Sắc mặt Cố Ỷ lập tức thay đổi, ánh mắt cô nhìn lão đạo cũng trở nên bất thường: "Ông biết tôi à?"

"Biết chứ sao không biết." Lão đạo điều chỉnh lại thần sắc, từ dưới đất đứng dậy, kéo theo hai con ma phía sau, vừa đi vừa nói: "Đừng sợ nữa, chúng ta đến thành phố Lễ Phong rồi. Nhìn cô gái trước mặt đi, thấy ta là phải gọi một tiếng ông đấy."

Gọi cái đầu ông!

Đối diện với kiểu lão đạo như thế này, Cố Ỷ thật sự không dấy nổi chút lòng kính già yêu trẻ nào, nhưng cuối cùng vẫn kéo một cái ghế cho ông ta ngồi.

Lão đạo cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống ghế, vắt chân chữ ngũ. Hai người ngồi không quá gần cũng chẳng quá xa, cách nhau khoảng hai mét, trên đầu là bóng đèn trần, xung quanh là những món đồ giấy âm u lạnh lẽo.

Lão đạo tuy nói bâng quơ bảo tụi nhỏ đừng sợ, nhưng chúng vẫn run rẩy nép sau lưng ông ta, không dám ló đầu ra nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh Cố Ỷ.

Cố Ỷ hơi nghi ngờ liếc nhìn lão đạo. Đối với con người, cô thật sự không nhìn chuẩn được mức độ hồn lực, nếu là Tiểu Yêu thì không giống nhau, cô có thể thấy rõ ràng.

Lão đạo lúc đầu trông lấc cấc vô lại chẳng ra gì, nhưng bây giờ lại có hơi hướng của một cao nhân ẩn thế. Nhưng mà hai con ma đi theo ông ta lại quá yếu, nhìn thật chẳng hợp rơ gì cả.

Cố Ỷ quyết định thử thêm lần nữa: "Lão đạo, mấy chuyện ông làm mấy hôm trước ở nhà người ta là gì vậy? Tôi giờ có thể gọi điện báo cảnh sát bắt ông ngay lập tức. Ông làm mấy chuyện đó là đã nghiêm trọng uy hiếp đến sự an toàn của hộ gia đình đó rồi đấy."

Ai ngờ lão đạo chỉ hừ lạnh một tiếng: "Cô báo cảnh sát thì được gì? Mấy người đó làm gì được lão đạo này? Một đám còn chẳng biết có ma quỷ tồn tại, lấy danh nghĩa gì để trói tôi chứ?"

Đấy, lại là điển hình của tụt hậu thời đại đây mà.

Cố Ỷ nhìn ông ta bằng ánh mắt thương hại. Lão đạo hơi ngớ người: "Cố gia tiểu nha đầu, sao cô nhìn lão đạo kiểu đó?"

"Giờ người ta có hẳn đội đặc nhiệm xử lý dị sự rồi, chuyên lo mấy chuyện như vậy, hơn nữa còn có căn cứ để thực thi. Ông mà làm sai, chắc chắn bị bắt."

Lão đạo ngẩn ra: "Cô không lừa tôi đấy chứ?"

"Tôi lừa ông làm gì? Giờ tôi gọi cho bên cục cảnh sát, họ sẽ tới dẫn ông đi."Dẫn ông đi làm lao động công ích luôn cho biết.

Câu sau Cố Ỷ không nói ra miệng, hiện tại bên Trương Gia Hào thật sự thiếu người. Lão đạo này tuy lôi thôi nhưng có thể ký khế ước với ma quỷ, lại còn biết khá nhiều chuyện, chắc chắn là nhân tài mà Trương Gia Hào đang cần. Miễn là qua được xét duyệt lý lịch thì bên kia sẽ không dễ gì bỏ qua.

Lão đạo không hiểu ẩn ý, còn tưởng mình sắp bị tống vào tù. Cố Ỷ để tăng tính thuyết phục, còn nhấn mạnh thêm: "Trong sở cảnh sát thành phố Lễ Phong, còn có một người mắt song đồng đấy. Ông mà đụng vào, chẳng có kết cục tốt đâu!"

Nghe vậy, lão đạo giật mình thật sự, ông ta lập tức bấm ngón tay, hồn lực xoay một vòng quanh tay. Cố Ỷ không biết ông ta đang làm gì, nhưng sau khi thực hiện xong, lão đạo nhìn cô: "Không ngờ cô lại nói thật..."

Dĩ nhiên là thật rồi... Người mắt song đồng kia ấy hả, năm nay mới học lớp một đấy nhé.

Lúc này Cố Ỷ cũng hiểu ra, thì ra lão đạo đang tính quẻ. Hồn lực đúng là đồ công nghệ đen, đến chuyện bói toán cũng làm được.

Cố Ỷ liền tận dụng thời cơ, lấy tình cảm làm nền nhưng vẫn chủ yếu là đe dọa: "Tốt nhất là ông nói thật ông mò đến nhà người ta làm gì, nếu không thì để người bên cạnh tôi vị này, cũng chính là vợ tôi, ăn ông luôn đấy."

Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh, mặc nguyên bộ váy cưới màu đỏ như một bức tượng sống. Khi Cố Ỷ nói vậy, đôi mắt đen kịt của nàng lập tức nhìn về phía lão đạo.

Ai ngờ lão đạo lại cười lên: "Lừa ai vậy? Vợ cô trên người chẳng có chút sát nghiệp nào, giờ phá sát để giết tôi? Không cần thiết đâu."

Cố Ỷ không biết "sát nghiệp" là gì, nhưng nghĩ có thể hỏi Trần Tư Nam sau, giờ không thể tỏ ra không biết được. Cô quay sang nhìn Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn không làm cô thất vọng, nàng ấy nở một nụ cười trắng sáng, lộ ra hàm răng đều trắng muốt: "Ta không có sát nghiệp là vì chưa từng có cơ hội. Nhưng ta không ngại phá sát. Phu quân nói sao, ta sẽ làm vậy. Ăn ông cũng coi như một món điểm tâm lót bụng. Hồn lực trên người người sống, mùi vị khác quỷ nhiều đấy."

Nghe xong câu đó, sắc mặt lão đạo mới thật sự thay đổi. Mặt mày ông ta trầm xuống: "Cô không có sát nghiệp vì chưa từng có cơ hội?! Những điều ghi chép kia... hóa ra là thật... Vậy cô cũng là... Thì ra là thế... thì ra là thế..."

Lão đạo vừa vuốt râu, vừa nói lắp bắp, câu được câu không, so với Cố Ỷ còn nói ít hơn nửa câu.

Cố Ỷ ngẩn ra, buột miệng mắng luôn: "Ông tính làm người chơi trò đánh đố à? Nói không hết câu lại tự lẩm bẩm một mình. Ông có biết làm thế thì tổn thọ không?"

"Chơi trò đánh đố gì?" Lão đạo nghi hoặc, nhưng nhìn mặt chữ thì nhanh chóng hiểu ra: "Lão đây không có cái tật đó đâu, chỉ có nhà họ Cố các người mới thích mấy trò đánh đố thôi. Lão tuy là người xem số đoán mệnh, nhưng chưa bao giờ làm người nói chuyện kiểu đó. Nói đi, vừa nãy lão nói nửa chừng chuyện gì?"

"Ông nói 'trong ghi chép đều là thật', là ghi chép gì? Vợ tôi là gì?"

Lão đạo quả đúng như lời mình nói, không chơi trò đánh đố, nói thẳng luôn: "Trong ghi chép viết rằng vợ cô vừa mới hóa thành quỷ thì bị tổ tiên nhà cô dẫn người đến trấn áp. Cô ấy nói chưa có cơ hội tạo sát nghiệp gì là thật đấy. Vừa mới thành quỷ, còn chưa kịp làm loạn một phương thì đã bị đánh thẳng xuống âm phủ rồi. Còn hỏi cô ấy là gì á? Ha hả, cô là gì thì cô ấy là cái đó."

Cố Ỷ nhướng mày. Dù trong lòng đã bị chấn động mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp: "Vậy tôi là gì?"

"Còn gì nữa, chính là 'người ngũ âm'."

Nghe vậy, trái lại Cố Ỷ bình tĩnh hơn. Cô biết, lão đạo này thật sự biết chuyện gì đó. Cô quay sang nhìn Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn không cắt ngang lời lão đạo, chứng tỏ những lời này là điều hiện tại cô được phép biết. Cố Ỷ hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Ông còn biết gì về tôi nữa?"

Lão đạo cười ha ha, chân vắt lên đùi còn lắc lư mấy cái: "Sao lão phải nói cho cô?"

"Mười nghìn đồng." Cố Ỷ buột miệng ra giá, mắt lão đạo lập tức sáng lên, nhưng miệng vẫn làm bộ thản nhiên: "Cô tưởng dùng tiền là có thể mua chuộc lão à? Lão là loại người đó chắc?"

"Ông chính là vậy đó." Cố Ỷ đáp không chút do dự, mắt lão đạo trợn tròn: "Sao cô biết... nhà họ Cố không có năng lực bói toán cơ mà!"

Cố Ỷ lườm ông ta đầy khinh bỉ: "Ông gây chuyện ở nhà bác kia không phải để lừa tiền à?"

Lão đạo nghẹn họng, cố cãi: "Chuyện của đạo sĩ... sao lại gọi là lừa được..."

"Nếu tôi đoán không sai, ông sai hai con ma bé này đến nhà bác ấy dọa người, sau đó mấy hôm nữa ông định giả làm đạo sĩ vân du đến 'trừ tà diệt ma', kiếm được ít tiền, biết đâu còn uống được vài chén rượu đúng không?"

Ngay lần đầu gặp, Cố Ỷ đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người ông ta, khỏi nghĩ cũng biết là lão ma men.

Nghe Cố Ỷ vạch trần, lão đạo cũng chẳng xấu hổ: "Sao có thể nói là lừa chứ? Mà tôi đúng là có giúp nhà họ thật. Cô không biết đâu, ông cụ nhà ấy bị quỷ đeo bám, sắp chết đến nơi rồi. Lão đây đã cho ông ấy một ít hồn lực, mới cứu được mạng đấy chứ. Không thì làm sao khỏe lại nhanh thế được?"

"Nhưng giúp rồi thì cũng giúp rồi, không có tí báo đáp nào thì lão đây cũng thấy không cam lòng, nên mới nghĩ ra cách đó. Mà tôi cứ thắc mắc, sao hai con hình nhân giấy kia dẫn hồn lực tốt thế, hóa ra là tay nghề nhà họ Cố các cô."

Ông ta gãi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, cô muốn hỏi thì cứ hỏi, nhưng mười nghìn kia phải trả đủ đấy."

Cố Ỷ không biết giới hạn mà Khương Tố Ngôn cho phép mình biết là tới đâu, nên chọn hỏi từ chuyện bên lề trước: "Khế ước là chuyện thế nào? Tôi từng gặp phải hai lần rồi."

Cô kể sơ qua chuyện liên quan đến con quỷ tra nam và gã tài xế, cùng cả chuyện của con Gương Quỷ, cố tình giấu bớt chi tiết rồi kể lại cho lão đạo nghe.

Nghe xong chuyện của con quỷ tra nam, lão đạo sờ râu, nói: "Cái đó không phải 'khế ước đồng mệnh'. Khế ước đồng mệnh là phải cùng chết mới tính, chết một đứa thì gọi cái gì là đồng mệnh? Có khả năng là con tiểu quỷ đó nói dối cô, hoặc là con quỷ tra nam lừa gã kia. Cái khế ước đó không phải đồng mệnh, mà là khế ước bất bình đẳng. Chỉ có cô và Khương Tố Ngôn như vậy, mới gọi là khế ước đồng mệnh."

Chính là kiểu mà lão đạo vừa nói: một kẻ hồn phi phách tán thì kẻ kia cũng sẽ tan biến theo, không có ai may mắn thoát được.

Đến lúc nghe Cố Ỷ kể chuyện con quỷ gương, lão đạo phá lên cười lớn:"Cái đó mà cũng là khế ước đồng mệnh hả? Bị quỷ gạt rồi! Cô bị gạt cũng thôi đi, vợ cô cũng bị lừa nữa?!"

Lão đạo cười đến thở không ra hơi: "Nhà họ Cố các cô nổi tiếng nhất là chơi trò khế ước, mà giờ lại bị một con quỷ chơi trò khế ước gạt được? Còn tưởng khế ước đó không phá nổi nữa hả?"

"Cái đó mà là khế đồng mệnh gì chứ? Đó là khế đổi thân, mà còn là loại khế đánh cược cấp thấp nhất luôn ấy!"

"Cái gì gọi là khế đánh cược?"

Cố Ỷ bình tĩnh hỏi, muốn biết rõ ràng thế nào là khế đánh cược, thế nào là khế đổi thân.

Lão đạo chỉ vào cổ họng mình: "Khát chết lão rồi, lão nói bao nhiêu chuyện như thế, tiểu cô nương cô cũng không biết mang nước ra hả?"

Cố Ỷ trợn mắt lườm lão một cái, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra chai nước khoáng mười mấy đồng mà mình giấu kỹ. Đây là chai mà bà Thẩm chưa uống kia, Cố Ỷ vốn không uống nước khoáng, lần trước Trương Hoan giả đến vội vàng nói chuyện cũng chưa đụng tới, giờ lại để lão đạo hưởng lợi, nghĩ mà tiếc.

Lão đạo ừng ực ừng ực uống liền mấy ngụm, nước vương đầy râu, nhìn mà Cố Ỷ xót cả nước.

Lão đạo lau một tay qua chòm râu, rồi nói tiếp: "Khế đánh cược là một loại khế ước mà hai bên đánh cược, ai thắng thì được phần cược. Ví dụ như cô với con Gương Quỷ đó đánh cược quyền sử dụng cơ thể, đổi thân xác chính là khế đổi thân. Điều kiện của khế đánh cược giữa cô và con quỷ kia là: chỉ cần không bị phát hiện, thân thể cô sẽ thuộc về nó. Thật ra khế ước của cô với con quỷ đó vẫn chưa hoàn tất, vẫn đang trong giai đoạn cá cược. Nếu cược thành, thân thể cô sẽ bị nó chiếm lấy, mà nó cũng đặt cược linh hồn quỷ của nó vào bàn cân."

Lão đạo cầm chai nước chỉ vào cô: "Cô tưởng thứ đó khó gỡ à? Nếu không phải vì vợ cô là Quỷ Vương ngàn năm, mà lại chẳng hiểu gì về khế ước của đạo sĩ chúng tôi, đổi thành đạo sĩ ngàn năm khác thì người ta đã dạy cô cách xé nát khế ước rồi!"

"Còn có thể xé được nữa hả?" Nghe đến đây, Cố Ỷ thật sự kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ rằng thứ mình đã ký lại có thể đơn giản mà xé bỏ được. Trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy khế ước đó là không thể phá bỏ, nhỡ mà xé rồi xảy ra chuyện gì thì sao? "Không xé được mới lạ! Không cá cược nữa thì thôi, xé khế ước là vô hiệu hóa luôn. Nhưng cái khế ước đồng mệnh giữa cô và cô vợ quỷ kia thì đừng mơ, cái đó không xé được đâu, đó là loại cao cấp nhất đấy."

"Thứ tự từ thấp đến cao của khế ước là: Khế đánh cược, khế bình đẳng, khế ép buộc, khế đồng mệnh. Khế đánh cược cô đã trải qua rồi. Khế bình đẳng là hai bên ngang hàng, ký kết rõ ràng, cái kiểu giao dịch của nhà họ Cố các cô với ma quỷ chính là khế bình đẳng. Còn khế ép buộc là khế ước không bình đẳng, kiểu như gã quỷ tra nam với tên tài xế kia là một ví dụ."

Còn loại cao cấp nhất, Cố Ỷ cũng rõ rồi, chính là khế ước đồng mệnh.

Cô vẫn còn nghi ngờ:"Vậy khế ước rốt cuộc là thứ gì?"

Chuyện cô và con Gương Quỷ là cô ký tên mình thật, nhưng khi làm ăn với các quỷ khác thì chưa bao giờ ký khế ước gì cả.

"Bẩm báo trời đất, chính là khế. Nói thẳng ra, thứ cho phép các người hoán đổi cơ thể hoàn hảo như vậy, không phải do con Gương Quỷ kia giỏi cỡ nào, mà là do thiên địa chứng giám, đó là sức mạnh của trời đất."

Lời này nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng Cố Ỷ hiểu được, chỉ cần thông qua bẩm báo trời đất, thì khế ước sẽ thành lập. Đây cũng là lý do vì sao cô bị con Gương Quỷ gài bẫy, nó đã làm lễ thông báo với trời đất trước, cô có biết hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là cô đã ký tên.

"Nhà họ Cố các cô làm ăn được như vậy, là nhờ tổ sư gia nhà các cô làm khế ước với trời đất, chỉ cần lời nói ra từ miệng các cô, hai bên đồng ý, thậm chí không cần ký khế ước bằng giấy thì cũng là khế ước bình đẳng."

"Nên cho dù có là lừa gạt, dụ dỗ, chỉ cần khiến bên kia gật đầu đồng ý thì khế ước đã thành."

Lời tác giả:

Cố Ỷ: Một chai nước mười mấy đồng + Mất toi 10 ngàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện