Nghe xong lời của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ biết mình không cần diễn nữa, nụ cười trên môi cũng lạnh đi, trở nên không biểu cảm: "Vậy thì cô ta đúng là may mắn thật đấy."

Cố Ỷ từ trên giường ngồi dậy, đứng đối diện Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn giơ tay lên, mười đầu ngón tay với móng dài sắc nhọn hướng thẳng vào Cố Ỷ. Móng tay đen nhánh ấy lóe lên ánh sáng lạnh như đầu lưỡi dao, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác Cố Ỷ ra.

"Giết ngươi, rồi đổi lại linh hồn của hai người, rất đơn giản."

Lời của Khương Tố Ngôn như một thông báo, nhưng Cố Ỷ lại bật cười: "Ha ha ha!"

Cô ta cười lớn, tiếng cười điên cuồng, đến cuối cùng còn ôm bụng cười như thể Khương Tố Ngôn vừa kể chuyện cười nào đó cực kỳ buồn cười. Vì trước đó vừa thở gấp nên nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, giờ lại giống như cười đến phát khóc.

Mãi một lúc lâu sau, Cố Ỷ mới đứng thẳng người dậy, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi phẩy tay nói: "Xin lỗi xin lỗi, vì chuyện cô nói là điều không thể."

"Tôi và Cố Ỷ đã ký khế ước, cũng là một loại khế ước đồng mệnh. Nếu tôi chết, cô ta cũng sẽ chết. Nhưng đáng tiếc là, đây là khế ước có lỗ hổng. Cô ta chết thì tôi lại không chết. Đấy... cô tính giết kiểu gì đây?"

Lại là khế ước đồng mệnh? Từ tận đáy lòng, Khương Tố Ngôn cảm thấy chán ghét hai từ này, bởi vì giữa nàng và Cố Ỷ cũng là khế ước đồng mệnh, còn là loại hoàn chỉnh nhất.

Cố Ỷ hồn phi phách tán, thì nàng cũng sẽ hồn phi phách tán, ngược lại cũng thế.

Là một con quỷ đã sống ngàn năm, Khương Tố Ngôn biết rất nhiều thủ đoạn của quỷ, nhưng đối với nhân loại thì nàng không rõ lắm.

Loại khế ước này nghe qua cứ như tuyệt chiêu của đạo sĩ.

Có lẽ vì nhìn ra được một chút manh mối, nụ cười của Cố Ỷ càng thêm ngạo mạn: "Cô muốn giết tôi à? Cô nhìn kỹ xem, hồn lực trên người tôi bây giờ chính là của Cố Ỷ đấy, chúng tôi đã đổi mạng rồi! Tôi bây giờ chính là Cố Ỷ. Người mà cô có thể giết chỉ là Cố Ỷ thôi. Chúng tôi đã hoán đổi sinh mệnh một cách sạch sẽ, bất kể là ai đến nhìn hồn lực cũng chỉ có thể kết luận tôi là Cố Ỷ mà thôi. Ha ha ha, cô căn bản không thể giết tôi, cô giết tôi rồi, chỉ thu được một cái xác rỗng của Cố Ỷ, còn cô ấy và tôi sẽ biến mất cùng một lúc."

Vừa nói, Cố Ỷ còn nhấc váy xoay một vòng, giống hệt như trước đây từng xoay vòng trước mặt Khương Tố Ngôn để hỏi xem mình có đẹp không. Váy trắng tung bay, Cố Ỷ cười rất rạng rỡ: "Hay là bây giờ, cô thử giết tôi xem?"

Cố Ỷ tiến sát lại gần Khương Tố Ngôn, gương mặt gần như áp sát vào nàng. Móng tay Khương Tố Ngôn sắc bén cắm vào da mặt Cố Ỷ, rất nhanh đã để lại một giọt máu.

"Ngươi tưởng ta không dám sao?" Giọt máu rơi xuống đầu ngón tay Khương Tố Ngôn, ngón tay nàng liền thấy đau rát. Nàng là quỷ nên hiếm khi cảm thấy đau đớn, nhưng lần này không phải nỗi đau thân xác, mà là trái tim hơi nhói lên, bởi vì đó là máu của Cố Ỷ.

"Ta có cả một nghìn cách để rút hồn ngươi ra."

Nhưng Cố Ỷ lại chẳng để tâm: "Cho dù cô có một vạn cách, cô cũng không dám đánh cược với tôi." Máu chảy theo gò má Cố Ỷ trượt xuống.

Cố Ỷ nói không sai, cho dù Khương Tố Ngôn có hàng nghìn hàng vạn thủ đoạn, nàng cũng không dám đánh cược trong chuyện này.

Nàng có thể rút hồn của 'Cố Ỷ' trước mặt này hoặc nhập thẳng vào cơ thể, thậm chí ép hồn lực của đối phương thành một đốm nhỏ... nhưng Khương Tố Ngôn không thể đảm bảo những việc mình làm sẽ không ảnh hưởng đến Cố Ỷ thật.

Nàng đã làm quỷ nhiều năm, biết các loại thủ đoạn của quỷ, nhưng khế ước do Gương Quỷ dùng, hiển nhiên nằm ngoài phạm vi hiểu biết của nàng.

Những khế ước mà nàng biết không nhiều, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là khế ước đồng mệnh giữa nàng và Cố Ỷ, hiểu rõ cái giá phải trả là chính mình cũng bị trói vào khế ước đó.

Những gì 'Cố Ỷ giả' nói không giống khế ước đồng mệnh, mà giống như loại mà tên quỷ tra nam kia từng dùng, cũng không phải là khế ước đồng mệnh.

Khương Tố Ngôn biết thì biết, nhưng không hiểu được tường tận.

Dù chỉ có một phần vạn khả năng xảy ra, Khương Tố Ngôn cũng không muốn Cố Ỷ bị tổn thương dù chỉ một chút, ngay cả khi biết rõ vết máu trên mặt kia không thuộc về Cố Ỷ thật sự, cũng đủ khiến tim nàng đau nhói.

Khương Tố Ngôn thu tay lại rồi dùng dải lụa đỏ quấn lấy eo Cố Ỷ, ném cô ta lên giường.

Dải lụa đỏ trói chặt Cố Ỷ, y như cách người nhà Thẩm Mật từng trói Thẩm Mật trước đó. Thế nhưng Cố Ỷ lại lên tiếng đe dọa Khương Tố Ngôn: "Nếu cô hạn chế hành động của tôi, tôi sẽ tự sát. Dù sao tôi cũng làm quỷ nhiều năm rồi, đổi mạng với một kẻ mang mệnh Ngũ Âm cũng không lỗ. Hơn nữa, bây giờ tôi chính là người Ngũ Âm, nếu tôi tự sát, tôi sẽ trở thành đại quỷ còn mạnh hơn trước. Dù thế nào thì tôi cũng lời. Nhưng Cố Ỷ mới thật đáng thương, chết trong thân xác quỷ của tôi, trở thành một linh hồn bị tiêu tán."

"Ngươi muốn tự sát? Cứ thử xem." Khương Tố Ngôn cười nhếch môi đầy giễu cợt. Muốn chơi trò này trước mặt nàng sao?

Nhưng Cố Ỷ lại nở nụ cười.

Khương Tố Ngôn thực ra hoàn toàn có thể khống chế Cố Ỷ ngay khi cô ta vừa ra tay, nhưng với người có hồn lực việc tự sát là quá dễ. Nàng hoàn toàn có thể ngăn cản việc đó, có thể bẻ gãy tay cô ta, cắt lưỡi, rút hồn lực, nhưng làm như thế chẳng khác nào tổn thương đến Cố Ỷ thật.

Huống hồ, Khương Tố Ngôn vốn giỏi phá hư chứ không giỏi bảo hộ.

Nàng cũng không chắc chắn rằng con quỷ trước mặt còn giấu giếm pháp thuật nào mà nàng chưa biết hay không. Nếu bất ngờ tự bạo hồn lực hay dùng hồn lực đầu độc bản thân... thì Khương Tố Ngôn không thể chắc chắn chuyện đó sẽ không làm tổn hại đến Cố Ỷ thật sự. Nói đến nói lui, Khương Tố Ngôn là thật sự không có biện pháp làm gì với Cố Ỷ hiện tại.

Ngón tay Khương Tố Ngôn khẽ động, nàng thu hồi lại dải lụa đỏ.

Trước đây, Khương Tố Ngôn là vô địch, chẳng có quỷ vật nào chịu nổi một chiêu trong tay nàng. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể lặng lẽ thu lại dải lụa.

Cố Ỷ lần nữa từ trên giường ngồi dậy, rồi tiếp tục uy hiếp Khương Tố Ngôn: "Vợ à, lát nữa chị tốt nhất là trốn kỹ trong bóng của em, nếu chị dám ló ra ngoài... thì em cũng không dám chắc mình sẽ làm gì đâu đấy."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Tập hợp nhân lực, đến tiêu diệt con quỷ trong mê cung gương đó."

"Ngươi!!!"

Khương Tố Ngôn lại muốn ra tay, nhưng Cố Ỷ đã giật lấy sợi dây đỏ, quấn quanh cổ mình: "Vợ à, chị phải đối xử tốt với em đấy, nếu không với tính cách của em... ai biết em sẽ làm gì đâu?"

Khương Tố Ngôn nhìn cô ta chằm chằm, nhưng trong đầu lại đang tính toán sâu xa hơn: Cô ta muốn tìm Cố Ỷ? Vậy thì mình cũng có thể đến gần Cố Ỷ...

Cũng vì ý nghĩ đó mà Khương Tố Ngôn không hành động nữa.

Cố Ỷ cười khẽ, tưởng rằng Khương Tố Ngôn sợ rồi, còn ra dấu chỉ vào cái bóng của mình.

Đợi đến khi Khương Tố Ngôn ẩn vào trong cái bóng, Cố Ỷ vui vẻ ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu dặm lại lớp trang điểm của mình. Vết hằn đỏ trên cổ quá rõ ràng, cô ta lấy một chiếc khăn lụa ra quấn quanh cổ để che đi.

Vừa trang điểm, cô ta vừa đặt điện thoại lên bàn, gọi cho Trương Gia Hào, hỏi anh bây giờ có rảnh không, liệu có thể dẫn Tiểu Yêu đi cùng để xử lý con quỷ trong mê cung gương kia hay không.

Trương Gia Hào hơi do dự: "Bây giờ đã khuya rồi, Tiểu Yêu đang ngủ. Dạo này con bé học không theo kịp lớp, tôi còn phải chuẩn bị tài liệu bổ trợ cho nó nữa. Con bé chưa từng học mẫu giáo, đã tụt lại phía sau nhiều lắm..."

"Cảnh sát Trương, nếu không phải chuyện gấp, tôi cũng không tìm anh đâu. Có thể anh chưa biết, hôm nay con quỷ trong mê cung gương đã mò tới tìm tôi, còn bóp cổ tôi suýt chết nữa đấy."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rõ ràng là đang suy nghĩ. "Vậy để tôi bảo Triệu Thanh đi trước vậy..."

"Triệu Thanh tất nhiên cũng phải đi, nhưng chỉ có Tiểu Yêu là người có đôi mắt song đồng, chỉ mắt của con bé mới có thể tìm ra con quỷ đang ẩn náu kia. Không giấu gì anh, lần trước gọi cho anh tôi đã dẫn vợ mình tới xem rồi, vậy mà chị ấy cũng không phát hiện ra nó trốn ở đâu. Nếu không vì tình thế cấp bách, tôi tuyệt đối sẽ không gọi điện lúc này."

"Vậy sáng sớm mai..."

"Cảnh sát Trương, tôi đã giúp anh nhiều lần rồi, anh giúp tôi lần này đi."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Một lúc lâu sau, cảnh sát Trương mới đáp: "Được rồi."

Cố Ỷ cúp máy, rồi quay sang gọi cho Trần Tư Nam. Như dự đoán, người nghe máy là sư huynh của Trần Tư Nam: "Cố thí chủ? Sư đệ tôi ngủ rồi..."

"Tôi biết, tôi tìm đến ngài là vì gặp phải chút rắc rối, mong ngài có thể đến giúp một tay."

Người bên kia điện thoại cũng sững lại một lúc: "Tôi chỉ là tu sĩ bình thường, hồn lực còn chẳng bằng Cố thí chủ..."

"Không giấu gì ngài, con quỷ đó thật ra không mạnh, nhưng lại rất giỏi ẩn mình. Tôi cũng đã mời cảnh sát Trương và Tiểu Yêu rồi. Biết đâu bên đạo quán Thanh Sơn của ngài có pháp thuật gì đó, có thể giúp tìm ra con quỷ này."

"Nhưng mà..." Sư huynh của Trần Tư Nam còn đang do dự, thì Cố Ỷ lại nói tiếp: "Tôi và Trần Tư Nam làm bạn đã lâu như vậy rồi, nếu không phải thật sự hết cách, tôi cũng không gọi điện cho ngài vào giờ này. Nếu ngài giúp tôi lần này, tôi thật sự nợ ngài một ân tình lớn."

Sau câu nói đó, đầu dây bên kia im lặng khá lâu, rõ ràng là đang suy nghĩ. Cuối cùng, sư huynh của Trần Tư Nam cũng đồng ý với yêu cầu của Cố Ỷ: "Được rồi, cô gửi thời gian và địa điểm cho tôi. Chỉ là hai sư đệ khác phải ở lại trông nom tiểu sư đệ, mong cô thông cảm."

Cố Ỷ vừa vẽ xong chân mày bằng chì kẻ, liền cười đáp: "Ngài nói gì vậy, lẽ ra tôi phải cảm ơn ngài mới đúng."

Giọng của Khương Tố Ngôn vang lên từ cái bóng dưới chân Cố Ỷ: "Ngươi có bản lĩnh thật đấy."

Giọng điệu vừa nghe đã thấy châm chọc, rõ ràng không phải lời khen, nhưng Cố Ỷ lại cười tít mắt, làm như được khen thật. Cô ta lấy ra thỏi son mà Cố Ỷ trước giờ tiếc không nỡ dùng, đã bám bụi lâu nay, thoa lên môi mình. Cô ta ngắm mình trong gương, dùng ngón út chỉnh lại viền môi rồi mới đáp lời: "Đây gọi là tận dụng các mối quan hệ đã tích lũy từ trước, không dùng thì phí."

Tội nghiệp Cố Ỷ vốn là người sợ nhất chuyện nợ ân tình người khác, vậy mà hiện giờ bị kẻ trước mặt phung phí không chút do dự. Một ân tình lớn như vậy, sau này Cố Ỷ phải trả thế nào đây? Khương Tố Ngôn chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Đến lúc đó, chắc chắn Cố Ỷ sẽ ôm nàng mà than vãn, trách nàng không trông chừng kỹ tên 'Cố Ỷ giả' này, không chỉ để nó phung phí tiền bạc, mà còn lạm dụng các mối quan hệ của mình.

Hiện tại, tâm cơ của 'Cố Ỷ giả' này còn hiểm độc hơn cả trước. Những người kia không chỉ là trợ thủ, mà còn là con tin. Cố Ỷ thật sẽ không bao giờ ra tay với họ, chắc chắn sẽ e dè. Còn 'Cố Ỷ giả' thì có thể dùng họ để uy hiếp Cố Ỷ bất cứ lúc nào.

Nhưng Khương Tố Ngôn cũng không có cách nào khác. 'Cố Ỷ giả' lấy tính mạng Cố Ỷ ra để đe dọa nàng, chẳng lẽ nàng cứ bất chấp xông ra ngoài, giết nó thật sao?

Cố Ỷ trang điểm kỹ càng, sau đó lại gọi điện cho Trương Gia Hào, hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngái ngủ ngọt ngào của Tiểu Yêu, hình như còn đang nũng nịu vì chưa ngủ đủ. Giọng của Trương Gia Hào lớn hơn một chút, có lẽ vì gần điện thoại hơn, anh tranh thủ đáp lại: "Xong rồi, lát nữa gặp nhau ở cổng khu vui chơi."

Cúp máy xong, Cố Ỷ lại gọi thêm cho sư huynh Trần Tư Nam để xác nhận, sau đó xách theo túi xách, bên trong nhét đầy các dụng cụ bắt quỷ rồi gọi xe công nghệ rời khỏi nhà.

Khi cô ta đến khu vui chơi, Trương Gia Hào và sư huynh Trần Tư Nam đã có mặt, bên cạnh còn có cả Triệu Thanh. Trương Gia Hào đang bế Tiểu Yêu, để cô bé ngồi trên cánh tay mình, hai người nhìn rất giống cha con.

Thấy Cố Ỷ đến, bốn người đồng loạt quay sang nhìn cô. Khi đôi mắt song đồng của Tiểu Yêu nhìn về phía cô ta, tim Cố Ỷ thắt lại, đôi mắt ấy quá đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi sự trên đời. May mà thuật hoán đổi thân xác của cô ta là hoàn hảo, dù có tách hồn lực ra soi xét cũng chỉ cho ra kết luận: cô ta chính là Cố Ỷ.

Dù không nhìn ra sơ hở gì qua vẻ ngoài hay hồn lực, nhưng cách ăn mặc khác hẳn thường ngày của Cố Ỷ vẫn khiến Triệu Thanh, vốn là anh chàng shipper ngày trước buột miệng hỏi: "Sao hôm nay cô lại ăn mặc kiểu này?"

"Sao nào, chẳng lẽ không đẹp à?" Cố Ỷ nắm lấy vạt váy, xoay một vòng khoe dáng.

Sức hấp dẫn của Cố Ỷ đương nhiên là có, nhưng ba người đàn ông trước mặt hoàn toàn miễn dịch. Sư huynh Trần Tư Nam vốn không màng chuyện thế tục, Trương Gia Hào lại càng không phải loại đàn ông bị sắc đẹp làm lay động. Còn Triệu Thanh... mỗi lần gặp Cố Ỷ đều không có kết cục tốt đẹp, đến độ ban đêm mơ thấy cũng phải choàng tỉnh trong sợ hãi, đừng nói là động lòng trước nhan sắc.

Màn "phóng điện" của 'Cố Ỷ giả' có thể nói như là vứt hạt giống vào sa mạc.

Triệu Thanh thậm chí còn bật thẳng: "Chị hai ơi, tụi mình tới đây để bắt quỷ mà! Chị mang giày cao gót rồi lỡ trật chân thì ai chịu trách nhiệm?"

Lời chưa dứt thì bị Trương Gia Hào ho một tiếng ngắt lời: "Làm chính sự trước đi. Cố tiểu thư nói con quỷ này không mạnh, chỉ giỏi ẩn mình. Có lẽ vì vậy nên cô ấy ăn mặc thời trang hơn chút cũng là để phù hợp tình hình."

Triệu Thanh không lắm lời nữa, dẫn đầu đi vào khu vui chơi từ cửa phụ. Vừa bước vào, 'Cố Ỷ giả' đã thấy một viên cảnh sát đeo bộ đàm ngồi ở ghế lái xe điện, đang chờ bọn họ. Trương Gia Hào bế Tiểu Yêu lên xe, còn nói với cảnh sát: "Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, anh em vất vả rồi."

"Có gì đâu mà vất vả."

Chờ mọi người lên xe xong, xe điện chạy thẳng một mạch tới cửa mê cung gương.

Tiểu Yêu dùng đôi mắt song đồng liếc một vòng, sau đó gật đầu với Trương Gia Hào: "Bên trong đúng là có quỷ."

Nếu là Cố Ỷ thật, chắc chắn sẽ vừa tán thưởng vừa trêu Khương Tố Ngôn: "Thấy chưa, hiệu suất cao như kính nhiệt cảm ứng, nhìn phát là ra."

Nhưng Cố Ỷ hiện tại không nói một lời, trực tiếp xuống xe.

Trương Gia Hào còn hỏi cô một câu: "Vợ cô đâu rồi? Mọi người đều biết vợ cô mà, đừng để cô ấy mãi trốn trong cái bóng, cứ để cô ấy ra đi."

'Cố Ỷ giả' không muốn để Khương Tố Ngôn ra, nhưng không để ra lại càng đáng ngờ. Thế là cô ta đành khẽ gọi một tiếng: "Vợ ơi."

Khương Tố Ngôn không đáp, vẫn im lặng trong bóng, 'Cố Ỷ giả' hơi sượng mặt, nhưng vẫn cố nở nụ cười giải thích: "Chắc tâm trạng vợ tôi đang không được tốt lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện