Tai Cố Ỷ khẽ động - "Tiểu Yêu"? Đó là gì chứ? Khương Tố Ngôn từng nói thứ mà Trương Hoan thấy trên tầng hai trước đó không phải là ma. Vậy lẽ nào chính là "Tiểu Yêu" mà bọn chúng vừa nhắc đến? Trên đời này chẳng lẽ không chỉ có ma quỷ, mà còn có yêu quái?
Khi Cố Ỷ vẫn đang còn phân vân, cánh cửa sau lưng đã bị mấy con ma lang thang đóng lại. Tầng hai đúng là được quét dọn rất sạch sẽ, đến mức cửa đột ngột đóng cũng chẳng khiến bụi bay lên, có thể thấy bình thường bọn ma lang thang này cũng bỏ không ít hồn lực ra để dọn dẹp.
Ma quỷ thông thường sẽ không quá để tâm tới điều kiện vệ sinh nơi mình ở. Như trong hầm trú ẩn trước kia điều kiện tồi tệ là thế, vậy mà một con quỷ ưa sạch sẽ như Khương Tố Ngôn còn có thể ngồi lì trong đó bao lâu, huống hồ gì là đám ma lang thang, càng chẳng có lý do gì để quan tâm đến hoàn cảnh môi trường.
Hơn nữa, ma không có thực thể, dù có dơ bẩn bừa bộn thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng.
Nghĩ đến đây, Cố Ỷ hơi nhíu mày lại, tầng hai sạch sẽ như thế, chẳng phải là vì đám ma kia thích sạch sẽ, mà là vì có một sinh vật có thực thể đang sống ở đây đúng không?
Cái gọi là "Tiểu Yêu" nghe đã thấy giống "ba cái đồ yêu", chẳng lẽ thực sự là sinh vật sống có thân thể?
Dựa vào lời nói của bọn ma lang thang, Cố Ỷ có thể suy ra rằng chúng vô cùng coi trọng cái gọi là "Tiểu Yêu" kia, còn muốn mang nó đi theo. Rõ ràng là một thể trạng còn nhỏ tuổi, cần được bảo vệ.
Trong đầu Cố Ỷ lướt qua vô số giả thuyết. Thực ra cô rất muốn hỏi thẳng Khương Tố Ngôn, nhưng trước mắt còn có hai con ma lang thang đang nhìn mình chằm chằm. Cố Ỷ quyết định chờ thêm một chút, không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào Khương Tố Ngôn, vẫn nên tự mình xử lý thì hơn.
Cô làm bộ làm tịch vỗ vỗ cánh cửa, cuối cùng phát hiện ra cửa thực ra không khóa, liền tự tay mở ra bước ra ngoài. Thấy cô sắp đi ra, hai con ma lang thang hoảng hốt, giọng nói cũng lớn hẳn lên: "Mau trốn đi! Con nhỏ này sắp ra rồi!"
Mấy người hét to thế làm cái gì cơ chứ!
Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ suýt nữa muốn đưa tay xoa xoa lỗ tai. Nhưng trong vai diễn hiện tại, cô là người "không nhìn thấy" ma, nên cô vờ như chẳng nghe được gì, cứ thế mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi bước ra, cô còn làm bộ nghiêng đầu nhìn quanh, miệng lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Kỳ lạ thật, bị gió thổi đóng lại à?"
Câu nói ấy thật ra còn khiến tình hình đáng sợ hơn, vì tất cả cửa sổ trong căn nhà này đều đóng kín mít, lấy đâu ra gió?
Thế nhưng mấy con ma lang thang làm ma đã lâu, sớm quên mất mấy logic ấy, nghe cô tự nói một câu như vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm. Chúng nghĩ rằng Cố Ỷ không phát hiện ra "Tiểu Yêu", vội vã nhắc nhở: "Mau trốn trước đi, chờ con nhỏ này vô phòng khác thì dẫn Tiểu Yêu chạy!"
Từ xa vọng lại một giọng đáp: "Được, tao đã dẫn theo Tiểu Yêu rồi, lát nữa là chạy luôn!"
Cố Ỷ cũng nghe thấy câu đó. Trong lòng cô thầm nghĩ, đám ma lang thang này dễ lừa thật. Giờ đã xác định được vị trí cụ thể, cô cũng nắm chắc là mình có thể tóm gọn cả ổ nên không cần diễn nữa. Thế là Cố Ỷ lật bài luôn — chị đây nhìn được, nghe được đấy nhé.
Lúc nãy cô còn đi lòng vòng hành lang cho giống thật, giờ thì bước thẳng về phía phát ra tiếng nói. Trước đó cô còn phải giả vờ vì sợ lỡ như "Tiểu Yêu" đã không còn trong phòng, để lộ ý đồ sẽ khiến chúng chạy mất thì tiếc lắm.
Thấy Cố Ỷ có động thái, hai con ma lang thang phía sau vội hô to: "Không ổn rồi! Nó đang đi về phía mày đó! Mau dẫn tiểu yêu trốn vào tủ quần áo đi! Bọn tao sẽ tìm cách cản nó lại!"
Các người thì có cái khỉ gì mà cản nổi?
Phương pháp của bọn chúng thực sự rất đơn giản: dùng hồn lực kết thành sợi dây, định kéo Cố Ỷ lại rồi không cho cô tiếp tục tiến lên. Một phương pháp mộc mạc, sơ sài nhưng hiệu quả với người bình thường.
Đáng tiếc, Cố Ỷ không phải người bình thường.
Hồn lực của mấy con ma lang thang này yếu xìu, hai con ma cùng hợp sức mới kéo ra được một sợi chỉ mỏng. Chúng hấp tấp bước nhanh tới trước mặt cô, mỗi con đứng một bên hành lang, sợi dây căng ngang giữa hai tay.
Thấy Cố Ỷ tiếp tục bước tới, chúng liền kéo sợi dây đón đầu.
Ngay lúc đó, tay Cố Ỷ chợt buông lỏng tay ra, cây đèn pin rơi "cạch" xuống đất.
"Ui da." Cố Ỷ ra vẻ hét toáng lên, cúi người xuống nhặt đèn pin lên. Đúng lúc đó, hai con ma kéo dây lướt ngang qua phía trên cô, nhờ thế cô hoàn toàn né được sợi dây được căng ra này.
Một hành động "vô tình" nho nhỏ, mà sát thương lại lớn đến vậy.
Chờ đến khi đám ma lang thang phát hiện ra Cố Ỷ đã cúi xuống chui lọt qua sợi dây, quay đầu lại nhìn thì cô đã đứng ngay trước cánh cửa nơi "Tiểu Yêu" đang ẩn náu, tay đang đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra.
Chúng không nhìn thấy được sắc mặt của Cố Ỷ, nên cũng chẳng biết trên gương mặt ấy lúc này là một biểu cảm: Còn muốn đấu với chị à? Mơ đi nhé!
"Không!!!!!"
Trong tiếng hét bất lực của lũ ma lang thang, Cố Ỷ mở cửa bước vào phòng. Cô sải bước tiến vào, đảo mắt một vòng. Ngôi biệt thự này thật sự được trang trí rất đẹp, căn phòng này là kiểu phòng khép kín, trông như phòng khách dành cho khách đến chơi, tủ quần áo nằm ở nơi dễ thấy nhất. Cố Ỷ nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, rồi cứ thế đi thẳng tới.
Đến lúc này, đám ma lang thang cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai: "Cô gái này sao lại đi thẳng đến chỗ tủ vậy?"
"Chết tiệt! Cô ta nghe được chúng ta nói chuyện rồi! Đồ ngu!"
Con ma lang thang phía sau cuối cùng cũng nhận ra chuyện này, nó lao tới định chặn Cố Ỷ lại nhưng Cố Ỷ cứ như mọc mắt sau lưng vậy. Khi con ma tới gần, cô đã nhanh chóng móc ra một sợi chỉ đỏ rồi trói chặt lấy tay của nó. Sau khi khống chế được hành động của con ma, cô lại rút ra một hình nhân giấy, nhanh như chớp dán thẳng lên trán nó.
"Định!"
Cô cong ngón tay búng lên trán con ma một cái "bốp", xong quay đầu sang nhìn đứa còn lại.
Con ma kia rõ ràng nhát gan hơn con trước, thấy đại ca của mình bị bắt sống, hai mắt nó trợn trừng, đến mức sắp rớt ra khỏi hốc mắt đúng theo nghĩa đen, hai con mắt lủng lẳng ở bờ mi, như thể chỉ cần một cái rung là rơi luôn xuống.
Nhưng cái mặt ấy thì làm sao hù dọa được Cố Ỷ? Cô từng gặp bao nhiêu con quỷ hình thù quái dị, ghê rợn hơn thế này nhiều rồi, thiếu gì một đứa như này.
Cố Ỷ tùy tay rút ra một hình nhân giấy, nó lập tức "chụp" lấy mặt con ma như con quái vật bám mặt trong phim khoa học viễn tưởng Alien. Rồi cô lạnh lùng phun ra một chữ: "Định."
Thế là nó cũng không nhúc nhích được nữa.
Trong lúc này, con ma lang thang đang trốn trong tủ quần áo cùng "Tiểu Yêu" chẳng hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nó đang co rúm nấp trong tủ, không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa tủ trước mặt nó lại từ từ mở ra.
Nó ôm chặt "Tiểu Yêu" trong lòng, ngẩng đầu lên liển nhìn thấy cô gái vừa nãy, hai tay đang dang rộng, mở tủ ra.
Cuối cùng Cố Ỷ cũng nhìn rõ cái gọi "Tiểu Yêu" là gì.
Là một bé gái.
Cố Ỷ ngây ngẩn cả người. Con ma lang thang kia ôm chặt cô bé trong lòng, như một con thú già đang bảo vệ con non của nó. Cô bé cũng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng nó, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Chỉ khi bé gái ấy ngẩng đầu lên, Cố Ỷ mới khẽ giật mình: Cô bé có song đồng (tròng mắt hai đồng tử).
Đôi mắt ấy khác hẳn người thường. Trong khi người bình thường có đồng tử hình tròn chữ O, thì mắt cô bé này lại là hình vô cực ∞, một bên lớn một bên nhỏ, màu sắc lại nhạt lạ thường.
Trước nay Cố Ỷ chỉ thấy những người có "song đồng" trong phim ảnh hay tiểu thuyết, không ngờ thực tế đời sống lại thực sự có một người như vậy.
Nhưng dù đôi mắt có đặc biệt đến đâu, Cố Ỷ cũng biết rất rõ: Cô bé trước mặt là một con người.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Trương Hoan bị dọa sợ lúc nãy ở cửa sổ tầng hai. Cô bé mặc váy liền trắng, tóc tai rối bời lại còn hơi hoe vàng, giữa đêm hôm khuya khoắt đứng bên cửa sổ cúi xuống nhìn, không hù người ta mới là lạ.
Cô bé thì vẫn chưa có phản ứng gì rõ ràng, nhưng con ma lang thang thì bắt đầu run rẩy. Vì động tác của nó, Cố Ỷ liếc mắt nhìn sang, đúng lúc đó con ma đột nhiên hét lên thảm thiết: "Có ma!!!!"
Nó hét to đến mức Cố Ỷ đứng ngay trước mặt còn thấy tai mình như sắp nổ tung.
"Gào cái gì mà gào? Nhìn cho kỹ vào, ai là ma hả? Rõ ràng ông mới chính là ma đó!"
Con ma lang thang sững người một lúc, vẻ mặt mơ mơ màng màng, rồi lại hét lên một tiếng chói tai: "Cứu mạng! Có người.....!"
Đúng là trường phái la hét riêng một ngọn cờ.
Cố Ỷ lại quan sát cô bé trước mặt một lần nữa, phát hiện ngoài việc bị suy dinh dưỡng thì cô bé hoàn toàn không bị tổn hại gì về hồn lực, chứng tỏ ba con ma này không nuôi cô bé để làm "lương thực dự trữ".
Cố Ỷ lùi lại một bước, bởi vì ánh mắt cô bé nhìn cô tràn đầy cảnh giác và chống cự, ngược lại thì lại toàn tâm toàn ý tin tưởng con ma lang thang đang ôm mình.
"Ông ra đây trước đi, tôi không động vào ông đâu. Ra đây nói cho rõ ràng mọi chuyện đi."
Con ma lang thang phản ứng có hơi chậm, một lúc sau mới cẩn thận ôm cô bé từ trong tủ bước ra. Vừa ngẩng đầu lên, nó đã thấy hai con ma lang thang kia, liền nghẹn ngào kêu: "Đại ca! Nhị ca!"
Cố Ỷ thì không muốn phải chịu đựng cái kiểu âm thanh chói tai như ma hú này thêm lần nào nữa, mấy con ma này yếu còn hơn sên nhưng giọng thì lại lớn vô cùng. Cô đành thu hồi hình nhân giấy lại.
Mấy hình nhân trên mặt hai con ma kia lập tức nhảy phắt xuống, nhảy tưng tưng đến bên chân Cố Ỷ, rồi cố hết sức lực búng người lên bàn tay cô.
Khác với mấy loại hình nhân khác, loại hình nhân này chỉ có chức năng cơ bản, có thể tái sử dụng nhiều lần cho đến khi hồn lực bị tiêu hao hết.
Vừa thân thiện với môi trường lại vừa hữu dụng, đúng chuẩn tiêu chí trong lòng Cố Ỷ.
Sau khi hai con ma kia có thể động đậy lại, cả ba con và cô bé cùng ôm chặt lấy nhau, run rẩy không thôi, cả đám nhìn Cố Ỷ như thể cô là một đại ma vương.
Dưới sự "đe dọa" của đại ma vương, hai người ba ma chuyển sang một chỗ khác.
Ở phòng khách nhỏ tầng hai, hai bên ngồi đối diện nhau. Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Cố Ỷ hơi thấy khó chịu, chủ yếu là vì bên kia có ba ma một người, còn bên này thì chỉ có mỗi mình cô, đúng là trông có hơi "người đơn lực mỏng".
Dù sao trong biệt thự này hiện giờ thứ gì còn động đậy được đều đã tập trung ở đây, Cố Ỷ cũng không sợ Khương Tố Ngôn sẽ hù mấy con ma này bỏ chạy nữa, bèn gọi một tiếng: "Vợ ơi, ra đi nào."
Khương Tố Ngôn từ trong bóng của Cố Ỷ chui ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Vừa xuất hiện, khí chất của nàng đã dọa chết người, à không, là dọa chết ma mới đúng. Ba con ma bên kia liếc mắt nhìn nhau, qua vài giây, đột nhiên đồng loạt gào thét kinh hoàng: "Quỷyyyyyyyy!!!"
Tiếng hét ấy quá vang dội, khiến Cố Ỷ phải đưa tay bịt tai lại, dù vậy vẫn cảm thấy tai mình đau nhức, đầu óc ong ong.
Nói sao nhỉ, đúng là ma mà, luôn có thể khiến cô bất ngờ.
"La cái gì mà la?! Mấy người không phải cũng là ma à?! Có gì phải sợ?!" Cố Ỷ bực bội nói, bị hét liên tiếp mấy lần khiến cô đau đầu thực sự.
Cái này mới chân chính gọi là tấn công bằng âm thanh này.
Ba con ma bên kia ôm chặt lấy cô bé, không dám phản kháng, đôi mắt be bé liếc nhìn Khương Tố Ngôn, trong lòng nghẹn một bụng không biết có nên nói ra không: Con quỷ bên cạnh cô, có chắc là cùng một giống loài với tụi tôi không vậy?
Khi Cố Ỷ vẫn đang còn phân vân, cánh cửa sau lưng đã bị mấy con ma lang thang đóng lại. Tầng hai đúng là được quét dọn rất sạch sẽ, đến mức cửa đột ngột đóng cũng chẳng khiến bụi bay lên, có thể thấy bình thường bọn ma lang thang này cũng bỏ không ít hồn lực ra để dọn dẹp.
Ma quỷ thông thường sẽ không quá để tâm tới điều kiện vệ sinh nơi mình ở. Như trong hầm trú ẩn trước kia điều kiện tồi tệ là thế, vậy mà một con quỷ ưa sạch sẽ như Khương Tố Ngôn còn có thể ngồi lì trong đó bao lâu, huống hồ gì là đám ma lang thang, càng chẳng có lý do gì để quan tâm đến hoàn cảnh môi trường.
Hơn nữa, ma không có thực thể, dù có dơ bẩn bừa bộn thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng.
Nghĩ đến đây, Cố Ỷ hơi nhíu mày lại, tầng hai sạch sẽ như thế, chẳng phải là vì đám ma kia thích sạch sẽ, mà là vì có một sinh vật có thực thể đang sống ở đây đúng không?
Cái gọi là "Tiểu Yêu" nghe đã thấy giống "ba cái đồ yêu", chẳng lẽ thực sự là sinh vật sống có thân thể?
Dựa vào lời nói của bọn ma lang thang, Cố Ỷ có thể suy ra rằng chúng vô cùng coi trọng cái gọi là "Tiểu Yêu" kia, còn muốn mang nó đi theo. Rõ ràng là một thể trạng còn nhỏ tuổi, cần được bảo vệ.
Trong đầu Cố Ỷ lướt qua vô số giả thuyết. Thực ra cô rất muốn hỏi thẳng Khương Tố Ngôn, nhưng trước mắt còn có hai con ma lang thang đang nhìn mình chằm chằm. Cố Ỷ quyết định chờ thêm một chút, không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào Khương Tố Ngôn, vẫn nên tự mình xử lý thì hơn.
Cô làm bộ làm tịch vỗ vỗ cánh cửa, cuối cùng phát hiện ra cửa thực ra không khóa, liền tự tay mở ra bước ra ngoài. Thấy cô sắp đi ra, hai con ma lang thang hoảng hốt, giọng nói cũng lớn hẳn lên: "Mau trốn đi! Con nhỏ này sắp ra rồi!"
Mấy người hét to thế làm cái gì cơ chứ!
Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ suýt nữa muốn đưa tay xoa xoa lỗ tai. Nhưng trong vai diễn hiện tại, cô là người "không nhìn thấy" ma, nên cô vờ như chẳng nghe được gì, cứ thế mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi bước ra, cô còn làm bộ nghiêng đầu nhìn quanh, miệng lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Kỳ lạ thật, bị gió thổi đóng lại à?"
Câu nói ấy thật ra còn khiến tình hình đáng sợ hơn, vì tất cả cửa sổ trong căn nhà này đều đóng kín mít, lấy đâu ra gió?
Thế nhưng mấy con ma lang thang làm ma đã lâu, sớm quên mất mấy logic ấy, nghe cô tự nói một câu như vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm. Chúng nghĩ rằng Cố Ỷ không phát hiện ra "Tiểu Yêu", vội vã nhắc nhở: "Mau trốn trước đi, chờ con nhỏ này vô phòng khác thì dẫn Tiểu Yêu chạy!"
Từ xa vọng lại một giọng đáp: "Được, tao đã dẫn theo Tiểu Yêu rồi, lát nữa là chạy luôn!"
Cố Ỷ cũng nghe thấy câu đó. Trong lòng cô thầm nghĩ, đám ma lang thang này dễ lừa thật. Giờ đã xác định được vị trí cụ thể, cô cũng nắm chắc là mình có thể tóm gọn cả ổ nên không cần diễn nữa. Thế là Cố Ỷ lật bài luôn — chị đây nhìn được, nghe được đấy nhé.
Lúc nãy cô còn đi lòng vòng hành lang cho giống thật, giờ thì bước thẳng về phía phát ra tiếng nói. Trước đó cô còn phải giả vờ vì sợ lỡ như "Tiểu Yêu" đã không còn trong phòng, để lộ ý đồ sẽ khiến chúng chạy mất thì tiếc lắm.
Thấy Cố Ỷ có động thái, hai con ma lang thang phía sau vội hô to: "Không ổn rồi! Nó đang đi về phía mày đó! Mau dẫn tiểu yêu trốn vào tủ quần áo đi! Bọn tao sẽ tìm cách cản nó lại!"
Các người thì có cái khỉ gì mà cản nổi?
Phương pháp của bọn chúng thực sự rất đơn giản: dùng hồn lực kết thành sợi dây, định kéo Cố Ỷ lại rồi không cho cô tiếp tục tiến lên. Một phương pháp mộc mạc, sơ sài nhưng hiệu quả với người bình thường.
Đáng tiếc, Cố Ỷ không phải người bình thường.
Hồn lực của mấy con ma lang thang này yếu xìu, hai con ma cùng hợp sức mới kéo ra được một sợi chỉ mỏng. Chúng hấp tấp bước nhanh tới trước mặt cô, mỗi con đứng một bên hành lang, sợi dây căng ngang giữa hai tay.
Thấy Cố Ỷ tiếp tục bước tới, chúng liền kéo sợi dây đón đầu.
Ngay lúc đó, tay Cố Ỷ chợt buông lỏng tay ra, cây đèn pin rơi "cạch" xuống đất.
"Ui da." Cố Ỷ ra vẻ hét toáng lên, cúi người xuống nhặt đèn pin lên. Đúng lúc đó, hai con ma kéo dây lướt ngang qua phía trên cô, nhờ thế cô hoàn toàn né được sợi dây được căng ra này.
Một hành động "vô tình" nho nhỏ, mà sát thương lại lớn đến vậy.
Chờ đến khi đám ma lang thang phát hiện ra Cố Ỷ đã cúi xuống chui lọt qua sợi dây, quay đầu lại nhìn thì cô đã đứng ngay trước cánh cửa nơi "Tiểu Yêu" đang ẩn náu, tay đang đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra.
Chúng không nhìn thấy được sắc mặt của Cố Ỷ, nên cũng chẳng biết trên gương mặt ấy lúc này là một biểu cảm: Còn muốn đấu với chị à? Mơ đi nhé!
"Không!!!!!"
Trong tiếng hét bất lực của lũ ma lang thang, Cố Ỷ mở cửa bước vào phòng. Cô sải bước tiến vào, đảo mắt một vòng. Ngôi biệt thự này thật sự được trang trí rất đẹp, căn phòng này là kiểu phòng khép kín, trông như phòng khách dành cho khách đến chơi, tủ quần áo nằm ở nơi dễ thấy nhất. Cố Ỷ nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, rồi cứ thế đi thẳng tới.
Đến lúc này, đám ma lang thang cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai: "Cô gái này sao lại đi thẳng đến chỗ tủ vậy?"
"Chết tiệt! Cô ta nghe được chúng ta nói chuyện rồi! Đồ ngu!"
Con ma lang thang phía sau cuối cùng cũng nhận ra chuyện này, nó lao tới định chặn Cố Ỷ lại nhưng Cố Ỷ cứ như mọc mắt sau lưng vậy. Khi con ma tới gần, cô đã nhanh chóng móc ra một sợi chỉ đỏ rồi trói chặt lấy tay của nó. Sau khi khống chế được hành động của con ma, cô lại rút ra một hình nhân giấy, nhanh như chớp dán thẳng lên trán nó.
"Định!"
Cô cong ngón tay búng lên trán con ma một cái "bốp", xong quay đầu sang nhìn đứa còn lại.
Con ma kia rõ ràng nhát gan hơn con trước, thấy đại ca của mình bị bắt sống, hai mắt nó trợn trừng, đến mức sắp rớt ra khỏi hốc mắt đúng theo nghĩa đen, hai con mắt lủng lẳng ở bờ mi, như thể chỉ cần một cái rung là rơi luôn xuống.
Nhưng cái mặt ấy thì làm sao hù dọa được Cố Ỷ? Cô từng gặp bao nhiêu con quỷ hình thù quái dị, ghê rợn hơn thế này nhiều rồi, thiếu gì một đứa như này.
Cố Ỷ tùy tay rút ra một hình nhân giấy, nó lập tức "chụp" lấy mặt con ma như con quái vật bám mặt trong phim khoa học viễn tưởng Alien. Rồi cô lạnh lùng phun ra một chữ: "Định."
Thế là nó cũng không nhúc nhích được nữa.
Trong lúc này, con ma lang thang đang trốn trong tủ quần áo cùng "Tiểu Yêu" chẳng hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nó đang co rúm nấp trong tủ, không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa tủ trước mặt nó lại từ từ mở ra.
Nó ôm chặt "Tiểu Yêu" trong lòng, ngẩng đầu lên liển nhìn thấy cô gái vừa nãy, hai tay đang dang rộng, mở tủ ra.
Cuối cùng Cố Ỷ cũng nhìn rõ cái gọi "Tiểu Yêu" là gì.
Là một bé gái.
Cố Ỷ ngây ngẩn cả người. Con ma lang thang kia ôm chặt cô bé trong lòng, như một con thú già đang bảo vệ con non của nó. Cô bé cũng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng nó, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Chỉ khi bé gái ấy ngẩng đầu lên, Cố Ỷ mới khẽ giật mình: Cô bé có song đồng (tròng mắt hai đồng tử).
Đôi mắt ấy khác hẳn người thường. Trong khi người bình thường có đồng tử hình tròn chữ O, thì mắt cô bé này lại là hình vô cực ∞, một bên lớn một bên nhỏ, màu sắc lại nhạt lạ thường.
Trước nay Cố Ỷ chỉ thấy những người có "song đồng" trong phim ảnh hay tiểu thuyết, không ngờ thực tế đời sống lại thực sự có một người như vậy.
Nhưng dù đôi mắt có đặc biệt đến đâu, Cố Ỷ cũng biết rất rõ: Cô bé trước mặt là một con người.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Trương Hoan bị dọa sợ lúc nãy ở cửa sổ tầng hai. Cô bé mặc váy liền trắng, tóc tai rối bời lại còn hơi hoe vàng, giữa đêm hôm khuya khoắt đứng bên cửa sổ cúi xuống nhìn, không hù người ta mới là lạ.
Cô bé thì vẫn chưa có phản ứng gì rõ ràng, nhưng con ma lang thang thì bắt đầu run rẩy. Vì động tác của nó, Cố Ỷ liếc mắt nhìn sang, đúng lúc đó con ma đột nhiên hét lên thảm thiết: "Có ma!!!!"
Nó hét to đến mức Cố Ỷ đứng ngay trước mặt còn thấy tai mình như sắp nổ tung.
"Gào cái gì mà gào? Nhìn cho kỹ vào, ai là ma hả? Rõ ràng ông mới chính là ma đó!"
Con ma lang thang sững người một lúc, vẻ mặt mơ mơ màng màng, rồi lại hét lên một tiếng chói tai: "Cứu mạng! Có người.....!"
Đúng là trường phái la hét riêng một ngọn cờ.
Cố Ỷ lại quan sát cô bé trước mặt một lần nữa, phát hiện ngoài việc bị suy dinh dưỡng thì cô bé hoàn toàn không bị tổn hại gì về hồn lực, chứng tỏ ba con ma này không nuôi cô bé để làm "lương thực dự trữ".
Cố Ỷ lùi lại một bước, bởi vì ánh mắt cô bé nhìn cô tràn đầy cảnh giác và chống cự, ngược lại thì lại toàn tâm toàn ý tin tưởng con ma lang thang đang ôm mình.
"Ông ra đây trước đi, tôi không động vào ông đâu. Ra đây nói cho rõ ràng mọi chuyện đi."
Con ma lang thang phản ứng có hơi chậm, một lúc sau mới cẩn thận ôm cô bé từ trong tủ bước ra. Vừa ngẩng đầu lên, nó đã thấy hai con ma lang thang kia, liền nghẹn ngào kêu: "Đại ca! Nhị ca!"
Cố Ỷ thì không muốn phải chịu đựng cái kiểu âm thanh chói tai như ma hú này thêm lần nào nữa, mấy con ma này yếu còn hơn sên nhưng giọng thì lại lớn vô cùng. Cô đành thu hồi hình nhân giấy lại.
Mấy hình nhân trên mặt hai con ma kia lập tức nhảy phắt xuống, nhảy tưng tưng đến bên chân Cố Ỷ, rồi cố hết sức lực búng người lên bàn tay cô.
Khác với mấy loại hình nhân khác, loại hình nhân này chỉ có chức năng cơ bản, có thể tái sử dụng nhiều lần cho đến khi hồn lực bị tiêu hao hết.
Vừa thân thiện với môi trường lại vừa hữu dụng, đúng chuẩn tiêu chí trong lòng Cố Ỷ.
Sau khi hai con ma kia có thể động đậy lại, cả ba con và cô bé cùng ôm chặt lấy nhau, run rẩy không thôi, cả đám nhìn Cố Ỷ như thể cô là một đại ma vương.
Dưới sự "đe dọa" của đại ma vương, hai người ba ma chuyển sang một chỗ khác.
Ở phòng khách nhỏ tầng hai, hai bên ngồi đối diện nhau. Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Cố Ỷ hơi thấy khó chịu, chủ yếu là vì bên kia có ba ma một người, còn bên này thì chỉ có mỗi mình cô, đúng là trông có hơi "người đơn lực mỏng".
Dù sao trong biệt thự này hiện giờ thứ gì còn động đậy được đều đã tập trung ở đây, Cố Ỷ cũng không sợ Khương Tố Ngôn sẽ hù mấy con ma này bỏ chạy nữa, bèn gọi một tiếng: "Vợ ơi, ra đi nào."
Khương Tố Ngôn từ trong bóng của Cố Ỷ chui ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Vừa xuất hiện, khí chất của nàng đã dọa chết người, à không, là dọa chết ma mới đúng. Ba con ma bên kia liếc mắt nhìn nhau, qua vài giây, đột nhiên đồng loạt gào thét kinh hoàng: "Quỷyyyyyyyy!!!"
Tiếng hét ấy quá vang dội, khiến Cố Ỷ phải đưa tay bịt tai lại, dù vậy vẫn cảm thấy tai mình đau nhức, đầu óc ong ong.
Nói sao nhỉ, đúng là ma mà, luôn có thể khiến cô bất ngờ.
"La cái gì mà la?! Mấy người không phải cũng là ma à?! Có gì phải sợ?!" Cố Ỷ bực bội nói, bị hét liên tiếp mấy lần khiến cô đau đầu thực sự.
Cái này mới chân chính gọi là tấn công bằng âm thanh này.
Ba con ma bên kia ôm chặt lấy cô bé, không dám phản kháng, đôi mắt be bé liếc nhìn Khương Tố Ngôn, trong lòng nghẹn một bụng không biết có nên nói ra không: Con quỷ bên cạnh cô, có chắc là cùng một giống loài với tụi tôi không vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương