Giấc mơ kéo dài rất lâu, chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn kêu cọt kẹt không dứt. Đến khi Cố Ỷ tỉnh dậy vào buổi sáng, vẫn còn đang dư vị hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong mơ tối qua. Cô nằm dang tay dang chân trên giường, Khương Tố Ngôn cuộn tròn trong vòng tay cô. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, xuyên qua rèm giường mỏng, rơi nhẹ xuống giường. Khương Tố Ngôn rõ ràng không thích ánh nắng, nàng rúc vào lòng Cố Ỷ, thu mình nhỏ xíu, không để bất kỳ tia nắng nào chiếu vào người.
Cố Ỷ chép chép miệng, không thể không thừa nhận rằng Khương Tố Ngôn lúc ở trên giường thật sự rất ngoan. Bị cô lăn qua lộn lại, làm tới làm lui, mà Khương Tố Ngôn chẳng hề nổi giận.
Cố Ỷ vừa mở mắt không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng mở mắt theo. Chỉ là Cố Ỷ phát hiện mặt nàng hơi đỏ. Còn chưa kịp nhìn kỹ, Khương Tố Ngôn đã chui tọt vào cái bóng của Cố Ỷ, gọi thế nào cũng không ra.
Giấc mơ đêm qua còn dài hơn cả đêm trước. Đêm trước, Cố Ỷ mới nửa đêm đã tỉnh dậy, còn càm ràm với Khương Tố Ngôn một lúc. Còn đêm qua thì ngủ một mạch tới sáng, nếu không phải bị nắng chiếu tới tận mông, Cố Ỷ còn muốn làm mộng đẹp thêm chút nữa.
Cô bò dậy khỏi giường đánh răng rửa mặt, sau khi lau mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, theo thói quen cầm điện thoại lên xem một cái, liền thấy tin nhắn do quỷ tra nam gửi đến. Giấc mơ hôm qua hình như đã khiến hắn bất an, có lẽ hắn cảm thấy Cố Ỷ là một kẻ kỳ quặc, dùng mộng cảnh không thể đối phó được với cô, nên định đổi chiến lược, chuyển sang dụ dỗ bằng cách tán gẫu ngoài đời thật.
Sự việc đến nước này, Cố Ỷ cũng không hiểu vì sao đối phương vẫn còn bám riết lấy mình không buông. Có lẽ là vì mình thật sự quá xinh đẹp, khiến hắn si mê đến mức hồn xiêu phách lạc; cũng có thể là do giấc mơ tối qua để lại ấn tượng quá sâu sắc, câu mắng hắn là "đồ xấu vãi" có khi đã khắc sâu vào lòng hắn mất rồi.
Dù sao thì... quỷ tra nam đó trông có vẻ cũng khá để tâm đến ngoại hình. Nếu không thì trong mơ đã chẳng hóa thân thành một tên lố bịch khoe mẽ, ăn mặc lòe loẹt như vậy.
Ngoài ra, còn một khả năng nữa.
Chính là hắn đã phát hiện ra cô thật sự là một "thập toàn đại bổ" tuyệt vời, khả năng này không nhỏ, chỉ là Cố Ỷ không biết tin tức đó bị rò rỉ từ đâu.
Tin nhắn mà quỷ tra nam gửi tới vô cùng buồn nôn, đại khái kiểu như: Tối qua anh mơ thấy em, chúng ta đúng là có duyên trời định bla bla...
Cố Ỷ thật sự rất muốn hỏi hắn: "Duyên gì? Duyên bị tôi đập cho một trận ấy hả?" Nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy có hơi bất lịch sự. Với lại, cô còn chưa biết hang ổ của hắn ở đâu, giờ vẫn phải giả vờ một chút.
Cô nghĩ nghĩ một lúc, rồi tra trên mạng xem "em gái bán trà" thường làm gì ở giai đoạn này. Sau khi đọc xong, cô nhận ra đây chính là lúc vạch bài. Nhưng mà bây giờ mà lộ bài luôn, liệu có quá sớm không? Thôi kệ, dù sao thì mấy em gái bán trà còn giỏi dụ mấy ông chú trung niên hơn cô nhiều. Nhìn quỷ tra nam này xem, có vẻ không biết mấy trò bán trà này là gì, rất có thể là một quỷ tra nam trung niên thực thụ.
Cố Ỷ quyết định tấn công ngay lúc này, gõ một đoạn tin nhắn gửi đi.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Không giấu gì anh, em cũng cảm thấy chúng ta rất có duyên. Em gái đây đúng lúc đang gặp chuyện khó xử, không biết nên nói với ai, không biết anh có thể giúp em được không?
Quỷ tra nam bên kia lập tức mắc câu, gật đầu đồng ý cái rụp.
Cố Ỷ vạch bài luôn, mở miệng ra là: "Ông nội em trồng trà, mấy hôm nay vừa đến mùa thu hoạch, nhưng nhà cung ứng ban đầu không chịu mua nữa. Bây giờ cả đống trà này không biết tính sao. Anh có thể giúp em một chút, mua một ít trà nhé? Trả trước ít tiền đặt cọc có được không?"
Chiêu này thực ra vô cùng sơ cấp, nhưng vì quỷ tra nam quá muốn câu được cô, nên không cần kỹ thuật cao siêu gì. Dòng chữ "đối phương đang nhập văn bản..." chỉ hiện chừng 2 giây, Cố Ỷ liền thấy tin nhắn mới hiện ra:"Em muốn bao nhiêu?"
Cố Ỷ cảm khái một câu: con quỷ này dễ lừa thật. Nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất, không để mình bị tóm vào đồn công an, cô vẫn gọi điện cho Trương Gia Hào.
"Alo?"
Vừa nghe thấy giọng Trương Gia Hào, Cố Ỷ liền đi thẳng vào vấn đề: "Cảnh sát Trương, tôi muốn hỏi một chuyện."
"Cố tiểu thư cứ nói."
"Nếu tôi lừa tiền của một con quỷ thì có bị tống vào đồn không?"
Trương Gia Hào im lặng mất một lúc lâu, sau đó mới trả lời: "Về lý thì sẽ không bị, vì sẽ không có ai đi báo án. Dù đối phương có đi báo, thì vì hắn không phải là nhân dân quần chúng, chúng tôi cũng sẽ không tiếp nhận." Trương Gia Hào thật sự bị câu hỏi của Cố Ỷ làm cho đầu óc hơi mơ hồ, nhưng nghĩ đến người đối diện là Cố Ỷ thì thôi, có vẻ cũng không lạ gì nữa.
"Nghe anh nói vậy tôi yên tâm rồi."
Cố Ỷ hỏi xong liền dập máy, ngay sau đó mở lại khung chat, há mồm đòi ngay một khoản lớn: "Đặt cọc mười vạn nhé."
Đối phương im bặt. Rất lâu sau vẫn không trả lời.
"Đối phương đang nhập văn bản..." hiện lên, rồi biến mất, lại hiện lên... cứ thế một hồi lâu, cuối cùng đối phương mới gửi một dòng: "Có hơi nhiều quá..."
Cố Ỷ nhân cơ hội tung chiêu tiếp, thậm chí còn đổi sang giọng điệu làm nũng. Dù sao thì bây giờ Khương Tố Ngôn đang trốn trong cái bóng, mắc cỡ không ló đầu ra, có muốn làm khó cô thì cũng phải để sau. Giờ mười vạn mới là chuyện quan trọng nhất! Mắt Cố Ỷ ánh lên vẻ tham vọng, lập tức gõ một dòng: "Nhưng mà anh ơi, em gái thực sự rất cần số tiền này..."
Có lẽ hai chữ "anh ơi" kích trúng điểm yếu của đối phương, hoặc hắn cũng hiểu rằng không cho mồi thì sao bẫy được sói, thế là nhượng bộ, gửi trước hai vạn, còn nói số còn lại sẽ nhanh chóng xoay xở, bảo cô tạm thời đừng lo lắng.
Thấy chưa, cái này mới gọi là người thân nè!
Cố Ỷ lập tức nhận ngay hai vạn kia, đồng thời bày tỏ sự cảm kích của mình:
【Kẻ đốt cháy trái tim】:Đại ca! Cảm ơn nhiều lắm luôn á!
Đây chính là gương mặt thật xấu xí của Cố Ỷ, lúc chưa có tiền thì gọi "anh ơi", có tiền rồi liền nâng cấp thành "đại ca"!
Quỷ tra nam bên kia lúc này đầu đầy dấu hỏi chấm, nhưng vẫn ngậm ngùi chấp nhận. Dù sao thì muốn bắt được con mồi thì phải chịu đầu tư, vả lại số tiền này hắn cũng đi moi từ các cô gái khác mà có, bỏ ra chút vốn không đáng là gì! Hơn nữa hắn là quỷ, ngày thường đâu có chi tiêu gì, ăn uống chỉ cần gặm mấy con tiểu quỷ sống qua ngày là được. Mà mấy thứ như nhang đèn, nến thơm này nọ, nếu không phải người sống cúng thì có quỷ cúng cũng vô dụng, tự mình đốt không có tác dụng gì cả.
Nếu không được người sống cúng bái, quỷ như hắn chỉ có thể ăn người hoặc ăn quỷ để duy trì hồn lực và lý trí.
Còn về cái gọi là nhân tính gì đó... đối với quỷ tra nam, mấy thứ đó chẳng đáng để bận tâm.
Cố Ỷ gửi lời cảm ơn xong là bặt vô âm tín. Quỷ tra nam cứ nhắn tin tới liên tục, còn cô thì bật luôn chế độ không làm phiền cho khung chat của hắn. Có tiền rồi, việc đầu tiên là đem trả nốt phần tiền còn lại của bộ váy 5000 tệ mới mua tặng cho Khương Tố Ngôn. Dù gì cũng là tiền, miễn dùng được thì chớ quan tâm đến nguồn gốc.
Để không tổn âm đức của bản thân, Cố Ỷ còn gọi điện hỏi Trần Tư Nam: "Tiền lừa được từ quỷ có cần quyên góp không?"
Trần Tư Nam hít vào một hơi lạnh: "Cần chứ." Rồi cậu còn không nhịn được mà nhắc nhở: "Chuyện vi phạm pháp luật, chúng ta không nên làm đâu."
Cố Ỷ đáp: "Chị hỏi cảnh sát Trương rồi, chuyện này của chị xem như là hành hiệp trượng nghĩa, lấy được tiền với thiện ý, chắc chắn không phạm pháp. Nhóc yên tâm đi."
Nhưng Trần Tư Nam không yên tâm nổi. Sau khi nhấn mạnh chuyện vẫn cần quyên góp tiền, cậu mới dập máy.
Sư huynh của cậu đã bật loa ngoài để nghe cùng. Dù sao thì hành vi của Cố Ỷ thực sự có điểm không quá bình thường, mà Trần Tư Nam là học sinh cấp hai, đang trong giai đoạn hình thành tam quan thì lại càng không thể để bị Cố Ỷ làm hư được!
Cuộc điện thoại này khiến sư huynh rơi vào trầm mặc. Cố Ỷ là người bạn đầu tiên của Trần Tư Nam, với vai trò là người giám hộ, anh cũng biết đến giờ Trần Tư Nam vẫn chưa từng có bạn. Có được một người bạn như Cố Ỷ, dù chỉ là một người xui xẻo có phần đồng bệnh tương liên, nhưng nhờ vậy cậu mới bắt đầu trở nên hoạt bát hơn một chút.
Chỉ là, ngay lúc này, lần đầu tiên sư huynh nghiêm túc suy nghĩ: liệu có nên cấm Trần Tư Nam làm bạn với Cố Ỷ không?
Không chỉ có sư huynh giám hộ lo lắng cho đứa nhỏ, cảnh sát Trương đồng dạng cũng có nỗi lo. Nghĩ đến cuộc điện thoại Cố Ỷ gọi tới ban nãy, anh cảm thán: may mà Cố Ỷ chuyên đi bắt quỷ, dù có lừa lọc thì cũng là nhắm vào mấy con quỷ, ít ra cũng không phải vào tù.
Nhưng như vậy cũng rất dễ dạy hư Tiểu Yêu! Trương Gia Hào đang nghĩ, hay là sau này nên hạn chế thời gian mà Tiểu Yêu tiếp xúc với Cố Ỷ.
Ai ngờ đúng lúc đó, Cố Ỷ lại gọi điện tới. Trương Gia Hào hơi ngẩn người, nhưng vẫn bắt máy.
"Cảnh sát Trương, anh có biết mấy cô gái trẻ bị mất tích ở thành phố bên cạnh đã xảy ra chuyện ở đâu không?"
Dù lúc trước còn đang cân nhắc con người của Cố Ỷ có vấn đề gì không, nhưng khi gặp chuyện chính sự, cảnh sát Trương lập tức lấy lại tác phong chuyên nghiệp: "Địa điểm mất tích không cố định. Thế này nhé, tôi gắn cho cô một danh hiệu cố vấn đặc biệt. Nếu cô đến thành phố bên cạnh, cứ trực tiếp liên hệ với người phụ trách vụ án bên đó."
Cố Ỷ đồng ý ngay. Dù gì thì một cái danh cũng không tốn tiền, hơn nữa biết đâu còn được cảnh sát thành phố bên bao luôn chỗ ở, cô tất nhiên là gật đầu liền.
Sau khi nhận được thông tin liên hệ của người phụ trách, Cố Ỷ đeo balô, nhét vào trong đó ít đồ dùng cá nhân và đồ vệ sinh, chiều hôm đó đã chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, cô còn mua của dì hàng xóm một cái bảng gỗ và sợi dây mây, dùng bút lông viết lên dòng chữ: "Có việc bận, đi công tác, chờ quay lại." Rồi treo lên tay nắm cửa.
Cố Ỷ trong lòng biết chắc chẳng ai đến tiệm để mua gì đâu, nhưng cảm giác nghi thức vẫn phải có cho đủ.
Đeo ba lô nhỏ, chuyển hai chuyến xe buýt, cuối cùng Cố Ỷ cũng đến được bến xe khách, mua một vé đơn rồi lên xe. Vì là tới thành phố bên cạnh nên đi xe khách tiện hơn. Mua một vé cho người, nhưng thực chất là một người một quỷ cùng ngồi, cô đã lén lút trốn vé cho một con quỷ.
Tiết kiệm chính là kiếm lời, trong lòng Cố Ỷ vui vẻ hơn một chút.
Đến chập tối, cô tới thành phố Cửu Vân. Sau khi xuống xe, cô lập tức liên hệ với người phụ trách bên cảnh sát. Người phụ trách họ Sở, Cố Ỷ gọi là cảnh sát Sở, là người khá thẳng tính, giọng nói có phần gắt gỏng, nhưng có thể thấy anh rất lo vụ án, đến mức miệng khô nứt cả lên.
Thông qua cảnh sát Sở, Cố Ỷ mới hiểu được thành phố Cửu Vân đã bị con quỷ tra nam này hành hạ thê thảm đến mức nào: Gần đây đã mất tích 15 cô gái, còn có thêm 5 người ở vùng lân cận Cửu Vân cũng bị mất tích vì con quỷ này.
Trong số đó có 6 người được cứu về, nhưng 3 người đã mang thai, có một gia đình vì sinh ra quỷ anh, cả 5 người gồm ông bà, bố mẹ và cô con gái được cứu về đều không may mắn bị quỷ tra nam ăn sạch.
Cố Ỷ nhìn đống số liệu này mà cứng cả người, nói thật, cô không ngờ con quỷ này lại gây chuyện kinh khủng đến vậy.
"Vấn đề lớn nhất là... bây giờ chúng tôi còn không biết hành tung của nó. Chúng tôi không biết nó ở đâu cả..." Cảnh sát Sở ủ rũ cúi đầu.
Cố Ỷ móc điện thoại ra, bình thản nói: "Không sao, tôi đã nắm được cái đuôi của nó rồi."
Cô mở danh sách tin nhắn đang bị tắt thông báo, thấy quỷ tra nam đã nhắn cho cô một loạt tin, kéo đến cuối cùng thì thấy tin nhắn của hắn: "Em đang ở đâu? Anh có thể đến tìm em."
Xem kìa, đúng là một con quỷ đầy cảm động, vì một "cô gái bán trà", sẵn sàng bỏ cả địa bàn, trèo đèo lội suối chỉ để được gặp một lần.
Cố Ỷ nhếch môi cười lạnh: Không cần đến tìm tao đâu. Tao đã đến rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, tao sẽ tặng cho mày một gói quà siêu to khổng lồ.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Đại ca anh đang ở đâu vậy? Biết đâu chúng ta ở rất gần nhau. Có khi còn đang trong cùng một thành phố đó!
Quỷ tra nam thấy Cố Ỷ cuối cùng cũng nhắn lại, mừng rỡ nhắn cực nhanh: "Anh đang ở thành phố Cửu Vân!"
Tất nhiên nó biết khoảng cách giữa mình và Cố Ỷ không xa, vì phạm vi giấc mộng mà nó có thể nhập vào chỉ giới hạn trong vùng đó, nên Cố Ỷ chắc chắn đang ở Cửu Vân hoặc gần đó.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Thật trùng hợp ghê, em cũng đang ở Cửu Vân nè.
Cố Ỷ chép chép miệng, không thể không thừa nhận rằng Khương Tố Ngôn lúc ở trên giường thật sự rất ngoan. Bị cô lăn qua lộn lại, làm tới làm lui, mà Khương Tố Ngôn chẳng hề nổi giận.
Cố Ỷ vừa mở mắt không bao lâu, Khương Tố Ngôn cũng mở mắt theo. Chỉ là Cố Ỷ phát hiện mặt nàng hơi đỏ. Còn chưa kịp nhìn kỹ, Khương Tố Ngôn đã chui tọt vào cái bóng của Cố Ỷ, gọi thế nào cũng không ra.
Giấc mơ đêm qua còn dài hơn cả đêm trước. Đêm trước, Cố Ỷ mới nửa đêm đã tỉnh dậy, còn càm ràm với Khương Tố Ngôn một lúc. Còn đêm qua thì ngủ một mạch tới sáng, nếu không phải bị nắng chiếu tới tận mông, Cố Ỷ còn muốn làm mộng đẹp thêm chút nữa.
Cô bò dậy khỏi giường đánh răng rửa mặt, sau khi lau mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, theo thói quen cầm điện thoại lên xem một cái, liền thấy tin nhắn do quỷ tra nam gửi đến. Giấc mơ hôm qua hình như đã khiến hắn bất an, có lẽ hắn cảm thấy Cố Ỷ là một kẻ kỳ quặc, dùng mộng cảnh không thể đối phó được với cô, nên định đổi chiến lược, chuyển sang dụ dỗ bằng cách tán gẫu ngoài đời thật.
Sự việc đến nước này, Cố Ỷ cũng không hiểu vì sao đối phương vẫn còn bám riết lấy mình không buông. Có lẽ là vì mình thật sự quá xinh đẹp, khiến hắn si mê đến mức hồn xiêu phách lạc; cũng có thể là do giấc mơ tối qua để lại ấn tượng quá sâu sắc, câu mắng hắn là "đồ xấu vãi" có khi đã khắc sâu vào lòng hắn mất rồi.
Dù sao thì... quỷ tra nam đó trông có vẻ cũng khá để tâm đến ngoại hình. Nếu không thì trong mơ đã chẳng hóa thân thành một tên lố bịch khoe mẽ, ăn mặc lòe loẹt như vậy.
Ngoài ra, còn một khả năng nữa.
Chính là hắn đã phát hiện ra cô thật sự là một "thập toàn đại bổ" tuyệt vời, khả năng này không nhỏ, chỉ là Cố Ỷ không biết tin tức đó bị rò rỉ từ đâu.
Tin nhắn mà quỷ tra nam gửi tới vô cùng buồn nôn, đại khái kiểu như: Tối qua anh mơ thấy em, chúng ta đúng là có duyên trời định bla bla...
Cố Ỷ thật sự rất muốn hỏi hắn: "Duyên gì? Duyên bị tôi đập cho một trận ấy hả?" Nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy có hơi bất lịch sự. Với lại, cô còn chưa biết hang ổ của hắn ở đâu, giờ vẫn phải giả vờ một chút.
Cô nghĩ nghĩ một lúc, rồi tra trên mạng xem "em gái bán trà" thường làm gì ở giai đoạn này. Sau khi đọc xong, cô nhận ra đây chính là lúc vạch bài. Nhưng mà bây giờ mà lộ bài luôn, liệu có quá sớm không? Thôi kệ, dù sao thì mấy em gái bán trà còn giỏi dụ mấy ông chú trung niên hơn cô nhiều. Nhìn quỷ tra nam này xem, có vẻ không biết mấy trò bán trà này là gì, rất có thể là một quỷ tra nam trung niên thực thụ.
Cố Ỷ quyết định tấn công ngay lúc này, gõ một đoạn tin nhắn gửi đi.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Không giấu gì anh, em cũng cảm thấy chúng ta rất có duyên. Em gái đây đúng lúc đang gặp chuyện khó xử, không biết nên nói với ai, không biết anh có thể giúp em được không?
Quỷ tra nam bên kia lập tức mắc câu, gật đầu đồng ý cái rụp.
Cố Ỷ vạch bài luôn, mở miệng ra là: "Ông nội em trồng trà, mấy hôm nay vừa đến mùa thu hoạch, nhưng nhà cung ứng ban đầu không chịu mua nữa. Bây giờ cả đống trà này không biết tính sao. Anh có thể giúp em một chút, mua một ít trà nhé? Trả trước ít tiền đặt cọc có được không?"
Chiêu này thực ra vô cùng sơ cấp, nhưng vì quỷ tra nam quá muốn câu được cô, nên không cần kỹ thuật cao siêu gì. Dòng chữ "đối phương đang nhập văn bản..." chỉ hiện chừng 2 giây, Cố Ỷ liền thấy tin nhắn mới hiện ra:"Em muốn bao nhiêu?"
Cố Ỷ cảm khái một câu: con quỷ này dễ lừa thật. Nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất, không để mình bị tóm vào đồn công an, cô vẫn gọi điện cho Trương Gia Hào.
"Alo?"
Vừa nghe thấy giọng Trương Gia Hào, Cố Ỷ liền đi thẳng vào vấn đề: "Cảnh sát Trương, tôi muốn hỏi một chuyện."
"Cố tiểu thư cứ nói."
"Nếu tôi lừa tiền của một con quỷ thì có bị tống vào đồn không?"
Trương Gia Hào im lặng mất một lúc lâu, sau đó mới trả lời: "Về lý thì sẽ không bị, vì sẽ không có ai đi báo án. Dù đối phương có đi báo, thì vì hắn không phải là nhân dân quần chúng, chúng tôi cũng sẽ không tiếp nhận." Trương Gia Hào thật sự bị câu hỏi của Cố Ỷ làm cho đầu óc hơi mơ hồ, nhưng nghĩ đến người đối diện là Cố Ỷ thì thôi, có vẻ cũng không lạ gì nữa.
"Nghe anh nói vậy tôi yên tâm rồi."
Cố Ỷ hỏi xong liền dập máy, ngay sau đó mở lại khung chat, há mồm đòi ngay một khoản lớn: "Đặt cọc mười vạn nhé."
Đối phương im bặt. Rất lâu sau vẫn không trả lời.
"Đối phương đang nhập văn bản..." hiện lên, rồi biến mất, lại hiện lên... cứ thế một hồi lâu, cuối cùng đối phương mới gửi một dòng: "Có hơi nhiều quá..."
Cố Ỷ nhân cơ hội tung chiêu tiếp, thậm chí còn đổi sang giọng điệu làm nũng. Dù sao thì bây giờ Khương Tố Ngôn đang trốn trong cái bóng, mắc cỡ không ló đầu ra, có muốn làm khó cô thì cũng phải để sau. Giờ mười vạn mới là chuyện quan trọng nhất! Mắt Cố Ỷ ánh lên vẻ tham vọng, lập tức gõ một dòng: "Nhưng mà anh ơi, em gái thực sự rất cần số tiền này..."
Có lẽ hai chữ "anh ơi" kích trúng điểm yếu của đối phương, hoặc hắn cũng hiểu rằng không cho mồi thì sao bẫy được sói, thế là nhượng bộ, gửi trước hai vạn, còn nói số còn lại sẽ nhanh chóng xoay xở, bảo cô tạm thời đừng lo lắng.
Thấy chưa, cái này mới gọi là người thân nè!
Cố Ỷ lập tức nhận ngay hai vạn kia, đồng thời bày tỏ sự cảm kích của mình:
【Kẻ đốt cháy trái tim】:Đại ca! Cảm ơn nhiều lắm luôn á!
Đây chính là gương mặt thật xấu xí của Cố Ỷ, lúc chưa có tiền thì gọi "anh ơi", có tiền rồi liền nâng cấp thành "đại ca"!
Quỷ tra nam bên kia lúc này đầu đầy dấu hỏi chấm, nhưng vẫn ngậm ngùi chấp nhận. Dù sao thì muốn bắt được con mồi thì phải chịu đầu tư, vả lại số tiền này hắn cũng đi moi từ các cô gái khác mà có, bỏ ra chút vốn không đáng là gì! Hơn nữa hắn là quỷ, ngày thường đâu có chi tiêu gì, ăn uống chỉ cần gặm mấy con tiểu quỷ sống qua ngày là được. Mà mấy thứ như nhang đèn, nến thơm này nọ, nếu không phải người sống cúng thì có quỷ cúng cũng vô dụng, tự mình đốt không có tác dụng gì cả.
Nếu không được người sống cúng bái, quỷ như hắn chỉ có thể ăn người hoặc ăn quỷ để duy trì hồn lực và lý trí.
Còn về cái gọi là nhân tính gì đó... đối với quỷ tra nam, mấy thứ đó chẳng đáng để bận tâm.
Cố Ỷ gửi lời cảm ơn xong là bặt vô âm tín. Quỷ tra nam cứ nhắn tin tới liên tục, còn cô thì bật luôn chế độ không làm phiền cho khung chat của hắn. Có tiền rồi, việc đầu tiên là đem trả nốt phần tiền còn lại của bộ váy 5000 tệ mới mua tặng cho Khương Tố Ngôn. Dù gì cũng là tiền, miễn dùng được thì chớ quan tâm đến nguồn gốc.
Để không tổn âm đức của bản thân, Cố Ỷ còn gọi điện hỏi Trần Tư Nam: "Tiền lừa được từ quỷ có cần quyên góp không?"
Trần Tư Nam hít vào một hơi lạnh: "Cần chứ." Rồi cậu còn không nhịn được mà nhắc nhở: "Chuyện vi phạm pháp luật, chúng ta không nên làm đâu."
Cố Ỷ đáp: "Chị hỏi cảnh sát Trương rồi, chuyện này của chị xem như là hành hiệp trượng nghĩa, lấy được tiền với thiện ý, chắc chắn không phạm pháp. Nhóc yên tâm đi."
Nhưng Trần Tư Nam không yên tâm nổi. Sau khi nhấn mạnh chuyện vẫn cần quyên góp tiền, cậu mới dập máy.
Sư huynh của cậu đã bật loa ngoài để nghe cùng. Dù sao thì hành vi của Cố Ỷ thực sự có điểm không quá bình thường, mà Trần Tư Nam là học sinh cấp hai, đang trong giai đoạn hình thành tam quan thì lại càng không thể để bị Cố Ỷ làm hư được!
Cuộc điện thoại này khiến sư huynh rơi vào trầm mặc. Cố Ỷ là người bạn đầu tiên của Trần Tư Nam, với vai trò là người giám hộ, anh cũng biết đến giờ Trần Tư Nam vẫn chưa từng có bạn. Có được một người bạn như Cố Ỷ, dù chỉ là một người xui xẻo có phần đồng bệnh tương liên, nhưng nhờ vậy cậu mới bắt đầu trở nên hoạt bát hơn một chút.
Chỉ là, ngay lúc này, lần đầu tiên sư huynh nghiêm túc suy nghĩ: liệu có nên cấm Trần Tư Nam làm bạn với Cố Ỷ không?
Không chỉ có sư huynh giám hộ lo lắng cho đứa nhỏ, cảnh sát Trương đồng dạng cũng có nỗi lo. Nghĩ đến cuộc điện thoại Cố Ỷ gọi tới ban nãy, anh cảm thán: may mà Cố Ỷ chuyên đi bắt quỷ, dù có lừa lọc thì cũng là nhắm vào mấy con quỷ, ít ra cũng không phải vào tù.
Nhưng như vậy cũng rất dễ dạy hư Tiểu Yêu! Trương Gia Hào đang nghĩ, hay là sau này nên hạn chế thời gian mà Tiểu Yêu tiếp xúc với Cố Ỷ.
Ai ngờ đúng lúc đó, Cố Ỷ lại gọi điện tới. Trương Gia Hào hơi ngẩn người, nhưng vẫn bắt máy.
"Cảnh sát Trương, anh có biết mấy cô gái trẻ bị mất tích ở thành phố bên cạnh đã xảy ra chuyện ở đâu không?"
Dù lúc trước còn đang cân nhắc con người của Cố Ỷ có vấn đề gì không, nhưng khi gặp chuyện chính sự, cảnh sát Trương lập tức lấy lại tác phong chuyên nghiệp: "Địa điểm mất tích không cố định. Thế này nhé, tôi gắn cho cô một danh hiệu cố vấn đặc biệt. Nếu cô đến thành phố bên cạnh, cứ trực tiếp liên hệ với người phụ trách vụ án bên đó."
Cố Ỷ đồng ý ngay. Dù gì thì một cái danh cũng không tốn tiền, hơn nữa biết đâu còn được cảnh sát thành phố bên bao luôn chỗ ở, cô tất nhiên là gật đầu liền.
Sau khi nhận được thông tin liên hệ của người phụ trách, Cố Ỷ đeo balô, nhét vào trong đó ít đồ dùng cá nhân và đồ vệ sinh, chiều hôm đó đã chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, cô còn mua của dì hàng xóm một cái bảng gỗ và sợi dây mây, dùng bút lông viết lên dòng chữ: "Có việc bận, đi công tác, chờ quay lại." Rồi treo lên tay nắm cửa.
Cố Ỷ trong lòng biết chắc chẳng ai đến tiệm để mua gì đâu, nhưng cảm giác nghi thức vẫn phải có cho đủ.
Đeo ba lô nhỏ, chuyển hai chuyến xe buýt, cuối cùng Cố Ỷ cũng đến được bến xe khách, mua một vé đơn rồi lên xe. Vì là tới thành phố bên cạnh nên đi xe khách tiện hơn. Mua một vé cho người, nhưng thực chất là một người một quỷ cùng ngồi, cô đã lén lút trốn vé cho một con quỷ.
Tiết kiệm chính là kiếm lời, trong lòng Cố Ỷ vui vẻ hơn một chút.
Đến chập tối, cô tới thành phố Cửu Vân. Sau khi xuống xe, cô lập tức liên hệ với người phụ trách bên cảnh sát. Người phụ trách họ Sở, Cố Ỷ gọi là cảnh sát Sở, là người khá thẳng tính, giọng nói có phần gắt gỏng, nhưng có thể thấy anh rất lo vụ án, đến mức miệng khô nứt cả lên.
Thông qua cảnh sát Sở, Cố Ỷ mới hiểu được thành phố Cửu Vân đã bị con quỷ tra nam này hành hạ thê thảm đến mức nào: Gần đây đã mất tích 15 cô gái, còn có thêm 5 người ở vùng lân cận Cửu Vân cũng bị mất tích vì con quỷ này.
Trong số đó có 6 người được cứu về, nhưng 3 người đã mang thai, có một gia đình vì sinh ra quỷ anh, cả 5 người gồm ông bà, bố mẹ và cô con gái được cứu về đều không may mắn bị quỷ tra nam ăn sạch.
Cố Ỷ nhìn đống số liệu này mà cứng cả người, nói thật, cô không ngờ con quỷ này lại gây chuyện kinh khủng đến vậy.
"Vấn đề lớn nhất là... bây giờ chúng tôi còn không biết hành tung của nó. Chúng tôi không biết nó ở đâu cả..." Cảnh sát Sở ủ rũ cúi đầu.
Cố Ỷ móc điện thoại ra, bình thản nói: "Không sao, tôi đã nắm được cái đuôi của nó rồi."
Cô mở danh sách tin nhắn đang bị tắt thông báo, thấy quỷ tra nam đã nhắn cho cô một loạt tin, kéo đến cuối cùng thì thấy tin nhắn của hắn: "Em đang ở đâu? Anh có thể đến tìm em."
Xem kìa, đúng là một con quỷ đầy cảm động, vì một "cô gái bán trà", sẵn sàng bỏ cả địa bàn, trèo đèo lội suối chỉ để được gặp một lần.
Cố Ỷ nhếch môi cười lạnh: Không cần đến tìm tao đâu. Tao đã đến rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, tao sẽ tặng cho mày một gói quà siêu to khổng lồ.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Đại ca anh đang ở đâu vậy? Biết đâu chúng ta ở rất gần nhau. Có khi còn đang trong cùng một thành phố đó!
Quỷ tra nam thấy Cố Ỷ cuối cùng cũng nhắn lại, mừng rỡ nhắn cực nhanh: "Anh đang ở thành phố Cửu Vân!"
Tất nhiên nó biết khoảng cách giữa mình và Cố Ỷ không xa, vì phạm vi giấc mộng mà nó có thể nhập vào chỉ giới hạn trong vùng đó, nên Cố Ỷ chắc chắn đang ở Cửu Vân hoặc gần đó.
【Kẻ đốt cháy trái tim】: Thật trùng hợp ghê, em cũng đang ở Cửu Vân nè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương