Thế nhưng một người tệ hại nhất thế gian như Cố Ỷ mà cũng được Khương Tố Ngôn nói là thích cô.
Thật ra Khương Tố Ngôn chỉ nói là "có hơi thích", nhưng lọt vào tai Cố Ỷ thì chính là: Chị ấy nói thích mình! Chỉ vì một câu nói ấy, Cố Ỷ cảm thấy bầu trời xanh hơn, mây trắng hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn.
Hai người ôm nhau âu âu yếm yếm mãi không dứt. Trong sự bao bọc của hồn lực Khương Tố Ngôn, chút hồn lực của Cố Ỷ chẳng đáng là gì, ngay cả Tiểu Yêu cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi có người sắp vào, Cố Ỷ lập tức kéo Khương Tố Ngôn trốn vào thế giới gương, tạm thời ẩn náu trước đã. Nếu bị bọn họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ ra tay với Cố Ỷ ngay, tát cho cô một cái đến hồn phi phách tán cũng không chừng.
Vừa rồi khi gặp sư huynh của Trần Tư Nam, Khương Tố Ngôn phát hiện ra hắn còn mang theo cả thanh kiếm đồng tiền mà Trần Tư Nam từng dùng. Cái thứ đó mà chém Cố Ỷ thì chẳng khác gì dao lam cứa cổ, chết nhanh như chớp. Để bảo toàn cái mạng nhỏ của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn mới đi trốn cùng cô.
Sau khi vào mê cung gương, cả nhóm năm người chia ra đi bốn hướng. Tiểu Yêu thì bị xem là bùa hộ mệnh, bị ghép cặp với Trương Gia Hào, người chẳng có chút thực lực nào; ba người còn lại mỗi người đi một hướng. Người đầu tiên Cố Ỷ nghĩ đến là Trương Gia Hào và Tiểu Yêu, định đến nói chuyện thử trước, có Khương Tố Ngôn bảo vệ thì chắc không có chuyện gì.
Triệu Thanh và sư huynh của Trần Tư Nam thì không thể tin được, còn nếu bây giờ mà đi tìm 'Cố Ỷ giả' thì chẳng khác nào tự dâng mạng. Không cần đoán cũng biết, nếu 'Cố Ỷ giả' phát hiện mình sắp bị đổi lại, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là ra tay giết người rồi tráo đổi, 'Cố Ỷ giả' khẳng định không bao giờ bị thiệt.
Khi Khương Tố Ngôn nói điều này với Cố Ỷ, cô còn sững người ra, theo phản xạ hỏi: "Một đổi một là sao?"
Câu này vừa thốt ra, Khương Tố Ngôn đã biết là mình sập bẫy rồi.
Nàng kể lại hết nội dung, Cố Ỷ nhíu mày suy nghĩ về tờ giấy kia, nhưng lại phát hiện trong đó hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện khế ước đồng mệnh một chiều như vậy cả. Nghe xong, Khương Tố Ngôn còn định trực tiếp xử 'Cố Ỷ giả' nhưng bị Cố Ỷ ngăn lại. Cố Ỷ là người cẩn thận, cô quyết định cứ làm theo nội dung trong tờ giấy trước đã, thử xem có thể khiến Trương Gia Hào hoặc Tiểu Yêu nói ra từ khóa hay không, nếu thực sự không được, thì lúc ấy mới tính chuyện xử lý 'Cố Ỷ giả'.
Khương Tố Ngôn thu hồn lực lại, cùng Cố Ỷ nhảy nhót lắt léo một hồi, cuối cùng đến được chỗ của Tiểu Yêu và Trương Gia Hào. Khương Tố Ngôn từ trong gương bước ra, đứng sau lưng hai người họ. Nàng thu hồn lực lại nên không ai cảm nhận được, gương cũng không phản chiếu được bóng dáng nàng, thành ra cả hai hoàn toàn không nhận ra.
Đợi đến khi cách rất xa 'Cố Ỷ giả', hình bóng của Cố Ỷ thật mới hiện lên trong gương trước mặt họ. Phản xạ đầu tiên của Trương Gia Hào là định la to gọi người đến xử lý, nhưng lập tức bị một dải lụa đỏ bịt miệng lại. Tiểu Yêu cũng chịu đãi ngộ y chang, cô bé quay đầu lại thì thấy Khương Tố Ngôn.
Trong mắt Tiểu Yêu hiện lên vẻ kinh hãi, cô bé bám chặt lấy áo Trương Gia Hào, nép vào lòng anh. Qua ánh mắt đó, Cố Ỷ có thể thấy được nỗi sợ của cô bé: Khương Tố Ngôn nổi hung tính định ăn mình sao? Giờ đây đã thành quỷ, Cố Ỷ cũng cảm nhận được điểm đặc biệt ở Tiểu Yêu – chính là làm quỷ "rất thèm ăn". Đương nhiên đây là không so với 'Cố Ỷ giả', mùi hương toát ra từ Tiểu Yêu vẫn rất thơm.
Lúc ấy Cố Ỷ phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể kiềm chế bản thân, không lao lên cắn 'Cố Ỷ giả' hai phát, mùi đó thực sự quá thơm đi, lại còn là mùi thơm có "trí tuệ nhân tạo", giống như có người tìm đủ mọi cách dụ bạn ăn đồ ăn, đầu tiên mang lẩu ra quyến rũ, thấy bạn nhịn được thì đổi sang đồ nướng, nếu vẫn không lay chuyển được thì lần lượt mang đủ loại món ngon bày trước mặt bạn, kiểu gì cũng có lúc bạn không chịu nổi mà sập bẫy.
Việc Khương Tố Ngôn có thể kìm được cơn thèm trong mùi thơm như thế, không nuốt chửng luôn cô, thật sự là quá dữ dội, đúng là một người phụ nữ "mạnh mẽ".
Giọng của Cố Ỷ vang vọng từ trong gương, nhưng không phải là giọng của cô, mà là giọng của Gương Quỷ: "Dù tôi nói ra các người có thể không tin, nhưng tất cả đều là sự thật."
Cố Ỷ thao thao bất tuyệt kể hết những chuyện đã xảy ra với mình, nhưng rõ ràng, vẻ mặt của Trương Gia Hào và Tiểu Yêu vẫn là không tin.
Tuy không tin nhưng họ cũng không có phản ứng quá kích động. Dưới ánh mắt ra hiệu của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn buông dải lụa đỏ xuống.
Trương Gia Hào ôm Tiểu Yêu, ánh mắt hiện lên vẻ thăm dò. Anh ta nhìn Cố Ỷ trước mặt, lại quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn phía sau. Anh cảm thấy Khương Tố Ngôn không đến mức phản bội Cố Ỷ vô duyên vô cớ, nhưng lại không biết nội tình bên trong, đầu óc nhanh nhạy đã nghĩ ra cả vạn khả năng trong lòng.
Với Trương Gia Hào, chuyện Khương Tố Ngôn phản bội Cố Ỷ, bắt tay với một con quỷ để làm nội ứng ngoại hợp cũng không phải không thể xảy ra.
Câu hỏi đầu tiên anh đưa ra sau khi suy nghĩ là: "Nếu đúng như lời hai người nói, sao không trực tiếp đi tìm ''Cố Ỷ giả'' đối chất?"
Câu hỏi này hỏi rất hay, nhưng bây giờ cơ thể thật đang ở chỗ của 'Cố Ỷ giả', cô ta đến cả khế ước kiểu đó cũng dùng được, ai biết còn có chiêu gì khác chưa tung ra. Nhỡ lúc đối chất mà đối phương cảm thấy không ổn liền ra tay phá hủy cơ thể thật, thì Cố Ỷ có muốn khóc cũng không còn chỗ để khóc.
Khương Tố Ngôn vừa định nói gì đó, sắc mặt liền thay đổi: "Bây giờ ta phải quay lại chỗ cô ta, cô ta đang gọi ta. Nếu ta mãi không xuất hiện, cô ta có thể sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan."
Nói xong, Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ ra hiệu một cái rồi thân ảnh liền chìm vào bóng tối biến mất.
Hiện trường chỉ còn lại ba người: Cố Ỷ, Trương Gia Hào và Tiểu Yêu.
Cố Ỷ biết, giờ phút này chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô bước ra khỏi gương, một đôi chân trắng toát đặt xuống mặt đất, cả người tách hẳn ra khỏi mặt gương lấp loáng như sóng nước.
Bản thân Gương Quỷ vốn rất yếu, pháp thuật cũng không nhiều, thứ Cố Ỷ có thể sử dụng chỉ là ẩn thân và xuyên qua gương. Tuy hồn lực thì dư thừa, nhưng bên ngoài mạnh mẽ bên trong rỗng tuếch, đến Tiểu Yêu cũng có thể dễ dàng tiêu diệt cô.
"Thực ra, muốn biết tôi hay cô ta ai là thật, chỉ cần nói với cô ta một câu: 'Cô không phải là Cố Ỷ', là được."
Trương Gia Hào cau mày, lập tức từ chối: "Không được. Nếu thật sự có khế ước như cô nói nhưng không phải như lời cô mô tả, mà là chỉ cần tôi nói ra câu 'Cô không phải là Cố Ỷ', thì hai người các cô sẽ lập tức hoán đổi — cô, với thân phận là một con quỷ, sẽ thay thế Cố Ỷ, vậy hành động của tôi chẳng khác nào giúp kẻ xấu."
Sự điềm tĩnh, lý trí và thông minh thường ngày của Trương Gia Hào khiến Cố Ỷ rất yên tâm, thậm chí còn có chút khâm phục. Nhưng vào lúc như thế này, đối phương lại quá lý trí, cân nhắc quá nhiều khả năng, khiến Cố Ỷ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng phải thừa nhận, điều Trương Gia Hào nói... không phải không có khả năng.
"Tiểu Yêu" Trương Gia Hào gọi Tiểu Yêu trong lòng. Tiểu Yêu níu áo anh ta, ngẩng đầu lên.
"Con nhìn nó xem, có phải là chị Cố Ỷ của con không?"
Người có song đồng như Tiểu Yêu quả thực có chút năng lực đặc dị, nhưng thuật hoán đổi thân xác của Gương Quỷ thì quá quỷ quyệt. Đôi đồng tử của Tiểu Yêu phát ra ánh vàng nhạt, nổi bật giữa bóng tối. Khi Tiểu Yêu nhìn cô, Cố Ỷ có cảm giác mình bị nhìn thấu, cứ như thể cô... không mặc đồ lót vậy.
Một lúc lâu sau, ánh sáng trong mắt Tiểu Yêu mờ đi, giọng cô bé mang theo vài phần do dự: "Nó đúng là một con quỷ... nhưng không biết vì sao, hồn lực và thân quỷ của nó dường như không khớp nhau, nhìn kỹ sẽ thấy có hai cái viền bên ngoài."
Nghe Tiểu Yêu nói xong, ánh mắt Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ vẫn đầy nghi hoặc, như thể đang cân nhắc xem lời cô có đáng tin hay không.
Cùng lúc đó, Khương Tố Ngôn đã bị 'Cố Ỷ giả' gọi quay về bên cạnh. 'Cố Ỷ giả' nhìn Khương Tố Ngôn chui ra từ trong cái bóng, trên mặt nở một nụ cười, giọng nói ngọt ngào mềm mỏng: "Vợ à, chị phải bảo vệ em thật tốt đó, lỡ như sơ suất chút là em gặp chuyện ngay. Không có vợ bên cạnh, em chẳng làm được gì hết..."
Lời nói của 'Cố Ỷ giả' vừa ngọt ngào vừa giả tạo khiến Khương Tố Ngôn cực kỳ khó chịu. Cô biết rõ đối phương chỉ gọi mình ra để xem liệu có lén đi tìm Cố Ỷ không. Cô ta sợ Khương Tố Ngôn sẽ lén bắt tay với Cố Ỷ để tìm cách đối phó mình.
Thật ra, 'Cố Ỷ giả' vốn chẳng muốn tự đến, chỉ muốn bốn người kia xử lý luôn Cố Ỷ là xong. Nhưng cô ta không thể không xuất hiện, vì hành vi như thế quá khác với tính cách thường ngày của Cố Ỷ. Cố Ỷ là kiểu người theo trường phái hành động, có thể ra tay là tuyệt đối không dài dòng, chỉ khi không thể động thủ mới phát huy khả năng nói độc miệng, liên tục lảm nhảm không dứt.
