Cố Ỷ mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ cô lại trở thành một đứa trẻ còn nhỏ xíu, lúc đó nhà chưa mua xe nên mỗi lần ra ngoài chơi, ví dụ như đi sở thú chẳng hạn, đều phải đi xe buýt.

Trên xe buýt rất đông người, cha mẹ cô phải che chắn mới không bị người ta chen lấn.

Cảm giác đó sau bao nhiêu năm Cố Ỷ đã không còn nhớ rõ, nhưng nay lại bất chợt xuất hiện trong giấc mơ, khiến lòng cô ngập tràn ký ức. Nếu có thể, cô thật sự muốn cả đời được ở bên cha mẹ, làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Trong mơ, cha ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên đùi mình, để cô áp sát vào cửa sổ xe buýt nhìn phong cảnh bên ngoài. Cô thường quay đầu lại hỏi cha mẹ: "Ba mẹ ơi, còn bao lâu nữa thì đến ạ?"

Mẹ cô mỉm cười dỗ dành: "Còn hai trạm nữa là đến rồi."

Khi đó, cô cảm thấy hai trạm đường thật sự rất xa, phải đợi thật lâu ba mẹ mới dắt cô xuống xe.

Nhịp lắc lư đều đều của xe buýt chưa bao giờ thay đổi. Khi lên đại học, mỗi lần xuống ga tàu hỏa rồi bắt xe buýt về, Cố Ỷ cũng dễ buồn ngủ, cứ ngồi một lát là gục. May mà khu đại học là trạm đầu trạm cuối, tới nơi là Cố Ỷ thường sẽ tỉnh lại, nếu không thì cũng có bác tài gọi cô dậy.

Giống như bây giờ vậy.

Khi Cố Ỷ còn đang ngủ mơ màng, cô nghe thấy tiếng bác tài: "Đến làng Đại học rồi, đến làng Đại học rồi, mau xuống xe!"

Nghe thấy tên làng Đại học, Cố Ỷ phản xạ có điều kiện mà duỗi người vươn vai, vừa ngáp vừa xuống xe.

Cô lần theo tay vịn cửa sau mà bước xuống.

Vừa đặt chân xuống đất, một cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cô tỉnh hẳn. Cô rùng mình một cái, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe buýt kia đã rồ ga chạy mất, chỉ còn lại làn khói trắng biến mất nơi góc đường.

Chỉ như vậy thì cũng không sao, nhưng vấn đề là lúc nãy duỗi người vươn vai, cô đã bỏ quên chiếc túi đeo chéo của mình trên xe!

Trong túi có sạc dự phòng, sổ tay hướng dẫn dành cho người mới với mấy hình nhân cô mới làm. Những thứ đó thì không quan trọng, cái quan trọng là: cái túi thơm mà cô và Khương Tố Ngôn cùng giữ cũng ở trong đó!

Khoảnh khắc này, giọng cô run run gọi một tiếng: "Vợ ơi..." Cô vừa run vừa gọi, nhưng gọi xong rồi cũng không thấy bóng dáng Khương Tố Ngôn đâu cả.

Lúc này chỉ có hai khả năng: một là Khương Tố Ngôn đang giận nên không xuất hiện; hai là... nàng ấy đã theo cái túi thơm đó đi mất rồi.

Thật ra sau khi đọc xong sổ tay hướng dẫn dành cho người mới, Cố Ỷ đã có chút ngộ ra, những ma quỷ như Khương Tố Ngôn vốn không thể tùy tiện ở lại dương gian, nếu không thế giới này đã loạn từ lâu rồi. Khi trước ác quỷ kia dụ dỗ Khương Tố Ngôn, cũng từng loáng thoáng nhắc đến chuyện đó.

Khương Tố Ngôn là nhờ vào khế ước với cô mà còn lưu lại được ở nhân gian, mà cái túi thơm kia, hẳn chính là vật dẫn cho khế ước đó.

Nghĩ tới đây, chân Cố Ỷ gần như mềm nhũn.

Ngay ngày đầu tiên, Khương Tố Ngôn đã từng nói với cô: "Chỉ cần có cái túi thơm cất giữ sợi tóc của chúng ta, ta liền có thể dựa vào đó mà hiện hình ở nhân gian. Phu quân, ngươi nhất định phải giữ gìn túi thơm cẩn thận. Nếu như nó không may thất lạc... ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thế là toang rồi.

Cố Ỷ cũng không hiểu nổi sao cái xe buýt đó lại "đỉnh" đến vậy, khiến cô mơ màng hỗn loạn, đầu óc rối bời không biết mình đang làm gì. Cũng có thể là do đạo hạnh của cô chưa đủ, không chống đỡ nổi công kích từ xe buýt.

Cô lại càng không rõ vì sao bác tài xế xe buýt kia lại kêu cô xuống. Một viên "thập toàn đại bổ hoàn" như cô, sao không giữ lại để đưa cho con đại quỷ phía sau mà lại thả xuống? Chẳng lẽ con quỷ đó nhát gan tới mức chỉ mới thấy mấy hình nhân bằng giấy thôi là đã hoảng hồn, rồi bèn nghĩ ra trò ném cô xuống xe sao? Bác tài ơi, bác ném tôi xuống thì không sao, nhưng vợ tôi còn đang trên xe đó!!

Cố Ỷ hoảng loạn, may mà nơi tài xế thả cô xuống đúng thật là khu làng đại học. Chỉ có điều hiện tại đang giữa kỳ nghỉ hè, làng đại học giờ này vắng đến mức một con chim cũng không thấy!

Tuy không có chim, nhưng xe điện công cộng bên đường thì vẫn có!

Cố Ỷ nhanh như chớp móc điện thoại trong túi ra, vội vàng quét mã thuê một chiếc xe điện. Cô ngồi lên xe, vặn tay ga một cái, chiếc xe điện phóng vút đi.

Thật không hổ là xe điện thời nay, tốc độ quả là đỉnh của chóp. Vèo một phát đã lao ra đường, chỉ một chốc sau, cô đã thấy đèn hậu của chiếc xe buýt kia nơi khúc cua. Cái xe buýt cũ nát kia chạy còn phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, nhìn thôi đã thấy sắp bị thải đến nơi, nên tốc độ cũng chậm.

Cố Ỷ dốc toàn lực bám sát theo đuôi xe buýt, không để lạc mất.

May mà bác tài xe buýt kia... lại ngoan ngoãn dừng đèn đỏ, nhờ vậy Cố Ỷ mới có thể rút ngắn khoảng cách.

Làm quỷ rồi mà vẫn còn dừng đèn đỏ, ắt hẳn lúc còn sống bác tài là người rất nghiêm túc tuân thủ luật lệ giao thông.

Cố Ỷ đuổi kịp ở một trạm xe buýt, thấy có người đang đứng đó cãi nhau với bác tài, nhưng cô còn ở xa nên không nghe rõ. Đến gần mới nghe được họ đang nói gì.

Người kia hình như say rượu, Cố Ỷ còn ngửi thấy mùi nồng nặc. Gã đang hỏi tài xế xem có thể đưa mình tới chỗ nào đó không. Bác tài bị hỏi đến phát cáu, định xuống xe lôi người kia lên. Ai ngờ vừa liếc mắt đã thấy Cố Ỷ.

Lúc này, bác tài làm gì còn tâm trí cãi nhau với ma men nữa, lập tức lên xe, đóng cửa, nổ máy, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Chỉ tiếc là chiếc xe buýt đêm số 4 kia thật sự quá cũ kỹ, cho dù bác tài nhanh tay đến mấy thì xe vẫn ì ạch chậm rì rì.

"Chờ đã! Chờ đã! Túi của tôi còn trên xe!!"

Cố Ỷ hét toáng lên, tiếng cô vang dội đến mức cả gã say rượu còn bị giật mình, thế thì bác tài sao có thể không nghe thấy. Nhưng hắn không hề có ý định dừng lại, ngược lại còn đạp ga vào số, chuẩn bị chuồn thẳng.

Cố Ỷ sao có thể để chiếc xe buýt đêm số 4 cứ thế chạy mất, cô cúi người về phía trước để giảm sức cản gió, vặn ga hết cỡ, không buông một chút nào.

Cũng may là cái xe buýt đó thật sự quá tệ, lúc khởi động cực kỳ chậm, Cố Ỷ mới có thể cắn răng đuổi sát theo, thậm chí đã áp sát tới cạnh cửa xe. Cô quay đầu, hét vào trong với bác tài: "Bác dừng lại cho tôi! Cái túi của tôi! Cái túi của tôi vẫn còn trong đó! Bác muốn đi đâu tôi không quan tâm, nhưng phải trả túi lại cho tôi!!"

Nào ngờ dáng vẻ lúc này của cô lại khiến trái tim vốn đã ngừng đập của bác tài... đập thình thịch như sấm.

Mẹ kiếp, đây là cái thứ gì vậy?! Cô ta định làm gì?!

Tài xế xe buýt không những không có ý định dừng lại, mà còn đạp ga không hề buông tay.

Dù gì Cố Ỷ cũng chỉ cưỡi xe điện, mà đêm hôm khuya khoắt lại chẳng có mấy xe tranh đường với bác tài. Cái xe buýt cũ nát đó tuy khởi động chậm, nhưng khi đã lên tốc thì vẫn có thể bỏ xa chiếc xe điện nhỏ bé của Cố Ỷ.

Một cú rẽ ngoặt đẹp mắt cộng với kỹ thuật vẩy đuôi xe điệu nghệ, bóng dáng Cố Ỷ lập tức biến mất khỏi gương chiếu hậu!

Bác tài đang hí hửng liếc gương chiếu hậu một cái thì bị cảnh tượng trong gương đông cứng tại chỗ.

Nguyên bản ghế sau vốn dĩ trống trơn, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một người phụ nữ mặc áo cưới đỏ rực. Da mặt cô ta trắng bệch xen chút xanh xám, đôi mắt đen thẳm không ánh sáng, trừng trừng nhìn chằm chằm bác tài qua gương.

Tà váy đỏ dưới chân cô ta trải dài, không biết từ bao giờ đã phủ kín hàng ghế sau, lại còn có một lớp sương mù đen kịt cuốn quanh, lặng lẽ lan xuống các bậc thang. Khoang sau xe vốn trống hoác, giờ bị phủ kín bởi sắc đỏ và đen.

Cô ta chắp hai tay đặt trên đùi, bàn tay với móng đen dài sắc nhọn nổi bật giữa sắc đỏ chói lòa.

Hình như cảm giác được bác tài đang nhìn mình qua gương, nữ quỷ nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối mặt trực tiếp với bác tài qua tấm kính chiếu hậu.

Đây là cái giống gì thế?!

Khoảnh khắc ấy, lớp phấn trang điểm trên mặt bác tài rơi lả tả như tuyết rụng, lộ ra một khuôn mặt thối rữa bên dưới. Lúc thường nhìn thì cũng có thể xem là hơi dọa người, nhưng so với thứ đang ngồi sau lưng... hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Giờ phút này, bác tài mới chính là bên yếu đuối đáng thương lại vô cùng bất lực.

Bác tài khóc không ra nước mắt, run rẩy định buông ga, thì bỗng một giọng nói lạnh tanh vang lên:"Không được buông. Lái tiếp cho ta."

Đại sát tinh lên tiếng, bác tài đành dồn ga chạy tiếp. Qua gương chiếu hậu bên trái, hắn thấy bóng Cố Ỷ lấp ló nơi khúc cua, bóng dáng ấy càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Sớm biết thế... thì để cô ta lấy cái túi đi còn hơn.

Giờ bác tài chỉ thấy hối hận, hối hận vô cùng, bởi vì chỗ mà nữ quỷ đang ngồi, chính là chỗ lúc nãy cô gái kia ngồi! Hắn thậm chí còn thấy bên cạnh nữ quỷ... là chiếc túi mà cô gái ấy bỏ quên.

Bác tài nhìn bóng Cố Ỷ khuất dần, trong lòng đầy ai oán: Cô mà chạy nhanh hơn chút thì sao? Cô mà nói rõ với tôi một câu thì sao? Tôi lại không cho cô lấy túi chắc?!

Cố Ỷ lúc này cũng đang hối hận, hối hận đến xanh mặt.

Biết trước sẽ gặp chuyện như hôm nay, cô đã hàn luôn cái túi vào người, tuyệt đối không để rời ra. Nhưng mà, thật sự hôm nay nóng quá, cái túi treo ở tay làm đổ mồ hôi, dây túi bị thấm nước cứ nhão nhão khó chịu. Hơn nữa, thời nay ai còn đeo túi vải trên tay chứ?

Nhưng nếu biết sẽ xảy ra như thế này, cho dù mỗi ngày đổ mồ hôi ướt hết người, cô cũng không dám để cái túi đó vào ba lô.

Đặc biệt là khi cô thấy xe buýt càng lúc càng xa khỏi tầm nhìn, nỗi hối hận của cô lên đến đỉnh điểm. Trước đó lúc còn cách xe buýt không xa, Cố Ỷ đã kịp thấy Khương Tố Ngôn qua cửa sổ phía sau.

Khoảnh khắc đó, Cố Ỷ thực sự rất muốn hét lên gọi "vợ ơi"!

Nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Khương Tố Ngôn dần tối sầm lại, Cố Ỷ nghẹn lời, bị dọa đến nói không nên câu.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu thầm nghĩ: Vợ mình... có phải bắt đầu hắc hóa rồi không?

Sau khi không tài nào đuổi kịp xe buýt nữa, Cố Ỷ dừng xe bên đường, một mình ngồi xuống mép vỉa hè, bắt đầu trầm tư.

Phản ứng đầu tiên là muốn gọi cho Trần Tư Nam, nhưng lại nghĩ, gọi người ta nửa đêm dậy chắc dọa cậu bé sợ chết khiếp mất. Dù sao người ta còn đang lớn, phải ngủ đủ mới cao được.

Không giống như cô, nửa đêm ra đường rồi làm mất vợ. Đêm cuối tháng Bảy, trời nóng nực ngột ngạt, nhưng gió thổi qua lại mang theo cảm giác lành lạnh, như thể cả cơn gió cũng đang nhắc nhở cô: Đến lúc tìm được rồi, chưa biết chừng nhà ngươi cũng thấp đi một đoạn... vì cái đầu đã bị bắt chuyển nhà.

Vốn dĩ chỉ định ra ngoài tìm bạn trai mất tích của cô Vương, ai ngờ đêm nay lại thành làm lạc mất vợ mình.

Mất vợ không đáng sợ, đáng sợ là khi tìm về rồi, bản thân sẽ gặp phải chuyện gì.

Cố Ỷ lại hơi trách bác tài kia, lái nhanh như thế làm gì, giờ thì đến vợ cũng lạc mất rồi, bác vui nổi chắc?! Một con quỷ khủng bố như thế bị bác mang thẳng về tận sào huyệt của mình rồi.

Thôi thôi, cứ để vợ đi ăn buffet đi vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện