Khương Tố Ngôn rất thích nhiệt độ của Cố Ỷ, rất ấm áp, cao hơn cô không biết bao nhiêu độ, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào thôi cũng có thể cảm nhận được một dòng ấm áp từ đầu ngón tay từ từ chảy đến tận đáy lòng.
Cô thích cảm giác này, và tin rằng không có ma quỷ nào là không thích cảm giác ấy. Vì ma quỷ đều rất lạnh, còn lạnh hơn cả băng. Mà quỷ càng mạnh thì lại càng lạnh lẽo.
Trái tim đã không còn đập kia sẽ tỏa ra từng đợt hơi lạnh, không những đông cứng tứ chi xương cốt mà còn lan ra bên ngoài, để tất cả sinh linh đều biết chúng chỉ là những vật chết, bị thế gian chán ghét.
Sự ấm áp của con người khác với ánh mặt trời. Khương Tố Ngôn ghét ánh nắng, cho dù ánh sáng mặt trời ấy không gây tổn thương cho nàng, nàng vẫn vô cùng chán ghét. Loại nhiệt lượng thiêu đốt chiếu lên thân thể đó hoàn toàn khác với sự ấm áp từ con người. Nếu là loại ma quỷ yếu ớt một chút, không chỉ là ghét mà còn bị ánh mặt trời ấy thiêu cháy.
Nếu còn yếu hơn nữa, thì chỉ cần đứng dưới nắng là hồn phi phách tán ngay lập tức.
Thế nhưng sự ấm áp từ con người thì lại khác, sẽ khiến nàng không kìm được mà muốn lại gần, muốn dính lấy Cố Ỷ. Nàng muốn chạm vào, da kề da với người ấy, không chừa lấy một khe hở nào, hút lấy sự ấm áp từ Cố Ỷ để sưởi ấm cơ thể mình, sưởi ấm thân xác đã bị phong kín trong băng giá mãi mãi.
Nàng yêu Cố Ỷ sao? Khương Tố Ngôn biết là không phải. Nàng chỉ xem Cố Ỷ như vật sở hữu của mình, đó là chấp niệm kéo dài suốt cả nghìn năm.
Nàng bị bắt phong ấn trong âm phủ, sống cùng những ma quỷ khác, nhưng nàng biết bản thân có một mối hôn ước bị ép ký kết. Chỉ cần có củ cà rốt treo trước mặt như thế, nàng cam tâm làm con lừa, canh giữ âm phủ suốt nghìn năm.
Cố Ỷ là của nàng, chỉ có thể là của nàng.
Chấp niệm ấy đã tồn tại trong lòng nàng suốt một nghìn năm, ngày đêm quấn chặt trong tâm trí, trở thành động lực duy nhất để nàng ở âm phủ trở thành quỷ vương. Nàng phải thoát ra khỏi âm phủ, bò lên nhân gian để hưởng cống phẩm thuộc về mình.
Thế mà Cố Ỷ lại dám bỏ nàng lại, để quên cái túi thêu gắn kết giữa hai người trên xe buýt.
Bảo Khương Tố Ngôn không tức giận là điều không thể. Khương Tố Ngôn tức đến phát điên, trong khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa đã ra tay kéo Cố Ỷ xuống âm phủ. Nàng gần như đã dồn hết sức lực mới kiềm chế được bản thân, bảo người tài xế xe buýt kia tiếp tục chạy, bởi nếu chỉ dừng lại một chút thôi, nàng sẽ ra tay ngay lập tức.
Thế nhưng khi Cố Ỷ thực sự bước đến trước mặt nàng, dịu dàng nói lời xin lỗi, khóe mắt tiểu cô nương ấy còn hơi đỏ, trông có chút đáng thương.
Khương Tố Ngôn vậy mà liền mềm lòng. Khi Cố Ỷ nói ba chữ "về nhà thôi", Khương Tố Ngôn cũng không thể không thừa nhận, trái tim mình đã khẽ rung động. Trái tim đã chết suốt một nghìn năm kia, Khương Tố Ngôn cảm thấy nó dường như vừa khẽ đập một cái.
Có lẽ là, mình có chút thích tiểu cô nương ấy rồi.
Không liên quan đến tình yêu, càng không phải tình thân hay tình bạn. Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không yêu nàng, nàng cũng không yêu Cố Ỷ; giữa hai người không có tình yêu, dù đã từng làm những chuyện thân mật nhất của phu thê chốn nhân gian, thì cũng không hề có chút tình cảm nào. Đó là khế ước, là điều khoản buộc phải tuân theo. Sự thích của Khương Tố Ngôn chưa chắc đã hơn cảm giác yêu thích mèo chó là bao, nhưng đúng là nàng có chút thích cô ấy.
Giống như con người vào mùa đông thích ánh mặt trời ấm áp, mùa xuân thì yêu hoa nở khắp núi... Là kiểu thích như vậy đấy.
Khương Tố Ngôn nghĩ như thế, nên nàng đưa tay cho Cố Ỷ nắm lấy. Tay cô gái ấy mềm mại, ấm áp, khi đặt lên thì Khương Tố Ngôn chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Đợi đến khi Cố Ỷ hơi dùng lực, nàng liền mượn đà mà đứng dậy.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ nở nụ cười với mình, trong nụ cười ấy có chút lấy lòng, còn có cả cảm giác thở phào nhẹ nhõm rất khó nhận ra.
Thực ra Khương Tố Ngôn cũng không vì những hành động nhỏ nhặt đó mà tâm tình không tốt, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Những điều nhỏ nhỏ ấy ở Cố Ỷ, nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Vì Cố Ỷ còn sống, nên từng biểu cảm của cô đều cho thấy rằng: cô là người sống.
Cố Ỷ thực sự thở phào nhẹ nhõm khi Khương Tố Ngôn quay lại bên cạnh mình, điều đó chứng tỏ chuyện này đã thực sự qua đi. Nhưng nếu có lần sau, ai biết chừng Khương Tố Ngôn sẽ kéo cô vào âm phủ thật.
Chuyện giữa hai người tuy đã giải quyết, nhưng không có nghĩa là mọi việc đã xong, ít nhất phía trước vẫn còn một đám lớn nhỏ mấy con quỷ chưa xử lý. Cố Ỷ nhìn về phía con quỷ to lớn kia, cùng với đám người phía sau mặc đồng phục tài xế xe buýt.
Khi ánh mắt cô nhìn tới, con quỷ đó cố gắng co người lại một chút, nhưng nó ăn quá nhiều, thân hình quá to, căn bản không thể thu nhỏ được.
Cố Ỷ nhấc chân, bước về phía đám quỷ đó vài bước, Khương Tố Ngôn đương nhiên theo sát sau lưng cô. Đám quỷ đó lại co rúm thêm chút nữa, không phải sợ Cố Ỷ, mà là sợ Khương Tố Ngôn phía sau cô. Khoảnh khắc này, Cố Ỷ lại có cảm giác như "cáo mượn oai hùm".
Có Khương Tố Ngôn bên cạnh, cảm giác an toàn ấy đúng là đỉnh của đỉnh luôn!
Con đại quỷ co rúm người lại, dù đang ngồi xổm trên đất thì cũng cao ngang với Cố Ỷ, thành ra ánh mắt hai người ngang nhau. Cố Ỷ gọi tên con quỷ đó một tiếng, nó ngẩn người rồi đáp lại một tiếng, không ngoài dự đoán, chính là tài xế tuyến 4 chạy đêm đã chết vì kiệt sức.
Xem ra... nó phát triển cũng khá đấy chứ, sắp lập hẳn một "công ty xe buýt" luôn rồi.
Trước đó Cố Ỷ có hỏi người tài xế kia, mà đối phương lại chẳng nói rõ được đầu đuôi gì. Nhưng với con quỷ này nói gì thì nói, chắc chắn biết được chút gì đó.
"Ông biết tôi là ai không?"
Con quỷ này, cũng chính là tên Chu kia hơi ngẩn ra, nhìn Khương Tố Ngôn, rồi lại nhìn Cố Ỷ, cuối cùng gật gật đầu: "Cố Ỷ."
Trong mắt Cố Ỷ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cô quay đầu liếc Khương Tố Ngôn, nghĩ thầm tên Chu này chắc không dám chơi mánh lới kiểu "vừa nãy cô ấy gọi tên cô nên tôi biết", nếu thật dám, cô sẽ lập tức bảo Khương Tố Ngôn nuốt sống hắn không chừa một mảnh.
Cố Ỷ cười, lộ tám chiếc răng trắng sáng: "Sao lại biết tôi?"
Tên họ Chu ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng cũng nói: "Ở khu Lễ Phong này, phàm là những ma quỷ có chút bản lĩnh đều biết cô là ai, huống chi tôi còn chạy xe buýt, tin tức lại càng nhiều. Mọi người đều bàn tán về cô, ai mà ăn được cô, thì có thể trở nên rất mạnh! Sẽ... sẽ mạnh hơn cả người bên cạnh cô..." Nói đến câu cuối, tên Chu còn len lén liếc Khương Tố Ngôn bằng ánh mắt sợ hãi, như thể lo sợ lời này sẽ đắc tội với nàng ấy.
Nhưng đắc tội hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao kết cục cuối cùng vẫn là bị ăn thôi.
Cố Ỷ nghe mấy lời phía trước thì bắt đầu có hứng thú: "Tôi nói này, ông cũng ăn không ít người rồi nhỉ, sao lại nghĩ ăn tôi sẽ mạnh hơn? Tôi biết mệnh tôi không tốt, nhưng cũng đâu đến mức ông ăn tôi là có thể sánh với vợ tôi đâu." Cô chỉ Khương Tố Ngôn: "Chị ấy là quỷ đã tu luyện ngàn năm rồi đấy, ông nghĩ ăn một mình tôi có thể bằng ngàn năm kia được à?"
Ý Cố Ỷ là muốn mỉa mai tên Chu một chút, ai dè tên này lại gật đầu vô cùng chắc chắn: "Có thể... Cô không giống những người khác, cô khác lắm, mùi của cô rất thơm, thơm lắm..." Nói đến đây, hắn còn nuốt nước bọt cái ực: "Chỉ cần ăn được cô, thì cái gì cũng không cần sợ nữa..."
"Tại sao?" Cố Ỷ không còn cười nữa, sắc mặt lạnh hẳn đi. Tuy cô biết mình rất chiêu ma quỷ, nhưng không ngờ lại là kiểu thu hút thế này. Mà một con quỷ vừa to vừa béo, dáng vẻ hèn hèn xấu xí nói ba chữ "cô rất thơm", khiến cô cảm thấy ghê tởm, sởn cả gai ốc.
Dù vậy, cô vẫn phải hỏi, phải hỏi cho rõ lý do vì sao những con quỷ này lại cứ lũ lượt tìm đến mình.
Chỉ là, sau khi cô hỏi câu đó, tên Chu lại lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết..."
Đến đây thì chẳng còn gì để nói nữa, hỏi tiếp cũng không moi được thông tin gì. Trong đám quỷ này, nếu tên Chu còn không biết, thì những kẻ khác chắc chắn càng không biết.
Cố Ỷ cụp mắt, giọng rất khẽ: "Vợ à, ăn hết chúng đi."
Cô vừa dứt lời, đã cảm nhận được khí lạnh sau lưng càng thêm dày đặc. "Vù" một tiếng, mười mấy dải lụa đỏ từ sau lưng cô vút lên, lướt qua trước mặt cô, trói từng con quỷ lại như gói bánh chưng. Một khắc sau, tất cả bị kéo ngược trở về.
Âm thanh "răng rắc răng rắc" vang lên phía sau Cố Ỷ. Trong khoảnh khắc đó, cô gần như không dám quay đầu lại. Cô còn nghe thấy từ đằng xa phía sau có tiếng hét thất thanh từ đám đông, nhưng ngay lập tức tiếng hét ấy biến mất, như thể bị ai bịt chặt miệng, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Dù không còn tiếng người, nhưng Cố Ỷ vẫn nghe thấy tiếng van xin của mấy tài xế ma: "Tha cho tôi với! Tôi bị ép mà!"
"Tôi chỉ muốn gặp lại người thân của mình thôi! Tôi cũng không muốn thế này! Xin tha cho tôi..."
Những âm thanh cầu xin tha thứ vang lên không ngớt, rõ ràng là mấy con quỷ đó vẫn chưa bị Khương Tố Ngôn ăn mất, cho nên mới còn mở miệng được. Cố Ỷ quay người lại, vừa vặn thấy Khương Tố Ngôn đang cắn một hồn ma tài xế. Nàng ấy há miệng, môi đỏ dán lên đầu hồn ma kia, rồi "cắn" xuống một cái.
Nói thật, cảnh này quả thực rất sốc, vì mấy tài xế đó đều có lớp ngụy trang, thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không giống ma quỷ, vì vậy ai nhìn cảnh này cũng không tránh khỏi rùng mình run rẩy.
Nhưng Cố Ỷ thì khác, cô biết rất rõ, những thứ đó chính là quỷ.
Chúng chính là kiểu hồn ma làm tay sai cho ác quỷ. Có thể có kẻ bị ép buộc, nhưng suốt bảy năm nay, dù ít dù nhiều, chắc chắn bọn chúng đã từng đưa người sống đến chỗ tên Chu kia.
Xét xử bọn chúng không phải việc của Cố Ỷ, nhưng người sống trên đời này, dù là thẩm phán, cũng chẳng thể định tội được ma quỷ. Thế giới của quỷ thì nên để quỷ xử lý. Để Khương Tố Ngôn ăn bọn chúng chính là cách tốt nhất.
Thế nên Cố Ỷ chẳng có chút thương hại nào, trái lại còn thấy rất đáng đời. Huống hồ, cô vốn dĩ cũng chẳng phải kiểu người hay mềm lòng. Ngay cả bản thân còn đang như tượng Phật bằng đất lội sông khó giữ nổi mình, thì lấy đâu ra lòng trắc ẩn cho mấy con ma quỷ? Nhất là khi chúng vốn dĩ cũng không đáng thương.
"Lúc các người lừa người sống lên xe buýt đưa tới cho tên kia, có bao giờ nghĩ rằng những người đó cũng có gia đình không?"
Câu hỏi của Cố Ỷ vừa dứt, tất cả lặng ngắt như tờ. Không phải vì những con quỷ ấy đã từ bỏ hy vọng, mà vì bọn chúng hiểu, van xin cô thì chẳng có ích gì.
Chúng bắt đầu vùng vẫy giãy giụa, nhưng trước mặt Khương Tố Ngôn, mọi nỗ lực đều vô nghĩa.
Chỉ một lát sau, Khương Tố Ngôn đã có một bữa ăn no nê.
Món chính là tên Chu, con quỷ đã làm ông chủ xe buýt ma suốt bảy năm. Hồn lực của hắn rất mạnh, tuy không bằng những đại quỷ dưới âm phủ, nhưng ở dương gian đã được xem là kẻ sở hữu hồn lực hiếm có. Trong suốt thời gian này ở trần thế, đây là con quỷ có hồn lực nhiều nhất mà Khương Tố Ngôn từng ăn.
Còn lại lũ tiểu quỷ, tuy hồn lực không đủ nhưng số lượng lại đông, có thể xem là món tráng miệng.
Quả thật lần này nàng đã ăn một bữa buffet.
Khương Tố Ngôn ăn xong, lau miệng rồi lại ghé sát đến gần Cố Ỷ: "Nàng vẫn còn nợ ta một phần bồi tội đấy, không phải cứ nói xin lỗi là xong đâu." Nói dứt câu, Khương Tố Ngôn liền chui vào cái bóng dưới chân Cố Ỷ, làn váy đỏ cũng dần tan biến theo.
Nghe xong câu ấy, Cố Ỷ trong thoáng chốc cảm thấy tim đập dồn dập.
Lần trước "khen thưởng" đã đến ê ẩm cả tay, đống Hán phục kia còn khiến cô đau lòng cả tuần.
Lần này thì...
Ví tiền chắc sẽ rỗng tuếch; ngón tay chắc cũng sẽ chuột rút...
Khi đám ma quỷ đều tan biến, người có mặt tại đó rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Cố Ỷ vẫn còn sợ sệt, bởi ai nấy đều biết, con boss quỷ kia, chính là của Cố Ỷ.
May thay đúng lúc ấy, Trương Gia Hào dẫn người đã đến, nhanh chóng đưa tất cả ra khỏi hầm trú ẩn.
Đến khi bước ra khỏi nơi đó, chân giẫm lên mặt đất rắn chắc, và nhìn thấy xe cảnh sát chớp đèn đỏ xanh lấp lóa, cả đám người mới thật sự cảm thấy mình được cứu rồi.
Họ òa khóc còn to hơn lúc ở trong hầm, như thể khi còn bị nhốt thì vẫn chưa dám gào to, nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng có thể khóc một trận cho thỏa.
Giống như đến giây phút ấy, họ mới thật sự thoát khỏi địa ngục.
Cô thích cảm giác này, và tin rằng không có ma quỷ nào là không thích cảm giác ấy. Vì ma quỷ đều rất lạnh, còn lạnh hơn cả băng. Mà quỷ càng mạnh thì lại càng lạnh lẽo.
Trái tim đã không còn đập kia sẽ tỏa ra từng đợt hơi lạnh, không những đông cứng tứ chi xương cốt mà còn lan ra bên ngoài, để tất cả sinh linh đều biết chúng chỉ là những vật chết, bị thế gian chán ghét.
Sự ấm áp của con người khác với ánh mặt trời. Khương Tố Ngôn ghét ánh nắng, cho dù ánh sáng mặt trời ấy không gây tổn thương cho nàng, nàng vẫn vô cùng chán ghét. Loại nhiệt lượng thiêu đốt chiếu lên thân thể đó hoàn toàn khác với sự ấm áp từ con người. Nếu là loại ma quỷ yếu ớt một chút, không chỉ là ghét mà còn bị ánh mặt trời ấy thiêu cháy.
Nếu còn yếu hơn nữa, thì chỉ cần đứng dưới nắng là hồn phi phách tán ngay lập tức.
Thế nhưng sự ấm áp từ con người thì lại khác, sẽ khiến nàng không kìm được mà muốn lại gần, muốn dính lấy Cố Ỷ. Nàng muốn chạm vào, da kề da với người ấy, không chừa lấy một khe hở nào, hút lấy sự ấm áp từ Cố Ỷ để sưởi ấm cơ thể mình, sưởi ấm thân xác đã bị phong kín trong băng giá mãi mãi.
Nàng yêu Cố Ỷ sao? Khương Tố Ngôn biết là không phải. Nàng chỉ xem Cố Ỷ như vật sở hữu của mình, đó là chấp niệm kéo dài suốt cả nghìn năm.
Nàng bị bắt phong ấn trong âm phủ, sống cùng những ma quỷ khác, nhưng nàng biết bản thân có một mối hôn ước bị ép ký kết. Chỉ cần có củ cà rốt treo trước mặt như thế, nàng cam tâm làm con lừa, canh giữ âm phủ suốt nghìn năm.
Cố Ỷ là của nàng, chỉ có thể là của nàng.
Chấp niệm ấy đã tồn tại trong lòng nàng suốt một nghìn năm, ngày đêm quấn chặt trong tâm trí, trở thành động lực duy nhất để nàng ở âm phủ trở thành quỷ vương. Nàng phải thoát ra khỏi âm phủ, bò lên nhân gian để hưởng cống phẩm thuộc về mình.
Thế mà Cố Ỷ lại dám bỏ nàng lại, để quên cái túi thêu gắn kết giữa hai người trên xe buýt.
Bảo Khương Tố Ngôn không tức giận là điều không thể. Khương Tố Ngôn tức đến phát điên, trong khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa đã ra tay kéo Cố Ỷ xuống âm phủ. Nàng gần như đã dồn hết sức lực mới kiềm chế được bản thân, bảo người tài xế xe buýt kia tiếp tục chạy, bởi nếu chỉ dừng lại một chút thôi, nàng sẽ ra tay ngay lập tức.
Thế nhưng khi Cố Ỷ thực sự bước đến trước mặt nàng, dịu dàng nói lời xin lỗi, khóe mắt tiểu cô nương ấy còn hơi đỏ, trông có chút đáng thương.
Khương Tố Ngôn vậy mà liền mềm lòng. Khi Cố Ỷ nói ba chữ "về nhà thôi", Khương Tố Ngôn cũng không thể không thừa nhận, trái tim mình đã khẽ rung động. Trái tim đã chết suốt một nghìn năm kia, Khương Tố Ngôn cảm thấy nó dường như vừa khẽ đập một cái.
Có lẽ là, mình có chút thích tiểu cô nương ấy rồi.
Không liên quan đến tình yêu, càng không phải tình thân hay tình bạn. Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không yêu nàng, nàng cũng không yêu Cố Ỷ; giữa hai người không có tình yêu, dù đã từng làm những chuyện thân mật nhất của phu thê chốn nhân gian, thì cũng không hề có chút tình cảm nào. Đó là khế ước, là điều khoản buộc phải tuân theo. Sự thích của Khương Tố Ngôn chưa chắc đã hơn cảm giác yêu thích mèo chó là bao, nhưng đúng là nàng có chút thích cô ấy.
Giống như con người vào mùa đông thích ánh mặt trời ấm áp, mùa xuân thì yêu hoa nở khắp núi... Là kiểu thích như vậy đấy.
Khương Tố Ngôn nghĩ như thế, nên nàng đưa tay cho Cố Ỷ nắm lấy. Tay cô gái ấy mềm mại, ấm áp, khi đặt lên thì Khương Tố Ngôn chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp. Đợi đến khi Cố Ỷ hơi dùng lực, nàng liền mượn đà mà đứng dậy.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ nở nụ cười với mình, trong nụ cười ấy có chút lấy lòng, còn có cả cảm giác thở phào nhẹ nhõm rất khó nhận ra.
Thực ra Khương Tố Ngôn cũng không vì những hành động nhỏ nhặt đó mà tâm tình không tốt, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Những điều nhỏ nhỏ ấy ở Cố Ỷ, nàng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Vì Cố Ỷ còn sống, nên từng biểu cảm của cô đều cho thấy rằng: cô là người sống.
Cố Ỷ thực sự thở phào nhẹ nhõm khi Khương Tố Ngôn quay lại bên cạnh mình, điều đó chứng tỏ chuyện này đã thực sự qua đi. Nhưng nếu có lần sau, ai biết chừng Khương Tố Ngôn sẽ kéo cô vào âm phủ thật.
Chuyện giữa hai người tuy đã giải quyết, nhưng không có nghĩa là mọi việc đã xong, ít nhất phía trước vẫn còn một đám lớn nhỏ mấy con quỷ chưa xử lý. Cố Ỷ nhìn về phía con quỷ to lớn kia, cùng với đám người phía sau mặc đồng phục tài xế xe buýt.
Khi ánh mắt cô nhìn tới, con quỷ đó cố gắng co người lại một chút, nhưng nó ăn quá nhiều, thân hình quá to, căn bản không thể thu nhỏ được.
Cố Ỷ nhấc chân, bước về phía đám quỷ đó vài bước, Khương Tố Ngôn đương nhiên theo sát sau lưng cô. Đám quỷ đó lại co rúm thêm chút nữa, không phải sợ Cố Ỷ, mà là sợ Khương Tố Ngôn phía sau cô. Khoảnh khắc này, Cố Ỷ lại có cảm giác như "cáo mượn oai hùm".
Có Khương Tố Ngôn bên cạnh, cảm giác an toàn ấy đúng là đỉnh của đỉnh luôn!
Con đại quỷ co rúm người lại, dù đang ngồi xổm trên đất thì cũng cao ngang với Cố Ỷ, thành ra ánh mắt hai người ngang nhau. Cố Ỷ gọi tên con quỷ đó một tiếng, nó ngẩn người rồi đáp lại một tiếng, không ngoài dự đoán, chính là tài xế tuyến 4 chạy đêm đã chết vì kiệt sức.
Xem ra... nó phát triển cũng khá đấy chứ, sắp lập hẳn một "công ty xe buýt" luôn rồi.
Trước đó Cố Ỷ có hỏi người tài xế kia, mà đối phương lại chẳng nói rõ được đầu đuôi gì. Nhưng với con quỷ này nói gì thì nói, chắc chắn biết được chút gì đó.
"Ông biết tôi là ai không?"
Con quỷ này, cũng chính là tên Chu kia hơi ngẩn ra, nhìn Khương Tố Ngôn, rồi lại nhìn Cố Ỷ, cuối cùng gật gật đầu: "Cố Ỷ."
Trong mắt Cố Ỷ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cô quay đầu liếc Khương Tố Ngôn, nghĩ thầm tên Chu này chắc không dám chơi mánh lới kiểu "vừa nãy cô ấy gọi tên cô nên tôi biết", nếu thật dám, cô sẽ lập tức bảo Khương Tố Ngôn nuốt sống hắn không chừa một mảnh.
Cố Ỷ cười, lộ tám chiếc răng trắng sáng: "Sao lại biết tôi?"
Tên họ Chu ấp a ấp úng, nhưng cuối cùng cũng nói: "Ở khu Lễ Phong này, phàm là những ma quỷ có chút bản lĩnh đều biết cô là ai, huống chi tôi còn chạy xe buýt, tin tức lại càng nhiều. Mọi người đều bàn tán về cô, ai mà ăn được cô, thì có thể trở nên rất mạnh! Sẽ... sẽ mạnh hơn cả người bên cạnh cô..." Nói đến câu cuối, tên Chu còn len lén liếc Khương Tố Ngôn bằng ánh mắt sợ hãi, như thể lo sợ lời này sẽ đắc tội với nàng ấy.
Nhưng đắc tội hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao kết cục cuối cùng vẫn là bị ăn thôi.
Cố Ỷ nghe mấy lời phía trước thì bắt đầu có hứng thú: "Tôi nói này, ông cũng ăn không ít người rồi nhỉ, sao lại nghĩ ăn tôi sẽ mạnh hơn? Tôi biết mệnh tôi không tốt, nhưng cũng đâu đến mức ông ăn tôi là có thể sánh với vợ tôi đâu." Cô chỉ Khương Tố Ngôn: "Chị ấy là quỷ đã tu luyện ngàn năm rồi đấy, ông nghĩ ăn một mình tôi có thể bằng ngàn năm kia được à?"
Ý Cố Ỷ là muốn mỉa mai tên Chu một chút, ai dè tên này lại gật đầu vô cùng chắc chắn: "Có thể... Cô không giống những người khác, cô khác lắm, mùi của cô rất thơm, thơm lắm..." Nói đến đây, hắn còn nuốt nước bọt cái ực: "Chỉ cần ăn được cô, thì cái gì cũng không cần sợ nữa..."
"Tại sao?" Cố Ỷ không còn cười nữa, sắc mặt lạnh hẳn đi. Tuy cô biết mình rất chiêu ma quỷ, nhưng không ngờ lại là kiểu thu hút thế này. Mà một con quỷ vừa to vừa béo, dáng vẻ hèn hèn xấu xí nói ba chữ "cô rất thơm", khiến cô cảm thấy ghê tởm, sởn cả gai ốc.
Dù vậy, cô vẫn phải hỏi, phải hỏi cho rõ lý do vì sao những con quỷ này lại cứ lũ lượt tìm đến mình.
Chỉ là, sau khi cô hỏi câu đó, tên Chu lại lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết..."
Đến đây thì chẳng còn gì để nói nữa, hỏi tiếp cũng không moi được thông tin gì. Trong đám quỷ này, nếu tên Chu còn không biết, thì những kẻ khác chắc chắn càng không biết.
Cố Ỷ cụp mắt, giọng rất khẽ: "Vợ à, ăn hết chúng đi."
Cô vừa dứt lời, đã cảm nhận được khí lạnh sau lưng càng thêm dày đặc. "Vù" một tiếng, mười mấy dải lụa đỏ từ sau lưng cô vút lên, lướt qua trước mặt cô, trói từng con quỷ lại như gói bánh chưng. Một khắc sau, tất cả bị kéo ngược trở về.
Âm thanh "răng rắc răng rắc" vang lên phía sau Cố Ỷ. Trong khoảnh khắc đó, cô gần như không dám quay đầu lại. Cô còn nghe thấy từ đằng xa phía sau có tiếng hét thất thanh từ đám đông, nhưng ngay lập tức tiếng hét ấy biến mất, như thể bị ai bịt chặt miệng, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Dù không còn tiếng người, nhưng Cố Ỷ vẫn nghe thấy tiếng van xin của mấy tài xế ma: "Tha cho tôi với! Tôi bị ép mà!"
"Tôi chỉ muốn gặp lại người thân của mình thôi! Tôi cũng không muốn thế này! Xin tha cho tôi..."
Những âm thanh cầu xin tha thứ vang lên không ngớt, rõ ràng là mấy con quỷ đó vẫn chưa bị Khương Tố Ngôn ăn mất, cho nên mới còn mở miệng được. Cố Ỷ quay người lại, vừa vặn thấy Khương Tố Ngôn đang cắn một hồn ma tài xế. Nàng ấy há miệng, môi đỏ dán lên đầu hồn ma kia, rồi "cắn" xuống một cái.
Nói thật, cảnh này quả thực rất sốc, vì mấy tài xế đó đều có lớp ngụy trang, thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không giống ma quỷ, vì vậy ai nhìn cảnh này cũng không tránh khỏi rùng mình run rẩy.
Nhưng Cố Ỷ thì khác, cô biết rất rõ, những thứ đó chính là quỷ.
Chúng chính là kiểu hồn ma làm tay sai cho ác quỷ. Có thể có kẻ bị ép buộc, nhưng suốt bảy năm nay, dù ít dù nhiều, chắc chắn bọn chúng đã từng đưa người sống đến chỗ tên Chu kia.
Xét xử bọn chúng không phải việc của Cố Ỷ, nhưng người sống trên đời này, dù là thẩm phán, cũng chẳng thể định tội được ma quỷ. Thế giới của quỷ thì nên để quỷ xử lý. Để Khương Tố Ngôn ăn bọn chúng chính là cách tốt nhất.
Thế nên Cố Ỷ chẳng có chút thương hại nào, trái lại còn thấy rất đáng đời. Huống hồ, cô vốn dĩ cũng chẳng phải kiểu người hay mềm lòng. Ngay cả bản thân còn đang như tượng Phật bằng đất lội sông khó giữ nổi mình, thì lấy đâu ra lòng trắc ẩn cho mấy con ma quỷ? Nhất là khi chúng vốn dĩ cũng không đáng thương.
"Lúc các người lừa người sống lên xe buýt đưa tới cho tên kia, có bao giờ nghĩ rằng những người đó cũng có gia đình không?"
Câu hỏi của Cố Ỷ vừa dứt, tất cả lặng ngắt như tờ. Không phải vì những con quỷ ấy đã từ bỏ hy vọng, mà vì bọn chúng hiểu, van xin cô thì chẳng có ích gì.
Chúng bắt đầu vùng vẫy giãy giụa, nhưng trước mặt Khương Tố Ngôn, mọi nỗ lực đều vô nghĩa.
Chỉ một lát sau, Khương Tố Ngôn đã có một bữa ăn no nê.
Món chính là tên Chu, con quỷ đã làm ông chủ xe buýt ma suốt bảy năm. Hồn lực của hắn rất mạnh, tuy không bằng những đại quỷ dưới âm phủ, nhưng ở dương gian đã được xem là kẻ sở hữu hồn lực hiếm có. Trong suốt thời gian này ở trần thế, đây là con quỷ có hồn lực nhiều nhất mà Khương Tố Ngôn từng ăn.
Còn lại lũ tiểu quỷ, tuy hồn lực không đủ nhưng số lượng lại đông, có thể xem là món tráng miệng.
Quả thật lần này nàng đã ăn một bữa buffet.
Khương Tố Ngôn ăn xong, lau miệng rồi lại ghé sát đến gần Cố Ỷ: "Nàng vẫn còn nợ ta một phần bồi tội đấy, không phải cứ nói xin lỗi là xong đâu." Nói dứt câu, Khương Tố Ngôn liền chui vào cái bóng dưới chân Cố Ỷ, làn váy đỏ cũng dần tan biến theo.
Nghe xong câu ấy, Cố Ỷ trong thoáng chốc cảm thấy tim đập dồn dập.
Lần trước "khen thưởng" đã đến ê ẩm cả tay, đống Hán phục kia còn khiến cô đau lòng cả tuần.
Lần này thì...
Ví tiền chắc sẽ rỗng tuếch; ngón tay chắc cũng sẽ chuột rút...
Khi đám ma quỷ đều tan biến, người có mặt tại đó rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Cố Ỷ vẫn còn sợ sệt, bởi ai nấy đều biết, con boss quỷ kia, chính là của Cố Ỷ.
May thay đúng lúc ấy, Trương Gia Hào dẫn người đã đến, nhanh chóng đưa tất cả ra khỏi hầm trú ẩn.
Đến khi bước ra khỏi nơi đó, chân giẫm lên mặt đất rắn chắc, và nhìn thấy xe cảnh sát chớp đèn đỏ xanh lấp lóa, cả đám người mới thật sự cảm thấy mình được cứu rồi.
Họ òa khóc còn to hơn lúc ở trong hầm, như thể khi còn bị nhốt thì vẫn chưa dám gào to, nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng có thể khóc một trận cho thỏa.
Giống như đến giây phút ấy, họ mới thật sự thoát khỏi địa ngục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương