"Vậy thì tôi sẽ đợi đến lúc cô đến siêu độ cho tôi." Nói xong câu này, Gương Quỷ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nó đi đến cửa hông, đưa tay mở cửa rồi bước ra ngoài.

Cố Ỷ mắng Gương Quỷ hai câu, quay đầu muốn tìm Khương Tố Ngôn, nhưng phát hiện Khương Tố Ngôn đã không còn đâu nữa. Cô giật mình, tim đập thót lên, nhưng vẫn tự an ủi mình: "Không sao đâu, chắc không có chuyện gì đâu..."

Cô có thể đoán được Khương Tố Ngôn đã đi đâu, đơn giản chính là... đi tìm Gương Quỷ kia.

Thực tế cũng đúng như vậy. Ở cuối con phố cổ vắng người, do có hai con quỷ xuất hiện nên ánh sáng cũng trở nên lờ mờ. Gió lạnh lùa qua khiến hàng cây hai bên đường xào xạc không ngừng. Khương Tố Ngôn rất nhanh đã đuổi kịp Gương Quỷ.

Ban đầu Gương Quỷ không có ý định dừng lại, cho đến khi Khương Tố Ngôn cất lời gọi hai chữ: "Phu quân."

Gương Quỷ lập tức khựng lại, quay đầu lại bất ngờ. Gương mặt nó méo mó, ngũ quan trộn lẫn vào nhau, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Khương Tố Ngôn biết, cô ấy đang trách mình.

Trách gì? Khương Tố Ngôn hiểu rất rõ.

Trách nàng đã bấy lâu nay mà không phát hiện ra sự khác thường này.

Trách nàng hôm đó còn cùng Cố Ỷ tới mê cung gương để tiêu diệt mình.

Trách nàng vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy mình, nhưng lại không trực tiếp gọi tên mình.

Khương Tố Ngôn chỉ đứng im tại chỗ. Một lúc lâu sau, Gương Quỷ mới bắt đầu tuôn ra hết những ấm ức dồn nén bấy lâu: "Sao chị lại như vậy chứ! Chị với con nhỏ đó ân ân ái ái suốt bao ngày qua, chẳng hề nghĩ đến em lấy một chút phải không! Hôm đó còn theo con nhỏ đó đến định giết em, nếu không phải em trốn kỹ thì giờ em đã mất mạng rồi! Em cũng biết là em chẳng được ai thích cả, tính tình cũng không tốt, nhìn ngoài thì tưởng dễ gần, chứ thực ra ở chung thì cực kỳ phiền phức. Miệng thì độc, tính tình thì ích kỷ, tự suy diễn rồi trách móc chị, còn giận dỗi với chị mấy ngày liền... Nhưng em cũng sợ lắm chứ! Ba mẹ em mất tích, sống chết không rõ, em lại vô duyên vô cớ kết hôn với một con quỷ!"

"Bây giờ còn biết mình là cái người ngũ âm gì gì đó, lẽ ra phải chết yểu, giờ nếu để người khác biết thì còn bị nhắm đến nữa. Khó khăn lắm mới có cơ hội biết được một ít sự thật, lại bị chị ngăn cản! Chị còn làm như kiểu đang chơi đố chữ với em, cái gì cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo là em bây giờ chưa thể biết! Còn thái độ của chị với em nữa, làm em cứ cảm thấy chị thích em như thích mèo thích chó ấy, căn bản chẳng quan tâm gì em hết!"

Cô vừa nói vừa gào lên, như thể phát điên. Khương Tố Ngôn không biết những ngày qua đã xảy ra chuyện gì với cô, nhưng hiện tại đúng là cô căng thẳng đến cực độ, nên mới bùng nổ như vậy.

Khương Tố Ngôn rất muốn đưa tay ra, chạm vào cô một chút, nhưng bước đó... lại không sao tiến lên được.

Bởi vì nàng đã đến giới hạn, vì vẫn còn lệ thuộc vào chiếc túi gấm nên Khương Tố Ngôn không thể đi quá xa.

"Em trước đó... trước đó thật sự có thích chị một chút... Em còn tưởng chị cũng có chút thích em chứ. Nhưng bây giờ đổi một người khác rồi, chị vẫn sống rất tốt. Với chị mà nói, người quan trọng không phải là em, mà là người ngũ âm đúng không. Cho dù không phải Cố Ỷ mà là bất kỳ ai khác, chỉ cần là người ngũ âm thì chị cũng vẫn sẽ gọi người đó là phu quân mà thôi!"

"Không phải." Ngay khi Gương Quỷ phát điên đến ngay đoạn đó, Khương Tố Ngôn lên tiếng, cắt ngang lời cô.

Gương Quỷ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn đáp: "Không phải vậy. Ban đầu đúng là hôn ước như thế, nhưng không phải ai cũng được. Tình cảm của ta với nàng, với 'phu quân', không phải là kiểu thích như với mèo hay chó."

Ánh mắt đen thẳm của Khương Tố Ngôn lúc này đã nhuốm một tầng cảm xúc khác: "Ta không biết đó có phải là tình cảm giống như nàng dành cho ta không, nhưng ta thích sự ấm áp của nàng, thích cảm giác khi nàng ôm ta. Ngoài nàng ra... ta không cần ai khác."

Gương Quỷ ngẩn người, xoay người đi, hai tay khẽ động đậy như đang lau nước mắt.

Lúc Gương Quỷ định xoay người lại định nói gì đó với Khương Tố Ngôn, thì một sợi dây đỏ bay vụt tới. Gương Quỷ né tránh, rồi rơi xuống một vũng nước trên mặt đất, trong chớp mắt biến mất.

Khương Tố Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Ỷ.

"Vợ..." Cố Ỷ mang giày cao gót, bước đến bên cạnh Khương Tố Ngôn, "Chị đừng bị lời nó mê hoặc, những lời nó nói căn bản không đáng nghe."

Khương Tố Ngôn nhìn về hướng Gương Quỷ biến mất, không còn chút khí tức của hồn lực nào.

Khương Tố Ngôn và Cố Ỷ quay trở lại tiệm vàng mã, Cố Ỷ đóng cửa lại.

Đợi một người một quỷ lên tới lầu trên, lúc này Khương Tố Ngôn mới hành động.

Vừa rồi nàng vẫn luôn cố nhịn không động thủ, nhưng bây giờ thì nhịn không nổi nữa rồi. Tấm lụa đỏ từ sau lưng Khương Tố Ngôn tràn ra, siết chặt cổ Cố Ỷ, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.

Khương Tố Ngôn hoàn toàn không nương tay. Cố Ỷ giãy giụa, móng tay được làm đẹp kỹ càng cào vào dải lụa đỏ, hồn lực từ trong cơ thể cô tuôn ra, tụ lại thành ngọn lửa thiêu đốt dải lụa đỏ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Vì thiếu oxy, khuôn mặt cô đỏ bừng, gân xanh nổi lên cả mu bàn tay. Cả hai chân của Cố Ỷ cũng đã rời khỏi mặt đất, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ trong chốc lát nữa thôi cô sẽ chết.

Khương Tố Ngôn chỉ đứng trên mặt đất, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô. Đến khi gần chạm đến giới hạn, nàng mới buông lụa đỏ ra, quăng Cố Ỷ lên giường.

Khi bị quăng xuống giường, toàn thân Cố Ỷ đau muốn chết, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là ôm lấy cổ mình, vừa thở dốc vừa ho sặc sụa, nước mắt cũng bị sặc mà trào ra. Mãi đến một lúc lâu sau, khi bình ổn lại được đôi chút, cô mới yếu ớt gọi: "Vợ..."

"Đừng gọi như vậy, ngươi không xứng."

Khương Tố Ngôn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Cố Ỷ. Nàng đưa tay ra, móng tay đen nhánh nâng cằm Cố Ỷ lên: "Làm sao mà ngươi làm được như thế? Đến cả ta mà cũng giấu được."

Ngoại hình của Khương Tố Ngôn lúc này trông vô cùng đáng sợ, như thể đã hoàn toàn thoát khỏi gò bó, hóa thành trạng thái quỷ hoàn chỉnh. Lụa đỏ từ người nàng lan ra, bao phủ toàn bộ căn phòng, ngay cả cửa sổ cũng bị bọc lại từng lớp từng lớp, không một tia ánh trăng nào lọt vào. Tóc đen của nàng xõa dài phía sau, hòa với làn khí đen lan tỏa, nuốt trọn mọi màu sắc ngoài đỏ ra.

Toàn bộ căn phòng lúc này, chỉ còn lại hai màu đen và đỏ. Màu sáng duy nhất chính là làn da của Khương Tố Ngôn, trắng đến mức như giấy dán tường.

"Ngươi mới chính là con quỷ trong gương. Ngươi và Cố Ỷ... hoán đổi rồi."

Trong đôi mắt Khương Tố Ngôn tràn ngập sát ý, oán khí cuộn trào như thể có thực thể, muốn thiêu rụi Cố Ỷ ngay trước mặt. Nhưng đối diện với tình cảnh này, Cố Ỷ chẳng những không sợ, mà còn lộ ra một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy, tuyệt đối không phải của Cố Ỷ.

Hai hàng lông mày nhíu lại gần nhau, mắt nheo nheo, khóe miệng cong lên hai bên. Chợt cười như vậy, cũng đáng sợ không kém Khương Tố Ngôn lúc này.

"Thì sao chứ? Em chẳng lẽ không tốt à?"

Khương Tố Ngôn sững lại một chút, lại thấy Cố Ỷ tiến về phía mình. Gương mặt mềm mại của cô ta bị móng tay của Khương Tố Ngôn cào xước, còn rướm ra máu tươi.

"Em chẳng lẽ không tốt hơn Cố Ỷ? Chị muốn biết trong lòng Cố Ỷ đang nghĩ gì không? Em có thể nói cho chị từng chút một. Cô ta trách chị đấy, oán chị lắm. Cô ta luôn nghĩ, nếu không có hôn ước với chị thì có phải cô ta đã không gặp chuyện hay không; nếu không có chị, liệu ba mẹ cô ta có biến mất không. Trong lòng cô ta trách chị, còn em thì khác."

Cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười kỳ dị ấy, dang hai tay muốn ôm Khương Tố Ngôn. Nhưng Khương Tố Ngôn lại lui về sau một bước.

"Em trước đây cũng là quỷ, em sẽ không trách chị đâu. Hơn nữa chị cứ yên tâm, sự hoán đổi của em là hoàn hảo. Chỉ cần em không từ bỏ cơ thể này, em sẽ luôn ở trong đây. Em với người ngũ âm kia có gì khác nhau chứ? Em có thể đối xử với chị tốt hơn cô ta nhiều, có thể thật sự rất rất tốt với chị! Chị muốn gì, em đều sẽ mua cho chị. Những chuyện chị và Cố Ỷ chưa từng làm, em đều có thể cùng chị làm. Chờ đến khi chị chơi chán rồi, muốn đi xuống âm phủ, em cũng có thể tình nguyện đi cùng chị."

Cô ta thấy Khương Tố Ngôn không có ý định ôm lấy vòng tay mình, liền thu tay lại, chỉ tay về phía bản thân.

"Em đã thay thế Cố Ỷ, em chính là người ngũ âm, là người đã có hôn ước với chị. Cố Ỷ thì có gì tốt? Miệng thì độc, tính thì ích kỷ, lại còn keo kiệt. Cô ta cũng chẳng tốt với chị, thường xuyên lợi dụng chị, có lúc còn chỉ xem chị như một công cụ. Ở bên em không tốt hơn sao? Chỉ cần ở bên em, chị sẽ hiểu thế nào mới gọi là yêu."

Khương Tố Ngôn nhìn cô ta, không nói lời nào.

"Vừa rồi cô ta gặp lại chị còn không ngừng oán trách, trách sao chị không tìm thấy cô ta trước, lúc gặp cũng không lập tức nói rõ sự thật với chị. Nếu chị không phát hiện ra cô ta là thật, thì chưa biết chừng, sau này cô ta cũng sẽ không bao giờ đến tìm chị nữa. Cô ta tính toán chi li, lúc nào cũng đòi hỏi vô độ. Vợ à, em mới là người phù hợp với chị. Sự ấm áp mà chị say mê, sự dịu dàng mà chị khao khát, em đều có thể cho chị hết. Em mới chính là Cố Ỷ hoàn hảo mà chị nên có."

Nụ cười quỷ dị trên gương mặt "Cố Ỷ" tan biến, thay vào đó là một nụ cười ấm áp vô cùng.

Nụ cười ấy ấm áp như ánh mặt trời, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ say mê. Quả đúng như những gì cô ta nói — Cố Ỷ khi so với cô ta, ngoại trừ vẻ ngoài ra thì chẳng có gì. So với một người dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc như cô ta, thì thật sự chẳng đáng nhắc tới.

Gặp chuyện thì lại làm nũng dựa dẫm vào Khương Tố Ngôn, thường xuyên oán trách nàng, làm sai cũng chỉ biết giở trò mè nheo lấp liếm cho qua. Bảo cô mua vài món đồ, thì keo kiệt chẳng chịu bỏ tiền. Hơn nữa họ quen biết nhau được bao lâu đâu? Giờ đổi người cũng chẳng muộn.

"Cố Ỷ" trước mắt này, đúng thật là nghe lời hơn, cũng sẽ không khiến Khương Tố Ngôn phải nhíu mày như trước.

Khương Tố Ngôn hơi cụp mắt xuống, tà khí quanh người cùng dải lụa đỏ đều thu lại.

Nụ cười của "Cố Ỷ" càng thêm rạng rỡ — Khương Tố Ngôn đã bị lời cô ta làm lay động. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Khương Tố Ngôn mở miệng.

"Quả thật, Cố Ỷ đúng như những gì ngươi nói, nàng ấy có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng nàng ấy đối với ta... là thật lòng."

Khương Tố Ngôn nhìn chằm chằm vào "Cố Ỷ", thấy nụ cười của cô ta dần biến mất.

"Nàng ấy keo kiệt, nhưng sẵn sàng vì ta mà bỏ ra số tiền lớn để mua thứ ta muốn. Nàng ấy độc miệng, nhưng chưa từng nói lời nào làm tổn thương người khác. Nàng ấy ích kỷ, dè dặt giấu kín mọi cảm xúc, sợ bị tổn thương. Nhưng trước mặt ta, lại có thể trút hết mọi uất ức."

"Cố Ỷ không hoàn hảo, nhưng ta cũng chẳng cần nàng ấy phải hoàn hảo. Những khuyết điểm mà nàng ấy bộc lộ trước mặt ta, cũng chỉ có mình ta mới thấy được."

Khương Tố Ngôn giơ tay lên, tay áo đỏ rủ xuống, lộ ra cổ tay trắng bệch như tuyết. Bàn tay trắng bệch ấy đặt lên ngực, đầu ngón tay màu đen khẽ gõ vào: "Ta ước chừng... đã động lòng với nàng ấy rồi. Những điều không tốt ở nàng ấy, ta đều nguyện ý chấp nhận, hoặc có thể nói, chính vì những điều không hoàn hảo ấy, mới tạo nên con người Cố Ỷ. Ta xem phim truyền hình của loài người, có một câu thoại mà ta rất thích: Chỉ khi nào có thể yêu cả khuyết điểm của một người, mới là thật sự yêu họ."

"Ngươi diễn Cố Ỷ rất tốt, nhưng đó không phải là nàng ấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện