Lần này, dưới sự dẫn đường của xe tham quan, bọn họ rất nhanh đã đến mê cung gương. Trên xe, nhân viên còn nói với Cố Ỷ: "Chỗ mê cung gương đã bị phong tỏa rồi, đến trước cửa cũng không vào được đâu, chẳng nhìn thấy gì cả."

Cố Ỷ chỉ đáp: "Tôi biết."

Xe tham quan dừng trước cửa mê cung gương, Cố Ỷ che ô, dẫn theo Khương Tố Ngôn đến lối vào. Không nằm ngoài dự đoán, bọn họ bị chặn lại bởi dải cảnh báo màu vàng. Cảnh sát ở đó không quen biết Cố Ỷ nên ngăn cô không cho vào. Cô gọi điện cho Trương Gia Hào, bên kia nghe cô nói xong thì bảo cô yên tâm, cúp máy chưa được bao lâu thì trong bộ đàm của cảnh sát trước mặt đã vang lên tiếng nói, một lát sau Cố Ỷ được thả cho đi tiếp.

Vừa bước qua cổng lớn của mê cung gương, Cố Ỷ liền hỏi Khương Tố Ngôn: "Vợ ơi, con quỷ ở đâu?"

Khương Tố Ngôn liếc nhìn cô thêm một lần nữa. Trước kia Cố Ỷ vẫn thường tự mình suy đoán trước, đến khi thật sự không biết gì mới quay sang hỏi Khương Tố Ngôn, hoặc nếu có hỏi thì cũng chỉ là mấy chuyện ngoài lề mang tính hóng hớt cho vui. Kiểu vừa vào đã đi thẳng vào trọng tâm như thế này đúng là hiếm thấy. Tất nhiên, Khương Tố Ngôn cũng không nói Cố Ỷ cái gì.

Nàng đảo mắt một vòng, ánh mắt thoáng trầm xuống: "Ở đây không có quỷ."

"Sao có thể được?!" Giọng Cố Ỷ cao lên, sau đó cô lập tức nhận ra giọng điệu của mình có hơi quá, liền nở nụ cười với Khương Tố Ngôn: "Vợ à, xin lỗi nha, hôm qua em bị con quỷ đó hù cho sợ quá nên mới kích động vậy thôi. Nếu nó không có ở đây thì chắc chắn là đã biết hôm nay tụi mình sẽ tới tìm, nên trốn đi trước rồi!"

Cố Ỷ vỗ vỗ ngực mình: "Hôm qua chị không biết đâu, em sợ muốn chết luôn á."

Lúc Cố Ỷ nói những lời này, Khương Tố Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào Cố Ỷ. Nhưng trên mặt cô không hề có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn có chút không cam lòng. Cố Ỷ phát hiện ở đây thật sự không có quỷ, lại đi vòng vòng thêm hai lượt, rồi mới mang đôi giày cao gót bước ra khỏi mê cung gương.

Lúc này xe tham quan đã rời đi, Cố Ỷ ngồi ở chỗ râm mát gọi điện đến đường dây nóng của khu vui chơi. Bên kia bảo cô chờ chút, xe tham quan sẽ đến ngay.

Bận rộn như vậy một lúc, chẳng mấy chốc đã đến trưa. Cố Ỷ không chọn quay về phố cổ ăn cơm hộp mà gọi xe đến khu trung tâm thành phố, tìm một nhà hàng Tây có sao, gọi một phòng riêng, ăn một bữa cùng Khương Tố Ngôn. Mấy loại phòng này thường có mức tiêu dùng tối thiểu, nhất là khi chỉ có một người, nhân viên phục vụ còn nhắc nhở cô, nhưng Cố Ỷ hoàn toàn không để tâm.

Bữa này tốn hết năm nghìn tệ, còn đắt hơn lần trước ăn lẩu phòng riêng. Cố Ỷ bày ra tư thế cúng bái, cắt từng lát bít tết cho Khương Tố Ngôn, rồi đặt đĩa trước mặt nàng.

"Vợ à, thử xem ngon không? Em vừa tìm hiểu trên mạng, thấy đánh giá nói bít tết ở đây rất ngon. Em còn chưa từng dẫn chị đi ăn món Tây, coi như đây là lần đầu tiên của tụi mình nha. Sau này em sẽ còn dẫn chị đi ăn nhiều món ngon nữa."

Lời hứa của Cố Ỷ nghe rất dễ chịu, cô vừa nói vừa kể lể thêm một đống món khác, nào là món Ấn, món Tân Cương, món Thái, món Nhật, đồ nướng, món Tứ Xuyên...

Cô thao thao bất tuyệt, nhưng những lời đó chẳng lọt vào tai Khương Tố Ngôn. Trước kia Cố Ỷ chưa từng nói mấy lời hứa hẹn kiểu này, cho dù có nói thì trong lòng Khương Tố Ngôn cũng sẽ thầm mắng là "Đồ lừa đảo."

Bây giờ, Cố Ỷ thật sự bắt đầu có ý định hoàn thành mọi thứ từng việc một, vậy mà Khương Tố Ngôn lại không thể thấy vui nổi.

Lần này vì nhân viên phục vụ phải mang món ăn lên liên tục nên thường xuyên ra vào phòng. Mỗi lần mang hai phần ăn vào, nhìn thấy cái tư thế cúng bái của Cố Ỷ, lại thêm mấy món ăn vô duyên vô cớ bị chuyển sang màu đen, mặt nhân viên cũng tối sầm lại theo.

Nhưng người trả tiền là thượng đế, Cố Ỷ không thiếu một xu nào, nên họ cũng không thể nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn mang món rồi thay đĩa.

Ăn xong bữa trưa, Cố Ỷ đưa Khương Tố Ngôn bắt xe về tiệm vàng mã. Cô quyết định lên gác ngủ một giấc cho đẹp da. Chờ đến khi Cố Ỷ ngủ say, Khương Tố Ngôn đứng trước giường, đưa móng tay đen nhánh của mình chạm vào cổ họng Cố Ỷ. Đôi mắt nàng tĩnh lặng, hoàn toàn không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.

Trong lúc ngủ trưa, dường như Cố Ỷ có cảm giác, cô mở mắt ra nhưng lại như không nhìn thấy móng tay đang chạm vào cổ họng mình, mỉm cười ôm Khương Tố Ngôn vào lòng: "Vợ ngủ với em đi!"

Cô lẩm bẩm như vậy, vòng tay ấm áp ấy dường như đang nói với Khương Tố Ngôn rằng mọi cảm giác bất an nàng cảm nhận được... đều là ảo giác mà thôi.

Tối đến, Cố Ỷ gọi một phần đồ ăn ngoài, cũng tầm năm mươi tệ, gọi hai phần cơm thịt nướng kiểu Hong Kong, mỗi người một phần. Suốt cả ngày hôm nay, Cố Ỷ ít nhất đã tiêu mấy vạn tệ, số tiền tích cóp vất vả của cô bị vơi đi một khoản lớn. Vậy mà trên mặt cô không hề thấy chút phiền não nào, trái lại còn rất vui vẻ. Khi Khương Tố Ngôn hỏi, Cố Ỷ còn đáp: "Kiếm tiền là để tiêu chứ còn gì nữa, hơn nữa tiêu cho vợ thì em chẳng tiếc chút nào."

Ăn xong bữa tối, Cố Ỷ mở cửa tiệm. Giáo trình hướng dẫn trình độ trung cấp mà cô mới mua vẫn còn đang phủ bụi bên cạnh, nhưng Cố Ỷ lại ôm điện thoại xem video ngắn rồi cười khúc khích, còn kéo Khương Tố Ngôn lại xem cùng.

Thời gian đóng cửa tiệm của cô sớm hơn trước đây, mới tám giờ tối đã khóa cửa lên lầu, chui vào chăn cùng Khương Tố Ngôn xem phim truyền hình. Rõ ràng là bộ phim cũ đã xem đi xem lại nhiều lần, vậy mà cô vẫn cười không ngớt.

Đến mười giờ rưỡi tối, Cố Ỷ đi ngủ đúng giờ. Chỉ có điều Khương Tố Ngôn lại không chui vào lòng cô như thường lệ, bóng hình của nàng biến mất khỏi căn phòng, rơi vào trong cái bóng của Cố Ỷ.

Mấy ngày liền, Cố Ỷ vẫn giữ quy trình như vậy, chỉ là không còn màn mua sắm nữa nên tốc độ tiêu tiền chậm lại rất nhiều. Đến tối hôm nay, lúc tám giờ, Cố Ỷ lại xách túi ra ngoài. Khi Khương Tố Ngôn hỏi cô đi đâu, Cố Ỷ nói: "Em muốn làm móng tay."

Cô giơ tay ra cho Khương Tố Ngôn xem, móng tay trắng nõn sạch sẽ vốn đã rất đẹp, vậy mà cô lại nói: "Em muốn đi gắn móng giả."

Rồi lại quay sang Khương Tố Ngôn: "Nếu người yêu của em là người, em còn phải lo lỡ đâu làm móng lại lỡ làm đau cô ấy, nhưng vợ em là quỷ mà, em làm móng tay cũng không sao hết."

Ngữ khí đầy trêu chọc của cô khiến Khương Tố Ngôn không thích chút nào. Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ chui vào cái bóng của Cố Ỷ.

Cố Ỷ bắt xe ra ngoài, nơi cô làm móng không phải ở khu phố cổ mà là trong trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, một lần làm móng hết 298 tệ – với Cố Ỷ, đó là mức giá sẽ khiến cô đau lòng.

Móng tay 298 tệ làm xong quả thật rất đẹp, Cố Ỷ còn dạo chơi một lúc lâu rồi mới xách theo mấy túi to nhỏ về nhà. Về đến nơi đã hơn mười một giờ, Cố Ỷ gọi: "Vợ ơi."

Khương Tố Ngôn từ trong bóng hiện ra, đứng đó nhìn Cố Ỷ đang ngồi trên giường. Cố Ỷ vỗ vỗ lên giường: "Vợ lại đây nào."

Khuôn mặt cô mang theo nụ cười, ánh mắt cong cong: "Chúng ta mấy hôm nay không thân mật rồi, hôm nay để em thưởng cho vợ một chút."

Gần đây Khương Tố Ngôn thật ra không làm gì đáng giá để được "thưởng", hơn nữa lần này là lần đầu tiên, trừ lúc trong mơ Cố Ỷ chủ động nói ra điều đó. Nhưng Khương Tố Ngôn lại không nhấc nổi bước chân, chẳng muốn tiến lên nhào vào lòng cô một chút nào.

Cảm giác khác lạ và khó chịu ấy càng ngày càng rõ rệt, chẳng những không vơi bớt đi chút nào, mà còn ngưng tụ lại trong lòng Khương Tố Ngôn như đám mây nghi ngờ, không tài nào xua tan được.

Khương Tố Ngôn nhíu mày, vừa định nói "hôm nay thôi đi" thì đột nhiên cảm nhận được có một con quỷ đang gõ cửa dưới lầu. Nàng mở miệng: "Dưới lầu có quỷ tìm nàng."

"Vợ ơi, chị đi ăn nó là được mà."

Khương Tố Ngôn nhìn cô một lúc: "Nhưng nàng ta đến là để giao dịch với nàng đó."

Con quỷ dưới lầu rất lễ phép, chỉ đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ một cái rồi buông tay chờ đợi. Đợi một lúc không thấy ai ra mở, nó lại giơ tay gõ thêm lần nữa. Khương Tố Ngôn đoán được, kiểu thái độ này phần lớn là có việc nhờ Cố Ỷ, đến để bàn chuyện làm ăn.

Nếu là bình thường, nghe đến "làm ăn", Cố Ỷ thể nào cũng như cá chép bật dậy khỏi giường. Nhưng hôm nay, cô chỉ chun môi lẩm bẩm một tiếng rồi mới chịu rời giường, xỏ đôi giày cao gót mới mua rồi đi xuống lầu.

Vừa mở cửa bên hông ra, Cố Ỷ đã thấy bên ngoài có một con quỷ đang đứng đó. Nó trắng toát từ đầu đến chân, tóc, lông mày, lông mi, mắt đều màu trắng; trên người mặc một chiếc váy liền trắng tinh, chân trần đứng ngoài cửa. Thấy Cố Ỷ, nó còn nở một nụ cười: "Tôi đến tìm cô làm ăn nè!"

Con quỷ này là một cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng nói là xinh đẹp, ngũ quan lại có gì đó kỳ lạ, như thể bị trộn lẫn vào nhau, mang theo cảm giác không hợp lý. Hơn nữa màu trắng trên người nó không phải kiểu trắng bệch của xác chết, mà là một thứ trắng xám, giống như mô hình đồ chơi chưa được tô màu.

Cố Ỷ nhìn con quỷ này, thật lòng là chẳng muốn mở cửa, nhưng con quỷ này lại cư xử như quen thân từ lâu, tự nhiên đẩy cửa bước vào, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống trước quầy kính. Cố Ỷ hết cách, đành ngồi vào chỗ phía sau quầy.

Sau khi con quỷ vào trong, ánh mắt nó lập tức dừng lại ở móng tay của Cố Ỷ. Cô rụt tay lại, hỏi nó: "Nhìn gì đấy?"

"Móng tay cô đó... nhìn là biết đắt tiền lắm."

Cố Ỷ khựng lại một chút, sau đó nhếch môi cười lạnh: "Bớt nói nhảm đi, cô rõ ràng biết rồi đấy, tìm tôi giao dịch thì phải trả hồn lực."

Con quỷ gật đầu: "Tôi biết chứ." Nó lại nở nụ cười, lần này có chút mỉa mai: "Tôi ấy mà, chỉ có một nguyện vọng, tôi muốn siêu độ con quỷ trong mê cung gương. Nếu làm được, tôi bằng lòng dâng hết hồn lực của mình."

Nó vỗ ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Ỷ, lát sau lại chuyển sang Khương Tố Ngôn đang đứng phía sau lưng cô.

Trong mắt nó thoáng hiện lên vẻ trách móc, nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn Cố Ỷ tiếp. Cố Ỷ ngẩn ra: "Cô chẳng phải chính là con quỷ trong mê cung gương sao?"

Câu này cô buột miệng nói ra, vậy mà con quỷ kia không hề giật mình, ngược lại còn gật đầu: "Đúng vậy đó, tôi tự bỏ hồn lực để siêu độ chính mình thì không được hả?"

"Vậy tôi giúp cô toại nguyện luôn! Vợ ơi, nuốt nó đi!"

Khương Tố Ngôn không động đậy, con quỷ kia lại khoát tay: "Vội gì chứ? Tôi nói là siêu độ, chứ có nói là giết đâu. Hơn nữa nếu cô ấy ăn tôi luôn thì cô lấy được hồn lực kiểu gì? Nghĩ kỹ đi, tôi nhiều hồn lực lắm đó."

"Tôi không cần! Hôm trước cô còn hù tôi, tôi vẫn nhớ rõ rành rành đây này!"

"Đừng nóng thế chứ, không là dì cả tới sớm đấy." Cái miệng của con quỷ này đúng thật là độc hết chỗ nói. Câu này khiến mặt Cố Ỷ sầm xuống.

*Dì cả = kinh nguyệt

"Nguyện vọng của tôi chẳng phải rất có lợi cho cô sao? Vừa siêu độ được tôi, lại lấy được hồn lực, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Nếu là tôi, tôi gật đầu cái rụp luôn rồi."

Cố Ỷ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Lời tác giả:

Mấy bạn thông minh chắc đã nhìn ra điểm đáng ngờ rồi nhỉ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện