Viên sỏi vừa nãy khiến bọn họ chú ý đến bên đó, sau đó Tử Diên cô nương lộ mặt.
Đến đây thì Sơ Cửu đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Tử Diên cô nương đến đây chắc là có gì đó muốn nói với bọn họ.
Bất giác Sơ Cửu cảm thấy mình ngày càng thông minh, hắn không nhịn được mà tự khen bản thân.
Nhưng người đá viên sỏi ra là ai? Người hầu hạ Tử Diên đá viên sỏi đó rất chuẩn, cổ chân rất linh hoạt, chắc chắn là thường ngày đã luyện tập không ít.
Đột nhiên Sơ Cứu nhớ đôi chân hay đung đưa của Cổ đại tiểu thư lúc ngồi trên ghế.
Chắc không phải là cô ấy chứ?
“Là ai?” Thái tử lại hét lên lần nữa: “Đang hỏi các ngươi đấy, là ai đàn?”
Thái tử đỏ bừng mặt, trong mắt hắn không chứa sự tức giận mà là sự khẩn thiết, những người có mặt ở đó đều im như thóc, giống như họa lớn sắp ập xuống đến nơi.
Có một vị quan có mặt trong buổi tiệc thấy vậy: “Thái tử đừng tức giận, có lẽ là do không cẩn thận thôi, nếu ngài không thích thì để bọn họ lui xuống rồi đổi người khác...”
Viên quan nọ còn chưa nói hết câu thì Thái tử đã trừng mắt: “Im miệng!”
Thái tử mới đó vẫn còn đang yên đang lành, ai ngờ lại đột nhiên nóng nảy, đặt chén rượu trong tay xuống, quan sát kỹ tình hình bữa tiệc. Thái tử làm trữ quân bao nhiêu năm như thế, chưa đến mức chỉ vì một khúc
nhạc bị đánh sai mà làm khó cầm nương, lẽ nào có nội tình gì ư?
Thái tử nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham, sắc mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn thản nhiên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Điện hạ.”
Thân tiên sinh vội vàng chạy vào, nghe nói trong buổi tiệc xảy ra chuyện nên ông ta đã lập tức chạy đến: “Điện hạ bớt giận!”
Hiện giờ bọn họ đang ở phủ Thái Nguyên, không thể để xảy ra sai sót gì được. Huống hồ tối nay còn có chuyện quan trọng cần làm, ông ta nhận được tin tức người của nha phủ đang lục soát trên núi, vậy mà vẫn
không tìm thấy Triệu nhị lão gia.
Tình hình có gì đó không ổn, Lục Thận Chi có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức này được. Mặc kệ là lòng ngờ vực của ông ta lớn cũng được, thận trọng cũng được, nhưng phải thông báo cho Thái
tử biết để chuẩn bị.
Lúc này tiếng đàn bỗng vang lên, ông ta bèn dừng bước, nghĩ rằng chờ thêm một chốc một lát nữa cũng không mất gì, đợi Thái tử nghe xong khúc nhạc này, ông ta vào bẩm báo cũng không muộn.
Kết quả là tiếng đàn chợt đứt đoạn, trong bữa tiệc vang lên tiếng quát của Thái tử. Từ trước đến nay Thái tử luôn hiền lành, hòa nhã, sao có thể thất lễ trước mặt người khác như thế được?
Thần tiên sinh bước đến khuyên nhủ, rằng chỉ một cầm nương bé nhỏ, không đáng làm hỗn loạn cục diện.
“Ai nói bản cùng tức giận hả?” Thái tử lên tiếng: “Chỉ cần cô ta vẫn có thể đàn ra được âm thanh ban nãy, bản cũng có thể đưa cô ta về kinh, cho cai quản đội nhạc của đồng cung, thưởng cho cô ta trăm lượng bạc.”
Nghe Thái tử nói vậy, những cầm nương đang cúi đầu tạ tội bắt đầu xì xào bàn tán. Nếu ban nãy bọn họ vẫn còn muốn đùn đẩy cho nhau thì giờ đây lại hận chuyện tốt như vậy không rơi vào mình. Nhưng bọn họ
cũng không hiểu tại sao đàn sai nhạc mà vẫn có thể được thưởng.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt im lặng nhìn Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu đứng đó điềm nhiên như không, dường như tất cả những chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến mình.
Mà tiếng đàn đánh sai ban nãy đúng là giống như không cẩn thận. Đối với hầu hết mọi người thì đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng gì. Bởi dù sao tất cả mọi người chỉ nghe cho vui tai, rất ít người hiểu được điểm
mấu chốt trong đó.
Nếu lọt vào tai người tinh thông nhạc lý thì có thể nghe ra phần nhạc bị đánh sai đó được nắm bắt cực tốt, tiếng gáy, giữ và tiếng hát cuối cùng, ở thời khắc mấu chốt, âm thanh có sự chuyển âm khiến người ta sinh ra
ảo giác, nếu đánh tiếp thì chắc chắn sẽ tạo ra được một khúc nhạc mới.
Nhưng tất cả lại đột ngột bị dừng lại ở lúc này, giống như rõ ràng biết bên ngoài có cảnh đẹp nhưng lại không thể nào mở được cửa sổ ra để xem.
Thái tử say mê nhạc lý, rõ ràng tưởng như đã gặp được nhưng lại không thấy nữa, đương nhiên tâm trạng sẽ mất đi sự cân bằng.
Nếu đến cuối cùng vẫn không tra ra được kết quả, Thái tử chỉ có thể nhận định rằng cầm nương thật sự đã để xảy ra sai sót, bởi vì âm thanh đó trôi qua quá nhanh, khiến người ta không thể phán đoán rằng rốt cuộc là
cố ý hay vô tình.
Ai nói mắt thấy tai nghe thì chắc chắn sẽ là thật?
Trong tầm mắt của Ngụy Nguyên Kham, cô cứ hết lần này đến lần khác diễn trò bịp bợm sống động như thật, mọi chuyện đến tay cô đều có thể trở thành vũ khí sắc bén để lừa gạt người khác.
Người chưa từng rơi vào tròng sẽ không hiểu được mùi vị đó.
Giống như một con rối gỗ bị cô xoay vòng vòng, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân bị người khác chơi xỏ.
Cô làm mọi chuyện đều rất hoàn hảo, nhưng chỉ cần thấu hiểu cô một chút thì vẫn có thể nhìn ra chỗ sơ hở.
Ngụy Nguyên Kham nhớ lại tiếng đàn trầm bổng ấy, nếu không mất mười mấy năm thì rất khó có thể luyện ra, với độ tuổi hiện giờ của Cổ đại tiểu thư, lẽ nào là học đàn từ bé ư?
Người ngốc nghếch có thể giấu người khác đọc sách, học y, còn chuyện học đàn thì sao có thể giấu Lâm phu nhân được? Chẳng lẽ Lâm phu nhân cũng đang nói dối?
Hơn nữa, hành động này của cô là cố ý nhằm vào Thái tử, nếu không phải là người cực kỳ thấu hiểu Thái tử thì không thể làm được những điều này.
Có nhìn thế nào thì cũng có thể thấy những điểm đáng ngờ này không phù hợp với thân phận của Cổ đại tiểu thư.
Mỗi khi hắn cảm thấy bản thân đã nhìn thấu Cổ đại tiểu thư rồi thì lại bị hiện thực đánh ngã.
Rốt cuộc phía sau khuôn mặt đó là bộ mặt như thế nào?
Hiện giờ không chỉ Thái tử muốn nghe khúc nhạc đó mà hắn cũng muốn biết, rốt cuộc ngón tay cô có thể đàn ra được khúc nhạc như thế nào? Hiển nhiên là cô sẽ không dễ dàng để lộ, thứ cô đang cất giấu kỹ càng mới
là thứ có liên quan mật thiết tới con người thật của cô.
Thái tử đi đến trước mặt cầm nương ở gần hắn nhất: “Người đàn lại một lần cho bản cung nghe.”
Thái tử đang muốn nghe từng người đàn, sắc mặt Thân tiên sinh hơi trầm xuống, như vậy sẽ có khả năng nhỡ mất việc lớn.
Thân tiên sinh: “Thái tử gia, hay là cứ giữ các cầm nương lại, xong việc ngài lại...”
Thái tử vung tay áo, hắn không đợi được. Mấy năm nay Châu nhị lão gia đã tặng hắn không ít nhạc phổ, nhưng phần lớn đều là nhạc phổ có khuyết điểm. Hắn ngày đêm nghĩ mãi không ra khuyết điểm ở đâu, cầm
nương trong phủ cũng đàn không ra làm sao. Hắn luôn cảm thán rằng nếu Châu học sĩ còn sống thì tốt quá, không ai sửa nhạc phổ giỏi như Châu học sĩ, mà âm thanh chuyển âm ban nãy lại cực kỳ giống với nhạc phổ
mà Châu học sĩ viết. Sau khi Châu học sĩ mất, người có bản lĩnh của nhà họ Châu chỉ còn Châu Như Quân thôi, nhưng tiếc là Châu Như Quân cũng đã chết rồi.
“Thái tử.” Thần tiên sinh lại nhỏ giọng khuyên: “Ngoài thành có động tĩnh.”
Thái tử vung tay, tiếng đàn vang lên.
Đột nhiên xảy ra chuyện như thế này trong bữa tiệc, các quan viên cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán. Thân tiên sinh đứng bên cạnh Thái tử chuẩn bị tìm cơ hội khuyên giải. Không thể để Thái tử tiếp tục nghe đàn, nếu
thật sự xảy ra thì sẽ không thể thu dọn cục diện nữa đâu.
Sơ Cứu nhân lúc hỗn loạn mà đi đến chỗ bình phong, Tử Diên cũng lại gần nói nhỏ với hắn: “Triệu nhị lão gia bị kẻ khác bắt giữ, giấu trên một ngọn núi cách ngoài thành không xa. Người của Thái tử đang âm thầm
theo dõi nha môn soát núi. Lục đại nhân cảm thấy đây là cái bẫy nhằm vào Ngụy đại nhân, nha môn đang nghĩ cách kéo dài thời gian, đang cố gắng tìm thấy Triệu nhị lão gia muộn một chút, nhưng giải quyết thế nào
thì vẫn cần Ngụy đại nhân nghĩ cách.
“Còn nữa, Lục đại nhân nói, có thể là Vương Đạo Xương tự sát, hiện đã cho người đi tìm chị dâu của Vương Đạo Xương rồi.”
Tử Diên nói thật nhanh những điều này rồi tiếp tục cúi đầu, tin rằng Ngụy đại nhân nghe xong sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Ngụy Nguyên Kham nghe Sơ Cửu nói xong bèn nhìn về phía Thần tiên sinh đang sốt ruột.
Đây chính là quân sự đề xuất ý kiến cho Thái tử, thảo nào hiện giờ lại lo lắng như thế.
Nểu hiện giờ hắn đã có thời gian, vậy thì hắn sẽ từ từ đọ sức với Thái tử.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thái tử nghe một cẩm nương đánh đàn xong bèn đi đến chỗ một người khác, đã sắp đến chỗ Cố Minh Châu và Tử Diên rồi.
Tử Diên hơi lo lắng, Cố Minh Châu nuốt viên mứt kẹo trong miệng xuống. Sao đến giờ này rồi mà Ngụy đại nhân còn chưa ra tay, chẳng lẽ muốn nghe cô đàn lại không sợ cô lại đàn sai nữa hay sao?
Thái tử lại càng nóng lòng. Không nghe được tiếng đàn ấy nữa rồi, lẽ nào thật sự là hắn đã nghe nhầm rồi ư? Nghĩ đến đây, hắn đi đến trước mặt một cẩm nương.
Cố Minh Châu nhìn thấy đôi chân đang dùng trước mặt mình bèn cúi đầu hành lễ.
Thái tử thấy cầm nương đó đeo mạng che mặt, giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Đến đây thì Sơ Cửu đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Tử Diên cô nương đến đây chắc là có gì đó muốn nói với bọn họ.
Bất giác Sơ Cửu cảm thấy mình ngày càng thông minh, hắn không nhịn được mà tự khen bản thân.
Nhưng người đá viên sỏi ra là ai? Người hầu hạ Tử Diên đá viên sỏi đó rất chuẩn, cổ chân rất linh hoạt, chắc chắn là thường ngày đã luyện tập không ít.
Đột nhiên Sơ Cứu nhớ đôi chân hay đung đưa của Cổ đại tiểu thư lúc ngồi trên ghế.
Chắc không phải là cô ấy chứ?
“Là ai?” Thái tử lại hét lên lần nữa: “Đang hỏi các ngươi đấy, là ai đàn?”
Thái tử đỏ bừng mặt, trong mắt hắn không chứa sự tức giận mà là sự khẩn thiết, những người có mặt ở đó đều im như thóc, giống như họa lớn sắp ập xuống đến nơi.
Có một vị quan có mặt trong buổi tiệc thấy vậy: “Thái tử đừng tức giận, có lẽ là do không cẩn thận thôi, nếu ngài không thích thì để bọn họ lui xuống rồi đổi người khác...”
Viên quan nọ còn chưa nói hết câu thì Thái tử đã trừng mắt: “Im miệng!”
Thái tử mới đó vẫn còn đang yên đang lành, ai ngờ lại đột nhiên nóng nảy, đặt chén rượu trong tay xuống, quan sát kỹ tình hình bữa tiệc. Thái tử làm trữ quân bao nhiêu năm như thế, chưa đến mức chỉ vì một khúc
nhạc bị đánh sai mà làm khó cầm nương, lẽ nào có nội tình gì ư?
Thái tử nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham, sắc mặt Ngụy Nguyên Kham vẫn thản nhiên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Điện hạ.”
Thân tiên sinh vội vàng chạy vào, nghe nói trong buổi tiệc xảy ra chuyện nên ông ta đã lập tức chạy đến: “Điện hạ bớt giận!”
Hiện giờ bọn họ đang ở phủ Thái Nguyên, không thể để xảy ra sai sót gì được. Huống hồ tối nay còn có chuyện quan trọng cần làm, ông ta nhận được tin tức người của nha phủ đang lục soát trên núi, vậy mà vẫn
không tìm thấy Triệu nhị lão gia.
Tình hình có gì đó không ổn, Lục Thận Chi có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa thì cũng không đến mức này được. Mặc kệ là lòng ngờ vực của ông ta lớn cũng được, thận trọng cũng được, nhưng phải thông báo cho Thái
tử biết để chuẩn bị.
Lúc này tiếng đàn bỗng vang lên, ông ta bèn dừng bước, nghĩ rằng chờ thêm một chốc một lát nữa cũng không mất gì, đợi Thái tử nghe xong khúc nhạc này, ông ta vào bẩm báo cũng không muộn.
Kết quả là tiếng đàn chợt đứt đoạn, trong bữa tiệc vang lên tiếng quát của Thái tử. Từ trước đến nay Thái tử luôn hiền lành, hòa nhã, sao có thể thất lễ trước mặt người khác như thế được?
Thần tiên sinh bước đến khuyên nhủ, rằng chỉ một cầm nương bé nhỏ, không đáng làm hỗn loạn cục diện.
“Ai nói bản cùng tức giận hả?” Thái tử lên tiếng: “Chỉ cần cô ta vẫn có thể đàn ra được âm thanh ban nãy, bản cũng có thể đưa cô ta về kinh, cho cai quản đội nhạc của đồng cung, thưởng cho cô ta trăm lượng bạc.”
Nghe Thái tử nói vậy, những cầm nương đang cúi đầu tạ tội bắt đầu xì xào bàn tán. Nếu ban nãy bọn họ vẫn còn muốn đùn đẩy cho nhau thì giờ đây lại hận chuyện tốt như vậy không rơi vào mình. Nhưng bọn họ
cũng không hiểu tại sao đàn sai nhạc mà vẫn có thể được thưởng.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt im lặng nhìn Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu đứng đó điềm nhiên như không, dường như tất cả những chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến mình.
Mà tiếng đàn đánh sai ban nãy đúng là giống như không cẩn thận. Đối với hầu hết mọi người thì đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng gì. Bởi dù sao tất cả mọi người chỉ nghe cho vui tai, rất ít người hiểu được điểm
mấu chốt trong đó.
Nếu lọt vào tai người tinh thông nhạc lý thì có thể nghe ra phần nhạc bị đánh sai đó được nắm bắt cực tốt, tiếng gáy, giữ và tiếng hát cuối cùng, ở thời khắc mấu chốt, âm thanh có sự chuyển âm khiến người ta sinh ra
ảo giác, nếu đánh tiếp thì chắc chắn sẽ tạo ra được một khúc nhạc mới.
Nhưng tất cả lại đột ngột bị dừng lại ở lúc này, giống như rõ ràng biết bên ngoài có cảnh đẹp nhưng lại không thể nào mở được cửa sổ ra để xem.
Thái tử say mê nhạc lý, rõ ràng tưởng như đã gặp được nhưng lại không thấy nữa, đương nhiên tâm trạng sẽ mất đi sự cân bằng.
Nếu đến cuối cùng vẫn không tra ra được kết quả, Thái tử chỉ có thể nhận định rằng cầm nương thật sự đã để xảy ra sai sót, bởi vì âm thanh đó trôi qua quá nhanh, khiến người ta không thể phán đoán rằng rốt cuộc là
cố ý hay vô tình.
Ai nói mắt thấy tai nghe thì chắc chắn sẽ là thật?
Trong tầm mắt của Ngụy Nguyên Kham, cô cứ hết lần này đến lần khác diễn trò bịp bợm sống động như thật, mọi chuyện đến tay cô đều có thể trở thành vũ khí sắc bén để lừa gạt người khác.
Người chưa từng rơi vào tròng sẽ không hiểu được mùi vị đó.
Giống như một con rối gỗ bị cô xoay vòng vòng, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân bị người khác chơi xỏ.
Cô làm mọi chuyện đều rất hoàn hảo, nhưng chỉ cần thấu hiểu cô một chút thì vẫn có thể nhìn ra chỗ sơ hở.
Ngụy Nguyên Kham nhớ lại tiếng đàn trầm bổng ấy, nếu không mất mười mấy năm thì rất khó có thể luyện ra, với độ tuổi hiện giờ của Cổ đại tiểu thư, lẽ nào là học đàn từ bé ư?
Người ngốc nghếch có thể giấu người khác đọc sách, học y, còn chuyện học đàn thì sao có thể giấu Lâm phu nhân được? Chẳng lẽ Lâm phu nhân cũng đang nói dối?
Hơn nữa, hành động này của cô là cố ý nhằm vào Thái tử, nếu không phải là người cực kỳ thấu hiểu Thái tử thì không thể làm được những điều này.
Có nhìn thế nào thì cũng có thể thấy những điểm đáng ngờ này không phù hợp với thân phận của Cổ đại tiểu thư.
Mỗi khi hắn cảm thấy bản thân đã nhìn thấu Cổ đại tiểu thư rồi thì lại bị hiện thực đánh ngã.
Rốt cuộc phía sau khuôn mặt đó là bộ mặt như thế nào?
Hiện giờ không chỉ Thái tử muốn nghe khúc nhạc đó mà hắn cũng muốn biết, rốt cuộc ngón tay cô có thể đàn ra được khúc nhạc như thế nào? Hiển nhiên là cô sẽ không dễ dàng để lộ, thứ cô đang cất giấu kỹ càng mới
là thứ có liên quan mật thiết tới con người thật của cô.
Thái tử đi đến trước mặt cầm nương ở gần hắn nhất: “Người đàn lại một lần cho bản cung nghe.”
Thái tử đang muốn nghe từng người đàn, sắc mặt Thân tiên sinh hơi trầm xuống, như vậy sẽ có khả năng nhỡ mất việc lớn.
Thân tiên sinh: “Thái tử gia, hay là cứ giữ các cầm nương lại, xong việc ngài lại...”
Thái tử vung tay áo, hắn không đợi được. Mấy năm nay Châu nhị lão gia đã tặng hắn không ít nhạc phổ, nhưng phần lớn đều là nhạc phổ có khuyết điểm. Hắn ngày đêm nghĩ mãi không ra khuyết điểm ở đâu, cầm
nương trong phủ cũng đàn không ra làm sao. Hắn luôn cảm thán rằng nếu Châu học sĩ còn sống thì tốt quá, không ai sửa nhạc phổ giỏi như Châu học sĩ, mà âm thanh chuyển âm ban nãy lại cực kỳ giống với nhạc phổ
mà Châu học sĩ viết. Sau khi Châu học sĩ mất, người có bản lĩnh của nhà họ Châu chỉ còn Châu Như Quân thôi, nhưng tiếc là Châu Như Quân cũng đã chết rồi.
“Thái tử.” Thần tiên sinh lại nhỏ giọng khuyên: “Ngoài thành có động tĩnh.”
Thái tử vung tay, tiếng đàn vang lên.
Đột nhiên xảy ra chuyện như thế này trong bữa tiệc, các quan viên cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán. Thân tiên sinh đứng bên cạnh Thái tử chuẩn bị tìm cơ hội khuyên giải. Không thể để Thái tử tiếp tục nghe đàn, nếu
thật sự xảy ra thì sẽ không thể thu dọn cục diện nữa đâu.
Sơ Cứu nhân lúc hỗn loạn mà đi đến chỗ bình phong, Tử Diên cũng lại gần nói nhỏ với hắn: “Triệu nhị lão gia bị kẻ khác bắt giữ, giấu trên một ngọn núi cách ngoài thành không xa. Người của Thái tử đang âm thầm
theo dõi nha môn soát núi. Lục đại nhân cảm thấy đây là cái bẫy nhằm vào Ngụy đại nhân, nha môn đang nghĩ cách kéo dài thời gian, đang cố gắng tìm thấy Triệu nhị lão gia muộn một chút, nhưng giải quyết thế nào
thì vẫn cần Ngụy đại nhân nghĩ cách.
“Còn nữa, Lục đại nhân nói, có thể là Vương Đạo Xương tự sát, hiện đã cho người đi tìm chị dâu của Vương Đạo Xương rồi.”
Tử Diên nói thật nhanh những điều này rồi tiếp tục cúi đầu, tin rằng Ngụy đại nhân nghe xong sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Ngụy Nguyên Kham nghe Sơ Cửu nói xong bèn nhìn về phía Thần tiên sinh đang sốt ruột.
Đây chính là quân sự đề xuất ý kiến cho Thái tử, thảo nào hiện giờ lại lo lắng như thế.
Nểu hiện giờ hắn đã có thời gian, vậy thì hắn sẽ từ từ đọ sức với Thái tử.
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Thái tử nghe một cẩm nương đánh đàn xong bèn đi đến chỗ một người khác, đã sắp đến chỗ Cố Minh Châu và Tử Diên rồi.
Tử Diên hơi lo lắng, Cố Minh Châu nuốt viên mứt kẹo trong miệng xuống. Sao đến giờ này rồi mà Ngụy đại nhân còn chưa ra tay, chẳng lẽ muốn nghe cô đàn lại không sợ cô lại đàn sai nữa hay sao?
Thái tử lại càng nóng lòng. Không nghe được tiếng đàn ấy nữa rồi, lẽ nào thật sự là hắn đã nghe nhầm rồi ư? Nghĩ đến đây, hắn đi đến trước mặt một cẩm nương.
Cố Minh Châu nhìn thấy đôi chân đang dùng trước mặt mình bèn cúi đầu hành lễ.
Thái tử thấy cầm nương đó đeo mạng che mặt, giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Danh sách chương