Cố Ỷ mặc đồ ngủ, tiện tay khoác thêm một cái áo khoác rồi định đi ra ngoài, kết quả lại bị Khương Tố Ngôn níu vạt áo lại. Cô có chút khó hiểu, quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi: "Sao thế?"
Khương Tố Ngôn muốn nói lại thôi, mãi một lúc mới nhẹ nhàng mím môi nói: "Hình như... bọn chúng cũng không phải tới làm ăn."
Cố Ỷ ngớ ra, theo phản xạ hỏi: "Vậy đến làm gì?"Không phải tới ăn cô, cũng không phải tới bàn chuyện làm ăn, vậy nửa đêm nửa hôm lảng vảng trước cửa nhà người ta là định làm gì? Khương Tố Ngôn nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Tới trộm đồ."
Lửa giận của Cố Ỷ lập tức bốc lên. Trời đất ơi, làm ma mà còn đi ăn trộm, trộm đến tận đầu cô luôn à? Chịu thế quái nào được!
Chuyện này không thể nhịn được. Nhà cô đã chẳng khá giả gì, sau vụ con Gương Quỷ thì lại càng như rơi xuống đáy, giờ hai con ma này còn muốn khiến nhà cô "dột rồi lại gặp mưa đêm" nữa hả? Đừng có mơ!
Cô cầm trong tay món bảo bối trấn nhà của mình: một sợi dây đỏ, rồi lạch bạch bước xuống lầu.
Xuống đến nơi, Cố Ỷ "tách" một tiếng bật đèn. Cái đèn cũ kỹ trong tiệm vàng mã nhấp nháy vài cái rồi mới sáng hẳn. Trong chớp sáng ấy, cô đã mơ hồ nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra trong tiệm.
Có hai con ma, một lớn một nhỏ, mỗi đứa đang cố nhét cái thân thể ma quái của mình vào hai người giấy mới được đưa về trong ngày hôm nay.
Động tác của bọn chúng không được nhanh nhẹn lắm, lúc Cố Ỷ xuống tới nơi, chúng mới nhét được một nửa, phần thân dưới đã vào nhưng phần thân trên vẫn còn lòi ra ngoài, tay còn cầm cái đầu người giấy.
Cảnh tượng thoạt nhìn đúng là đầy âm khí, nhưng phối hợp với ánh mắt mà chúng nhìn cô, lại ngập tràn vẻ ngây thơ vô tội.
Trong cái vẻ ngây thơ ấy còn lẫn đầy sợ hãi, nhưng là sợ Khương Tố Ngôn.
Đèn sáng hoàn toàn, cảnh tượng trong tiệm vàng mã cũng lộ rõ ra trước mắt Cố Ỷ và hai con ma. Trong mắt cô, hai đứa này đúng là hai bó rau, muốn bẻ lúc nào cũng được; còn trong mắt chúng nó, hoàn toàn không thấy cô đâu, chỉ thấy mỗi con siêu cấp đại quỷ đứng bên cạnh cô mà thôi.
Khung cảnh lập tức trở nên xấu hổ, hai con ma đang nhét dở thì cũng không dám nhúc nhích nữa, cứ mắc kẹt như vậy. Con nhỏ hơn nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không chịu được, khóc òa lên.
Nhưng mà ma thì khó rơi nước mắt, vì toàn thân đều do hồn lực tạo thành, không có tí hồn lực thì đến khóc cũng khó. Con ma nhỏ trước mặt đúng là như vậy, tuy đang khóc nhưng chỉ phát ra tiếng gào khan mà thôi.
Con này thật sự còn nhỏ, cả làm người lẫn làm ma đều chưa lâu, nhìn hồn lực thì ít ỏi đáng thương; còn ngoại hình thì chắc mới bảy tám tuổi, bằng cỡ Tiểu Yêu.
Thấy con nhỏ bắt đầu gào, con lớn hơn cũng quýnh lên. Nó cố gắng chui ra khỏi cái thân người giấy đang mắc giữa chừng, sau đó kéo con nhỏ ra, ôm vào lòng an ủi.
Con lớn tuy có vẻ trưởng thành hơn, nhưng nói thật thì trông cũng chỉ tầm hơn mười tuổi, chưa chắc đã lớn hơn Trần Tư Nam bao nhiêu.
Một cặp anh em còn chưa thành niên đã phải làm ma, đúng là nhìn thấy mà thương.
Khung cảnh này, quả thật còn rất cảm động.
Nếu như trước đó không phải chúng nó đang lén lút trộm người giấy trong tiệm của cô, thì Cố Ỷ đã thấy đồng cảm rồi. Nhìn hai con ma ôm nhau như vậy, trông cô và Khương Tố Ngôn chẳng khác nào ác nhân đại phản diện.
Cố Ỷ kéo ghế ngồi xuống, nhìn chúng diễn, chỉ thấy con nhỏ gào khan một lúc, rồi con lớn bắt đầu đảo mắt loạn xạ, kiểu rõ ràng đang nghĩ trò lừa đảo gì đó.
Cố Ỷ không cho chúng nó cơ hội chơi trò mèo vờn chuột, giơ tay một cái, sợi dây đỏ lập tức trói gọn hai đứa lại.
Hai đứa đang ôm nhau, vậy lại càng tiện cho cô, một mẻ bắt hết, không phải chia ra từng đứa để trói.
Ngay lúc ấy, con lớn cũng hết đảo mắt, chỉ còn tròn mắt nhìn chằm chằm Cố Ỷ.
Cố Ỷ tuy cười tươi roi rói, nhưng đứng cạnh Khương Tố Ngôn, nụ cười ấy lại càng hiện rõ sự "hòa ái dễ gần".
"Giữa đêm hôm thế này, chạy tới nhà tôi chỉ để trộm hai con người giấy?" Cố Ỷ cũng hiểu ra vì sao ở nhà ông chú, hai con người giấy kia cứ hay tự chạy ra ngoài. Hóa ra là do hai con ma này đêm nào cũng lén mở cửa phòng chứa đồ, rồi chui vào thân người giấy, điều khiển người giấy chạy đi khắp nơi.
Cố Ỷ dễ nói chuyện như vậy là bởi vì hai con ma này vẫn giữ được hình dạng con người, nhìn qua không khác mấy so với khi còn sống. Chứ nếu trông giống như mấy con đầu bầy nhầy rong ria đầy mình như Đầu Rong Biển thì cô đã ra tay từ lâu rồi.
Chúng vẫn còn giữ được chút nhân tính, điều này khiến Cố Ỷ cảm thấy hơi kinh ngạc, dù sao tiệm vàng mã của cô cũng cách nhà ông chú khá xa.
Chuyện bất thường tất có điều đáng ngờ. Hai con ma bé này hồn lực không nhiều mà lại có thể chạy nhảy lung tung, chắc chắn là có vấn đề. Dạo này cô đúng là xui xẻo đến tột cùng, ngày nào cũng gặp mấy con ma quỷ không chịu ở yên.
Cô bắt đầu thấy hơi nhức đầu, nhưng tay vẫn siết chặt sợi dây đỏ, không chút nương tay, cứ thế trói chặt hai con ma.
Con lớn thấy Cố Ỷ hỏi liền bày ra vẻ mặt rất cứng cỏi: "Chúng tôi sẽ không nói gì hết!"
Cố Ỷ tức đến bật cười, cô dời ánh mắt sang con nhỏ hơn, con đó liền không kìm được rùng mình một cái.
Cố Ỷ là kiểu người rất cà chớn, tuyệt đối không vì con ma này trông non nớt đáng thương mà sinh lòng thương hại. Mấy đứa này đã là ma rồi, còn đòi cô áp dụng tiêu chuẩn "nhân loại" với nó, thật là nực cười.
Cô nở một nụ cười "hiền hậu" nhìn con ma nhỏ: "Muốn thử gói combo đặc biệt của chị không?"
Con nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt căng thẳng: "Combo đặc biệt là gì ạ?"
"Cuộn nhóc lại thành một cục, mang lên sân thượng phơi nắng." Câu này vừa dứt, con nhỏ lại khóc to hơn, nhưng vẫn là tình trạng "chỉ gào không chảy nước mắt", vì nó có quá ít hồn lực, căn bản không đủ để tạo ra nước mắt. Vừa khóc gào, nó vừa nấc cụt gọi to: "Ông ơi cứu cháu với ông ơi!"
Ánh mắt Cố Ỷ tối sầm lại: chúng còn có đại quỷ phía sau?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì cửa tiệm đột nhiên bị gõ "bùm bùm" liên tục. Cố Ỷ nhíu mày nhìn sang Khương Tố Ngôn, người kia lắc đầu: "Không phải quỷ."
Nếu là người thì dễ xử lý hơn nhiều.
Cố Ỷ chạy ra cửa, mở ra thì thấy bên ngoài là một ông già râu ria xồm xoàm, mặc đạo bào sẫm màu, trên người toàn mùi rượu. Ông ta vẫn giữ tư thế giơ tay định gõ cửa, thấy Cố Ỷ ra mở liền hạ tay xuống, định vuốt râu tỏ ra tiên phong đạo cốt một chút.
Nhưng cái vẻ đạo mạo này còn chưa duy trì được mười giây thì bên trong đã vang lên tiếng thét thất thanh: "Ông ơi! Ông mau cứu cháu với!"
Tiếng bọn nhỏ thật sự thảm thương, giọng trẻ con lại the thé, hét lên như vậy khiến tai Cố Ỷ cũng đau nhức.
Hóa ra cái chiêu "tấn công bằng âm thanh" không phải kỹ năng đặc thù của ba con ma lang thang nhà Tiểu Yêu, mà là năng lực phổ biến của đám ma quỷ?
Cố Ỷ xoa tai, liền thấy lão đạo kia ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Cô vừa mới đóng cửa lại bước vào, thì đã thấy lão ta dùng hồn lực cắt đứt sợi dây đỏ của cô.
Sau đó ông ta ôm đầu hai đứa nhóc ma mà khóc: "Các cháu ngoan của ông, sao lại ra nông nỗi này chứ!"
Diễn giỏi lắm, diễn tiếp đi.
Cố Ỷ kéo ghế ngồi ngay cửa, vắt chân chữ ngũ xem ba ông cháu diễn kịch, bên cạnh là Khương Tố Ngôn đứng sừng sững, căn bản chẳng có gì đáng sợ.
Ba người bọn họ gào rú một hồi, thấy Cố Ỷ chẳng bị lay động, lão đạo đành lau mấy giọt nước mắt, quay lại đối mặt với cô: "Xin thí chủ rộng lòng tha cho ông cháu chúng tôi một con đường sống. Hai đứa nhỏ vừa mới chết không lâu, chưa hiểu chuyện, thí chủ là người rộng lượng, lão đạo cũng vì hai đứa cháu chết thảm, hóa thành ma rồi lại không nỡ siêu độ chúng, mới giữ chúng lại bên mình. Ai ngờ chúng nghịch ngợm, chỉ muốn có thân thể thật để tồn tại, nên mới trộm hai người giấy, khiến thí chủ sợ hãi."
Cố Ỷ thản nhiên nghe xong, đột nhiên nở nụ cười: "Được lắm, tiếp tục bịa đi."
Thái độ cứng đầu cứng cổ dầu muối không ăn của cô khiến mặt lão đạo cũng sắp không giữ nổi nữa, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói tiếp: "Thí chủ, sao lại nói vậy, chúng tôi cũng vì đường cùng mới phải làm thế chứ..."
"Ông già à, lần sau muốn bịa chuyện thì về soi gương trước coi ba người các ông trông có tí nào giống ông cháu không đã? Ông ôm đứa lớn gọi là cháu thì thôi đi, ông nhìn cái đứa nhỏ coi, nó là con lai đó ông nội! Chẳng lẽ con trai ông cưới hai đời vợ chắc?"
Cố Ỷ thật sự không muốn vạch trần đâu, nhưng mà con ma nhỏ kia màu mắt khác người ta, định lừa ai vậy chứ?
Cũng không phải không có khả năng làm ma rồi thì màu mắt đổi, giống con quỷ trong gương trước đây, mắt nó toàn một màu xám nhạt. Nhưng con ma nhỏ này rõ ràng là lúc còn sống đã mang diện mạo này rồi, ngay cả ngũ quan cũng khác người Châu Á.
Huống chi lão đạo này có cái mũi khoằm siêu nổi bật, vậy mà tụi nhỏ chẳng đứa nào giống chút nào, không di truyền được tí gì thì cũng thấy sai sai rồi.
Bị lật tẩy, lão đạo chẳng những không thấy xấu hổ mà còn nói luôn: "Cô xem thằng bé này xem, đẹp trai biết bao, chỉ tiếc là chết sớm."
Cố Ỷ gật đầu đồng tình, đúng là đẹp, nhưng có đẹp đến đâu cũng không phải lý do để dọa người ta.
Cô hỏi thẳng: "Ông ký khế ước với tụi nó rồi đúng không?"
Lúc này lão đạo cũng chẳng buồn diễn nữa, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất xếp bằng. Hai con ma bé rụt rè trốn sau lưng ông ta, ló đầu ra nhìn Cố Ỷ.
"Gặp người trong nghề rồi ha. Cả chuyện này cô cũng nhìn ra à?"
Cố Ỷ không trả lời, lại hỏi ngược lại: "Là khế ước đồng mệnh à?"
Cô hỏi vậy không hẳn là vì thật sự muốn xác nhận quan hệ của ba người này, mà là đang muốn gài thêm thông tin. Chủ yếu là vì gần đây cô gặp quá nhiều trường hợp khế ước đồng mệnh rồi.
Cô với Khương Tố Ngôn là khế ước đồng mệnh, con quỷ tra nam với gã tài xế cũng vậy, đến con quỷ trong gương mấy hôm trước còn bảo giữa nó với cô cũng là đồng mệnh. Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi: khế ước đồng mệnh rẻ rúng vậy sao?
Cô thấy lão đạo này cũng là người trong giới trừ tà, tuổi lại lớn như thế, biết đâu có thông tin gì hữu ích.
Không ngoài mong đợi, lão đạo phất tay nói: "Tôi đây cũng đâu có rảnh đến mức đi tìm chết. Cô nhìn hai đứa nhỏ này đi, lúc sống thì đoản mệnh, chết rồi hồn lực cũng yếu xìu, không chừng mấy bữa nữa bị đại quỷ nào đó nuốt mất, lúc ấy bọn nó hồn phi phách tán, tôi cũng bị kéo theo tiêu luôn, vậy chẳng phải lỗ to à?"
"Nhưng theo tôi biết thì một số khế ước đồng mệnh là đơn phương, tụi nó chết cũng không ảnh hưởng gì đến ông."
"Xàm xí! Đơn phương thì còn gọi là khế ước đồng mệnh cái gì nữa? Cái đó là khế ước bất bình đẳng!"
Lão đạo nói đến đây mà râu cũng run lên theo.
Vừa nói xong câu đó, ông ta cũng nhận ra là mình bị Cố Ỷ gài.
Ông ta bắt đầu quan sát kỹ Cố Ỷ, rồi đảo mắt nhìn quanh tiệm vàng mã, sau đó lại nhìn sang Khương Tố Ngôn đang đứng bên cạnh cô. Khi nhìn đến Khương Tố Ngôn, trong mắt ông ta không hề có sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ đánh giá dò xét.
Một lúc sau, lão đạo đột nhiên bật cười ha hả: "Thì ra đây là thành phố Lễ Phong hả?"
Ông ta vừa chỉ vào Cố Ỷ, vừa đập đập lên đùi mình: "Khế ước nhà họ Cố kia, thật sự cuối cùng có người làm được rồi?!"
Khương Tố Ngôn muốn nói lại thôi, mãi một lúc mới nhẹ nhàng mím môi nói: "Hình như... bọn chúng cũng không phải tới làm ăn."
Cố Ỷ ngớ ra, theo phản xạ hỏi: "Vậy đến làm gì?"Không phải tới ăn cô, cũng không phải tới bàn chuyện làm ăn, vậy nửa đêm nửa hôm lảng vảng trước cửa nhà người ta là định làm gì? Khương Tố Ngôn nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Tới trộm đồ."
Lửa giận của Cố Ỷ lập tức bốc lên. Trời đất ơi, làm ma mà còn đi ăn trộm, trộm đến tận đầu cô luôn à? Chịu thế quái nào được!
Chuyện này không thể nhịn được. Nhà cô đã chẳng khá giả gì, sau vụ con Gương Quỷ thì lại càng như rơi xuống đáy, giờ hai con ma này còn muốn khiến nhà cô "dột rồi lại gặp mưa đêm" nữa hả? Đừng có mơ!
Cô cầm trong tay món bảo bối trấn nhà của mình: một sợi dây đỏ, rồi lạch bạch bước xuống lầu.
Xuống đến nơi, Cố Ỷ "tách" một tiếng bật đèn. Cái đèn cũ kỹ trong tiệm vàng mã nhấp nháy vài cái rồi mới sáng hẳn. Trong chớp sáng ấy, cô đã mơ hồ nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra trong tiệm.
Có hai con ma, một lớn một nhỏ, mỗi đứa đang cố nhét cái thân thể ma quái của mình vào hai người giấy mới được đưa về trong ngày hôm nay.
Động tác của bọn chúng không được nhanh nhẹn lắm, lúc Cố Ỷ xuống tới nơi, chúng mới nhét được một nửa, phần thân dưới đã vào nhưng phần thân trên vẫn còn lòi ra ngoài, tay còn cầm cái đầu người giấy.
Cảnh tượng thoạt nhìn đúng là đầy âm khí, nhưng phối hợp với ánh mắt mà chúng nhìn cô, lại ngập tràn vẻ ngây thơ vô tội.
Trong cái vẻ ngây thơ ấy còn lẫn đầy sợ hãi, nhưng là sợ Khương Tố Ngôn.
Đèn sáng hoàn toàn, cảnh tượng trong tiệm vàng mã cũng lộ rõ ra trước mắt Cố Ỷ và hai con ma. Trong mắt cô, hai đứa này đúng là hai bó rau, muốn bẻ lúc nào cũng được; còn trong mắt chúng nó, hoàn toàn không thấy cô đâu, chỉ thấy mỗi con siêu cấp đại quỷ đứng bên cạnh cô mà thôi.
Khung cảnh lập tức trở nên xấu hổ, hai con ma đang nhét dở thì cũng không dám nhúc nhích nữa, cứ mắc kẹt như vậy. Con nhỏ hơn nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không chịu được, khóc òa lên.
Nhưng mà ma thì khó rơi nước mắt, vì toàn thân đều do hồn lực tạo thành, không có tí hồn lực thì đến khóc cũng khó. Con ma nhỏ trước mặt đúng là như vậy, tuy đang khóc nhưng chỉ phát ra tiếng gào khan mà thôi.
Con này thật sự còn nhỏ, cả làm người lẫn làm ma đều chưa lâu, nhìn hồn lực thì ít ỏi đáng thương; còn ngoại hình thì chắc mới bảy tám tuổi, bằng cỡ Tiểu Yêu.
Thấy con nhỏ bắt đầu gào, con lớn hơn cũng quýnh lên. Nó cố gắng chui ra khỏi cái thân người giấy đang mắc giữa chừng, sau đó kéo con nhỏ ra, ôm vào lòng an ủi.
Con lớn tuy có vẻ trưởng thành hơn, nhưng nói thật thì trông cũng chỉ tầm hơn mười tuổi, chưa chắc đã lớn hơn Trần Tư Nam bao nhiêu.
Một cặp anh em còn chưa thành niên đã phải làm ma, đúng là nhìn thấy mà thương.
Khung cảnh này, quả thật còn rất cảm động.
Nếu như trước đó không phải chúng nó đang lén lút trộm người giấy trong tiệm của cô, thì Cố Ỷ đã thấy đồng cảm rồi. Nhìn hai con ma ôm nhau như vậy, trông cô và Khương Tố Ngôn chẳng khác nào ác nhân đại phản diện.
Cố Ỷ kéo ghế ngồi xuống, nhìn chúng diễn, chỉ thấy con nhỏ gào khan một lúc, rồi con lớn bắt đầu đảo mắt loạn xạ, kiểu rõ ràng đang nghĩ trò lừa đảo gì đó.
Cố Ỷ không cho chúng nó cơ hội chơi trò mèo vờn chuột, giơ tay một cái, sợi dây đỏ lập tức trói gọn hai đứa lại.
Hai đứa đang ôm nhau, vậy lại càng tiện cho cô, một mẻ bắt hết, không phải chia ra từng đứa để trói.
Ngay lúc ấy, con lớn cũng hết đảo mắt, chỉ còn tròn mắt nhìn chằm chằm Cố Ỷ.
Cố Ỷ tuy cười tươi roi rói, nhưng đứng cạnh Khương Tố Ngôn, nụ cười ấy lại càng hiện rõ sự "hòa ái dễ gần".
"Giữa đêm hôm thế này, chạy tới nhà tôi chỉ để trộm hai con người giấy?" Cố Ỷ cũng hiểu ra vì sao ở nhà ông chú, hai con người giấy kia cứ hay tự chạy ra ngoài. Hóa ra là do hai con ma này đêm nào cũng lén mở cửa phòng chứa đồ, rồi chui vào thân người giấy, điều khiển người giấy chạy đi khắp nơi.
Cố Ỷ dễ nói chuyện như vậy là bởi vì hai con ma này vẫn giữ được hình dạng con người, nhìn qua không khác mấy so với khi còn sống. Chứ nếu trông giống như mấy con đầu bầy nhầy rong ria đầy mình như Đầu Rong Biển thì cô đã ra tay từ lâu rồi.
Chúng vẫn còn giữ được chút nhân tính, điều này khiến Cố Ỷ cảm thấy hơi kinh ngạc, dù sao tiệm vàng mã của cô cũng cách nhà ông chú khá xa.
Chuyện bất thường tất có điều đáng ngờ. Hai con ma bé này hồn lực không nhiều mà lại có thể chạy nhảy lung tung, chắc chắn là có vấn đề. Dạo này cô đúng là xui xẻo đến tột cùng, ngày nào cũng gặp mấy con ma quỷ không chịu ở yên.
Cô bắt đầu thấy hơi nhức đầu, nhưng tay vẫn siết chặt sợi dây đỏ, không chút nương tay, cứ thế trói chặt hai con ma.
Con lớn thấy Cố Ỷ hỏi liền bày ra vẻ mặt rất cứng cỏi: "Chúng tôi sẽ không nói gì hết!"
Cố Ỷ tức đến bật cười, cô dời ánh mắt sang con nhỏ hơn, con đó liền không kìm được rùng mình một cái.
Cố Ỷ là kiểu người rất cà chớn, tuyệt đối không vì con ma này trông non nớt đáng thương mà sinh lòng thương hại. Mấy đứa này đã là ma rồi, còn đòi cô áp dụng tiêu chuẩn "nhân loại" với nó, thật là nực cười.
Cô nở một nụ cười "hiền hậu" nhìn con ma nhỏ: "Muốn thử gói combo đặc biệt của chị không?"
Con nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt căng thẳng: "Combo đặc biệt là gì ạ?"
"Cuộn nhóc lại thành một cục, mang lên sân thượng phơi nắng." Câu này vừa dứt, con nhỏ lại khóc to hơn, nhưng vẫn là tình trạng "chỉ gào không chảy nước mắt", vì nó có quá ít hồn lực, căn bản không đủ để tạo ra nước mắt. Vừa khóc gào, nó vừa nấc cụt gọi to: "Ông ơi cứu cháu với ông ơi!"
Ánh mắt Cố Ỷ tối sầm lại: chúng còn có đại quỷ phía sau?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì cửa tiệm đột nhiên bị gõ "bùm bùm" liên tục. Cố Ỷ nhíu mày nhìn sang Khương Tố Ngôn, người kia lắc đầu: "Không phải quỷ."
Nếu là người thì dễ xử lý hơn nhiều.
Cố Ỷ chạy ra cửa, mở ra thì thấy bên ngoài là một ông già râu ria xồm xoàm, mặc đạo bào sẫm màu, trên người toàn mùi rượu. Ông ta vẫn giữ tư thế giơ tay định gõ cửa, thấy Cố Ỷ ra mở liền hạ tay xuống, định vuốt râu tỏ ra tiên phong đạo cốt một chút.
Nhưng cái vẻ đạo mạo này còn chưa duy trì được mười giây thì bên trong đã vang lên tiếng thét thất thanh: "Ông ơi! Ông mau cứu cháu với!"
Tiếng bọn nhỏ thật sự thảm thương, giọng trẻ con lại the thé, hét lên như vậy khiến tai Cố Ỷ cũng đau nhức.
Hóa ra cái chiêu "tấn công bằng âm thanh" không phải kỹ năng đặc thù của ba con ma lang thang nhà Tiểu Yêu, mà là năng lực phổ biến của đám ma quỷ?
Cố Ỷ xoa tai, liền thấy lão đạo kia ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Cô vừa mới đóng cửa lại bước vào, thì đã thấy lão ta dùng hồn lực cắt đứt sợi dây đỏ của cô.
Sau đó ông ta ôm đầu hai đứa nhóc ma mà khóc: "Các cháu ngoan của ông, sao lại ra nông nỗi này chứ!"
Diễn giỏi lắm, diễn tiếp đi.
Cố Ỷ kéo ghế ngồi ngay cửa, vắt chân chữ ngũ xem ba ông cháu diễn kịch, bên cạnh là Khương Tố Ngôn đứng sừng sững, căn bản chẳng có gì đáng sợ.
Ba người bọn họ gào rú một hồi, thấy Cố Ỷ chẳng bị lay động, lão đạo đành lau mấy giọt nước mắt, quay lại đối mặt với cô: "Xin thí chủ rộng lòng tha cho ông cháu chúng tôi một con đường sống. Hai đứa nhỏ vừa mới chết không lâu, chưa hiểu chuyện, thí chủ là người rộng lượng, lão đạo cũng vì hai đứa cháu chết thảm, hóa thành ma rồi lại không nỡ siêu độ chúng, mới giữ chúng lại bên mình. Ai ngờ chúng nghịch ngợm, chỉ muốn có thân thể thật để tồn tại, nên mới trộm hai người giấy, khiến thí chủ sợ hãi."
Cố Ỷ thản nhiên nghe xong, đột nhiên nở nụ cười: "Được lắm, tiếp tục bịa đi."
Thái độ cứng đầu cứng cổ dầu muối không ăn của cô khiến mặt lão đạo cũng sắp không giữ nổi nữa, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói tiếp: "Thí chủ, sao lại nói vậy, chúng tôi cũng vì đường cùng mới phải làm thế chứ..."
"Ông già à, lần sau muốn bịa chuyện thì về soi gương trước coi ba người các ông trông có tí nào giống ông cháu không đã? Ông ôm đứa lớn gọi là cháu thì thôi đi, ông nhìn cái đứa nhỏ coi, nó là con lai đó ông nội! Chẳng lẽ con trai ông cưới hai đời vợ chắc?"
Cố Ỷ thật sự không muốn vạch trần đâu, nhưng mà con ma nhỏ kia màu mắt khác người ta, định lừa ai vậy chứ?
Cũng không phải không có khả năng làm ma rồi thì màu mắt đổi, giống con quỷ trong gương trước đây, mắt nó toàn một màu xám nhạt. Nhưng con ma nhỏ này rõ ràng là lúc còn sống đã mang diện mạo này rồi, ngay cả ngũ quan cũng khác người Châu Á.
Huống chi lão đạo này có cái mũi khoằm siêu nổi bật, vậy mà tụi nhỏ chẳng đứa nào giống chút nào, không di truyền được tí gì thì cũng thấy sai sai rồi.
Bị lật tẩy, lão đạo chẳng những không thấy xấu hổ mà còn nói luôn: "Cô xem thằng bé này xem, đẹp trai biết bao, chỉ tiếc là chết sớm."
Cố Ỷ gật đầu đồng tình, đúng là đẹp, nhưng có đẹp đến đâu cũng không phải lý do để dọa người ta.
Cô hỏi thẳng: "Ông ký khế ước với tụi nó rồi đúng không?"
Lúc này lão đạo cũng chẳng buồn diễn nữa, phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất xếp bằng. Hai con ma bé rụt rè trốn sau lưng ông ta, ló đầu ra nhìn Cố Ỷ.
"Gặp người trong nghề rồi ha. Cả chuyện này cô cũng nhìn ra à?"
Cố Ỷ không trả lời, lại hỏi ngược lại: "Là khế ước đồng mệnh à?"
Cô hỏi vậy không hẳn là vì thật sự muốn xác nhận quan hệ của ba người này, mà là đang muốn gài thêm thông tin. Chủ yếu là vì gần đây cô gặp quá nhiều trường hợp khế ước đồng mệnh rồi.
Cô với Khương Tố Ngôn là khế ước đồng mệnh, con quỷ tra nam với gã tài xế cũng vậy, đến con quỷ trong gương mấy hôm trước còn bảo giữa nó với cô cũng là đồng mệnh. Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi: khế ước đồng mệnh rẻ rúng vậy sao?
Cô thấy lão đạo này cũng là người trong giới trừ tà, tuổi lại lớn như thế, biết đâu có thông tin gì hữu ích.
Không ngoài mong đợi, lão đạo phất tay nói: "Tôi đây cũng đâu có rảnh đến mức đi tìm chết. Cô nhìn hai đứa nhỏ này đi, lúc sống thì đoản mệnh, chết rồi hồn lực cũng yếu xìu, không chừng mấy bữa nữa bị đại quỷ nào đó nuốt mất, lúc ấy bọn nó hồn phi phách tán, tôi cũng bị kéo theo tiêu luôn, vậy chẳng phải lỗ to à?"
"Nhưng theo tôi biết thì một số khế ước đồng mệnh là đơn phương, tụi nó chết cũng không ảnh hưởng gì đến ông."
"Xàm xí! Đơn phương thì còn gọi là khế ước đồng mệnh cái gì nữa? Cái đó là khế ước bất bình đẳng!"
Lão đạo nói đến đây mà râu cũng run lên theo.
Vừa nói xong câu đó, ông ta cũng nhận ra là mình bị Cố Ỷ gài.
Ông ta bắt đầu quan sát kỹ Cố Ỷ, rồi đảo mắt nhìn quanh tiệm vàng mã, sau đó lại nhìn sang Khương Tố Ngôn đang đứng bên cạnh cô. Khi nhìn đến Khương Tố Ngôn, trong mắt ông ta không hề có sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ đánh giá dò xét.
Một lúc sau, lão đạo đột nhiên bật cười ha hả: "Thì ra đây là thành phố Lễ Phong hả?"
Ông ta vừa chỉ vào Cố Ỷ, vừa đập đập lên đùi mình: "Khế ước nhà họ Cố kia, thật sự cuối cùng có người làm được rồi?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương