Làm sao để kiếm được tiền đây? Cố Ỷ thở dài thật sâu. Dựa vào việc tự mình bán đồ mã thì phải bán tới khi nào mới đủ chứ? Một người giấy thì bán được bao nhiêu đâu, hơn nữa cô còn đang bán lại số hàng tồn mà lão Cố để lại, nếu hoàn toàn dựa vào tay nghề của mình, thật sự có thể chết đói mất.

Còn bên Trương Gia Hào thì đừng mong gì nữa. Dù sao bây giờ anh ta chỉ có một mình Triệu Thanh, ngày nào cũng nâng như nâng trứng, đến cả sổ tay hướng dẫn dành cho người mới còn chưa học hết, làm sao có thể mua thêm sách hướng dẫn nâng cao được.

Mà không mua thì đương nhiên không có phần trăm hoa hồng.

Người duy nhất mà Cố Ỷ có thể trông cậy, chỉ còn Trần Tư Nam.

Cô gọi điện cho Trần Tư Nam, miệng thì ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại: "Bao giờ thì nhóc mới giới thiệu mối làm ăn cho chị vậy? Không phải nhóc nói mấy vụ nhóc không làm được thì giới thiệu cho chị làm à?"

Trước đây Cố Ỷ còn cảm thấy làm đàn em cho Trần Tư Nam có chút mất mặt, nhưng bây giờ, cô hận không thể bưng cả người Trần Tư Nam lên để gọi là đại ca. Lý do đơn giản lắm, Trần Tư Nam thật sự kiếm được tiền! Đối mặt với câu hỏi của Cố Ỷ, Trần Tư Nam cảm thấy việc kết bạn với người này có vẻ khiến mình trở thành kẻ có nguy cơ coi tiền như rác. Cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới bán cho Cố Ỷ cũng phải giảm giá thì thôi, đến khi bán cho người khác cũng phải chia cho Cố Ỷ một phần hoa hồng... Quan trọng nhất là, Cố Ỷ hễ mở miệng ra là đã bla bla đòi việc làm ngay.

"Chị hai à, mấy chuyện kiểu này phải có duyên mới gặp được chứ, làm gì có nhiều người xui xẻo đến mức bị ma ám hoài như thế đâu, một hai tháng có được một mối làm ăn đã là tốt lắm rồi."

Cố Ỷ há miệng: "Nhưng chị gần như ngày nào cũng gặp quỷ đó, còn chưa kể đến con quỷ trong nhà nữa."

Câu này là nói thật đấy. Cố Ỷ đúng là ngày nào cũng gặp quỷ, dù dạo này không đến mức như trước, không còn nhiều con quỷ tìm đến định ăn cô vào ban đêm, nhưng một tuần gặp hai lần vẫn là chuyện bình thường.

Trần Tư Nam nghe cô nói xong, suýt nổi gân xanh trên trán: "Thì đấy là do chị!"

Không tự nhìn lại mệnh cách của mình xem, yếu như tờ giấy, nếu không nhờ Khương Tố Ngôn bảo vệ, một ngày gặp tám trăm con quỷ cũng là chuyện thường.

Cố Ỷ tỏ vẻ hờ hững: "Thì nhóc cứ nhớ phải giới thiệu mối làm ăn cho chị đấy."

Thật ra Cố Ỷ cũng hiểu, công việc kiểu này đúng là "nửa năm không có việc, có một việc lại ăn nửa năm", không thì Trần Tư Nam cũng không ra giá cao như vậy.

Chỉ là gần đây cô vừa tiêu một khoản tiền lớn, nên cảm thấy cái ví tiền nhỏ bé của mình đang ở tình trạng báo động, thế nên mới sốt ruột thúc giục Trần Tư Nam.

May mà đúng lúc này, hai căn nhà bên trái và bên phải đến kỳ trả tiền thuê, Cố Ỷ đi thu tiền ở nhà dì bên cạnh trước. Người lớn tuổi vẫn chưa quen dùng điện thoại, trả tiền cho cô đều bằng tiền mặt.

Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ đến nhà dì ấy, ngày thường chỉ đi ngang qua cửa, tuy biết trong nhà họ bán gì, nhưng đây là lần đầu bước vào nhà.

Dì bán ghế mây đan thủ công. Thấy Cố Ỷ nhìn mấy cái ghế mây trong nhà mình, dì còn tới gần hỏi: "Có cái nào cháu thích không? Dì tính giá rẻ cho nhé?"

Mấy cái ghế này nhìn thế nào cũng thấy chẳng phải loại bán chạy. Mấy cái bày ngoài cửa còn đỡ, trông như dì ấy hay dọn dẹp nên vẫn sạch sẽ; nhưng bên trong thì ghế phủ đầy bụi.

"Cái này thật sự bán được sao? Cháu có thấy khách nào ghé qua đâu."

"Dì chỉ bán cho vui thôi, chi phí sinh hoạt thì trông vào lương hưu, với thằng nhỏ nhà dì thi thoảng cũng gửi ít tiền, sống qua ngày là được rồi."

Cố Ỷ hiểu ra, đây là kiểu không thiếu tiền tiêu.

Sau đó Cố Ỷ lại trò chuyện với dì thêm mấy câu rồi mới rời khỏi nhà bà, cũng không sang bên thuê trọ kế tiếp mà quay thẳng về tiệm vàng mã.

Nhà thuê bên kia so với nhà dì thì càng không thiếu tiền hơn. Họ thuê hẳn một mặt bằng mà chẳng buôn bán gì cả, cũng có thể là không muốn làm ăn.

Gia đình ấy là một cặp vợ chồng trung niên, chưa từng thấy có con cái. Cố Ỷ hầu như chẳng gặp mặt bao giờ, chỉ thỉnh thoảng mới trông thấy.

Hai vợ chồng hôm nào cũng đi sớm về khuya, nhìn là biết kiểu người lao lực kiếm tiền. Cố Ỷ đoán chắc là do thấy tiền thuê ở khu phố cổ này rẻ nên mới thuê ở đây.

Tiền thuê của họ được chuyển khoản qua điện thoại, nên Cố Ỷ cũng không cần đến tận nhà.

Những ngày nhàn rỗi trôi qua chưa được mấy hôm thì cuối cùng cũng có khách tới tìm Cố Ỷ. Người này là do Trần Tư Nam giới thiệu, đến thẳng cửa tiệm vàng mã của cô từ đạo quán Thanh Sơn.

Người phụ nữ ấy đến vào giữa trưa ngày nghỉ, tuổi tác lớn hơn Cố Ỷ chút đỉnh, nhưng cũng không quá nhiều, tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Sắc mặt cô ta không tốt, quầng thâm dưới mắt rõ rệt. Cố Ỷ hiểu, thường những người tìm đến chỗ bọn họ, gần đây chắc chắn không có đêm nào ngủ ngon được.

Vì đã nhận được cuộc gọi từ Trần Tư Nam từ trước, Cố Ỷ cũng chuẩn bị sẵn, còn đi mua cốc giấy dùng một lần và nước khoáng. Đợi người kia tới, cô liền rót sẵn nước để trước mặt cô ta.

"Cảm ơn..."

Giữa trời nắng nóng, từ trạm xe buýt đi bộ đến đây, đầu người phụ nữ đã đổ đầy mồ hôi. Cô ta đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi mới ngồi xuống đối diện Cố Ỷ. Uống vài ngụm nước xong, mới bắt đầu nói rõ lý do đến tìm.

"Tôi đến từ đạo quán Thanh Sơn..."

Qua phần giới thiệu của người phụ nữ, Cố Ỷ biết được cô họ Vương, biết đến Trần Tư Nam qua sếp ở công ty. Hôm qua sau giờ tan ca, cô ấy có đến tìm Trần Tư Nam, nhưng cậu ta cảm thấy vụ này cậu không giải quyết được nên mới chuyển qua cho Cố Ỷ.

Lý do không giải quyết được rất đơn giản, vì cô Vương đây muốn tìm tung tích của bạn trai mình, mà việc này phải đi ra khỏi đất của đạo quán Thanh Sơn mới làm được. Mà Trần Tư Nam thì e là cả đời này cũng chẳng bao giờ bước chân ra khỏi vùng đó, trừ khi là ngày cậu ta chết.

Yêu cầu của cô Vương là: tìm ra tung tích người bạn trai đã mất tích của cô ấy.

Gọi là "bạn trai" nhưng thực chất là vị hôn phu. Hai người vốn định tranh thủ kỳ nghỉ dài vào tháng Mười năm nay để tổ chức đám cưới. Bạn trai cô ngày nào cũng tăng ca theo chế độ 996 (làm từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày/tuần) để kiếm tiền, mong mang lại cho cô một lễ cưới thật tốt.

Nhưng vào thứ Sáu tuần trước, anh ấy tăng ca đến 1 giờ sáng. Vì muốn tiết kiệm tiền, anh đứng chờ chuyến xe buýt đêm cách nửa tiếng một chuyến ở ngay cửa công ty.

Lúc đó, cô Vương còn đang gọi điện với bạn trai. Cô nghe anh nói: "Xe buýt đến rồi, anh lên xe đây, sắp về đến rồi em đừng đợi, ngủ sớm đi." Nhưng sau khi cúp máy, cô Vương đợi mãi, đợi mãi... cũng không thấy bạn trai mình trở về. Cứ thế mà đợi suốt mấy tiếng đồng hồ.

Trong lúc lo lắng, cô bắt đầu gọi điện liên tục, thử mọi cách để liên lạc nhưng hoàn toàn không có phản hồi. Cô như ngồi trên đống lửa, cuối cùng gọi cả bạn bè, đồng nghiệp, sếp của anh... nhưng ai cũng nói không liên lạc được.

Tới lúc trời hửng sáng, cả đêm không ngủ, cô vẫn không thấy bóng dáng bạn trai đâu.

Cho đến khi trong lòng dấy lên nỗi bất an tột độ, cô quyết định báo cảnh sát. Phía cảnh sát bảo cô kiên nhẫn chờ, nói sẽ lập tức tiến hành điều tra và yêu cầu cô về nhà chờ thông báo, nếu có tin gì sẽ báo ngay.

Sau khi báo án, cô Vương gọi điện cho bố mẹ bạn trai, sau đó những người lo âu biến thành ba người. Cảnh sát cử người đi điều tra sàng lọc, nhưng kết quả vẫn là không phát hiện được gì. Camera giám sát ở trạm xe buýt nơi bạn trai cô lên xe lại hỏng, kiểm tra các camera lân cận cũng không thấy bóng dáng anh ấy.

Cứ như vậy, anh ta đột nhiên biến mất.

Cô Vương không thể chấp nhận được sự thật đó, mấy ngày liền không đi làm, nhưng cũng chẳng biết phải tìm ở đâu. Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của người nhà, cô mới như người mất hồn đến công ty làm hai ngày. Đúng lúc đó, sếp đến công ty, nghe thấy bộ phận nhân sự của họ đang bàn về chuyện này, bèn tiện thể giới thiệu cô cho Trần Tư Nam.

Ông sếp từng gặp chuyện liên quan đến ma quái, cảm thấy chuyện này chưa chắc là do con người gây ra. Hơn nữa, ông ta nghĩ Trần Tư Nam và những người có năng lực đặc biệt như cậu ta chắc chắn có cách tìm được bạn trai của cô Vương.

Thực tế cũng đúng là như vậy, tuy nhiên phương pháp của Cố Ỷ lại không được chính xác lắm, cô rất sợ khói xanh dẫn đường cho mình lại chỉ thẳng đến nhà của cô Vương. Vì thế, Cố Ỷ quyết định chuẩn bị hai phương án: một là hỏi xin đồ dùng cá nhân của bạn trai cô Vương, hai là buổi tối đến trạm xe buýt xem có thể phát hiện điều gì không.

Cô Vương đồng ý, gửi địa chỉ cho Cố Ỷ rồi quay về nhà chuẩn bị đồ.

Sau khi cô đi rồi, Cố Ỷ gọi điện cho Trần Tư Nam: "Gặp tình huống như vầy thì chị nên lấy bao nhiêu tiền?"

"Tôi không biết đâu, tôi chưa từng gặp tình huống kiểu này. Nếu là loại khách cần tôi ra ngoài, tôi đều từ chối hết, chẳng lẽ bắt tôi đi làm ăn tận nơi à? Nên mấy việc kiểu tìm người tôi chưa từng nhận, chuyện trừ tà tôi làm nhiều nhất. Trước chị cũng từng xem bảng giá của tôi rồi đấy."

"... Mấy cái nhóc nói chẳng có tí giá trị tham khảo nào cả."

Cố Ỷ từ bỏ ý định dò hỏi giá cả từ Trần Tư Nam. Bảng giá của cậu ta đắt đỏ quá, Cố Ỷ cảm thấy cô Vương chưa chắc trả nổi. Hơn nữa, lần này chỉ là tìm người, chưa chắc liên quan đến ma quỷ.

Cố Ỷ vẫn hy vọng có thể tìm được người, mong là bạn trai cô Vương đừng gặp phải ma quỷ gì. Bằng không thì đã một tuần trôi qua rồi, nếu là loại quỷ có thể dễ dàng tác động đến thực tại, e rằng anh ta đã gặp nguy hiểm rồi.

Đến lúc đó dù có tìm thấy người, cũng chỉ là một cái xác không hồn, tình huống như vậy thì Cố Ỷ cũng chẳng tiện há miệng đòi mấy vạn tệ.

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Ỷ quyết định lấy 1.000 tệ.

Trả trước 200.

Khi cô Vương quay lại, Cố Ỷ nói thẳng như vậy với cô ấy, còn nhấn mạnh thêm một câu: "Không đảm bảo sống chết." Nếu thật sự hoàn toàn không tìm ra được, cô sẽ trả tiền lại cho cô Vương.

Cô Vương hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, chuyển khoản toàn bộ 1.000 tệ, không hề nhắc gì đến chuyện "trả trước". Cố Ỷ cảm thấy cô Vương đúng là có vẻ như người bệnh gấp đến mức cầu thầy vái thuốc rồi, chứ nếu là cô thì chắc chắn không dễ gì móc ngay 1.000 tệ đưa cho người ta như vậy.

Một nghìn tệ không phải là nhiều, mà cũng không hề ít, tiêu vào việc gì chẳng được? Ăn lẩu cũng phải được hai ba bữa, tiết kiệm thì bốn năm bữa cũng nên.

Nói thật lòng thì, Cố Ỷ thấy tinh thần của cô Vương cũng có vấn đề, cô ấy thật sự cần nghỉ ngơi. Sau hơn một tuần bạn trai mất tích, có lẽ cô ấy còn chưa được ngủ ngon lần nào. Cứ gồng người như vậy mà vẫn đi làm, thể nào cũng xảy ra chuyện.

Nhưng người hiện đại thì đâu thể không đi làm? Trước đó cô ấy xin nghỉ phép, công ty đã nhắc nhở vài lần rồi, nếu còn không đi thì sẽ bị đuổi việc vì tự ý vắng mặt.

Kiếm tiền, thật sự không dễ dàng.

Cô Vương giao tiền xong thì quay về chờ tin. Cố Ỷ cầm món đồ cá nhân mà cô ấy đưa tới, một cái bàn chải đánh răng để trong túi niêm phong để bắt đầu tiến hành thuật tìm người, chính là cái phương pháp không đáng tin cậy kia với làn khói xanh.

Cái thuật dùng khói xanh đó bị Cố Ỷ nói là không đáng tin cũng có lý do của nó, bởi vì cuối cùng nó lại dẫn đường cho cô đến thẳng nhà của cô Vương.

Trước đó cô Vương đã đưa địa chỉ nhà cho Cố Ỷ, chỉ cần nhìn vào khu chung cư là có thể nhận ra đây là nơi mà cô và bạn trai thuê trọ.

Phép thuật từ bao nhiêu năm trước rồi mà không ai chịu cải tiến, với cái pháp này, có thể tìm ra được ma quỷ sao? Dĩ nhiên, cũng có thể là do bản thân Cố Ỷ học hành chưa tới nơi tới chốn, nên pháp thuật mới cùi đến thế.

Cố Ỷ chẳng còn cách nào, đành phải đến nơi bạn trai cô Vương mất tích thử vận may.

Faye: Tiếp theo liên quan đến truyền thuyết xe bus ma nha. Mấy cái truyền thuyết đô thị hầu như trong truyện này đều có. ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện