Một người một quỷ cứ thế trò chuyện luyên thuyên hồi lâu, cuối cùng Cố Ỷ cũng mơ màng thiếp đi. Đáng tiếc là chưa ngủ được bao lâu, chuông báo thức đã reng lên inh ỏi. Cố Ỷ dụi mắt bò dậy, đánh răng rửa mặt, còn Khương Tố Ngôn thì đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cô.

Đợi Cố Ỷ ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy Khương Tố Ngôn đã thay sang một bộ Hán phục màu xanh đậm. Nàng rất ít khi mặc màu này, khiến Cố Ỷ hơi bất ngờ, nhưng phải công nhận là vẫn rất đẹp.

Khương Tố Ngôn vốn dĩ trông như một mỹ nhân cổ phong bước ra từ tranh vẽ, mặc bộ này vào lại càng thêm đoan trang thanh nhã, vô cùng hợp với nàng.

Cố Ỷ liếc nhìn bộ đồ mà Khương Tố Ngôn chuẩn bị cho mình... Ặc, cũng là màu xanh đậm, nói một cách nào đó thì cũng có thể xem là đồ đôi.

Phía trên là chiếc áo phông rộng màu xanh đậm, phía dưới là quần jean cùng màu, bên ngoài khoác thêm áo cardigan mỏng màu đen, mang giày thể thao tông xuyệt tông, đeo ba lô lên vai là có thể ra ngoài.

Cô chạy vài bước để kịp bắt xe buýt, quẹt thẻ học sinh xong liền tìm chỗ ngồi.

Cả ngày học trôi qua, khi đứng ở cổng trường, Trần Tư Nam vẫn chưa tan học. Cố Ỷ nghĩ ngợi một lát, bèn mua một phần đồ ăn vặt ở cổng trường rồi bắt xe buýt đến đạo quán Thanh Sơn.

Đạo quán Thanh Sơn nằm khá xa. Đợi tới lúc Cố Ỷ lắc lư đến nơi, đồ ăn vặt trong tay đã bị điều hòa trên xe buýt thổi cho nguội lạnh, may mà bây giờ đang là mùa hè, ăn lạnh chút cũng không sao.

Trần Tư Nam vẫn đang làm bài tập, thấy Cố Ỷ đến liền ném bài qua một bên, phóng thẳng đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào phần đồ ăn vặt, mặt đầy vẻ thèm ăn.

Sư huynh của cậu ta ho nhẹ một tiếng, Trần Tư Nam lập tức khôi phục dáng vẻ cao nhân ẩn thế. Đợi sư huynh kia rót trà rồi rời khỏi phòng, Cố Ỷ mới đặt phần đồ ăn lên bàn: "Ăn đi."

"Chị mời tôi ăn hả?" Trần Tư Nam kinh ngạc: "Không lẽ chị bị con Gương Quỷ kia đánh tráo thật à?"

Trên trán Cố Ỷ suýt nữa hiện lên ký hiệu hình chữ giếng (井), muốn đấm cậu ta một phát. Nhìn sắc mặt của cô, Trần Tư Nam mới ngoan ngoãn mở túi đồ ăn ra và bắt đầu ăn.

Vừa ăn, Cố Ỷ vừa kể cho cậu ta nghe chuyện hôm qua mình nghe được từ lão đạo. Nghe xong, Trần Tư Nam trợn tròn hai mắt: "Lại có chuyện như vậy sao?"

Rồi, tên tiểu đạo sĩ này thật chẳng đáng tin.

Nhưng dù không đáng tin thì Trần Tư Nam vẫn là người hiểu rõ chuyện bắt quỷ nhất trong bọn họ. Giờ thì mới xuất hiện thêm một lão đạo nhìn có vẻ biết nhiều, nhưng lão nói là một chuyện, Cố Ỷ nghe là chuyện khác, chẳng ai dám chắc lão nói thật.

Ngã một lần, khôn hơn một lần. Gương Quỷ còn biết lừa người, sao có thể tin tưởng tuyệt đối một lão đạo chỉ mới gặp một lần? Trần Tư Nam suy nghĩ rất lâu mới nói: "Chuyện về khế ước thì tôi thật sự không biết rõ. Năm tôi năm, sáu tuổi, các sư huynh, sư bá, sư tổ trong sư môn đã qua đời gần hết, chỉ còn ba sư huynh trông nom tôi. Tôi chủ yếu học theo những gì sư phụ để lại, còn khế ước thì không phải là sở trường của đạo quán Thanh Sơn, nên tôi ít khi đọc tới. Để tôi về lật lại xem có tài liệu nào hệ thống không, rồi gửi cho chị một bản."

Hỏi xong chuyện đó, Cố Ỷ lại hỏi tiếp: "Sát nghiệp là gì vậy?"

Trần Tư Nam sững người một lúc rồi mới đáp: "Là tội nghiệt chỉ có sau khi giết người. Nói chung thì ác quỷ đều sẽ mang sát nghiệp."

Cố Ỷ chỉ vào Khương Tố Ngôn bên cạnh mình: "Lão đạo kia nói, chị ấy không có sát nghiệp."

Trần Tư Nam cũng giật mình: "Vợ chị hồn lực mạnh như vậy, mà lại chưa từng giết người?"

Cố Ỷ gật đầu. Nếu dựa theo lời lão đạo hôm qua thì rất có khả năng là sau khi Khương Tố Ngôn chết không lâu đã bị ép xuống âm phủ, căn bản chưa kịp giết người, nên trên người mới không có sát nghiệp.

Họ trao đổi thông tin một chút, rồi Cố Ỷ cầm theo túi đồ ăn vặt đã ăn sạch rời khỏi đạo quán.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, sư huynh của Trần Tư Nam vẫn luôn nhìn chằm chằm vào túi trong tay cô, rõ ràng là không mấy đồng tình với việc cô mang đồ ăn vặt tới cho Trần Tư Nam. Nhưng Cố Ỷ là người ngoài, họ cũng không tiện nói gì, chỉ khẽ gật đầu với cô rồi quay vào trong chuẩn bị dạy dỗ tiểu sư đệ nhà mình một trận.

Cố Ỷ chỉ đành thầm cầu mong Trần Tư Nam tự cầu phúc, còn mình thì rời khỏi đạo quán Thanh Sơn, bắt xe buýt quay về.

Trên xe, Khương Tố Ngôn cất tiếng hỏi: "Phu quân, nàng nghĩ lời lão đạo đó có thể tin được bao nhiêu?"

Cố Ỷ tựa đầu lên cửa kính xe, nghe thấy câu hỏi của Khương Tố Ngôn thì theo phản xạ liếc nhìn mấy hành khách phía trước. May mà người không đông, chỉ có vài người nên chắc chẳng ai nghe thấy lời Khương Tố Ngôn nói.

Khương Tố Ngôn là đại quỷ, rất dễ ảnh hưởng đến hiện thực, nên Cố Ỷ mới lo lắng sẽ có người nghe được giọng nói của nàng. Hơn nữa nếu có người nhìn thấy mình một mình lẩm bẩm, chắc chắn sẽ rất kỳ quái.

"Có thể tin một phần, nhưng không nhiều đâu. Điều đáng sợ nhất là, dù lời ông ta nói đều là thật nhưng mục đích lại không đơn giản." Cố Ỷ kéo áo khoác, thời buổi này lòng người khó dò, mà lão đạo đó lại là hạng người chuyên lừa lọc. Lần trước Trương Hoan giả tới tìm cô, đã khiến Cố Ỷ chịu đủ khổ rồi. Còn kẻ này lại chủ động đến cửa để giải thích mọi chuyện, cô chẳng có lý do gì để tin tưởng hoàn toàn cả.

Cố Ỷ trở về tiệm vàng mã, vừa đến cửa thì nhận được một cuộc gọi từ Trương Gia Hào. Cô hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ lại có chuyện gì với lão đạo kia?

Nhưng ngoài dự đoán, Trương Gia Hào lại nói: "Lý Diễm Hồng muốn gặp cô, hình như có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?"

"Bà ta không chịu nói, cứ đòi gặp mặt cô mới chịu mở miệng."

Cố Ỷ chưa từng nghĩ sẽ còn ngày gặp lại Lý Diễm Hồng. Sau khi nhận được cuộc gọi, cô đợi vài hôm nữa đến cuối tuần nghỉ ngơi mới đi cùng Trương Gia Hào đến nhà giam.

Trong nhà giam có phòng gặp riêng, chỉ là một căn phòng không lớn, bên trong đặt một chiếc bàn inox, hai cái ghế nhựa. Cảnh sát đứng ở cửa canh chừng. Trương Gia Hào không vào cùng, anh đứng đợi Cố Ỷ ở ngoài.

Khi Cố Ỷ đến nơi, Lý Diễm Hồng đã ngồi sẵn. Bà ta trông... còn tệ hơn cả lần trước.

Trên người Lý Diễm Hồng phủ đầy hắc khí dày đặc, đặc đến mức không tan nổi, thậm chí còn che cả tầm nhìn của Cố Ỷ, loại hắc khí đó chẳng thua gì Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ chưa bao giờ thấy người nào mang nhiều hắc khí đến vậy...

Chuyện này thật không hợp lý.

Hồn lực của Lý Diễm Hồng vốn là cướp đoạt từ người khác, nhưng cũng không nên ngày càng đậm đặc như thế mới đúng.

Cố Ỷ đầy nghi hoặc, ngồi xuống đối diện bà ta. Lý Diễm Hồng có chút ngượng ngùng, phẩy tay tán bớt làn hắc khí trước mặt rồi mới mở lời: "Chắc cô thấy đống hắc khí trên người tôi thì khó chịu lắm phải không? Trong tù có nhiều người chết, tôi đã gom nhặt chút hồn lực của họ."

Vừa nói đến đây, sắc mặt Lý Diễm Hồng trắng bệch, còn ho khan một tiếng. Trông bà ta chẳng có vẻ gì là khỏe mạnh cả, nếu là Nhân Nhân ngày trước, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mẹ mình thành ra như thế này.

"Cô đừng trông tôi thế này, trong tù tôi cư xử ngoan ngoãn lắm đó, đang cố gắng cải tạo để được giảm án mà."

Cố Ỷ nhíu mày: "Dì gọi tôi đến đây là muốn nói gì?"

Lý Diễm Hồng khẽ động ngón tay, hồn lực lập tức lan ra che kín tai mắt của cảnh sát canh giữ và cả camera giám sát. Cố Ỷ trơ mắt nhìn bà ta luồn tay ra khỏi còng tay.

Thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Cố Ỷ, Lý Diễm Hồng mím môi cười: "Đừng sợ, tôi chỉ có vài chuyện muốn nói với cô thôi. Có người đang muốn đối phó với cô, hơn nữa trước đây đã từng ra tay rồi."

Cố Ỷ hơi sững người, Lý Diễm Hồng nói tiếp: "Là con qủy trong gương đó. Tôi mới nghe tin mấy hôm nay thôi, con Gương Quỷ đó là do người phía sau phái đến để nhắm vào cô. Mà mục tiêu của nó vốn không phải là cô, mà là muốn Gương Quỷ hoàn toàn thay thế cô. Chỉ cần Gương Quỷ hồn phi phách tán, thì con quỷ bên cạnh cô... cũng sẽ hồn phi phách tán theo."

Phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ là không tin, nếu đã có người đứng sau muốn hại cô, vậy sao không ra tay trực tiếp luôn cho rồi? Khiến cô hồn phi phách tán chẳng phải càng dễ hơn sao, cớ gì phải bày ra cả một vòng mưu mô như vậy?

Lý Diễm Hồng nhìn cũng đoán được suy nghĩ trong đầu Cố Ỷ, bà ta lại ho khan, lưng hơi còng xuống: "Chuyện này tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết... bọn họ không thể ra tay trực tiếp với cô. Nếu cô không phải là tự nguyện chết, thì với bọn họ mà nói, đó là chuyện vô cùng phiền phức."

Lại là tự nguyện!

Khương Tố Ngôn cũng cần cô tự nguyện theo xuống âm phủ, đám người này thì cần cô tự nguyện chết. Nhưng mà Cố Ỷ đâu phải người không vui thì 'go die', cho nên mới phải bày ra trò quỷ kế này?

Đầu óc Cố Ỷ vận chuyển nhanh chóng, suy nghĩ liên tục chuyển hướng, một lúc sau mới hỏi: "Người đứng sau là ai?"

Lý Diễm Hồng lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Cố Ỷ rõ ràng không tin, nhưng rất nhanh đã thả lỏng chân mày, vì cô hiểu Lý Diễm Hồng không có lý do gì để lừa cô cả.

Lý Diễm Hồng là một người phụ nữ đã chết tâm, hồn lực của con gái thì đang ở trên người mình, mục tiêu duy nhất của bà ta là tên kẻ thù cuối cùng kia. Hiện tại, bà ta đang dốc toàn lực cải tạo tốt, mong được ra tù sớm để trả thù.

Một người như thế, không còn dục vọng thừa thãi, chỉ có một mục tiêu duy nhất thì sẽ không nói dối. Huống chi Cố Ỷ từng giúp bà ấy và Nhân Nhân được gặp nhau một lần cuối, chỉ cần vậy thì trong mắt Lý Diễm Hồng, cô đã là người đáng tin nhất, trừ Trần Tư Nam, Tiểu Yêu và Trương Gia Hào.

"Bọn họ nuôi một đám quỷ, chuyên dùng để truyền tin. Có mấy con lạc qua nhà giam thì bị tôi ăn mất, từ ký ức của chúng, tôi moi ra được chút thông tin. Những con quỷ đó gọi là 'quỷ truyền tin', không có bản lĩnh gì cả, gần như chẳng còn lý trí, bị thuần phục như bồ câu đưa thư vậy. Về sau chắc do tôi ăn nhiều quá nên bị phát hiện, bọn họ cũng đoán được là có tôi ở đây, thế là có quỷ đến tìm tôi, nói rằng có cách giúp tôi ra tù... chỉ cần tôi đồng ý đi đối phó với cô."

Lý Diễm Hồng nói xong, còn nở nụ cười: "Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm thế. Cô là ân nhân của Nhân Nhân, cũng là ân nhân của tôi. Cô để tôi gặp con bé một lần cuối, dù có chết, tôi cũng không ra tay với cô. Nếu không, Nhân Nhân sẽ đau lòng lắm..."

Nói xong lời cuối cùng, bà ta ra hiệu tiễn khách: "Những gì tôi cần nói, đều nói xong rồi. Đám người đó chắc chắn không chỉ tìm mình tôi, chắc chắn còn đi tìm người khác nữa. Chúng nó như đám chuột trong cống rãnh, luôn trốn trong bóng tối không dám lộ mặt, chỉ sai mấy con tiểu quỷ bay tới bay lui. Tôi chỉ có đúng một thông tin, bọn chúng có một địa điểm tụ họp. Thứ năm đầu tiên của mỗi tháng, vào lúc 12 giờ đêm chúng sẽ tụ họp tại tầng 13 tòa nhà Kim Thần."

"Tin hay không là chuyện của cô. Tôi nói đến đây là hết rồi."

Lý Diễm Hồng đút lại tay vào còng, ho một cái, thu hồn lực về. Sau đó quay sang nói với cai ngục: "Tôi nói xong rồi, giờ có thể quay về."

Cảnh ngục rõ ràng sợ bà ta, trong trại giam này, bà ta đã trở thành "chị đại", ai cũng dè chừng. Dù nhìn qua có vẻ ốm yếu nhưng ai từng gây chuyện với bà đều không có kết cục tốt.

Đợi Lý Diễm Hồng rời đi, Cố Ỷ cũng được một cai ngục khác nhắc nhở rời khỏi phòng gặp.

Trương Gia Hào đang ở phòng hút thuốc, Cố Ỷ đi qua, nhìn thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ kính. Đợi anh dập tắt điếu thuốc, mới đi ra gặp cô.

Lời tác giả:

Triệu Thanh: Người cô tin tưởng nhất là Đội trưởng Trương, Tiểu Yêu, Tiểu Đạo sĩ với cả bà điên kia... Thế còn tôi thì sao? Tên tôi còn chẳng được nhắc đến nữa kìa!

Cố Ỷ: Mấy người "thông minh" vậy không đáng tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện