Vốn dĩ lá gan của Cố Ỷ rất lớn, huống hồ đối diện với đám người từng thua dưới tay cô, lại còn là trong chính giấc mơ của mình, vậy thì không phải cô càng có gan to bằng trời sao? Không những giơ ngón giữa, cô còn dọa đám tài xế ma kia: "Các người mà còn lắm mồm nữa, lát nữa tôi dắt vợ tôi đến ăn sạch các người lần nữa đấy!"

Lời đe dọa của Cố Ỷ có hiệu quả bước đầu, đám tài xế ma tám chuyện kia quả nhiên không dám hó hé gì nữa, từng người như thể miệng bị khóa lại, kín như bưng. Những người và ma khác dù vẫn lẩm bẩm đôi chút, nhưng có đám tài xế làm gương, họ cũng dần im bặt.

Đoàn rước dâu đi qua con đường lát đá xanh, dừng lại trước cổng một ngôi nhà kiểu Giang Nam. Cố Ỷ nhìn thấy liền vui vẻ: đây chẳng phải chính là căn nhà mà cô mơ thấy tối qua sao? Quả nhiên, mộng cảnh đều được tạo ra dựa trên ký ức của bản thân. Những ngôi nhà kiểu Giang Nam mà Cố Ỷ từng thấy không nhiều, dù đôi lúc có xem qua vài video trên mạng, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là ngôi nhà ở âm phủ, nơi cô kết hôn với Khương Tố Ngôn.

Cổng lớn của ngôi nhà mở ra hai bên, ngạch cửa phía trước cũng được gỡ bớt, chỉ chừa lại bậc cửa bằng đá thấp nhất, chờ Cố Ỷ bước vào. Kiệu hoa đi vào từ cổng, dừng lại ở sân trong. Kiệu phu hạ kiệu, cả chiếc kiệu nghiêng về phía trước, khiến Cố Ỷ phải khom người né khung cửa để giữ thăng bằng.

Bà mối vén rèm kiệu lên: "Cô gia, đến rồi, mời xuống kiệu."

Cố Ỷ chui ra khỏi kiệu, nhìn quanh một lượt liền thấy khung cảnh chẳng khác gì lễ cưới ở âm phủ lần trước, vẫn là một đám quỷ đủ mọi hình dạng, người thì ngồi, kẻ thì đứng quanh hai bên sân nơi đặt bàn ghế, trông ai cũng như thể sắp ăn tươi nuốt sống cô.

Cố Ỷ chẳng sợ tí nào, dù sao đây cũng là địa bàn của vợ cô, đám ma này có thể làm gì cô được? Cô bước xuống kiệu, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng ngút trời đi thẳng về phía chính sảnh. Cách bày biện trong chính sảnh cũng giống y trong ký ức, vẫn là mùi âm khí quen thuộc, chỉ là lần này có thêm một cỗ quan tài màu đen.

Cỗ quan tài đen tuyền, bị đóng chặt bằng chín chiếc đinh gỗ dài. Thực ra quan tài vốn không phải màu đen, mà là được sơn phủ lên. Nhìn kỹ mới thấy lớp sơn đỏ phía dưới đã bắt đầu lộ ra. Quan tài có hình dáng đặc biệt, chín chiếc đinh dài trông như nanh vuốt, tỏa ra một luồng khí quái dị. Cố Ỷ nhìn cỗ quan tài này lại không có chút ấn tượng gì, chỉ đoán là đã từng thấy ở đâu đó trong tiểu thuyết hay phim ảnh.

Dù không rõ đây là loại quan tài gì, nhưng bản năng cô biết chắc Khương Tố Ngôn đang ở bên trong. Cố Ỷ bước đến gần, nhìn mấy chiếc đinh gỗ, đưa tay định nhổ ra. Đóng đinh chặt thế này thì sao mà kết hôn được Khương Tố Ngôn? Ai ngờ vừa mới định ra tay, bà mối liền bước tới ngăn lại: "Cô gia, không được rút bừa, rút ra là sẽ xảy ra chuyện đấy."

Cố Ỷ ngơ ngác, không thể hiểu được: "Không cho tôi nhổ đinh thì tôi cưới kiểu gì?" Vợ cô Khương Tố Ngôn vẫn còn nằm trong kia, nếu cứ thế mà bái đường với cái quan tài, sau này có khi Khương Tố Ngôn sẽ nhét ngược cô vào trong quan tài luôn.

Bà mối nghẹn lời: "Ừ thì cứ... cứ bái đường với quan tài là được rồi."

"Còn khuya." Nếu Cố Ỷ dễ bị lời khuyên của bà mối thuyết phục như vậy thì cô đâu còn là Cố Ỷ nữa? Tính cô có lúc rất cố chấp, lời bà mối nói cô chẳng buồn nghe.

Cô duỗi tay, từng chiếc từng chiếc một rút hết ra. Khác với quan tài, mấy cây đinh gỗ này lại được sơn đỏ. Ban đầu Cố Ỷ tưởng mấy cây đinh đó đóng rất chặt, nhưng khi động tay mới phát hiện chúng được thiết kế đặc biệt, chỉ cần tìm đúng điểm là có thể dễ dàng tháo ra từ bên ngoài. Đinh sơn đỏ rơi xuống đất, nằm ngổn ngang một đống. Đợi đến khi cả chín cây đinh đều được nhổ xong, Cố Ỷ cũng cảm thấy hơi mệt.

Cô thở hổn hển, sau khi điều chỉnh lại hơi thở thì đẩy nắp quan tài sang một bên.

"Két......." Tấm gỗ nặng nề trượt vang lên, nắp quan tài rất dày, Cố Ỷ phải dùng hết sức bình sinh mới đẩy được nó ra. Cô nghỉ lấy hơi một chút rồi tiếp tục, một lúc lâu sau, nắp quan tài rơi xuống đất bằng một tiếng động nặng nề. Cố Ỷ vịn vào mép quan tài, cúi đầu nhìn vào bên trong, quả nhiên là Khương Tố Ngôn. Nàng yên tĩnh nằm trong quan tài, nhắm mắt lại, hai tay chồng lên nhau đặt trên bụng, mặc bộ hỉ phục đỏ rực giống hệt như của Cố Ỷ.

Cố Ỷ quan sát một lúc, rồi mới nhẹ nhàng gọi: "Vợ ơi, dậy kết hôn nào."

Hàng mi đang khép chặt của Khương Tố Ngôn khẽ run lên, bất chợt mở mắt ra. Dù là ngày nào cũng gặp, nhưng khi bất thình lình đối diện với đôi mắt đen ngòm, không hề có ánh sáng nào của Khương Tố Ngôn, trong lòng Cố Ỷ vẫn run lên một cái. Khi cô còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Tố Ngôn đã đưa tay ra, một bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc, đến cả đường gân xanh cũng nhìn thấy rõ ràng, đặt lên tay Cố Ỷ đang vịn vào mép quan tài.

Lạnh quá.....

Đó là phản xạ đầu tiên của Cố Ỷ khi bị tay Khương Tố Ngôn chạm vào. Khoảnh khắc tiếp theo, Khương Tố Ngôn bỗng nhiên bật ngồi dậy. Nhưng tư thế ngồi dậy này không giống của người sống, nàng ấy không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí Cố Ỷ còn không kịp thấy khoảnh khắc Khương Tố Ngôn nâng người lên. Rõ ràng là cô vẫn luôn dán mắt nhìn chằm chằm, vậy mà chớp mắt một cái, Khương Tố Ngôn đã ngồi thẳng dậy, đối mặt với cô.

Cố Ỷ nuốt nước bọt, tay nắm mép quan tài càng siết chặt hơn, nhưng chốc lát sau, cô vẫn nắm ngược lấy tay Khương Tố Ngôn. Tay nàng ấy thực sự rất lạnh, lạnh đến mức Cố Ỷ cảm thấy mình hoàn toàn không thể sưởi ấm nổi. Cô đứng dậy, đồng thời kéo Khương Tố Ngôn từ trong quan tài ra. Khương Tố Ngôn rất nhẹ, nhẹ như một con búp bê vải rách. Khi Cố Ỷ kéo nàng đứng lên, chẳng thấy nặng chút nào, nàng ấy cứ thế mà bị kéo lên một cách dễ dàng.

Cố Ỷ đưa tay ôm lấy eo Khương Tố Ngôn, cảm nhận cái lạnh trên người nàng.

"Chúng ta nên đi bái đường thành thân rồi."

Sau cơn chấn động và sợ hãi ban đầu, Cố Ỷ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Vẫn là câu nói cũ thôi, cô biết đây là mơ, vậy thì có gì phải sợ?

Sau khi rời khỏi cỗ quan tài dày cộp sơn đen đó, hình dáng của Khương Tố Ngôn thay đổi rất nhiều, từ một Khương Tố Ngôn xa lạ hoàn toàn, biến thành dáng vẻ quen thuộc với Cố Ỷ. Ít nhất là trông không còn đáng sợ như ban nãy. Hai người một người một quỷ đứng trong đại sảnh, mặc hỉ phục đỏ giống nhau, đứng đối diện nhau. Lúc này, bà mối biết đã đến lúc mình xuất hiện, cầm theo dải lụa đỏ bước tới, đưa cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn mỗi người một đầu.

Lễ cưới này không có phần mở đầu nào cả, bà mối vừa lên đã hô: "Giờ lành đã đến, bái đường thành thân!"

Bà ta hô to: "Nhất bái thiên địa!"

Cố Ỷ tay cầm lụa đỏ, cùng Khương Tố Ngôn xoay người hướng ra ngoài sảnh. Ngoài nhà vẫn là màn đêm đen kịt, chỉ có một vầng trăng tròn đỏ như máu treo cao, rọi xuống một thứ ánh sáng không mấy rực rỡ. Dưới tiếng hô của bà mối, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cùng cúi người bái. Khác với Cố Ỷ chỉ đơn giản búi tóc sơ sài, Khương Tố Ngôn đội một chiếc mũ phượng nặng nề, khi cúi người, những tua rua trên mũ va vào nhau phát ra những tiếng leng keng lách cách.

Một lúc sau, hai người đứng thẳng dậy. Khương Tố Ngôn dưới sự đỡ đần của một nữ quỷ khác quay người lại, hướng về phía bậc cao đường. Nhưng trên cao đường chẳng có ai, chỉ có hai chiếc ghế trống không. Cha mẹ của Cố Ỷ mất tích, không có mặt cũng là chuyện bình thường. Nhưng cha mẹ của Khương Tố Ngôn cũng không có mặt trên đó. Có lẽ là vì Cố Ỷ chưa từng thấy mặt họ, nên để cho logic giấc mơ trôi chảy, cũng chẳng xuất hiện hai NPC mặt mũi mơ hồ nào ngồi trên ấy.

Như vậy cũng tốt, nếu thật sự phải bái mấy NPC không rõ là ai, trong lòng Cố Ỷ cũng cảm thấy gợn gợn.

"Nhị bái cao đường!"

Dù không có người, thậm chí không có cả ma quỷ ngồi đó, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vẫn cùng nhau bái xuống. Khi cúi người xuống, Cố Ỷ nhỏ giọng nói: "Vợ à, cứ xem như bố mẹ em đang ở đây nhé. Dù sao thì sau này chị cũng phải dâng trà cho họ, hôm nay xem như tập dượt trước."

Mặc dù trong bức thư cha mẹ để lại có thể hiện rằng họ phần nào đã đoán được tình hình của cô, và hiện tại có khả năng rất lớn là họ đã qua đời rồi, nhưng với tư cách là con cái, Cố Ỷ không muốn chấp nhận điều đó. Cô và Lý Diễm Hồng đều có cùng một suy nghĩ: "Người sống phải thấy mặt, người chết phải thấy xác." Nếu chưa thấy thi thể của họ, Cố Ỷ không muốn thừa nhận cái chết của cha mẹ mình.

Có lẽ là vì câu nói ấy của Cố Ỷ, nên thời gian hai người bái cao đường cũng kéo dài khá lâu.

Đến khi đứng thẳng lưng lại, Cố Ỷ thậm chí còn cảm thấy lưng mình hơi cứng đờ.

Cuối cùng, hai người đối mặt với nhau, đến thời khắc quan trọng nhất trong lễ cưới: Phu thê giao bái.

Ngay khi tiếng hô của bà mối vang lên, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cùng nhau cúi đầu chào đối phương, hai đỉnh đầu khẽ chạm vào nhau, phải một lúc lâu sau mới tách ra. Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, trong mắt nàng lúc này tràn đầy hình bóng của cô. Có lẽ đôi mắt đen thẳm ấy khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng một khi nhận ra trong đó chỉ có duy nhất hình bóng của mình, thì lại không còn đáng sợ như vậy nữa.

Bái thiên địa xong, thành thân rồi, tiếp theo chính là động phòng hoa chúc.

Cố Ỷ còn đang ngơ ngác đi theo Khương Tố Ngôn về phòng thì bị bà mối ngăn lại: "Tân lang, sao người lại vào phòng? Mau ra tiền viện đi, chúng nó còn đang đợi để chuốc say tân lang đó!"

Cố Ỷ còn chưa kịp nói với Khương Tố Ngôn câu nào thì đã bị bà mối la lên rồi bị một đám quỷ kéo lôi tới tiền viện.

Tiền viện bày đầy bàn ghế, một đám yêu ma quỷ quái đang nhảy nhót như mở hội. Theo lẽ thường thì trên bàn phải bày đầy thức ăn đủ loại, nhưng khi Cố Ỷ lại gần nhìn thì thấy toàn là nhang đèn, nến đỏ và giấy tiền vàng mã... Nói sao nhỉ, thực ra cũng rất hợp khẩu vị ma quỷ, dù sao thì Khương Tố Ngôn ở nhà ngày nào cũng lấy giấy vàng mã mình gấp ra làm đồ ăn vặt mà.

Thấy Cố Ỷ xuất hiện, có một con quỷ nhiệt tình bước ra hô lớn: "Tân lang tới rồi! Mời tân lang nói vài lời với bà con đi nào!"

Cố Ỷ nhìn kỹ, ồ, lại là người quen.

Chẳng phải chính là cái bóng dài loằng ngoằng từng có "duyên phận kỳ lạ" với cô ở âm phủ hôm trước sao? Nó thè cái lưỡi dài, nhưng không ngờ nói năng lại rành rọt rõ ràng, còn lôi cô ra bắt phát biểu trước đám ma quỷ.

Cố Ỷ nhếch miệng cười gượng: "Các vị đừng khách sáo, ăn ngon, uống ngon nha."

"Hay lắm!" Cái bóng dài lên tiếng đầu tiên, cả đám lập tức vỗ tay rần rần. Chỉ có Cố Ỷ là thấy không vui, vui cái quái gì chứ, ăn nhanh nhanh lên, tôi còn muốn về phòng gặp vợ tôi nữa!

Sau ba lượt "mời giấy tiền vàng mã", cuối cùng đám quỷ cũng tha cho Cố Ỷ.

Cố Ỷ chỉnh lại quần áo, rồi lần theo ký ức đi đến căn phòng lúc trước cô từng ở với Khương Tố Ngôn. Đi qua hành lang dài hun hút, rẽ trái rẽ phải khá lâu, cuối cùng cô cũng bước qua cánh cổng sân phủ kín lụa đỏ, tiến vào căn phòng nhỏ bên trong. Mọi thứ về sau hầu như không khác đêm đó là mấy, chỉ là đến lúc cắt tóc, Cố Ỷ rút ra cái túi gấm đeo trên cổ.

"Không cần nữa, tôi có sẵn rồi."

Với một cô gái ở độ tuổi này, cái gì cũng có thể cắt, trừ tóc! Đừng nghĩ còn trẻ mà bày đặt cắt tóc loạn lên, sau này hói cho thì biết. Một mỹ nhân như cô, nếu mép tóc bị lùi ra sau thì nhìn còn gì là đẹp nữa? Cô chắc chắn sẽ rất đau lòng đó!

Bà mối nghe cô nói xong, thấy cô đưa ra túi gấm bèn không cam tâm, định quay sang cắt tóc Khương Tố Ngôn.

Ai ngờ Khương Tố Ngôn lại há miệng ra, thò tay vào... móc ra một cái túi gấm từ trong miệng...

"Má ơi..." Cố Ỷ thật sự sốc, cô không ngờ Khương Tố Ngôn có thể giấu túi gấm ở chỗ đó, có khi bình thường vẫn giấu trong bụng không chừng. Nhưng mà Khương Tố Ngôn là quỷ chứ đâu phải người, cái hành động nghe thì đáng sợ này, với nàng ấy chắc là chuyện thường ngày thôi.

Sau khi uống xong rượu hợp cẩn, cũng là lúc hai người phải lên giường nghỉ ngơi. Bà mối và các nữ quỷ lui ra khỏi phòng, để lại căn phòng này cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.

Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, liền xông thẳng tới. Cô đè Khương Tố Ngôn xuống, hôn lên đôi môi đỏ của nàng, nụ hôn sâu nồng nhiệt không dứt.

Mấy chuyện như này trước lạ sau quen, lần đầu thì còn lạ chứ lần hai lần ba rồi sẽ quen, chẳng mấy chốc là chuyên nghiệp. Lúc này đây, quyền chủ đạo thuộc về cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện