Việc hút hồn lực thật ra rất đơn giản, nhất là loại hồn lực phát tán ra ngoài thế này, chẳng khác nào rau cải không ai trông, muốn nhổ bao nhiêu thì nhổ. Vấn đề duy nhất là, rau cải này có độc, ăn vào nhẹ thì nôn mửa tiêu chảy, nặng thì phải nhập viện. Điều đáng sợ hơn rau có độc là loại độc này không có thuốc chữa.

Nói đơn giản thì, chính là tình huống của Lý Diễm Hồng.

Nhưng Khương Tố Ngôn không giúp cô, nên hiện tại cô chỉ còn cách dùng chiêu này. Trước đây Cố Ỷ không dùng chiêu này, phần lớn là vì nó sẽ làm giảm tuổi thọ. Nhưng giờ đã biết mình vốn dĩ chẳng sống được lâu, thì còn do dự gì nữa? Cùng lắm là đau một chút, liều thôi.

Cũng bởi vì bây giờ đầu óc Cố Ỷ không được tỉnh táo nên mới làm chuyện như vậy, chứ bình thường cô rất biết tự thương lấy thân mình. Dù sao mạng này là do cha mẹ cho, là thứ đã dốc hết sức để giữ lấy, nếu cứ thế mà hủy hoại, chẳng phải phụ lòng bản thân và cha mẹ sao? Nhưng hiện tại trong đầu cô bị đủ thứ cảm xúc lấn át, chẳng phân định được rõ ràng, nên khi gấp gáp, sẽ nghĩ đến cách giải quyết đơn giản nhất.

Chỉ là quá nóng nảy thôi.

Tay Cố Ỷ vừa vươn ra chuẩn bị hút lấy hồn lực, thì bị tay của Khương Tố Ngôn giữ chặt cổ tay. Móng tay màu đen của nàng bấm vào cổ tay Cố Ỷ, lực rất mạnh, khiến Cố Ỷ đau nhói lên, nhưng rất nhanh Khương Tố Ngôn đã nới lỏng lực đạo, để Cố Ỷ không đến mức đau quá phải hít khí lạnh.

"Phu quân, nàng đang làm gì thế?"

Khương Tố Ngôn nhíu mày, đợi đến khi Cố Ỷ quay đầu lại nhìn mình, nàng mới nói tiếp: "Nàng biết rõ, chuyện như vậy không nên làm."

Cố Ỷ cong khóe môi, ra vẻ chẳng hề bận tâm: "Chị sợ cái gì? Ban đầu không nói gì cho em biết, còn cho em mượn hồn lực mà, không phải cũng là chị sao? Đã chị có thể chủ động truyền hồn lực cho em, vậy giờ em hút ngược lại có gì không được?"

Lông mày Khương Tố Ngôn càng nhíu chặt hơn.

"Không giống nhau." Khương Tố Ngôn nói xong thì đưa tay áp lên bụng cô gái kia, hút toàn bộ quỷ chủng bên trong ra ngoài.

Không giống? Khác ở chỗ nào? Trong mắt Cố Ỷ thì rõ ràng là giống nhau. Nhưng giờ hai người họ vẫn còn đang giận dỗi, Cố Ỷ kéo tiểu quỷ đi phía trước, Khương Tố Ngôn thì đi theo sau cô, mỗi lần vào một phòng thì lại hút hồn lực của một người. Dù trong quá trình đó chẳng ai nói câu nào nhưng Khương Tố Ngôn cũng không bỏ ngang, vẫn tiêu diệt sạch sẽ đám quỷ chủng kia.

Chỉ là sau khi ra khỏi căn phòng thứ sáu, Cố Ỷ nhìn thấy phía trước không xa có một người đang nằm, những căn phòng sau lưng đều đã bị cô mở cửa hết ra, ánh đèn từ trong phòng hắt đến, nhờ thế có thể soi được đại khái người phía trước. Nhưng mấy căn phòng xa hơn phía trước thì vẫn đóng cửa, không nhìn rõ gì cả.

Người đó hơn phân nửa còn nằm trong bóng tối, Cố Ỷ không thấy rõ bèn mở đèn pin trên điện thoại soi tới. Cô tiến lại gần một bước, nhìn rõ rốt cuộc là ai và đang trong tình trạng như thế nào.

Người đó chính là ông chú mà Cố Ỷ định xử lý xong các cô gái bị hại rồi mới quay lại tìm.

Hiện tại, ông ta đang nằm sấp dưới đất, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cố Ỷ bước lại gần, phát hiện ông ta nằm bất động, cô gọi mấy tiếng cũng không thấy có chút phản ứng nào. Cô hơi ngạc nhiên, đưa chân ra, dùng mũi giày hất ông chú kia lật người lại, vừa nhìn rõ tình trạng hiện tại của ông ta, đến cả Cố Ỷ cũng không khỏi rùng mình, suýt chút nữa thì bật thành tiếng.

Bởi vì bộ dạng hiện giờ của ông chú... thật sự quá rùng rợn. Hai mắt ông ta trợn trừng, nhãn cầu như muốn trồi ra ngoài, khóe mắt chảy ra máu đen kịt. Không chỉ có vậy, lỗ tai, khóe miệng, lỗ mũi đều có máu chảy ra - chính là thất khiếu chảy máu. Khuôn mặt vốn bị hồn lực che lấp, từng là hình tượng một ông chú ngoài ba mươi nhã nhặn tuấn tú, giờ lại hiện nguyên hình là bộ dạng gớm ghiếc hèn mọn dưới ảnh hưởng của hồn lực. Kết hợp với cảnh tượng thất khiếu chảy máu thê thảm kia, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng nổi da gà, ai yếu bóng vía có lẽ đã hét toáng lên rồi.

Riêng Cố Ỷ chỉ cảm thấy: Chết là đáng.

Chỉ là chết trong tình trạng thế này, trong lòng cô vẫn không khỏi dấy lên nghi ngờ: "Sao ông ta lại chết ở đây?"

Con tiểu quỷ đi phía trước không biết Cố Ỷ đang hỏi mình hay hỏi đại quỷ đang đi theo sau, do dự một lúc, thấy Khương Tố Ngôn không có vẻ gì là định mở miệng, nó bèn đem những gì mình biết ra kể, mong rằng người phụ nữ này thấy nó thành thật khai báo thì sẽ tha cho nó một mạng.

"Lúc trước đại vương ký khế ước với ông ta thì tôi còn chưa có mặt, chỉ nghe mấy bậc tiền bối kể lại. Đại vương đã nói rõ ngay từ đầu, khế ước giữa họ là khế ước đồng mệnh — vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn, nếu đại vương chết thì ông ta cũng không sống được. Ngoài ra còn rất nhiều điều kiện hà khắc khác, nhưng ông ta đều chấp nhận. Vừa rồi... vừa rồi đại vương bị đại quỷ do cô dẫn đến tiêu diệt rồi, người này dĩ nhiên cũng không thể sống nổi."

Tiểu quỷ vừa nói vừa ra vẻ lấy lòng, nhưng tâm trạng của Cố Ỷ chẳng vì vậy mà khá hơn, trái lại còn thấy khó chịu hơn. Khế ước giữa cô và Khương Tố Ngôn chắc chắn cũng không đơn giản, nếu thật sự là loại "khế ước đồng mệnh" này, vậy thì nhiều chuyện đúng là có thể giải thích được. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nếu một ngày nào đó mình chết đi, mà lại chết trong tình trạng thảm đến như vậy, tâm trạng cô lập tức trầm hẳn xuống.

Cô không nhìn xác người đàn ông trung niên kia nữa, vòng qua xác ông ta, tiếp tục đi về phía trước để cứu những cô gái còn lại. Trên đường, cô gọi cho cảnh sát Sở rồi gửi định vị qua. Công nghệ hiện đại thật sự tiện lợi, tuy Cố Ỷ không rõ mình đang ở đâu, nhưng chỉ cần gửi định vị và nói rõ mình đang ở một ngôi nhà ma, thì cảnh sát Sở có thể điều động người đến ngay.

Khi cứu được cô gái thứ mười hai, cảnh sát Sở cũng đã đến nơi. Cố Ỷ không cho họ vào, vì trong tòa nhà này có thể vẫn còn quỷ, đợi cô giải cứu xong toàn bộ các cô gái, để Khương Tố Ngôn ăn một bữa no nê xong thì mới mệt mỏi mà bảo cảnh sát Sở vào xử lý tàn cục. Mười tám cô gái ấy đều được an trí ổn thỏa, có lẽ vì tên quỷ tra nam đã bị tiêu diệt, ảnh hưởng mà hắn gây ra cũng biến mất. Chỉ là các cô gái vẫn còn hơi ngẩn ngơ, dường như vẫn chìm trong giấc mộng đẹp trước đó, chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Cố Ỷ là dạng người không hiểu rõ tình yêu là cảm giác thế nào. Trước đây cô lờ mờ cảm thấy giữa mình và Khương Tố Ngôn có chút gì đó như thế, nhưng thật ra... có vẻ chỉ là cô đơn phương tình nguyện mà thôi.

Ra khỏi nhà ma, Cố Ỷ mới phát hiện nơi này nằm trong một tòa cao ốc. Đến đêm khuya, các tầng lầu trên dưới đều tan ca, nên mới yên tĩnh đến vậy. Cố Ỷ đi thang máy xuống lầu, phát hiện tên quỷ tra nam này đúng là biết chọn chỗ, nhà ma còn đặt ở tầng 14, đúng là... Đúng là quỷ tài.

*Số 14 trong tiếng Trung đọc là thập tứ, nghe như thập tử trong thập tử nhất sinh nên bên họ kỵ số này, cả số 4 cũng vậy.

Lúc cô xuống đến đại sảnh tầng một, liền thấy ánh đèn đỏ chớp nháy của xe cảnh sát ngoài tòa nhà hắt vào bên trong. Cố Ỷ đi ra, có một nữ cảnh sát tiến lại đưa cô một cốc đồ uống nóng. Cốc nước không quá nóng, cầm lên vừa tay khiến Cố Ỷ hơi khựng lại, rồi mới nói một câu: "Cảm ơn."

Cảnh sát Sở bảo cô nán lại một lát, đề phòng có sự cố gì bất ngờ, Cố Ỷ cũng đồng ý. Cô ngồi luôn lên bậc thềm ngoài tòa nhà, chẳng quan tâm chỗ đó có bụi bẩn hay không. Gió đêm lùa qua mặt khiến cái đầu nóng bừng của cô cũng dần dịu xuống.

Cố Ỷ biết, đêm nay mình đã rất mất bình tĩnh. Nghĩ lại việc vừa rồi định hút hồn lực, chẳng khác nào đầu bị kẹp cửa, đúng là có bệnh thật.

Từ lúc biết đến "người ngũ âm" cô đã bắt đầu mất kiểm soát, đem chuyện cha mẹ mất tích đổ hết lên đầu Khương Tố Ngôn. Về sau lại xảy ra hàng loạt chuyện, một đống thông tin ập vào đầu khiến Cố Ỷ càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận. Suy cho cùng, là đầu óc cô quá cố chấp.

Cô cầm cốc đồ uống nóng, hé nắp một chút, nhấp nhẹ một ngụm. Giờ đang ngồi giữa làn gió đêm, đầu óc Cố Ỷ cũng dần dịu lại. Mặc dù đã bình tĩnh lại, và nghĩ thông suốt rằng chuyện cha mẹ mình thực ra không thể trách Khương Tố Ngôn. Chuyện này vốn dĩ do lão tổ tiên nhà họ Cố nhúng tay, ngay cả những gì tên quỷ tra nam nói cũng chứng minh Khương Tố Ngôn là bị ép buộc, đó là một khế ước mà nàng bị lão tổ họ Cố ép buộc phải ký kết. Nếu có trách, Cố Ỷ chỉ có thể oán trách những lão tổ tiên nhà họ Cố đã sớm chết rồi, chứ không thể đổ lỗi lên Khương Tố Ngôn được.

Nhưng nghĩ thông là một chuyện, Cố Ỷ vẫn có một điều không thể vượt qua, đó là Khương Tố Ngôn thật sự không có một chút tình cảm nào với mình.

Nàng ấy đối với mình... có bao nhiêu phần là thật lòng? Cố Ỷ cũng không biết.

Bản chất cô là người ích kỷ và tiêu chuẩn kép. Ngay từ khi mơ hồ nhận ra mình có chút rung động, cô đã không thể chấp nhận được việc Khương Tố Ngôn thờ ơ, không để ý đến mình. Thế nhưng thực tế bày ra trước mắt khiến cô cảm thấy bản thân thật giống một tên hề, chỉ có mỗi mình cô nóng lòng lao đầu vào, còn Khương Tố Ngôn thì xưa nay chưa từng đặt cô trong lòng.

Nàng ấy là một nữ quỷ. Dù Cố Ỷ có cố gắng sưởi ấm đến đâu, cũng không thể khiến nàng ấy nóng lên.

Huống hồ, Cố Ỷ cũng chẳng sưởi ấm gì được cho nàng ấy cả, ngược lại còn không ngừng đòi hỏi. Khương Tố Ngôn làm bao nhiêu chuyện vì cô, với sự bao dung gần như nuông chiều, giống như khi chó con trong nhà làm nũng đòi được dắt đi chơi, nàng ấy vừa nói "được thôi", vừa dắt đi thật.

Cố Ỷ hớp một ngụm lớn đồ uống nóng, mở hẳn nắp ra. Trong làn nước màu cacao ấm áp phản chiếu gương mặt mệt mỏi của cô, khóe môi cô khẽ nhếch thành một nụ cười khổ.

Nếu đúng là như thế, thì rốt cuộc giữa họ là gì? Là bạn đồng hành bất đắc dĩ trong một khế ước cưỡng ép, là chồng người vợ quỷ khác biệt âm dương, cùng giường mà khác mộng, là cáo mượn oai hùm, hay là chó con kiêu ngạo vì được cưng chiều và chủ nhân của nó? Cố Ỷ không biết, cũng không muốn nghĩ tới câu trả lời, chỉ là đang mắc kẹt trong góc chết của suy nghĩ, không chịu bước ra.

Cố Ỷ suy nghĩ rất lâu, đến khi nữ cảnh sát chạy tới thông báo rằng các cô gái trong tòa nhà đã được tìm thấy và sơ tán hết, cô mới đứng dậy, phủi quần vỗ vỗ mông chuẩn bị đi theo.

Lúc này đã khuya, đa phần người dân đều đã đi ngủ, nhưng vẫn có mấy cú đêm tụ tập bên ngoài. Dăm ba nhóm, tổng cộng khoảng mười mấy hai mươi người đứng sau dây cảnh báo nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra, thậm chí có người còn giơ điện thoại lên quay phim. Cũng vì những hành động này của người dân, nên khi các cô gái kia ra ngoài đều được cảnh sát đưa áo khoác che kín người, không để họ bị quay lại.

Cố Ỷ không phải là người liên quan trực tiếp đến vụ việc, xe đưa đón cô được đỗ ở ngoài cùng, còn những chiếc xe bên trong ưu tiên đưa các nạn nhân đến bệnh viện kiểm tra tình trạng. Cô đeo khẩu trang, chuẩn bị ra chiếc xe ngoài kia để quay về khách sạn ngủ một giấc.

Khi đi ngang qua dây cảnh báo, cô vô thức nhìn lướt vào đám đông thì phát hiện có một bóng người trông rất quen mắt. Người đó đang giơ điện thoại che mặt, nên Cố Ỷ không nhìn rõ lắm. Cô hơi tò mò, bèn dừng lại một chút -- và chính vào khoảnh khắc ấy, biến cố xảy ra.

Người kia lao qua dây cảnh báo, nhắm thẳng vào Cố Ỷ mà nhào tới.

Lời tác giả:

Cố Ỷ: Nghĩ thông rồi... nhưng vẫn chưa nghĩ thông hết. Nàng ấy thực sự... không thích mình một chút nào sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện