Tên ngốc to xác quả đúng là xứng đáng với biệt danh "to xác" mà Cố Ỷ đặt cho cậu ta, bởi cậu ta thật sự rất cao to. May mà quần áo bọn trẻ bây giờ mua chất lượng đều tốt, lúc Cố Ỷ túm lấy áo cậu ta cũng không bị rách, chỉ có phần cổ áo là bị cô kéo giãn ra một chút.

Cố Ỷ có sức khỏe tốt hơn con gái bình thường nhờ luyện tập lâu dài, nhưng cho dù có mạnh hơn đôi chút cũng không thể đỡ nổi một cậu con trai cao to thế này. Vì vậy sau khi đỡ cậu ta lại và giữ được thăng bằng cho cậu, Cố Ỷ buông tay ra, và tên ngốc to xác lập tức ngã uỵch xuống đất, ngồi bệt ra sàn với cú đập mông rõ đau.

Dù vậy, so với việc vì mất thăng bằng mà ngã lăn từ trên cầu thang xuống thì vẫn còn đỡ hơn nhiều.

Cố Ỷ cử động mấy ngón tay phải vừa mới nắm lấy áo cậu ta lúc nãy, thật sự đau quá. Cú kéo mạnh đỡ một người ngã như vậy, đủ khiến các ngón tay bị chuột rút.

Cố Ỷ vốn không phải người nhiệt tình gì, nhưng theo bản năng cô vẫn sẽ làm những việc trong khả năng của mình, ít nhất là không muốn nhìn thấy tên ngốc này vì mình mà bị thương nặng như vậy.

Cô thấy rất rõ ràng, Khương Tố Ngôn không chỉ đơn giản là thả vỏ chuối dưới chân tên ngốc, mà còn cố tình nâng dải lụa đỏ kia lên, hoàn toàn phá hỏng trọng tâm của cậu ta. Nếu không như vậy thì dù bị bất ngờ trượt chân, cũng không đến mức ngửa người ngã lăn ra sau.

Đám vỏ chuối vốn dĩ chỉ đủ gây trơn trượt, cùng lắm khiến người ta lỡ chân trượt ngã trên bậc cầu thang, không có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Bởi mới nói, sự chiếm hữu của Khương Tố Ngôn thật sự đáng sợ.

Lúc trước xảy ra chuyện với nữ cảnh sát, Cố Ỷ đã nhận ra Khương Tố Ngôn không thích cô tiếp xúc với người khác, đặc biệt là tiếp xúc thân thể. Bây giờ nhìn lại, Khương Tố Ngôn còn không chịu nổi việc có ai khác dòm ngó Cố Ỷ,  như thể Cố Ỷ đã bị nàng ấy xem là vật sở hữu riêng, mà ánh mắt của tên ngốc kia thì giống như đang lén móc đồ từ túi của Khương Tố Ngôn ra vậy.

Thật ra lúc nãy Cố Ỷ hoàn toàn có thể đưa tay ra đỡ tên ngốc đó, cách đó còn dễ hơn nhiều. Nhưng vì nghĩ tới động tác này quá thân mật, cô mới chọn cách túm lấy cổ áo cậu ta. Hành động này đòi hỏi tốc độ nhanh hơn, dùng sức mạnh hơn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không có khi Khương Tố Ngôn sẽ càng tức giận, thậm chí không thèm để tâm tới lời cô nói trước đó, trực tiếp từ trong bóng của cô chui ra.

Trước đây Khương Tố Ngôn chưa từng thể hiện rõ sự ác ý đối với con người, nên Cố Ỷ vẫn tưởng nàng ấy tương đối vô hại. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, hồi đối mặt với Lý Diễm Hồng, Khương Tố Ngôn cũng đã tỏ rõ thái độ, ăn luôn Lý Diễm Hồng cũng chẳng sao, chỉ vì Cố Ỷ không thích nên nàng ấy mới không làm thế.

Khương Tố Ngôn là quỷ, đối với nhân loại mà nói thì nàng vốn dĩ chính là một mối đe dọa.

Ngay khoảnh khắc này, Cố Ỷ cuối cùng cũng nhận thức rõ ràng điều đó. Thế nhưng... cô cũng không thể vì một người chỉ gặp gỡ thoáng qua mà đối đầu trực tiếp với Khương Tố Ngôn. Chỉ là cô cảm thấy, có lẽ đã đến lúc mình nên tách khỏi nhóm nhỏ này, nếu không thật sự chẳng biết Khương Tố Ngôn còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Cố Ỷ nhìn tên ngốc đang ngồi bệt dưới đất. Lúc này cô đang đứng ở bậc thứ hai trên cầu thang, còn những người khác thì ở phía dưới. Với vị trí cao hơn, ngay cả khí thế của cô cũng đột nhiên thay đổi hẳn, không còn vẻ yếu đuối mềm mỏng ban nãy: "Về đi, chỗ này đúng là có chút quỷ dị thật. Nếu có muốn quay lại, thì chọn ban ngày sẽ an toàn hơn. Nghe lời chị, chị đưa mọi người ra cửa."

Lũ thiếu niên tuổi này thường rất bướng bỉnh, càng bị ngăn cản thì lại càng muốn làm. Huống hồ tâm trạng của Cố Ỷ sau chuyện vừa rồi cũng không tốt, nên cả giọng điệu lúc nói cũng có chút cứng nhắc. Nhưng cô vốn là người khéo léo trong cách ứng xử, vừa dứt lời, thấy được sắc mặt đám kia thì cũng nhận ra ngay giọng mình có phần không ổn.

Nhìn phản ứng của bọn họ là biết ngay, có người cau mày, có người muốn nói lại thôi. Cố Ỷ vốn không phải người trong nhóm nhỏ này, đột nhiên nói ra lời kiểu mệnh lệnh như vậy rất dễ khiến người ta phản cảm.

Cố Ỷ phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy biểu cảm của họ đã lập tức đổi cách nói chuyện.

Cô lại quay về với thái độ mềm mỏng yếu đuối: "Dù mọi người không sợ, nhưng chị thì sợ rồi... Hay là mọi người tiễn chị ra cổng nhé?"

Thái độ này rõ ràng dễ chịu hơn hẳn so với lúc nãy, trong chốc lát không ai phản đối. Chủ yếu là sau khi trải qua từng ấy chuyện, ai cũng thực sự đã nhen nhóm ý định muốn về nhà. Lời của Cố Ỷ vì thế lại thành cái cớ để mọi người thuận theo.

"Cũng hết cách rồi..."

"Phải đó, nếu chị gái đây sợ thì tụi mình về trước đi ha."

Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng khuyên được đám tiểu tổ tông này rút lui.

Cố Ỷ đưa họ ra tới cổng khu dân cư, cùng họ đứng đợi xe đặt qua app rất lâu. Khu vực này khá hoang vắng, đúng là không dễ gọi xe.

Đợi đến khi đám nhóc đều đã được đưa lên xe, Cố Ỷ mới quay đầu trở lại căn biệt thự đó.

Tên ngốc to xác lúc đầu còn định kéo Cố Ỷ lên xe đi cùng, nhưng cô bảo hướng đi không giống nhau, rồi dưới sự giục giã thiếu kiên nhẫn của tài xế, cô thẳng chân đá cậu ta lên xe.

Nếu còn không chịu đi, Cố Ỷ thấy Khương Tố Ngôn chắc chắn sẽ không kìm được nữa.

Trên đường quay về biệt thự, Cố Ỷ vừa đi vừa nói chuyện với Khương Tố Ngôn: "Có thể đừng ra tay với người sống được không?"

"Nàng đau lòng vì hắn?"

Khương Tố Ngôn trực tiếp bẻ lái cuộc trò chuyện đi xa một vạn tám nghìn dặm, một dải lụa đỏ lặng lẽ quấn lấy cổ tay Cố Ỷ, chỉ cần cô dám trả lời không đúng, sẽ bị siết ngay.

Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ thật sự chỉ muốn chống tay lên trán mình:"Chị hai ơi, sao chị có thể ra kết luận như vậy được? Em chỉ là không muốn nhìn thấy ai chết ngay trước mặt mình thôi."

Nói cách khác, nếu không chết ngay trước mặt cô thì cô cũng không quản nổi. Thực tế hành tinh này rất lớn, mỗi giây đều có người chết, Cố Ỷ chỉ có thể lo được cho những người ngay bên cạnh mình, ngay trước mắt mình.

"Em không muốn thấy chị giết người, vì đó là hành vi của ác quỷ. Nếu chị như thế thì em không biết phải đối diện kiểu gì."

Cố Ỷ nói thật lòng mình, đổi lại là một tiếng hừ lạnh của Khương Tố Ngôn: "Ta vốn dĩ cũng là một ác quỷ rồi." 

Nói xong câu đó, nàng ngoan ngoãn chui vào cái bóng của Cố Ỷ, không còn động đậy gì nữa. Đã không còn người ngoài, chính xác là không còn người nào dám liếc mắt đưa tình với Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn liền yên tĩnh trở lại.

Tuy chưa đạt được thỏa thuận rằng không được ra tay với người sống, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm để tranh cãi chuyện đó. Cố Ỷ tạm thời gác lại, cô có nhiều cách để khiến Khương Tố Ngôn đồng ý, ví dụ như khi ở trên giường chẳng hạn.

Việc Khương Tố Ngôn tạm thời yên lặng cũng là chuyện tốt, ít nhất thì không phải lo nàng ấy bất ngờ nhảy ra khiến lũ ma trong biệt thự hoảng sợ chạy tán loạn.

Cố Ỷ quay lại cửa biệt thự, vẫn định đi theo lối cũ từ cửa nhỏ trong gara vào trong, nhưng lại phát hiện cửa chính của biệt thự đang mở, không mở to hẳn mà chỉ hé ra một khe nhỏ.

Cố Ỷ có phần bất ngờ. Lúc cả bọn ra ngoài ban nãy cũng đã định đi lối này, vì đây là lối gần cổng nhất. Nhưng lúc đó tên ngốc to xác thử mở cửa thì phát hiện cửa chính bị khóa bằng chìa, đứng trong nhà cũng không mở ra được, nhất định phải có chìa khóa.

Lúc đó chẳng ai muốn tiếp tục mò chìa khóa trong nhà nên cả nhóm đành quay lại đường cũ, đi ra từ cửa nhỏ trong gara.

Đến hiện tại thì cửa chính mở toang, cứ như biết Cố Ỷ sẽ quay lại mà cố tình đón chờ cô, khe cửa hé mở giống như một bàn tay ma quái đang ngoắc ngoắc mời gọi cô bước vào. Đặc biệt là bên trong cánh cửa còn thấp thoáng ánh sáng, rõ ràng là mặt sáng, nhưng luồng sáng đó lại giống như tín hiệu giả mà quái vật phát ra để khiến người ta mất cảnh giác. Điều đó không làm cô thấy yên tâm, ngược lại còn khiến cô càng đề phòng: Ánh sáng đó từ đâu ra? Cảnh tượng này trông rất rùng rợn, nếu là người bình thường thì chắc giờ đã sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, chỉ muốn chạy trước cho xong. Nhưng Cố Ỷ là ai chứ?

Ngay từ khi chưa biết gì đến hồn lực, cô đã dám làm đầy chuyện quá đáng với đám ma quỷ dưới âm phủ, huống hồ hiện tại cô đã chính thức bước chân vào giới bắt quỷ, trò hù dọa vặt vãnh này có thể dọa được cô sao?

Không đời nào. Tuyệt đối không thể.

Huống chi Cố Ỷ cũng đã biết ánh sáng đó là gì, chính là chiếc đèn pin bị bỏ quên lúc nãy. Giờ đây hồn lực đã rút hết, đèn pin mới phát sáng trở lại.

Cố Ỷ đến trước cửa biệt thự, nhấc chân đá mạnh một phát vào cánh cửa lớn. Động tác của cô không hề nhẹ, cánh cửa bị đá bật vào tường, phát ra một tiếng "rầm" rồi dội lại một chút. Sau đó, cô mới bước vào trong nhà.

Quả nhiên trong phòng khách, chiếc đèn pin vừa rồi rõ ràng đã tắt giờ lại phát sáng trở lại, từng cái nằm ngoan ngoãn dưới đất. Cô bước tới, tiện tay nhặt lên một chiếc rồi không quan tâm đến những cái khác nữa, tiếp tục đi đến chỗ cầu thang.

Lúc nãy tên ngốc to xác chính là bị ngã ở đoạn này. Cố Ỷ rọi đèn pin một cái, liền nhìn thấy hàng loạt vỏ chuối làm bằng hồn lực. Nhưng Cố Ỷ đâu có ngốc như hắn, cô trực tiếp bước qua những khoảng trống giữa đám vỏ chuối, dễ dàng lên đến tầng hai.

So với tầng một, tầng hai mới và sạch sẽ hơn hẳn. Tầng một đầy bụi bay lơ lửng trong không khí, ánh sáng rọi vào là thấy rõ mồn một, nhưng tầng hai lại cực kỳ sạch sẽ, đến cả mạng nhện ở góc tường cũng không có.

Cố Ỷ đoán, đám ma kia phần lớn đều "sống" ở tầng hai.

Dựa theo vị trí mà Trương Hoan từng chỉ, Cố Ỷ nhìn về phía cánh cửa của căn phòng đó.

Sau khi lên tới tầng hai, cô vừa định tiến lên phía trước thì đập vào mắt là ba con ma lang thang. Cô đếm kỹ, đúng là có ba con. Nhưng hồn lực của cả ba đều yếu xìu, gầy gò tong teo, ngoài hình dạng còn giống người ra thì chẳng có điểm gì đáng chú ý.

Chúng đã chết được mấy năm rồi mà vẫn còn giữ được hình dáng con người, điều này khiến Cố Ỷ cảm thấy quá kỳ quặc.

Cố Ỷ còn giả vờ như không nhìn thấy bọn chúng, ánh mắt chỉ lướt qua theo ánh đèn pin, không hề dừng lại hay chạm mắt với chúng.

Về mặt diễn xuất, Cố Ỷ tuy không đến mức là diễn viên gạo cội, nhưng để lừa vài con ma lang thang thì vẫn dư sức.

Quả nhiên, bọn chúng cho rằng Cố Ỷ không nhìn thấy chúng, bắt đầu mạnh dạn lại gần, vừa quan sát cô vừa nhỏ giọng bàn tán.

"Con bé này làm sao vậy? Gan to thật, người ta đều về cả rồi, còn mỗi nó lại dám đi vào đây!"

"Vậy giờ tụi mình phải làm sao? Nếu nó không bị hù cho quay đầu, lát nữa mà nó vào được thật thì coi như xong..."

"Mày nói cái quái gì thế? Không cho nó vào là được rồi mà?"

"Vậy giờ làm thế nào?"

Đám ma lang thang chỉ dám vây quanh ngó nghiêng, bàn bạc với nhau nhưng không có hành động gì cụ thể với Cố Ỷ, có lẽ là vì phần "nhân tính" của chúng vẫn chưa bị mất hoàn toàn.

Điều này khiến Cố Ỷ hơi bất ngờ, ngay cả Khương Tố Ngôn, một con quỷ như vậy mà sau khi không còn được Cố Ỷ cúng tế cũng đã bắt đầu có dấu hiệu mất dần nhân tính. Còn bọn này là ma lang thang, lại chết đã mấy năm rồi, sao lại còn giữ được dáng vẻ "người" đến thế?

Cố Ỷ không nhìn chằm chằm vào chúng, cũng không để lộ chút biểu cảm nào mà mở một cánh cửa gần đó ra. Nhìn thấy cô không trực tiếp đi vào phòng mục tiêu, đám ma lang thang lập tức thở phào nhẹ nhõm:"Mau lên! Nhân lúc nó đi vào trong đó thì chặn cửa lại, rồi dẫn Tiểu Yêu chạy mau!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện