Thật ra ngay lúc đứng ở cửa mê cung gương, Khương Tố Ngôn đã lập tức bỏ chạy trước, cô đi trước một bước tiến vào trong mê cung. Dù sao so với việc đứng bên cạnh một "Cố Ỷ giả", chẳng thà đi tìm phu quân xui xẻo của mình còn hơn.

Còn "Cố Ỷ thật" bây giờ, có khi đang ngồi vẽ vòng tròn trong một góc nào đó, vừa trách móc Khương Tố Ngôn không đến tìm mình, vừa than thở tại sao số mình lại khổ thế này.

Còn mấy chuyện như rơi nước mắt thành chuỗi ngọc ấy à? Không có khả năng xuất hiện trên người cô gái này.

Khương Tố Ngôn vào trong mê cung gương, phát hiện nơi này còn rợn người hơn so với lúc đến vào ban ngày. Nhưng vốn dĩ nàng là một con quỷ rồi, thì còn sợ gì cái này nữa? Hồn lực của nàng âm thầm lan ra khắp mê cung, Tiểu Yêu cảm nhận được có quỷ, có khi là cảm nhận được hồn lực của nàng. Nàng tìm kiếm rất kỹ, nhưng tìm hết một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Ỷ đâu.

Nàng nghĩ... chẳng lẽ "Cố Ỷ giả" dẫn người đến bắt cô, nên "Cố Ỷ thật" đã bỏ trốn trước? Chuyện đó không phải là không thể xảy ra, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn cảm thấy, chắc chắn cô ấy vẫn còn ở đây.

Suy nghĩ này càng được củng cố khi hồn lực của nàng chạm vào gương. Vì Khương Tố Ngôn phát hiện, hồn lực của mình có thể xuyên qua gương mà thăm dò vào bên trong. Nàng đi tới trước một tấm gương, định chui vào trong, nhưng lại bị một luồng hồn lực khác cản lại. Khương Tố Ngôn nhận ra, đó là hồn lực của Gương Quỷ. Quả nhiên, trên mặt gương hiện lên bóng dáng của nó.

"Chị tới làm gì? Định đi chung với con nhỏ đó đến tiêu diệt em à?" Miệng lưỡi thì rất độc nhưng biểu cảm lại đầy tủi thân. Cô gái này đúng là như vậy, miệng cứng như vịt, chỉ cần bản thân có lý một chút là nhất quyết không cúi đầu. Còn đến lúc bản thân cãi không lại thì cúi đầu còn nhanh hơn ai hết.

"Phu quân..." Khương Tố Ngôn đưa tay chạm lên mặt gương, làm gợn lên từng vòng như sóng nước: "Trên đời này, ta chỉ giúp một mình nàng."

Mắt Cố Ỷ mở to hơn một chút, có chút ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác. Khương Tố Ngôn không hiểu phản ứng đó là gì, chỉ nghe thấy cô nói: "Nhưng em bây giờ không phải là Cố Ỷ, cũng không phải phu quân của chị." Ánh mắt cô chứa đựng sự đau khổ: "Em bây giờ chỉ là một con quỷ."

"Không, nàng là Cố Ỷ."

Khương Tố Ngôn nói như vậy, là lấy gì để xác định người đó là ai? Là thân xác, là hồn phách, hay là tính cách của người đó? Khương Tố Ngôn không biết, cũng không thể nói mấy đạo lý cao siêu. Nàng chỉ biết, người mà nàng muốn chính là người trước mặt này.

Là người cũng tốt, là quỷ cũng được, dù chỉ là một chút tình cảm khởi đầu, thì nàng cũng đã sa vào rồi.

Cả những ngày tháng sau này, nàng sẽ chỉ càng sa vào sâu hơn mà thôi.

Cố Ỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng: "Chị không ghét em sao?"

Khương Tố Ngôn nhíu mày: "Sao ta lại ghét nàng được? Nếu ghét, tại sao ta lại... lại viên phòng với nàng?" Nói đến đây, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng hơi đỏ mặt.

*Viên phòng = động phòng. Đây là cách nói của cổ nhân.

Cố Ỷ lại bắt đầu được nước làm tới: "Nhưng chị lúc nào cũng vậy hết, không bao giờ chịu nói chuyện đàng hoàng với em, mỗi lần em muốn biết sự thật là chị chặn họng em liền. Chị chưa từng thể hiện chút tình cảm gì với em hết!"

Cố Ỷ lải nhải rất nhiều, nhưng tóm lại chỉ có một ý: Khương Tố Ngôn không hề thể hiện gì cả. Khương Tố Ngôn cau mày càng chặt, khi thấy Cố Ỷ vừa ngừng để thở, chuẩn bị tiếp tục nói tiếp, nàng liền phản đòn: "Vậy còn nàng?"

Ba chữ này khiến Cố Ỷ sững lại: "Cái gì cơ?"

"Nàng đối với ta... là suy nghĩ thế nào?"

Câu hỏi đó làm Cố Ỷ cũng thấy ngượng ngùng, cô nhìn Khương Tố Ngôn một lúc, rồi miễn cưỡng thừa nhận: "Em chắc là cũng có chút thích chị... Em biết cái thích này không nhiều lắm, nhưng chắc chắn là có."

Câu trả lời của Cố Ỷ khiến lông mày Khương Tố Ngôn giãn ra. Nàng cảm nhận được tấm gương trước mặt mềm đi, đưa tay thăm dò sâu hơn, rồi sau đó bắt được tay của Gương Quỷ. Tấm lụa đỏ của Khương Tố Ngôn theo đó cũng luồn vào trong gương. Nếu người chắn đường không phải là Cố Ỷ, thì với loại phòng thủ yếu ớt này Khương Tố Ngôn đã không để vào mắt chút nào.

Cố Ỷ còn định nói thêm gì đó, thì đã thấy trên chiếc eo màu trắng của phiên bản quỷ Cố Ỷ xuất hiện một dải lụa đỏ, chớp mắt sau Gương Quỷ bị lôi ra ngoài. Khương Tố Ngôn ôm lấy cổ Cố Ỷ, áp mặt mình vào cô, ôm chặt lấy không buông.

Cơ thể quỷ của Cố Ỷ lạnh băng, giống như tất cả các ma quỷ khác, không có lấy chút hơi ấm của con người.

Thế nhưng khi Khương Tố Ngôn dán vào, cô lại cảm nhận được một sự ấm áp dâng lên từ trong tim.

Cố Ỷ bị kéo ra khỏi gương một cách đột ngột nên có phần ngơ ngác. Nhưng bị Khương Tố Ngôn ôm như vậy, cô cũng không thể đờ ra như kẻ ngốc được. Khương Tố Ngôn ôm rất chặt, khiến chân Cố Ỷ trượt đi rồi ngã ngồi xuống đất, lưng còn dựa vào mặt kính sau lưng. Nhưng giờ cô là quỷ rồi, ngã cái mông không đau chút nào. Khương Tố Ngôn vẫn siết chặt cổ cô, ôm chặt không buông, Cố Ỷ ngẩn người một lúc, rồi do dự đưa tay ôm lấy eo Khương Tố Ngôn.

Có lẽ vì bây giờ cả hai đều là quỷ, nên cảm giác của Cố Ỷ là Khương Tố Ngôn không còn lạnh như trước nữa, thậm chí còn có vẻ ấm hơn cô một chút.

Dù là quỷ, thì nhiệt độ cũng có sự chênh lệch.

Dù sao Cố Ỷ cũng là Gương Quỷ, mà gương thì lạnh đến thấu tim gan, không lạnh mới là lạ.

Hai người ôm lấy nhau, Cố Ỷ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu lải nhải kể về những chuyện mình đã trải qua suốt thời gian qua.

Câu đầu tiên cô nói là: "Chị không biết những ngày qua em đã sống thế nào đâu!"

Cố Ỷ mang theo chút bi phẫn, câu chuyện phải kể từ hôm đó – khi cô bị "Cố Ỷ" trong gương dọa cho một trận trong nhà vệ sinh. Khi "Cố Ỷ" đó chạm vào cô, Cố Ỷ lập tức cảm thấy choáng váng, chờ đến khi tỉnh lại, cô đã bị nhốt trong gương rồi. Nhưng ở trong gương, Cố Ỷ không thể điều khiển hành động của bản thân, "Cố Ỷ" bên ngoài làm gì, cô cũng bị buộc phải làm theo y hệt.

Chỉ một lát sau, Cố Ỷ thấy Cố Ỷ giả quay lại cười với mình, rồi ngã xuống đất. Cô cũng bị buộc phải ngã trong thế giới gương.

Cô thấy Khương Tố Ngôn lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy Cố Ỷ giả rồi rời khỏi đó, hoàn toàn không phát hiện ra cô đang ở trong gương. Đợi đến khi Khương Tố Ngôn rời đi với Cố Ỷ giả thì cô đã bị nhốt trong gương rồi. Cô đập mạnh vào mặt gương nhưng không phát ra tiếng nào, chẳng ai nghe thấy tiếng gào thét khản cổ của cô.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Ỷ thực sự hoảng rồi. Bởi vì Khương Tố Ngôn từng vào nhưng lại không phát hiện điều gì bất thường. Nếu đến nàng ấy cũng không nhận ra, thì còn ai có thể giúp cô? Cố Ỷ ở trong gương, chỉ vài tiếng ngắn ngủi thôi mà từ gào khóc cực lực dần chuyển thành tuyệt vọng bi quan, cô co người lại, ngồi bó gối trong thế giới gương. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, cô thấy thân thể mình dần dần biến thành dáng vẻ hiện tại của "quỷ trong gương" – từng chút, từng chút mất đi màu sắc, trở thành một hình người xám xịt như mô hình.

Khung cảnh xung quanh cũng từ nhà vệ sinh tầng hai của tiệm vàng mã mà cô quen thuộc, dần biến thành mê cung gương. Đến khi cô tỉnh lại, cô đã biến thành Gương Quỷ, một linh hồn trú ngụ trong gương.

Điều đáng sợ nhất là, cô hoàn toàn không thể rời khỏi gương. Chỉ cần thò chân ra khỏi gương, hồn lực lập tức tuôn ra ào ào. Hồn lực của Gương Quỷ vốn đã ít, nếu tiếp tục tiêu hao như vậy đừng nói là đi tìm chính mình, chỉ sợ chưa kịp đi đã lập tức tèo, hồn phi phách tán. Cố Ỷ chỉ có thể ở lì trong gương, chẳng biết tình hình bên ngoài ra sao.

Đến ngày hôm sau, cô vẫn co ro trong thế giới gương, thu mình thành một cục nhỏ xíu. Chính lúc đó, Cố Ỷ giả dẫn Khương Tố Ngôn tới, cô còn nghe thấy Cố Ỷ giả nói muốn tiêu diệt mình. Cố Ỷ chỉ biết ngoan ngoãn co người lại thật nhỏ. Thực ra hôm đó, Cố Ỷ giả đã phát hiện ra cô, nhưng không hiểu vì lý do gì lại không nói với Khương Tố Ngôn.

Có thể là vì với năng lực ban đầu của Cố Ỷ, căn bản không thể phát hiện ra Gương Quỷ. Hoặc cũng có thể, Cố Ỷ giả mang theo tâm lý của kẻ chiến thắng, muốn nhìn thấy cô phải chịu đựng những ngày tháng khốn đốn như vậy. Tóm lại, hôm đó Cố Ỷ giả đã tha cho cô.

Vào khoảnh khắc Cố Ỷ giả dắt Khương Tố Ngôn rời đi, tâm trạng của Cố Ỷ thật sự sụp đổ: bởi vì Khương Tố Ngôn hoàn toàn không nhận ra – đó là hàng giả.

Điều này khiến Cố Ỷ vô cùng tổn thương. Hai người dù gì cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, cho dù Khương Tố Ngôn không thích mình một chút nào, thì cũng không thể không nhận ra gì hết đúng không? Không nhận ra một chút khác thường nào sao? Càng nghĩ, Cố Ỷ càng thấy không cam lòng, trong lòng nghẹn uất đến mức ngột ngạt. Cô nghẹn tới tận chiều, cuối cùng mới vực dậy được tinh thần, hiểu rõ bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cố Ỷ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó. Nếu như hai người họ thực sự bị hoán đổi, thì giờ cô chính là Gương Quỷ. Mà một con quỷ, khi rời khỏi gương thì hồn lực sẽ nhanh chóng tiêu tan, vậy làm sao có thể theo mình quay lại tiệm vàng mã được? Hơn nữa nếu thật sự có khả năng hoán đổi, thì mình chắc chắn không phải là người đầu tiên bị nó đổi, chuyện của Trương Hoan trước đó rõ ràng là có vấn đề.

Gương Quỷ ít nhất đã hại chết cả nhà ba người Trương Hoan, ba người chết mà hồn lực lại ít như vậy, rõ ràng không hợp lý.

Ngoài ra, chiếc gương chắc chắn không chỉ để trưng bày. Nếu có thể dùng mê cung gương để hại người, lại có thể hoán đổi thông qua gương, thì chiếc gương nhất định là một đạo cụ vô cùng lợi hại.

Sau khi hiểu ra vấn đề, Cố Ỷ bắt đầu tiến hành đủ loại thử nghiệm, rồi phát hiện mình có thể nhảy qua lại giữa các chiếc gương. Cô còn nhặt được rất nhiều hạt châu ngưng tụ từ hồn lực trong các góc của thế giới gương. Con Gương Quỷ này đúng là gian xảo, dám giấu từng viên hồn lực ở các góc trong thế giới gương trong khi bản thân lại không mang theo bao nhiêu, rõ ràng là để khi đổi thân xác, người khác không thể sử dụng cơ thể của nó mà tự do hành động.

Cố Ỷ chẳng khách sáo chút nào, ăn sạch hết mấy viên châu đó.

Đến khi hồn lực của cô mạnh lên nhiều, Cố Ỷ mới thấy yên tâm đôi chút, rồi bắt đầu có tâm trí để suy nghĩ sâu hơn các vấn đề.

Điểm chung giữa Trương Hoan và cô là gì?

Cố Ỷ suy đi tính lại, từng điểm một đều bị loại trừ, cuối cùng mới tìm ra đáp án, đó là cả hai đều từng đến mê cung gương. Hơn nữa, Cố Ỷ còn bị "Trương Hoan giả" – tức Gương Quỷ đã hoán đổi thân thể dụ dỗ đến đó. Đây là một cái bẫy mà Gương Quỷ cố tình giăng ra để lừa cô tới mê cung gương.

Dựa theo những kiến thức thực tiễn trước đó, Cố Ỷ nhanh chóng hiểu được tại sao Gương Quỷ có thể theo cô về nhà, bởi vì cô đã vô tình ký kết khế ước với nó mà không hề hay biết. Thật ra, từ lúc ở mê cung gương, con quỷ đó vẫn luôn bám theo cô cho đến lúc về nhà rồi.

Gương Quỷ vốn có hồn lực rất yếu, nhưng lại cực kỳ giỏi ẩn mình. Nó có thể lợi dụng tất cả những vật phản chiếu được hình ảnh của cô, ví dụ như kính cửa sổ xe buýt, để theo cô về đến nhà.

Còn về bản khế ước, nghĩ kỹ thì cũng đoán được, chính là tờ giấy đã ký khi vào mê cung gương, là "Bản cam kết đã nhận thức rõ các rủi ro" mà khu vui chơi yêu cầu ký để miễn trừ trách nhiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện