Ai nói mắt không biết lừa người.
Mọi chuyện không nhìn đến cùng thì chẳng ai biết là trắng hay đen, thật hay giả.
Giống như lão già ấy từng nói, cho dù thua đến mức chẳng còn lại gì thì trong chớp mắt cũng có thể bay thẳng lên trời, đây chính là tác dụng của mưu sĩ.
Vụ án ở phủ Thái Nguyên, nhìn thì có vẻ như Ngụy Nguyên Kham đã thắng chắc, nhưng phàm là chuyện do con người làm thì đều có thể xảy ra biến chuyển.
Lập trường của Nguy Hoàng hậu và Quý phi, thù hận giữa nhà họ Ngụy và Thái tử có thể lấy ra viết suốt đời.
Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên chắc chắn là để điều tra án ư? Mục đích của hắn có thể là hãm hại Thái tử.
Mặc kệ vụ án này có liên quan đến Thái tử hay không, chỉ cần đến tay Ngụy Nguyên Kham thì chắc chắn có liên lụy.
Chuyện ngựa chiến, quặng sắt là tội danh liên quan đến mưu phản, âm thầm mua bán ngựa chiến đủ để làm lung lay thân phận trữ quân của Thái tử.
Nếu ông ta là Ngụy Nguyên Kham thì sớm đã ra tay vạch kế hoạch rồi, đường đường là con cháu ngoại thích, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm quan phụ mẫu xử lý vụ án đó hay sao?
Không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại trì hoãn không ra tay, một lòng một dạ điều tra manh mối và chứng cứ, thật không hiểu nhà họ Ngụy bồi dưỡng con cháu đời sau kiểu gì.
Từ trước đến nay, người phân biệt rõ mọi chuyện đều không thể sống lâu, ngay cả chuyện nghi kị lừa dối nhau cũng không hiểu thì thảo nào nhà họ Ngụy lại lâm vào hoàn cảnh này. Vốn từng là một dòng họ hiển
hách nhưng lại cam tâm tình nguyện đứng sau để đương kim Thánh thượng bước lên ngai vàng, cuối cùng lại bị nghi kị, vứt bỏ.
Thân tiên sinh lắc đầu rồi vứt quân cờ trong tay vào hộp đựng.
“Tiên sinh.” Tùy từng bước lên nhỏ giọng bẩm báo: “Bên phía nha phủ nhận được tin tức về Triệu nhị lão gia rồi.”
Thân tiên sinh: “Có bất thường gì không?”
Tùy tùng lắc đầu: “Không ạ, Lục Thận Chi đang chuẩn bị đưa người ra ngoài thành xem xét.”
Vậy là đúng rồi, dù có là ai, khi nhìn thấy một miếng mồi ngon được bày ra như thế thì đều sẽ cắn thôi, cho dù Lục Thận Chi sẽ hơi nghi ngờ nhưng vẫn sẽ đi, cùng lắm là đến hỏi Ngụy Nguyên Kham, nếu như không
nhận được câu trả lời của Ngụy Nguyên Kham thì kiểu gì cũng sẽ đến tận nơi xem xét, chỉ cần Lục Thận Chi ra tay thì coi như là đã trúng kế rồi.
“Trông chừng cho kỹ.” Thân tiên sinh bưng chén trà lên uống.
Tùy từng nói nhỏ: “Nếu Lục Thận Chi không đưa binh mã đi thì sao?”
Thân tiên sinh mỉm cười: “Nghi phạm có manh mối, không đưa binh mã đi bắt thì còn muốn làm gì? Nếu nha môn không có động tĩnh, ngươi hãy cầm lệnh bài của Thái tử đi bắt.”
“Nhà họ Ngụy thua chắc rồi.” Thân tiên sinh đứng dậy mở cửa sổ nhìn hoa đình ồn ào nhộn nhịp: “Nếu Ngụy Nguyên Kham còn ở đây thì còn có thể thử cố gắng xoay chuyển tình thế, hắn không ở đây... Đợi đến khi
hắn bừng tỉnh thì thời cơ đã qua, cũng coi như ta đã báo thù được cho Hàn Ngọc rồi.”
Đợi đến khi thế cục đã định thì ông ta sẽ bảo Hàn Ngọc khai nhận Ngụy Nguyên Kham đã chỉ đạo hãm hại Thái tử như thế nào.
Thân tiên sinh thở dài: “Ván cờ hay như thế này mà không có đối thủ, thật là buồn tẻ, cho dù Ngụy Nguyên Kham có thể tránh được thì không chắc ta còn có người thay thế đợi hắn.”
Ngụy Nguyên Kham ngồi uống trà trong tiệc rượu, các quan viên trong bữa tiệc đều đến mời rượu hắn, nếu cứ thế này thì có lẽ phải ở đây cả buổi tối mất.
Có khoảng năm, sáu hộ vệ trông chừng hắn rất chặt, không ai quan tâm hắn làm gì trong bữa tiệc, nhưng chỉ cần hắn rời khỏi vị trí thì lập tức sẽ có kẻ bám theo.
Thái tử nôn nóng ra tay rồi.
Ngụy Nguyên Kham gõ nhẹ lên mặt bàn, Sơ Cửu lập tức tiến lại: “Tam gia.”
“Mấy người Trương Đồng vẫn chưa đến đưa tin à?” Ngụy Nguyên Kham nhẩm tính giờ, ám vệ cũng nên có động tĩnh rồi. Mặc dù nói không thể dễ dàng điều động tướng nhà, nhưng vào thời điểm then chốt, cho dù
phải mạo hiểm thì cũng phải đến đưa tin. Hắn để Trương Đồng ở bên ngoài chính là do Trương Đồng suy nghĩ rõ ràng, không giống Sơ Cửu chỉ biết nghĩ đến con gà đen.
Sơ Cửu lắc đầu: “Chưa ạ, vẫn im lặng, có lẽ Lục đại nhân cảm thấy vẫn có thể khống chế được tình hình.” Nếu không thì Trương Đồng đã ra tay rồi.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, đúng là Lục Thận Chi rất thông minh, nhưng nếu nói đến bản lĩnh khống chế đại cục thì vẫn chưa thành thục, trừ khi có cô ấy ở ngoài giúp đỡ.
Sóng yên biển lặng như thế này, cho dù không nhận được tin tức thì hắn cũng biết được hiện giờ đang xảy ra tình thế gì, người của Thái tử đang âm thầm làm những thủ đoạn không thể cho người khác biết.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu: “Lấy thứ mà ta bảo người chuẩn bị đến đây.” Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng vào việc lớn.
Bên ngoài thành Thái Nguyên, Lục Thận Chi dẫn theo người dân tiếp cận ngọn núi. Người của nha môn có thân thủ không tốt, nhưng hộ vệ mà Ngụy đại nhân để lại lại có thể xâm nhập vào để dò xét mà không ai hay
biết.
Trương Đồng: “Lưng núi phía Đông, trong chiếc chòi mà thợ săn dựng lên có động tĩnh. Cho dù bọn ta có thân thủ tốt thì cũng không thể tiếp cận thêm được nữa, sẽ khiến người bên trong phát giác.”
Bọn họ truy tìm dấu vết cả dọc đường, từ vết chân để lại, có thể thấy trong chòi có hai người, một người có võ công không kém hắn, không phải tội phạm bình thường. Người như vậy còn có thể để Triệu nhị lão gia
chạy ra ngoài cầu cứu, vậy chắc chắn đây là một cái bẫy.
Lục Thận Chi nuốt nước bọt để cổ họng khỏi khô rát, xem ra bọn họ đoán không sai: “Ta sẽ cho nha sai tiếp tục đi sang phía Tây ngọn núi tìm kiếm, cố gắng tìm kiếm chậm một chút, như vậy có thể kéo dài thời gian.”
Người đang ở phía Đông ngọn núi, vậy thì bọn họ không đi nữa, người của Thái tử cũng không có lý do đến tiếp quản, bởi dù sao thì không phải bọn họ không tìm, chỉ là nhất thời không tìm ra thôi.
Trương Đồng gật đầu, hiếm khi thấy Lục đại nhân nghĩ được ra biện pháp hay như thế này, mới đó đã làm rõ được tình hình thực tế rồi, vậy là hắn có thể gửi tin tức cho Tam gia rồi.
Lục Thận Chi: “Vẫn còn một chuyện cần các ngươi đi làm.”
Trương Đồng nhìn Lục Thận Chi. Lục đại nhân trở nên tự tin như thế từ bao giờ vậy? Trước đây lúc công tử bảo hắn ở lại giúp đỡ, Lục đại nhân luôn không nói không rằng, dường như bọn hắn chính là mấy thứ đồ
sành sứ quy hiểm chỉ có thể trưng bày, nâng niu chứ không dám dùng, sợ sẽ làm vỡ.
Không biết vì cớ gì mà bỗng nhiên Lục đại nhân lại được khai thông đầu óc, biết được cách chung sống với mấy người bọn hắn.
Lục Thận Chi nói tiếp: “Tưởng cô nương đó nói rất có lý, trước đây Tam gia cũng để ta đi điều tra chuyện của Uông Đạo Xương, mặc dù Uông Đạo Xương không có người nhà nhưng hắn có chị dâu sống ở thôn Tam Lý
ngoài thành. Các ngươi nhanh nhẹn, âm thầm đến đó xem thử xem sao.”
Hóa ra là Tưởng cô nương, chính là người mà hắn phải người “trông chừng” đấy à? Đương nhiên, nói thì là “trông chừng” nhưng thực chất là âm thầm bảo vệ. Lần này, trước khi Tam gia tham gia yến tiệc còn dặn dò
bọn hắn phải trông thật kỹ.
Trương Đồng nhìn Lục Thận Chi với vẻ sâu xa, Lục đại nhân có biết “Tưởng cô nương” chính là vị đại tiểu thư đó không? Chắc Lục đại nhân không có con mắt tinh tường ấy đầu, nếu không phải Tam gia phái bọn hắn
đi làm việc thì bọn hắn cũng không nhận ra điểm then chốt bên trong.
Mặc dù vị đại tiểu thư đó không hề tầm thường trong lòng Tam gia, nhưng Trương Đồng thông minh hơn Sơ Cứu, biết chuyện gì là quan trọng nhất, không phân biệt đâu là chủ đầu là thứ, hắn không thể chăm chăm
nghe theo sự sắp xếp của vị đại tiểu thư đó được.
Chuyện của Tam gia lúc nào cũng phải xếp hàng đầu.
Trương Đồng: “Ta đi gửi tin tức cho Tam gia trước đã.”
Lục Thận Chi vừa đi xuống núi vừa nói: “Sẽ có người đi thay.”
“Ai?” Trương Đồng vô thức hỏi, còn ai có thân thủ tốt hơn bọn hắn chứ? Không đưa được tin tức vào bên trong, phải xâm nhập vào trạch viên của Thái tử, trong trạch viện đó hộ vệ có ở khắp nơi, rất khó để ra vào mà
không ai biết, huống hồ là còn phải tiếp cận Tamgia.
Lục Thận Chi: “Tưởng cô nương.”
“Tưởng cô nương có thể vào ư?” Trương Đồng truy hỏi.
Lục Thận Chi: “Trạch viên của Thái tử cần có người vào đánh đàn, đúng lúc bọn chúng lại tìm đến Tử Diên cô nương, Trưởng cô nương sẽ đi theo Tử Diên cô nương vào trạch viền ấy, tìm cơ hội gửi tin tức cho Ngụy đại
nhân.”
Lục Thận Chi nói xong bèn thở dài: “Vốn không nên để một cô gái yếu đuối phải trải qua nguy hiểm, nhưng bên phía chúng ta cũng cần phải hành động thật nhanh chóng, cố gắng nắm được nhiều manh mối, tránh
cho Ngụy đại nhân rơi vào thế bị động.
Trương Đồng nhìn về phía sau, các huynh đệ của hắn đều ở đó đợi hẳn hạ lệnh.
“Tưởng cô nương” có thể làm được không? Trương Đồng hơi nghi ngờ. “Tưởng cô nương” từng ở nhà họ Triệu cứu Tam gia, từ điểm này có thể thấy... ít nhất “Tưởng cô nương” không phải là một cô gái yếu đuối.
Trương Đồng đi theo Lục Thận Chi xuống núi, cưỡi ngựa vào thành, rồi lại vòng vèo qua mấy con phố, cuối cùng nhìn thấy bên ngoài một trạch viên có một chiếc xe ngựa.
Sau đó có hai cô gái đi từ trong trạch viền ra, hai người đều đeo mũ vải sa trùm đầu. Cô gái mặc váy áo màu xanh chậm rãi đi phía trước, đi đến chỗ xe ngựa thì có người đỡ lên xe.
Dường như phát hiện ra bọn hắn, ngón tay thon dài vén rèm xe lên, sau đó lại buông xuống, như đang chào bọn hắn.
“Tưởng cô nương” thoắt cái như đã biến thành người khác vậy, Trương Đồng hơi ngẩn người...
Có lẽ là có thể làm được.
Mọi chuyện không nhìn đến cùng thì chẳng ai biết là trắng hay đen, thật hay giả.
Giống như lão già ấy từng nói, cho dù thua đến mức chẳng còn lại gì thì trong chớp mắt cũng có thể bay thẳng lên trời, đây chính là tác dụng của mưu sĩ.
Vụ án ở phủ Thái Nguyên, nhìn thì có vẻ như Ngụy Nguyên Kham đã thắng chắc, nhưng phàm là chuyện do con người làm thì đều có thể xảy ra biến chuyển.
Lập trường của Nguy Hoàng hậu và Quý phi, thù hận giữa nhà họ Ngụy và Thái tử có thể lấy ra viết suốt đời.
Ngụy Nguyên Kham đến phủ Thái Nguyên chắc chắn là để điều tra án ư? Mục đích của hắn có thể là hãm hại Thái tử.
Mặc kệ vụ án này có liên quan đến Thái tử hay không, chỉ cần đến tay Ngụy Nguyên Kham thì chắc chắn có liên lụy.
Chuyện ngựa chiến, quặng sắt là tội danh liên quan đến mưu phản, âm thầm mua bán ngựa chiến đủ để làm lung lay thân phận trữ quân của Thái tử.
Nếu ông ta là Ngụy Nguyên Kham thì sớm đã ra tay vạch kế hoạch rồi, đường đường là con cháu ngoại thích, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm quan phụ mẫu xử lý vụ án đó hay sao?
Không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại trì hoãn không ra tay, một lòng một dạ điều tra manh mối và chứng cứ, thật không hiểu nhà họ Ngụy bồi dưỡng con cháu đời sau kiểu gì.
Từ trước đến nay, người phân biệt rõ mọi chuyện đều không thể sống lâu, ngay cả chuyện nghi kị lừa dối nhau cũng không hiểu thì thảo nào nhà họ Ngụy lại lâm vào hoàn cảnh này. Vốn từng là một dòng họ hiển
hách nhưng lại cam tâm tình nguyện đứng sau để đương kim Thánh thượng bước lên ngai vàng, cuối cùng lại bị nghi kị, vứt bỏ.
Thân tiên sinh lắc đầu rồi vứt quân cờ trong tay vào hộp đựng.
“Tiên sinh.” Tùy từng bước lên nhỏ giọng bẩm báo: “Bên phía nha phủ nhận được tin tức về Triệu nhị lão gia rồi.”
Thân tiên sinh: “Có bất thường gì không?”
Tùy tùng lắc đầu: “Không ạ, Lục Thận Chi đang chuẩn bị đưa người ra ngoài thành xem xét.”
Vậy là đúng rồi, dù có là ai, khi nhìn thấy một miếng mồi ngon được bày ra như thế thì đều sẽ cắn thôi, cho dù Lục Thận Chi sẽ hơi nghi ngờ nhưng vẫn sẽ đi, cùng lắm là đến hỏi Ngụy Nguyên Kham, nếu như không
nhận được câu trả lời của Ngụy Nguyên Kham thì kiểu gì cũng sẽ đến tận nơi xem xét, chỉ cần Lục Thận Chi ra tay thì coi như là đã trúng kế rồi.
“Trông chừng cho kỹ.” Thân tiên sinh bưng chén trà lên uống.
Tùy từng nói nhỏ: “Nếu Lục Thận Chi không đưa binh mã đi thì sao?”
Thân tiên sinh mỉm cười: “Nghi phạm có manh mối, không đưa binh mã đi bắt thì còn muốn làm gì? Nếu nha môn không có động tĩnh, ngươi hãy cầm lệnh bài của Thái tử đi bắt.”
“Nhà họ Ngụy thua chắc rồi.” Thân tiên sinh đứng dậy mở cửa sổ nhìn hoa đình ồn ào nhộn nhịp: “Nếu Ngụy Nguyên Kham còn ở đây thì còn có thể thử cố gắng xoay chuyển tình thế, hắn không ở đây... Đợi đến khi
hắn bừng tỉnh thì thời cơ đã qua, cũng coi như ta đã báo thù được cho Hàn Ngọc rồi.”
Đợi đến khi thế cục đã định thì ông ta sẽ bảo Hàn Ngọc khai nhận Ngụy Nguyên Kham đã chỉ đạo hãm hại Thái tử như thế nào.
Thân tiên sinh thở dài: “Ván cờ hay như thế này mà không có đối thủ, thật là buồn tẻ, cho dù Ngụy Nguyên Kham có thể tránh được thì không chắc ta còn có người thay thế đợi hắn.”
Ngụy Nguyên Kham ngồi uống trà trong tiệc rượu, các quan viên trong bữa tiệc đều đến mời rượu hắn, nếu cứ thế này thì có lẽ phải ở đây cả buổi tối mất.
Có khoảng năm, sáu hộ vệ trông chừng hắn rất chặt, không ai quan tâm hắn làm gì trong bữa tiệc, nhưng chỉ cần hắn rời khỏi vị trí thì lập tức sẽ có kẻ bám theo.
Thái tử nôn nóng ra tay rồi.
Ngụy Nguyên Kham gõ nhẹ lên mặt bàn, Sơ Cửu lập tức tiến lại: “Tam gia.”
“Mấy người Trương Đồng vẫn chưa đến đưa tin à?” Ngụy Nguyên Kham nhẩm tính giờ, ám vệ cũng nên có động tĩnh rồi. Mặc dù nói không thể dễ dàng điều động tướng nhà, nhưng vào thời điểm then chốt, cho dù
phải mạo hiểm thì cũng phải đến đưa tin. Hắn để Trương Đồng ở bên ngoài chính là do Trương Đồng suy nghĩ rõ ràng, không giống Sơ Cửu chỉ biết nghĩ đến con gà đen.
Sơ Cửu lắc đầu: “Chưa ạ, vẫn im lặng, có lẽ Lục đại nhân cảm thấy vẫn có thể khống chế được tình hình.” Nếu không thì Trương Đồng đã ra tay rồi.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, đúng là Lục Thận Chi rất thông minh, nhưng nếu nói đến bản lĩnh khống chế đại cục thì vẫn chưa thành thục, trừ khi có cô ấy ở ngoài giúp đỡ.
Sóng yên biển lặng như thế này, cho dù không nhận được tin tức thì hắn cũng biết được hiện giờ đang xảy ra tình thế gì, người của Thái tử đang âm thầm làm những thủ đoạn không thể cho người khác biết.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu: “Lấy thứ mà ta bảo người chuẩn bị đến đây.” Bất cứ lúc nào cũng có thể dùng vào việc lớn.
Bên ngoài thành Thái Nguyên, Lục Thận Chi dẫn theo người dân tiếp cận ngọn núi. Người của nha môn có thân thủ không tốt, nhưng hộ vệ mà Ngụy đại nhân để lại lại có thể xâm nhập vào để dò xét mà không ai hay
biết.
Trương Đồng: “Lưng núi phía Đông, trong chiếc chòi mà thợ săn dựng lên có động tĩnh. Cho dù bọn ta có thân thủ tốt thì cũng không thể tiếp cận thêm được nữa, sẽ khiến người bên trong phát giác.”
Bọn họ truy tìm dấu vết cả dọc đường, từ vết chân để lại, có thể thấy trong chòi có hai người, một người có võ công không kém hắn, không phải tội phạm bình thường. Người như vậy còn có thể để Triệu nhị lão gia
chạy ra ngoài cầu cứu, vậy chắc chắn đây là một cái bẫy.
Lục Thận Chi nuốt nước bọt để cổ họng khỏi khô rát, xem ra bọn họ đoán không sai: “Ta sẽ cho nha sai tiếp tục đi sang phía Tây ngọn núi tìm kiếm, cố gắng tìm kiếm chậm một chút, như vậy có thể kéo dài thời gian.”
Người đang ở phía Đông ngọn núi, vậy thì bọn họ không đi nữa, người của Thái tử cũng không có lý do đến tiếp quản, bởi dù sao thì không phải bọn họ không tìm, chỉ là nhất thời không tìm ra thôi.
Trương Đồng gật đầu, hiếm khi thấy Lục đại nhân nghĩ được ra biện pháp hay như thế này, mới đó đã làm rõ được tình hình thực tế rồi, vậy là hắn có thể gửi tin tức cho Tam gia rồi.
Lục Thận Chi: “Vẫn còn một chuyện cần các ngươi đi làm.”
Trương Đồng nhìn Lục Thận Chi. Lục đại nhân trở nên tự tin như thế từ bao giờ vậy? Trước đây lúc công tử bảo hắn ở lại giúp đỡ, Lục đại nhân luôn không nói không rằng, dường như bọn hắn chính là mấy thứ đồ
sành sứ quy hiểm chỉ có thể trưng bày, nâng niu chứ không dám dùng, sợ sẽ làm vỡ.
Không biết vì cớ gì mà bỗng nhiên Lục đại nhân lại được khai thông đầu óc, biết được cách chung sống với mấy người bọn hắn.
Lục Thận Chi nói tiếp: “Tưởng cô nương đó nói rất có lý, trước đây Tam gia cũng để ta đi điều tra chuyện của Uông Đạo Xương, mặc dù Uông Đạo Xương không có người nhà nhưng hắn có chị dâu sống ở thôn Tam Lý
ngoài thành. Các ngươi nhanh nhẹn, âm thầm đến đó xem thử xem sao.”
Hóa ra là Tưởng cô nương, chính là người mà hắn phải người “trông chừng” đấy à? Đương nhiên, nói thì là “trông chừng” nhưng thực chất là âm thầm bảo vệ. Lần này, trước khi Tam gia tham gia yến tiệc còn dặn dò
bọn hắn phải trông thật kỹ.
Trương Đồng nhìn Lục Thận Chi với vẻ sâu xa, Lục đại nhân có biết “Tưởng cô nương” chính là vị đại tiểu thư đó không? Chắc Lục đại nhân không có con mắt tinh tường ấy đầu, nếu không phải Tam gia phái bọn hắn
đi làm việc thì bọn hắn cũng không nhận ra điểm then chốt bên trong.
Mặc dù vị đại tiểu thư đó không hề tầm thường trong lòng Tam gia, nhưng Trương Đồng thông minh hơn Sơ Cứu, biết chuyện gì là quan trọng nhất, không phân biệt đâu là chủ đầu là thứ, hắn không thể chăm chăm
nghe theo sự sắp xếp của vị đại tiểu thư đó được.
Chuyện của Tam gia lúc nào cũng phải xếp hàng đầu.
Trương Đồng: “Ta đi gửi tin tức cho Tam gia trước đã.”
Lục Thận Chi vừa đi xuống núi vừa nói: “Sẽ có người đi thay.”
“Ai?” Trương Đồng vô thức hỏi, còn ai có thân thủ tốt hơn bọn hắn chứ? Không đưa được tin tức vào bên trong, phải xâm nhập vào trạch viên của Thái tử, trong trạch viện đó hộ vệ có ở khắp nơi, rất khó để ra vào mà
không ai biết, huống hồ là còn phải tiếp cận Tamgia.
Lục Thận Chi: “Tưởng cô nương.”
“Tưởng cô nương có thể vào ư?” Trương Đồng truy hỏi.
Lục Thận Chi: “Trạch viên của Thái tử cần có người vào đánh đàn, đúng lúc bọn chúng lại tìm đến Tử Diên cô nương, Trưởng cô nương sẽ đi theo Tử Diên cô nương vào trạch viền ấy, tìm cơ hội gửi tin tức cho Ngụy đại
nhân.”
Lục Thận Chi nói xong bèn thở dài: “Vốn không nên để một cô gái yếu đuối phải trải qua nguy hiểm, nhưng bên phía chúng ta cũng cần phải hành động thật nhanh chóng, cố gắng nắm được nhiều manh mối, tránh
cho Ngụy đại nhân rơi vào thế bị động.
Trương Đồng nhìn về phía sau, các huynh đệ của hắn đều ở đó đợi hẳn hạ lệnh.
“Tưởng cô nương” có thể làm được không? Trương Đồng hơi nghi ngờ. “Tưởng cô nương” từng ở nhà họ Triệu cứu Tam gia, từ điểm này có thể thấy... ít nhất “Tưởng cô nương” không phải là một cô gái yếu đuối.
Trương Đồng đi theo Lục Thận Chi xuống núi, cưỡi ngựa vào thành, rồi lại vòng vèo qua mấy con phố, cuối cùng nhìn thấy bên ngoài một trạch viên có một chiếc xe ngựa.
Sau đó có hai cô gái đi từ trong trạch viền ra, hai người đều đeo mũ vải sa trùm đầu. Cô gái mặc váy áo màu xanh chậm rãi đi phía trước, đi đến chỗ xe ngựa thì có người đỡ lên xe.
Dường như phát hiện ra bọn hắn, ngón tay thon dài vén rèm xe lên, sau đó lại buông xuống, như đang chào bọn hắn.
“Tưởng cô nương” thoắt cái như đã biến thành người khác vậy, Trương Đồng hơi ngẩn người...
Có lẽ là có thể làm được.
Danh sách chương