Buổi tối muộn, ánh sáng không rõ ràng khiến Cố Ỷ nhìn không được rõ lắm, nhưng cô vẫn thấy được mũi dao trắng loá ló ra từ vòng tay người phụ nữ đang nhào tới. Cố Ỷ giật mình, nhưng khi thấy đối phương là người chứ không phải ma, cô liền thở phào, chỉ cần là người thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Đặc biệt là lúc đối phương lao tới, tư thế không đúng, trọng tâm cũng lệch. Cố Ỷ vươn tay bắt lấy cổ tay của cô ta, dễ dàng tước lấy con dao rồi đá một cú khiến người kia ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, Cố Ỷ bẻ tay đối phương ra sau lưng, đầu gối ghì chặt vào thắt lưng cô ta, khiến cô ta không thể nhúc nhích được.

"Thẩm Mật?" Khi đến gần hơn, Cố Ỷ quan sát kỹ mới phát hiện người này chính là Thẩm Mật. Giọng cô mang theo vài phần kinh ngạc, vì cô hoàn toàn không ngờ Thẩm Mật lại xuất hiện ở đây, theo lý thì giờ này cô ta phải đang ở nhà. Dù gì cũng mới chỉ mười mấy ngày kể từ lần Cố Ỷ giúp cô ta xua tan quỷ chủng.

Bây giờ lại xuất hiện dưới tầng một toà nhà, Cố Ỷ cảm thấy chuyện này quá vô lý. Cảnh sát trong chiếc xe tuần tra gần đó cũng xuống xe khi nhìn thấy tình hình bên này. Họ thấy rõ mọi chuyện nhưng động tác của Cố Ỷ quá nhanh, đến mức chưa kịp giải cứu "Cố tiểu thư công dân vô tội" thì đã thấy Thẩm Mật bị khống chế rồi.

Họ lập tức tiếp quản, lôi Thẩm Mật từ dưới đất đứng dậy. Khi bị cảnh sát áp giải đi, Thẩm Mật vẫn lẩm bẩm: "Đều là tại cô! Tại cô hại chồng tôi! Nếu không thì anh ấy chắc chắn không sao, nhất định sẽ đến tìm tôi! Anh ấy từng nói, nhất định sẽ cưới tôi... Chúng tôi là mối duyên ba kiếp mà!"

Chính vì những lời nói đó của Thẩm Mật, Cố Ỷ không quay về khách sạn mà khoanh tay, lặng lẽ theo cảnh sát lên xe đến thẳng đồn. Đến nơi, cô lập tức xin phép cảnh sát Sở được xem thử xem rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào trong đầu Thẩm Mật bị đứt. Cảnh sát Sở đồng ý, bởi tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, mà Thẩm Mật lại là người tình nghi có liên quan đến vụ án nên cảnh sát có quyền điều tra nhật ký trò chuyện giữa cô ta và tên quỷ tra nam quỷ.

Sau khi xem xong, cảnh sát Sở không đưa nội dung cụ thể cho Cố Ỷ, nhưng cũng tiết lộ vài điều: "Lúc sau tên quỷ tình nghi kia lại tiếp tục trò chuyện với cô ta. Lúc đầu cô ta rất kháng cự, nhưng chẳng bao lâu đã bị hắn mê hoặc. Đến hôm nay, cô ta đến đây là vì muốn gặp hắn, nói rõ mối quan hệ giữa hai người. Nhưng chưa kịp lên lầu thì thấy nhiều xe cảnh sát quá, cô ta linh cảm có chuyện chẳng lành, đoán hắn có khả năng xảy ra chuyện... nên đi mua con dao trái cây gần đó, mới ra tay với cô như vậy."

Những điều đó Cố Ỷ cũng đoán được. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là Thẩm Mật không hề có dấu vết gì của hồn lực, cho thấy cô ta không bị quỷ ám hay mê hoặc bởi năng lượng âm hồn nào. Vậy vì sao lại làm ra hành vi điên rồ như thế? Ấn tượng của Cố Ỷ về Thẩm Mật rất sâu sắc. Bởi Thẩm Mật là người do chính tay cô cứu, còn những cô về sau đều là do Khương Tố Ngôn tiếp nhận xử lý.

Được người khác hỗ trợ và tự mình cứu lấy, cảm giác rất khác nhau.

Hơn nữa, Thẩm Mật lại là cô gái đầu tiên được cứu trong chuỗi sự kiện này, mẹ của cô ta - bà Thẩm còn cho Cố Ỷ một khoản thù lao không nhỏ. So với những cô gái khác không đưa đồng nào, Thẩm Mật tất nhiên được phân biệt rõ ràng. Vậy nên Cố Ỷ nhớ rất rõ chuyện của cô ta, và cũng rất chắc chắn rằng Thẩm Mật là người vô cùng tỉnh táo. Qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi khi ấy đã có thể đoán được tính cách cô ta.

"Tôi có thể nói chuyện với cô ấy một lát không?" Cố Ỷ nói với cảnh sát Sở. Cô thật sự rất muốn biết, tại sao một người mà cô cho là rất tỉnh táo lại một lần nữa rơi vào bẫy của tên quỷ tra nam, mà lại không hề bị ảnh hưởng bởi hồn lực, chứng tỏ không phải bị mê hoặc kiểu ma quỷ.

Cảnh sát Sở do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý: "Cô chỉ có ba mươi phút thôi. Cha mẹ cô ta sắp tới rồi. Cô không phải người trong nội bộ của chúng tôi, theo lý thì không được gặp riêng. Nhưng cô là cố vấn đặc biệt từ thành phố Lễ Phong, lại đúng là đã giúp chúng tôi phá được vụ án này, nên tôi mới đặc cách cho phép."

Sau khi gật đầu đồng ý với thỏa thuận bảo mật mà cảnh sát Sở đưa ra, Cố Ỷ cũng đồng ý để anh ấy theo dõi toàn bộ cuộc đối thoại qua tấm gương một chiều phía sau. Sau đó, cô mới bước vào phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn không có ánh sáng rõ ràng, cả không gian u ám, chỉ riêng việc bước vào căn phòng này đã khiến tâm trạng con người tụt dốc không phanh. Thẩm Mật đang ngồi giữa căn phòng đó, trên chiếc ghế "sám hối", hai tay bị còng vào mặt bàn nhỏ phía trước, đầu cúi thấp, mái tóc dài rũ xuống, không thể nhìn rõ nét mặt cô ta.

"Thẩm Mật."

Nghe thấy giọng Cố Ỷ, Thẩm Mật ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt của mình trước ánh nhìn của cô.

Ánh mắt cô ta có chút mơ hồ, có chút nghi hoặc, và có cả oán hận dành cho Cố Ỷ... nhiều loại cảm xúc đan xen khiến tim Cố Ỷ bất giác thắt lại. Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện Thẩm Mật. Nếu Thẩm Mật không bị còng tay, trông họ chẳng khác gì hai cô bạn thân đang ngồi tâm sự đối diện nhau.

Câu hỏi đầu tiên của Cố Ỷ không phải là "Sao cô lại chạy tới thành phố Cửu Vân?", cũng không phải là "Đầu óc cô bị ngập nước à?", hay "Vì sao lại hận tôi đến vậy?", mà là một câu hỏi rất thẳng thắn: "Cô nghĩ rằng mình yêu nó sao?"

Thẩm Mật gật đầu, rồi lại ngập ngừng, từ đó như mắc kẹt nơi cổ họng rất lâu, cuối cùng mới thốt ra được một chữ: "Yêu."

"Dù nó là một con quỷ?"

Thẩm Mật lại im lặng thêm một lúc. Câu hỏi này so với câu trước còn khó trả lời hơn. Cố Ỷ nhìn thấy rõ sự dao động trong ánh mắt của cô ta. Thẩm Mật dường như không muốn trả lời, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt cô ta trở nên kiên định: "Đúng vậy. Dù anh ấy là quỷ, tôi vẫn yêu anh ấy."

Thật ra theo góc nhìn của Cố Ỷ, Thẩm Mật chưa chắc đã thực sự yêu tên quỷ tra nam kia. Hành động của cô ta hiện tại giống như đang tự thôi miên chính mình vậy. Cố Ỷ khẽ nhíu mày: "Hai người mới quen nhau được bao lâu? Khi nó yêu đương với cô thì còn cùng lúc cặp kè cả đống người khác, đúng chuẩn một tên tra nam bắt cá nhiều tay. Nó không hề yêu cô. Nó chỉ muốn gieo quỷ chủng vào bụng cô, chờ quả chín thì ăn tươi nuốt sống toàn bộ già trẻ lớn bé cả nhà cô."

Câu nói này không biết đã đâm trúng dây thần kinh nào của Thẩm Mật, khiến cô ta đột nhiên kích động. Hai cổ tay giãy giụa như muốn thoát khỏi chiếc còng, người rướn lên phía trước, như muốn thoát khỏi ghế sám hối. Dù Cố Ỷ ngồi khá gần, nhưng ghế sám hối mà dễ thoát ra như vậy thì đã không gọi là ghế sám hối rồi. Cô vẫn bình tĩnh ngồi yên, không hề nhúc nhích.

Giọng Thẩm Mật run rẩy:"Cô nói bậy! Anh ấy yêu tôi! Anh ấy yêu tôi rất nhiều!"

Cố Ỷ hiểu ra, hóa ra câu nói đó mới là thứ đâm trúng tim Thẩm Mật. Nhưng thực tế đúng là như vậy: tên quỷ tra nam kia không hề yêu Thẩm Mật, nó chỉ coi cô ta là thức ăn, hơn nữa là món ăn đã sẵn sàng để dọn lên bàn.

Cố Ỷ nhìn Thẩm Mật bằng ánh mắt điềm tĩnh, vẻ mặt như đang nói một câu: "Cô thật sự tin vào điều đó sao?"

Thẩm Mật cúi gục đầu suy sụp, nước mắt lăn dài, rơi xuống mặt bàn nhỏ của ghế sám hối. Giọng cô ta càng run rẩy hơn, mang theo tiếng khóc rõ rệt: "Nhưng... nhưng nếu anh ấy không yêu tôi, thì sẽ chẳng còn ai yêu tôi nữa..."

Cố Ỷ ngẩn ra, thật sự muốn nói rằng cha mẹ Thẩm Mật vẫn yêu cô mà, nhưng đến lúc định nói ra thì lời lại mắc nơi đầu lưỡi, không thể thốt thành lời.

Thẩm Mật cũng hiểu, cha mẹ cô yêu cô, nhưng thứ tình yêu đó quá ít, lại còn có điều kiện. Nếu Thẩm Mật không thể mang lại "thể diện" cho gia đình, cha mẹ sẽ thất vọng về cô. So với cô, em trai mới là đứa con mà cha mẹ yêu thương nhất. Cha mẹ yêu em trai cô, không vì lý do nào cả, chỉ đơn giản vì nó là con trai.

Cố Ỷ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nên cô không thể cảm nhận được cái cảm giác bị coi nhẹ chỉ vì là con gái. Nhưng những trường hợp như thế quá nhiều trên mạng, ít nhiều cô cũng có thể hình dung được.

Thẩm Mật thiếu tình yêu, thiếu vô cùng, vì thế mới liên tục bị những chiêu trò của quỷ tra nam đánh lừa. Điều cô cần, chỉ là một chút tình cảm đến từ người khác.

"Sau này, cô nhất định sẽ gặp được một người thật lòng yêu cô. Cô rất xuất sắc, tôi đã xem hồ sơ của cô từ mẹ cô rồi. Bỏ qua mọi chuyện khác, thì cô đúng là một người rất xuất sắc. Con quỷ đó không xứng đáng để cô yêu. Tương lai nhất định sẽ có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, mang đến cho cô một tình yêu trọn vẹn, toàn tâm toàn ý."

Cố Ỷ ngập ngừng thật lâu mới nói ra những lời này. Thẩm Mật vẫn còn tương lai, không đáng để cô ta lãng phí nó vào một con quỷ.

Thật ra Thẩm Mật hiểu điều đó. Những lời của Cố Ỷ khiến đầu cô ta khẽ động đậy, nhưng cuối cùng vẫn không ngẩng lên, chỉ nhẹ giọng hỏi ba chữ: "Thế còn cô?"

Cố Ỷ sững lại: "Gì cơ?"

Thẩm Mật ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô ta chứa đựng quá nhiều cảm xúc đan xen khiến Cố Ỷ không thể đoán nổi cô ta muốn gì. Chỉ nghe thấy cô ta run giọng nói:"Chẳng phải cô cũng yêu một con quỷ sao? Con quỷ hôm đó đi cùng cô, bây giờ cũng đang ở trong căn phòng này phải không? Mối quan hệ người – quỷ giữa hai người, chẳng phải cũng giống tôi sao? Cô nói sau này tôi sẽ gặp được người yêu tôi thật lòng, nhưng chính cô cũng sẽ mà. Cô xinh đẹp như vậy, bất kể là nam hay nữ, đều rất dễ si mê cô. Cô chắc chắn cũng sẽ gặp được người thật lòng thích cô, không ngại bất cứ điều gì, muốn ở bên cô đến cùng. Đến lúc đó, cô sẽ từ bỏ con quỷ bên cạnh cô sao?"

"......" Người rơi vào im lặng và dao động giờ đã đổi thành Cố Ỷ.

"Bọn tôi... không phải kiểu quan hệ như cô nghĩ." Rất lâu sau, Cố Ỷ mới chậm rãi nói ra một câu như thế.

Thẩm Mật chỉ mỉm cười, nụ cười mang theo đầy châm biếm: "Vậy câu đó, chính cô có tin không?"

Cô trả lại Cố Ỷ ánh nhìn và câu hỏi y hệt mà trước đó Cố Ỷ từng dành cho mình.

"Tôi biết, có thể bây giờ cô vẫn đang ở trạng thái mơ hồ, cô có một chút cảm tình với cô ấy, nhưng chưa đến mức quá sâu đậm. Đó là một loại thiện cảm mơ hồ. Nhưng hạt giống đã gieo thì sớm muộn cũng sẽ nở hoa kết trái. Một khi đã sa vào, sẽ chẳng thể thoát ra được. Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ nhận ra mình thật sự đã yêu cô ấy."

"Hơn nữa, tôi biết, cô ấy cũng không phải không có ý gì với cô. Hôm đó, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Vì trong mắt cô ấy, tôi ăn mặc không chỉnh tề trước mặt cô là tội đáng chết."

Thẩm Mật là người rất nhạy cảm và tinh tế. Cô nhìn ra được sự thù địch rõ ràng trong ánh mắt của Khương Tố Ngôn, và cô cũng hiểu vì sao lại như vậy.

Trong mắt cô, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn là một đôi, bởi vì họ biểu hiện quá rõ ràng.

Cô biết có một câu nói: Người khôn không rơi vào bể tình, kẻ dại lặp lại vết xe đổ. Nhưng một khi đã dính đến chữ "tình", không ai trong số họ có sự lựa chọn nào khác.

Thẩm Mật nhìn ra được, Cố Ỷ là người giống như cô.

Một người vô cùng thiếu thốn tình yêu.

Vì cô đơn quá lâu nên chỉ cần một tia ấm áp, dù tia ấm đó không đến từ con người, cũng sẽ khiến lòng người rung động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện