Miệng của Cố Ỷ không chịu thua thiệt, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ gắng gượng. Là một đại mỹ nhân, dù rơi vào cảnh nguy hiểm cô vẫn cố tỏ ra kiên cường, dáng vẻ vừa run rẩy vừa cố ép mình không sợ hãi như vậy, quả thật xinh đẹp động lòng người. Biết đâu chính bộ dạng này lại có thể lừa được con quỷ tra nam kia.
Trong đầu Cố Ỷ lại đang tính toán rất nhanh: lời con quỷ này nói thì nhiều, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, đến giờ còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, đủ thấy thực lực cũng chẳng ra sao.
Nhưng mà nó có thể huênh hoang đến mức này, dưới tay lại đúng là có mấy con tiểu quỷ, biết đâu thật sự có chút bản lĩnh, cũng có thể biết được vài thứ gì đó.
"Có một câu hỏi tôi muốn hỏi từ lâu rồi: tại sao các người đều muốn ăn tôi?"
Tên quỷ tra nam cười khẩy một tiếng: "Nể tình em đẹp thế này, tôi cũng không tiếc mà nói cho em biết. Sau này em có chết đi cũng là một con quỷ hiểu chuyện."
Nó dùng ánh mắt trâng tráo đánh giá Cố Ỷ từ trên xuống dưới, rồi mới mở miệng đáp: "Em là người ngũ âm, mệnh cách này âm đến tột cùng. Đối với đám ma quỷ bọn tôi mà nói, chẳng phải là đại bổ sao? Chỉ cần ngửi thấy mùi của em thôi cũng khiến tim tôi run rẩy."
Cố Ỷ thật sự không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này. Nếu là trước kia, cô còn sẽ hỏi người ngũ âm là gì, nhưng đến giờ thì chẳng còn tâm trạng để hỏi nữa.
Câu nói từng thấy trong sách cổ "người ngũ âm xuất thế, nhân gian tất loạn" giờ cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô. Và rồi cả câu tiếp theo Trần Tư Nam từng nói, người ngũ âm sẽ bị cả giới bắt quỷ nhắm đến. Mà cuối cùng là "người ngũ âm nếu chết đi, nhất định sẽ hóa thành đại quỷ."
Chân cô loạng choạng, lùi lại một bước mới đứng vững.
Cha mẹ cô là tu sĩ rất lợi hại, có thể giúp cô không chết yểu mà sống được đến giờ cũng là điều có thể lý giải. Giờ lại vì cô mà chạy loạn khắp nơi rồi mất tích.
Cố Ỷ không biết cha mẹ đã và đang làm gì. Cô vậy mà vẫn sống tới tuổi trưởng thành, không chết yểu, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ốm đau nặng nề gì, ngoài việc xinh đẹp hơn người thì chỉ là một cô gái rất bình thường.
Vậy thứ khiến cha mẹ cô bặt vô âm tín, phải tính toán vì cô... rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là... do nữ quỷ bên cạnh cô, Khương Tố Ngôn sao? Cha mẹ cô rõ ràng là người trong cuộc, đến cả vị trí sách cổ trong tiệm vàng mã cũng biết, không thể nào không rõ chuyện hôn ước giữa cô và Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn từng nói, nàng ấy cũng bị ép buộc, hôn ước đó là tổ tiên nhà họ Cố định ra. Vậy thì thứ khiến cha mẹ cô gặp chuyện, có khả năng rất lớn chính là hôn ước đó.
Nói cách khác, căn nguyên của mọi chuyện... chính là cô và Khương Tố Ngôn.
Con người trong tiềm thức thường có xu hướng đổ lỗi cho người khác để né tránh trách nhiệm. Giờ đây Cố Ỷ cũng có cảm giác đó, cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Khương Tố Ngôn.
Nếu không có Khương Tố Ngôn... thì đã không có hôn ước, cha mẹ cô cũng sẽ không mất tích, thậm chí không đến nỗi phải bỏ mạng!
Đầu óc Cố Ỷ rối tung cả lên, lúc nghĩ cái này lúc nghĩ cái kia. Mà đúng lúc này, tên quỷ tra nam nếu biết điều thì nên im lặng đừng gây thêm chú ý, nhưng nó lại cố tình nhảy ra lôi thù hận về phía mình.
"Cố Ỷ, em nghĩ thêm cũng vô ích, ngoan ngoãn theo tôi đi. Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, cho em sống những ngày như thần tiên."
Nó còn chưa nói hết thì đã thấy Cố Ỷ ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy u ám, cảm xúc trong ánh mắt cuộn trào khiến tên quỷ tra nam cũng phải lùi lại một bước. Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Ỷ cũng chỉ là con người, dù có lợi hại cũng có giới hạn. Nó lại cười khẩy, vênh váo nói: "Tôi nghe nói bên cạnh em còn có một con quỷ, xem ra nó cũng có vẻ thông minh, chắc là ký khế ước với em rồi chứ gì? Cũng không tệ, ký khế ước với người ngũ âm, âm khí không ngừng truyền đến, ma quỷ hưởng thụ vô cùng. Nhưng rõ ràng em đã bị phong ấn, hồn lực còn chẳng thoát ra được bao nhiêu."
"Nếu không bị phong ấn, mà em còn sống được đến giờ thì tôi tuyệt đối không phải đối thủ của em; nhưng nếu không có phong ấn, em cũng không thể sống đến giờ. Đáng tiếc thật. Bảo con quỷ kia ra đây đi, cho tôi làm bữa khai vị lót dạ."
Cố Ỷ nhìn chằm chằm nó, đột nhiên nở một nụ cười tươi rói: "Là tự anh nói đấy nhé."
Tên quỷ tra nam không mấy để tâm: "Đúng, là tôi nói đấy."
Cố Ỷ khẽ gọi ba chữ: "Khương Tố Ngôn."
Trước giờ cô toàn gọi Khương Tố Ngôn là "vợ", cố ý tỏ ra vô tâm vô phế. Nhưng vào lúc đầu óc rối như tương này, cô lại gọi tên đối phương.
Khương Tố Ngôn cũng không quá để ý, nhẹ nhàng chui ra từ cái bóng sau lưng Cố Ỷ.
Cặp nến long phượng đỏ rực rỡ khiến cả căn phòng sáng rực, nhưng sau khi Cố Ỷ gọi tên Khương Tố Ngôn, ánh sáng liền trở nên ảm đạm. Chỉ chốc lát sau, một làn gió thổi qua, khiến ngọn lửa trên nến cũng chập chờn lay động.
Tên quỷ tra nam ban đầu còn lẩm bẩm một câu: "Giả thần giả quỷ." Nhưng ngay giây tiếp theo đã câm bặt, không dám nói thêm lời nào. Sắc đỏ trên người Khương Tố Ngôn hoàn toàn lấn át sắc đỏ trong căn phòng, quỷ khí trên người nàng bao trùm toàn bộ không gian.
Nàng lơ lửng sau lưng Cố Ỷ, từ trên cao nhìn xuống tên quỷ tra nam.
"Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng muốn phu quân của ta sinh con cho ngươi sao?"
Tên quỷ tra nam vừa thấy Khương Tố Ngôn thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Nó thật sự không ngờ, người xuất hiện lại là Khương Tố Ngôn: "Ngài... ngài sao lại ở đây?"
Khương Tố Ngôn nghiêng đầu, chăm chú đánh giá tên quỷ tra nam một lượt, phát hiện đúng là quỷ quen: "Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi? Ngược lại ngươi giỏi thật, thế mà cũng bò được từ Âm phủ lên đây."
Gọi là quỷ quen cũng chỉ vì có chút quen mặt, Khương Tố Ngôn chỉ biết nó là một con quỷ trốn lên từ Âm phủ chứ thực ra không thân thiết gì. Hai người chênh lệch đẳng cấp quá xa, có thể được Khương Tố Ngôn nhận mặt thì chứng tỏ nó cũng coi như lăn lộn không tệ trong đám quỷ dưới âm phủ rồi.
Có rất ít cách để trốn từ Âm phủ lên nhân gian, nếu không thì Khương Tố Ngôn cũng chẳng phải ở lại Âm phủ suốt ngàn năm như vậy. Với lại phần lớn đây là do nàng tự nguyện, vì dù sao với bản lĩnh của nàng, việc trốn ra cũng không phải việc khó. Tên quỷ tra nam này với chút tu vi cỏn con mà có thể chui ra được, khiến Khương Tố Ngôn phải nhìn nó bằng con mắt khác.
Tất nhiên, nhìn bằng con mắt khác thì cũng chỉ nhìn thôi, cuối cùng nó vẫn phải chui vào bụng nàng làm món tráng miệng. Chỉ riêng mấy câu nó vừa nói, Khương Tố Ngôn đã không định tha cho nó rồi.
Nàng ở trong bóng Cố Ỷ nghe mà tức đến ngứa răng, sớm đã muốn xông ra, nếu không phải vì Cố Ỷ vẫn không gọi nàng, nàng đã ăn tươi nuốt sống nó từ lâu. Khương Tố Ngôn hiểu rõ, Cố Ỷ muốn khai thác tên quỷ tra nam này, nên nàng cũng chiều theo Cố Ỷ.
Giờ phút này, Cố Ỷ đã gọi nàng ra rồi, nợ mới nợ cũ tính gộp một thể.
Tên quỷ tra nam còn chưa hiểu ý Khương Tố Ngôn, run run rẩy rẩy cầu xin: "Là... là khi ngài rời khỏi Âm phủ, chỗ đó xuất hiện một khe hở, tôi mới len theo mà chui ra được. Cũng... cũng coi như nhờ phúc của ngài..."
Khương Tố Ngôn lơ lửng nhìn xuống nó, ánh mắt không chút cảm xúc:"Xem ra là lỗi của ta rồi. Vậy thì cùng tính sổ đi. Những ngày gần đây ngươi ngày nào cũng dùng điện thoại quấy rối phu quân của ta, buổi tối còn bày vẽ giấc mộng cho nàng, muốn nàng làm vợ ngươi. Hôm nay lại còn dám nói muốn nàng mang thai con của ngươi. Tất cả những chuyện đó, ngươi đoán xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?"
Tên quỷ tra nam sợ đến nỗi câm như hến: "Là... là tôi không có mắt, lại dám đắc tội với ngài... Tôi còn có mười tám người phụ nữ, trong bụng đều mang quỷ chủng. Chờ đến khi chín muồi, tất cả sẽ là những món đại bổ hiếm có. Nếu ngài không chê thì..."
Nó nói năng vô cùng xu nịnh, khiến người ta vừa thấy buồn nôn vừa thấy ghê tởm. Dưới áp lực của Khương Tố Ngôn, nó co rúm cả người lại vì sợ, đầu không dám ngẩng lên, chỉ dám nhìn xuống mặt đất, trong lòng thì âm thầm tính toán, khóe miệng vẫn thấp thoáng vẻ xảo trá.
Kết hợp với dáng vẻ nịnh nọt đó, suýt chút nữa khiến bữa tối hôm qua của Cố Ỷ trào ngược cả ra ngoài.
Đặc biệt là mấy lời nó vừa nói, càng khiến cô không vui.
Người không phải là món hàng, thế mà trong miệng nó, lại chẳng khác nào đồ ăn.
"Chuyện này, cũng tính sổ với nó luôn đi." Cố Ỷ lạnh lùng thêm một khoản nợ nữa.
Tên quỷ tra nam sợ Khương Tố Ngôn, nhưng lại không sợ Cố Ỷ, nghe cô lên tiếng thì đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm đâm thẳng về phía cô.
Trong lòng nó oán giận Cố Ỷ, nếu không vì Cố Ỷ, sao nó lại rơi vào tay Khương Tố Ngôn? Nếu không vì Cố Ỷ, giờ này nó vẫn đang lặng lẽ phát triển lực lượng, tranh thủ trở thành đại quỷ lợi hại. Cứ cố thủ phát triển thêm một thời gian, biết đâu đến cả Khương Tố Ngôn cũng chẳng cần phải sợ!
Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, vì giờ có Khương Tố Ngôn ở ngay đây, nó căn bản không có cơ hội để lẩn nữa.
"Sao? Nhìn dáng vẻ này, còn không cam lòng à?"
Giọng Cố Ỷ không to, nhẹ nhàng nhưng đầy rẫy châm chọc và cay nghiệt, khiến tên quỷ tra nam không kìm nổi nữa. Bao nhiêu ấm ức dồn nén mấy ngày qua cộng với áp lực trước mắt khiến nó bật ra luôn: "Nếu không phải tôi sơ sẩy thì sao mắc bẫy của cô? Cũng coi như cô giỏi thật. Nhưng cô cứ đắc ý đi, rồi xem đắc ý được bao lâu! Cô tưởng cô ta là bùa hộ mệnh của cô sao? Cô ta là bùa đòi mệnh của cô đó!"
Tên quỷ tra nam có lẽ cũng nhận ra, cho dù có dâng luôn mười tám người phụ nữ kia ra cũng không cứu nổi mình, nên dứt khoát bất chấp tất cả, bắt đầu giở trò ly gián.
Vậy Cố Ỷ có bị ly gián không?
Cô sẽ bị.
Bởi vì Cố Ỷ không biết gì cả. Cái hôn ước này, cái gọi là "người ngũ âm" này, đối với cô đều là những chuyện không thể hiểu được. Hôn ước với Khương Tố Ngôn có thể bảo vệ cô, nhưng đã không chỉ một người, không chỉ một con quỷ từng nói với cô rằng: cuối cùng, nàng ấy sẽ mang cô đi.
Ngay cả Khương Tố Ngôn cũng từng nói, đến khi cô tự nguyện, nàng sẽ đưa cô xuống âm phủ.
Cố Ỷ trầm mặc một lúc. Trong lúc cô im lặng, tên quỷ tra nam cũng dần bình tĩnh lại, nhận ra vừa rồi mình lỡ miệng nói mấy lời ngu xuẩn, đến mức chỉ muốn tự tát vào mặt mình mấy phát: nói linh tinh cái gì chứ, chuyện lớn thế nói ra làm gì! Không phải là tự đẩy mình vào chỗ chết à!
Giờ nó thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Khương Tố Ngôn, cũng đoán ra được sắc mặt nàng lúc này chắc chắn đáng sợ lắm.
"Ý mày nói những lời này là sao?"
Cố Ỷ hỏi, tên quỷ tra nam trong khoảnh khắc đó rất muốn ngẩng đầu lên nhìn xem sắc mặt Khương Tố Ngôn thế nào, ít nhất cũng muốn biết nàng có đang tức giận hay không. Nhưng giây tiếp theo, một sợi dây đỏ đã siết chặt lấy cổ nó, kéo đầu nó xuống khiến nó không thể ngẩng lên nhìn sắc mặt Khương Tố Ngôn được nữa.
Thực ra, sợi dây đỏ này nó có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng với việc Khương Tố Ngôn đang ở ngay sau lưng Cố Ỷ, nó đâu còn gan mà vùng vẫy?
Tên quỷ tra nam bị kéo cúi gằm đầu, chỉ có thể cúi rạp người, nghe thấy giọng Cố Ỷ. Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như thể cô sắp xé xác nó ra từng mảnh: "Đừng nhìn chị ấy, nói rõ ràng cho tao biết. Vừa rồi mày nói những gì? Phong ấn cái gì? Mệnh cách Ngũ Âm gì? Khế ước gì? Bùa đòi mệnh gì? Từng cái, từng cái một, giải thích cho rõ."
"Nếu mày nói rõ ràng, tao có thể cho mày chết nhanh. Nhưng nếu mày không nói rõ..."
Cố Ỷ khẽ cười lạnh, "Tao sẽ khiến mày rất khó qua."
Nghe thì không nặng nề gì, nhưng với tên quỷ tra nam, từng lời như dao cắt.
Lời tác giả:
Cố Ỷ chỉ là nhất thời suy nghĩ lệch hướng thôi mà ~
Trong đầu Cố Ỷ lại đang tính toán rất nhanh: lời con quỷ này nói thì nhiều, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, đến giờ còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Khương Tố Ngôn, đủ thấy thực lực cũng chẳng ra sao.
Nhưng mà nó có thể huênh hoang đến mức này, dưới tay lại đúng là có mấy con tiểu quỷ, biết đâu thật sự có chút bản lĩnh, cũng có thể biết được vài thứ gì đó.
"Có một câu hỏi tôi muốn hỏi từ lâu rồi: tại sao các người đều muốn ăn tôi?"
Tên quỷ tra nam cười khẩy một tiếng: "Nể tình em đẹp thế này, tôi cũng không tiếc mà nói cho em biết. Sau này em có chết đi cũng là một con quỷ hiểu chuyện."
Nó dùng ánh mắt trâng tráo đánh giá Cố Ỷ từ trên xuống dưới, rồi mới mở miệng đáp: "Em là người ngũ âm, mệnh cách này âm đến tột cùng. Đối với đám ma quỷ bọn tôi mà nói, chẳng phải là đại bổ sao? Chỉ cần ngửi thấy mùi của em thôi cũng khiến tim tôi run rẩy."
Cố Ỷ thật sự không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này. Nếu là trước kia, cô còn sẽ hỏi người ngũ âm là gì, nhưng đến giờ thì chẳng còn tâm trạng để hỏi nữa.
Câu nói từng thấy trong sách cổ "người ngũ âm xuất thế, nhân gian tất loạn" giờ cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô. Và rồi cả câu tiếp theo Trần Tư Nam từng nói, người ngũ âm sẽ bị cả giới bắt quỷ nhắm đến. Mà cuối cùng là "người ngũ âm nếu chết đi, nhất định sẽ hóa thành đại quỷ."
Chân cô loạng choạng, lùi lại một bước mới đứng vững.
Cha mẹ cô là tu sĩ rất lợi hại, có thể giúp cô không chết yểu mà sống được đến giờ cũng là điều có thể lý giải. Giờ lại vì cô mà chạy loạn khắp nơi rồi mất tích.
Cố Ỷ không biết cha mẹ đã và đang làm gì. Cô vậy mà vẫn sống tới tuổi trưởng thành, không chết yểu, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng ốm đau nặng nề gì, ngoài việc xinh đẹp hơn người thì chỉ là một cô gái rất bình thường.
Vậy thứ khiến cha mẹ cô bặt vô âm tín, phải tính toán vì cô... rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là... do nữ quỷ bên cạnh cô, Khương Tố Ngôn sao? Cha mẹ cô rõ ràng là người trong cuộc, đến cả vị trí sách cổ trong tiệm vàng mã cũng biết, không thể nào không rõ chuyện hôn ước giữa cô và Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn từng nói, nàng ấy cũng bị ép buộc, hôn ước đó là tổ tiên nhà họ Cố định ra. Vậy thì thứ khiến cha mẹ cô gặp chuyện, có khả năng rất lớn chính là hôn ước đó.
Nói cách khác, căn nguyên của mọi chuyện... chính là cô và Khương Tố Ngôn.
Con người trong tiềm thức thường có xu hướng đổ lỗi cho người khác để né tránh trách nhiệm. Giờ đây Cố Ỷ cũng có cảm giác đó, cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Khương Tố Ngôn.
Nếu không có Khương Tố Ngôn... thì đã không có hôn ước, cha mẹ cô cũng sẽ không mất tích, thậm chí không đến nỗi phải bỏ mạng!
Đầu óc Cố Ỷ rối tung cả lên, lúc nghĩ cái này lúc nghĩ cái kia. Mà đúng lúc này, tên quỷ tra nam nếu biết điều thì nên im lặng đừng gây thêm chú ý, nhưng nó lại cố tình nhảy ra lôi thù hận về phía mình.
"Cố Ỷ, em nghĩ thêm cũng vô ích, ngoan ngoãn theo tôi đi. Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, cho em sống những ngày như thần tiên."
Nó còn chưa nói hết thì đã thấy Cố Ỷ ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy u ám, cảm xúc trong ánh mắt cuộn trào khiến tên quỷ tra nam cũng phải lùi lại một bước. Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Ỷ cũng chỉ là con người, dù có lợi hại cũng có giới hạn. Nó lại cười khẩy, vênh váo nói: "Tôi nghe nói bên cạnh em còn có một con quỷ, xem ra nó cũng có vẻ thông minh, chắc là ký khế ước với em rồi chứ gì? Cũng không tệ, ký khế ước với người ngũ âm, âm khí không ngừng truyền đến, ma quỷ hưởng thụ vô cùng. Nhưng rõ ràng em đã bị phong ấn, hồn lực còn chẳng thoát ra được bao nhiêu."
"Nếu không bị phong ấn, mà em còn sống được đến giờ thì tôi tuyệt đối không phải đối thủ của em; nhưng nếu không có phong ấn, em cũng không thể sống đến giờ. Đáng tiếc thật. Bảo con quỷ kia ra đây đi, cho tôi làm bữa khai vị lót dạ."
Cố Ỷ nhìn chằm chằm nó, đột nhiên nở một nụ cười tươi rói: "Là tự anh nói đấy nhé."
Tên quỷ tra nam không mấy để tâm: "Đúng, là tôi nói đấy."
Cố Ỷ khẽ gọi ba chữ: "Khương Tố Ngôn."
Trước giờ cô toàn gọi Khương Tố Ngôn là "vợ", cố ý tỏ ra vô tâm vô phế. Nhưng vào lúc đầu óc rối như tương này, cô lại gọi tên đối phương.
Khương Tố Ngôn cũng không quá để ý, nhẹ nhàng chui ra từ cái bóng sau lưng Cố Ỷ.
Cặp nến long phượng đỏ rực rỡ khiến cả căn phòng sáng rực, nhưng sau khi Cố Ỷ gọi tên Khương Tố Ngôn, ánh sáng liền trở nên ảm đạm. Chỉ chốc lát sau, một làn gió thổi qua, khiến ngọn lửa trên nến cũng chập chờn lay động.
Tên quỷ tra nam ban đầu còn lẩm bẩm một câu: "Giả thần giả quỷ." Nhưng ngay giây tiếp theo đã câm bặt, không dám nói thêm lời nào. Sắc đỏ trên người Khương Tố Ngôn hoàn toàn lấn át sắc đỏ trong căn phòng, quỷ khí trên người nàng bao trùm toàn bộ không gian.
Nàng lơ lửng sau lưng Cố Ỷ, từ trên cao nhìn xuống tên quỷ tra nam.
"Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng muốn phu quân của ta sinh con cho ngươi sao?"
Tên quỷ tra nam vừa thấy Khương Tố Ngôn thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Nó thật sự không ngờ, người xuất hiện lại là Khương Tố Ngôn: "Ngài... ngài sao lại ở đây?"
Khương Tố Ngôn nghiêng đầu, chăm chú đánh giá tên quỷ tra nam một lượt, phát hiện đúng là quỷ quen: "Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi? Ngược lại ngươi giỏi thật, thế mà cũng bò được từ Âm phủ lên đây."
Gọi là quỷ quen cũng chỉ vì có chút quen mặt, Khương Tố Ngôn chỉ biết nó là một con quỷ trốn lên từ Âm phủ chứ thực ra không thân thiết gì. Hai người chênh lệch đẳng cấp quá xa, có thể được Khương Tố Ngôn nhận mặt thì chứng tỏ nó cũng coi như lăn lộn không tệ trong đám quỷ dưới âm phủ rồi.
Có rất ít cách để trốn từ Âm phủ lên nhân gian, nếu không thì Khương Tố Ngôn cũng chẳng phải ở lại Âm phủ suốt ngàn năm như vậy. Với lại phần lớn đây là do nàng tự nguyện, vì dù sao với bản lĩnh của nàng, việc trốn ra cũng không phải việc khó. Tên quỷ tra nam này với chút tu vi cỏn con mà có thể chui ra được, khiến Khương Tố Ngôn phải nhìn nó bằng con mắt khác.
Tất nhiên, nhìn bằng con mắt khác thì cũng chỉ nhìn thôi, cuối cùng nó vẫn phải chui vào bụng nàng làm món tráng miệng. Chỉ riêng mấy câu nó vừa nói, Khương Tố Ngôn đã không định tha cho nó rồi.
Nàng ở trong bóng Cố Ỷ nghe mà tức đến ngứa răng, sớm đã muốn xông ra, nếu không phải vì Cố Ỷ vẫn không gọi nàng, nàng đã ăn tươi nuốt sống nó từ lâu. Khương Tố Ngôn hiểu rõ, Cố Ỷ muốn khai thác tên quỷ tra nam này, nên nàng cũng chiều theo Cố Ỷ.
Giờ phút này, Cố Ỷ đã gọi nàng ra rồi, nợ mới nợ cũ tính gộp một thể.
Tên quỷ tra nam còn chưa hiểu ý Khương Tố Ngôn, run run rẩy rẩy cầu xin: "Là... là khi ngài rời khỏi Âm phủ, chỗ đó xuất hiện một khe hở, tôi mới len theo mà chui ra được. Cũng... cũng coi như nhờ phúc của ngài..."
Khương Tố Ngôn lơ lửng nhìn xuống nó, ánh mắt không chút cảm xúc:"Xem ra là lỗi của ta rồi. Vậy thì cùng tính sổ đi. Những ngày gần đây ngươi ngày nào cũng dùng điện thoại quấy rối phu quân của ta, buổi tối còn bày vẽ giấc mộng cho nàng, muốn nàng làm vợ ngươi. Hôm nay lại còn dám nói muốn nàng mang thai con của ngươi. Tất cả những chuyện đó, ngươi đoán xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?"
Tên quỷ tra nam sợ đến nỗi câm như hến: "Là... là tôi không có mắt, lại dám đắc tội với ngài... Tôi còn có mười tám người phụ nữ, trong bụng đều mang quỷ chủng. Chờ đến khi chín muồi, tất cả sẽ là những món đại bổ hiếm có. Nếu ngài không chê thì..."
Nó nói năng vô cùng xu nịnh, khiến người ta vừa thấy buồn nôn vừa thấy ghê tởm. Dưới áp lực của Khương Tố Ngôn, nó co rúm cả người lại vì sợ, đầu không dám ngẩng lên, chỉ dám nhìn xuống mặt đất, trong lòng thì âm thầm tính toán, khóe miệng vẫn thấp thoáng vẻ xảo trá.
Kết hợp với dáng vẻ nịnh nọt đó, suýt chút nữa khiến bữa tối hôm qua của Cố Ỷ trào ngược cả ra ngoài.
Đặc biệt là mấy lời nó vừa nói, càng khiến cô không vui.
Người không phải là món hàng, thế mà trong miệng nó, lại chẳng khác nào đồ ăn.
"Chuyện này, cũng tính sổ với nó luôn đi." Cố Ỷ lạnh lùng thêm một khoản nợ nữa.
Tên quỷ tra nam sợ Khương Tố Ngôn, nhưng lại không sợ Cố Ỷ, nghe cô lên tiếng thì đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm đâm thẳng về phía cô.
Trong lòng nó oán giận Cố Ỷ, nếu không vì Cố Ỷ, sao nó lại rơi vào tay Khương Tố Ngôn? Nếu không vì Cố Ỷ, giờ này nó vẫn đang lặng lẽ phát triển lực lượng, tranh thủ trở thành đại quỷ lợi hại. Cứ cố thủ phát triển thêm một thời gian, biết đâu đến cả Khương Tố Ngôn cũng chẳng cần phải sợ!
Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, vì giờ có Khương Tố Ngôn ở ngay đây, nó căn bản không có cơ hội để lẩn nữa.
"Sao? Nhìn dáng vẻ này, còn không cam lòng à?"
Giọng Cố Ỷ không to, nhẹ nhàng nhưng đầy rẫy châm chọc và cay nghiệt, khiến tên quỷ tra nam không kìm nổi nữa. Bao nhiêu ấm ức dồn nén mấy ngày qua cộng với áp lực trước mắt khiến nó bật ra luôn: "Nếu không phải tôi sơ sẩy thì sao mắc bẫy của cô? Cũng coi như cô giỏi thật. Nhưng cô cứ đắc ý đi, rồi xem đắc ý được bao lâu! Cô tưởng cô ta là bùa hộ mệnh của cô sao? Cô ta là bùa đòi mệnh của cô đó!"
Tên quỷ tra nam có lẽ cũng nhận ra, cho dù có dâng luôn mười tám người phụ nữ kia ra cũng không cứu nổi mình, nên dứt khoát bất chấp tất cả, bắt đầu giở trò ly gián.
Vậy Cố Ỷ có bị ly gián không?
Cô sẽ bị.
Bởi vì Cố Ỷ không biết gì cả. Cái hôn ước này, cái gọi là "người ngũ âm" này, đối với cô đều là những chuyện không thể hiểu được. Hôn ước với Khương Tố Ngôn có thể bảo vệ cô, nhưng đã không chỉ một người, không chỉ một con quỷ từng nói với cô rằng: cuối cùng, nàng ấy sẽ mang cô đi.
Ngay cả Khương Tố Ngôn cũng từng nói, đến khi cô tự nguyện, nàng sẽ đưa cô xuống âm phủ.
Cố Ỷ trầm mặc một lúc. Trong lúc cô im lặng, tên quỷ tra nam cũng dần bình tĩnh lại, nhận ra vừa rồi mình lỡ miệng nói mấy lời ngu xuẩn, đến mức chỉ muốn tự tát vào mặt mình mấy phát: nói linh tinh cái gì chứ, chuyện lớn thế nói ra làm gì! Không phải là tự đẩy mình vào chỗ chết à!
Giờ nó thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Khương Tố Ngôn, cũng đoán ra được sắc mặt nàng lúc này chắc chắn đáng sợ lắm.
"Ý mày nói những lời này là sao?"
Cố Ỷ hỏi, tên quỷ tra nam trong khoảnh khắc đó rất muốn ngẩng đầu lên nhìn xem sắc mặt Khương Tố Ngôn thế nào, ít nhất cũng muốn biết nàng có đang tức giận hay không. Nhưng giây tiếp theo, một sợi dây đỏ đã siết chặt lấy cổ nó, kéo đầu nó xuống khiến nó không thể ngẩng lên nhìn sắc mặt Khương Tố Ngôn được nữa.
Thực ra, sợi dây đỏ này nó có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng với việc Khương Tố Ngôn đang ở ngay sau lưng Cố Ỷ, nó đâu còn gan mà vùng vẫy?
Tên quỷ tra nam bị kéo cúi gằm đầu, chỉ có thể cúi rạp người, nghe thấy giọng Cố Ỷ. Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như thể cô sắp xé xác nó ra từng mảnh: "Đừng nhìn chị ấy, nói rõ ràng cho tao biết. Vừa rồi mày nói những gì? Phong ấn cái gì? Mệnh cách Ngũ Âm gì? Khế ước gì? Bùa đòi mệnh gì? Từng cái, từng cái một, giải thích cho rõ."
"Nếu mày nói rõ ràng, tao có thể cho mày chết nhanh. Nhưng nếu mày không nói rõ..."
Cố Ỷ khẽ cười lạnh, "Tao sẽ khiến mày rất khó qua."
Nghe thì không nặng nề gì, nhưng với tên quỷ tra nam, từng lời như dao cắt.
Lời tác giả:
Cố Ỷ chỉ là nhất thời suy nghĩ lệch hướng thôi mà ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương