn càng nhanh tay.
Tiêu Dực nhìn bao đồ phình to, lẩm bẩm: "Lúc ngươi tới đây đâu có mang nhiều vậy."
Thẩm Lưu Quang ngưng lại, liếc hắn: "Có ý kiến gì không?"
Tiêu Dực lập tức thức thời: "Không dám! Ngươi mang càng nhiều càng tốt."
Một lát sau, Dung Vương điện hạ lại nói: " Tiểu nhân sâm"
Thẩm Lưu Quang không ngẩng đầu hỏi: "Cái gì?"
Tiêu Dực đưa đẩy nói: " Sau này bản vương nhớ ngươi thì phải làm sao đây."
Thẩm Lưu Quang hơi khựng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi nhớ ta thì liên quan gì đến ta."
Tiêu Dực xích lại gần y, nhỏ giọng nói: "Sao lại không liên quan, tim của ta ở chỗ ngươi mà."
Thẩm Lưu Quang đỏ mặt: "Bớt đi"
Phong cách trữ tình không hiệu quả, Dung Vương lại đổi chiến thuật mới: "Ở bên ngoài có rất nhiều mèo, hung dữ cực kỳ, hơn nữa bọn nó đã đói bụng mấy ngày rồi."
Thẩm Lưu Quang lạnh lùng "ừ" một tiếng.
"Hay lắm." Tiêu Dực làm bộ lắc đầu tiếc rẻ "Đi đường nhớ để ý, đi bằng cửa chính ấy."
Thẩm Lưu Quang tức giận đẩy cửa ra, sau đó "a" một tiếng, nhanh chóng đóng cửa lại, lùi trở về.
Tiêu Dực ngồi trên ghế, nhàn nhã vuốt vuốt chén trà, không nhanh không chậm nói: "Quên đồ, hửm?"
Nhìn hắn đùa ác, Thẩm Lưu Quang khẽ cắn môi, không sợ chết đẩy ra khe cửa nhỏ.
Một đôi mắt nhỏ xanh lục phát sáng trong bóng đêm sâu thẳm, ngay cổng quả nhiên có một con mèo béo, hướng về phía Thẩm Lưu Quang vung vẩy cái đệm thịt dưới chân.
Sắc mặt Thẩm Lưu Quang trắng bệch như tờ giấy, đóng rầm cửa lại.
Tiêu Dực nhìn tiểu nhân sâm nhát gan đang sợ hãi, nín cười.
Thẩm Lưu Quang thật cẩn thận mở cửa hé ra một khe nhỏ, hai khối màu xanh ngọc vẫn nằm dưới đất, không xê dịch.
"Đi chỗ khác." Thẩm Lưu Quang nói nhỏ, còn lấy chân đạp đạp nó.
Mèo béo nhấc chân đệm thịt lên, thoải mái ưỡn bụng, rồi ngã chổng vó...
Thẩm Lưu Quang giật mình, rút lẹ cái chân về. Sau đó lặp lại mấy lần nữa, mãi đến lúc Tiêu Dực ở phía sau đứng lên ôm lấy y, đè tay lại.
"Hay là để mai rồi đi?" Dung Vương điện hạ thương lượng.
Thẩm Lưu Quang hắng giọng: "Chắc đành phải vậy."
Dung Vương điện hạ cười lén, bắt đầu thỏa mãn cởi quần áo người ta.
Khóe miệng Thẩm Lưu Quang giật giật, trực tiếp bắt hắn ngồi dưới đèn viết bản kiểm điểm, bộ dáng hung hãn.
Ánh nến lay lắt, Dung Vương điện hạ đoan chính cầm bút viết từng chữ một, thái độ vô cùng nghiêm túc. Thẩm Lưu Quang nằm nhoài lên bàn, nhìn những ngón tay thon dài của hắn, cuối cùng là nhìn chằm chằm gò má người ta sau đó ngẩn người.
Một hồi lâu không có tiếng động, Tiêu Dực ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người đang nằm trên bàn, cười khẽ.
Bé con này hôm nay bùng phát sức chiến đấu chưa từng có, bởi vậy sớm mệt mỏi, bây giờ ngủ gục trên bàn, miệng hơi hé mở.
Tiêu Dực buông bút, xoa đầu y.
"Ưm..." Thẩm Lưu Quang ngủ chưa sâu, hơi động nhẹ liền tỉnh, mơ màng ngẩn đầu, xoa xoa mắt, vô thức nhìn hắn.
"Đi ngủ trước đi." Tiêu Dực xoa nhẹ má y, nhỏ giọng nói "Ngày mai cho ngươi ngắm tiếp."
Tiểu nhân sâm nháy mắt tỉnh táo, hắng giọng: "Ta sợ ngươi lười biếng nên mới giám sát ngươi."
Nghĩ gì vậy, ta không phải muốn ở cùng với ngươi đâu.
Thẩm Lưu Quang miễn cưỡng ngáp một cái, nhìn một mớ giấy trên bàn: "Sao nhiều quá vậy?"
Tiêu Dực vui vẻ chờ hắn khen ngợi sự chân thành của mình.
Thẩm Lưu Quang nheo mắt lại, tâm tư tỉ mỉ đoán: "Viết trôi chảy như vậy, coi bộ rất có kinh nghiệm. Mà đã có kinh nghiệm, nghĩa là hay tái phạm nhiều lần, mà tái phạm nhiều lần, vậy nhất định là từng có người khác."
Tiêu Dực:...
Red: khô lời...
Thẩm Lưu Quang trừng hắn: "Ta phân tích có đúng không?"
"Nói lung tung." Tiêu Dực nhéo mũi y.
Tiểu nhân sâm khịt mũi, nói: "Đừng có nhéo ta, Vương gia tự trọng."
"Vẫn còn giận à?" Tiêu Dực xáp lại gần.
Thẩm Lưu Quang ngẩn ra, quên mất mình tức giận cái gì. Nhưng trực giác nói rằng việc này rất nghiêm trọng, liền tức giận gật đầu một cái.
Tiêu Dực kéo người vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Vậy ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ hết."
Tiểu nhân sâm ngây thơ cho rằng ngủ một giấc chỉ đơn giản là ngủ đúng một giấc. Bởi vậy bực mình: "Ta dễ dụ vậy hả?"
Dung Vương điện hạ không nói gì, ôm người lên, ném lên giường.
Hết chương 14