Có chữ "có" từ miệng Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ liền yên tâm hơn nhiều.

Miễn là có ma thì tốt rồi, chứ mà đi xa thế mà chẳng thấy bóng ma nào thì cô đúng là lỗ nặng.

Người mong ngóng gặp ma như cô vốn chẳng nhiều, nếu đám học sinh mới tốt nghiệp lớp 12 kia mà biết được, có khi lại hối hận vì để cô gia nhập nhóm của họ, giờ chắc đã đuổi thẳng ra khỏi nhóm rồi.

Cố Ỷ vẫn còn lo lắng dặn Khương Tố Ngôn: "Chị nhớ trốn cho kỹ vào, với lại đám khí đen trên người chị nữa, đừng để lộ ra ngoài. Hù ma chạy mất thì em chẳng còn trông mong gì nữa."

Trong khoảng thời gian gần đây nhờ Cố Ỷ kiên trì thắp hương, khí đen trên người Khương Tố Ngôn đã tản bớt đi nhiều, tình trạng "hắc hóa" cũng có cải thiện, nhưng trên người nàng ấy vẫn còn một tầng sương đen nhè nhẹ. Nếu bị đám ma trong ngôi nhà này nhìn thấy, chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay.

Khương Tố Ngôn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Cố Ỷ cũng im lặng theo. Cô luôn cố gắng hạ thấp giọng nói, mà nhóm học sinh phía trước thì đang tập trung chú ý vào Trương Hoan và cửa sổ tầng hai, nên cũng không để ý đến việc cô đang khe khẽ thì thầm.

Sau đoạn chen ngang nho nhỏ này, cả nhóm không những không bị dọa lùi bước, mà ngược lại còn càng thêm hăng hái. Anh chàng to xác đi đầu còn hăng hái dẫn cả nhóm lao vào gara.

Cửa cuốn của gara tuy đang mở nhưng chỉ hé một nửa. Tên to xác cúi người xuống trước cửa, dùng đèn pin rọi vào trong, không thấy gì bất thường nên liền chui vào luôn. Cố Ỷ cũng không chần chừ, theo vào ngay sau đó.

Đợi đến khi cả nhóm đến được cánh cổng nhỏ thông từ gara vào biệt thự, họ vui mừng phát hiện cánh cổng này không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra. Đẩy cửa xong, vẫn là tên to xác đi đầu, những người khác lần lượt bước vào theo sau.

Cánh cửa nhỏ này nối thẳng vào phòng khách. Là phòng khách của một căn biệt thự giá mấy chục triệu tệ, nó rộng lớn vô cùng. Trong màn sương mờ mịt, người ta vẫn còn có thể lờ mờ nhìn ra dấu vết của nội thất xa hoa năm nào.

Một căn thô sơ đã mấy chục triệu, căn này mà được hoàn thiện nội thất thì chắc chắn còn đắt hơn nhiều.

Cố Ỷ, người trong mắt chỉ toàn là tiền quan sát xung quanh rồi thầm cảm thán: Nhìn người ta trang hoàng thế này, rồi nhìn lại cái nhà cũ đằng sau tiệm vàng mã của lão Cố nhà mình mà xem. Đừng nói gì mà lão Cố còn là dòng họ bắt ma lâu đời nổi tiếng ở thành phố Lễ Phong này, đến cả căn cứ địa bàn còn nát như ổ chuột.

Khi cả nhóm đã vào phòng khách, cuối cùng cũng bị ma bắt đầu ra tay quấy phá. Cánh cửa nhỏ họ vừa bước vào bỗng bị đóng sầm lại, vang lên tiếng "rầm" đầy chấn động.

Tiếng động khiến cả nhóm hoảng sợ quá mức, ngay cả tên to xác cũng hơi run run, huống hồ là Trương Hoan người nhát gan nhất nhóm. Cô nhóc đã bị dọa một lần trước đó, giờ lại nghe tiếng động lớn thế này thì càng hoảng hơn, hét ầm lên: "Đừng tiếp tục nữa! Về đi! Tớ muốn về nhà!"

"Có gì mà sợ, chắc là gió thôi!" Tên to xác lập tức kết luận, tỏ ra khinh thường sự hoảng loạn của Trương Hoan: "Hơn nữa, bọn mình đến đây là để thám hiểm mà, có ma thì lại càng đúng ý! Nhìn chị Cố Ỷ xem, cũng là con gái mà có sợ tí nào đâu. Sao cậu lại nhát đến vậy chứ!"

Cố Ỷ cảm thấy như đầu gối vừa bị bắn trúng một mũi tên: Cậu muốn nói thì nói, kéo tôi vào làm gì cơ chứ? Khi cô ngước mắt nhìn về phía tên to xác, thì thấy cậu ta vì bắt gặp ánh nhìn của cô mà mặt đỏ lên.

Úi trời...

Cố Ỷ hiểu ra ngay. Mấy học sinh mới tốt nghiệp cấp ba thường là đang tuổi bắt đầu biết yêu. Mà giờ học sinh thì dậy thì sớm, không chừng từ cấp hai, cấp ba đã có người yêu rồi. Nói cho đúng thì cô cũng chẳng lớn hơn họ là bao, vẫn tính là cùng thế hệ. Với nhan sắc vô địch của cô, có người để mắt tới cũng là điều hết sức bình thường.

Nhưng rõ ràng Cố Ỷ không có hứng với anh chàng to xác này. Dù sao trông cậu ta cũng không đẹp trai, không xứng với cô, mà lại còn là một tên nhóc con.

Chỉ có khuôn mặt của Khương Tố Ngôn thì... tàm tạm có thể miễn cưỡng xứng đôi với cô mà thôi. Cố Ỷ – kẻ tự luyến đến cực độ tuyệt đối không bao giờ yêu đương với trai xấu, vì như thế sẽ kéo tụt giá trị nhan sắc của cô xuống.

Huống chi sinh viên đại học thì không thể yêu đương với học sinh cấp ba, trừ khi người đó trong đại học cũng không kiếm nổi ai, là đồ thất bại.

Hơn nữa, Cố Ỷ là người đã có "gia đình" rồi. Vợ cô còn đang đứng bên cạnh nhìn kia kìa, Cố Ỷ còn cảm nhận rõ luồng sát khí lạnh băng từ Khương Tố Ngôn đang bốc lên. Nhưng vì vừa rồi cô dặn không được để lũ ma trong nhà phát hiện ra sự tồn tại của nàng, nên Khương Tố Ngôn mới cố nhịn không bùng nổ.

Chứ không thì, biết đâu tên to xác kia đã bị bóp cổ rồi cũng nên.

Trương Hoan nhìn sang Cố Ỷ, mắt hơi đỏ hoe, trong đó còn thấp thoáng vẻ thù địch...

Cố Ỷ tất nhiên không muốn vô duyên vô cớ tự chuốc thêm kẻ thù. Cô vốn là người giỏi xã giao, biết cư xử khéo léo, nên lập tức mở lời: "Ê, học theo chị làm gì? Chị cũng là do đi mấy chỗ kiểu này nhiều rồi nên mới không thấy sợ nữa thôi. Lúc đầu ấy hả, còn không bằng em đâu, ai cũng chê chị sợ đến nỗi mềm nhũn cả chân, đi cũng không nổi nữa là. Với lại, Hoan Hoan quan sát kỹ thế cơ mà, lát nữa không chừng còn phải nhờ em nhắc nhở nhiều đó."

Cái này gọi là nghệ thuật nói chuyện đấy, vừa mở miệng Cố Ỷ đã đổi chữ "so sánh" thành "học theo". Không có so sánh thì sẽ không có đau thương.

Quả nhiên vừa dứt lời, sắc mặt Trương Hoan đã dịu đi thấy rõ.

Sóng gió vừa yên thì cái mới lại ập tới. Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn pin trong tay mọi người bỗng chập chờn, phát ra tiếng "xì xì" rồi nhanh chóng tắt ngúm, không phát sáng nữa.

Người khác thì không thấy rõ, nhưng Cố Ỷ thì thấy tận mắt. Nào phải do gió lạnh gì đâu, rõ ràng là hồn lực từ dưới đất bốc lên rồi bao phủ lấy đèn pin, trùm một lớp sương đen lên trên khiến không lọt được tí ánh sáng nào. Kết hợp thêm thuật "quỷ che mắt", nên bọn họ mới tưởng đèn pin của mình tắt hẳn.

Cố Ỷ cũng giả vờ hoảng sợ, ném cái đèn pin trong tay đi. Phản ứng của cô không hề bất thường, vì những người khác cũng làm y hệt như vậy.

Ngay cả tên to xác mới nãy còn rất bình tĩnh, giờ cũng run tay như người lên cơn co giật. May mà ngoài sự cố đèn pin thì không có chuyện gì kỳ lạ thêm, khiến mọi người dần bình tĩnh lại. Tên to xác nuốt một ngụm nước bọt đầy lo âu, bảo mọi người cố gắng đứng sát vào nhau, đừng để tản ra.

Theo như trong các bộ phim ảnh, thời điểm này mà bất cẩn tách nhau ra thì kiểu gì cũng chết chắc.

Ai nấy đều hiểu rõ điều đó, nên nhanh chóng tụ tập lại lấy đại ca làm trung tâm.

Cố Ỷ cũng làm bộ đi vài bước vào giữa nhóm người. Hiện tại cô vẫn đang đứng ở vòng ngoài của nhóm nhỏ, còn Trương Hoan, người ban nãy mới được an ủi lại bắt đầu căng thẳng trở lại.

Chẳng qua vì vừa rồi bị dọa sợ nên tạm thời không lên tiếng, lúc này mới khẽ nói:"Hay là tụi mình quay về đi?" Giọng cô bé rất nhỏ, nếu không phải lúc này mọi người đang im lặng thì có lẽ Cố Ỷ đã không nghe được.

Trải qua mấy chuyện vừa rồi, trong nhóm nhỏ này thực ra đã có người nảy sinh ý định rút lui. Có người mở lời thì sẽ có người hưởng ứng theo.

"Trương Hoan nói cũng có lý đó... không thì lần sau quay lại cũng được..."

Cố Ỷ cũng cảm thấy tốt nhất nên quay về; tuy có hơi tiếc cái đèn pin trong tay, nhưng nếu cứ ở lại, không chừng thật sự sẽ bị dọa đến xảy ra chuyện.

Dù sao thì con người cũng có thể chết vì sợ.

Huống hồ trong nhà này đúng là có ma thật.

Cố Ỷ vốn định mở lời khuyên vài câu để mọi người quay về, nhưng chưa kịp nói thì tên to xác đã nhìn cô một cái, rồi bỗng dưng lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói: "Các cậu ngu thật à? Trên đời này làm gì có ma! Có khi là do từ trường nên đèn pin mới bị hỏng thôi. Mà nếu thật sự có ma, chẳng phải bọn mình đến đúng chỗ rồi còn gì? Bọn mình đến đây là để tìm ma mà! Hơn nữa, giờ mà về thì chắc gì con ma ấy đã không theo mình về nhà? Không nhớ lúc trước xem Lời nguyền à? Chỉ cần đã bước vào căn nhà này, là hết đường sống rồi!"

"Nếu ai muốn về thì cứ về, tôi nhất định phải làm rõ rốt cuộc nơi này có ma hay không! Với lại mọi người nghĩ kỹ đi, trong phim kinh dị người chết đầu tiên chính là người bỏ cuộc giữa chừng đấy!"

Đúng là một thằng ngốc to xác thật.

Cố Ỷ nghe hắn nói đạo lý hùng hồn xong, lại còn liếc mình một cái, lập tức hiểu ngay: tên này là đang thể hiện trước mặt mình đây mà!

Cố Ỷ vội vàng hạ giọng, nói khẽ hai câu: "Bình tĩnh, bình tĩnh..."

Mấy lời này là cô nói với Khương Tố Ngôn nghe. Cô thật sự lo lắng Khương Tố Ngôn sẽ nhảy ra khỏi cái bóng của mình trong giây tiếp theo mà cắt cổ tên ngốc này mất.

Giọng cô nhỏ nhưng vẫn bị mấy người xung quanh nghe thấy, đặc biệt là gã ngốc to xác đang luôn chú ý đến cô: "Đúng rồi, như chị gái nhỏ vừa nói, chúng ta phải bình tĩnh lại! Tớ đề nghị cứ tiếp tục đi về phía trước, với lại dù không còn đèn pin, vẫn còn điện thoại mà, bật đèn pin trên điện thoại là được!"

Tên này đúng là vượt mức pickleball thật đấy.

Cố Ỷ thầm mắng một câu, rồi tiếc nuối nhìn về phía chiếc đèn pin. Thật ra đèn pin vẫn dùng được, chỉ cần gỡ bỏ lớp hồn lực che chắn trên mặt đèn là có thể sáng lại.

Hơn nữa, đám hồn lực đó cũng không mạnh mấy, nếu mặc kệ thì lát nữa cũng tự tiêu tan. Đến lúc mọi người quay đầu lại nhìn thấy đèn pin bỗng sáng lên, chưa biết chừng lại bị dọa cho một phen nữa.

Khi Cố Ỷ còn đang lưu luyến nhìn đèn pin, thì tên ngốc to xác đã đẩy nhanh tiến trình theo cốt truyện thường thấy. Nào là học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, vừa bước vào tuổi trưởng thành vẫn còn non nớt, rất dễ bị xúi giục, khiến sự việc đi theo hướng khó lường.

Đến khi Cố Ỷ hoàn hồn lại thì dưới sự cổ vũ của gã ngốc và vài nam sinh gan to khác, nhóm sáu người bọn họ đã quyết định lên tầng hai, tiến vào căn phòng mà Trương Hoan từng nhìn thấy cô bé mặc váy trắng.

Đến tận đây rồi, không làm gì thì đúng là uổng phí công đi.

Cố Ỷ muốn lên tiếng ngăn cản, vì cô đã thấy rõ, ngay khi bọn họ vừa quyết định lên lầu, tay vịn cầu thang vốn còn sạch sẽ lại bắt đầu xuất hiện một đám hồn lực, chậm rãi kết lại thành hình... vỏ chuối.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là mấy con ma trong căn biệt thự này đang cố gắng cản đường họ, không muốn để họ lên lầu.

Cố Ỷ bắt đầu thấy tò mò: rốt cuộc trên tầng hai có cái gì?

Khương Tố Ngôn từng nói, trên lầu đúng là có bóng người lướt qua, nhưng thứ đó không phải ma, nói cách khác... là người.

Trong căn nhà này không chỉ có ma, còn có người sống nữa? Không lẽ người và ma chung sống. Cố Ỷ nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này rất khó tin.

Mấy con ma trong biệt thự còn ra mặt rõ ràng như vậy, cố gắng dọa họ bỏ đi, không muốn để họ tiếp tục. Thậm chí còn chuẩn bị luôn cả vỏ chuối trên cầu thang, ai bước lên thì kẻ đó xui xẻo.

Cố Ỷ không định nhắc nhở tên ngốc kia, nếu hắn vì vậy mà từ bỏ, rút ra được bài học thì cũng tốt cho cái tính tự cao của hắn.

Thấy hắn bắt đầu bước lên cầu thang, nét mặt Cố Ỷ đã lộ rõ bốn chữ: hóng hớt ăn dưa.

Thế nhưng điều Cố Ỷ không ngờ tới là Khương Tố Ngôn cũng góp một tay, cô tận mắt nhìn thấy mảnh lụa đỏ của Khương Tố Ngôn khẽ thò ra, nhẹ nhàng vận chuyển lớp hồn lực hình vỏ chuối đến ngay dưới chân tên ngốc kia.

Người ta chỉ muốn làm hắn trượt ngã thôi, còn Khương Tố Ngôn là muốn hắn chết thật sự!

Cố Ỷ không thể giữ nổi nét mặt nữa, vội vàng chen qua đám người tiến lên trước, khi tên ngốc mất đà ngã xuống, cô liền giơ tay chụp lấy áo hắn, cứu được hắn khỏi đập thẳng xuống đất.

Với độ cao đó mà ngã xuống thật, thì chắc chắn hắn phải nằm nhà vài tháng dưỡng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện