Tên quỷ tra nam run lên một cái, nó sợ những gì Cố Ỷ nói là thật, nhưng lại càng sợ Khương Tố Ngôn hơn.
Tên quỷ tra nam gồng cổ lên: "Tôi mà không nói thì cô cũng không để tôi yên, nhưng nếu tôi nói ra, cô ta sẽ khiến tôi còn thê thảm hơn nữa!" Con quỷ này rõ ràng biết vị trí của mình. Chỉ dựa vào một mình Cố Ỷ thì chưa chắc đã làm được gì nó, cùng lắm là thông qua Khương Tố Ngôn để tra tấn nó. Nhưng nếu chính miệng nó nói ra chuyện kia, thì Khương Tố Ngôn sẽ đối xử với nó như thế nào, nó có thể đoán được.
"Chuyện này thì mày yên tâm, tao là phu quân của chị ấy, chị ấy nghe lời tao. Nếu bây giờ mày không nói, thì ngay giây tiếp theo mày sẽ biết hậu quả là gì."
Thấy tên quỷ tra nam vẫn không dao động, Cố Ỷ liền kéo sợi dây đỏ xuống thêm một đoạn. Cô nắm một đầu dây, chân giẫm lên dây đỏ, đầu kia buộc vào cổ con quỷ tạo thành một hình chữ V. Cô chỉ cần siết mạnh tay thì dây bên kia sẽ ngắn lại, khiến con quỷ kia bị kéo rạp cổ xuống.
"Để tao nghĩ xem còn cách nào đối phó với quỷ nhỉ? À phải rồi, bọn quỷ chúng mày đều do hồn lực tạo thành, tao từng thấy Khương Tố Ngôn thu nhỏ một con quỷ lại thành một cục nhỏ xíu, lúc đó nó vẫn còn ý thức đấy. Vậy thì tao cũng có thể bảo chị ấy thu nhỏ mày lại như thế, rồi bọc bột mì bên ngoài thả vào chảo dầu, cho mày thử cảm giác làm quỷ chiên giòn là như thế nào. Chiên xong rồi, lại xem thử có cắt được mày thành từng miếng nhỏ hay không. Đây chắc là cái mà người ta gọi là dầu sôi và núi đao trong mười tám tầng địa ngục nhỉ? Tao không biết dưới âm phủ có mấy kiểu đó không, nhưng nếu mày chưa từng thử qua, vậy bây giờ thử chút cũng đâu có thiệt gì."
Cái gì mà "cũng đâu có thiệt gì" chứ? Tên quỷ tra nam thật sự không ngờ Cố Ỷ có thể làm ra những chuyện như vậy, lời đe dọa của cô vẫn chưa dừng lại: "Bây giờ đang tháng Tám, trời nắng gắt vô cùng, tao còn có thể nhét mày vào chai thủy tinh, để lên sân thượng phơi nắng, cho mày cảm nhận trực tiếp cái gọi là 'sự ấm áp của mặt trời'."
Cảm ơn nhé, nó hoàn toàn không muốn cảm nhận chút nào cả.
Nó thật sự không biết Cố Ỷ có thể nghĩ ra nhiều chiêu kỳ quái như vậy. Tên quỷ tra nam không biết Khương Tố Ngôn sẽ làm gì nó, nhưng những gì Cố Ỷ nói ra, đủ để khiến nó tỉnh táo hoàn toàn: "Tôi nói! Tôi nói!" Nó không muốn bị chiên dầu, cũng không muốn phơi nắng, còn là giữa trưa hè nắng gắt như thế kia!
Tên quỷ tra nam chịu khuất phục, bắt đầu khai hết mọi chuyện mình biết: "Thật ra tôi biết cũng không nhiều, nhưng mọi người ở dưới âm phủ đều biết cô ta có một hôn ước, và đúng một ngàn năm sau, đối phương nhất định sẽ đến kết hôn với cô ta. Đến lúc đó, cô ta có thể dựa vào hôn ước đó mà đến nhân gian. Tôi cũng biết thứ đó không phải là hôn ước, thực ra là một dạng khế ước. Một ngàn năm trước, tổ tiên nhà họ Cố đã dùng khế ước để trấn áp cô ta ở âm phủ, cái giá phải trả là một ngàn năm sau phải có người kết khế ước với cô ta. Người đó phải là 'người ngũ âm', chỉ có người ngũ âm mới có thể ký kết khế ước với cô ta. Nhưng tại sao lại như vậy thì chúng tôi không biết."
"Tôi chỉ biết là, Khương Tố Ngôn thật ra không quá muốn đến nhân gian. Cô ta chẳng có gì luyến tiếc với nhân gian cả, mà nhân gian cũng chẳng hợp với ma quỷ như chúng tôi. Lúc ban ngày dù không sợ ánh mặt trời, nhưng thứ ánh sáng đó chiếu vào người vẫn rất khó chịu, không có con quỷ nào thích sống ở nhân gian cả."
"Vậy mà mày vẫn đến?" Cố Ỷ không nhịn được hỏi.
Tên quỷ tra nam rụt cổ lại: "Vì tôi ở âm phủ thì quá yếu. Âm phủ là thế giới của quỷ ăn quỷ, hoặc ăn kẻ khác để mạnh lên hoặc bị kẻ khác ăn mất. Tuy cũng có thể hấp thu hồn lực ở âm phủ để cường hóa bản thân, nhưng cứ chui rúc mãi không phải cách, lỡ bị đại quỷ khác phát hiện thì chết lúc nào cũng không hay. Nhân gian thì khác, không có đại quỷ, tôi thế này từ âm phủ chạy ra đã đủ để xưng bá một vùng rồi. Với lại tuy nhân gian không hợp với quỷ nhưng có nhiều người mà, hồn lực của con người đống đống như vậy, chỉ cần ăn liên tục là có thể mạnh lên."
"Mày nói tiếp đi, người ngũ âm là gì? Bùa đòi mệnh là sao?"
"Người ngũ âm là người có mệnh cách cực kỳ âm... âm đến mức...." Tên quỷ tra nam còn chưa nói hết câu thì đầu nó đã tách khỏi thân. Cố Ỷ còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy quỷ tra nam bị hút vào tay áo của Khương Tố Ngôn rồi.
Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng hạ xuống từ giữa không trung, đứng trước mặt Cố Ỷ. Nàng quay lưng lại với Cố Ỷ, chỉ thấy bóng dáng trong bộ váy cưới đỏ như máu, nhưng không thể nhìn thấy gương mặt.
Tên quỷ tra nam vừa định nói đến phần quan trọng nhất thì đã bị Khương Tố Ngôn chặn lại, điều này chứng tỏ những chuyện đó, Khương Tố Ngôn không muốn để Cố Ỷ biết.
"Còn chưa nói xong mà, sao chị lại ngăn lại nó?"
Cố Ỷ siết chặt rồi lại buông lỏng sợi dây đỏ trong tay, cứ siết rồi lại buông, phải một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi ra câu đó.
Khương Tố Ngôn xoay người lại, trong đôi đồng tử đen như mực phản chiếu hình bóng của Cố Ỷ: "Phu quân, những chuyện này, hiện tại nàng tạm thời không nên biết thì tốt hơn."
Cố Ỷ không kìm được mà nói: "Vậy đến khi nào em mới được biết? Suốt ngày cứ như vậy, ai ai cũng biết nhiều hơn em! Em chẳng biết gì cả! Em không biết rốt cuộc là khế ước gì, em không biết rốt cuộc chị đang nghĩ gì, em không biết ba mẹ em đang làm gì, có quá nhiều điều em không biết!"
"Cho đến hôm nay, em mới biết mình là người ngũ âm, mà lại còn là từ miệng một con quỷ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến em! Nhưng cái gọi là ngũ âm là gì, em cũng hoàn toàn không rõ! Đây cũng là lần đầu tiên em biết đối tượng ký khế ước với chị bắt buộc phải là người ngũ âm!" Giọng nói của Cố Ỷ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thì gần như gào lên.
Cô rất hiếm khi xúc động đến mức mất kiểm soát như vậy. Sau khi trút hết một tràng, lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Mãi một lúc lâu sau, cô mới dần bình tĩnh lại dưới ánh nhìn bình tĩnh không chút gợn sóng của Khương Tố Ngôn.
Có đôi khi Cố Ỷ cảm thấy Khương Tố Ngôn thật sự yêu mình. Thứ tình cảm đó vượt xa kiểu thích đơn thuần như với chó mèo, mà giống như là tình cảm giữa hai người bình đẳng vậy, thật sự xem cô là "phu quân" mà yêu thương. Nhưng mỗi khi cô cảm xúc dâng trào, trong đôi mắt kia chỉ phản chiếu hình ảnh cô đang nổi điên. Như một tấm gương, chỉ phản chiếu, không hề cộng hưởng.
Khương Tố Ngôn sẽ không vì tâm trạng kích động của cô mà an ủi, sẽ không vì cô buồn bã khổ sở mà đau lòng theo, sẽ không vì sự cuồng loạn của cô mà chọn cách giải thích. Mỗi lần cảm xúc Khương Tố Ngôn bị kích động, đều là khi cô bị quỷ khác hay người khác nhìn trộm, hoặc nhớ thương tới.
Rốt cuộc thì, trong lòng Khương Tố Ngôn, cô chỉ là vật sở hữu của nàng.
Thậm chí có khi còn không bằng mèo chó.
Làm một người chủ, nếu mèo chó nhà mình có gì không ổn, sẽ lo lắng không yên. Nhưng Khương Tố Ngôn thì tuyệt đối không. Tâm trạng của Cố Ỷ trước giờ chưa từng ảnh hưởng đến nàng ấy.
Lúc này đây, Cố Ỷ đã thật sự nhận ra điều đó. Cô từng nghĩ giữa hai người họ, có lẽ sẽ có gì đó khác biệt. Giống như trong giấc mơ, Cố Ỷ muốn nếu kết hôn lần nữa, cô sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ tốt hơn một chút; hoặc là khi Khương Tố Ngôn không ở bên cạnh mình, bị xe buýt chở đi, cô thật sự cảm thấy hụt hẫng. Cô đã rung động, điều đó không thể chối cãi. Tình cảm của cô với Khương Tố Ngôn đã sâu đậm hơn rất nhiều.
Thế nhưng hiện tại, hiện thực lại giáng cho cô một đòn chí mạng. Tình cảm mà cô cho là chân thành, đối với Khương Tố Ngôn, lại chẳng là gì cả.
Khương Tố Ngôn lẽ nào không biết cô khao khát được biết sự thật đến nhường nào, khao khát được biết nhiều hơn? Nàng ấy biết, thậm chí biết rất rõ, thế nhưng vẫn dứt khoát xử lý con quỷ tra nam, còn bảo cô: Hiện tại chưa phải lúc.
Vậy thì khi nào mới là lúc?
Sau một tràng phát tiết, Cố Ỷ cuối cùng cũng cúi đầu: "...Thôi bỏ đi."
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, tiện tay túm lấy một con tiểu quỷ còn đang lén lút đứng xem náo nhiệt bên ngoài. Đám tiểu quỷ này đúng là không có đầu óc, rõ ràng khí thế của Khương Tố Ngôn vừa nãy đáng sợ như thế, đáng lẽ phải chạy từ lâu rồi, thế mà vẫn đứng đó hóng hớt. Giờ thì hay rồi, náo nhiệt, bùm, không còn; còn cái mạng nhỏ của tụi nó, bùm, cũng không còn.
Tiểu quỷ bị Cố Ỷ túm dây dắt đi, ngoan ngoãn đưa cô đến một căn phòng nhỏ. Trên đường đi, Cố Ỷ mới phát hiện ra: tên quỷ tra nam kia thật sự cũng có đầu óc sáng tạo, hang ổ nó chọn không phải nơi núi sâu rừng thẳm, cũng không phải nhà hoang dở dang, mà là... một nhà ma.
Căn nhà ma này đã bị bỏ hoang, hoặc có thể là còn chưa kịp hoàn thiện thì đã vì đứt vốn mà không thể tiếp tục hoạt động. Tóm lại trên đường đi đầy rẫy những thứ lộn xộn. Những chiếc hộp mơ hồ mà Cố Ỷ nhìn thấy lúc trước quả thật là mấy cái rương gỗ, vốn dĩ là đạo cụ chuẩn bị để trang trí cảnh tượng trong nhà ma, sau này không dùng tới nữa thì bị vứt lung tung.
Theo lời tiểu quỷ kể, nhà ma này là do đối tượng khế ước của đại vương chúng nó mua lại, bỏ ra toàn bộ tiền tiết kiệm để thuê. Nghe đến đây, Cố Ỷ mới nhớ ra: Cái ông chú chạy taxi chở cô lúc ban đầu, cô nghi lắm, người đó rất có thể chính là đối tượng khế ước của con quỷ tra nam kia.
Cô thật sự có ý định đi tìm ông chú kia, nhưng nhiệm vụ trước mắt là phải đi tìm mười tám cô gái kia trước đã.
Phải nói rằng, con quỷ tra nam này đúng là có năng lực. Nó theo Khương Tố Ngôn đến nhân gian, mà Khương Tố Ngôn đến nhân gian cũng mới chưa đầy hai tháng, thế mà nó đã hại được từng ấy cô gái.
Đúng là quỷ tài.
Nhưng những thứ bẩn thỉu như vậy, càng ít càng tốt.
Để mười tám cô gái không phát hiện ra sự tồn tại của nhau, con quỷ tra nam này thậm chí còn bày ra hẳn hai mươi căn phòng giống hệt nhau theo chủ đề "minh hôn". Biết đâu lại là do Khương Tố Ngôn truyền cảm hứng cho nó, nó thật sự rất yêu thích mấy trò minh hôn này.
Lúc Cố Ỷ mở cửa một căn phòng bên cạnh bước vào, liền thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, lẩm bẩm không ngừng: "Chồng sắp đến rồi, chờ một chút là được."
Vừa thấy Cố Ỷ bước vào, cô ta liền xù lông giơ móng vuốt: "Cô là ai?! Tại sao lại ở trong phòng của tôi và chồng tôi?!"
Nói xong liền xông tới định cào Cố Ỷ. Nhưng tâm trạng Cố Ỷ lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì, cô không muốn bị cào nên chẳng thèm nương tay mà trực tiếp khống chế đối phương.
Cô nhìn kỹ lại, quả nhiên trong bụng đối phương đã có từng sợi từng sợi hắc khí lộ ra ngoài, rõ ràng là đã bị gieo quỷ chủng.
Cố Ỷ gọi một tiếng: "Khương Tố Ngôn."
Nhưng đối phương không hề xuất hiện. Hiển nhiên là đang giận dỗi với cô.
Ban nãy những lời Cố Ỷ nói rõ ràng câu nào cũng mang ý trách móc, với tính cách của Khương Tố Ngôn, không giận mới là lạ.
Cố Ỷ hít sâu một hơi. Lần này cô cũng không muốn cúi đầu trước nữa.
Đốt sạch mười tám quỷ chủng trong điều kiện không có ánh mặt trời, chỉ dựa vào hồn lực, với Cố Ỷ hiện tại là chuyện không thể nào. Hồn lực trong tay cô bây giờ vốn đã rất ít.
Lúc này, chỉ còn một cách duy nhất... Chính Cố Ỷ sẽ tự hút hồn lực ra.
Lời tác giả:
Spoil nhẹ trước nè: Ở màn đại quỷ tiếp theo, tình cảm của hai người sẽ có một bước đột phá lớn!
Mình thật sự rất thích viết những nhân vật "không hoàn hảo". Con người sống trên đời, ai mà chẳng có thiếu sót. Khuyết điểm của Cố Ỷ thì rất rõ ràng — những lúc như thế này sẽ vô thức đổ lỗi cho người khác. Thật ra đây là một điều rất bình thường, trong văn án cũng đã nói Cố Ỷ là một "tiểu tra", sẽ trưởng thành dần lên, cả trong tình cảm của cô với Khương Tố Ngôn nữa.
Mình thật sự thích cái kiểu tình cảm kéo căng cực độ, từ không yêu đến yêu là một quá trình rơi vào lưới tình. Thật ra ở đoạn chuyến xe buýt lần trước, đã có thể thấy Cố Ỷ bắt đầu rung động với Khương Tố Ngôn rồi.
Bây giờ là lúc phá vỡ cảm xúc đó rồi xây lại từ đầu...
Lần tới khi đại quỷ xuất hiện, nhất định sẽ để các bạn thấy Cố Ỷ phát hiện ra tình yêu (đặt flag rồi đó nhé!).
Tên quỷ tra nam gồng cổ lên: "Tôi mà không nói thì cô cũng không để tôi yên, nhưng nếu tôi nói ra, cô ta sẽ khiến tôi còn thê thảm hơn nữa!" Con quỷ này rõ ràng biết vị trí của mình. Chỉ dựa vào một mình Cố Ỷ thì chưa chắc đã làm được gì nó, cùng lắm là thông qua Khương Tố Ngôn để tra tấn nó. Nhưng nếu chính miệng nó nói ra chuyện kia, thì Khương Tố Ngôn sẽ đối xử với nó như thế nào, nó có thể đoán được.
"Chuyện này thì mày yên tâm, tao là phu quân của chị ấy, chị ấy nghe lời tao. Nếu bây giờ mày không nói, thì ngay giây tiếp theo mày sẽ biết hậu quả là gì."
Thấy tên quỷ tra nam vẫn không dao động, Cố Ỷ liền kéo sợi dây đỏ xuống thêm một đoạn. Cô nắm một đầu dây, chân giẫm lên dây đỏ, đầu kia buộc vào cổ con quỷ tạo thành một hình chữ V. Cô chỉ cần siết mạnh tay thì dây bên kia sẽ ngắn lại, khiến con quỷ kia bị kéo rạp cổ xuống.
"Để tao nghĩ xem còn cách nào đối phó với quỷ nhỉ? À phải rồi, bọn quỷ chúng mày đều do hồn lực tạo thành, tao từng thấy Khương Tố Ngôn thu nhỏ một con quỷ lại thành một cục nhỏ xíu, lúc đó nó vẫn còn ý thức đấy. Vậy thì tao cũng có thể bảo chị ấy thu nhỏ mày lại như thế, rồi bọc bột mì bên ngoài thả vào chảo dầu, cho mày thử cảm giác làm quỷ chiên giòn là như thế nào. Chiên xong rồi, lại xem thử có cắt được mày thành từng miếng nhỏ hay không. Đây chắc là cái mà người ta gọi là dầu sôi và núi đao trong mười tám tầng địa ngục nhỉ? Tao không biết dưới âm phủ có mấy kiểu đó không, nhưng nếu mày chưa từng thử qua, vậy bây giờ thử chút cũng đâu có thiệt gì."
Cái gì mà "cũng đâu có thiệt gì" chứ? Tên quỷ tra nam thật sự không ngờ Cố Ỷ có thể làm ra những chuyện như vậy, lời đe dọa của cô vẫn chưa dừng lại: "Bây giờ đang tháng Tám, trời nắng gắt vô cùng, tao còn có thể nhét mày vào chai thủy tinh, để lên sân thượng phơi nắng, cho mày cảm nhận trực tiếp cái gọi là 'sự ấm áp của mặt trời'."
Cảm ơn nhé, nó hoàn toàn không muốn cảm nhận chút nào cả.
Nó thật sự không biết Cố Ỷ có thể nghĩ ra nhiều chiêu kỳ quái như vậy. Tên quỷ tra nam không biết Khương Tố Ngôn sẽ làm gì nó, nhưng những gì Cố Ỷ nói ra, đủ để khiến nó tỉnh táo hoàn toàn: "Tôi nói! Tôi nói!" Nó không muốn bị chiên dầu, cũng không muốn phơi nắng, còn là giữa trưa hè nắng gắt như thế kia!
Tên quỷ tra nam chịu khuất phục, bắt đầu khai hết mọi chuyện mình biết: "Thật ra tôi biết cũng không nhiều, nhưng mọi người ở dưới âm phủ đều biết cô ta có một hôn ước, và đúng một ngàn năm sau, đối phương nhất định sẽ đến kết hôn với cô ta. Đến lúc đó, cô ta có thể dựa vào hôn ước đó mà đến nhân gian. Tôi cũng biết thứ đó không phải là hôn ước, thực ra là một dạng khế ước. Một ngàn năm trước, tổ tiên nhà họ Cố đã dùng khế ước để trấn áp cô ta ở âm phủ, cái giá phải trả là một ngàn năm sau phải có người kết khế ước với cô ta. Người đó phải là 'người ngũ âm', chỉ có người ngũ âm mới có thể ký kết khế ước với cô ta. Nhưng tại sao lại như vậy thì chúng tôi không biết."
"Tôi chỉ biết là, Khương Tố Ngôn thật ra không quá muốn đến nhân gian. Cô ta chẳng có gì luyến tiếc với nhân gian cả, mà nhân gian cũng chẳng hợp với ma quỷ như chúng tôi. Lúc ban ngày dù không sợ ánh mặt trời, nhưng thứ ánh sáng đó chiếu vào người vẫn rất khó chịu, không có con quỷ nào thích sống ở nhân gian cả."
"Vậy mà mày vẫn đến?" Cố Ỷ không nhịn được hỏi.
Tên quỷ tra nam rụt cổ lại: "Vì tôi ở âm phủ thì quá yếu. Âm phủ là thế giới của quỷ ăn quỷ, hoặc ăn kẻ khác để mạnh lên hoặc bị kẻ khác ăn mất. Tuy cũng có thể hấp thu hồn lực ở âm phủ để cường hóa bản thân, nhưng cứ chui rúc mãi không phải cách, lỡ bị đại quỷ khác phát hiện thì chết lúc nào cũng không hay. Nhân gian thì khác, không có đại quỷ, tôi thế này từ âm phủ chạy ra đã đủ để xưng bá một vùng rồi. Với lại tuy nhân gian không hợp với quỷ nhưng có nhiều người mà, hồn lực của con người đống đống như vậy, chỉ cần ăn liên tục là có thể mạnh lên."
"Mày nói tiếp đi, người ngũ âm là gì? Bùa đòi mệnh là sao?"
"Người ngũ âm là người có mệnh cách cực kỳ âm... âm đến mức...." Tên quỷ tra nam còn chưa nói hết câu thì đầu nó đã tách khỏi thân. Cố Ỷ còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy quỷ tra nam bị hút vào tay áo của Khương Tố Ngôn rồi.
Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng hạ xuống từ giữa không trung, đứng trước mặt Cố Ỷ. Nàng quay lưng lại với Cố Ỷ, chỉ thấy bóng dáng trong bộ váy cưới đỏ như máu, nhưng không thể nhìn thấy gương mặt.
Tên quỷ tra nam vừa định nói đến phần quan trọng nhất thì đã bị Khương Tố Ngôn chặn lại, điều này chứng tỏ những chuyện đó, Khương Tố Ngôn không muốn để Cố Ỷ biết.
"Còn chưa nói xong mà, sao chị lại ngăn lại nó?"
Cố Ỷ siết chặt rồi lại buông lỏng sợi dây đỏ trong tay, cứ siết rồi lại buông, phải một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi ra câu đó.
Khương Tố Ngôn xoay người lại, trong đôi đồng tử đen như mực phản chiếu hình bóng của Cố Ỷ: "Phu quân, những chuyện này, hiện tại nàng tạm thời không nên biết thì tốt hơn."
Cố Ỷ không kìm được mà nói: "Vậy đến khi nào em mới được biết? Suốt ngày cứ như vậy, ai ai cũng biết nhiều hơn em! Em chẳng biết gì cả! Em không biết rốt cuộc là khế ước gì, em không biết rốt cuộc chị đang nghĩ gì, em không biết ba mẹ em đang làm gì, có quá nhiều điều em không biết!"
"Cho đến hôm nay, em mới biết mình là người ngũ âm, mà lại còn là từ miệng một con quỷ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến em! Nhưng cái gọi là ngũ âm là gì, em cũng hoàn toàn không rõ! Đây cũng là lần đầu tiên em biết đối tượng ký khế ước với chị bắt buộc phải là người ngũ âm!" Giọng nói của Cố Ỷ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thì gần như gào lên.
Cô rất hiếm khi xúc động đến mức mất kiểm soát như vậy. Sau khi trút hết một tràng, lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Mãi một lúc lâu sau, cô mới dần bình tĩnh lại dưới ánh nhìn bình tĩnh không chút gợn sóng của Khương Tố Ngôn.
Có đôi khi Cố Ỷ cảm thấy Khương Tố Ngôn thật sự yêu mình. Thứ tình cảm đó vượt xa kiểu thích đơn thuần như với chó mèo, mà giống như là tình cảm giữa hai người bình đẳng vậy, thật sự xem cô là "phu quân" mà yêu thương. Nhưng mỗi khi cô cảm xúc dâng trào, trong đôi mắt kia chỉ phản chiếu hình ảnh cô đang nổi điên. Như một tấm gương, chỉ phản chiếu, không hề cộng hưởng.
Khương Tố Ngôn sẽ không vì tâm trạng kích động của cô mà an ủi, sẽ không vì cô buồn bã khổ sở mà đau lòng theo, sẽ không vì sự cuồng loạn của cô mà chọn cách giải thích. Mỗi lần cảm xúc Khương Tố Ngôn bị kích động, đều là khi cô bị quỷ khác hay người khác nhìn trộm, hoặc nhớ thương tới.
Rốt cuộc thì, trong lòng Khương Tố Ngôn, cô chỉ là vật sở hữu của nàng.
Thậm chí có khi còn không bằng mèo chó.
Làm một người chủ, nếu mèo chó nhà mình có gì không ổn, sẽ lo lắng không yên. Nhưng Khương Tố Ngôn thì tuyệt đối không. Tâm trạng của Cố Ỷ trước giờ chưa từng ảnh hưởng đến nàng ấy.
Lúc này đây, Cố Ỷ đã thật sự nhận ra điều đó. Cô từng nghĩ giữa hai người họ, có lẽ sẽ có gì đó khác biệt. Giống như trong giấc mơ, Cố Ỷ muốn nếu kết hôn lần nữa, cô sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ tốt hơn một chút; hoặc là khi Khương Tố Ngôn không ở bên cạnh mình, bị xe buýt chở đi, cô thật sự cảm thấy hụt hẫng. Cô đã rung động, điều đó không thể chối cãi. Tình cảm của cô với Khương Tố Ngôn đã sâu đậm hơn rất nhiều.
Thế nhưng hiện tại, hiện thực lại giáng cho cô một đòn chí mạng. Tình cảm mà cô cho là chân thành, đối với Khương Tố Ngôn, lại chẳng là gì cả.
Khương Tố Ngôn lẽ nào không biết cô khao khát được biết sự thật đến nhường nào, khao khát được biết nhiều hơn? Nàng ấy biết, thậm chí biết rất rõ, thế nhưng vẫn dứt khoát xử lý con quỷ tra nam, còn bảo cô: Hiện tại chưa phải lúc.
Vậy thì khi nào mới là lúc?
Sau một tràng phát tiết, Cố Ỷ cuối cùng cũng cúi đầu: "...Thôi bỏ đi."
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, tiện tay túm lấy một con tiểu quỷ còn đang lén lút đứng xem náo nhiệt bên ngoài. Đám tiểu quỷ này đúng là không có đầu óc, rõ ràng khí thế của Khương Tố Ngôn vừa nãy đáng sợ như thế, đáng lẽ phải chạy từ lâu rồi, thế mà vẫn đứng đó hóng hớt. Giờ thì hay rồi, náo nhiệt, bùm, không còn; còn cái mạng nhỏ của tụi nó, bùm, cũng không còn.
Tiểu quỷ bị Cố Ỷ túm dây dắt đi, ngoan ngoãn đưa cô đến một căn phòng nhỏ. Trên đường đi, Cố Ỷ mới phát hiện ra: tên quỷ tra nam kia thật sự cũng có đầu óc sáng tạo, hang ổ nó chọn không phải nơi núi sâu rừng thẳm, cũng không phải nhà hoang dở dang, mà là... một nhà ma.
Căn nhà ma này đã bị bỏ hoang, hoặc có thể là còn chưa kịp hoàn thiện thì đã vì đứt vốn mà không thể tiếp tục hoạt động. Tóm lại trên đường đi đầy rẫy những thứ lộn xộn. Những chiếc hộp mơ hồ mà Cố Ỷ nhìn thấy lúc trước quả thật là mấy cái rương gỗ, vốn dĩ là đạo cụ chuẩn bị để trang trí cảnh tượng trong nhà ma, sau này không dùng tới nữa thì bị vứt lung tung.
Theo lời tiểu quỷ kể, nhà ma này là do đối tượng khế ước của đại vương chúng nó mua lại, bỏ ra toàn bộ tiền tiết kiệm để thuê. Nghe đến đây, Cố Ỷ mới nhớ ra: Cái ông chú chạy taxi chở cô lúc ban đầu, cô nghi lắm, người đó rất có thể chính là đối tượng khế ước của con quỷ tra nam kia.
Cô thật sự có ý định đi tìm ông chú kia, nhưng nhiệm vụ trước mắt là phải đi tìm mười tám cô gái kia trước đã.
Phải nói rằng, con quỷ tra nam này đúng là có năng lực. Nó theo Khương Tố Ngôn đến nhân gian, mà Khương Tố Ngôn đến nhân gian cũng mới chưa đầy hai tháng, thế mà nó đã hại được từng ấy cô gái.
Đúng là quỷ tài.
Nhưng những thứ bẩn thỉu như vậy, càng ít càng tốt.
Để mười tám cô gái không phát hiện ra sự tồn tại của nhau, con quỷ tra nam này thậm chí còn bày ra hẳn hai mươi căn phòng giống hệt nhau theo chủ đề "minh hôn". Biết đâu lại là do Khương Tố Ngôn truyền cảm hứng cho nó, nó thật sự rất yêu thích mấy trò minh hôn này.
Lúc Cố Ỷ mở cửa một căn phòng bên cạnh bước vào, liền thấy một cô gái đang ngồi trên ghế, lẩm bẩm không ngừng: "Chồng sắp đến rồi, chờ một chút là được."
Vừa thấy Cố Ỷ bước vào, cô ta liền xù lông giơ móng vuốt: "Cô là ai?! Tại sao lại ở trong phòng của tôi và chồng tôi?!"
Nói xong liền xông tới định cào Cố Ỷ. Nhưng tâm trạng Cố Ỷ lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì, cô không muốn bị cào nên chẳng thèm nương tay mà trực tiếp khống chế đối phương.
Cô nhìn kỹ lại, quả nhiên trong bụng đối phương đã có từng sợi từng sợi hắc khí lộ ra ngoài, rõ ràng là đã bị gieo quỷ chủng.
Cố Ỷ gọi một tiếng: "Khương Tố Ngôn."
Nhưng đối phương không hề xuất hiện. Hiển nhiên là đang giận dỗi với cô.
Ban nãy những lời Cố Ỷ nói rõ ràng câu nào cũng mang ý trách móc, với tính cách của Khương Tố Ngôn, không giận mới là lạ.
Cố Ỷ hít sâu một hơi. Lần này cô cũng không muốn cúi đầu trước nữa.
Đốt sạch mười tám quỷ chủng trong điều kiện không có ánh mặt trời, chỉ dựa vào hồn lực, với Cố Ỷ hiện tại là chuyện không thể nào. Hồn lực trong tay cô bây giờ vốn đã rất ít.
Lúc này, chỉ còn một cách duy nhất... Chính Cố Ỷ sẽ tự hút hồn lực ra.
Lời tác giả:
Spoil nhẹ trước nè: Ở màn đại quỷ tiếp theo, tình cảm của hai người sẽ có một bước đột phá lớn!
Mình thật sự rất thích viết những nhân vật "không hoàn hảo". Con người sống trên đời, ai mà chẳng có thiếu sót. Khuyết điểm của Cố Ỷ thì rất rõ ràng — những lúc như thế này sẽ vô thức đổ lỗi cho người khác. Thật ra đây là một điều rất bình thường, trong văn án cũng đã nói Cố Ỷ là một "tiểu tra", sẽ trưởng thành dần lên, cả trong tình cảm của cô với Khương Tố Ngôn nữa.
Mình thật sự thích cái kiểu tình cảm kéo căng cực độ, từ không yêu đến yêu là một quá trình rơi vào lưới tình. Thật ra ở đoạn chuyến xe buýt lần trước, đã có thể thấy Cố Ỷ bắt đầu rung động với Khương Tố Ngôn rồi.
Bây giờ là lúc phá vỡ cảm xúc đó rồi xây lại từ đầu...
Lần tới khi đại quỷ xuất hiện, nhất định sẽ để các bạn thấy Cố Ỷ phát hiện ra tình yêu (đặt flag rồi đó nhé!).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương