Đại soái giật nhẹ khóe miệng, có lẽ chính hắn cũng không ngờ trong giấc mơ của Cố Ỷ lại thêm vào một phân cảnh như thế này, điều này chắc chắn không nằm trong kế hoạch của hắn.
Mà tên quỷ tra nam cũng đâu phải chủ nhân của giấc mơ này, người làm chủ là Cố Ỷ cơ mà.
Hắn cho rằng là do những lời hắn nói tối hôm qua khiến Cố Ỷ nảy sinh ý nghĩ kết minh hôn, nên mới xuất hiện đoạn kịch này trong giấc mơ tối nay.
Nhưng tự cô ta thêm vào cảnh kết minh hôn thì cũng thôi đi, sao đối tượng lại là một cô gái vậy? Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ cô ấy lau nước mắt kia, chỗ nào giống đau lòng buồn bã? Rõ ràng là đang mong chờ đến phát cuồng thì có!
Đại soái muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới gượng được một câu: "Nếu em không muốn kết minh hôn với cô ta, tôi sẽ lập tức đưa em đi!"
Cố Ỷ bĩu môi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng cảm động: "Đại soái, như vậy e là sẽ liên lụy đến anh mất, chi bằng thôi đi."
Nói xong, Cố Ỷ nhìn thấy phía không xa có một người phu xe kéo đang đứng đó, liền vội vẫy tay gọi. Phu xe kéo chiếc xe đến trước mặt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ vẫn không quên quan sát kỹ phu xe kéo kia, rồi phát hiện anh ta có vài phần giống anh tài xế của bà Thẩm.
Quả nhiên, các NPC trong giấc mơ đều được nặn ra tùy tiện từ trí nhớ trong đầu cô.
Cố Ỷ bỗng cảm thấy có chút chột dạ, cô không kìm được bắt đầu nhớ lại xem chủ gánh hát đó là ai, rốt cuộc cô đã đập cho NPC đó một trận, mà lại chẳng biết NPC đó là dựa theo ký ức thật của ai ngoài đời. Nhưng có lẽ do đây là trong mơ, nên Cố Ỷ không tài nào nhớ nổi gương mặt của chủ gánh hát đó, đành phải tạm gác chuyện ấy sang một bên.
Phu xe kéo đưa Cố Ỷ đi khắp phố phường, chẳng bao lâu sau đã tới trước cửa một tiệm vàng mã, nói rằng đây chính là nhà của Cố Ỷ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bảng hiệu "Tiệm vàng mã lão Cố" treo lù lù trước mắt. Thật là chân thật, giấc mơ này quả thật tham chiếu rất nhiều từ ký ức của cô.
Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh. Ở căn phòng trên tầng hai, Cố Ỷ thấy bầu trời ngoài cửa sổ chuyển từ sáng sang tối, rồi lại từ tối sang sáng. Tốc độ thay đổi ấy còn nhanh hơn cả lúc cô lướt điện thoại. Sau năm lần lướt, trời lại chuyển sang đêm, lúc này cửa tiệm vàng mã dưới lầu vang lên tiếng gõ.
Cố Ỷ liền lao vèo vèo xuống, mở cửa bên hông, thấy ngoài cửa là một bà mai mặc đồ đỏ đứng đó.
Cố Ỷ cười tít mắt, quả là đã lâu không gặp, dáng vẻ của bà mai này giống y như lần trước lúc cô xuống âm phủ, không sai một ly. Bà mai vẫy chiếc khăn tay đỏ: "Ui chao, Cố gia tiểu thư, ngài có hỷ sự rồi đấy nhé!"
Theo logic cũ, dựa theo hiểu biết của bà mai về Cố Ỷ, lẽ ra lúc này cô phải nói:"Có hỷ gì chứ?"
Không ngờ, Cố Ỷ cười tươi như hoa: "Vui quá vui quá!"
"?" Bà mai sững sờ, nụ cười trên mặt cứng đờ lại trong chốc lát, rồi tiếp tục theo kịch bản: "Tôi đến đây là để làm mối cô cho Khương gia! Cô cũng biết đấy, cô con gái duy nhất nhà họ Khương, dung mạo tuyệt sắc, đẹp đến mê người, chỉ tiếc là mệnh khổ mất sớm. Nhưng nhà họ Khương đã nhờ người xem mệnh, nói rằng bát tự của cô rất hợp với cô ấy. Nếu hai người kết minh hôn, thì sau này cô sẽ giàu sang phú quý!"
Chuyện giàu sang phú quý thì Cố Ỷ không suy xét, nhưng chuyện kết minh hôn thì cô lại rất hứng thú, dù sao thì lúc ở "lần đầu"cô biểu hiện cũng không được suôn sẻ cho lắm, không biết trong lòng Khương Tố Ngôn có khúc mắc gì không. Khó lắm mới có cơ hội lần thứ hai, cô nhất định phải nắm bắt thật tốt, khiến Khương Tố Ngôn hoàn toàn "đổ gục"!
Thế là Cố Ỷ gật đầu lia lịa: "Bà nói đúng, con gái nhà họ Khương thật sự rất đẹp!"
Chứ không giống cái tên đại soái lúc nãy, mặt thì như củ ấu bị méo, mặc long bào cũng không ra dáng thái tử, để hắn mặc đồ của đại soái đẹp trai thì chỉ thấy phí của trời.
Trong lòng Cố Ỷ lẩm bẩm vài câu, rồi vươn tay kéo bà mai vào trong tiệm vàng mã. Cô lục lọi trong ngăn kéo lấy ra giấy bút, ép bà mai ngồi xuống ghế rồi mới hỏi: "Kết minh hôn thì cần chuẩn bị những gì?"
Bà mai ngẩn ra, đây là lần đầu tiên bà thấy có người kết minh hôn mà hớn hở thế này.
Là thật sự vui vẻ hớn hở đấy, chưa kịp để bà phản ứng thì đã bắt tay vào chuẩn bị luôn rồi. Bà mai cũng không dài dòng, liên tục liệt kê ra hết những món cần thiết. Cố Ỷ ghi chép kín cả một trang giấy, viết đầy chật cả tờ, mới nghe bà mai nói: "Cô gia yên tâm, cô không cần lo gì cả, nhà họ Khương đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn chờ chọn một ngày hoàng đạo rồi cô tới bái đường thành thân thôi!"
"Thế chẳng phải là tôi đi ở rể sao?"
Bà mai có chút phức tạp: Không lẽ cô còn muốn người ta gả về nhà cô? Quan tài lớn thế kia khiêng thẳng vào cửa, cô không sợ chắc?
Cố Ỷ thật sự chẳng sợ tí nào, ở cùng quỷ suốt bao lâu nay rồi, sợ gì một cái quan tài?
Cô nhìn tờ giấy dày đặc những thứ cần chuẩn bị, cảm thấy tự mình lo liệu thì đúng là phiền thật. Hơn nữa đây là giấc mơ của chính mình, những gì nhà họ Khương chuẩn bị chẳng phải cũng là mình chuẩn bị sao?
Cố Ỷ nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, vì không để Khương Tố Ngôn cảm thấy bị xem nhẹ, cô quyết định sẽ tự tay chuẩn bị sính lễ.
Cô bảo bà mai chờ một chút, rồi chạy rầm rầm lên lầu hai, lát sau lại rầm rầm chạy xuống, đưa cho bà mai một tấm card mỏng.
"Đây là cái gì vậy?"
"Thẻ ngân hàng đó." Cố Ỷ ấp úng, chỉ giao trong mơ thì không đủ, sau này cô còn phải đưa đồ thật nữa. Nhưng cô chỉ có chừng đó thôi, mà đưa cho Khương Tố Ngôn thì chẳng phải cũng là đưa cho chính mình sao? Dù sao thì Khương Tố Ngôn cũng không dùng được, thẻ này có để ở chỗ nàng ấy thì người sử dụng vẫn là cô thôi!
Nghĩ vậy, Cố Ỷ mới phất phất tay, tỏ vẻ rất hào phóng: "Cầm lấy đi, nhất định phải đích thân giao tận tay tiểu thư nhà các người đấy nhé!"
Bà mai không biết thứ này là gì, nhưng Khương Tố Ngôn thì sao lại không nhận ra? Cố Ỷ nhìn bà mai cầm thẻ ngân hàng rời đi, cảm thấy tim mình như bị khoét mất một góc, dù gì đó cũng là chiếc thẻ chứa mấy vạn tệ, là toàn bộ tài sản của cô!
Nhưng ngay cả Khương Tố Ngôn còn biết câu "phu quân chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, ta chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa", sao có thể không biết rằng thời buổi này tiền lương của chồng đều phải nộp về cho vợ? Bây giờ nàng ấy còn chưa mở lời, chắc là đang chờ mình tự giác đưa lên. Nếu thật sự đợi đến lúc Khương Tố Ngôn phải lên tiếng, thì cái đầu đang nằm trên cổ của Cố Ỷ e là khó giữ được yên ổn.
Chẳng bao lâu sau khi bà mai rời đi, bầu trời bên ngoài lại trong nháy mắt chuyển từ đêm thành ngày, rồi lại từ ngày chuyển thành đêm. Bà mai lại đến nữa.
Không hiểu vì sao, trong giấc mơ này, mỗi khi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải diễn ra vào ban đêm, hoàn toàn đảo lộn đêm ngày. Có lẽ điều này cũng liên quan đến hai nhân vật chính còn lại - tiểu thư nhà họ Khương và đại soái đều là quỷ cả. Hai người họ cộng lại đủ sức ép giấc mơ thay đổi kịch bản sang ban đêm. Mà Cố Ỷ cũng không quá phản cảm với chuyện làm việc vào ban đêm, có khi vì lý do này nên các tình tiết cứ liên tục xảy ra vào ban đêm cũng nên.
Bà mai lại vẫy chiếc khăn tay đỏ của mình: "Ôi chao, đúng là chuẩn cô gia của tôi ơi, tiểu thư nhà chúng tôi thích sính lễ của ngài vô cùng! Ngay cả ngày kết hôn cũng đã định rồi, là mùng chín đầu tháng này, là một ngày đại cát, vạn sự không nên làm gì hết!"
Nếu là người bình thường mà nghe câu này, chắc sẽ bị dọa chết khiếp. Tiểu thư nhà mấy người đã chết rồi mà còn biết "thích lắm" cái sính lễ này? Bộ bà chạy xuống âm phủ hỏi tiểu thư nhà bà hay sao? Đã thế còn chọn đúng một ngày "vạn sự đều không nên làm", chẳng khác gì bắt Ông Thọ tự thắt cổ vì sống dai quá!
Thế nhưng Cố Ỷ lại tươi cười hớn hở: "Tốt quá! Tôi đợi đoàn rước dâu đến đón đây! Nhưng lần này bà phải nói với tiểu thư nhà bà rằng, tôi cũng phải mặc váy cưới đấy nhé, đừng có bắt tôi mặc đồ nam nữa. Nhìn tôi có giống đàn ông chút nào không? Bây giờ thời đại tiến bộ rồi, hai cô dâu mặc váy cưới cưới nhau cũng đầy ra đấy. Tôi xinh cũng chẳng kém mà cứ bắt tôi mặc đồ nam là sao?"
Bà mai bị mấy lời của Cố Ỷ làm nghẹn họng, gương mặt xanh mét lại, càng lúc càng giống với dáng vẻ bà ta khi Cố Ỷ gặp ở âm phủ. Khuôn mặt không giống người sống của bà hiện lên một nụ cười dữ tợn, lời nói như bị nghiến ra từ kẽ răng: "Cô gia yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời!"
Bộ dạng đó của bà mai làm sao dọa nổi Cố Ỷ? Ngay lần đầu xuống âm phủ cô còn chẳng bị ma thật quỷ thật dọa cho sợ, sao có thể sợ một phiên bản nhái trong mơ chứ? Hơn nữa bà mai cũng đâu làm gì được cô, cô giờ là "chuẩn phu quân" của Khương Tố Ngôn đấy nhé! Một bà mai nho nhỏ mà dám nuốt cô chắc?
Cố Ỷ đắc ý đến mức không chịu nổi, cái dáng vẻ "dựa quỷ ăn hiếp người" của cô khiến bà mai tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn phải bảo cô tối mùng chín nhớ chuẩn bị cho tốt, rồi phất khăn tay, dẫn theo mấy con quỷ khác rời đi.
Đúng vậy, giấc mơ này giờ không thèm giả vờ nữa mà lật bài luôn, toàn bộ đều là lấy từ ký ức của Cố Ỷ ra mà dùng. Đám quỷ theo sau bà mai, toàn là những người đàn bà có gương mặt kỳ dị từng xuất hiện ở âm phủ. Người mà Cố Ỷ nhớ rõ nhất là nữ quỷ có bông hoa mọc trên mặt, nên trong đám đi theo, những nữ quỷ có hoa trên mặt cũng là nhiều nhất.
Chờ bà mai rời đi, Cố Ỷ vui vẻ háo hức mong thời gian trôi nhanh. Bầu trời ngoài tiệm vàng mã cứ sáng rồi tối, tối rồi sáng, lặp đi lặp lại khoảng ba lần thì dừng lại.
Cố Ỷ chỉnh trang y phục, sẵn sàng đón bà mai đến đón. Ai ngờ vừa mở cửa, lại thấy một nhân vật khác trong "vở diễn" này — tên quỷ tra nam kia. Hắn vẫn mặc bộ đồ đại soái, đứng ngay trước cửa tiệm vàng mã của Cố Ỷ, đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn cô chằm chằm.
Chỉ vừa chạm phải ánh mắt ấy, Cố Ỷ đã rùng mình một cái, ánh mắt này buồn nôn quá mức!
Không ngờ còn có thể buồn nôn hơn nữa.
Đại soái đưa tay ra về phía Cố Ỷ, giọng tha thiết: "A Ỷ, đi theo tôi đi, đây là cơ hội cuối cùng rồi!"
Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ thật sự muốn móc tai, móc hết những gì vừa nghe được ra khỏi đầu.
Đồ thần kinh! Gọi cái gì mà A Ỷ? Ngay cả vợ tôi còn chưa gọi tôi như thế đâu!
Lúc này tay của Cố Ỷ ngứa ngáy vô cùng, thật sự muốn cho hắn một trận. Cô liếc mắt nhìn thấy hắn không mang theo súng, bèn xông tới luôn không còn khách sáo.
Tên quỷ tra nam này đối với Cố Ỷ chỉ có vài phần mê sắc mà thôi, thấy cô xông lên đấm mình thì chắc chắn sẽ đánh trả. Hơn nữa, hắn tự tin mình là đàn ông, còn Cố Ỷ chỉ là một "cô gái yếu đuối", thậm chí còn nghĩ có nên "nhường" cô chút không. Ngoài sự khác biệt về thể chất nam nữ, thì còn có sự chênh lệch về thiết lập nhân vật trong giấc mơ.
Trong thiết lập, hắn là đại soái, sức mạnh vượt trội. Còn Cố Ỷ chỉ là một đào hát. Lợi thế rõ ràng nghiêng về hắn, hắn tự tin xông lên tấn công trước...
Kết quả là bị Cố Ỷ đè ra đất đánh cho một trận tơi bời.
Dù gì thì giờ hắn chỉ là một con người bình thường, còn Cố Ỷ lại rất có kinh nghiệm trong việc "xử lý người thường". Thêm vào đó, Cố Ỷ mới là chủ nhân giấc mơ, cô muốn thế nào, giấc mơ cũng sẽ tùy ý mà điều chỉnh.
Ví dụ như cô có thể sửa thiết lập thành: ngoài mặt là đào hát, nhưng thật ra là một sát thủ lão luyện. Như vậy thì việc cô có sức mạnh vượt cả đại soái cũng là điều hợp lý.
Sau khi cho tên quỷ tra nam một trận nhừ đòn, Cố Ỷ cảm thấy toàn thân sảng khoái: "Tôi đã muốn đánh anh từ lần trước rồi! Mặt đã xấu còn cứ sáp vào người ta, có biết như vậy là rất mất lịch sự không?"
Tên quỷ tra nam tổn thương nặng nề: "Em nói tôi xấu?! Em nhìn lại kỹ đi! Tôi xấu chỗ nào hả?!"
Mà tên quỷ tra nam cũng đâu phải chủ nhân của giấc mơ này, người làm chủ là Cố Ỷ cơ mà.
Hắn cho rằng là do những lời hắn nói tối hôm qua khiến Cố Ỷ nảy sinh ý nghĩ kết minh hôn, nên mới xuất hiện đoạn kịch này trong giấc mơ tối nay.
Nhưng tự cô ta thêm vào cảnh kết minh hôn thì cũng thôi đi, sao đối tượng lại là một cô gái vậy? Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ cô ấy lau nước mắt kia, chỗ nào giống đau lòng buồn bã? Rõ ràng là đang mong chờ đến phát cuồng thì có!
Đại soái muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới gượng được một câu: "Nếu em không muốn kết minh hôn với cô ta, tôi sẽ lập tức đưa em đi!"
Cố Ỷ bĩu môi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng cảm động: "Đại soái, như vậy e là sẽ liên lụy đến anh mất, chi bằng thôi đi."
Nói xong, Cố Ỷ nhìn thấy phía không xa có một người phu xe kéo đang đứng đó, liền vội vẫy tay gọi. Phu xe kéo chiếc xe đến trước mặt cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ vẫn không quên quan sát kỹ phu xe kéo kia, rồi phát hiện anh ta có vài phần giống anh tài xế của bà Thẩm.
Quả nhiên, các NPC trong giấc mơ đều được nặn ra tùy tiện từ trí nhớ trong đầu cô.
Cố Ỷ bỗng cảm thấy có chút chột dạ, cô không kìm được bắt đầu nhớ lại xem chủ gánh hát đó là ai, rốt cuộc cô đã đập cho NPC đó một trận, mà lại chẳng biết NPC đó là dựa theo ký ức thật của ai ngoài đời. Nhưng có lẽ do đây là trong mơ, nên Cố Ỷ không tài nào nhớ nổi gương mặt của chủ gánh hát đó, đành phải tạm gác chuyện ấy sang một bên.
Phu xe kéo đưa Cố Ỷ đi khắp phố phường, chẳng bao lâu sau đã tới trước cửa một tiệm vàng mã, nói rằng đây chính là nhà của Cố Ỷ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bảng hiệu "Tiệm vàng mã lão Cố" treo lù lù trước mắt. Thật là chân thật, giấc mơ này quả thật tham chiếu rất nhiều từ ký ức của cô.
Thời gian trong mơ trôi qua rất nhanh. Ở căn phòng trên tầng hai, Cố Ỷ thấy bầu trời ngoài cửa sổ chuyển từ sáng sang tối, rồi lại từ tối sang sáng. Tốc độ thay đổi ấy còn nhanh hơn cả lúc cô lướt điện thoại. Sau năm lần lướt, trời lại chuyển sang đêm, lúc này cửa tiệm vàng mã dưới lầu vang lên tiếng gõ.
Cố Ỷ liền lao vèo vèo xuống, mở cửa bên hông, thấy ngoài cửa là một bà mai mặc đồ đỏ đứng đó.
Cố Ỷ cười tít mắt, quả là đã lâu không gặp, dáng vẻ của bà mai này giống y như lần trước lúc cô xuống âm phủ, không sai một ly. Bà mai vẫy chiếc khăn tay đỏ: "Ui chao, Cố gia tiểu thư, ngài có hỷ sự rồi đấy nhé!"
Theo logic cũ, dựa theo hiểu biết của bà mai về Cố Ỷ, lẽ ra lúc này cô phải nói:"Có hỷ gì chứ?"
Không ngờ, Cố Ỷ cười tươi như hoa: "Vui quá vui quá!"
"?" Bà mai sững sờ, nụ cười trên mặt cứng đờ lại trong chốc lát, rồi tiếp tục theo kịch bản: "Tôi đến đây là để làm mối cô cho Khương gia! Cô cũng biết đấy, cô con gái duy nhất nhà họ Khương, dung mạo tuyệt sắc, đẹp đến mê người, chỉ tiếc là mệnh khổ mất sớm. Nhưng nhà họ Khương đã nhờ người xem mệnh, nói rằng bát tự của cô rất hợp với cô ấy. Nếu hai người kết minh hôn, thì sau này cô sẽ giàu sang phú quý!"
Chuyện giàu sang phú quý thì Cố Ỷ không suy xét, nhưng chuyện kết minh hôn thì cô lại rất hứng thú, dù sao thì lúc ở "lần đầu"cô biểu hiện cũng không được suôn sẻ cho lắm, không biết trong lòng Khương Tố Ngôn có khúc mắc gì không. Khó lắm mới có cơ hội lần thứ hai, cô nhất định phải nắm bắt thật tốt, khiến Khương Tố Ngôn hoàn toàn "đổ gục"!
Thế là Cố Ỷ gật đầu lia lịa: "Bà nói đúng, con gái nhà họ Khương thật sự rất đẹp!"
Chứ không giống cái tên đại soái lúc nãy, mặt thì như củ ấu bị méo, mặc long bào cũng không ra dáng thái tử, để hắn mặc đồ của đại soái đẹp trai thì chỉ thấy phí của trời.
Trong lòng Cố Ỷ lẩm bẩm vài câu, rồi vươn tay kéo bà mai vào trong tiệm vàng mã. Cô lục lọi trong ngăn kéo lấy ra giấy bút, ép bà mai ngồi xuống ghế rồi mới hỏi: "Kết minh hôn thì cần chuẩn bị những gì?"
Bà mai ngẩn ra, đây là lần đầu tiên bà thấy có người kết minh hôn mà hớn hở thế này.
Là thật sự vui vẻ hớn hở đấy, chưa kịp để bà phản ứng thì đã bắt tay vào chuẩn bị luôn rồi. Bà mai cũng không dài dòng, liên tục liệt kê ra hết những món cần thiết. Cố Ỷ ghi chép kín cả một trang giấy, viết đầy chật cả tờ, mới nghe bà mai nói: "Cô gia yên tâm, cô không cần lo gì cả, nhà họ Khương đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn chờ chọn một ngày hoàng đạo rồi cô tới bái đường thành thân thôi!"
"Thế chẳng phải là tôi đi ở rể sao?"
Bà mai có chút phức tạp: Không lẽ cô còn muốn người ta gả về nhà cô? Quan tài lớn thế kia khiêng thẳng vào cửa, cô không sợ chắc?
Cố Ỷ thật sự chẳng sợ tí nào, ở cùng quỷ suốt bao lâu nay rồi, sợ gì một cái quan tài?
Cô nhìn tờ giấy dày đặc những thứ cần chuẩn bị, cảm thấy tự mình lo liệu thì đúng là phiền thật. Hơn nữa đây là giấc mơ của chính mình, những gì nhà họ Khương chuẩn bị chẳng phải cũng là mình chuẩn bị sao?
Cố Ỷ nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, vì không để Khương Tố Ngôn cảm thấy bị xem nhẹ, cô quyết định sẽ tự tay chuẩn bị sính lễ.
Cô bảo bà mai chờ một chút, rồi chạy rầm rầm lên lầu hai, lát sau lại rầm rầm chạy xuống, đưa cho bà mai một tấm card mỏng.
"Đây là cái gì vậy?"
"Thẻ ngân hàng đó." Cố Ỷ ấp úng, chỉ giao trong mơ thì không đủ, sau này cô còn phải đưa đồ thật nữa. Nhưng cô chỉ có chừng đó thôi, mà đưa cho Khương Tố Ngôn thì chẳng phải cũng là đưa cho chính mình sao? Dù sao thì Khương Tố Ngôn cũng không dùng được, thẻ này có để ở chỗ nàng ấy thì người sử dụng vẫn là cô thôi!
Nghĩ vậy, Cố Ỷ mới phất phất tay, tỏ vẻ rất hào phóng: "Cầm lấy đi, nhất định phải đích thân giao tận tay tiểu thư nhà các người đấy nhé!"
Bà mai không biết thứ này là gì, nhưng Khương Tố Ngôn thì sao lại không nhận ra? Cố Ỷ nhìn bà mai cầm thẻ ngân hàng rời đi, cảm thấy tim mình như bị khoét mất một góc, dù gì đó cũng là chiếc thẻ chứa mấy vạn tệ, là toàn bộ tài sản của cô!
Nhưng ngay cả Khương Tố Ngôn còn biết câu "phu quân chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, ta chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa", sao có thể không biết rằng thời buổi này tiền lương của chồng đều phải nộp về cho vợ? Bây giờ nàng ấy còn chưa mở lời, chắc là đang chờ mình tự giác đưa lên. Nếu thật sự đợi đến lúc Khương Tố Ngôn phải lên tiếng, thì cái đầu đang nằm trên cổ của Cố Ỷ e là khó giữ được yên ổn.
Chẳng bao lâu sau khi bà mai rời đi, bầu trời bên ngoài lại trong nháy mắt chuyển từ đêm thành ngày, rồi lại từ ngày chuyển thành đêm. Bà mai lại đến nữa.
Không hiểu vì sao, trong giấc mơ này, mỗi khi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải diễn ra vào ban đêm, hoàn toàn đảo lộn đêm ngày. Có lẽ điều này cũng liên quan đến hai nhân vật chính còn lại - tiểu thư nhà họ Khương và đại soái đều là quỷ cả. Hai người họ cộng lại đủ sức ép giấc mơ thay đổi kịch bản sang ban đêm. Mà Cố Ỷ cũng không quá phản cảm với chuyện làm việc vào ban đêm, có khi vì lý do này nên các tình tiết cứ liên tục xảy ra vào ban đêm cũng nên.
Bà mai lại vẫy chiếc khăn tay đỏ của mình: "Ôi chao, đúng là chuẩn cô gia của tôi ơi, tiểu thư nhà chúng tôi thích sính lễ của ngài vô cùng! Ngay cả ngày kết hôn cũng đã định rồi, là mùng chín đầu tháng này, là một ngày đại cát, vạn sự không nên làm gì hết!"
Nếu là người bình thường mà nghe câu này, chắc sẽ bị dọa chết khiếp. Tiểu thư nhà mấy người đã chết rồi mà còn biết "thích lắm" cái sính lễ này? Bộ bà chạy xuống âm phủ hỏi tiểu thư nhà bà hay sao? Đã thế còn chọn đúng một ngày "vạn sự đều không nên làm", chẳng khác gì bắt Ông Thọ tự thắt cổ vì sống dai quá!
Thế nhưng Cố Ỷ lại tươi cười hớn hở: "Tốt quá! Tôi đợi đoàn rước dâu đến đón đây! Nhưng lần này bà phải nói với tiểu thư nhà bà rằng, tôi cũng phải mặc váy cưới đấy nhé, đừng có bắt tôi mặc đồ nam nữa. Nhìn tôi có giống đàn ông chút nào không? Bây giờ thời đại tiến bộ rồi, hai cô dâu mặc váy cưới cưới nhau cũng đầy ra đấy. Tôi xinh cũng chẳng kém mà cứ bắt tôi mặc đồ nam là sao?"
Bà mai bị mấy lời của Cố Ỷ làm nghẹn họng, gương mặt xanh mét lại, càng lúc càng giống với dáng vẻ bà ta khi Cố Ỷ gặp ở âm phủ. Khuôn mặt không giống người sống của bà hiện lên một nụ cười dữ tợn, lời nói như bị nghiến ra từ kẽ răng: "Cô gia yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời!"
Bộ dạng đó của bà mai làm sao dọa nổi Cố Ỷ? Ngay lần đầu xuống âm phủ cô còn chẳng bị ma thật quỷ thật dọa cho sợ, sao có thể sợ một phiên bản nhái trong mơ chứ? Hơn nữa bà mai cũng đâu làm gì được cô, cô giờ là "chuẩn phu quân" của Khương Tố Ngôn đấy nhé! Một bà mai nho nhỏ mà dám nuốt cô chắc?
Cố Ỷ đắc ý đến mức không chịu nổi, cái dáng vẻ "dựa quỷ ăn hiếp người" của cô khiến bà mai tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn phải bảo cô tối mùng chín nhớ chuẩn bị cho tốt, rồi phất khăn tay, dẫn theo mấy con quỷ khác rời đi.
Đúng vậy, giấc mơ này giờ không thèm giả vờ nữa mà lật bài luôn, toàn bộ đều là lấy từ ký ức của Cố Ỷ ra mà dùng. Đám quỷ theo sau bà mai, toàn là những người đàn bà có gương mặt kỳ dị từng xuất hiện ở âm phủ. Người mà Cố Ỷ nhớ rõ nhất là nữ quỷ có bông hoa mọc trên mặt, nên trong đám đi theo, những nữ quỷ có hoa trên mặt cũng là nhiều nhất.
Chờ bà mai rời đi, Cố Ỷ vui vẻ háo hức mong thời gian trôi nhanh. Bầu trời ngoài tiệm vàng mã cứ sáng rồi tối, tối rồi sáng, lặp đi lặp lại khoảng ba lần thì dừng lại.
Cố Ỷ chỉnh trang y phục, sẵn sàng đón bà mai đến đón. Ai ngờ vừa mở cửa, lại thấy một nhân vật khác trong "vở diễn" này — tên quỷ tra nam kia. Hắn vẫn mặc bộ đồ đại soái, đứng ngay trước cửa tiệm vàng mã của Cố Ỷ, đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn cô chằm chằm.
Chỉ vừa chạm phải ánh mắt ấy, Cố Ỷ đã rùng mình một cái, ánh mắt này buồn nôn quá mức!
Không ngờ còn có thể buồn nôn hơn nữa.
Đại soái đưa tay ra về phía Cố Ỷ, giọng tha thiết: "A Ỷ, đi theo tôi đi, đây là cơ hội cuối cùng rồi!"
Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ thật sự muốn móc tai, móc hết những gì vừa nghe được ra khỏi đầu.
Đồ thần kinh! Gọi cái gì mà A Ỷ? Ngay cả vợ tôi còn chưa gọi tôi như thế đâu!
Lúc này tay của Cố Ỷ ngứa ngáy vô cùng, thật sự muốn cho hắn một trận. Cô liếc mắt nhìn thấy hắn không mang theo súng, bèn xông tới luôn không còn khách sáo.
Tên quỷ tra nam này đối với Cố Ỷ chỉ có vài phần mê sắc mà thôi, thấy cô xông lên đấm mình thì chắc chắn sẽ đánh trả. Hơn nữa, hắn tự tin mình là đàn ông, còn Cố Ỷ chỉ là một "cô gái yếu đuối", thậm chí còn nghĩ có nên "nhường" cô chút không. Ngoài sự khác biệt về thể chất nam nữ, thì còn có sự chênh lệch về thiết lập nhân vật trong giấc mơ.
Trong thiết lập, hắn là đại soái, sức mạnh vượt trội. Còn Cố Ỷ chỉ là một đào hát. Lợi thế rõ ràng nghiêng về hắn, hắn tự tin xông lên tấn công trước...
Kết quả là bị Cố Ỷ đè ra đất đánh cho một trận tơi bời.
Dù gì thì giờ hắn chỉ là một con người bình thường, còn Cố Ỷ lại rất có kinh nghiệm trong việc "xử lý người thường". Thêm vào đó, Cố Ỷ mới là chủ nhân giấc mơ, cô muốn thế nào, giấc mơ cũng sẽ tùy ý mà điều chỉnh.
Ví dụ như cô có thể sửa thiết lập thành: ngoài mặt là đào hát, nhưng thật ra là một sát thủ lão luyện. Như vậy thì việc cô có sức mạnh vượt cả đại soái cũng là điều hợp lý.
Sau khi cho tên quỷ tra nam một trận nhừ đòn, Cố Ỷ cảm thấy toàn thân sảng khoái: "Tôi đã muốn đánh anh từ lần trước rồi! Mặt đã xấu còn cứ sáp vào người ta, có biết như vậy là rất mất lịch sự không?"
Tên quỷ tra nam tổn thương nặng nề: "Em nói tôi xấu?! Em nhìn lại kỹ đi! Tôi xấu chỗ nào hả?!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương