Cố Ỷ khựng lại một chút, vẫn theo thói quen hỏi một câu: "Ai giới thiệu em đến vậy?"
Trương Hoan mím môi, một lúc sau mới nói ra người giới thiệu mình: "Là có lần chị cứu được mấy người trên xe buýt ấy, trong số đó có một người là họ hàng nhà em. Gần đây em kể với ba mẹ về mấy chuyện lạ mình gặp phải, rồi người họ hàng kia cũng biết chuyện, thế là giới thiệu chị cho em. Em có xác nhận lại một số thông tin với người đó, phát hiện ra chị chính là người trừ tà diệt quỷ đó."
Cố Ỷ đi vòng qua Trương Hoan, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa bên hông, nghiêng đầu nói với cô: "Vào trong rồi nói, đứng ngoài cổng nói mấy chuyện này không tiện lắm."
Trương Hoan gật đầu, đi theo Cố Ỷ vào tiệm vàng mã.
Ngồi xuống chỗ cũ, Cố Ỷ còn đưa cho Trương Hoan một chai nước khoáng, ý bảo cô ấy cứ từ từ kể, cô có thời gian để nghe.
"Nói trước để em biết, giá bên chị không rẻ đâu. Em không rủ ba mẹ đi cùng, e là khó mà chi nổi số tiền đó..."
"Về tiền thì em có." Trương Hoan mở điện thoại, đưa cho Cố Ỷ xem số dư tài khoản của mình. Cố Ỷ liếc sơ qua, đếm số chữ số trước dấu phẩy. Trời đất, ít nhất cũng phải hơn 8 vạn. Vậy là chắc chắn đủ rồi.
Cố Ỷ ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, vậy em nói đi."
Cô thầm cảm khái bây giờ học sinh nhiều tiền thật đấy. Trương Hoan chẳng cảnh giác gì, lại còn dám đưa luôn cả số dư tài khoản ra cho mình xem. Nếu mình là người xấu thì chắc con bé này chẳng còn đồng nào trong túi mất... Mà nghĩ kỹ thì bản thân cô cũng đâu tốt đẹp gì hơn mấy kẻ đó cho cam. Dù gì nếu nhận vụ này, tài khoản Trương Hoan cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Trương Hoan bắt đầu kể về chuyện mình gặp phải: "Dạo trước em cùng bạn đi chơi công viên giải trí, trong đó có một mê cung gương. Lúc đó em đã thấy có gì đó không ổn rồi. Về nhà xong em cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Cảm giác đó rất rõ ràng, bất kể em đang làm gì, đều có cảm giác bị dõi theo. Ban đầu chỉ xảy ra trong phòng, sau đó lan ra khắp nhà. Rồi đến cả khi em ra ngoài, cũng vẫn luôn có cảm giác đó."
Cố Ỷ khẽ nhíu mày, quan sát Trương Hoan kỹ hơn. Quả nhiên trên người cô bé có chút khí đen vương lại, nhưng cũng không nặng lắm, kiểu như đã gặp quỷ vài ngày trước, giờ bị ánh nắng mặt trời làm tiêu tan gần hết, chỉ còn một chút bám víu không chịu tan hẳn.
"Giờ em còn cảm thấy bị nhìn chằm chằm nữa không?"
Trương Hoan lắc đầu: "Không còn nữa. Từ lúc em đến trước cửa tiệm nhà chị là cảm giác đó biến mất luôn, cứ như là... nó đã đi rồi."
Cố Ỷ gật đầu, hiểu ra ngay. Tiệm vàng mã lão Cố này sớm đã bị mấy con quỷ quanh vùng xem như là vùng cấm rồi. Đến đây thì khả năng con quỷ kia cũng chẳng dám vào nữa.
Nhưng theo lời Trương Hoan thì trước khi tới đây cô bé vẫn còn cảm giác bị dõi theo, chứng tỏ con quỷ kia bám cô ây rất dai. Nhưng trên người lại chỉ còn sót lại rất ít khí đen, chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải là "đại quỷ".
Không phải đại quỷ, mà ngày nào cũng bám theo Trương Hoan? Vậy nó lấy đâu ra nhiều hồn lực như thế? Cố Ỷ nhíu mày, cảm thấy mô tả này hơi có gì đó sai sai. Những đại quỷ như Khương Tố Ngôn hay con quỷ tra nam kia còn phải ký khế ước mới có thể tự do hành động. Một con tiểu quỷ thì lấy gì mà chạy khắp nơi theo người Nhưng Trương Hoan cũng không có dấu hiệu bị nhập hồn, càng không giống người tự nguyện ký khế ước với quỷ. Nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
"Em cảm thấy có gì đó không ổn ở khu mê cung gương trong công viên giải trí sao?"
Trương Hoan gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: "Lúc đó em đã thấy mê cung đó rất kỳ lạ, đặc biệt âm u, cảm giác như bốn phương tám hướng đều có người đang nhìn em. Mà kể cả sau khi ra khỏi đó, cảm giác ấy vẫn không biến mất. Em thực sự rất sợ, nhưng khi nói với ba mẹ thì họ không tin, còn lấy làm chuyện cười kể với họ hàng. Cũng may người họ hàng kia từng gặp quỷ nên mới tin lời em."
Cố Ỷ hiểu ra, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một lá bùa, trên đó có viết chú trừ tà, loại này thì mấy tiểu quỷ nhìn thấy cũng không dám lại gần.
"Em mang tạm cái này theo người, rồi để trong nhà luôn. Ngày mai chị sẽ đến công viên giải trí xem tình hình. Nếu nhận vụ này và làm xong, chị lấy sáu vạn."
Trương Hoan đồng ý ngay, rất dứt khoát. Hai người trao đổi thông tin liên lạc xong thì Trương Hoan rời khỏi tiệm. Cố Ỷ cảm thán nhà Trương Hoan đúng là có tiền, đổi lại là học sinh cấp ba bình thường, chắc chắn sẽ không đồng ý gọn ghẽ như thế. Cũng có khi vì còn là học sinh, chưa biết quý tiền, không phải tự mình kiếm ra tiền thì luôn cảm thấy tiền chỉ cần mở miệng xin là có.
Trước đây Cố Ỷ cũng là một đứa trẻ chẳng hiểu sự đời, được cha mẹ cưng chiều đủ điều. Nhưng từ sau khi ba mẹ gặp chuyện, cô bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một người tiết kiệm đến hà tiện không ngừng.
Bây giờ kiếm được đồng nào là hay đồng nấy, đồng tiền quả thật khó giữ.
Cảm thán xong, Cố Ỷ đi thắp hương cho Khương Tố Ngôn. Hôm nay cô về muộn, lại bị Trương Hoan níu chân thêm một lúc. Nếu là trước đây, Khương Tố Ngôn đã sớm chui ra khỏi bóng cô để kiếm chuyện rồi, nhưng vì cả hai vẫn đang giận nhau, Khương Tố Ngôn đến một cái rắm cũng không buồn phát ra.
Cố Ỷ lặng lẽ thắp hương, nghĩ bụng: Chị không để ý em thì em cũng mặc kệ chị. Hai người đều cố chấp, cứ vậy mà chiến tranh lạnh, không ai chịu mở miệng trước.
Tắm rửa sấy tóc xong, Cố Ỷ leo lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mua vé vào công viên giải trí, rồi rửa mặt thay đồ, đeo ba lô ra ngoài. Vốn hôm nay có hẹn chơi game với bạn học nhưng Cố Ỷ đã hủy, chỉ để nhanh chóng giải quyết chuyện của Trương Hoan.
Còn việc Trương Hoan có tiếp tục bị quỷ quấn lấy nữa không, thật ra Cố Ỷ chẳng quá bận tâm. Dù sao cũng chỉ là một tiểu quỷ, nếu loại đó mà cũng gây họa được, thì thế giới này chẳng còn cứu nổi.
Theo quan sát của Cố Ỷ, cả giới bắt quỷ hiện giờ đang dần lụi tàn. Nếu không, đạo quán Thanh Sơn cũng chẳng cần phải dốc sức đi gom góp pháp thuật từ khắp nơi. Trong toàn thành phố Lễ Phong, theo những gì Cố Ỷ biết, hiện giờ chỉ còn đạo quán Thanh Sơn và nhà họ Cố là còn thực lực bắt quỷ, các môn phái khác đều đã suy tàn.
Việc đạo quán Thanh Sơn có thể thu thập được nhiều pháp môn như vậy, chưa chắc đã là do tổ sư của họ tài giỏi, mà có khi là các phái khác không thể duy trì truyền thừa nữa, nên mới gửi lại pháp môn gia truyền của mình ở đó như một cách giữ gìn. Nhưng cũng không phải cái gì đều gửi, ví dụ như cuốn sách cổ truyền thừa của nhà họ Cố thì chưa từng giao cho đạo quán ấy.
Toàn thành phố Lễ Phong, chỉ có vài ba người như họ làm nghề bắt quỷ, mà thành phố Cửu Vân bên cạnh còn thảm hơn, đến một người cũng chẳng thấy. Cố Ỷ không nghĩ là những người bắt quỷ ở Cửu Vân tự giam mình không ra ngoài, thời buổi này ai mà chẳng cần kiếm tiền, đến cả đạo quán như của Trần Tư Nam còn phải dụ người giàu đến vung tiền, thì người bắt quỷ có chân có tay tại sao lại không chạy sang thành phố bên cạnh kiếm ăn?
Suy thoái đến mức này, đủ thấy giới bắt quỷ đã thu nhỏ đến mức nào.
Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Cố Ỷ. Có nhiều chuyện hỏi Trần Tư Nam cũng chẳng rõ, dù sao cậu ta còn nhỏ tuổi; mà Cố Ỷ cũng không muốn hỏi sư huynh của Trần Tư Nam, tránh lại vướng phải mớ ân tình không đâu.
Cố Ỷ phải chuyển hai chuyến xe buýt mới đến được công viên giải trí. Đây là một khu công viên cũ kỹ ở vùng ngoại ô thành phố Lễ Phong, hoạt động đã gần mười năm. Đến cả Cố Ỷ, một sinh viên mới sống ở Lễ Phong chưa lâu cũng không muốn đến đây chơi. Muốn chơi thì cô còn thà đi công viên mới mở ở thành phố bên, ai rảnh mà đến nơi vắng tanh thế này?
Nhưng nghĩ lại thì nhóm Trương Hoan, mấy học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba đến đây chơi cũng hợp lý. Dù đã thành niên nhưng trong mắt cha mẹ, họ vẫn là trẻ con, không thể để tự mình chạy đi chơi ở thành phố khác được. So ra, công viên ở vùng ven này lại là nơi phù hợp nhất.
Cố Ỷ vừa đến cổng công viên, khu vực này là ngoại ô, xe buýt cũng chẳng mấy người, chỉ có mình cô xuống xe. Cô kéo thấp vành mũ, men theo bậc thang đi lên phía công viên. Trời nắng gay gắt, Cố Ỷ lấy mũ ra đội để che bớt nắng.
Cổng công viên là kiểu hàng rào sắt, giờ này đã mở cửa. Bảng điện tử phía ngoài hiển thị số lượng khách tham quan theo thời gian thực, Cố Ỷ liếc nhìn, tổng cộng có 26 người. Không hổ danh là công viên sắp đóng cửa, giữa kỳ nghỉ hè mà sáng sớm chỉ có từng đó khách. Tính thêm Cố Ỷ nữa là 27 người.
Cố Ỷ quét mã vé đã mua theo combo, nhân viên soát vé là một dì ngoài năm mươi, chẳng mấy để ý đến cô, vừa trò chuyện vừa để cô tự quét mã rồi cho vào trong.
Sau khi vào cổng, Cố Ỷ lấy bản đồ khu vui chơi đặt ở một bảng hướng dẫn gần đó, rồi chuẩn bị đi bộ đến khu mê cung gương. Mới vào chưa được bao xa thì đã thấy xe điện tham quan, tài xế còn hỏi cô có muốn đi không. Nhưng nhìn thấy giá vé 20 tệ, Cố Ỷ lập tức lắc đầu. Đùa à, 20 tệ đủ cho cô ăn hai bữa. Căng-tin trong trường rẻ lắm, 20 tệ ăn hai bữa chẳng thành vấn đề.
Cô dứt khoát từ chối, men theo bảng chỉ dẫn đi thẳng đến khu mê cung gương. Trời quá nóng, đi chưa bao lâu mà Cố Ỷ đã đổ mồ hôi. Cô cũng muốn gọi Khương Tố Ngôn ra, ít nhất để nàng ấy tụ lại một ống tay áo để trong lòng bàn tay làm mát cho mình, nhưng nghĩ đến chuyện hai người vẫn còn giận nhau, lại không cam lòng gọi. Thà đổ mồ hôi đầy người, Cố Ỷ cũng phải cắn răng chịu nắng một mình.
Đi mất gần nửa tiếng, cuối cùng cô cũng đến được trước khu mê cung gương. Cô đứng vào chỗ có bóng râm, tháo mũ ra rồi lấy tay quạt lấy quạt để. Vừa quạt vừa bước vào trong, đến khi vào không gian có máy lạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy phía trước là một cánh cửa hai bên gắn gương "méo mó", hình ảnh phản chiếu của cô trong gương bị kéo dài, nhìn trông hài không chịu nổi. Cố Ỷ nhìn bản thân, cũng thấy giống như một con quỷ cao gầy.
Ngoài gương méo ra, còn có một bảng hiệu ghi rõ tên khu vực là "Mê cung gương", kèm dòng cảnh báo độ tuổi được phép vào.
Cố Ỷ đang chuẩn bị bước vào thì nhân viên đột ngột xuất hiện, yêu cầu cô ký giấy miễn trừ trách nhiệm.
"Cái này là gì vậy?"
Cố Ỷ hơi ngẩn người, nhân viên giải thích: "Bên trong là nhà ma, phải ký miễn trừ trách nhiệm. Lỡ chị có bệnh tim hay bị hù đến phát sinh chuyện gì thì tụi em không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Câu trả lời khiến Cố Ỷ cạn lời, không có sức mà mắng nữa, không hổ là công viên sắp phá sản, trả lời khách kiểu này thì chẳng ai muốn vào. Cô còn nghi ngờ không biết nhân viên có được đào tạo bài bản không nữa.
Nhưng Cố Ỷ đến đây không phải để chơi, nên rất nhanh đã ký tên mình lên bản miễn trừ. Nhân viên xác nhận xong mới mở cánh cửa ngoài khu mê cung gương, đưa cho cô một chiếc đèn nhỏ rồi để cô vào.
Trước khi vào, nhân viên còn nhắc thêm: "Không được dùng điện thoại quay phim!"
Cố Ỷ suýt bật cười, công viên rách nát cỡ này, đến cả NPC cũng không có, chỉ là một hành lang đầy gương thì ai mà quay làm gì? Cô nhếch môi cười giễu, rồi bước vào bên trong mê cung gương.
Trương Hoan mím môi, một lúc sau mới nói ra người giới thiệu mình: "Là có lần chị cứu được mấy người trên xe buýt ấy, trong số đó có một người là họ hàng nhà em. Gần đây em kể với ba mẹ về mấy chuyện lạ mình gặp phải, rồi người họ hàng kia cũng biết chuyện, thế là giới thiệu chị cho em. Em có xác nhận lại một số thông tin với người đó, phát hiện ra chị chính là người trừ tà diệt quỷ đó."
Cố Ỷ đi vòng qua Trương Hoan, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa bên hông, nghiêng đầu nói với cô: "Vào trong rồi nói, đứng ngoài cổng nói mấy chuyện này không tiện lắm."
Trương Hoan gật đầu, đi theo Cố Ỷ vào tiệm vàng mã.
Ngồi xuống chỗ cũ, Cố Ỷ còn đưa cho Trương Hoan một chai nước khoáng, ý bảo cô ấy cứ từ từ kể, cô có thời gian để nghe.
"Nói trước để em biết, giá bên chị không rẻ đâu. Em không rủ ba mẹ đi cùng, e là khó mà chi nổi số tiền đó..."
"Về tiền thì em có." Trương Hoan mở điện thoại, đưa cho Cố Ỷ xem số dư tài khoản của mình. Cố Ỷ liếc sơ qua, đếm số chữ số trước dấu phẩy. Trời đất, ít nhất cũng phải hơn 8 vạn. Vậy là chắc chắn đủ rồi.
Cố Ỷ ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, vậy em nói đi."
Cô thầm cảm khái bây giờ học sinh nhiều tiền thật đấy. Trương Hoan chẳng cảnh giác gì, lại còn dám đưa luôn cả số dư tài khoản ra cho mình xem. Nếu mình là người xấu thì chắc con bé này chẳng còn đồng nào trong túi mất... Mà nghĩ kỹ thì bản thân cô cũng đâu tốt đẹp gì hơn mấy kẻ đó cho cam. Dù gì nếu nhận vụ này, tài khoản Trương Hoan cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Trương Hoan bắt đầu kể về chuyện mình gặp phải: "Dạo trước em cùng bạn đi chơi công viên giải trí, trong đó có một mê cung gương. Lúc đó em đã thấy có gì đó không ổn rồi. Về nhà xong em cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Cảm giác đó rất rõ ràng, bất kể em đang làm gì, đều có cảm giác bị dõi theo. Ban đầu chỉ xảy ra trong phòng, sau đó lan ra khắp nhà. Rồi đến cả khi em ra ngoài, cũng vẫn luôn có cảm giác đó."
Cố Ỷ khẽ nhíu mày, quan sát Trương Hoan kỹ hơn. Quả nhiên trên người cô bé có chút khí đen vương lại, nhưng cũng không nặng lắm, kiểu như đã gặp quỷ vài ngày trước, giờ bị ánh nắng mặt trời làm tiêu tan gần hết, chỉ còn một chút bám víu không chịu tan hẳn.
"Giờ em còn cảm thấy bị nhìn chằm chằm nữa không?"
Trương Hoan lắc đầu: "Không còn nữa. Từ lúc em đến trước cửa tiệm nhà chị là cảm giác đó biến mất luôn, cứ như là... nó đã đi rồi."
Cố Ỷ gật đầu, hiểu ra ngay. Tiệm vàng mã lão Cố này sớm đã bị mấy con quỷ quanh vùng xem như là vùng cấm rồi. Đến đây thì khả năng con quỷ kia cũng chẳng dám vào nữa.
Nhưng theo lời Trương Hoan thì trước khi tới đây cô bé vẫn còn cảm giác bị dõi theo, chứng tỏ con quỷ kia bám cô ây rất dai. Nhưng trên người lại chỉ còn sót lại rất ít khí đen, chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải là "đại quỷ".
Không phải đại quỷ, mà ngày nào cũng bám theo Trương Hoan? Vậy nó lấy đâu ra nhiều hồn lực như thế? Cố Ỷ nhíu mày, cảm thấy mô tả này hơi có gì đó sai sai. Những đại quỷ như Khương Tố Ngôn hay con quỷ tra nam kia còn phải ký khế ước mới có thể tự do hành động. Một con tiểu quỷ thì lấy gì mà chạy khắp nơi theo người Nhưng Trương Hoan cũng không có dấu hiệu bị nhập hồn, càng không giống người tự nguyện ký khế ước với quỷ. Nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
"Em cảm thấy có gì đó không ổn ở khu mê cung gương trong công viên giải trí sao?"
Trương Hoan gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi: "Lúc đó em đã thấy mê cung đó rất kỳ lạ, đặc biệt âm u, cảm giác như bốn phương tám hướng đều có người đang nhìn em. Mà kể cả sau khi ra khỏi đó, cảm giác ấy vẫn không biến mất. Em thực sự rất sợ, nhưng khi nói với ba mẹ thì họ không tin, còn lấy làm chuyện cười kể với họ hàng. Cũng may người họ hàng kia từng gặp quỷ nên mới tin lời em."
Cố Ỷ hiểu ra, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một lá bùa, trên đó có viết chú trừ tà, loại này thì mấy tiểu quỷ nhìn thấy cũng không dám lại gần.
"Em mang tạm cái này theo người, rồi để trong nhà luôn. Ngày mai chị sẽ đến công viên giải trí xem tình hình. Nếu nhận vụ này và làm xong, chị lấy sáu vạn."
Trương Hoan đồng ý ngay, rất dứt khoát. Hai người trao đổi thông tin liên lạc xong thì Trương Hoan rời khỏi tiệm. Cố Ỷ cảm thán nhà Trương Hoan đúng là có tiền, đổi lại là học sinh cấp ba bình thường, chắc chắn sẽ không đồng ý gọn ghẽ như thế. Cũng có khi vì còn là học sinh, chưa biết quý tiền, không phải tự mình kiếm ra tiền thì luôn cảm thấy tiền chỉ cần mở miệng xin là có.
Trước đây Cố Ỷ cũng là một đứa trẻ chẳng hiểu sự đời, được cha mẹ cưng chiều đủ điều. Nhưng từ sau khi ba mẹ gặp chuyện, cô bị gánh nặng cơm áo gạo tiền đè nặng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một người tiết kiệm đến hà tiện không ngừng.
Bây giờ kiếm được đồng nào là hay đồng nấy, đồng tiền quả thật khó giữ.
Cảm thán xong, Cố Ỷ đi thắp hương cho Khương Tố Ngôn. Hôm nay cô về muộn, lại bị Trương Hoan níu chân thêm một lúc. Nếu là trước đây, Khương Tố Ngôn đã sớm chui ra khỏi bóng cô để kiếm chuyện rồi, nhưng vì cả hai vẫn đang giận nhau, Khương Tố Ngôn đến một cái rắm cũng không buồn phát ra.
Cố Ỷ lặng lẽ thắp hương, nghĩ bụng: Chị không để ý em thì em cũng mặc kệ chị. Hai người đều cố chấp, cứ vậy mà chiến tranh lạnh, không ai chịu mở miệng trước.
Tắm rửa sấy tóc xong, Cố Ỷ leo lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mua vé vào công viên giải trí, rồi rửa mặt thay đồ, đeo ba lô ra ngoài. Vốn hôm nay có hẹn chơi game với bạn học nhưng Cố Ỷ đã hủy, chỉ để nhanh chóng giải quyết chuyện của Trương Hoan.
Còn việc Trương Hoan có tiếp tục bị quỷ quấn lấy nữa không, thật ra Cố Ỷ chẳng quá bận tâm. Dù sao cũng chỉ là một tiểu quỷ, nếu loại đó mà cũng gây họa được, thì thế giới này chẳng còn cứu nổi.
Theo quan sát của Cố Ỷ, cả giới bắt quỷ hiện giờ đang dần lụi tàn. Nếu không, đạo quán Thanh Sơn cũng chẳng cần phải dốc sức đi gom góp pháp thuật từ khắp nơi. Trong toàn thành phố Lễ Phong, theo những gì Cố Ỷ biết, hiện giờ chỉ còn đạo quán Thanh Sơn và nhà họ Cố là còn thực lực bắt quỷ, các môn phái khác đều đã suy tàn.
Việc đạo quán Thanh Sơn có thể thu thập được nhiều pháp môn như vậy, chưa chắc đã là do tổ sư của họ tài giỏi, mà có khi là các phái khác không thể duy trì truyền thừa nữa, nên mới gửi lại pháp môn gia truyền của mình ở đó như một cách giữ gìn. Nhưng cũng không phải cái gì đều gửi, ví dụ như cuốn sách cổ truyền thừa của nhà họ Cố thì chưa từng giao cho đạo quán ấy.
Toàn thành phố Lễ Phong, chỉ có vài ba người như họ làm nghề bắt quỷ, mà thành phố Cửu Vân bên cạnh còn thảm hơn, đến một người cũng chẳng thấy. Cố Ỷ không nghĩ là những người bắt quỷ ở Cửu Vân tự giam mình không ra ngoài, thời buổi này ai mà chẳng cần kiếm tiền, đến cả đạo quán như của Trần Tư Nam còn phải dụ người giàu đến vung tiền, thì người bắt quỷ có chân có tay tại sao lại không chạy sang thành phố bên cạnh kiếm ăn?
Suy thoái đến mức này, đủ thấy giới bắt quỷ đã thu nhỏ đến mức nào.
Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Cố Ỷ. Có nhiều chuyện hỏi Trần Tư Nam cũng chẳng rõ, dù sao cậu ta còn nhỏ tuổi; mà Cố Ỷ cũng không muốn hỏi sư huynh của Trần Tư Nam, tránh lại vướng phải mớ ân tình không đâu.
Cố Ỷ phải chuyển hai chuyến xe buýt mới đến được công viên giải trí. Đây là một khu công viên cũ kỹ ở vùng ngoại ô thành phố Lễ Phong, hoạt động đã gần mười năm. Đến cả Cố Ỷ, một sinh viên mới sống ở Lễ Phong chưa lâu cũng không muốn đến đây chơi. Muốn chơi thì cô còn thà đi công viên mới mở ở thành phố bên, ai rảnh mà đến nơi vắng tanh thế này?
Nhưng nghĩ lại thì nhóm Trương Hoan, mấy học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba đến đây chơi cũng hợp lý. Dù đã thành niên nhưng trong mắt cha mẹ, họ vẫn là trẻ con, không thể để tự mình chạy đi chơi ở thành phố khác được. So ra, công viên ở vùng ven này lại là nơi phù hợp nhất.
Cố Ỷ vừa đến cổng công viên, khu vực này là ngoại ô, xe buýt cũng chẳng mấy người, chỉ có mình cô xuống xe. Cô kéo thấp vành mũ, men theo bậc thang đi lên phía công viên. Trời nắng gay gắt, Cố Ỷ lấy mũ ra đội để che bớt nắng.
Cổng công viên là kiểu hàng rào sắt, giờ này đã mở cửa. Bảng điện tử phía ngoài hiển thị số lượng khách tham quan theo thời gian thực, Cố Ỷ liếc nhìn, tổng cộng có 26 người. Không hổ danh là công viên sắp đóng cửa, giữa kỳ nghỉ hè mà sáng sớm chỉ có từng đó khách. Tính thêm Cố Ỷ nữa là 27 người.
Cố Ỷ quét mã vé đã mua theo combo, nhân viên soát vé là một dì ngoài năm mươi, chẳng mấy để ý đến cô, vừa trò chuyện vừa để cô tự quét mã rồi cho vào trong.
Sau khi vào cổng, Cố Ỷ lấy bản đồ khu vui chơi đặt ở một bảng hướng dẫn gần đó, rồi chuẩn bị đi bộ đến khu mê cung gương. Mới vào chưa được bao xa thì đã thấy xe điện tham quan, tài xế còn hỏi cô có muốn đi không. Nhưng nhìn thấy giá vé 20 tệ, Cố Ỷ lập tức lắc đầu. Đùa à, 20 tệ đủ cho cô ăn hai bữa. Căng-tin trong trường rẻ lắm, 20 tệ ăn hai bữa chẳng thành vấn đề.
Cô dứt khoát từ chối, men theo bảng chỉ dẫn đi thẳng đến khu mê cung gương. Trời quá nóng, đi chưa bao lâu mà Cố Ỷ đã đổ mồ hôi. Cô cũng muốn gọi Khương Tố Ngôn ra, ít nhất để nàng ấy tụ lại một ống tay áo để trong lòng bàn tay làm mát cho mình, nhưng nghĩ đến chuyện hai người vẫn còn giận nhau, lại không cam lòng gọi. Thà đổ mồ hôi đầy người, Cố Ỷ cũng phải cắn răng chịu nắng một mình.
Đi mất gần nửa tiếng, cuối cùng cô cũng đến được trước khu mê cung gương. Cô đứng vào chỗ có bóng râm, tháo mũ ra rồi lấy tay quạt lấy quạt để. Vừa quạt vừa bước vào trong, đến khi vào không gian có máy lạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy phía trước là một cánh cửa hai bên gắn gương "méo mó", hình ảnh phản chiếu của cô trong gương bị kéo dài, nhìn trông hài không chịu nổi. Cố Ỷ nhìn bản thân, cũng thấy giống như một con quỷ cao gầy.
Ngoài gương méo ra, còn có một bảng hiệu ghi rõ tên khu vực là "Mê cung gương", kèm dòng cảnh báo độ tuổi được phép vào.
Cố Ỷ đang chuẩn bị bước vào thì nhân viên đột ngột xuất hiện, yêu cầu cô ký giấy miễn trừ trách nhiệm.
"Cái này là gì vậy?"
Cố Ỷ hơi ngẩn người, nhân viên giải thích: "Bên trong là nhà ma, phải ký miễn trừ trách nhiệm. Lỡ chị có bệnh tim hay bị hù đến phát sinh chuyện gì thì tụi em không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Câu trả lời khiến Cố Ỷ cạn lời, không có sức mà mắng nữa, không hổ là công viên sắp phá sản, trả lời khách kiểu này thì chẳng ai muốn vào. Cô còn nghi ngờ không biết nhân viên có được đào tạo bài bản không nữa.
Nhưng Cố Ỷ đến đây không phải để chơi, nên rất nhanh đã ký tên mình lên bản miễn trừ. Nhân viên xác nhận xong mới mở cánh cửa ngoài khu mê cung gương, đưa cho cô một chiếc đèn nhỏ rồi để cô vào.
Trước khi vào, nhân viên còn nhắc thêm: "Không được dùng điện thoại quay phim!"
Cố Ỷ suýt bật cười, công viên rách nát cỡ này, đến cả NPC cũng không có, chỉ là một hành lang đầy gương thì ai mà quay làm gì? Cô nhếch môi cười giễu, rồi bước vào bên trong mê cung gương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương