Biểu hiện vô cùng thông minh của Triệu Thanh khiến không chỉ 'Cố Ỷ giả' mà ngay cả Khương Tố Ngôn cũng muốn bật cười.

"Lúc nào tôi khiến anh có ảo giác là tôi đang yêu đương vậy?"

"Không phải yêu thì là gì? Em gái tôi hồi cấp ba mà có bạn trai thì bắt đầu biết chưng diện, cô ăn mặc đẹp thế này, chắc chắn có vấn đề!"

Hai người họ còn chưa nói được mấy câu, đã thấy Trương Gia Hào ôm Tiểu Yêu đi tới. Trương Gia Hào thấy hai người họ tụ lại một chỗ, không nhịn được hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Khương Tố Ngôn quét một vòng bằng hồn lực, nhưng không thấy bóng dáng của Cố Ỷ bên cạnh bọn họ. Khương Tố Ngôn nhíu mày, nàng muốn dùng hồn lực để quét toàn bộ mê cung gương, nhưng lại thôi.

Làm vậy sẽ tạo động tĩnh quá lớn, lỡ như 'Cố Ỷ giả' phát hiện ra, chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện gì.

Trước đây lúc trong mê cung gương không có ai, Khương Tố Ngôn còn có thể làm vậy. Nhưng bây giờ mọi người đều ở đây, nếu nàng tiếp tục hành động thì sẽ khá mạo hiểm. Việc này liên quan đến thân thể của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn không dám tùy tiện hành động.

"Không có gì đâu." Triệu Thanh gãi sau đầu: "Tôi chỉ nói vài câu với cô ấy thôi."

Triệu Thanh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trương Gia Hào. Đợi đến khi Trương Gia Hào không thể nhìn thấy biểu cảm của mình nữa, anh mới nháy mắt với 'Cố Ỷ giả'. Ý trong mắt là: Tự cô liệu mà xử lý, đừng để con đại quỷ kia phát hiện.

'Cố Ỷ giả' lại còn giúp Triệu Thanh giải thích mấy câu: "Phải, chỉ là tình cờ gặp nên nói vài câu thôi."

Ngoại trừ sư huynh của Trần Tư Nam, thì mọi người đều có mặt ở đây.

'Cố Ỷ giả' đề nghị mọi người chia nhau ra hành động, nhưng Trương Gia Hào lại ngắt lời cô ta: "Bọn tôi vừa đi qua bên đó rồi, không phát hiện được gì. Đúng lúc gặp nhau ở đây, chi bằng cùng đi thêm một đoạn nữa, đến ngã rẽ rồi hẵng chia ra."

'Cố Ỷ giả' cũng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Một hàng bốn người một quỷ cứ thế tiếp tục tiến về phía trước. Triệu Thanh và Tiểu Yêu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Tố Ngôn đang đi đầu, bởi vì nàng thật sự quá nổi bật. Trương Gia Hào thì vì không nhìn thấy nên thần sắc vẫn bình tĩnh, mắt nhìn thẳng phía trước.

Đi chưa được bao lâu, chính Trương Gia Hào lại là người lên tiếng trước: "Chuyện ở thành phố Cửu Vân lần trước, cảm ơn cô. Lão Sở nói với tôi là nhờ có cô, nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu người phải chết. Nếu đổi lại là tôi và Tiểu Yêu đến đó, chắc chắn không giải quyết nổi."

'Cố Ỷ giả' lùi lại cuối đội ngũ, nghe thấy lời Trương Gia Hào thì không có phản ứng gì mấy, chỉ đáp: "Đó là việc tôi nên làm, xem như đã góp chút sức, không có gì đâu."

Trương Gia Hào trầm mặc một lúc, rồi lại đổi đề tài: "Trước đây tôi chưa từng gặp quỷ bao giờ. Hỏi bên trên, họ cũng nói thật ra từng gặp, nhưng xác suất cực kỳ thấp, trong vòng mười năm qua chỉ có năm vụ được ghi nhận rõ ràng. Không hiểu sao dạo gần đây các sự kiện kỳ lạ lại nhiều đến thế, sự cố liên tiếp xảy ra, hết cái này đến cái khác. Cô làm sao gặp được con quỷ trong mê cung gương này vậy? Nơi này cách chỗ cô xa thế mà cũng tìm tới, đúng là lợi hại hơn bọn tôi thật."

'Cố Ỷ giả' nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Gia Hào suốt một lúc lâu, từ lúc anh mở miệng nói chuyện thì ánh mắt cô ta chưa từng rời đi. Nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy đang nói mấy chuyện thường nhật, không có gì đặc biệt. 'Cố Ỷ giả' im lặng một lát rồi mới lên tiếng: "Có một người quen tìm đến nhờ tôi giúp. Cô ấy cùng bạn học đến mê cung gương này chơi, sau đó thì bị quỷ bám theo. Tôi đồng ý giúp nên mới đến đây. Ai mà ngờ mình cũng bị quỷ bám. Con quỷ trong gương này thực ra không mạnh, chỉ là rất phiền phức, khó bắt thôi."

"Thảo nào." Trương Gia Hào chỉ nói hai chữ này rồi trầm mặc thật lâu. Vừa đi vừa hỏi Tiểu Yêu: "Có phát hiện gì về Gương Quỷ không?"

Tiểu Yêu nhíu mày, hai mắt mở to hơn bình thường, đôi mắt song đồng liên tục đảo quanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn. Ánh sáng màu vàng nhạt trong mắt lướt qua người 'Cố Ỷ giả' khiến cô ta cũng phải run lên vì sợ.

Tiểu Yêu rúc chặt trong lòng Trương Gia Hào, nhỏ giọng nói gì đó với anh.

Thân hình Tiểu Yêu nhỏ bé, giọng nói lại nhẹ như gió. Trương Gia Hào thì đang đi đầu đội hình, giữa hai người còn cách một Triệu Thanh, 'Cố Ỷ giả' hoàn toàn không nghe rõ Tiểu Yêu đang nói gì. Cô ta cau chặt mày, không nhịn được mà hơi nâng giọng: "Tiểu Yêu đang nói gì với cảnh sát Trương đấy? Cho chị nghe với nào."

Tuy đã nâng giọng, nhưng tiếng cô ta cũng không lớn lắm, chỉ là trong mê cung gương vốn yên tĩnh, nên tiếng nói này lại vang lên rõ ràng một cách bất thường.

Tiểu Yêu run lên một cái, không dám ngẩng đầu ra khỏi lòng Trương Gia Hào.

Trương Gia Hào khẽ vỗ về lưng Tiểu Yêu trấn an, rồi nói: "Con bé chỉ nói là không phát hiện được gì thôi. Cô cũng biết đấy, Tiểu Yêu có chút tự kỷ, nói chuyện cũng không rõ ràng, đừng trách con bé."

"Sao tôi lại trách Tiểu Yêu được chứ, còn xót con bé không kịp ấy chứ." 'Cố Ỷ giả' lập tức lộ ra bộ mặt trà xanh giả tạo, nhanh chóng nói tiếp một câu như thế. Trương Gia Hào đáp lại: "Vậy thì tốt."

Bọn họ lại đi thêm một đoạn nữa, đột nhiên Trương Gia Hào mở miệng: "Người bạn kia của cô là ai? Nếu bị quỷ bám thì cứ tìm đến sở cảnh sát. Chúng tôi biết đâu còn giúp thêm được gì."

"Không cần đâu." 'Cố Ỷ giả' trả lời dứt khoát. Trương Gia Hào có phần không hiểu: "Sao lại không cần?"

"Cô ấy chết rồi." Những thân thể từng bị Gương Quỷ chiếm dụng, cuối cùng đương nhiên cũng bị nó nuốt chửng. Trương Hoan bây giờ chính là như vậy, xem như đã theo cha mẹ sang thế giới bên kia. 'Cố Ỷ giả' khẽ nở nụ cười, cô ta rất hài lòng với cơ thể hiện tại của Cố Ỷ, không có ý định thay đổi. Chỉ cần loại bỏ được con quỷ trong gương hiện giờ, cũng chính là Cố Ỷ thật, thì cô ta sẽ hoàn toàn trở thành Cố Ỷ.

Làm một người ngũ âm mang sẵn khế ước thì có gì không tốt? Sau khi chết còn có thể biến thành đại quỷ, không phải là một món hời quá lớn sao? Sau khi 'Cố Ỷ giả' nói ra câu đó, liền phát hiện Trương Gia Hào đang ôm Tiểu Yêu quay người lại. 'Cố Ỷ giả' ngẩn ra: "Sao..."

Vừa dứt lời, giọng nói trong trẻo và rõ ràng của Tiểu Yêu vang lên: "Cô không phải là Cố Ỷ."

Đôi mắt song đồng của Tiểu Yêu lóe lên ánh sáng yêu dị, như thể nhìn thấu toàn bộ cô ta. Giọng nói của con bé rất rõ ràng, hoàn toàn không giống như những gì Trương Gia Hào nói trước đó là nói năng không rành mạch.

Giây tiếp theo, thân thể của 'Cố Ỷ giả' mềm nhũn, suýt nữa ngã ngửa ra sau. Người đang đi ở đầu hàng - Khương Tố Ngôn lập tức xuất hiện ngay phía sau, đỡ lấy thân thể sắp ngã của cô ta, ôm cô ta vào lòng. Cùng lúc đó, dải lụa đỏ phía sau Khương Tố Ngôn vươn ra, nhanh chóng lan khắp mê cung gương, lôi con quỷ đang trốn trong gương ra ngoài.

Gương Quỷ cũng đang trong trạng thái hôn mê, giờ thì một người một quỷ, hoàn toàn không phân biệt được ai là ai.

Khương Tố Ngôn ôm lấy Cố Ỷ, trói chặt con quỷ trong gương, không nhúc nhích.

Cố Ỷ không có ở đây, ba người bọn họ đối mặt với Khương Tố Ngôn như vậy, nói thật là áp lực tâm lý rất lớn.

Lúc này, sư huynh Trần Tư Nam cũng tìm tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã cười nói: "Chư vị thí chủ tìm được quỷ trong gương rồi à? Giải quyết xong thì về ngủ thôi."

Lời còn chưa dứt, đã bị một dải lụa đỏ quật bay.

Sư huynh Trần Tư Nam còn muốn phản kháng, kết quả là cằm ăn một vết lằn đỏ, đau đến mức trong khoang miệng cũng tê rát, chẳng nói ra lời.

Ngay khoảnh khắc đó, cho dù Cố Ỷ chưa từng ban cho Trương Gia Hào một phù hiệu "hiện", thì Trương Gia Hào cũng đã nhìn rõ hình dáng thật của Khương Tố Ngôn, cảnh tượng lụa đỏ đầy trời khiến người cảnh sát lão luyện nhiều năm như anh cũng phải sững sờ.

Ngay sau đó, Trương Gia Hào ôm chặt lấy Tiểu Yêu trong lòng, phản ứng đầu tiên là bảo vệ cô bé.

Tiểu Yêu vỗ nhẹ cánh tay anh, ánh mắt sáng trong, giọng nhẹ nhàng nói: "Chú ơi, không sao đâu, nó sẽ không làm hại chúng ta đâu."

Với điều kiện là đừng như sư huynh Trần Tư Nam, vừa xuất hiện đã giẫm trúng mìn của Khương Tố Ngôn.

Khoảng mười lăm phút sau, Cố Ỷ trong lòng Khương Tố Ngôn bỗng nhiên mở bừng mắt, hít thở dồn dập. Cô vùng ra khỏi vòng tay Khương Tố Ngôn, quỳ sụp xuống đất, ho khan đến mức xé gan xé phổi. Giống như một người vừa được kéo lên bờ sau khi suýt chết đuối, vì ho quá dữ mà khoé mắt và khoé miệng đều trào nước.

Cố Ỷ lúc này trông vô cùng nhếch nhác, mà con quỷ trong gương cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Nó và Cố Ỷ tỉnh lại cùng một lúc, nhưng trạng thái của nó còn thê thảm hơn. Khuôn mặt nó như một mớ ngũ quan bị vò nát dính lại, giật giật liên tục, nó gào lên đau đớn, tay giật tóc mình như phát cuồng.

Tình trạng đó kéo dài suốt năm phút.

Cố Ỷ lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, hét lên: "Má ơi, tôi đổi lại rồi!"

Nhưng hành động đó cũng chưa thể khiến mọi người yên tâm, vì không ai có thể đảm bảo trước mặt họ thật sự là Cố Ỷ. Sư huynh Trần Tư Nam vừa trải qua đòn đau từ Khương Tố Ngôn, đã hiểu rõ tình hình hiện tại rất không bình thường, nên không dám nói bừa thêm lời nào.

Trương Gia Hào và Tiểu Yêu là người trong cuộc, lúc này cũng vẫn đầy cảnh giác. Chỉ có Triệu Thanh là người chưa hiểu chuyện gì xảy ra: Sao vậy? Có chuyện gì sao?

Tuy không hiểu gì, nhưng lãnh đạo của mình ở đây, chắc chắn phải nghe lời Trương Gia Hào. Đã thấy Trương Gia Hào không nói gì, cũng không hành động gì, vậy thì anh ta cũng không dám manh động. Triệu Thanh rất sợ bị Khương Tố Ngôn tát cho một phát.

Cố Ỷ nhìn quanh mọi người, lập tức nhận ra Trương Gia Hào và Tiểu Yêu vẫn đang đề phòng không biết cô có thật là Cố Ỷ hay không. Cô quay đầu nhìn về phía Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn không hề do dự, lập tức ôm lấy Cố Ỷ. Y hệt như cái cách cô từng ôm Cố Ỷ khi còn là quỷ trong gương, vòng tay quấn quanh cổ cô, ôm thật chặt vào lòng.

Từ người Cố Ỷ truyền đến một luồng ấm áp khiến Khương Tố Ngôn không kìm được mà khẽ thở dài.

Chính là người này. Chính là cô ấy. Cô ấy chính là Cố Ỷ - định mệnh của nàng.

Cái ấm áp này hoàn toàn khác với lúc ôm 'Cố Ỷ giả'. 'Cố Ỷ giả' cũng có hơi ấm của con người, nhưng sự ấm áp đó chỉ tồn tại ở bề mặt, không thể nào thấm vào lòng Khương Tố Ngôn. Lúc Cố Ỷ còn là quỷ trong gương, Khương Tố Ngôn ôm cô, cơ thể cô cũng lạnh như băng nhưng từ đáy lòng lại dần dần có hơi ấm dâng lên.

Ở hiện tại, Khương Tố Ngôn cũng cảm nhận được hơi ấm chân thật nhất, từ sâu trong tim mình.

Cố Ỷ cũng không do dự, vươn tay ôm chặt lấy Khương Tố Ngôn, bàn tay ấm nóng vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng áp lên bờ vai của nàng.

"Cảm ơn chị." Cố Ỷ nói.

Ngàn vạn lời muốn nói đều gói trọn trong ba chữ đó. Ngay khoảnh khắc này, Cố Ỷ đã thật sự buông bỏ khúc mắc trong lòng. Cô không nên đổ hết mọi lỗi lầm trong quá khứ lên đầu Khương Tố Ngôn.

Sau khi cha mẹ mất tích, cô chính là người cô đơn nhất, và cũng là người sợ cô đơn nhất. Chính Khương Tố Ngôn đã ở bên cạnh cô, xua tan những cô quạnh đó.

Chính vì có Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ mới có thể tiếp tục sống ở nơi này, không chỉ là thân xác còn sống, mà cả trái tim cũng được sống.

Cảm ơn chị vì đã ở bên em.

Cảm ơn chị vì đã thích một người tồi tệ như em.

Cảm ơn chị...

Khương Tố Ngôn khẽ nở nụ cười, nhưng Cố Ỷ không nhìn thấy, vì nàng đang vùi đầu vào hõm cổ của Cố Ỷ.

Trong lòng Khương Tố Ngôn, có một câu lặng lẽ vang lên: Sắp rồi... Người này, rất nhanh thôi sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện