Tử Diên siết chặt khăn tay hơn, cô đã từng trải qua rất nhiều hoàn cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên được mời đến trạch viên của Thái tử, khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Diêm Hạo vào đại lao, cô không có tâm trí làm bất kỳ chuyện gì nữa. Sáng sớm có người tìm đến nhà cô, cho cô rất nhiều tiền, bảo cô đi đàn một khúc, cô lập tức lấy lý do sức khỏe yếu để từ chối. Mãi cho đến khi những
người đó nói là đi đàn cho Thái tử nghe, cô mới cảm thấy chuyện này quan trọng, vì vậy bèn cho người đi tìm Nhiếp Thầm.
Chỉ cần phủ Thái Nguyên có bất kỳ động thái nào dù nhỏ hay lớn thì bọn họ sẽ nhanh chóng biết được tin tức. Vụ án của Diêm Hạo giúp cô quen biết được những người trong phương giống như Nhiếp Thầm. Mặc dù
cuối cùng Diêm Hạo sẽ bị triều đình trừng trị nhưng đó lại là kết quả tốt nhất dành cho hắn ta. Hắn ta đau khổ nhưng lại vô cùng cảm kích Ngụy đại nhân và Nhiếp Thầm. Không có bọn họ, Diêm Hạo sẽ không có cơ
hội nói ra sự thật, cũng sẽ bị đám người Hàn Ngọc hại chết từ lâu rồi.
Chưa cần nói đến chuyện vụ án này vẫn chưa điều tra xong, cho dù điều tra xong rồi, chỉ cần Ngụy đại nhân và Nhiếp Thầm cần dùng đến cô thì cô sẽ dốc hết sức mình hoàn thành tốt.
Nghĩ đến đây, Tử Diên ngẩng đầu nhìn Tưởng cô nương đang ngồi ngay ngắn. Tưởng cô nương là sư muội của Nhiếp Thầm, đi theo cô vào trạch viên của Thái tử chỉ để đưa tin tức cho Ngụy đại nhân.
“Các cô nương xuống xe đi.”
Xe ngựa dừng lại, phủ Thái tử lập tức có người ra kiểm tra.
Các bà bà bước lên sờ khắp người Tử Diên và Cố Minh Châu một lượt rồi mới gật đầu cho vào.
Cố Minh Châu nhìn đám hộ vệ đứng ngoài cổng, đúng là Thái tử rất cẩn thận, đến phủ Thái Nguyên một chuyện mà gần như dẫn theo một nửa người của Đông cung, thế này không giống đến phủ Thái Nguyên tra án
mà giống đến để hỏi tội Ngụy Nguyên Kham thì đúng hơn.
Với tình hình cũng như dây đàn thế này, có vẻ như ngày nào Ngụy đại nhân cũng bị Thái tử âm thẩm muốn giết chết đến bảy tám lần.
Cố Minh Châu đặt chân vào trạch viên, theo người dẫn đường đi về phía trước.
Vốn dĩ Tử Diên cũng hơi căng thẳng, nhưng thấy Tưởng cô nương vẫn an nhiên như thường thì trái tim cô cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nhiếp Thầm nói cô gái này hơi nhát gan, nhưng sao cô lại cảm thấy Tưởng cô nương này rất giỏi, vốn không cần cô chăm sóc.
Tử Diên vừa nghĩ đến đây thì thấy ma ma quản sự trong phủ Thái tử ra đón: “Mau vào trong hậu trạch thử đàn, lát nữa là đến lượt các ngươi rồi.”
Yến tiệc đã trôi qua được hơn nữa nhưng vẫn chưa chọn ra được nhạc sư, các quân sự đều rốt ruột đứng ngồi không yên hết rồi. Nếu Thái tử không nghe được tiếng đàn mà mình thích thì đám người bọn họ đều sẽ bị
trừng phạt hết lượt.
Khóe miệng giấu dưới lớp mạng che mặt của Cố Minh Châu hơi nhếch lên. Đức hạnh của Thái tử vẫn thể, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không hề thay đổi. Năm đó cô nhận lời mời đến phủ Trưởng công chúa, không hề
biết Thái tử sẽ đến, mãi cho đến khi nhìn thấy có người hầu trong phủ Trưởng công chúa vội vã ôm đàn chạy đến tiền viện, Trưởng công chúa mới cười bảo: “Đột nhiên Thái tử đến, thật khiến cho người ta không kịp
trở tay. Tuy không thể chuẩn bị một bàn của ngon vật lạ nhưng may mà trong phủ có người có sở trường về âm luật, có thể đến góp rượu mua vui.”
Sau đó, câu nói bình thường này của Trưởng công chúa lại bị kẻ khác chụp lên đầu cô, nói là Trưởng công chúa đã sớm có ý chỉ rằng người có sở trường về âm luật đó không phải ai khác mà chính là Châu Như Quân.
Đàn đã được bày sẵn,
Tất cả mọi người đều đang ngồi yên tại vị trí. Khúc nhạc này cô cực kỳ quen thuộc vì cha mẹ thường đàn ở nhà, cô đã thuộc lòng khúc nhạc này rồi.
Cố Minh Châu chỉnh lại tay áo.
Chân tướng sự thật năm đó rốt cuộc là cô vô tình bị Trưởng công chúa lợi dụng, hay là trong lúc mù mờ không rõ, cả Trưởng công chúa và cô đã trở thành con tốt thì trong tay kẻ khác, cho dù thế nào thì chắc chắn đều
sẽ liên quan đến Thái tử.
Đến tận lúc chết, Châu Như Quân vẫn không biết ai là người đã hại mình, bây giờ Cố Minh Châu cô sẽ tìm ra sự thật.
Tối nay cô đến trạch viên của Thái tử không chỉ để đưa tin cho Ngụy đại nhân mà còn muốn tìm hiểu rõ thực hư trong này. Tối nay, người bày ra cục diện chắc chắn đang ở trong phủ Thái tử.
Lát nữa cô sẽ có cơ hội nhìn thấy thủ đoạn của những người tài ẩn nấp bên cạnh Thái tử.
Năm đó cô là một cô gái yếu đuối, đến nay cô vẫn vậy, chỉ là lần này sẽ không để mặc cho kẻ khác nắm giữ, điều khiển nữa.
Rửa tay, chỉnh đàn.
Khúc nhạc mà các cô đang đánh theo cơn gió bay vào trong bữa tiệc.
Thái tử vốn đang trong trạng thái ủ rũ chán chường bỗng hưng phấn trở lại, hai mắt hắn sáng lên. Nhạc sự của hắn đến rồi! Ai nói phủ Thái Nguyên không ai có thể đàn được thất huyền cẩm chứ? Hắn đã nghe nói
người trong phường có nhân tài giấu mình rồi.
“Dựng bình phong, để bọn họ vào đánh đàn.” Thái tử vung tay áo nói với quân sự, trên khuôn mặt lộ vẻ gấp gáp. Hắn đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng có tiếng đàn có thể nghe lọt tai rồi. Sau khi nghe xong khúc nhạc này,
chắc chắn đêm nay hắn có thể ngủ yên giấc.
Quản sự không dám chậm trễ, lập tức cho người dựng bình phong ở hai bên.
Sau khi dựng xong, các cô gái lập tức đi về phía bên này. Bóng dáng các cô gái lướt qua rồi nhanh chóng ngồi xuống phía sau bức bình phong.
Cách một lớp lụa che mặt, Cố Minh Châu nhìn thấy Ngụy đại nhân đang lạnh lùng ngồi cách chỗ cô không xa. Trạch viên của Thái tử nguy nga tráng lệ, xung quanh căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi lớp vải sa màu
thiên thanh. Yến tiệc trên bàn lại càng phong phú hơn, phần lớn quan viên đều đỏ mặt tía tai, hai mắt lim dim.
Nhưng Ngụy đại nhân lại ngồi ở đó một cách ngay ngắn, nhìn thể nào cũng thấy hoàn toàn không ăn nhập với bữa tiệc.
Sau khi mọi người đều đã bước vào cửa, không ít người trong bữa tiệc ngước mắt lên nhìn thử, vậy mà ánh mắt của Ngụy đại nhân lại không hề liếc qua một lần, xem ra lát nữa cô phải dùng chút tâm sức để nhắc nhở
hắn mới được.
Cố Minh Châu nhìn đi chỗ khác, một bóng dáng khác bèn xuất hiện trong mắt cô, đó là Thôi Trinh. Định Ninh hầu cũng không có dấu hiệu say, có lẽ Thôi Trinh cũng đã đoán ra tối nay sẽ xảy ra chuyện nên vẫn giữ sự
tỉnh táo.
Mọi người đều đã yên vị, người hầu cũng đã bày sẵn đàn, đặt lò xông hương. Hương khói lượn lờ khiến con người dễ chịu lan tỏa khắp nơi.
Thái tử vỗ tay.
Âm sắc sâu lắng mà xa xưa của thất huyền cầm lập tức vang lên trong căn phòng lớn.
Sơ Cứu ngửi mùi xông hương, mùi hương này khiến hắn có cảm giác buồn ngủ, sau khi tiếng đàn ấy vang lên, hắn lại càng càng thấy mí mắt mình nặng trĩu.
Tiết mục nhạt nhẽo nhất của bữa tiệc đến rồi, Sơ Cửu đứng đó, đúng lúc cảm thấy mình sắp ngủ gật đến nơi thì có một thứ nhỏ bé gì đó xuyên qua không gian bay đến, Sơ Cửu lập tức chấn động.
Trong lúc mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiếng đàn huyền ảo mơ hồ, một thứ gì đó được bắn ra từ sau lớp bình phong, bay thẳng về phía Ngụy Nguyên Kham.
Sơ Cứu nhanh tay nhanh mắt đưa tay ngăn cản. Ban nãy hắn hơi ngẩn người, may mà kịp thời phát giác ra, không đến nỗi làm mất đi bổn phận của người làm hộ vệ.
Nhưng đúng vào giây phút quan trọng này, hắn nghe thấy Tam gia gõ nhẹ lên mặt bàn.
Sơ Cửu nhất thời không hiểu ý của Tam gia, Tam gia đang bảo hắn đừng quan tâm đến thứ đó hay là đang bảo hắn đừng gây ra động tĩnh đây? Trong lúc nghi ngờ, Sơ Cứu thu tay về, thứ đó bay thẳng đến, không
nghiêng không lệch mà rơi trúng vào chân Ngụy Nguyên Kham, sau đó bật lên rơi vào lòng hắn.
Đó là một viên sỏi nhỏ.
Sơ Cửu suýt nữa dùng hai tay bịt chặt miệng mình. Tam gia bị sao vậy, ngay đến một viên sỏi mà cũng không đón được?
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, lúc phía sau bình phong có động tĩnh thì hắn đã phát giác ra rồi.
Thái tử cho người dựng bình phong, phía dưới trống không, không phải vì ngăn tiếng đàn truyền ra, mà sau khi những cô gái kia ngồi xuống, cô gái ngồi phía sau bức bình phong cách hắn không xa âm thầm thò một
chân ra. Trên chiếc giày thêu hoa màu hồng đặt một viên sỏi nhỏ, sau đó cái chân đó hơi cử động, viên sỏi bay thẳng về phía hắn.
Cái chân đó rất quen thuộc, vừa lớn vừa linh hoạt, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Cho nên hắn đã nhắc nhở Sơ Cửu đừng phát ra tiếng động, ai biết Sơ Cửu lại để mặc cho viên sỏi đó bay đến.
Nhìn viên sỏi bình thường đang ở trong lòng mình, Ngụy Nguyên Kham cười thầm. Mỗi lần gặp cô, hắn sẽ luôn nhận được chút gì đó bất ngờ.
Vừa nghĩ đến đây, tiếng đàn trong phòng đột nhiên thay đổi, dường như là có người đang cố ý đánh sai, rõ ràng là sai nhưng lại sai rất đúng lúc.
Thái tử đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng đàn bèn lập tức mở mắt bật người đứng dậy quát lớn: “Là ai, là ai đang đàn, kẻ nào đang đàn?”
Diêm Hạo vào đại lao, cô không có tâm trí làm bất kỳ chuyện gì nữa. Sáng sớm có người tìm đến nhà cô, cho cô rất nhiều tiền, bảo cô đi đàn một khúc, cô lập tức lấy lý do sức khỏe yếu để từ chối. Mãi cho đến khi những
người đó nói là đi đàn cho Thái tử nghe, cô mới cảm thấy chuyện này quan trọng, vì vậy bèn cho người đi tìm Nhiếp Thầm.
Chỉ cần phủ Thái Nguyên có bất kỳ động thái nào dù nhỏ hay lớn thì bọn họ sẽ nhanh chóng biết được tin tức. Vụ án của Diêm Hạo giúp cô quen biết được những người trong phương giống như Nhiếp Thầm. Mặc dù
cuối cùng Diêm Hạo sẽ bị triều đình trừng trị nhưng đó lại là kết quả tốt nhất dành cho hắn ta. Hắn ta đau khổ nhưng lại vô cùng cảm kích Ngụy đại nhân và Nhiếp Thầm. Không có bọn họ, Diêm Hạo sẽ không có cơ
hội nói ra sự thật, cũng sẽ bị đám người Hàn Ngọc hại chết từ lâu rồi.
Chưa cần nói đến chuyện vụ án này vẫn chưa điều tra xong, cho dù điều tra xong rồi, chỉ cần Ngụy đại nhân và Nhiếp Thầm cần dùng đến cô thì cô sẽ dốc hết sức mình hoàn thành tốt.
Nghĩ đến đây, Tử Diên ngẩng đầu nhìn Tưởng cô nương đang ngồi ngay ngắn. Tưởng cô nương là sư muội của Nhiếp Thầm, đi theo cô vào trạch viên của Thái tử chỉ để đưa tin tức cho Ngụy đại nhân.
“Các cô nương xuống xe đi.”
Xe ngựa dừng lại, phủ Thái tử lập tức có người ra kiểm tra.
Các bà bà bước lên sờ khắp người Tử Diên và Cố Minh Châu một lượt rồi mới gật đầu cho vào.
Cố Minh Châu nhìn đám hộ vệ đứng ngoài cổng, đúng là Thái tử rất cẩn thận, đến phủ Thái Nguyên một chuyện mà gần như dẫn theo một nửa người của Đông cung, thế này không giống đến phủ Thái Nguyên tra án
mà giống đến để hỏi tội Ngụy Nguyên Kham thì đúng hơn.
Với tình hình cũng như dây đàn thế này, có vẻ như ngày nào Ngụy đại nhân cũng bị Thái tử âm thẩm muốn giết chết đến bảy tám lần.
Cố Minh Châu đặt chân vào trạch viên, theo người dẫn đường đi về phía trước.
Vốn dĩ Tử Diên cũng hơi căng thẳng, nhưng thấy Tưởng cô nương vẫn an nhiên như thường thì trái tim cô cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nhiếp Thầm nói cô gái này hơi nhát gan, nhưng sao cô lại cảm thấy Tưởng cô nương này rất giỏi, vốn không cần cô chăm sóc.
Tử Diên vừa nghĩ đến đây thì thấy ma ma quản sự trong phủ Thái tử ra đón: “Mau vào trong hậu trạch thử đàn, lát nữa là đến lượt các ngươi rồi.”
Yến tiệc đã trôi qua được hơn nữa nhưng vẫn chưa chọn ra được nhạc sư, các quân sự đều rốt ruột đứng ngồi không yên hết rồi. Nếu Thái tử không nghe được tiếng đàn mà mình thích thì đám người bọn họ đều sẽ bị
trừng phạt hết lượt.
Khóe miệng giấu dưới lớp mạng che mặt của Cố Minh Châu hơi nhếch lên. Đức hạnh của Thái tử vẫn thể, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không hề thay đổi. Năm đó cô nhận lời mời đến phủ Trưởng công chúa, không hề
biết Thái tử sẽ đến, mãi cho đến khi nhìn thấy có người hầu trong phủ Trưởng công chúa vội vã ôm đàn chạy đến tiền viện, Trưởng công chúa mới cười bảo: “Đột nhiên Thái tử đến, thật khiến cho người ta không kịp
trở tay. Tuy không thể chuẩn bị một bàn của ngon vật lạ nhưng may mà trong phủ có người có sở trường về âm luật, có thể đến góp rượu mua vui.”
Sau đó, câu nói bình thường này của Trưởng công chúa lại bị kẻ khác chụp lên đầu cô, nói là Trưởng công chúa đã sớm có ý chỉ rằng người có sở trường về âm luật đó không phải ai khác mà chính là Châu Như Quân.
Đàn đã được bày sẵn,
Tất cả mọi người đều đang ngồi yên tại vị trí. Khúc nhạc này cô cực kỳ quen thuộc vì cha mẹ thường đàn ở nhà, cô đã thuộc lòng khúc nhạc này rồi.
Cố Minh Châu chỉnh lại tay áo.
Chân tướng sự thật năm đó rốt cuộc là cô vô tình bị Trưởng công chúa lợi dụng, hay là trong lúc mù mờ không rõ, cả Trưởng công chúa và cô đã trở thành con tốt thì trong tay kẻ khác, cho dù thế nào thì chắc chắn đều
sẽ liên quan đến Thái tử.
Đến tận lúc chết, Châu Như Quân vẫn không biết ai là người đã hại mình, bây giờ Cố Minh Châu cô sẽ tìm ra sự thật.
Tối nay cô đến trạch viên của Thái tử không chỉ để đưa tin cho Ngụy đại nhân mà còn muốn tìm hiểu rõ thực hư trong này. Tối nay, người bày ra cục diện chắc chắn đang ở trong phủ Thái tử.
Lát nữa cô sẽ có cơ hội nhìn thấy thủ đoạn của những người tài ẩn nấp bên cạnh Thái tử.
Năm đó cô là một cô gái yếu đuối, đến nay cô vẫn vậy, chỉ là lần này sẽ không để mặc cho kẻ khác nắm giữ, điều khiển nữa.
Rửa tay, chỉnh đàn.
Khúc nhạc mà các cô đang đánh theo cơn gió bay vào trong bữa tiệc.
Thái tử vốn đang trong trạng thái ủ rũ chán chường bỗng hưng phấn trở lại, hai mắt hắn sáng lên. Nhạc sự của hắn đến rồi! Ai nói phủ Thái Nguyên không ai có thể đàn được thất huyền cẩm chứ? Hắn đã nghe nói
người trong phường có nhân tài giấu mình rồi.
“Dựng bình phong, để bọn họ vào đánh đàn.” Thái tử vung tay áo nói với quân sự, trên khuôn mặt lộ vẻ gấp gáp. Hắn đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng có tiếng đàn có thể nghe lọt tai rồi. Sau khi nghe xong khúc nhạc này,
chắc chắn đêm nay hắn có thể ngủ yên giấc.
Quản sự không dám chậm trễ, lập tức cho người dựng bình phong ở hai bên.
Sau khi dựng xong, các cô gái lập tức đi về phía bên này. Bóng dáng các cô gái lướt qua rồi nhanh chóng ngồi xuống phía sau bức bình phong.
Cách một lớp lụa che mặt, Cố Minh Châu nhìn thấy Ngụy đại nhân đang lạnh lùng ngồi cách chỗ cô không xa. Trạch viên của Thái tử nguy nga tráng lệ, xung quanh căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi lớp vải sa màu
thiên thanh. Yến tiệc trên bàn lại càng phong phú hơn, phần lớn quan viên đều đỏ mặt tía tai, hai mắt lim dim.
Nhưng Ngụy đại nhân lại ngồi ở đó một cách ngay ngắn, nhìn thể nào cũng thấy hoàn toàn không ăn nhập với bữa tiệc.
Sau khi mọi người đều đã bước vào cửa, không ít người trong bữa tiệc ngước mắt lên nhìn thử, vậy mà ánh mắt của Ngụy đại nhân lại không hề liếc qua một lần, xem ra lát nữa cô phải dùng chút tâm sức để nhắc nhở
hắn mới được.
Cố Minh Châu nhìn đi chỗ khác, một bóng dáng khác bèn xuất hiện trong mắt cô, đó là Thôi Trinh. Định Ninh hầu cũng không có dấu hiệu say, có lẽ Thôi Trinh cũng đã đoán ra tối nay sẽ xảy ra chuyện nên vẫn giữ sự
tỉnh táo.
Mọi người đều đã yên vị, người hầu cũng đã bày sẵn đàn, đặt lò xông hương. Hương khói lượn lờ khiến con người dễ chịu lan tỏa khắp nơi.
Thái tử vỗ tay.
Âm sắc sâu lắng mà xa xưa của thất huyền cầm lập tức vang lên trong căn phòng lớn.
Sơ Cứu ngửi mùi xông hương, mùi hương này khiến hắn có cảm giác buồn ngủ, sau khi tiếng đàn ấy vang lên, hắn lại càng càng thấy mí mắt mình nặng trĩu.
Tiết mục nhạt nhẽo nhất của bữa tiệc đến rồi, Sơ Cửu đứng đó, đúng lúc cảm thấy mình sắp ngủ gật đến nơi thì có một thứ nhỏ bé gì đó xuyên qua không gian bay đến, Sơ Cửu lập tức chấn động.
Trong lúc mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiếng đàn huyền ảo mơ hồ, một thứ gì đó được bắn ra từ sau lớp bình phong, bay thẳng về phía Ngụy Nguyên Kham.
Sơ Cứu nhanh tay nhanh mắt đưa tay ngăn cản. Ban nãy hắn hơi ngẩn người, may mà kịp thời phát giác ra, không đến nỗi làm mất đi bổn phận của người làm hộ vệ.
Nhưng đúng vào giây phút quan trọng này, hắn nghe thấy Tam gia gõ nhẹ lên mặt bàn.
Sơ Cửu nhất thời không hiểu ý của Tam gia, Tam gia đang bảo hắn đừng quan tâm đến thứ đó hay là đang bảo hắn đừng gây ra động tĩnh đây? Trong lúc nghi ngờ, Sơ Cứu thu tay về, thứ đó bay thẳng đến, không
nghiêng không lệch mà rơi trúng vào chân Ngụy Nguyên Kham, sau đó bật lên rơi vào lòng hắn.
Đó là một viên sỏi nhỏ.
Sơ Cửu suýt nữa dùng hai tay bịt chặt miệng mình. Tam gia bị sao vậy, ngay đến một viên sỏi mà cũng không đón được?
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, lúc phía sau bình phong có động tĩnh thì hắn đã phát giác ra rồi.
Thái tử cho người dựng bình phong, phía dưới trống không, không phải vì ngăn tiếng đàn truyền ra, mà sau khi những cô gái kia ngồi xuống, cô gái ngồi phía sau bức bình phong cách hắn không xa âm thầm thò một
chân ra. Trên chiếc giày thêu hoa màu hồng đặt một viên sỏi nhỏ, sau đó cái chân đó hơi cử động, viên sỏi bay thẳng về phía hắn.
Cái chân đó rất quen thuộc, vừa lớn vừa linh hoạt, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Cho nên hắn đã nhắc nhở Sơ Cửu đừng phát ra tiếng động, ai biết Sơ Cửu lại để mặc cho viên sỏi đó bay đến.
Nhìn viên sỏi bình thường đang ở trong lòng mình, Ngụy Nguyên Kham cười thầm. Mỗi lần gặp cô, hắn sẽ luôn nhận được chút gì đó bất ngờ.
Vừa nghĩ đến đây, tiếng đàn trong phòng đột nhiên thay đổi, dường như là có người đang cố ý đánh sai, rõ ràng là sai nhưng lại sai rất đúng lúc.
Thái tử đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng đàn bèn lập tức mở mắt bật người đứng dậy quát lớn: “Là ai, là ai đang đàn, kẻ nào đang đàn?”
Danh sách chương