'Cố Ỷ giả' còn định nói thêm gì đó thì nhìn thấy Triệu Thanh xuất hiện. Anh giơ đèn pin rọi thẳng về phía 'Cố Ỷ giả', khiến cô ta phải đưa tay che mắt. Triệu Thanh lúc này mới nhận ra trước mặt có người, liền nghiêng đèn pin sang hướng khác. 'Cố Ỷ giả' rất muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, bởi dù Triệu Thanh đã quay đèn đi, nơi này toàn là gương, ánh sáng phản chiếu tới lui, vẫn chói mắt vô cùng.
Nhìn vẻ mặt cau có của 'Cố Ỷ giả', Triệu Thanh lại cảm thấy có gì đó lạ lạ: "Cô không sao chứ?"
'Cố Ỷ giả' giật mình: "Gì cơ?"
"Tôi thấy cô kỳ lắm, cứ cảm thấy có gì đó rất sai." Triệu Thanh cuối cùng cũng tắt đèn pin. Trong mê cung trở nên khá tối, chỉ có vài ánh đèn nền hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt. Bọn họ từng định bật đèn trần để soi cho rõ, nhưng đèn lớn trong mê cung gương này cứ sửa là lại hỏng, nhân viên kỹ thuật cũng nói khu này sửa mấy lần đều hỏng, họ đoán chắc là do có quỷ trong mê cung gây rối.
Lời của Triệu Thanh khiến 'Cố Ỷ giả' càng thêm cảnh giác. Ánh mắt cô ta thoáng ngỡ ngàng, không ngờ người mà cả cô lẫn Cố Ỷ đều cho rằng không thể tin tưởng nhất, ngu ngốc nhất, lại mẫn cảm đến vậy. Người bẩm sinh có thể thấy được quỷ, ở một số khía cạnh quả thực khác người. Tuy bình thường Triệu Thanh không nổi bật, nhưng có những chuyện anh ta lại cảm nhận rất chuẩn xác theo bản năng.
"Anh nói vậy là sao?"
Triệu Thanh nhìn 'Cố Ỷ giả' rồi lại nhìn Khương Tố Ngôn, nói: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
'Cố Ỷ giả' mỉm cười: "Tất nhiên rồi, vợ tôi chắc chắn sẽ không nói gì đâu."
Thế là cô ta đi cùng Triệu Thanh ra góc khuất, Khương Tố Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Kỳ thật nàng không cần đi, dù bọn họ có ra xa cỡ nào, Khương Tố Ngôn vẫn nghe được bọn họ nói gì. Bởi người đang nói chuyện với Triệu Thanh dù là giả, thì thân thể vẫn là của Cố Ỷ. Còn Khương Tố Ngôn là người có khế ước với Cố Ỷ, dù cô có đi đến chân trời góc biển, Khương Tố Ngôn vẫn biết được những gì xảy ra quanh cô ấy.
Nếu không thì sao Khương Tố Ngôn vừa rồi ở bên Cố Ỷ lại biết 'Cố Ỷ giả' gọi mình? Chính là vì lý do đó.
Triệu Thanh lén lút nói với 'Cố Ỷ giả': "Hôm nay cô ăn mặc khác quá, từ lúc gặp là tôi đã muốn nói rồi. Cô còn nói kiểu này là xinh đẹp, thật sự là thiếu tinh tế. Cô đang yêu đấy à? Nhưng có yêu cũng đừng rõ ràng vậy chứ! Con đại quỷ kia đang ở ngay cạnh cô đó, nó mà phát hiện cô yêu người khác thì bọn tôi dù có cả đám hợp lực cũng không đủ nó xơi đâu. Cô liệu liệu mà giữ ý tứ!"
"......." 'Cố Ỷ giả' hoàn toàn cạn lời. Cô ta thật sự không ngờ Triệu Thanh lại nói mấy câu kiểu này.
Triệu Thanh thì vẫn ra vẻ vô cùng thông minh: "Tôi nhắc nhở cô mà cô còn không nhận ra là tôi đang giúp cô. Nếu không phải nhờ cô giới thiệu tôi với cảnh sát Trương, tôi còn chẳng có cơ hội giúp cô đâu! Với lại, lần trước tôi gặp cô, khí đen trên người nhiều kinh khủng, dạo này thì ít đi rồi, sau này nhớ chú ý đấy nhé!"
Lời tác giả:
Triệu Thanh — một kiểu "vô cùng thông minh".
Thật ra Khương Tố Ngôn chỉ nói là "có hơi thích", nhưng lọt vào tai Cố Ỷ thì chính là: Chị ấy nói thích mình! Chỉ vì một câu nói ấy, Cố Ỷ cảm thấy bầu trời xanh hơn, mây trắng hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn.
Hai người ôm nhau âu âu yếm yếm mãi không dứt. Trong sự bao bọc của hồn lực Khương Tố Ngôn, chút hồn lực của Cố Ỷ chẳng đáng là gì, ngay cả Tiểu Yêu cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi có người sắp vào, Cố Ỷ lập tức kéo Khương Tố Ngôn trốn vào thế giới gương, tạm thời ẩn náu trước đã. Nếu bị bọn họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ ra tay với Cố Ỷ ngay, tát cho cô một cái đến hồn phi phách tán cũng không chừng.
Vừa rồi khi gặp sư huynh của Trần Tư Nam, Khương Tố Ngôn phát hiện ra hắn còn mang theo cả thanh kiếm đồng tiền mà Trần Tư Nam từng dùng. Cái thứ đó mà chém Cố Ỷ thì chẳng khác gì dao lam cứa cổ, chết nhanh như chớp. Để bảo toàn cái mạng nhỏ của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn mới đi trốn cùng cô.
Sau khi vào mê cung gương, cả nhóm năm người chia ra đi bốn hướng. Tiểu Yêu thì bị xem là bùa hộ mệnh, bị ghép cặp với Trương Gia Hào, người chẳng có chút thực lực nào; ba người còn lại mỗi người đi một hướng. Người đầu tiên Cố Ỷ nghĩ đến là Trương Gia Hào và Tiểu Yêu, định đến nói chuyện thử trước, có Khương Tố Ngôn bảo vệ thì chắc không có chuyện gì.
Triệu Thanh và sư huynh của Trần Tư Nam thì không thể tin được, còn nếu bây giờ mà đi tìm 'Cố Ỷ giả' thì chẳng khác nào tự dâng mạng. Không cần đoán cũng biết, nếu 'Cố Ỷ giả' phát hiện mình sắp bị đổi lại, việc đầu tiên chắc chắn sẽ là ra tay giết người rồi tráo đổi, 'Cố Ỷ giả' khẳng định không bao giờ bị thiệt.
Khi Khương Tố Ngôn nói điều này với Cố Ỷ, cô còn sững người ra, theo phản xạ hỏi: "Một đổi một là sao?"
Câu này vừa thốt ra, Khương Tố Ngôn đã biết là mình sập bẫy rồi.
Nàng kể lại hết nội dung, Cố Ỷ nhíu mày suy nghĩ về tờ giấy kia, nhưng lại phát hiện trong đó hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện khế ước đồng mệnh một chiều như vậy cả. Nghe xong, Khương Tố Ngôn còn định trực tiếp xử 'Cố Ỷ giả' nhưng bị Cố Ỷ ngăn lại. Cố Ỷ là người cẩn thận, cô quyết định cứ làm theo nội dung trong tờ giấy trước đã, thử xem có thể khiến Trương Gia Hào hoặc Tiểu Yêu nói ra từ khóa hay không, nếu thực sự không được, thì lúc ấy mới tính chuyện xử lý 'Cố Ỷ giả'.
Khương Tố Ngôn thu hồn lực lại, cùng Cố Ỷ nhảy nhót lắt léo một hồi, cuối cùng đến được chỗ của Tiểu Yêu và Trương Gia Hào. Khương Tố Ngôn từ trong gương bước ra, đứng sau lưng hai người họ. Nàng thu hồn lực lại nên không ai cảm nhận được, gương cũng không phản chiếu được bóng dáng nàng, thành ra cả hai hoàn toàn không nhận ra.
Đợi đến khi cách rất xa 'Cố Ỷ giả', hình bóng của Cố Ỷ thật mới hiện lên trong gương trước mặt họ. Phản xạ đầu tiên của Trương Gia Hào là định la to gọi người đến xử lý, nhưng lập tức bị một dải lụa đỏ bịt miệng lại. Tiểu Yêu cũng chịu đãi ngộ y chang, cô bé quay đầu lại thì thấy Khương Tố Ngôn.
Trong mắt Tiểu Yêu hiện lên vẻ kinh hãi, cô bé bám chặt lấy áo Trương Gia Hào, nép vào lòng anh. Qua ánh mắt đó, Cố Ỷ có thể thấy được nỗi sợ của cô bé: Khương Tố Ngôn nổi hung tính định ăn mình sao? Giờ đây đã thành quỷ, Cố Ỷ cũng cảm nhận được điểm đặc biệt ở Tiểu Yêu – chính là làm quỷ "rất thèm ăn". Đương nhiên đây là không so với 'Cố Ỷ giả', mùi hương toát ra từ Tiểu Yêu vẫn rất thơm.
Lúc ấy Cố Ỷ phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể kiềm chế bản thân, không lao lên cắn 'Cố Ỷ giả' hai phát, mùi đó thực sự quá thơm đi, lại còn là mùi thơm có "trí tuệ nhân tạo", giống như có người tìm đủ mọi cách dụ bạn ăn đồ ăn, đầu tiên mang lẩu ra quyến rũ, thấy bạn nhịn được thì đổi sang đồ nướng, nếu vẫn không lay chuyển được thì lần lượt mang đủ loại món ngon bày trước mặt bạn, kiểu gì cũng có lúc bạn không chịu nổi mà sập bẫy.
Việc Khương Tố Ngôn có thể kìm được cơn thèm trong mùi thơm như thế, không nuốt chửng luôn cô, thật sự là quá dữ dội, đúng là một người phụ nữ "mạnh mẽ".
Giọng của Cố Ỷ vang vọng từ trong gương, nhưng không phải là giọng của cô, mà là giọng của Gương Quỷ: "Dù tôi nói ra các người có thể không tin, nhưng tất cả đều là sự thật."
Cố Ỷ thao thao bất tuyệt kể hết những chuyện đã xảy ra với mình, nhưng rõ ràng, vẻ mặt của Trương Gia Hào và Tiểu Yêu vẫn là không tin.
Tuy không tin nhưng họ cũng không có phản ứng quá kích động. Dưới ánh mắt ra hiệu của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn buông dải lụa đỏ xuống.
Trương Gia Hào ôm Tiểu Yêu, ánh mắt hiện lên vẻ thăm dò. Anh ta nhìn Cố Ỷ trước mặt, lại quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn phía sau. Anh cảm thấy Khương Tố Ngôn không đến mức phản bội Cố Ỷ vô duyên vô cớ, nhưng lại không biết nội tình bên trong, đầu óc nhanh nhạy đã nghĩ ra cả vạn khả năng trong lòng.
Với Trương Gia Hào, chuyện Khương Tố Ngôn phản bội Cố Ỷ, bắt tay với một con quỷ để làm nội ứng ngoại hợp cũng không phải không thể xảy ra.
Câu hỏi đầu tiên anh đưa ra sau khi suy nghĩ là: "Nếu đúng như lời hai người nói, sao không trực tiếp đi tìm ''Cố Ỷ giả'' đối chất?"
Câu hỏi này hỏi rất hay, nhưng bây giờ cơ thể thật đang ở chỗ của 'Cố Ỷ giả', cô ta đến cả khế ước kiểu đó cũng dùng được, ai biết còn có chiêu gì khác chưa tung ra. Nhỡ lúc đối chất mà đối phương cảm thấy không ổn liền ra tay phá hủy cơ thể thật, thì Cố Ỷ có muốn khóc cũng không còn chỗ để khóc.
Khương Tố Ngôn vừa định nói gì đó, sắc mặt liền thay đổi: "Bây giờ ta phải quay lại chỗ cô ta, cô ta đang gọi ta. Nếu ta mãi không xuất hiện, cô ta có thể sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan."
Nói xong, Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ ra hiệu một cái rồi thân ảnh liền chìm vào bóng tối biến mất.
Hiện trường chỉ còn lại ba người: Cố Ỷ, Trương Gia Hào và Tiểu Yêu.
Cố Ỷ biết, giờ phút này chỉ có thể dựa vào chính mình. Cô bước ra khỏi gương, một đôi chân trắng toát đặt xuống mặt đất, cả người tách hẳn ra khỏi mặt gương lấp loáng như sóng nước.
Bản thân Gương Quỷ vốn rất yếu, pháp thuật cũng không nhiều, thứ Cố Ỷ có thể sử dụng chỉ là ẩn thân và xuyên qua gương. Tuy hồn lực thì dư thừa, nhưng bên ngoài mạnh mẽ bên trong rỗng tuếch, đến Tiểu Yêu cũng có thể dễ dàng tiêu diệt cô.
"Thực ra, muốn biết tôi hay cô ta ai là thật, chỉ cần nói với cô ta một câu: 'Cô không phải là Cố Ỷ', là được."
Trương Gia Hào cau mày, lập tức từ chối: "Không được. Nếu thật sự có khế ước như cô nói nhưng không phải như lời cô mô tả, mà là chỉ cần tôi nói ra câu 'Cô không phải là Cố Ỷ', thì hai người các cô sẽ lập tức hoán đổi — cô, với thân phận là một con quỷ, sẽ thay thế Cố Ỷ, vậy hành động của tôi chẳng khác nào giúp kẻ xấu."
Sự điềm tĩnh, lý trí và thông minh thường ngày của Trương Gia Hào khiến Cố Ỷ rất yên tâm, thậm chí còn có chút khâm phục. Nhưng vào lúc như thế này, đối phương lại quá lý trí, cân nhắc quá nhiều khả năng, khiến Cố Ỷ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng phải thừa nhận, điều Trương Gia Hào nói... không phải không có khả năng.
"Tiểu Yêu" Trương Gia Hào gọi Tiểu Yêu trong lòng. Tiểu Yêu níu áo anh ta, ngẩng đầu lên.
"Con nhìn nó xem, có phải là chị Cố Ỷ của con không?"
Người có song đồng như Tiểu Yêu quả thực có chút năng lực đặc dị, nhưng thuật hoán đổi thân xác của Gương Quỷ thì quá quỷ quyệt. Đôi đồng tử của Tiểu Yêu phát ra ánh vàng nhạt, nổi bật giữa bóng tối. Khi Tiểu Yêu nhìn cô, Cố Ỷ có cảm giác mình bị nhìn thấu, cứ như thể cô... không mặc đồ lót vậy.
Một lúc lâu sau, ánh sáng trong mắt Tiểu Yêu mờ đi, giọng cô bé mang theo vài phần do dự: "Nó đúng là một con quỷ... nhưng không biết vì sao, hồn lực và thân quỷ của nó dường như không khớp nhau, nhìn kỹ sẽ thấy có hai cái viền bên ngoài."
Nghe Tiểu Yêu nói xong, ánh mắt Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ vẫn đầy nghi hoặc, như thể đang cân nhắc xem lời cô có đáng tin hay không.
Cùng lúc đó, Khương Tố Ngôn đã bị 'Cố Ỷ giả' gọi quay về bên cạnh. 'Cố Ỷ giả' nhìn Khương Tố Ngôn chui ra từ trong cái bóng, trên mặt nở một nụ cười, giọng nói ngọt ngào mềm mỏng: "Vợ à, chị phải bảo vệ em thật tốt đó, lỡ như sơ suất chút là em gặp chuyện ngay. Không có vợ bên cạnh, em chẳng làm được gì hết..."
Lời nói của 'Cố Ỷ giả' vừa ngọt ngào vừa giả tạo khiến Khương Tố Ngôn cực kỳ khó chịu. Cô biết rõ đối phương chỉ gọi mình ra để xem liệu có lén đi tìm Cố Ỷ không. Cô ta sợ Khương Tố Ngôn sẽ lén bắt tay với Cố Ỷ để tìm cách đối phó mình.
Thật ra, 'Cố Ỷ giả' vốn chẳng muốn tự đến, chỉ muốn bốn người kia xử lý luôn Cố Ỷ là xong. Nhưng cô ta không thể không xuất hiện, vì hành vi như thế quá khác với tính cách thường ngày của Cố Ỷ. Cố Ỷ là kiểu người theo trường phái hành động, có thể ra tay là tuyệt đối không dài dòng, chỉ khi không thể động thủ mới phát huy khả năng nói độc miệng, liên tục lảm nhảm không dứt.
'Cố Ỷ giả' còn định nói thêm gì đó thì nhìn thấy Triệu Thanh xuất hiện. Anh giơ đèn pin rọi thẳng về phía 'Cố Ỷ giả', khiến cô ta phải đưa tay che mắt. Triệu Thanh lúc này mới nhận ra trước mặt có người, liền nghiêng đèn pin sang hướng khác. 'Cố Ỷ giả' rất muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, bởi dù Triệu Thanh đã quay đèn đi, nơi này toàn là gương, ánh sáng phản chiếu tới lui, vẫn chói mắt vô cùng.
Nhìn vẻ mặt cau có của 'Cố Ỷ giả', Triệu Thanh lại cảm thấy có gì đó lạ lạ: "Cô không sao chứ?"
'Cố Ỷ giả' giật mình: "Gì cơ?"
"Tôi thấy cô kỳ lắm, cứ cảm thấy có gì đó rất sai." Triệu Thanh cuối cùng cũng tắt đèn pin. Trong mê cung trở nên khá tối, chỉ có vài ánh đèn nền hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt. Bọn họ từng định bật đèn trần để soi cho rõ, nhưng đèn lớn trong mê cung gương này cứ sửa là lại hỏng, nhân viên kỹ thuật cũng nói khu này sửa mấy lần đều hỏng, họ đoán chắc là do có quỷ trong mê cung gây rối.
Lời của Triệu Thanh khiến 'Cố Ỷ giả' càng thêm cảnh giác. Ánh mắt cô ta thoáng ngỡ ngàng, không ngờ người mà cả cô lẫn Cố Ỷ đều cho rằng không thể tin tưởng nhất, ngu ngốc nhất, lại mẫn cảm đến vậy. Người bẩm sinh có thể thấy được quỷ, ở một số khía cạnh quả thực khác người. Tuy bình thường Triệu Thanh không nổi bật, nhưng có những chuyện anh ta lại cảm nhận rất chuẩn xác theo bản năng.
"Anh nói vậy là sao?"
Triệu Thanh nhìn 'Cố Ỷ giả' rồi lại nhìn Khương Tố Ngôn, nói: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?"
'Cố Ỷ giả' mỉm cười: "Tất nhiên rồi, vợ tôi chắc chắn sẽ không nói gì đâu."
Thế là cô ta đi cùng Triệu Thanh ra góc khuất, Khương Tố Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Kỳ thật nàng không cần đi, dù bọn họ có ra xa cỡ nào, Khương Tố Ngôn vẫn nghe được bọn họ nói gì. Bởi người đang nói chuyện với Triệu Thanh dù là giả, thì thân thể vẫn là của Cố Ỷ. Còn Khương Tố Ngôn là người có khế ước với Cố Ỷ, dù cô có đi đến chân trời góc biển, Khương Tố Ngôn vẫn biết được những gì xảy ra quanh cô ấy.
Nếu không thì sao Khương Tố Ngôn vừa rồi ở bên Cố Ỷ lại biết 'Cố Ỷ giả' gọi mình? Chính là vì lý do đó.
Triệu Thanh lén lút nói với 'Cố Ỷ giả': "Hôm nay cô ăn mặc khác quá, từ lúc gặp là tôi đã muốn nói rồi. Cô còn nói kiểu này là xinh đẹp, thật sự là thiếu tinh tế. Cô đang yêu đấy à? Nhưng có yêu cũng đừng rõ ràng vậy chứ! Con đại quỷ kia đang ở ngay cạnh cô đó, nó mà phát hiện cô yêu người khác thì bọn tôi dù có cả đám hợp lực cũng không đủ nó xơi đâu. Cô liệu liệu mà giữ ý tứ!"
"......." 'Cố Ỷ giả' hoàn toàn cạn lời. Cô ta thật sự không ngờ Triệu Thanh lại nói mấy câu kiểu này.
Triệu Thanh thì vẫn ra vẻ vô cùng thông minh: "Tôi nhắc nhở cô mà cô còn không nhận ra là tôi đang giúp cô. Nếu không phải nhờ cô giới thiệu tôi với cảnh sát Trương, tôi còn chẳng có cơ hội giúp cô đâu! Với lại, lần trước tôi gặp cô, khí đen trên người nhiều kinh khủng, dạo này thì ít đi rồi, sau này nhớ chú ý đấy nhé!"
Lời tác giả:
Triệu Thanh — một kiểu "vô cùng thông minh".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương