Nghe thấy Cố Ỷ dứt khoát nhận sai, Khương Tố Ngôn vẫn giữ vẻ mặt u ám. Mãi đến khi Cố Ỷ nói: "Vợ à, chị trói thế này em khó chịu lắm." Khương Tố Ngôn mới trừng đôi mắt đen láy nhìn Cố Ỷ, qua một lúc lâu, cuối cùng mảnh vải đỏ buông lơi, Cố Ỷ ngã nhào vào vạt váy của Khương Tố Ngôn.

Ừm... không đau.

Vạt váy của Khương Tố Ngôn mềm mềm, ngã lên giống như rơi vào chiếc nệm cao su cực kỳ êm ái, không chỉ không đau chút nào mà còn thấy rất thoải mái. Cố Ỷ cũng biết Khương Tố Ngôn là cố tình, không có ý định giết mình. Lần trước Khương Tố Ngôn dùng lụa đỏ trói ác quỷ, phản ứng của ác quỷ lúc đó hoàn toàn không giống bây giờ.

Cố Ỷ quỳ ngồi trên vạt váy, rồi ôm lấy chân của Khương Tố Ngôn, đầu tựa lên đầu gối của nàng.

Lúc này không thể giữ thể diện được, giữ thể diện thì mất vợ cho xem.

Nếu mất vợ rồi, chẳng mấy ngày sau cô cũng xong đời.

Đến con quỷ ghê tởm ban ngày kia cô còn không đối phó nổi, nếu đổi thành con mạnh hơn nữa, chẳng phải cô bị nó nuốt chửng luôn à? Cố Ỷ lại xin lỗi: "Vợ à, là em sai, em biết lỗi rồi."

Lần này Khương Tố Ngôn không nhịn được nữa, mở miệng: "Nàng sai ở đâu?"

Trước khi đến, Cố Ỷ đã chuẩn bị sẵn lời trong đầu. Vốn là người giỏi ăn nói, giờ mở miệng lại càng không dứt, từng câu từng câu tuôn ra: "Em đáng ra nên nghe lời chị, túi gấm không nên để trong túi xách mà phải mang theo bên mình; dù không mang bên người thì cũng không nên vô ý mà quên mất. Trong thời gian dài như vậy không đến tìm chị là em sai, em đáng ra phải đến tìm chị ngay từ đầu..."

Câu nào câu nấy đều nhắm vào Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn nghe càng lúc càng giận, suốt một ngàn năm nay chưa từng có kẻ nào trong giới dám đối xử với nàng như vậy.

Suốt một ngàn năm dưới âm phủ, quỷ nào không có mắt dám mạo phạm Khương Tố Ngôn thì đều trở thành điểm tâm cho nàng.

Tuy nhiên... Suốt một ngàn năm nay, Khương Tố Ngôn cũng chưa từng gặp người sống nào khác, chỉ có mình Cố Ỷ.

Khương Tố Ngôn là một con quỷ không còn thở được nữa, vậy mà lúc này nghe xong những lời của Cố Ỷ, lồng ngực cũng không kìm được mà phập phồng.

Nàng đưa tay ra, một túi gấm lủng lẳng trong tay.

"Lúc trước ta đã nói gì với nàng?"

Cố Ỷ rụt cổ lại, thật lòng sợ Khương Tố Ngôn sẽ xử mình, nhưng vẫn thật thà đáp: "Chị nói nếu túi gấm mất, chị cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Khương Tố Ngôn cười lạnh một tiếng: "Phu quân vậy mà vẫn còn nhớ được cơ đấy."

Lại gọi mình là "phu quân", vậy là vẫn còn hy vọng rồi!

Cố Ỷ nghĩ rất thoáng, nhưng vẫn tiếp tục xin lỗi: "Là lỗi của em, không coi trọng lời chị nói, sau này em sẽ không như vậy nữa." Cố Ỷ còn tung tuyệt chiêu: cô đưa tay lấy lại túi gấm trong tay Khương Tố Ngôn, móc ra sợi dây đỏ đã chuẩn bị sẵn trong túi – lần này là dây đỏ thật, đặc biệt lấy từ hộp trang sức của mình ra.

Cô xỏ dây đỏ qua dây buộc túi gấm, rồi thắt nút chết đeo lên cổ mình.

"Nó sẽ không rơi nữa đâu, em sẽ luôn mang theo nó."

Đôi mắt đen láy của Khương Tố Ngôn nhìn chằm chằm cô, rồi không nhịn được mà liếc sang hướng khác, miệng vẫn cứng: "Chỉ lần này thôi, nếu có lần sau ta sẽ không tha thứ cho nàng."

Cố Ỷ thở phào một hơi, ít nhất thì hiện tại Khương Tố Ngôn sẽ không xử mình.

Khương Tố Ngôn đặt tay lên bàn tay Cố Ỷ đang ôm lấy chân mình, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào làn da ấm áp của Cố Ỷ. Nàng cụp mắt nói: "Mau đứng dậy đi, trông nàng thế này ra thể thống gì? Người ta đang nhìn kìa."

Nàng nói "người ta" chắc chắn không phải là lũ quỷ bên cạnh, mà là những con người ở phía bên kia.

Cố Ỷ nhanh chóng đứng bật dậy khỏi mặt đất, cùng đám người bên kia hai mắt nhìn nhai, liếc một vòng – trời ạ, tận mười hai người!

"Bọn họ ở đây làm gì vậy?"

Nhắc đến chuyện này Khương Tố Ngôn lại bực: "Nàng tự hỏi họ đi, ta bảo họ đi mà họ không chịu đi."

Cố Ỷ ngẩn người, cô bước tới gần đám đông vài bước, kết quả là bọn họ ai ai cũng sợ cô: "Đừng... đừng lại gần!"

Phản ứng đó, rõ ràng cũng coi cô là quỷ rồi.

Cố Ỷ hít sâu một hơi: "Mọi người mở to mắt ra nhìn cho rõ, tôi là người, không phải quỷ!"

Nghe cô nói vậy, mười hai người kia mới bắt đầu nhìn kỹ cô hơn. Vốn dĩ có người đã thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ bạn trai của cô Vương lại là một tên cứng đầu, còn la to trong đám đông: "Đừng tin cô ta! Tôi tới đây lâu rồi! Biết đâu đám ma quỷ đó lại nghĩ ra trò gì mới để hành hạ chúng ta!"

Nghe anh ta nói xong, đám người đó lại run cầm cập, túm tụm lại với nhau để giữ ấm.

Cố Ỷ cũng phập phồng lồng ngực, nếu cô thật sự là quỷ thì đã ăn cái tên cứng đầu này từ lâu rồi, chính anh ta mới là kẻ lắm chuyện nhất!

Dù là người có kỹ năng giao tiếp đỉnh cao như Cố Ỷ, lúc này cũng chẳng có cách nào đối phó với đám người này, bọn họ căn bản là không nghe lọt tai lời cô nói.

Cố Ỷ hết cách, lại quay về bên cạnh Khương Tố Ngôn, không nhịn được hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Khương Tố Ngôn đưa tay chỉ con quỷ to nhất trong đám kia: "Ngươi nói đi."

Con ma đó run lẩy bẩy, cúi đầu ngoan ngoãn trả lời: "Là thế này... bọn họ là ta bắt về, định làm lương thực dự trữ."

Cố Ỷ đưa tay xoa thái dương, coi như hiểu vì sao bạn trai cô Vương còn chưa bị xử, thì ra là con quỷ này muốn giữ lại để ăn từ từ.

"Vậy còn các người thì sao?"

"Vị... vị đại nhân này định... định dùng chúng tôi làm lương thực dự trữ."

"......"

Có lẽ... đây cũng là một dạng chuỗi thức ăn đi.

Nhưng việc bạn trai cô Vương còn sống tới giờ cũng chứng minh rằng chuỗi thức ăn này - bắt hành khách làm lương thực cho quỷ đã bị Khương Tố Ngôn cắt đứt rồi.

Cố Ỷ gãi gãi đầu, lại nhìn về phía vợ mình, thầm cảm thán: Khương Tố Ngôn thật sự là một con quỷ rất tốt, dù có giận cô cũng không ăn người.

Thời buổi này, những con quỷ có nguyên tắc thế này thực sự không còn nhiều nữa.

Chỉ là... Cố Ỷ nhìn luồng khí đen đang bốc lên quanh người Khương Tố Ngôn, cảm thấy nó vừa lạnh vừa rợn người.

Không kìm được, cô lấn tới thêm một chút: "Vợ à, chị có thể thu lại luồng khí đen quanh người được không?"

Khí đen quanh người Khương Tố Ngôn cứ như hiệu ứng đặc biệt vậy, hòa quyện với làn váy đỏ, khiến hình tượng "cô dâu ma" vốn đã đáng sợ lại càng tăng thêm mấy phần kinh dị.

Khương Tố Ngôn nhìn chằm chằm Cố Ỷ bằng đôi mắt đen láy. Đôi mắt của nàng khác với con người, khi nhìn ai là nhìn không chớp, con ngươi đen kịt, tròng trắng lại trắng đến mức dị thường — bị nhìn như vậy, ai cũng không khỏi sởn gai ốc.

Lúc này, Khương Tố Ngôn còn trông không giống người hơn cả lúc chưa mất tích.

Không chỉ là luồng khí đen quấn quanh toàn thân như hiệu ứng đặc biệt, mà cả gương mặt của Khương Tố Ngôn trong mắt Cố Ỷ cũng trở nên trắng hơn trước, trắng như tờ giấy vậy, đôi môi thì đỏ rực, đỏ hơn cả bộ váy cưới trên người. Chiếc váy cưới đỏ ấy càng thêm phần khoa trương, trải rộng ra một khoảng lớn trên mặt đất, giống như máu đổ thành một vũng đỏ tươi.

Cố Ỷ nghĩ bụng, ít nhất thì nên dẹp bớt cái luồng khí đen này đi, nhìn vào sẽ đỡ đáng sợ hơn một chút.

Nhưng Khương Tố Ngôn vừa mấp máy môi, liền nói ba chữ: "Không dẹp được."

Cố Ỷ sững sờ: "Sao lại vậy?"

Nhắc đến chuyện này là Khương Tố Ngôn lại nổi giận, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ, đôi mắt đen láy ấy lạnh như băng, càng khiến người ta cảm thấy rợn người. Cố Ỷ cảm giác từng sợi lông tơ trên người mình đều dựng đứng cả lên.

"Nàng còn mặt mũi mà hỏi à?" Khí đen quanh người Khương Tố Ngôn càng lúc càng nồng: "Đã bao nhiêu ngày rồi nàng không thắp hương cho ta? Ta đã nói là sẽ hắc hóa mà nàng không tin đúng không?"

Cố Ỷ đúng là có từng nghĩ đến chuyện "hắc hóa" sẽ như thế nào, có thể Khương Tố Ngôn sẽ há miệng lộ ra hàm răng như lưỡi cưa, hoặc đôi mắt biến thành một mảng đen kịt, ai ngờ đâu lại là... hiệu ứng đặc biệt trên người không xóa được.

Tất nhiên... ngoài ra còn nhiều thay đổi khác, chẳng hạn như Khương Tố Ngôn trở nên công kích hơn, cũng càng không giống người.

Biết mình có lỗi, Cố Ỷ ngoan ngoãn nhận sai, không dây dưa chuyện đó nữa mà quay sang đối phó với tên cứng đầu, bạn trai của cô Vương kia: "Là thế này, tôi đến là do cô Vương, bạn gái của anh nhờ đi tìm..."

Chưa nói hết câu, sắc mặt tên kia càng thêm khó coi: "Cô muốn làm gì bạn gái tôi?! Cô dám động vào cô ấy thì dù tôi chết rồi thành ma cũng không tha cho cô!"

Hắn còn thật sự đứng dậy từ đám người, định lao ra quyết tử với Cố Ỷ, nhưng bị những người khác giữ chặt lại.

"Sống thì còn hy vọng! Chết rồi thì thật sự chẳng còn gì cả!"

Cố Ỷ không nhịn được xoa xoa trán, rồi mở điện thoại gọi cho cô Vương. Dù là nửa đêm, điện thoại vẫn nhanh chóng được bắt máy: "Alo?"

"Là cô Vương phải không? Tôi tìm thấy bạn trai cô rồi, chỉ là anh ấy không chịu đi với tôi."

Cố Ỷ bật loa ngoài. Ngay từ khi chữ "alo" vang lên, bạn trai cô Vương đã càng thêm kích động. Nghe xong lời Cố Ỷ, anh ta sững lại rồi nghe thấy giọng cô Vương nghẹn ngào từ điện thoại truyền ra: "Cô tìm được anh ấy rồi à?"

Giọng cô run run, vừa khóc vừa nói: "Tốt quá rồi... cảm ơn cô..."

Tiếng nói của cô Vương bị ngắt quãng, chắc là do trong hang tín hiệu kém, nghe như đang gọi từ một chiếc điện thoại ma ám vậy.

Cố Ỷ đưa điện thoại lại gần bạn trai cô Vương, thầm nghĩ không biết liệu anh ta có nghi ngờ đây là trò lừa của mình hay không. Nhưng tay anh ta run rẩy, nhìn Cố Ỷ đầy do dự, cuối cùng cũng bị giọng nói của người yêu mình thuyết phục, đưa tay nhận lấy điện thoại.

"Em thật sự là bạn gái anh sao?"

"......"

Cô Vương sững người, Cố Ỷ cũng sững người, đúng là kiểu thẳng nam điển hình.

Cuối cùng, cô Vương và bạn trai phải xác nhận bằng ám hiệu riêng, tên cứng đầu ấy mới tin rằng Cố Ỷ là người, không phải quỷ.

Chỉ là tín hiệu trong hang thật sự quá tệ, ngắt ngắt nối nối, cuối cùng thì mất luôn tín hiệu. Cố Ỷ cầm điện thoại lại rồi gửi định vị cho Trương Gia Hào. Tin nhắn quay vòng báo chấm than đỏ cả nửa ngày, gửi đi đến vài lần mới thành công.

Có lẽ là nhận ra Cố Ỷ đúng thật là người, lại còn đến cứu họ, đám người đang co rúm trong góc ai nấy đều vui mừng đến phát khóc.

Họ ôm nhau, miệng nói không ngừng: "Được về nhà rồi!"

Nhìn thấy cảnh đó, Cố Ỷ nghĩ có lẽ mình cũng nên "biểu hiện" một chút.

Cô bước ra khỏi đám đông rồi đi về phía Khương Tố Ngôn, giẫm lên làn váy đỏ trải trên mặt đất, bước đến trước mặt Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô. Phải nói rằng, dù là góc nhìn đứng từ trên nhìn xuống như vậy, Cố Ỷ vẫn cảm thấy khí thế của mình kém hơn hẳn. Nhưng vốn dĩ cô cũng không cần phân cao thấp với Khương Tố Ngôn làm gì.

Cố Ỷ đưa bàn tay ra trước mặt Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn có chút ngỡ ngàng: "Có chuyện gì?"

"Về nhà thôi."

Khương Tố Ngôn khẽ sững người, ánh mắt dời xuống, nhìn về bàn tay cô.

Nàng im lặng trong chốc lát, rồi mới đưa tay mình đặt lên tay Cố Ỷ. Móng tay nàng dài, đen nhánh, đặt trong lòng bàn tay Cố Ỷ khiến sự tương phản giữa hai người càng thêm rõ nét, sắc đen của móng tay càng làm nổi bật làn da trắng của Cố Ỷ.

Lúc này đây, trong lòng Khương Tố Ngôn chỉ có một cảm giác: Lòng bàn tay của Cố Ỷ... thật là ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện