Nói xong câu đó, lão đạo sĩ nhìn về phía Khương Tố Ngôn, ông không nói gì, cũng chẳng cần lên tiếng, Cố Ỷ đã hiểu ông ta có ý gì.

Ngàn năm trước, Khương Tố Ngôn chính là bị tổ tiên nhà họ Cố dùng mưu mẹo lừa gạt, ép ký khế ước đồng mệnh.

Chỉ là Cố Ỷ vẫn không hiểu: "Bắt tôi ký khế ước đồng mệnh, chẳng lẽ không cần sự đồng ý của tôi sao?" Lão đạo sĩ nhìn Cố Ỷ với ánh mắt đầy thương hại: "Ai bảo cô là con cháu nhà họ Cố làm chi, tổ sư gia nhà họ Cố còn lừa được cả đất trời, không thế thì sao mà lời nói ra tự động thành khế ước được?"

Nói cách khác, ông trời còn bị lừa được, một con quỷ nghìn năm cũng thành nạn nhân, huống hồ là một hậu bối nhỏ bé như cô? Lão đạo sĩ nhìn Cố Ỷ mà tặc lưỡi lấy làm lạ: "Nhưng không ngờ đấy, cách của nhà họ Cố hồi đó lại thật sự có tác dụng, cô đúng thật là một người mang mệnh ngũ âm."

Cố Ỷ không hiểu câu đó nghĩa là gì, nhưng rõ ràng lão đạo còn định nói gì đó, lại bị Khương Tố Ngôn dùng một dải lụa đỏ trói miệng lại. Cố Ỷ biết, mình không thể hỏi tiếp được nữa.

Dù sao những thông tin đó cũng đủ để cô tiêu hóa trong một thời gian dài rồi. Có điều chỉ vài câu mà đòi những mười ngàn tệ, Cố Ỷ thấy hơi uất ức.

Nói lời phải giữ lời, làm ăn không thể mất chữ tín.

Thôi thì lão đạo này chắc cũng không rời khỏi được thành phố Lễ Phong, Cố Ỷ quyết định nhẫn nhịn, sau này còn có thể moi thêm gì đó.

Thế là Cố Ỷ cắn răng, lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản: "Số tài khoản của ông là gì? Tôi chuyển tiền cho."

Khương Tố Ngôn lúc này mới buông dải lụa đỏ ra, để lão đạo có thể mở miệng nói chuyện.

Lão đạo nhăn mặt: "Cái đó là gì? Cô đưa tôi tiền mặt, tôi chỉ lấy tiền mặt."

Thật là một ông già lạc hậu...

Cố Ỷ lẩm bẩm một câu: "Tôi không có tiền mặt, để tôi quay lại lấy rồi đưa cho ông."

"Không phải cô định quỵt đấy chứ?"

Cố Ỷ nghe vậy mà suýt nổi gân xanh trên trán, việc cô chịu trả tiền cho lão đạo này đã là nhịn xuống cơn đau lòng lắm rồi. Gần đây còn bị con Gương Quỷ quật cho một trận chưa kịp thở, giờ lại phải chi ra mười ngàn nữa.

Cố Ỷ hít sâu một hơi, gọi điện cho Trương Gia Hào: "Anh mau mang tiền đến cho tôi, hàng lớn đấy, còn ngon hơn cả Triệu Thanh."

Trương Gia Hào không hề do dự: "Không thành vấn đề."

Lão đạo có chút nghi hoặc: "Các cô đang nói cái gì vậy?"

Cố Ỷ nở nụ cười: "Không có gì đâu, tôi gọi người mang tiền mặt đến."

Lão đạo hơi do dự nhưng vẫn ngồi đợi cùng Cố Ỷ, chẳng bao lâu sau, Trương Gia Hào đã lái xe đến. Anh ta rất lanh trí, lái xe riêng của mình, đến nơi còn gõ cửa. Cố Ỷ mở cửa, Trương Gia Hào lập tức bước vào. Anh đúng thật là mang theo tiền mặt, túi áo căng phồng, trông có vẻ không ít tiền. Lão đạo cũng nhận ra điều đó, mắt cứ dán chặt vào cái túi kia.

Không trách lão đạo không có chút đề phòng nào, vì Trương Gia Hào trông thật sự rất bình thường, hồn lực cũng chỉ ở mức chưa khai phá, mệnh cách cũng tầm thường, hoàn toàn không giống một người tu hành.

Nếu Cố Ỷ mà dắt theo Triệu Thanh hay Tiểu Yêu đến, chắc lão đạo cũng phải thót tim nghĩ xem có phải Cố Ỷ định giao mình cho đồn công an không. Nhưng đấy chỉ là một người thường, lão đạo cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Lão đạo xoa tay, thấy bình rượu mình mơ ước đã ở ngay trước mắt, nét mặt ông ta cũng dịu đi thấy rõ. Nhưng Cố Ỷ không để Trương Gia Hào ra tay ngay mà lại bắt đầu hỏi: "Bên cạnh ông có hai con ma bé là sao?"

Lão đạo gãi đầu: "Ôi chao, suýt nữa tôi quên mất tụi nó." Ông lôi hai con ma bé từ sau lưng ra, đẩy về phía Cố Ỷ: "Hai đứa này thật ra là tôi nhặt được trên đường. Cũng là hai đứa trẻ khổ mệnh, bị bọn buôn người bắt cóc, bị ngược đãi mà chết, oán khí sâu nặng nên hóa thành quỷ, nhưng tụi nó chưa từng phạm phải sát nghiệp. Lão thấy tụi nó bản tính lương thiện, liền cùng tụi nó lập khế ước bình đẳng, dẫn đi tìm cha mẹ ruột. Tụi nó theo tôi, nghe lệnh tôi sai khiến."

Cố Ỷ nghe đến hai chữ "sai khiến" là không nhịn được nữa: "Là giúp ông đi lừa đảo thì có!"

Hai chữ này "chíu" một tiếng đâm trúng tim Trương Gia Hào. Sau khi vào cửa, anh tìm chỗ ngồi, nghe tới đó liền âm thầm đổi tư thế ngồi lại nghiêm túc hơn.

Lão đạo lại chẳng chút ngượng ngùng: "Việc của đạo sĩ, sao có thể gọi là lừa đảo được?"

Cố Ỷ liếc nhìn hai con ma bé, tiếp tục hỏi: "Vậy ông đến thành phố Lễ Phong làm gì?"

Lão đạo bĩu môi: "Đừng nói chứ, lão cũng chẳng muốn tới Lễ Phong đâu. Nước ở thành này đục lắm, đạo trưởng ở đạo quán Thanh Sơn thì ta không dám chọc, lão tổ nhà họ Cố cũng không dám chọc, còn cả nhà họ Hồ nữa, ta cũng không chọc được. Nhưng vì dẫn hai đứa nhỏ này đi tìm cha mẹ, đến đâu cũng tiện đường hỏi thử, đi đi rồi chẳng để ý phương hướng, thế là lạc vào thành phố Lễ Phong. Mấy năm nay thành phố này thay đổi nhiều lắm, không còn như lúc lão từng tới nữa."

Đạo quán Thanh Sơn thì đúng là không còn lão đạo sĩ nào nữa, nhà họ Cố ngoài Cố Ỷ ra cũng chẳng biết còn có ai, còn nhà họ Hồ... Cố Ỷ thậm chí chưa từng nghe tên.

Lão đạo này xem ra biết không ít chuyện, có thể từ từ moi ra. Giờ chưa nên để lộ sơ hở, chỉ cần lão không chạy, thì kiểu gì cũng sẽ cạy hết từ miệng lão ra.

Cố Ỷ liếc mắt ra hiệu cho Trương Gia Hào, anh lập tức hiểu ý. Khi lão đạo còn đang ngẩn người, Trương Gia Hào đã bước tới trước mặt. Lão đạo tưởng Trương Gia Hào sắp đưa tiền còn mừng ra mặt. Trương Gia Hào mỉm cười, đưa tay vào túi... rồi lôi ra một đôi còng tay bằng bạc.

Anh ta chẳng mang theo đồng nào, nhưng mang còng bạc tặng lão đạo là có! Đợi đến lúc lão phản ứng lại, Trương Gia Hào đã khóa còng lên hai cổ tay ông ta rồi.

"Lão tiên sinh, mời đi với tôi một chuyến." Giọng điệu Trương Gia Hào rất lịch sự, nhưng hành động thì không nhẹ tay chút nào, kéo lão đạo đứng dậy rồi dẫn đi.

"Khoan đã... Ê! Cảnh sát! Có gì từ từ nói! Còng tôi làm gì?!" Lão đạo bị lôi đi, loạng choạng bước theo sau Trương Gia Hào.

Cố Ỷ biết rõ, dù bên Trương Gia Hào có thiếu người thì cũng không thể nhận kẻ có vấn đề đạo đức. Nếu không thì đội đặc nhiệm đối phó dị sự của thành phố Lễ Phong đã có thêm một Lý Diễm Hồng rồi. Lão đạo này chuyên nghề lừa lọc, phải điều tra xem có tiền án tiền sự gì không, nếu có thì khỏi bàn đến chuyện tuyển dụng, chắc chắn sẽ bị tống vào trại tạm giam.

Hai con ma bé kia cũng bị dẫn đi theo. Tiểu Yêu có thể nhìn rõ diện mạo ma quỷ, sau đó sẽ miêu tả lại cho Trương Gia Hào, anh sẽ cho người vẽ lại chân dung. So với tìm người qua lão đạo thì nhanh hơn nhiều, có lẽ không lâu sau sẽ tìm được cha mẹ hai đứa và giúp chúng hoàn thành tâm nguyện.

Có những ma quỷ thật sự rất chất phác, mong ước của chúng nhỏ bé đến không ngờ, và vì điều ước đó, chúng sẵn sàng đánh đổi cả linh hồn.

Sau khi Trương Gia Hào rời đi, tiệm vàng mã của cô lại trở về sự yên tĩnh. Trời cũng đã khuya, Cố Ỷ tắt đèn lên lầu hai, nhìn đồng hồ thì đã quá nửa đêm.

Cố Ỷ thở ngắn than dài, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng kết quả nằm xuống, trằn trọc lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Lúc thì trong đầu vang lên "Cô ấy cũng là người mang mệnh ngũ âm", lúc thì là "Bẩm với đất trời, tức là khế ước", rồi lại là "Khế ước đồng mệnh".

Mãi đến hôm nay, Cố Ỷ mới thật sự hiểu khế ước đồng mệnh nghĩa là gì.

Thật ra Khương Tố Ngôn không sợ Cố Ỷ chết. Nếu cô chết, sẽ lập tức hóa thành đại quỷ, bị Khương Tố Ngôn đưa về âm phủ ngay. Cái Khương Tố Ngôn sợ là Cố Ỷ hồn phi phách tán. Lúc đó thì một người một quỷ, đúng là BBQ.

Cố Ỷ lăn qua lộn lại ngủ không yên, làm cho Khương Tố Ngôn không thể nằm trong lòng cô được, đành dán sát vào lưng cô khi cô quay lưng lại.

"Phu quân, nàng đang nghĩ gì vậy?"

Đúng lúc trong đầu đầy rối ren, Cố Ỷ buột miệng nói luôn: "Em đang nghĩ, rốt cuộc chị bị lừa thế nào."

"Bọn họ nói với ta sẽ tìm cho ta một phu quân, về sau ta sẽ không còn cô đơn nữa."

"Rồi chị đồng ý luôn à?"

"Ta không đồng ý, ta không muốn có phu quân gì hết. Ta chết rất thê thảm, so với việc có một phu quân, ta càng muốn báo thù hơn. Nhưng còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã lấy khế ước đồng mệnh bẩm với đất trời, lại dùng tờ hôn ước lúc ta còn sống để làm vật dẫn, chẳng thèm hỏi qua ý ta liền ép ta xuống âm phủ luôn rồi."

Những chuyện này Khương Tố Ngôn cảm thấy cũng không cần phải giấu Cố Ỷ, nên liền kể hết ra.

Tổ tiên nhà họ Cố đúng là có chút bản lĩnh thật, cứ vậy mà đè ép được một Quỷ Vương hóa thành từ người mang mệnh ngũ âm xuống tận âm phủ.

Cố Ỷ trở mình, quay mặt về phía chính diện với Khương Tố Ngôn. Chị ấy đang nằm cạnh cô, yên tĩnh dịu dàng như một người còn sống. Cố Ỷ đưa tay đặt lên má Khương Tố Ngôn, làn da lạnh buốt ấy từ lòng bàn tay truyền thẳng vào tận đáy lòng cô.

Đã sang tháng Chín, nhiệt độ ban ngày vẫn còn cao nhưng đêm về thì khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh. Khương Tố Ngôn vẫn lạnh như thế, lạnh đến mức làm tim gan Cố Ỷ cũng run lên.

Nhưng Cố Ỷ đã không còn sợ cái lạnh của Khương Tố Ngôn nữa, cũng giống như lúc mới tỉnh dậy buổi sáng, cô sẽ không còn bị giật mình vì bên cạnh mình có một con quỷ. So với việc bên cạnh có một con quỷ, điều Cố Ỷ sợ hơn chính là cô đơn.

Cho dù là lúc Khương Tố Ngôn bị đưa đi trong vụ tài xế quỷ, hay là lúc cô bị nhốt trong mê cung gương, gọi trời không thấu, gọi đất không hay, điều Cố Ỷ sợ nhất, chính là nỗi cô độc rỉ ra từ tận xương tủy ấy.

Có Khương Tố Ngôn ở bên, thật ra cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ Khương Tố Ngôn lại kể từng chút chuyện nghìn năm trước, khiến lòng Cố Ỷ như bị kim châm, đau nhói nhè nhẹ: "Lúc chị bị phong ấn xuống âm phủ, có phải hận tổ tiên nhà em lắm không?"

Khương Tố Ngôn chớp mắt rồi đáp: "Đúng vậy." Nàng hận lắm. Còn chưa kịp báo thù thì đã bị ép xuống âm phủ, phải đối mặt với đủ thứ quái vật kỳ dị, sống lay lắt khổ sở gian nan sinh tồn, còn kẻ thù của mình thì vẫn sống sung sướng nơi dương gian, sao mà không hận cho được?

Nàng đúng là người mang mệnh Ngũ Âm hóa thành quỷ bẩm sinh, lại chết trong oan khuất, mệnh cách cực hung, bị chôn ở hung địa -- tất cả ba điều này đều hội tụ. Nếu ở dương gian, chắc chẳng có con quỷ nào địch lại được nàng . Nhưng xuống âm phủ thì khác, nơi đó quỷ quái đầy rẫy, tất nhiên sẽ có kẻ mạnh hơn nàng.

Mà lúc ấy nàng còn chưa biết một chút pháp thuật nào, thì làm sao là đối thủ của đám cô hồn dã quỷ rùa đen sống cả nghìn năm, vạn năm đó.

Trong suốt những năm tháng dài dằng dặc ấy, thứ duy nhất chống đỡ cho Khương Tố Ngôn chính là, một ngày nào đó nàng sẽ được trở lại dương gian, chỉ cần đợi đến lúc người trong định mệnh của nàng xuất hiện, tự khắc nàng sẽ được lên đón người ấy.

Chỉ cần trở lại dương gian, nàng sẽ nghiền nát hết đời đời con cháu của kẻ thù năm xưa.

Nhưng rồi sự việc lại đổi hướng. Bởi vì đám kẻ thù kia cũng từng kẻ từng kẻ chết đi và xuống âm phủ. Khương Tố Ngôn đã tra tấn họ suốt năm trăm năm, sau đó cảm thấy không còn hứng thú nữa, bèn nuốt sạch.

Đến tầm 900 năm sau, Khương Tố Ngôn thật ra đã có năng lực ra khỏi âm phủ, nhìn ngó thế giới loài người xem nó đã như thế nào. Sau đó thật sự nàng cũng thường xuyên lén lút trốn ra, nhưng lần nào ra ngoài cũng là cảnh chết chóc thảm thương khắp nơi. Nàng nghĩ, nhân gian cũng chẳng tốt đẹp gì, thà ở âm phủ còn hơn.

Trong cuộc đời quỷ dài đằng đẵng và tẻ nhạt ấy, chỉ có người trong định mệnh của nàng... là ánh sáng duy nhất để nàng ngóng chờ.

Khương Tố Ngôn đưa tay ôm lấy Cố Ỷ, áp má lên ngực cô. Cố Ỷ thấy nhột, liền hơi nhích người sang một chút.

"Còn hận hay không... không quan trọng nữa."

Chỉ cần được mang theo Cố Ỷ bên mình... thì năm tháng, vẫn còn có thể tiếp tục cùng nhau đi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện