Cố Ỷ đặc biệt dặn dò Khương Tố Ngôn: trời có tối cũng đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong cái bóng của cô, đợi lấy được tiền thì sẽ đưa Khương Tố Ngôn đi ăn lẩu.
Khương Tố Ngôn vui vẻ đồng ý.
Cố Ỷ là thật sự không muốn để Khương Tố Ngôn ra ngoài ngồi cạnh mình. Bởi vì Khương Tố Ngôn là một quỷ cấp độ big boss như vậy, đương nhiên đến ban đêm đối với những ma quỷ khác chẳng khác nào một cái đèn cao áp 8000 watt, làm gì có con quỷ nào nửa đêm rảnh rỗi sinh nông nỗi lại chạy đến trước mặt Khương Tố Ngôn để làm đồ ăn vặt cho nàng chứ? Nếu thực sự là do quỷ ma tác quái, thì Cố Ỷ khỏi cần điều tra làm gì, về nhà ngủ luôn cho xong, vì quỷ căn bản sẽ không dám bén mảng đến gần cô.
Sau khi căn dặn Khương Tố Ngôn xong, Cố Ỷ đeo balo nhỏ, mặc quần dài, áo dài tay và cả áo khoác rồi đi đến trạm xe buýt. Để tiết kiệm tiền, cô đi chuyến xe buýt cuối cùng. Khi đến trạm xe buýt nơi bạn trai cô Vương mất tích, cô ngồi thẳng lên ghế dài bằng thép không gỉ, chờ đến rạng sáng.
Cố Ỷ biết, cho dù có quỷ thật thì cũng không thể đụng mặt ngay trong đêm đầu tiên, nên cô đã chuẩn bị tinh thần đánh trận lâu dài.
Đêm khuya, sương xuống dày và gió lớn, may mà cô mặc đồ kín mít nên không bị lạnh. Chuyến xe cuối cùng khởi hành từ trạm đầu vào lúc 10 giờ, khi chạy đến chỗ này đã hơn 10 rưỡi, và sau đó phải đến hơn 11 rưỡi mới có chuyến xe đêm.
Cố Ỷ quay đầu nhìn tòa văn phòng phía sau, những tòa nhà cao tầng san sát, rõ ràng đã qua giờ tan ca nhưng vẫn sáng đèn rực rỡ.
Đúng là xã hội mà, ai cũng vất vả, đến giờ này vẫn còn đang làm việc.
Cố Ỷ thở dài, rồi lôi điện thoại ra, ngồi trên ghế bắt đầu chơi game. Bây giờ ở thành phố Lễ Phong có nhiều trạm xe buýt đã sử dụng ghế thép không gỉ nguyên khối, đêm khuya ngồi lên rất lạnh mông.
May mà điện thoại nóng, chơi lâu một chút sẽ ấm lên, chỉ là pin tụt vèo vèo. Cũng may cô có mang theo sạc dự phòng, đề phòng chơi lâu quá điện thoại cạn pin rồi tự tắt.
Qua 11 giờ đêm, xe cộ trên đường bắt đầu thưa dần. Con đường vốn đông đúc náo nhiệt, giờ chỉ có vài chiếc xe lác đác chạy qua. Những tòa nhà sáng đèn cũng dần dần tắt bớt, nhiều tầng đã không còn ánh sáng.
Đến hơn 11 rưỡi, đường càng vắng hơn, trong tòa nhà chỉ còn vài tầng còn sáng đèn.
Cái trạm xe buýt nhỏ này cũng bắt đầu có người đứng đợi. Có người gọi xe rời đi, có người chờ đến 11 rưỡi thì lên chuyến xe đêm.
Người đến rồi lại đi, đám người đợi xe từ hơn chục người giảm còn hai, ba người.
Qua 12 giờ, trạm xe buýt gần như không còn ai. Xe buýt đêm mỗi chuyến cách nhau cả tiếng đồng hồ. Lúc 12 giờ rưỡi, bác tài của chuyến xe còn hỏi Cố Ỷ có muốn lên không, khuya như vậy mà một mình ngồi ở đây, bác tài cũng sợ có chuyện gì xảy ra với cô.
Cố Ỷ cảm ơn lòng tốt của bác tài, rồi tiếp tục ở lại chờ.
Chờ đến lúc đến khoảng thời gian bạn trai cô Vương gọi điện, tức là một giờ sáng thì xung quanh đã yên ắng đến lạ, chỉ có mình Cố Ỷ. Tòa nhà phía sau đã tối đen, nơi từng nhộn nhịp ban ngày, lúc này lại chỉ còn một vùng tĩnh lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Cố Ỷ nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hôm nay chắc không chờ được rồi, định sẽ bắt chuyến xe buýt đêm tiếp theo rồi xuống ở chỗ gần phố cổ nhất, rồi thuê xe đạp điện công cộng để về nhà.
Gần khu phố cổ vào giờ này chắc chắn không còn xe buýt nữa rồi, dù sao nơi bọn họ ở cũng đủ hẻo lánh. Lát nữa đành phải chịu khổ một chút, chạy xe đạp điện về nhà, tận hưởng cảm giác gió đêm lùa qua mặt vậy.
Thế nhưng ngay lúc Cố Ỷ đang duỗi người, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt trông khá cũ kỹ chạy đến trạm. Chiếc xe đó thật sự rất nát, đèn pha phía trước mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được gì; mãi đến khi xe tới gần, Cố Ỷ mới thấy trên bảng điện phía trước xe ghi "Tuyến đêm số 14", tấm biển xe phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, nhìn u ám trong màn đêm.
Hơn nữa lúc này rõ ràng vẫn chưa đến 1 giờ rưỡi sáng, vậy mà xe buýt lại đến sớm.
Người bình thường chắc sẽ không nghĩ nhiều, mừng rỡ mà lên xe thôi. Nhưng trong mắt Cố Ỷ, biển hiệu "Tuyến đêm số 14" kia cứ chớp chớp, số "1" mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, nhìn thế nào cũng giống "Tuyến đêm số 4" hơn.
Cố Ỷ lập tức hiểu ra: số "1" kia là dùng hồn lực viết lên, còn "Tuyến đêm số 4" mới là biển hiệu thật sự của chiếc xe buýt này.
Khoảnh khắc đó, lòng Cố Ỷ hơi rối bời.
May mắn vậy sao, vừa lần đầu đã gặp ngay? Cố Ỷ cảm thấy, chưa chắc là may, ngược lại còn có thể là vì mình đủ xui. Trần Tư Nam từng nói, mệnh cách của cô quá nhẹ, dễ va phải ma quỷ.
Thật chứ, như này còn không dễ đụng ma thì phải thế nào mới gọi là phải? Cô mới ra ngoài lần đầu, còn định đi vài lần nữa, thế mà ngay ngày đầu tiên đã đụng ngay.
Bạn trai của cô Vương chắc chắn là gặp chuyện rồi, Cố Ỷ thở dài. Trường hợp thế này, không biết anh ta còn sống nổi không. Cô cũng chẳng duỗi người nữa, lập tức tỉnh táo hẳn, chuẩn bị lên xe.
Cố Ỷ không hề sợ bị chiếc xe này chở đến đâu cả, cho dù có bị đưa đến hang ổ của đám ma quỷ kia thì cũng không sao, dù gì cô còn có Khương Tố Ngôn, nếu bị đưa vào hang ổ thật, thì cùng lắm là đưa Khương Tố Ngôn đi ăn buffet thôi.
Chiếc xe buýt giả mạo "Tuyến đêm số 14" thực chất là "Tuyến đêm số 4" dừng lại yên tĩnh ở trạm. Theo sau là một tiếng xì rõ ràng, cửa xe chậm rãi mở ra.
Đây là một chiếc xe buýt rất cũ kỹ, kiểu dáng cổ lỗ. Bây giờ thành phố Lễ Phong đã thay toàn bộ sang xe buýt điện, không còn tiếng khí nén rõ ràng như vậy nữa; nhưng nghĩ đến việc đây là tuyến đêm, chắc không mấy ai nghi ngờ.
Cố Ỷ bước lên xe, lập tức nhìn thấy người tài xế đang lái xe.
Hắn vẫn có hình dáng người, chỉ là da mặt xanh xám, còn dặm một lớp phấn trắng trên mặt, cố che đi làn da đã thối rữa. Thấy ánh mắt dò xét của Cố Ỷ, tài xế còn quay mặt đi, nói: "Đừng nhìn nữa, chỉ là mặt tôi hơi nát nên mới lái tuyến đêm thôi."
Người bình thường mà nghe hắn nói vậy, có lẽ sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm, ngồi trên xe cũng thấy không yên: Sao lại nhìn chằm chằm người ta lâu vậy? Còn đâm trúng nỗi đau của bác tài!
Nhưng Cố Ỷ thì không. Không những không, cô còn châm chọc ngược lại: "Cũng đúng, trông bác thế này ban ngày đúng là không ra ngoài nổi. Tôi khuyên bác buổi tối cũng đừng ra nữa, ở nhà ngoan ngoãn đi. Ban ngày nắng gắt, không chừng bác bị phơi cái là mục luôn đấy."
Cô nói hoàn toàn là sự thật, hôm trước con ác quỷ bị phơi nắng đã bị cháy xém cả da, huống chi là bác tài này?
Vừa lên xe, cô đã cảm thấy có điều không đúng. Dù sao Cố Ỷ cũng phân biệt được ma quỷ mạnh yếu sơ sơ, mà tài xế trước mắt nhìn thế nào cũng không phải loại mạnh. Nhưng tuyến xe buýt đêm số 4 mà hắn điều khiển đang chạy trong thế giới thực, nghĩa là hắn có thể tác động đến hiện thực – đây không phải điều mà một con quỷ yếu như hắn làm được.
Cố Ỷ "nói lời khuyên chân thành", tài xế lại không hưởng ứng: "Ngồi xuống nhanh đi!"
Hắn thúc giục rất rõ ràng, nhưng Cố Ỷ lại chẳng muốn nghe theo: "Gấp cái gì? Tôi chưa quẹt thẻ xe mà?" Vừa nói, cô còn cố tình tiến lại gần.
Tài xế nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt.
Chỉ với ánh mắt đó, Cố Ỷ đã đoán được: phía sau hắn chắc chắn có đại quỷ đứng sau điều khiển.
Trong mắt hắn lộ rõ tham vọng và thèm khát đối với cô, Cố Ỷ biết trong mắt ma quỷ, cô chẳng khác nào một viên thuốc đại bổ, không có ma quỷ nào mà không muốn ăn cô.
Tiểu quỷ à, đừng giả vờ nữa, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Ánh mắt sẽ không biết nói dối. Dù mồm có nói ngang, nhưng ham muốn thì vẫn là ham muốn. Làm sao có con quỷ nào không thèm khát cô chứ?
Từ trong ánh mắt của tài xế, Cố Ỷ thấy được khao khát mãnh liệt. Nhưng cô nhất định không phải là người mà hắn có thể có được, dù có ngon cỡ nào, hắn cũng đừng mơ tới được. Huống chi đằng sau hắn còn có con đại quỷ kia gây áp lực, nếu không thì theo tính cách của ma quỷ, chắc đã lao lên mà nuốt cô luôn, không để lại cả sợi tóc.
Ma quỷ, chính ra rất dễ hiểu như vậy đây.
"Cô quẹt nhanh lên!"
Giọng bác tài đầy mất kiên nhẫn. Cố Ỷ khẽ hừ một tiếng, rồi móc thẻ xe buýt từ trong túi ra.
Bước này thì không có vấn đề gì lớn, vấn đề thật sự là, lúc Cố Ỷ móc thẻ xe buýt ra, mấy hình nhân mà cô chuẩn bị cũng rơi ra theo. Cô mặc áo khoác khá rộng, túi áo cũng sâu, có thể nhét được khá nhiều thứ, mà mấy hình nhân kia cũng được cô để trong đó.
Cũng chính vì túi áo rộng, nên khi lấy đồ nếu không cẩn thận để rơi đồ thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Mặc dù rất hợp lý, nhưng ánh mắt nóng rực của bác tài lúc này khiến Cố Ỷ chẳng biết phải giải thích thế nào.
Cô dứt khoát không thèm giải thích nữa, nhặt hình nhân lên rồi nhét lại vào túi, quẹt thẻ lên máy quẹt.
"Tít...." Âm thanh đầu tiên nghe vẫn bình thường, nhưng sau khi nhận diện xong, giọng nói tiếp theo lại có gì đó sai sai: "Thẻ....ư.....học.....ư.....sinh" Giọng nói ấy cứ méo mó, nghe mà nổi cả da gà.
Cố Ỷ đoán có lẽ là do cái máy này ít khi phát âm từ "thẻ học sinh", dù sao thì vào giờ này khuya khoắt chuẩn bị tan ca về nhà, cơ bản chẳng có học sinh nào cả.
"Bác tài, cái máy quẹt của bác hỏng rồi đấy." Cố Ỷ vươn tay vỗ vỗ lên máy, làm nó kêu "tít....tít....tít...." thêm mấy tiếng. Bác tài ban đầu định nói gì đó, nhìn vẻ mặt thì chắc là định mắng người, nhưng có lẽ nghĩ đến mấy hình nhân ban nãy, cuối cùng lại không mắng mà nói một câu: "Cô mau ngồi xuống đi!"
Cố Ỷ cũng không bướng bỉnh nữa, đi thẳng về phía sau.
Trên xe đã có hai ba người ngồi, chắc là lên từ các trạm trước, đầu dựa vào cửa sổ trông như đã ngủ gục. Sau một ngày làm việc, lại tăng ca đến giờ này, xe buýt đong đưa như thế thì dễ ngủ lắm.
Bọn họ chắc cũng không ngờ rằng: chiếc xe buýt đêm mình tưởng sẽ đưa mình về nhà, lại đang chở họ đến Tây Thiên.
Cô bước lên mấy bậc thềm cuối xe, ngồi xuống hàng ghế đôi đầu tiên ở dãy ghế sau.
Xe buýt lại từ từ chuyển bánh. Ban đầu Cố Ỷ còn trợn tròn mắt, nhưng dần dần, theo nhịp lắc lư của xe, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau.
Cô ngáp một cái thật to, cảm thấy cả người mỏi rã rời, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay vòng vòng.
Cảm giác này không lạ với Cố Ỷ. Hồi học lớp 12 cày đêm ôn thi cô cũng từng như vậy; giờ học đại học, ngồi trong lớp nghe thầy dạy toán cao cấp cũng từng như vậy. Nhưng hôm nay rõ ràng cô đã biết sẽ phải ra ngoài buổi tối, cả ngày đã dốc sức nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần đầy đủ rồi, lẽ ra không nên mệt đến thế mới phải.
Cố Ỷ biết có chuyện không ổn, chắc chắn là chiêu trò của chiếc xe buýt này.
Chỉ là biết thì biết vậy, nhưng cơn mệt mỏi ấy cứ trào dâng, khiến cô không thể chống đỡ nổi. Cố Ỷ cố gắng kháng cự mấy lần, cuối cùng vẫn rơi vào giấc ngủ sâu.
Khương Tố Ngôn vui vẻ đồng ý.
Cố Ỷ là thật sự không muốn để Khương Tố Ngôn ra ngoài ngồi cạnh mình. Bởi vì Khương Tố Ngôn là một quỷ cấp độ big boss như vậy, đương nhiên đến ban đêm đối với những ma quỷ khác chẳng khác nào một cái đèn cao áp 8000 watt, làm gì có con quỷ nào nửa đêm rảnh rỗi sinh nông nỗi lại chạy đến trước mặt Khương Tố Ngôn để làm đồ ăn vặt cho nàng chứ? Nếu thực sự là do quỷ ma tác quái, thì Cố Ỷ khỏi cần điều tra làm gì, về nhà ngủ luôn cho xong, vì quỷ căn bản sẽ không dám bén mảng đến gần cô.
Sau khi căn dặn Khương Tố Ngôn xong, Cố Ỷ đeo balo nhỏ, mặc quần dài, áo dài tay và cả áo khoác rồi đi đến trạm xe buýt. Để tiết kiệm tiền, cô đi chuyến xe buýt cuối cùng. Khi đến trạm xe buýt nơi bạn trai cô Vương mất tích, cô ngồi thẳng lên ghế dài bằng thép không gỉ, chờ đến rạng sáng.
Cố Ỷ biết, cho dù có quỷ thật thì cũng không thể đụng mặt ngay trong đêm đầu tiên, nên cô đã chuẩn bị tinh thần đánh trận lâu dài.
Đêm khuya, sương xuống dày và gió lớn, may mà cô mặc đồ kín mít nên không bị lạnh. Chuyến xe cuối cùng khởi hành từ trạm đầu vào lúc 10 giờ, khi chạy đến chỗ này đã hơn 10 rưỡi, và sau đó phải đến hơn 11 rưỡi mới có chuyến xe đêm.
Cố Ỷ quay đầu nhìn tòa văn phòng phía sau, những tòa nhà cao tầng san sát, rõ ràng đã qua giờ tan ca nhưng vẫn sáng đèn rực rỡ.
Đúng là xã hội mà, ai cũng vất vả, đến giờ này vẫn còn đang làm việc.
Cố Ỷ thở dài, rồi lôi điện thoại ra, ngồi trên ghế bắt đầu chơi game. Bây giờ ở thành phố Lễ Phong có nhiều trạm xe buýt đã sử dụng ghế thép không gỉ nguyên khối, đêm khuya ngồi lên rất lạnh mông.
May mà điện thoại nóng, chơi lâu một chút sẽ ấm lên, chỉ là pin tụt vèo vèo. Cũng may cô có mang theo sạc dự phòng, đề phòng chơi lâu quá điện thoại cạn pin rồi tự tắt.
Qua 11 giờ đêm, xe cộ trên đường bắt đầu thưa dần. Con đường vốn đông đúc náo nhiệt, giờ chỉ có vài chiếc xe lác đác chạy qua. Những tòa nhà sáng đèn cũng dần dần tắt bớt, nhiều tầng đã không còn ánh sáng.
Đến hơn 11 rưỡi, đường càng vắng hơn, trong tòa nhà chỉ còn vài tầng còn sáng đèn.
Cái trạm xe buýt nhỏ này cũng bắt đầu có người đứng đợi. Có người gọi xe rời đi, có người chờ đến 11 rưỡi thì lên chuyến xe đêm.
Người đến rồi lại đi, đám người đợi xe từ hơn chục người giảm còn hai, ba người.
Qua 12 giờ, trạm xe buýt gần như không còn ai. Xe buýt đêm mỗi chuyến cách nhau cả tiếng đồng hồ. Lúc 12 giờ rưỡi, bác tài của chuyến xe còn hỏi Cố Ỷ có muốn lên không, khuya như vậy mà một mình ngồi ở đây, bác tài cũng sợ có chuyện gì xảy ra với cô.
Cố Ỷ cảm ơn lòng tốt của bác tài, rồi tiếp tục ở lại chờ.
Chờ đến lúc đến khoảng thời gian bạn trai cô Vương gọi điện, tức là một giờ sáng thì xung quanh đã yên ắng đến lạ, chỉ có mình Cố Ỷ. Tòa nhà phía sau đã tối đen, nơi từng nhộn nhịp ban ngày, lúc này lại chỉ còn một vùng tĩnh lặng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Cố Ỷ nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hôm nay chắc không chờ được rồi, định sẽ bắt chuyến xe buýt đêm tiếp theo rồi xuống ở chỗ gần phố cổ nhất, rồi thuê xe đạp điện công cộng để về nhà.
Gần khu phố cổ vào giờ này chắc chắn không còn xe buýt nữa rồi, dù sao nơi bọn họ ở cũng đủ hẻo lánh. Lát nữa đành phải chịu khổ một chút, chạy xe đạp điện về nhà, tận hưởng cảm giác gió đêm lùa qua mặt vậy.
Thế nhưng ngay lúc Cố Ỷ đang duỗi người, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt trông khá cũ kỹ chạy đến trạm. Chiếc xe đó thật sự rất nát, đèn pha phía trước mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được gì; mãi đến khi xe tới gần, Cố Ỷ mới thấy trên bảng điện phía trước xe ghi "Tuyến đêm số 14", tấm biển xe phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, nhìn u ám trong màn đêm.
Hơn nữa lúc này rõ ràng vẫn chưa đến 1 giờ rưỡi sáng, vậy mà xe buýt lại đến sớm.
Người bình thường chắc sẽ không nghĩ nhiều, mừng rỡ mà lên xe thôi. Nhưng trong mắt Cố Ỷ, biển hiệu "Tuyến đêm số 14" kia cứ chớp chớp, số "1" mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, nhìn thế nào cũng giống "Tuyến đêm số 4" hơn.
Cố Ỷ lập tức hiểu ra: số "1" kia là dùng hồn lực viết lên, còn "Tuyến đêm số 4" mới là biển hiệu thật sự của chiếc xe buýt này.
Khoảnh khắc đó, lòng Cố Ỷ hơi rối bời.
May mắn vậy sao, vừa lần đầu đã gặp ngay? Cố Ỷ cảm thấy, chưa chắc là may, ngược lại còn có thể là vì mình đủ xui. Trần Tư Nam từng nói, mệnh cách của cô quá nhẹ, dễ va phải ma quỷ.
Thật chứ, như này còn không dễ đụng ma thì phải thế nào mới gọi là phải? Cô mới ra ngoài lần đầu, còn định đi vài lần nữa, thế mà ngay ngày đầu tiên đã đụng ngay.
Bạn trai của cô Vương chắc chắn là gặp chuyện rồi, Cố Ỷ thở dài. Trường hợp thế này, không biết anh ta còn sống nổi không. Cô cũng chẳng duỗi người nữa, lập tức tỉnh táo hẳn, chuẩn bị lên xe.
Cố Ỷ không hề sợ bị chiếc xe này chở đến đâu cả, cho dù có bị đưa đến hang ổ của đám ma quỷ kia thì cũng không sao, dù gì cô còn có Khương Tố Ngôn, nếu bị đưa vào hang ổ thật, thì cùng lắm là đưa Khương Tố Ngôn đi ăn buffet thôi.
Chiếc xe buýt giả mạo "Tuyến đêm số 14" thực chất là "Tuyến đêm số 4" dừng lại yên tĩnh ở trạm. Theo sau là một tiếng xì rõ ràng, cửa xe chậm rãi mở ra.
Đây là một chiếc xe buýt rất cũ kỹ, kiểu dáng cổ lỗ. Bây giờ thành phố Lễ Phong đã thay toàn bộ sang xe buýt điện, không còn tiếng khí nén rõ ràng như vậy nữa; nhưng nghĩ đến việc đây là tuyến đêm, chắc không mấy ai nghi ngờ.
Cố Ỷ bước lên xe, lập tức nhìn thấy người tài xế đang lái xe.
Hắn vẫn có hình dáng người, chỉ là da mặt xanh xám, còn dặm một lớp phấn trắng trên mặt, cố che đi làn da đã thối rữa. Thấy ánh mắt dò xét của Cố Ỷ, tài xế còn quay mặt đi, nói: "Đừng nhìn nữa, chỉ là mặt tôi hơi nát nên mới lái tuyến đêm thôi."
Người bình thường mà nghe hắn nói vậy, có lẽ sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm, ngồi trên xe cũng thấy không yên: Sao lại nhìn chằm chằm người ta lâu vậy? Còn đâm trúng nỗi đau của bác tài!
Nhưng Cố Ỷ thì không. Không những không, cô còn châm chọc ngược lại: "Cũng đúng, trông bác thế này ban ngày đúng là không ra ngoài nổi. Tôi khuyên bác buổi tối cũng đừng ra nữa, ở nhà ngoan ngoãn đi. Ban ngày nắng gắt, không chừng bác bị phơi cái là mục luôn đấy."
Cô nói hoàn toàn là sự thật, hôm trước con ác quỷ bị phơi nắng đã bị cháy xém cả da, huống chi là bác tài này?
Vừa lên xe, cô đã cảm thấy có điều không đúng. Dù sao Cố Ỷ cũng phân biệt được ma quỷ mạnh yếu sơ sơ, mà tài xế trước mắt nhìn thế nào cũng không phải loại mạnh. Nhưng tuyến xe buýt đêm số 4 mà hắn điều khiển đang chạy trong thế giới thực, nghĩa là hắn có thể tác động đến hiện thực – đây không phải điều mà một con quỷ yếu như hắn làm được.
Cố Ỷ "nói lời khuyên chân thành", tài xế lại không hưởng ứng: "Ngồi xuống nhanh đi!"
Hắn thúc giục rất rõ ràng, nhưng Cố Ỷ lại chẳng muốn nghe theo: "Gấp cái gì? Tôi chưa quẹt thẻ xe mà?" Vừa nói, cô còn cố tình tiến lại gần.
Tài xế nhìn cô một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt.
Chỉ với ánh mắt đó, Cố Ỷ đã đoán được: phía sau hắn chắc chắn có đại quỷ đứng sau điều khiển.
Trong mắt hắn lộ rõ tham vọng và thèm khát đối với cô, Cố Ỷ biết trong mắt ma quỷ, cô chẳng khác nào một viên thuốc đại bổ, không có ma quỷ nào mà không muốn ăn cô.
Tiểu quỷ à, đừng giả vờ nữa, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi. Ánh mắt sẽ không biết nói dối. Dù mồm có nói ngang, nhưng ham muốn thì vẫn là ham muốn. Làm sao có con quỷ nào không thèm khát cô chứ?
Từ trong ánh mắt của tài xế, Cố Ỷ thấy được khao khát mãnh liệt. Nhưng cô nhất định không phải là người mà hắn có thể có được, dù có ngon cỡ nào, hắn cũng đừng mơ tới được. Huống chi đằng sau hắn còn có con đại quỷ kia gây áp lực, nếu không thì theo tính cách của ma quỷ, chắc đã lao lên mà nuốt cô luôn, không để lại cả sợi tóc.
Ma quỷ, chính ra rất dễ hiểu như vậy đây.
"Cô quẹt nhanh lên!"
Giọng bác tài đầy mất kiên nhẫn. Cố Ỷ khẽ hừ một tiếng, rồi móc thẻ xe buýt từ trong túi ra.
Bước này thì không có vấn đề gì lớn, vấn đề thật sự là, lúc Cố Ỷ móc thẻ xe buýt ra, mấy hình nhân mà cô chuẩn bị cũng rơi ra theo. Cô mặc áo khoác khá rộng, túi áo cũng sâu, có thể nhét được khá nhiều thứ, mà mấy hình nhân kia cũng được cô để trong đó.
Cũng chính vì túi áo rộng, nên khi lấy đồ nếu không cẩn thận để rơi đồ thì cũng là chuyện dễ hiểu.
Mặc dù rất hợp lý, nhưng ánh mắt nóng rực của bác tài lúc này khiến Cố Ỷ chẳng biết phải giải thích thế nào.
Cô dứt khoát không thèm giải thích nữa, nhặt hình nhân lên rồi nhét lại vào túi, quẹt thẻ lên máy quẹt.
"Tít...." Âm thanh đầu tiên nghe vẫn bình thường, nhưng sau khi nhận diện xong, giọng nói tiếp theo lại có gì đó sai sai: "Thẻ....ư.....học.....ư.....sinh" Giọng nói ấy cứ méo mó, nghe mà nổi cả da gà.
Cố Ỷ đoán có lẽ là do cái máy này ít khi phát âm từ "thẻ học sinh", dù sao thì vào giờ này khuya khoắt chuẩn bị tan ca về nhà, cơ bản chẳng có học sinh nào cả.
"Bác tài, cái máy quẹt của bác hỏng rồi đấy." Cố Ỷ vươn tay vỗ vỗ lên máy, làm nó kêu "tít....tít....tít...." thêm mấy tiếng. Bác tài ban đầu định nói gì đó, nhìn vẻ mặt thì chắc là định mắng người, nhưng có lẽ nghĩ đến mấy hình nhân ban nãy, cuối cùng lại không mắng mà nói một câu: "Cô mau ngồi xuống đi!"
Cố Ỷ cũng không bướng bỉnh nữa, đi thẳng về phía sau.
Trên xe đã có hai ba người ngồi, chắc là lên từ các trạm trước, đầu dựa vào cửa sổ trông như đã ngủ gục. Sau một ngày làm việc, lại tăng ca đến giờ này, xe buýt đong đưa như thế thì dễ ngủ lắm.
Bọn họ chắc cũng không ngờ rằng: chiếc xe buýt đêm mình tưởng sẽ đưa mình về nhà, lại đang chở họ đến Tây Thiên.
Cô bước lên mấy bậc thềm cuối xe, ngồi xuống hàng ghế đôi đầu tiên ở dãy ghế sau.
Xe buýt lại từ từ chuyển bánh. Ban đầu Cố Ỷ còn trợn tròn mắt, nhưng dần dần, theo nhịp lắc lư của xe, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau.
Cô ngáp một cái thật to, cảm thấy cả người mỏi rã rời, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay vòng vòng.
Cảm giác này không lạ với Cố Ỷ. Hồi học lớp 12 cày đêm ôn thi cô cũng từng như vậy; giờ học đại học, ngồi trong lớp nghe thầy dạy toán cao cấp cũng từng như vậy. Nhưng hôm nay rõ ràng cô đã biết sẽ phải ra ngoài buổi tối, cả ngày đã dốc sức nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần đầy đủ rồi, lẽ ra không nên mệt đến thế mới phải.
Cố Ỷ biết có chuyện không ổn, chắc chắn là chiêu trò của chiếc xe buýt này.
Chỉ là biết thì biết vậy, nhưng cơn mệt mỏi ấy cứ trào dâng, khiến cô không thể chống đỡ nổi. Cố Ỷ cố gắng kháng cự mấy lần, cuối cùng vẫn rơi vào giấc ngủ sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương