Cố Ỷ từ trên cao cúi nhìn tên quỷ tra nam bị mình đánh ngã dưới đất. Hắn lấy tay ôm mặt, dáng vẻ chẳng khác gì một nàng dâu nhỏ bị bắt nạt. Trước đây Cố Ỷ còn cảm thấy mặt mũi hắn cũng tạm, ít ra không phải loại ẻo lả.
Là phụ nữ, Cố Ỷ thật ra không ưa đàn ông quá nữ tính. Bởi vì có một số gã còn ẻo lả hơn cả cô. Cô có thể chấp nhận các cô gái mặc váy xinh xắn, điệu đà làm nũng nói "em dùng nắm đấm bé xíu đấm ngực anh nè~", nhưng lại không thể nào chấp nhận một người đàn ông làm vậy. Cố Ỷ là người rất có tiêu chuẩn kép, cô chấp nhận con gái ăn mặc trung tính, trông mạnh mẽ oai phong, cực kỳ đẹp trai; nhưng với đàn ông mà ẻo lả thì miễn bàn, không thể tiếp thu.
Giờ tên quỷ này còn bày ra dáng vẻ như một nàng dâu nhỏ, đúng là làm cô phát ói.
Cố Ỷ xoay xoay cổ tay: "Nhìn cái mặt thảm hại của anh xem, có tí nào dính đến từ 'ngầu lòi' không? Tốt nhất bây giờ anh mau lăn xa một chút, đừng đứng trước cửa nhà tôi. Tôi thấy xui xẻo lắm!"
Tên quỷ tra nam cũng không muốn bị đánh nữa. Dù đây là trong mơ, nhưng hắn là con quỷ nhập mộng, Cố Ỷ đánh hắn hắn sẽ đau thật.
Chờ đại soái lủi đi rồi, Cố Ỷ quay trở về phòng, đóng cửa lại. Sau màn nhạc đệm này, chẳng bao lâu sau thì đến ngày bà mai mang đồ cưới đến. Bà mai bưng một cái khay, trên đó đặt một bộ váy cưới màu đỏ. Cố Ỷ nở nụ cười rạng rỡ: "Được rồi, nhận được rồi! Bà nhớ ngày mai tới đón tôi nhé!"
Cô nhận lấy khay, đợi bà mai rời đi liền lập tức trở lại phòng, không chờ được mà lấy bộ váy ra khỏi khay.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, vốn dĩ rất hào hứng. Nhưng khi trải bộ váy lên giường, Cố Ỷ bỗng sững lại, đây là váy cưới của Khương Tố Ngôn.
Chính là bộ váy mà nàng ấy từng mặc, lúc thì đỏ như máu, lúc thì tối thẫm u ám, lúc lại đỏ rực đến chói mắt. Cố Ỷ đưa tay chạm lên áo cưới, cảm nhận lớp vải lụa mịn màng, sờ thấy từng đường thêu mây lành và chim bay trên váy.
Váy cưới thật lạnh, lạnh như chính Khương Tố Ngôn vậy. Cố Ỷ áp má vào áo cưới, giống như đang dụi vào người Khương Tố Ngôn mà dụi vào lớp vải.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Biết là đêm sẽ đến ngay thôi, cô mới đứng dậy, mặc bộ váy cưới ấy lên người.
Cố Ỷ từng đoán rất nhiều về Khương Tố Ngôn, từng tự hỏi tại sao nàng cứ mặc mãi bộ váy cưới đó. Những ma quỷ mà cô từng gặp, hầu hết đều mặc bộ đồ mà họ mặc lúc chết, đó chính là "lớp da ban đầu" của họ. Chỉ có Khương Tố Ngôn là còn có vài bộ quần áo mới do Cố Ỷ nạp tiền tặng cho. Còn những con quỷ khác, đều chỉ có một bộ từ đầu đến cuối.
Cố Ỷ từng nghi ngờ, liệu có phải Khương Tố Ngôn chết trong lúc đang mặc váy cưới không? Hay là vì muốn kết minh hôn với mình nên mới khoác lên bộ váy đỏ ấy? Cô không dám hỏi. Cố Ỷ hay thích chọc vào phòng tuyến của người khác, nhưng đó là với những chuyện lặt vặt không quan trọng. Còn loại chuyện đâm thẳng vào tim gan như vậy, nếu không phải Khương Tố Ngôn chủ động nói ra, thì tốt nhất cô sẽ không hỏi.
Mà có hỏi, Khương Tố Ngôn cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Cố Ỷ mặc váy cưới xong, đứng trước gương soi toàn thân để ngắm mình. Cái gương này là do cô mạnh tay chi 59.9 tệ để mua về nhà. Gương soi toàn thân, có thể thấy rõ từ đầu đến chân.
Trước kia cô gần như chẳng dùng đến. Dù gì thì cách ăn mặc của Cố Ỷ cũng cố định: ban ngày thì áo thun quần short, ban đêm thì áo dài quần dài, giày thể thao, đeo balo, đơn giản tiện lợi để chạy nhảy và động tay chân với ma quỷ.
Vì vậy nên cái gương ấy trước giờ gần như vô dụng. Nhưng giờ ở trong mơ, ngược lại lại là lúc nó phát huy tác dụng mạnh nhất.
Cố Ỷ đứng trước gương, chăm chú ngắm nhìn chính mình. Cô cao hơn Khương Tố Ngôn một chút, có lẽ là vì Khương Tố Ngôn là người cổ đại, sống cách đây cả nghìn năm nên vóc dáng không được cao lắm. Tuy không thể gọi là thấp, nhưng chỉ ở mức trung bình, cũng chính vì vậy mà Cố Ỷ không thể chấm nàng ấy 100 điểm tuyệt đối.
Cố Ỷ thì cao hơn, đôi chân cũng dài hơn. Cô vốn tưởng mặc bộ váy cưới này sẽ để lộ chút mắt cá chân, không ngờ lại vừa vặn đến từng li. Xem ra bộ váy đã được chỉnh sửa lại.
Lần đầu tiên được mặc váy cưới màu đỏ, không ngờ lại là trong giấc mơ.
Cố Ỷ nhìn bóng mình trong gương, có chút ngẩn ngơ. Váy cưới của Khương Tố Ngôn được may rất tỉ mỉ, mặc lên người có chất lượng tuyệt vời. Người đẹp trong gương, đúng là sắc nước hương trời; bộ váy cưới khiến cho Cố Ỷ trông như bước ra từ trong tranh. Nhưng dù mặc lên người là bộ váy lộng lẫy như vậy, trên mặt Cố Ỷ lại chẳng hề có lấy một chút vui mừng, ngược lại còn vương chút đau thương.
Nỗi buồn đó không phải là của Cố Ỷ, mà là từ chính bộ váy truyền tới, một nỗi u sầu đè nén khiến cô nghẹt thở.
Cô bước đến bàn trang điểm, lấy ra thỏi son của mình. Cố Ỷ rất ít khi dùng son, nhất là từ sau khi cha mẹ mất tích, số lần dùng son lại càng hiếm hoi đến đáng thương. Thỏi son ấy bị cô nhét vào trong ngăn kéo từ lâu, trong mơ nó vẫn ngoan ngoãn nằm yên tại đó.
Cố Ỷ tô cho mình một đôi môi đỏ rực. Bình thường người ta mà tô màu đỏ chót thế này sẽ trông hơi kỳ cục, nhưng Cố Ỷ thì khác. Khuôn mặt cô vốn đã trắng như tuyết, kết hợp với màu son rực lửa, lại thêm bộ váy cưới đỏ thẫm, toàn thân cô lúc này chẳng khác nào một... cô dâu ma.
Cố Ỷ không trùm khăn voan đỏ, cô chỉ búi tóc lên, rồi tiện tay rút sợi dây đỏ nơi cổ, để chiếc túi gấm treo lủng lẳng trước ngực. Làm xong mọi thứ, bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã chuyển sang đen kịt. Bên ngoài, tiếng chuông lục lạc bát giác lại vang lên lần nữa.
"Leng keng... leng keng..."
Tiếng chuông vốn giòn tan trong trẻo, nhưng chuông trên kiệu cưới của Khương Tố Ngôn lại mang theo vẻ bi thương u oán, vang vọng khắp không gian tĩnh lặng của màn đêm. Cố Ỷ từ lầu hai đi xuống, đứng ở tầng một chờ đoàn rước dâu đến. Cô rất biết thân biết phận, vì là người gả vào nhà Khương Tố Ngôn, nên tất nhiên phải là Khương Tố Ngôn tới đón mình.
Cô nghe ra được đoàn rước dâu còn ở rất xa, chỉ nghe tiếng chuông thôi là đã đoán được. Cô yên lặng chờ đợi một lúc, ước chừng mười mấy phút sau, cánh cửa gỗ của tiệm vàng mã mới vang lên tiếng gõ.
Cố Ỷ bước lên vài bước đến gần cửa, mở cửa ra thì thấy một bà mai tô son điểm phấn, ăn diện lòe loẹt đứng bên ngoài.
Chỉ là... bà ta trang điểm quá xấu. Cả khuôn mặt đánh phấn dày cộm như quét vôi, trông phẳng lì chẳng có lấy chút sắc máu, mà thật ra có khi vốn dĩ cũng không có máu thật. Đôi môi thì tô đỏ chót, vốn đã là môi lạp xưởng rồi, giờ tô son một vòng, trông lại càng tệ.
Bà mai phất chiếc khăn tay đỏ tươi: "Cô gia, mau ra đi nào, chúng ta phải lên đường rồi!"
Cố Ỷ nhấc váy, bước qua ngưỡng cửa tiệm vàng mã. Khi đi ngang qua bà mai, vừa ngẩng đầu nhìn lên phía trước, liền thấy cả một đoàn rước dâu đủ sức dọa chết người.
Những người mặc áo vải thô trắng chia làm hai hàng, người thì cầm loa, người thì xách chiêng trống, bốn người đi đầu thì giơ cao tấm bảng đỏ, trên viết hai chữ "Rước Dâu". Giữa đoàn là tám "người" mặc vải trắng, mặt cũng bịt vải trắng, đang khiêng một chiếc kiệu đỏ chói. Cuối đoàn là người gánh đồ và mấy nữ quỷ cầm lồng đèn.
Đoàn rước dâu này, toàn thân chỉ có hai màu đỏ và trắng, lại diễn ra giữa đêm khuya... nếu có người sống nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức phải gọi cấp cứu ngay tại chỗ.
Cố Ỷ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là đoàn người lần đầu tiên cô gặp Khương Tố Ngôn. Nhìn chiếc kiệu tám người khiêng kia, bên cạnh còn treo cả chuông bát giác, chẳng phải chính là chiếc kiệu của Khương Tố Ngôn hay sao?
Bà mai hối thúc Cố Ỷ, bảo cô mau chóng lên kiệu. Cố Ỷ không vui:"Các người đều nói tôi là gả vào nhà họ, thân phận là chú rể, làm gì có chú rể nào ngồi kiệu?"
Trán bà mai nổi lên chữ "井": "Cô cũng biết mình là gả vào nhà người ta à? Gả vào thì phải ngồi kiệu!"
Cố Ỷ còn định cãi thêm vài câu, nhưng đã bị bà mai mất kiên nhẫn kéo thẳng vào trong kiệu.
Cố Ỷ sững người, vốn định phản kháng, nhưng sức bà mai lớn không tưởng, cô không tài nào thoát ra nổi.
Chết tiệt, cốt truyện này sai quá rồi! Bà mai này khôi phục nguyên hình thành quỷ rồi phải không? Một bà mai bình thường sao mình lại không vùng ra nổi? Cố Ỷ cau mày nhìn bà mai, bà ta nhướng mày: "Ôi chao, cô gia còn gì chỉ giáo?"
Cố Ỷ nghiến răng: "Tối nay, tôi sẽ méc với tiểu thư nhà bà."
Bà mai bị chặn họng, không nhìn Cố Ỷ nữa mà chỉ đi đến bên kiệu, phất khăn tay đỏ: "Khởi kiệu! Hồi phủ!"
Vừa mới nhấc kiệu lên, đám người mặc vải thô phía trước lập tức nổi nhạc, đánh trống thổi kèn vang trời. Cố Ỷ ngồi trong kiệu, ban đầu còn có tâm trạng ngắm nghía xung quanh, dù sao trước giờ cô toàn đứng ngoài, chưa bao giờ nhìn thấy bên trong kiệu trông ra sao. Cô tò mò đưa tay gõ bên này sờ bên kia.
Nhưng chưa kịp thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cô đã phải bịt tai lại.
Bởi vì ban nhạc rước dâu này chơi nhạc tệ khủng khiếp! Âm thanh vừa vang lên là Cố Ỷ đã thấy đầu ong ong, như muốn nổ tung. Giai điệu tuy đúng là nhạc mừng cưới, nhưng mà... mừng quá hóa ra giống như tiếng ma gào quỷ khóc! Cô lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên nghe thứ âm nhạc này, khi đó cô còn nghĩ: so với mấy bà thím ở khu chung cư nhà mình đánh nhau mở ba cái loa to ầm ầm, cái này còn khó nghe hơn nhiều.
Quá tam ba bận, việc gì cũng chỉ nên xảy ra hai lần là cùng! Cố Ỷ thề, lần này là lần cuối cô chịu đựng thứ âm thanh khủng bố này!
Đoàn rước dâu cứ thế thổi kèn đánh trống ầm ĩ, từ con phố cổ nơi có tiệm vàng mã lão Cố đi thẳng một mạch. Vừa rẽ qua góc phố, cảnh vật liền thay đổi. Con đường bê tông biến mất, thay bằng con đường đất lầy lội, hai bên không còn là các tòa nhà hiện đại mà là rừng cây hoang vắng. Dưới ánh trăng, đoàn rước dâu đi qua vùng đất hoang vu rất lâu, rồi... khung cảnh đột nhiên chuyển sang một thị trấn Giang Nam cũ kỹ tiêu điều nơi âm phủ.
Cố Ỷ ngó qua cửa sổ kiệu, còn trông thấy rất nhiều người quen. Có Lý Diễm Hồng và Nhân Nhân, gia đình ma nữ ở bệnh viện, ba con ma lang thang, Tiểu Yêu, cùng nhóm tài xế tuyến xe buýt đêm số 4. Họ đứng hai bên con đường lát đá xanh ở trấn Giang Nam, thì thào to nhỏ.
Bình thường với âm thanh lớn như vậy từ đoàn rước dâu, chắc chắn không thể nghe rõ họ đang nói gì. Nhưng vì đây là giấc mơ, chẳng cần logic gì nên Cố Ỷ nghe rất rõ mấy lời lẩm bẩm kia.
Những tiếng nói như muỗi vo ve bên tai, nhẹ nhưng phiền:
"Tội nghiệp chưa, còn trẻ mà đã phải đi kết minh hôn."
"Đúng đó, nghe nói tiểu thư nhà họ Khương chết thê thảm lắm, dáng chết khủng bố dọa người, không biết con bé này nhìn xong có sợ phát khóc không."
"Hahaha, kiểu gì lúc động phòng hoa chúc chả nhìn được, không muốn nhìn cũng phải nhìn thôi, chỉ sợ là... động phòng hoa chúc cũng chưa chắc hoàn thành được."
Cố Ỷ thò người ra ngoài cửa kiệu, một tay bám vào khung cửa, tay còn lại giơ ra ngoài. Vì hành động đột ngột của cô, cả cái kiệu nghiêng hẳn về một bên, may mà người khiêng kiệu không phải người thường nên mới giữ được thăng bằng.
Cô vừa nhìn đã biết tiếng nói lớn nhất phát ra từ nhóm tài xế xe buýt tuyến đêm số 4. Cố Ỷ giơ tay ra, hướng về phía họ giơ lên ngón giữa: "Có gan thì nói lại lần nữa xem?!"
Là phụ nữ, Cố Ỷ thật ra không ưa đàn ông quá nữ tính. Bởi vì có một số gã còn ẻo lả hơn cả cô. Cô có thể chấp nhận các cô gái mặc váy xinh xắn, điệu đà làm nũng nói "em dùng nắm đấm bé xíu đấm ngực anh nè~", nhưng lại không thể nào chấp nhận một người đàn ông làm vậy. Cố Ỷ là người rất có tiêu chuẩn kép, cô chấp nhận con gái ăn mặc trung tính, trông mạnh mẽ oai phong, cực kỳ đẹp trai; nhưng với đàn ông mà ẻo lả thì miễn bàn, không thể tiếp thu.
Giờ tên quỷ này còn bày ra dáng vẻ như một nàng dâu nhỏ, đúng là làm cô phát ói.
Cố Ỷ xoay xoay cổ tay: "Nhìn cái mặt thảm hại của anh xem, có tí nào dính đến từ 'ngầu lòi' không? Tốt nhất bây giờ anh mau lăn xa một chút, đừng đứng trước cửa nhà tôi. Tôi thấy xui xẻo lắm!"
Tên quỷ tra nam cũng không muốn bị đánh nữa. Dù đây là trong mơ, nhưng hắn là con quỷ nhập mộng, Cố Ỷ đánh hắn hắn sẽ đau thật.
Chờ đại soái lủi đi rồi, Cố Ỷ quay trở về phòng, đóng cửa lại. Sau màn nhạc đệm này, chẳng bao lâu sau thì đến ngày bà mai mang đồ cưới đến. Bà mai bưng một cái khay, trên đó đặt một bộ váy cưới màu đỏ. Cố Ỷ nở nụ cười rạng rỡ: "Được rồi, nhận được rồi! Bà nhớ ngày mai tới đón tôi nhé!"
Cô nhận lấy khay, đợi bà mai rời đi liền lập tức trở lại phòng, không chờ được mà lấy bộ váy ra khỏi khay.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới, vốn dĩ rất hào hứng. Nhưng khi trải bộ váy lên giường, Cố Ỷ bỗng sững lại, đây là váy cưới của Khương Tố Ngôn.
Chính là bộ váy mà nàng ấy từng mặc, lúc thì đỏ như máu, lúc thì tối thẫm u ám, lúc lại đỏ rực đến chói mắt. Cố Ỷ đưa tay chạm lên áo cưới, cảm nhận lớp vải lụa mịn màng, sờ thấy từng đường thêu mây lành và chim bay trên váy.
Váy cưới thật lạnh, lạnh như chính Khương Tố Ngôn vậy. Cố Ỷ áp má vào áo cưới, giống như đang dụi vào người Khương Tố Ngôn mà dụi vào lớp vải.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Biết là đêm sẽ đến ngay thôi, cô mới đứng dậy, mặc bộ váy cưới ấy lên người.
Cố Ỷ từng đoán rất nhiều về Khương Tố Ngôn, từng tự hỏi tại sao nàng cứ mặc mãi bộ váy cưới đó. Những ma quỷ mà cô từng gặp, hầu hết đều mặc bộ đồ mà họ mặc lúc chết, đó chính là "lớp da ban đầu" của họ. Chỉ có Khương Tố Ngôn là còn có vài bộ quần áo mới do Cố Ỷ nạp tiền tặng cho. Còn những con quỷ khác, đều chỉ có một bộ từ đầu đến cuối.
Cố Ỷ từng nghi ngờ, liệu có phải Khương Tố Ngôn chết trong lúc đang mặc váy cưới không? Hay là vì muốn kết minh hôn với mình nên mới khoác lên bộ váy đỏ ấy? Cô không dám hỏi. Cố Ỷ hay thích chọc vào phòng tuyến của người khác, nhưng đó là với những chuyện lặt vặt không quan trọng. Còn loại chuyện đâm thẳng vào tim gan như vậy, nếu không phải Khương Tố Ngôn chủ động nói ra, thì tốt nhất cô sẽ không hỏi.
Mà có hỏi, Khương Tố Ngôn cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Cố Ỷ mặc váy cưới xong, đứng trước gương soi toàn thân để ngắm mình. Cái gương này là do cô mạnh tay chi 59.9 tệ để mua về nhà. Gương soi toàn thân, có thể thấy rõ từ đầu đến chân.
Trước kia cô gần như chẳng dùng đến. Dù gì thì cách ăn mặc của Cố Ỷ cũng cố định: ban ngày thì áo thun quần short, ban đêm thì áo dài quần dài, giày thể thao, đeo balo, đơn giản tiện lợi để chạy nhảy và động tay chân với ma quỷ.
Vì vậy nên cái gương ấy trước giờ gần như vô dụng. Nhưng giờ ở trong mơ, ngược lại lại là lúc nó phát huy tác dụng mạnh nhất.
Cố Ỷ đứng trước gương, chăm chú ngắm nhìn chính mình. Cô cao hơn Khương Tố Ngôn một chút, có lẽ là vì Khương Tố Ngôn là người cổ đại, sống cách đây cả nghìn năm nên vóc dáng không được cao lắm. Tuy không thể gọi là thấp, nhưng chỉ ở mức trung bình, cũng chính vì vậy mà Cố Ỷ không thể chấm nàng ấy 100 điểm tuyệt đối.
Cố Ỷ thì cao hơn, đôi chân cũng dài hơn. Cô vốn tưởng mặc bộ váy cưới này sẽ để lộ chút mắt cá chân, không ngờ lại vừa vặn đến từng li. Xem ra bộ váy đã được chỉnh sửa lại.
Lần đầu tiên được mặc váy cưới màu đỏ, không ngờ lại là trong giấc mơ.
Cố Ỷ nhìn bóng mình trong gương, có chút ngẩn ngơ. Váy cưới của Khương Tố Ngôn được may rất tỉ mỉ, mặc lên người có chất lượng tuyệt vời. Người đẹp trong gương, đúng là sắc nước hương trời; bộ váy cưới khiến cho Cố Ỷ trông như bước ra từ trong tranh. Nhưng dù mặc lên người là bộ váy lộng lẫy như vậy, trên mặt Cố Ỷ lại chẳng hề có lấy một chút vui mừng, ngược lại còn vương chút đau thương.
Nỗi buồn đó không phải là của Cố Ỷ, mà là từ chính bộ váy truyền tới, một nỗi u sầu đè nén khiến cô nghẹt thở.
Cô bước đến bàn trang điểm, lấy ra thỏi son của mình. Cố Ỷ rất ít khi dùng son, nhất là từ sau khi cha mẹ mất tích, số lần dùng son lại càng hiếm hoi đến đáng thương. Thỏi son ấy bị cô nhét vào trong ngăn kéo từ lâu, trong mơ nó vẫn ngoan ngoãn nằm yên tại đó.
Cố Ỷ tô cho mình một đôi môi đỏ rực. Bình thường người ta mà tô màu đỏ chót thế này sẽ trông hơi kỳ cục, nhưng Cố Ỷ thì khác. Khuôn mặt cô vốn đã trắng như tuyết, kết hợp với màu son rực lửa, lại thêm bộ váy cưới đỏ thẫm, toàn thân cô lúc này chẳng khác nào một... cô dâu ma.
Cố Ỷ không trùm khăn voan đỏ, cô chỉ búi tóc lên, rồi tiện tay rút sợi dây đỏ nơi cổ, để chiếc túi gấm treo lủng lẳng trước ngực. Làm xong mọi thứ, bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã chuyển sang đen kịt. Bên ngoài, tiếng chuông lục lạc bát giác lại vang lên lần nữa.
"Leng keng... leng keng..."
Tiếng chuông vốn giòn tan trong trẻo, nhưng chuông trên kiệu cưới của Khương Tố Ngôn lại mang theo vẻ bi thương u oán, vang vọng khắp không gian tĩnh lặng của màn đêm. Cố Ỷ từ lầu hai đi xuống, đứng ở tầng một chờ đoàn rước dâu đến. Cô rất biết thân biết phận, vì là người gả vào nhà Khương Tố Ngôn, nên tất nhiên phải là Khương Tố Ngôn tới đón mình.
Cô nghe ra được đoàn rước dâu còn ở rất xa, chỉ nghe tiếng chuông thôi là đã đoán được. Cô yên lặng chờ đợi một lúc, ước chừng mười mấy phút sau, cánh cửa gỗ của tiệm vàng mã mới vang lên tiếng gõ.
Cố Ỷ bước lên vài bước đến gần cửa, mở cửa ra thì thấy một bà mai tô son điểm phấn, ăn diện lòe loẹt đứng bên ngoài.
Chỉ là... bà ta trang điểm quá xấu. Cả khuôn mặt đánh phấn dày cộm như quét vôi, trông phẳng lì chẳng có lấy chút sắc máu, mà thật ra có khi vốn dĩ cũng không có máu thật. Đôi môi thì tô đỏ chót, vốn đã là môi lạp xưởng rồi, giờ tô son một vòng, trông lại càng tệ.
Bà mai phất chiếc khăn tay đỏ tươi: "Cô gia, mau ra đi nào, chúng ta phải lên đường rồi!"
Cố Ỷ nhấc váy, bước qua ngưỡng cửa tiệm vàng mã. Khi đi ngang qua bà mai, vừa ngẩng đầu nhìn lên phía trước, liền thấy cả một đoàn rước dâu đủ sức dọa chết người.
Những người mặc áo vải thô trắng chia làm hai hàng, người thì cầm loa, người thì xách chiêng trống, bốn người đi đầu thì giơ cao tấm bảng đỏ, trên viết hai chữ "Rước Dâu". Giữa đoàn là tám "người" mặc vải trắng, mặt cũng bịt vải trắng, đang khiêng một chiếc kiệu đỏ chói. Cuối đoàn là người gánh đồ và mấy nữ quỷ cầm lồng đèn.
Đoàn rước dâu này, toàn thân chỉ có hai màu đỏ và trắng, lại diễn ra giữa đêm khuya... nếu có người sống nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức phải gọi cấp cứu ngay tại chỗ.
Cố Ỷ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là đoàn người lần đầu tiên cô gặp Khương Tố Ngôn. Nhìn chiếc kiệu tám người khiêng kia, bên cạnh còn treo cả chuông bát giác, chẳng phải chính là chiếc kiệu của Khương Tố Ngôn hay sao?
Bà mai hối thúc Cố Ỷ, bảo cô mau chóng lên kiệu. Cố Ỷ không vui:"Các người đều nói tôi là gả vào nhà họ, thân phận là chú rể, làm gì có chú rể nào ngồi kiệu?"
Trán bà mai nổi lên chữ "井": "Cô cũng biết mình là gả vào nhà người ta à? Gả vào thì phải ngồi kiệu!"
Cố Ỷ còn định cãi thêm vài câu, nhưng đã bị bà mai mất kiên nhẫn kéo thẳng vào trong kiệu.
Cố Ỷ sững người, vốn định phản kháng, nhưng sức bà mai lớn không tưởng, cô không tài nào thoát ra nổi.
Chết tiệt, cốt truyện này sai quá rồi! Bà mai này khôi phục nguyên hình thành quỷ rồi phải không? Một bà mai bình thường sao mình lại không vùng ra nổi? Cố Ỷ cau mày nhìn bà mai, bà ta nhướng mày: "Ôi chao, cô gia còn gì chỉ giáo?"
Cố Ỷ nghiến răng: "Tối nay, tôi sẽ méc với tiểu thư nhà bà."
Bà mai bị chặn họng, không nhìn Cố Ỷ nữa mà chỉ đi đến bên kiệu, phất khăn tay đỏ: "Khởi kiệu! Hồi phủ!"
Vừa mới nhấc kiệu lên, đám người mặc vải thô phía trước lập tức nổi nhạc, đánh trống thổi kèn vang trời. Cố Ỷ ngồi trong kiệu, ban đầu còn có tâm trạng ngắm nghía xung quanh, dù sao trước giờ cô toàn đứng ngoài, chưa bao giờ nhìn thấy bên trong kiệu trông ra sao. Cô tò mò đưa tay gõ bên này sờ bên kia.
Nhưng chưa kịp thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cô đã phải bịt tai lại.
Bởi vì ban nhạc rước dâu này chơi nhạc tệ khủng khiếp! Âm thanh vừa vang lên là Cố Ỷ đã thấy đầu ong ong, như muốn nổ tung. Giai điệu tuy đúng là nhạc mừng cưới, nhưng mà... mừng quá hóa ra giống như tiếng ma gào quỷ khóc! Cô lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên nghe thứ âm nhạc này, khi đó cô còn nghĩ: so với mấy bà thím ở khu chung cư nhà mình đánh nhau mở ba cái loa to ầm ầm, cái này còn khó nghe hơn nhiều.
Quá tam ba bận, việc gì cũng chỉ nên xảy ra hai lần là cùng! Cố Ỷ thề, lần này là lần cuối cô chịu đựng thứ âm thanh khủng bố này!
Đoàn rước dâu cứ thế thổi kèn đánh trống ầm ĩ, từ con phố cổ nơi có tiệm vàng mã lão Cố đi thẳng một mạch. Vừa rẽ qua góc phố, cảnh vật liền thay đổi. Con đường bê tông biến mất, thay bằng con đường đất lầy lội, hai bên không còn là các tòa nhà hiện đại mà là rừng cây hoang vắng. Dưới ánh trăng, đoàn rước dâu đi qua vùng đất hoang vu rất lâu, rồi... khung cảnh đột nhiên chuyển sang một thị trấn Giang Nam cũ kỹ tiêu điều nơi âm phủ.
Cố Ỷ ngó qua cửa sổ kiệu, còn trông thấy rất nhiều người quen. Có Lý Diễm Hồng và Nhân Nhân, gia đình ma nữ ở bệnh viện, ba con ma lang thang, Tiểu Yêu, cùng nhóm tài xế tuyến xe buýt đêm số 4. Họ đứng hai bên con đường lát đá xanh ở trấn Giang Nam, thì thào to nhỏ.
Bình thường với âm thanh lớn như vậy từ đoàn rước dâu, chắc chắn không thể nghe rõ họ đang nói gì. Nhưng vì đây là giấc mơ, chẳng cần logic gì nên Cố Ỷ nghe rất rõ mấy lời lẩm bẩm kia.
Những tiếng nói như muỗi vo ve bên tai, nhẹ nhưng phiền:
"Tội nghiệp chưa, còn trẻ mà đã phải đi kết minh hôn."
"Đúng đó, nghe nói tiểu thư nhà họ Khương chết thê thảm lắm, dáng chết khủng bố dọa người, không biết con bé này nhìn xong có sợ phát khóc không."
"Hahaha, kiểu gì lúc động phòng hoa chúc chả nhìn được, không muốn nhìn cũng phải nhìn thôi, chỉ sợ là... động phòng hoa chúc cũng chưa chắc hoàn thành được."
Cố Ỷ thò người ra ngoài cửa kiệu, một tay bám vào khung cửa, tay còn lại giơ ra ngoài. Vì hành động đột ngột của cô, cả cái kiệu nghiêng hẳn về một bên, may mà người khiêng kiệu không phải người thường nên mới giữ được thăng bằng.
Cô vừa nhìn đã biết tiếng nói lớn nhất phát ra từ nhóm tài xế xe buýt tuyến đêm số 4. Cố Ỷ giơ tay ra, hướng về phía họ giơ lên ngón giữa: "Có gan thì nói lại lần nữa xem?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương