"Xin chào, đây là đường dây nóng dịch vụ hành chính 12345 thành phố Lễ Phong, cần tư vấn xin bấm phím 1, khiếu nại bấm phím 2, góp ý bấm phím 3..."

Đầu Rong Biển vừa nghe đoạn phát thông báo bằng giọng nói tự động này liền không chút do dự bấm số 2. Kết quả trong điện thoại lại vang lên: "Hiện các tổng đài viên đều đang bận, xin quý khách vui lòng chờ đợi, phía trước quý khách còn 3 người. Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, xin hãy đăng nhập vào diễn đàn dịch vụ tiện ích thành phố Lễ Phong hoặc theo dõi tài khoản công để gửi phản hồi... Vui lòng chờ trong giây lát..."

Sau khi đoạn đó kết thúc, trong điện thoại vang lên một đoạn nhạc êm tai.

Đầu Rong Biển thật sự rất nghiêm túc chờ đợi, nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn chỉ nghe đi nghe lại đoạn nhạc kia. Nhìn thấy pin điện thoại sắp cạn sạch, Đầu Rong Biển bắt đầu cuống lên.

Chủ yếu là vì tên gian thương Cố Ỷ kia chắc chắn sẽ không cho nó sạc pin miễn phí thêm lần nữa, muốn tiếp tục gọi điện thì không nạp hồn lực là điều không thể nào.

May mà cuối cùng cũng gọi được. Bên kia vừa đọc xong mã nhân viên, Đầu Rong Biển đã không thể chờ được mà bắt đầu thao thao bất tuyệt kể hết vấn đề chất lượng nước, bên kia là một anh nhân viên rất nhiệt tình ghi chép lại từng lời, sau đó hỏi nó: "Ngoài ra bạn còn vấn đề nào khác không?"

Còn chưa đợi Đầu Rong Biển trả lời thì điện thoại đã bị ngắt do cạn pin. Chiếc điện thoại giấy hóa thành tro bụi trong tay nó, cuối cùng đến một dấu vết cũng không để lại. Cùng lúc điện thoại biến mất, ba phần mười hồn lực trên người Đầu Rong Biển lập tức bay thẳng về phía Cố Ỷ.

Cố Ỷ vẫn còn rất ghét bỏ hồn lực của Đầu Rong Biển, mùi nó thật sự rất kinh khủng, không phải kiểu bình thường mà là cực kỳ hôi thối.

Cùng là thủy quỷ, hồn lực của Nhân Nhân tuy lạnh lẽo, mang theo chút mùi bùn đất nhưng không hề hôi. Còn hồn lực của Đầu Rong Biển thì lại giống như mùi thức ăn ôi ba ngày vậy.

Cố Ỷ bịt mũi, dù ghét bỏ nhưng cũng không từ chối. Dù sao thì cũng là hồn lực, thơm hay thối không quan trọng, dùng được là được. Cô nghĩ thoáng lắm, sau khi hấp thu hồn lực xong còn nở nụ cười rất "thân thiện" với Đầu Rong Biển: "Cảm ơn đã ủng hộ, hoan nghênh lần sau lại đến~"

Đầu Rong Biển nghẹn lời, quay đầu bỏ đi. Cố Ỷ đoán nó chắc đang lầm bầm chửi mình sau lưng, nhưng không sao, chỉ cần cung cấp hồn lực là được, ai quan tâm trong lòng nó nghĩ gì chứ? Lúc trước không ra tay xử luôn Đầu Rong Biển cũng có lợi, bây giờ chẳng phải đang cung cấp hồn lực cho cô đấy sao? Bảo sao người ta nói phải phát triển bền vững, biết đâu sau này Đầu Rong Biển còn tiếp tục góp hồn lực cho cô nữa thì sao?

Cố Ỷ thu hoạch được một ít hồn lực nên tâm trạng rất tốt. Hôm nay chắc cũng không còn khách nào đến nữa, cô vui vẻ đóng cửa lên lầu, chuẩn bị tắm rửa xong thì đi ngủ sớm.

Gần đây Khương Tố Ngôn giận dỗi với cô, chẳng chịu ló mặt ra, cứ rúc trong bóng của cô mãi. Nàng giận dỗi thì Cố Ỷ cũng giận, cô tuyệt đối không chịu cúi đầu trước, cứ xem ai chịu đựng được lâu hơn.

Cố Ỷ tận hưởng mấy ngày không bị Khương Tố Ngôn quấy rầy, vui vẻ cùng bạn học chơi game, đến giờ thì tắt đèn đi ngủ.

Đợi đến khi Cố Ỷ ngủ say, Khương Tố Ngôn mới từ trong bóng chui ra. Nàng lơ lửng phía trên Cố Ỷ, mặt đối mặt với cô. Mái tóc dài màu đen xõa xuống, bao lấy hai bên má của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn thực sự rất muốn cắn Cố Ỷ một cái để trút giận.

Mặc dù chính nàng đã cắt ngang lời con quỷ tra nam kia, khiến nó không thể nói tiếp, nhưng nàng thật sự là vì muốn tốt cho Cố Ỷ. Người ngũ âm rốt cuộc là gì, hiện tại biết vẫn còn quá sớm với Cố Ỷ.

Nhà họ Cố cũng nghĩ như vậy, nếu không thì quyển sách cổ kia đã chẳng có hạn chế về hồn lực. Biết quá sớm một số chuyện, với Cố Ỷ mà nói, không phải phúc mà là họa.

"Đồ oan gia."

Khương Tố Ngôn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không cắn Cố Ỷ mà lại chui vào lòng cô.

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Tố Ngôn trong lòng Cố Ỷ lại chẳng thấy đâu nữa. Cố Ỷ cũng không biết rằng, dù Khương Tố Ngôn có giận dỗi đến cỡ nào, ban đêm vẫn sẽ lén lút chui vào lòng cô.

Cô chỉ nghĩ là dạo gần đây Khương Tố Ngôn cứ rúc mãi trong cái bóng, không muốn nói chuyện với cô.

Tình trạng này kéo dài suốt mấy ngày, chớp mắt đã đến nửa cuối tháng Tám. Cố Ỷ cảm thấy mình đã nắm vững kiến thức trong quyển sổ tay dành cho người mới, liền cùng Trần Tư Nam mua bộ giáo trình trung cấp. Vẫn như cũ, giá được "giảm mạnh" nhưng tổng cộng vẫn lên đến mười ngàn. Cố Ỷ xuýt xoa, mức giá này đúng là không phải dạng vừa. Cô không nhịn được hỏi Trần Tư Nam: "Vậy nhóc định bán cho Trương Gia Hào bao nhiêu tiền?"

"Cảnh sát Trương thì khỏi nói rồi, Triệu Thanh đó không có hi vọng gì đâu, học được sổ tay người mới là tốt lắm rồi, học thêm cũng vô ích. Nhưng tôi thấy Tiểu Yêu thì có thiên phú đấy, học sổ tay người mới chưa bao lâu là xong, có khi sang năm là học được luôn giáo trình trung cấp. Nếu là năm sau, chắc chắn tôi sẽ lấy của cảnh sát Trương năm trăm ngàn, không chỉ đưa giáo trình mà còn dạy tận tay luôn."

"Sao nhóc không dạy tận tay cho chị hả?!"

Cố Ỷ bật thốt hỏi ra, dù rằng tiền mình đưa không nhiều bằng của cảnh sát Trương, nhưng Trần Tư Nam cũng không nên phân biệt đối xử chứ! Không ngờ Trần Tư Nam hừ lạnh: "Tiểu Yêu là em gái, tôi đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn. Còn chị là chị gái, chị không thấy ngại khi bắt tôi dạy tận tay à?"

Cố Ỷ không nhịn được đưa tay sờ mũi, đúng là có chút ngượng thật. Cô còn định lầm bầm thêm mấy câu, thì Trần Tư Nam lại nói: "Hơn nữa pháp thuật của nhà họ Cố các chị ấy, mấy thuật về sau tôi cũng chưa từng thực hành qua, chị tự mày mò đi."

Nghĩ kỹ thì cũng phải. Trần Tư Nam mới bấy nhiêu tuổi,  bắt cậu ấy tinh thông cổ kim, học hết các loại pháp thuật của các gia tộc thì đúng là quá khó. Còn phải đi học chính quy, học ba năm cấp ba cộng năm năm luyện thi đại học là đủ lấy mạng rồi, ngoài giờ còn phải học pháp thuật do đạo quán nhà mình truyền lại, lấy đâu ra thời gian học thêm pháp thuật giấy tiền vàng mã nhà họ Cố nữa.

"Được rồi, lát nữa chị chuyển khoản cho nhóc."

Trần Tư Nam cười tươi: "Hôm nay chị không chia kỳ trả góp nữa hả?"

"Vừa kiếm được chút tiền, đau dài không bằng đau ngắn, chuyển luôn cho xong." Nói rồi Cố Ỷ cúp máy, lập tức chuyển khoản mười ngàn. Đau lòng thì vẫn đau, nhưng nghĩ đến chuyện đó giúp mình có thêm vốn để sinh tồn, Cố Ỷ lại không thấy tiếc lắm nữa.

Những ngày sau đó của Cố Ỷ trôi qua trong chuỗi công việc: mở tiệm, đọc sách, học tập. Nhoáng cái đã đến cuối tháng Tám, sắp đến ngày khai giảng. Trong nhóm lớp, cô đã thấy mấy lời mời tụ tập náo nhiệt, liền chọn vài người có tính cách dễ chịu để đi chung. Tính cô là kiểu không đến nỗi tách biệt, nhưng cũng chẳng thích phiền phức, nên sẽ chọn đi vài buổi có bạn bè thân thiết, còn mấy cuộc tụ tập kiểu gồng gánh, cô đến cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn. Ngoài mấy người tính tình tốt, hoặc trong trường còn xài được, thì bữa ăn đầu tiên sau khi về ký túc xá Cố Ỷ cũng không định bỏ lỡ.

Cuộc sống của cô cứ thế trôi qua bình lặng như nước, đến mức Cố Ỷ còn thấy hơi chán. Thành phố Lễ Phong đã sớm bị Khương Tố Ngôn rửa sạch một lượt. Những con quỷ nào tự thấy mình mạnh mẽ vênh váo chạy đến trước mặt Cố Ỷ khoa trương đều bị Khương Tố Ngôn nuốt chửng. Còn những con thận trọng hoặc kém cỏi hơn thì rụt cổ lại như rùa, chỉ dám nằm im không nhúc nhích. Tính ra chúng nó cũng bất hạnh, ngay cả Cố Ỷ cũng đánh không lại, Cố Ỷ là người, chúng nó là quỷ, nên đương nhiên so với Cố Ỷ, nếu lặn được thì lặn càng sâu.

Sắp đến ngày khai giảng, sau khi tham gia buổi tụ tập cùng bạn học, Cố Ỷ trở về tiệm vàng mã. Lúc đó đã hơn tám giờ tối, con phố cổ vẫn yên ắng như mọi khi, vắng lặng như một nghĩa trang.

Cố Ỷ còn chưa đến trước cửa tiệm thì đã thấy có một người đứng ở đó. Nhìn từ phía sau, cô cảm thấy bóng dáng ấy quen quen nhưng không nhớ nổi là ai, kia hiển nhiên là người đã từng gặp vài lần, chứ không thân thiết gì.

Là một cô gái, mặc váy liền màu trắng, chân đi đôi sandal cao gót mảnh, trên vai còn đeo một chiếc túi màu trắng có dây xích trắng cùng tông. Cố Ỷ hơi khựng lại, tiến đến gần thì cô gái kia quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt đó, Cố Ỷ càng cảm thấy quen lắm, nhưng vẫn không nhớ ra từng gặp ở đâu.

"Bọn tôi đóng cửa rồi."

Cố Ỷ tưởng cô gái đến để mua đồ cúng nên mới lên tiếng như vậy. Ai ngờ đối phương chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mới khẽ mỉm cười: "Chị ơi, chị không nhận ra em à?"

Cố Ỷ có chút nghi hoặc, cô lại quan sát kỹ cô gái thêm lần nữa. Đúng là rất quen mặt, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi gặp ở đâu. Tuy vậy, Cố Ỷ vẫn đáp lại bằng một nụ cười: "Chị thật sự không nhớ ra, có thể là dạo gần đây em xinh hơn nhiều nên chị không nhận ra mất rồi."

Nghe Cố Ỷ nói vậy, cô gái kia rõ ràng rất vui, đưa tay nhẹ nhàng che miệng, ánh mắt cong cong đầy rạng rỡ, hiển nhiên rất thích lời khen của Cố Ỷ: "Em cũng thấy dạo gần đây mình xinh hơn nhiều thật."

Nói thật thì cô gái này đúng là ăn mặc đẹp. Bộ váy trắng tinh khôi, trông rất trẻ trung, trông nhỏ hơn Cố Ỷ chừng hai tuổi. Trên mặt là lớp trang điểm nhẹ nhàng, phù hợp với độ tuổi và phong cách ăn mặc, tuy không đậm nhưng lại làm nổi bật ưu điểm và che đi khuyết điểm gương mặt, nhìn trong sáng tự nhiên, có thể thấy là đã rất dụng tâm khi trang điểm.

Sau vài câu xã giao, cô gái cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Chị ơi, là em mà, em là Trương Hoan."

Cố Ỷ lập tức lục lại trong đầu cái tên này, rồi nhìn lại cô gái trước mặt, không khỏi kinh ngạc.

Cô chỉ biết có một người tên Trương Hoan,chính là cô gái học sinh lớp 12 vừa tốt nghiệp đã cùng đến ngôi biệt thự ma lần trước để "thám hiểm", và cũng là lần cô nhặt được Tiểu Yêu. Cố Ỷ vẫn nhớ Trương Hoan là kiểu người thế nào.

Cô quan sát kỹ lại nét mặt cô gái trước mặt, đúng là các đường nét gương mặt khớp với ký ức. Nhìn kỹ thêm chút nữa, quả thật là Trương Hoan.

Ngay lập tức, trong lòng Cố Ỷ dấy lên vô số thắc mắc: Mới chỉ chưa đầy một tháng kể từ lần gặp trước, sao Trương Hoan lại thay đổi nhiều đến thế Không chỉ là trang điểm, ngay cả tính cách và khí chất đều đã khác hẳn.

Lần gặp trước, Trương Hoan là kiểu con gái thế nào? Mềm yếu, sợ hãi nhưng gai góc. Đối với Cố Ỷ thậm chí còn tỏ rõ thái độ thù địch.

Nhưng hôm nay, đứng trước mặt Cố Ỷ lại là một cô gái dịu dàng, thuần khiết, có phần tri thức.

"À, thì ra là em. Vậy hôm nay em đến có chuyện gì không?"

Cố Ỷ thật ra rất muốn hỏi thẳng "Em đến làm gì?", nhưng vì đến giờ Trương Hoan vẫn cư xử rất lễ phép, nên cô cũng không tiện vạch mặt.

Trương Hoan lộ ra vẻ ngại ngùng, một lúc sau mới lên tiếng nói rõ mục đích đến đây: "Một là em muốn xin lỗi chị. Lần đó em cư xử quá đáng, cứ nhắm vào chị mãi. Sau khi về, em đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra mình sai rồi. Ngoài ra... em cũng muốn nhờ chị giúp em một chuyện..."

"Em biết tiệm vàng mã của chị thật ra còn làm cả chuyện bắt ma trừ quỷ. Gần đây em... bị quỷ ám rồi."

Trên gương mặt Trương Hoan lộ rõ vẻ sầu não, dường như bị quỷ quấn thân khiến cô ấy rất khổ sở.

Lời tác giả:

Boss quỷ mới sắp lên sàn rồi! Cố Ỷ sắp gặp xúi quẩy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện