Lúc này Trương Gia Hào cũng đi về phía Cố Ỷ. Cố Ỷ nhìn anh, trong mắt cô Trương Gia Hào đâu còn là người nữa, rõ ràng chính là "Giải thưởng công dân nhiệt tình biết đi".

Chỉ cần nghĩ đến việc mình sắp được nhận một khoản tiền thưởng kha khá, ánh mắt Cố Ỷ nhìn Trương Gia Hào liền rạng rỡ hẳn lên. Cô còn chưa đợi anh đi tới gần đã nhanh chân bước lên mấy bước, nhiệt tình chào hỏi: "Cảnh sát Trương!"

Lúc trước khi chưa xuất phát, cô còn dửng dưng với chuyện Trương Gia Hào nói về giải thưởng công dân nhiệt tình, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong, đương nhiên cô trở nên nhiệt tình hơn hẳn... chủ yếu là nhiệt tình với tiền thưởng mà thôi.

Trương Gia Hào còn dắt theo Triệu Thanh. Triệu Thanh nhìn thấy Cố Ỷ lại không đi theo tới, ngược lại còn lùi về sau một bước. Trương Gia Hào quay lại nhìn cậu, Triệu Thanh vừa định mở miệng thì đã bị một ánh mắt của Trương Gia Hào ngăn lại.

Sau đó, Trương Gia Hào mới quay sang Cố Ỷ: "Cố tiểu thư, vất vả cho cô rồi."

Cố Ỷ lắc đầu. Cô là người thẳng thắn, cũng biết Trương Gia Hào không phải kiểu người thích vòng vo, liền hỏi thẳng: "Cảnh sát Trương, về khoản tiền thưởng công dân nhiệt tình kia thì..."

"Chuyện này cô yên tâm, tôi đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ xin cho cô được. Vài hôm nữa tôi sẽ đích thân đến gặp, nhất định mang theo tiền thưởng giao tận tay cô."

Nghe vậy, Cố Ỷ cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau đó, Trương Gia Hào sắp xếp cho một nữ cảnh sát đưa Cố Ỷ về nhà, chính là người trước đó vẫn liên lạc với cô. Nữ cảnh sát ngồi ghế lái, còn Cố Ỷ ngồi ở hàng ghế sau. Cô nhìn đồng hồ, bất giác đã hơn một giờ sáng.

Nữ cảnh sát liếc nhìn trạng thái của Cố Ỷ qua gương chiếu hậu rồi nói: "Cố tiểu thư, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, có muốn chợp mắt một lát không? Đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy."

Nghe vậy, Cố Ỷ gật đầu: "Vậy làm phiền cô nhé." Nữ cảnh sát tắt đèn cảnh báo xanh đỏ rồi lái xe rời khỏi nghĩa trang Tây Sơn.

Đợi họ đi rồi, Triệu Thanh mới bước đến bên Trương Gia Hào.

Trương Gia Hào kéo cậu qua một bên, lấy từ túi ra một điếu thuốc rồi hỏi: "Cậu vừa nãy định nói gì?"

"Tôi thấy trên người Cố Ỷ có khí đen, lại còn rất đậm." Sau một thời gian học tập, Triệu Thanh không còn là anh chàng giao hàng chẳng biết gì ngày trước nữa, bây giờ anh đã biết khá nhiều điều, hơn nữa dưới sự thúc ép hằng ngày của Trương Gia Hào, thậm chí có một số thứ còn nhớ nằm lòng.

"Tôi muốn hỏi thử cô ấy có chuyện gì, sao lại như thế." Triệu Thanh kể lại đầu đuôi ý định của mình cho Trương Gia Hào nghe. Trương Gia Hào đứng ở nơi gió thổi đến, phả ra từng làn khói thuốc.

Anh nhìn Triệu Thanh qua làn khói, rồi mới nói: "Cậu đừng học mấy chiêu điều tra hình sự đến mức ngu cả đầu. Ai mà chẳng có bí mật riêng, cậu thấy khí đen trên người cô ấy đậm như vậy, Cố Ỷ học còn sớm hơn cậu, cô ấy chẳng lẽ không biết tình trạng của mình?"

"Có một số chuyện đừng nên hỏi nhiều."

Nghe vậy, Triệu Thanh có chút không phục: "Nhưng chúng ta không phải là cảnh sát sao? Chuyện như vậy đúng ra nên hỏi chứ?"

Trương Gia Hào suýt chút nữa muốn cho cậu một gậy, anh hút thuốc còn nhanh hơn lúc nãy. Con người như Triệu Thanh đúng là cần phải rèn giũa từ từ, không thì với tính cách này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

"Dù có hỏi, thì cũng không phải lúc này. Người ta vừa giúp chúng ta giải quyết một vấn đề tương đối khó khăn, cậu mà giờ chạy tới hỏi han lôi thôi, khui thẳng rủi ro của người ta thì không phải là ngốc à? Làm vậy chỉ khiến người ta nản lòng thôi. Dù gì Cố Ỷ cũng không phải người trong biên chế, là quần chúng nhân dân tích cực giúp đỡ chúng ta, cậu không cảm ơn người ta thì thôi, còn chạy đi thẩm vấn, cậu tính làm lạnh lòng quần chúng đấy à?" Trương Gia Hào bắt đầu lên giọng "công chức", chờ Triệu Thanh chìm vào suy nghĩ rồi mới dập điếu thuốc, tiếp tục ra trước chỉ huy.

Cố Ỷ không hề biết đã có một đoạn nhạc đệm đã qua như vậy. Khi cô về đến nhà, quả thật mệt rã rời. Nhất là ở trong hầm trú ẩn vừa bẩn vừa tối, trên người không biết còn dính bao nhiêu bụi ở đâu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi sấy khô tóc, Cố Ỷ liền ngã lên giường nghỉ ngơi.

Một lát sau, Cố Ỷ đột nhiên cảm thấy trên người mình xuất hiện một sức nặng quen thuộc.

Thực ra sức nặng này chẳng đáng kể, rất nhẹ, dù sao thì Khương Tố Ngôn là quỷ chứ không phải người. Dù nàng ấy có nằm đè lên người Cố Ỷ thì cũng chẳng thấy nặng bao nhiêu.

Cố Ỷ mở mắt ra, quả nhiên là Khương Tố Ngôn.

Cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Chắc không đến mức ngay hôm nay là phải chịu trừng phạt nhỉ? Nếu đúng vậy... thì có lẽ cô thật sự chẳng đủ sức mà làm này làm kia đâu.

Khương Tố Ngôn nằm sấp trên người Cố Ỷ, ngẩng đầu lên nhìn cô. Góc độ này của Khương Tố Ngôn trông cũng rất đẹp, nhưng lại có cảm giác như một cảnh phim kinh dị tiêu chuẩn, kiểu nữ quỷ bò từ cuối giường lên, từng chút đè xuống cơ thể mình.

May mà trái tim nhỏ bé của Cố Ỷ đã được rèn luyện kỹ càng, hiện tại đủ sức chống đỡ mấy pha hù dọa kiểu này.

"C-có chuyện gì vậy?" Cố Ỷ hỏi, giọng đầy bất an, mồ hôi lạnh gần như sắp trượt xuống từ thái dương.

"Phu quân." Khương Tố Ngôn gọi cô. Cố Ỷ gật đầu tỏ ý mình đang nghe, rồi Khương Tố Ngôn nói tiếp: "Ta muốn hôn môi." Nàng đưa ngón tay dài với móng đen nhánh chạm nhẹ lên môi Cố Ỷ. Sự tương phản giữa màu đen và màu đỏ hồng rõ ràng đến chói mắt, khiến Cố Ỷ cảm nhận được cái lạnh buốt một cách vô cùng rõ rệt.

Như thể giữa mùa hè mà có một que kem bị áp thẳng lên môi mình, Khương Tố Ngôn còn dùng tay ấn nhẹ xuống, khiến đôi môi mềm mại bị lõm xuống một chút.

Giọng Khương Tố Ngôn rất khẽ nhưng khi rơi vào tai Cố Ỷ lại như tiếng sét giữa trời quang, ầm ầm vang dội khiến cô chẳng nghe thấy gì khác ngoài hai chữ: hôn môi.

Thật ra thì... ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi, theo lý mà nói thì chuyện này cũng chẳng có gì phải bất ngờ. Nhưng Cố Ỷ thật sự chưa từng hôn Khương Tố Ngôn, cũng chưa từng hôn ai khác. Cả đời cô, trải nghiệm gần nhất với khái niệm "hôn" là lúc còn bé con, lấy môi mình đi chạm vào râu của cha ruột.

Kết quả là vì râu của cha quá cứng, bé Cố Ỷ bị chọc cho đau đến khóc ầm lên, từ đó về sau không còn muốn "hôn cha" nữa. Hồi nhỏ thì còn thơm má mẹ, nhưng lớn lên rồi thì chuyện đó cũng không còn nữa.

Một nụ hôn thực sự, cô chưa từng có.

Khương Tố Ngôn đột nhiên đưa ra yêu cầu này, quả thật khiến Cố Ỷ giật mình.

Hôn là việc chỉ dành cho những người vô cùng thân mật, tuy miệng Cố Ỷ gọi Khương Tố Ngôn là "vợ" rất thường xuyên, nhưng nếu nói cô thực sự xem Khương Tố Ngôn là vợ thì là chuyện không thể.

Cố Ỷ có phần rối rắm, nhưng sau một lúc lại hỏi: "Đây là trừng phạt à?"

Biểu cảm của Khương Tố Ngôn xưa nay vẫn luôn nhàn nhạt, Cố Ỷ chẳng bao giờ đoán được cảm xúc thực sự đằng sau vẻ mặt ấy là gì. Nhưng lúc này, nàng ấy lại dùng đôi mắt đen láy nhìn Cố Ỷ, rồi khẽ gật gật đầu.

Cố Ỷ rất muốn thở dài một tiếng, nhưng nếu tiếng thở dài đó phát ra, chắc chắn Khương Tố Ngôn sẽ tức giận. Cô đành đè nén tiếng thở ấy xuống đáy lòng, chỉ nói: "Vậy... tới đi."

Trong lòng cô vẫn giữ nguyên suy nghĩ trước đó: Đã ngủ với nhau rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?

Khương Tố Ngôn hơi nhích lên một chút, chưa kịp để Cố Ỷ phản ứng thì đã áp đôi môi lạnh buốt của mình lên môi cô.

Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ chỉ cảm nhận được đôi môi vừa lạnh vừa mềm của Khương Tố Ngôn. Cảm giác này thật khó để hình dung, môi của Khương Tố Ngôn lạnh như giữa mùa hè đột nhiên nhúng tay vào nước đá, lạnh đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng đôi môi ấy lại rất mềm, như kẹo bông gòn vậy.

Cố Ỷ thực sự không biết diễn tả cảm giác này thế nào cho đúng, vì đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm nó.

Lạnh buốt, mềm mại, lại phảng phất mùi hoa dịu nhẹ lẩn quẩn bên chóp mũi.

Cố Ỷ chờ đợi động tác tiếp theo của Khương Tố Ngôn, nhưng chờ mãi vẫn chẳng có gì xảy ra.

Dù lời đề nghị của Khương Tố Ngôn nghe có vẻ táo bạo, nhưng hành động thì lại như một học sinh tiểu học, ngoại trừ dán môi lên môi cô thì không có bước tiếp theo.

Điều này khiến Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm, may quá, tuy đây là một lão quỷ nghìn năm nhưng vẫn còn ngây thơ chán, Cố Ỷ đã sớm nhận ra chuyện này từ lâu. Dù từng cùng nhau lên giường hai lần, nhưng ngoài việc biết cách đốt lửa khắp nơi, Khương Tố Ngôn gần như chẳng biết làm gì khác. Vậy nên dưới "dâm uy" của Cố Ỷ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im trên giường, đến khi tình cảm dâng trào thì cũng chỉ biết cắn môi dưới, không hé ra lấy một tiếng rên.

Có lẽ là vì biết Cố Ỷ mệt mỏi nên sau khi đòi hôn xong, Khương Tố Ngôn cũng không làm gì thêm. Đêm hôm ấy, hai người chỉ ôm nhau mà chìm vào giấc ngủ.

Tối nay Cố Ỷ cũng ngủ rất yên tâm, không còn thấp thỏm lo sợ ma quỷ sẽ gõ cửa lúc nửa đêm, cũng chẳng lo điều hòa chạy suốt đêm khiến hóa đơn tiền điện tăng vọt. Còn Khương Tố Ngôn thì có thể cuộn tròn trong vòng tay của Cố Ỷ, thoải mái tận hưởng sự ấm áp từ người kia.

Giấc ngủ ấy Cố Ỷ ngủ rất ngon, đến khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Cô gãi gãi đầu, gọi một phần gà rán để tự thưởng cho mình. Nhìn thấy Khương Tố Ngôn bên cạnh, Cố Ỷ ngoan ngoãn lấy một cái bát nhỏ, chia một nửa phần gà ra, rồi làm lễ tế theo cách mà Khương Tố Ngôn từng dạy.

Sau khi ăn xong, Cố Ỷ xuống lầu, mở cửa tiệm vàng mã để bắt đầu buôn bán.

Không bao lâu sau, cô Vương dẫn theo người bạn trai cứng đầu của mình đến.

Họ đến là để cảm ơn Cố Ỷ. Thật ra sáng sớm đã tới một lần nhưng tiệm vẫn đóng cửa. Cô Vương định gọi điện cho Cố Ỷ, may mà anh bạn trai nói có khi Cố Ỷ vẫn còn ngủ, thế là hai người lại quay về. Đến lúc này mới quay lại bái tạ.

Cách họ cảm ơn cũng rất giản dị, một phong bao lì xì đỏ chót. Phong bì dày cộm nhét đầy tiền, Cố Ỷ một bên nói "sao lại thế ngại quá đi", một bên thản nhiên nhận lấy.

Lần này cô nhận tiền mà lòng không áy náy gì. Lần trước cô lấy một nghìn mà còn thấy hơi ngượng mồm, vì nếu cuối cùng chỉ mang về tin bạn trai cô Vương đã chết thì cho dù có nhận tiền, cô cũng chẳng thấy vui. Nhưng giờ thì khác, đã đưa anh chàng cứng đầu kia bình an về nhà, vậy phong bao lì xì này Cố Ỷ tất nhiên vui vẻ nhận.

Nhận xong tiền, cô Vương và bạn trai còn ngồi lại một lúc, trò chuyện đôi câu với Cố Ỷ. Trong lúc nói chuyện, cô Vương lại nhắc đến chuyện cưới hỏi vốn dự định vào dịp Quốc khánh. Sau chuyện lần này hai người quyết định đẩy nhanh tiến độ, sớm bước vào lễ đường, dời lễ cưới lên một tháng tức là sẽ tổ chức vào tháng Chín, cách hiện tại chỉ hơn một tháng.

Cô Vương còn mở miệng mời Cố Ỷ đến dự lễ cưới, và mong cô làm phù dâu cho mình.

Cố Ỷ sững người. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ từng làm phù dâu nhí, chưa từng làm phù dâu chính thức bao giờ. Khi còn nhỏ Cố Ỷ rất đáng yêu, ai nhìn cũng thích, đi đến đâu cũng có người tranh nhau đòi bế, đòi thơm, cứ có họ hàng cưới xin là lại kéo cô đi làm phù dâu nhí. Nhưng lớn lên rồi, họ hàng lại không dám mời cô làm phù dâu nữa, vì Cố Ỷ quá đẹp. Chỉ cần mặc váy cưới rồi trang điểm nhẹ nhàng là có thể lấn át cả cô dâu.

Ngày cưới là ngày vui của cô dâu, chắc chắn không ai muốn có người khác nổi bật hơn mình. Còn những người bạn tốt không ngại nhờ Cố Ỷ làm phù dâu thì lại vẫn chưa kết hôn.

Vậy nên kiếp này, Cố Ỷ đã định sẵn không thể làm phù dâu.

Cô từ chối, lý do rất đơn giản: "Không giấu gì cô, tôi có đối tượng rồi, không thể làm phù dâu."

Thực ra Cố Ỷ cũng rất muốn làm phù dâu. Trên mạng nói làm phù dâu sẽ được lì xì to nhưng cô không thể, vì theo quy tắc phổ biến trong nước, người đã kết hôn thì không được làm phù dâu.

Lời tác giả:

Khương Tố Ngôn: Nàng không nghĩ rằng chỉ một cái hôn là xong chuyện đấy chứ?

Cố Ỷ: (bắt đầu cắt móng tay)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện