Cánh cửa sau lưng mê cung gương từ từ khép lại, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trước mặt là một lối đi bằng gương khá điển hình, chỉ có điều hành lang rất tối, chỉ có mấy chiếc đèn nhỏ dưới đất phát ra chút ánh sáng lờ mờ. Ngoài mấy chiếc đèn này ra, còn có chiếc đèn lồng nhỏ trong tay Cố Ỷ cũng phát ra chút ánh sáng. Cô men theo hành lang đi tiếp vào bên trong.
Hai bên và cả phía trước đều là gương, vô số hình ảnh của Cố Ỷ phản chiếu trong gương, cảnh tượng như thế này đúng là hơi khiến người ta rợn gáy.
Cố Ỷ nín thở, len lén thả ra một con người giấy ra, còn lo nhân viên công tác sẽ phát hiện. Quả thật ở đây có dấu vết của hồn lực, nhưng rất yếu, cô đoán là do con tiểu quỷ kia đang giở trò. Cô định lần theo khí tức hồn lực để tìm nó, nhưng gương nhiều quá, quanh co khúc khuỷu, chặn hết đường đi của cô.
Mê cung gương này, đúng là làm ra có bài bản thật.
Cố Ỷ nghiêng đầu, nhìn bản thân trong gương, hình ảnh trong gương cũng quay đầu lại nhìn cô theo đúng động tác. Không chỉ có một bản thân trong gương, mà còn vô số bản thân phản chiếu nữa. Vì góc phản xạ, đa phần là hình bóng phía sau hoặc nghiêng nghiêng, chỉ có chiếc gương ngay trước mặt mới phản chiếu rõ gương mặt chính diện.
Quả thật là một cô gái xinh đẹp.
Cố Ỷ thầm cảm khái, cô đưa tay chạm vào khóe mắt, gạt đi hạt ghèn còn sót lại từ sáng chưa kịp rửa sạch. May mà hôm nay đội mũ, không thì chuyện mỹ nữ có ghèn ở khóe mắt chắc giấu không nổi rồi.
Ngắm xong nhan sắc của mình, Cố Ỷ lại tiếp tục bước đi. Thật ra mê cung gương kiểu này đều có cách giải, cô biết chỉ cần nhìn đường nối giữa gương và mặt đất là có thể tìm được đường ra.
Nhưng lần này Cố Ỷ vào đây, mục đích không phải để ra khỏi mê cung, mà là để tìm con quỷ kia.
Nói thật thì, muốn tìm ra con quỷ trong mê cung thế này, đúng là không dễ chút nào.
Ở trong mê cung gương một lúc lâu, Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, choáng váng.
Mặc kệ bạn là người ngũ âm hay là thể chất trời sinh thu hút ma quỷ như Ninh Thái Thần đi nữa, thì ở trong nơi kiểu này lâu cũng sẽ xuất hiện tình trạng đó. Quá nhiều yếu tố gây nhiễu khiến cô bắt đầu thấy khó chịu, dần dần cô có cảm giác mà Trương Hoan từng nói trước đó: như thể có người đang nhìn chằm chằm mình, từ bốn phương tám hướng, không chớp mắt, dõi theo không ngừng.
Cố Ỷ vẫn tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy có lẽ giờ nên ra ngoài thôi. Cô vẫn còn hơi chủ quan, đối phương tuy chỉ là một con tiểu quỷ, nhưng nó có lợi thế sân nhà, lỡ bất cẩn một chút là rất dễ trúng chiêu. Cô quyết định ra khỏi đây trước đã, ở bên trong càng lúc càng thấy khó chịu, thậm chí muốn đập hết mấy tấm kính này, trực tiếp lôi con quỷ kia ra cho xong. Nhưng lý trí vẫn đang kiềm chế cô, cô biết nếu đập mấy tấm kính này, chắc chắn sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền.
Nếu thực sự làm vậy, khu vui chơi này chắc sẽ hớn hở đưa cho cô một tờ hóa đơn giá trên trời.
Cuối cùng thì vẫn là vì... nghèo, nên Cố Ỷ mới kìm nén được sức mạnh hoang dã của mình.
Cố Ỷ làm theo hướng dẫn trên mạng, bắt đầu tìm đường ra khỏi mê cung gương. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy trên tấm kính trước mặt mình đang phản chiếu... lưng của chính mình. Cô ngẩn người, ánh mắt lập tức trầm xuống. Con quỷ này nhìn ra được ý định rời đi của cô, định ra tay rồi sao? Một tấm gương đối diện trực diện với mình, sao lại có thể phản chiếu hình ảnh sau lưng được? Cô bước đến gần, đến lúc tới nơi mới phát hiện... đó không phải gương, mà là một màn hình hiển thị.
"......"
Cái công viên này đáng bị đóng cửa thật đấy, suốt ngày tạo mấy bất ngờ ngớ ngẩn cho khách kiểu này, có cần thiết không?
Cố Ỷ giơ tay gõ nhẹ vào màn hình trước mặt, lớp màng bảo vệ của nó lõm xuống một chút, sau đó xuất hiện một vòng sáng đặc trưng của màn hình khi bị chạm vào. Nhìn qua là biết, đúng thật là màn hình. Cô không buồn nhìn bóng lưng của mình trên đó nữa, quay người rẽ sang lối bên trái, tiếp tục men theo con đường ngoằn ngoèo mà đi. Cảm giác bị theo dõi kia lại càng lúc càng rõ rệt.
Cảm giác đó khó mà nói rõ đến từ đâu, Cố Ỷ bất chợt quay đầu lại, nhưng chỉ thấy vô số "chính mình" cũng làm y hệt hành động đó... Rốt cuộc là ai đang nhìn trộm cô? Cố Ỷ cau mày chặt, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Vì chóng mặt, Cố Ỷ không nhịn được phải vịn tay vào tường kính.
Lúc này, loa trong mê cung gương vang lên: "Cô bé, em cẩn thận chút, đừng có va đập làm hư gương nhé, mấy thiết bị này đắt lắm đấy. Em chịu không nổi rồi đúng không? Bọn anh sẽ cho nhân viên vào dẫn em ra nhé."
Cố Ỷ cảm thấy người vừa nói rõ ràng đang coi thường mình, giọng còn mang vẻ hả hê nữa. Cô rất muốn giơ ngón giữa với nhân viên, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép, đầu cô đang quay cuồng, không còn sức để tiếp tục đi tiếp. Con quỷ này tuy không mạnh, nhưng chọn địa điểm ra tay thì đúng là cao tay, đúng chuẩn "game thủ kỹ thuật".
Thế nên Cố Ỷ giơ tay vẫy nhẹ, giọng đã có phần yếu ớt: "Vào đi, đưa tôi ra ngoài đi."
Chẳng bao lâu sau khi nói câu này, một nhân viên cầm đèn pin đã đến chỗ cô, đi trước dẫn đường. Chỉ một lúc sau, Cố Ỷ đã được thấy ánh sáng mặt trời trở lại. Cô đứng bên ngoài mê cung gương, cảm nhận một đợt ánh nắng rọi lên người, dần dần mới tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu tuyên bố hùng hồn: "Đợi tôi gom đủ người, tôi sẽ quay lại thách đấu!"
Vừa nói xong định quay người rút lui, ai ngờ nhân viên kia lại cười khẩy một tiếng: "Thôi đi, mê cung này dù gì cũng là hạng mục nổi bật bên chỗ bọn tôi đấy, người tới thách đấu không ít đâu."
Nghe xong câu đó, ngược lại, Cố Ỷ lại có một dự cảm xấu. Cô đứng dưới nắng, một lần nữa đánh giá lại mê cung gương kia, càng nghĩ càng thấy không đơn giản. Một cảm giác bất thường cứ vướng mãi trong lòng.
Để cho chắc ăn, Cố Ỷ gọi điện cho Trương Gia Hào. Nhưng hiện tại anh không có mặt ở thành phố Lễ Phong, dạo gần đây các vụ việc thần bí ngày càng nhiều, người làm không đủ, tuy đã tìm được một số người có năng lực, nhưng so với quy mô sự kiện xảy ra trên cả nước thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Hiện tại, Trương Gia Hào đang dẫn theo Tiểu Yêu chạy khắp các khu vực lân cận, bởi vì đôi mắt của Tiểu Yêu rất có ích, chỉ cần nhìn một cái là biết đó là người hay là quỷ.
Nghe xong những gì Cố Ỷ kể, Trương Gia Hào trầm ngâm một lúc, nói rằng sẽ cho người tạm thời phong tỏa mê cung gương này trong hôm nay, bảo cô không cần lo lắng. Cố Ỷ tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây gần mê cung, ngồi đó chờ xem kịch vui. Nhân viên lại bước đến, nhìn cô một cái: "Cô bé, còn chưa đi à?"
"Tôi đợi chút."
"Đợi cái gì cơ?"
"Đợi xem kịch vui."
Nhân viên ban đầu còn không hiểu Cố Ỷ đang đợi xem kịch gì, mãi đến một tiếng sau thì mới vỡ lẽ. Một đội cảnh sát bất ngờ xuất hiện, phong tỏa toàn bộ mê cung gương của họ với lý do công trình này có nguy cơ mất an toàn nghiêm trọng. Nhân viên sửng sốt: "Không lẽ chỉ vì chuyện nhỏ này mà cô đi tố cáo chúng tôi thật à?"
"Anh thì biết cái gì." Cố Ỷ thấy mê cung gương đã bị phong tỏa, tạm thời sẽ không có người nào khác vào được nữa, liền vỗ đùi đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị quay về.
Cô phải tìm Trương Hoan, hỏi rõ xem lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một người bắt quỷ như cô còn chóng mặt, khó chịu đến suýt phát bệnh trong mê cung đó, vậy mà Trương Hoan đã cảm thấy có điều bất ổn rồi mà vẫn cố ở lại suốt cả quãng đường cùng bạn học? Theo như lời kể của Trương Hoan, lúc đó cô ấy vào mê cung cùng bạn bè, đã thấy có gì đó không đúng nhưng bạn học vẫn kéo cô ấy đi hết đường mê cung.
Chính vì lời của Trương Hoan mà Cố Ỷ mới đánh giá sai tình hình mê cung gương này.
Cố Ỷ quay về phố cổ, ăn một suất cơm hộp rồi mới về tiệm vàng mã. Cô ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếc là cô thở ra hơi sớm, vì sau đó khi cô gọi điện cho Trương Hoan thì hoàn toàn không liên lạc được.
Cố Ỷ lần theo địa chỉ Trương Hoan từng đưa, lần này thì địa chỉ đúng, nhưng nhà Trương Hoan đã bị giăng dây phong tỏa. Cô đứng trước cửa nhà cô ấy, quay sang gõ cửa nhà bên cạnh, nhưng tiếc là không ai trả lời, hình như không có người ở nhà.
Cố Ỷ xuống lầu, vào khu dân cư, nhanh chóng hòa nhập vào "hệ thống tình báo" camera chạy bằng cơm của khu phố, bắt chuyện với các cô chú bác, vừa nói vừa dò la thông tin.
Vừa nhắc đến tầng đó của tòa nhà vừa rồi, mấy cô bác đã lộ ra vẻ mặt tiếc thương: "Ôi chao, cháu không biết đấy thôi, chuyện đó lên cả tin tức rồi, phải được nửa tháng nay rồi chứ ít gì, mấy hôm trước còn ầm ĩ lắm, dạo gần đây mới không ai nhắc tới nữa."
Cố Ỷ nghĩ lại, lúc đó mình còn đang ở thành phố Cửu Vân, chắc vì vậy khi lướt tin tức không thấy, hoặc cũng có thể do vụ việc quá nghiêm trọng nên bị kiểm soát thông tin.
"Mẹ với ba con bé đó đều chết thảm trong nhà, đứa con gái duy nhất thì mất tích. Con bé mới tốt nghiệp cấp ba năm nay, nghe đâu thi đậu một trường đại học tốt lắm, lúc mới có điểm, bà nội nó còn khoe khắp nơi dưới lầu, mặt mày rạng rỡ. Ai ngờ chỉ hơn một tháng sau, lại xảy ra chuyện kinh hoàng thế này."
"Tôi nói thật chứ, dạo gần đây thành phố mình không yên ổn chút nào, cứ hết chuyện này tới chuyện khác."
"Làm gì mà chỉ có thành phố mình? Bà phải chịu khó đọc báo nhiều vào, dạo này khắp nơi đều không yên, tội phạm tăng vọt. Tôi thấy Lễ Phong mà còn giữ được tình hình như hiện tại là tốt lắm rồi đó."
Cố Ỷ nghe xong một tràng thông tin xong thì đứng dậy chuẩn bị về.
Trên xe buýt, cô vẫn nhíu chặt mày, nghĩ mãi về chuyện của Trương Hoan. Nếu bố mẹ Trương Hoan đã xảy ra chuyện từ mấy tuần trước, thì sao tối hôm qua cô ấy còn đến tìm mình, kể hết những chuyện đó?
Cô nhìn vào tấm kính xe buýt phản chiếu gương mặt mình, nhưng lại thấy gương mặt đó... đang nở một nụ cười.
Cố Ỷ sửng sốt, hơi ngửa đầu ra sau, nhưng lần này kính xe chỉ phản chiếu lại khuôn mặt bình tĩnh của cô. Cô không nhịn được đưa tay chống trán, những sợi tóc lòa xòa trượt xuống qua kẽ tay.
Cố Ỷ rất chắc chắn: Người cô gặp tối qua là Trương Hoan bằng xương bằng thịt, không phải quỷ, cũng không có dấu hiệu bị quỷ ám. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đến giờ cô vẫn còn mơ hồ.
Không liên lạc được với Trương Hoan, điều đó có nghĩa mọi chuyện vẫn còn bị bao phủ trong làn sương mù. Mà sáu vạn tệ kia, cũng đừng mơ mà tự bay vào tay mình.
Chiều đó, sau khi quay về tiệm vàng mã, Cố Ỷ lại làm việc như thường: mở cửa tiệm, ăn cơm tối, đọc sách. Cô thật sự rất muốn xử lý dứt điểm chuyện của mê cung gương, nhưng chỉ dựa vào sức mình thì hơi khó. Dù cô có tắt hết thiết bị trong mê cung, biến nó thành những tấm gương bình thường, thì việc đột nhập vào địa bàn của đối phương vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cô định đợi Trương Gia Hào quay về, tập hợp đủ người rồi cùng nhau dẹp luôn cái mê cung đó.
Giờ người quen của cô đều không có mặt ở Lễ Phong, còn Trần Tư Nam chỉ là boss khu vực, chỉ đành chờ thêm vài ngày nữa.
Buổi tối, sau khi tắm xong, lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Cố Ỷ tình cờ rơi vào chiếc gương, cô ngẩn ra một giây, nhìn làn hơi nước bám trên đó, theo thói quen đưa tay lau đi... Nhưng giây tiếp theo, cô thấy chính mình trong gương đang nở một nụ cười quỷ dị.
Lời tác giả:
Mê cung gương: surprise!
Hai bên và cả phía trước đều là gương, vô số hình ảnh của Cố Ỷ phản chiếu trong gương, cảnh tượng như thế này đúng là hơi khiến người ta rợn gáy.
Cố Ỷ nín thở, len lén thả ra một con người giấy ra, còn lo nhân viên công tác sẽ phát hiện. Quả thật ở đây có dấu vết của hồn lực, nhưng rất yếu, cô đoán là do con tiểu quỷ kia đang giở trò. Cô định lần theo khí tức hồn lực để tìm nó, nhưng gương nhiều quá, quanh co khúc khuỷu, chặn hết đường đi của cô.
Mê cung gương này, đúng là làm ra có bài bản thật.
Cố Ỷ nghiêng đầu, nhìn bản thân trong gương, hình ảnh trong gương cũng quay đầu lại nhìn cô theo đúng động tác. Không chỉ có một bản thân trong gương, mà còn vô số bản thân phản chiếu nữa. Vì góc phản xạ, đa phần là hình bóng phía sau hoặc nghiêng nghiêng, chỉ có chiếc gương ngay trước mặt mới phản chiếu rõ gương mặt chính diện.
Quả thật là một cô gái xinh đẹp.
Cố Ỷ thầm cảm khái, cô đưa tay chạm vào khóe mắt, gạt đi hạt ghèn còn sót lại từ sáng chưa kịp rửa sạch. May mà hôm nay đội mũ, không thì chuyện mỹ nữ có ghèn ở khóe mắt chắc giấu không nổi rồi.
Ngắm xong nhan sắc của mình, Cố Ỷ lại tiếp tục bước đi. Thật ra mê cung gương kiểu này đều có cách giải, cô biết chỉ cần nhìn đường nối giữa gương và mặt đất là có thể tìm được đường ra.
Nhưng lần này Cố Ỷ vào đây, mục đích không phải để ra khỏi mê cung, mà là để tìm con quỷ kia.
Nói thật thì, muốn tìm ra con quỷ trong mê cung thế này, đúng là không dễ chút nào.
Ở trong mê cung gương một lúc lâu, Cố Ỷ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, choáng váng.
Mặc kệ bạn là người ngũ âm hay là thể chất trời sinh thu hút ma quỷ như Ninh Thái Thần đi nữa, thì ở trong nơi kiểu này lâu cũng sẽ xuất hiện tình trạng đó. Quá nhiều yếu tố gây nhiễu khiến cô bắt đầu thấy khó chịu, dần dần cô có cảm giác mà Trương Hoan từng nói trước đó: như thể có người đang nhìn chằm chằm mình, từ bốn phương tám hướng, không chớp mắt, dõi theo không ngừng.
Cố Ỷ vẫn tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy có lẽ giờ nên ra ngoài thôi. Cô vẫn còn hơi chủ quan, đối phương tuy chỉ là một con tiểu quỷ, nhưng nó có lợi thế sân nhà, lỡ bất cẩn một chút là rất dễ trúng chiêu. Cô quyết định ra khỏi đây trước đã, ở bên trong càng lúc càng thấy khó chịu, thậm chí muốn đập hết mấy tấm kính này, trực tiếp lôi con quỷ kia ra cho xong. Nhưng lý trí vẫn đang kiềm chế cô, cô biết nếu đập mấy tấm kính này, chắc chắn sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền.
Nếu thực sự làm vậy, khu vui chơi này chắc sẽ hớn hở đưa cho cô một tờ hóa đơn giá trên trời.
Cuối cùng thì vẫn là vì... nghèo, nên Cố Ỷ mới kìm nén được sức mạnh hoang dã của mình.
Cố Ỷ làm theo hướng dẫn trên mạng, bắt đầu tìm đường ra khỏi mê cung gương. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy trên tấm kính trước mặt mình đang phản chiếu... lưng của chính mình. Cô ngẩn người, ánh mắt lập tức trầm xuống. Con quỷ này nhìn ra được ý định rời đi của cô, định ra tay rồi sao? Một tấm gương đối diện trực diện với mình, sao lại có thể phản chiếu hình ảnh sau lưng được? Cô bước đến gần, đến lúc tới nơi mới phát hiện... đó không phải gương, mà là một màn hình hiển thị.
"......"
Cái công viên này đáng bị đóng cửa thật đấy, suốt ngày tạo mấy bất ngờ ngớ ngẩn cho khách kiểu này, có cần thiết không?
Cố Ỷ giơ tay gõ nhẹ vào màn hình trước mặt, lớp màng bảo vệ của nó lõm xuống một chút, sau đó xuất hiện một vòng sáng đặc trưng của màn hình khi bị chạm vào. Nhìn qua là biết, đúng thật là màn hình. Cô không buồn nhìn bóng lưng của mình trên đó nữa, quay người rẽ sang lối bên trái, tiếp tục men theo con đường ngoằn ngoèo mà đi. Cảm giác bị theo dõi kia lại càng lúc càng rõ rệt.
Cảm giác đó khó mà nói rõ đến từ đâu, Cố Ỷ bất chợt quay đầu lại, nhưng chỉ thấy vô số "chính mình" cũng làm y hệt hành động đó... Rốt cuộc là ai đang nhìn trộm cô? Cố Ỷ cau mày chặt, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Vì chóng mặt, Cố Ỷ không nhịn được phải vịn tay vào tường kính.
Lúc này, loa trong mê cung gương vang lên: "Cô bé, em cẩn thận chút, đừng có va đập làm hư gương nhé, mấy thiết bị này đắt lắm đấy. Em chịu không nổi rồi đúng không? Bọn anh sẽ cho nhân viên vào dẫn em ra nhé."
Cố Ỷ cảm thấy người vừa nói rõ ràng đang coi thường mình, giọng còn mang vẻ hả hê nữa. Cô rất muốn giơ ngón giữa với nhân viên, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép, đầu cô đang quay cuồng, không còn sức để tiếp tục đi tiếp. Con quỷ này tuy không mạnh, nhưng chọn địa điểm ra tay thì đúng là cao tay, đúng chuẩn "game thủ kỹ thuật".
Thế nên Cố Ỷ giơ tay vẫy nhẹ, giọng đã có phần yếu ớt: "Vào đi, đưa tôi ra ngoài đi."
Chẳng bao lâu sau khi nói câu này, một nhân viên cầm đèn pin đã đến chỗ cô, đi trước dẫn đường. Chỉ một lúc sau, Cố Ỷ đã được thấy ánh sáng mặt trời trở lại. Cô đứng bên ngoài mê cung gương, cảm nhận một đợt ánh nắng rọi lên người, dần dần mới tỉnh táo lại. Cô ngẩng đầu tuyên bố hùng hồn: "Đợi tôi gom đủ người, tôi sẽ quay lại thách đấu!"
Vừa nói xong định quay người rút lui, ai ngờ nhân viên kia lại cười khẩy một tiếng: "Thôi đi, mê cung này dù gì cũng là hạng mục nổi bật bên chỗ bọn tôi đấy, người tới thách đấu không ít đâu."
Nghe xong câu đó, ngược lại, Cố Ỷ lại có một dự cảm xấu. Cô đứng dưới nắng, một lần nữa đánh giá lại mê cung gương kia, càng nghĩ càng thấy không đơn giản. Một cảm giác bất thường cứ vướng mãi trong lòng.
Để cho chắc ăn, Cố Ỷ gọi điện cho Trương Gia Hào. Nhưng hiện tại anh không có mặt ở thành phố Lễ Phong, dạo gần đây các vụ việc thần bí ngày càng nhiều, người làm không đủ, tuy đã tìm được một số người có năng lực, nhưng so với quy mô sự kiện xảy ra trên cả nước thì vẫn chẳng thấm vào đâu.
Hiện tại, Trương Gia Hào đang dẫn theo Tiểu Yêu chạy khắp các khu vực lân cận, bởi vì đôi mắt của Tiểu Yêu rất có ích, chỉ cần nhìn một cái là biết đó là người hay là quỷ.
Nghe xong những gì Cố Ỷ kể, Trương Gia Hào trầm ngâm một lúc, nói rằng sẽ cho người tạm thời phong tỏa mê cung gương này trong hôm nay, bảo cô không cần lo lắng. Cố Ỷ tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây gần mê cung, ngồi đó chờ xem kịch vui. Nhân viên lại bước đến, nhìn cô một cái: "Cô bé, còn chưa đi à?"
"Tôi đợi chút."
"Đợi cái gì cơ?"
"Đợi xem kịch vui."
Nhân viên ban đầu còn không hiểu Cố Ỷ đang đợi xem kịch gì, mãi đến một tiếng sau thì mới vỡ lẽ. Một đội cảnh sát bất ngờ xuất hiện, phong tỏa toàn bộ mê cung gương của họ với lý do công trình này có nguy cơ mất an toàn nghiêm trọng. Nhân viên sửng sốt: "Không lẽ chỉ vì chuyện nhỏ này mà cô đi tố cáo chúng tôi thật à?"
"Anh thì biết cái gì." Cố Ỷ thấy mê cung gương đã bị phong tỏa, tạm thời sẽ không có người nào khác vào được nữa, liền vỗ đùi đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị quay về.
Cô phải tìm Trương Hoan, hỏi rõ xem lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một người bắt quỷ như cô còn chóng mặt, khó chịu đến suýt phát bệnh trong mê cung đó, vậy mà Trương Hoan đã cảm thấy có điều bất ổn rồi mà vẫn cố ở lại suốt cả quãng đường cùng bạn học? Theo như lời kể của Trương Hoan, lúc đó cô ấy vào mê cung cùng bạn bè, đã thấy có gì đó không đúng nhưng bạn học vẫn kéo cô ấy đi hết đường mê cung.
Chính vì lời của Trương Hoan mà Cố Ỷ mới đánh giá sai tình hình mê cung gương này.
Cố Ỷ quay về phố cổ, ăn một suất cơm hộp rồi mới về tiệm vàng mã. Cô ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếc là cô thở ra hơi sớm, vì sau đó khi cô gọi điện cho Trương Hoan thì hoàn toàn không liên lạc được.
Cố Ỷ lần theo địa chỉ Trương Hoan từng đưa, lần này thì địa chỉ đúng, nhưng nhà Trương Hoan đã bị giăng dây phong tỏa. Cô đứng trước cửa nhà cô ấy, quay sang gõ cửa nhà bên cạnh, nhưng tiếc là không ai trả lời, hình như không có người ở nhà.
Cố Ỷ xuống lầu, vào khu dân cư, nhanh chóng hòa nhập vào "hệ thống tình báo" camera chạy bằng cơm của khu phố, bắt chuyện với các cô chú bác, vừa nói vừa dò la thông tin.
Vừa nhắc đến tầng đó của tòa nhà vừa rồi, mấy cô bác đã lộ ra vẻ mặt tiếc thương: "Ôi chao, cháu không biết đấy thôi, chuyện đó lên cả tin tức rồi, phải được nửa tháng nay rồi chứ ít gì, mấy hôm trước còn ầm ĩ lắm, dạo gần đây mới không ai nhắc tới nữa."
Cố Ỷ nghĩ lại, lúc đó mình còn đang ở thành phố Cửu Vân, chắc vì vậy khi lướt tin tức không thấy, hoặc cũng có thể do vụ việc quá nghiêm trọng nên bị kiểm soát thông tin.
"Mẹ với ba con bé đó đều chết thảm trong nhà, đứa con gái duy nhất thì mất tích. Con bé mới tốt nghiệp cấp ba năm nay, nghe đâu thi đậu một trường đại học tốt lắm, lúc mới có điểm, bà nội nó còn khoe khắp nơi dưới lầu, mặt mày rạng rỡ. Ai ngờ chỉ hơn một tháng sau, lại xảy ra chuyện kinh hoàng thế này."
"Tôi nói thật chứ, dạo gần đây thành phố mình không yên ổn chút nào, cứ hết chuyện này tới chuyện khác."
"Làm gì mà chỉ có thành phố mình? Bà phải chịu khó đọc báo nhiều vào, dạo này khắp nơi đều không yên, tội phạm tăng vọt. Tôi thấy Lễ Phong mà còn giữ được tình hình như hiện tại là tốt lắm rồi đó."
Cố Ỷ nghe xong một tràng thông tin xong thì đứng dậy chuẩn bị về.
Trên xe buýt, cô vẫn nhíu chặt mày, nghĩ mãi về chuyện của Trương Hoan. Nếu bố mẹ Trương Hoan đã xảy ra chuyện từ mấy tuần trước, thì sao tối hôm qua cô ấy còn đến tìm mình, kể hết những chuyện đó?
Cô nhìn vào tấm kính xe buýt phản chiếu gương mặt mình, nhưng lại thấy gương mặt đó... đang nở một nụ cười.
Cố Ỷ sửng sốt, hơi ngửa đầu ra sau, nhưng lần này kính xe chỉ phản chiếu lại khuôn mặt bình tĩnh của cô. Cô không nhịn được đưa tay chống trán, những sợi tóc lòa xòa trượt xuống qua kẽ tay.
Cố Ỷ rất chắc chắn: Người cô gặp tối qua là Trương Hoan bằng xương bằng thịt, không phải quỷ, cũng không có dấu hiệu bị quỷ ám. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì đến giờ cô vẫn còn mơ hồ.
Không liên lạc được với Trương Hoan, điều đó có nghĩa mọi chuyện vẫn còn bị bao phủ trong làn sương mù. Mà sáu vạn tệ kia, cũng đừng mơ mà tự bay vào tay mình.
Chiều đó, sau khi quay về tiệm vàng mã, Cố Ỷ lại làm việc như thường: mở cửa tiệm, ăn cơm tối, đọc sách. Cô thật sự rất muốn xử lý dứt điểm chuyện của mê cung gương, nhưng chỉ dựa vào sức mình thì hơi khó. Dù cô có tắt hết thiết bị trong mê cung, biến nó thành những tấm gương bình thường, thì việc đột nhập vào địa bàn của đối phương vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cô định đợi Trương Gia Hào quay về, tập hợp đủ người rồi cùng nhau dẹp luôn cái mê cung đó.
Giờ người quen của cô đều không có mặt ở Lễ Phong, còn Trần Tư Nam chỉ là boss khu vực, chỉ đành chờ thêm vài ngày nữa.
Buổi tối, sau khi tắm xong, lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Cố Ỷ tình cờ rơi vào chiếc gương, cô ngẩn ra một giây, nhìn làn hơi nước bám trên đó, theo thói quen đưa tay lau đi... Nhưng giây tiếp theo, cô thấy chính mình trong gương đang nở một nụ cười quỷ dị.
Lời tác giả:
Mê cung gương: surprise!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương