Dưới sự tác hợp của Cố Ỷ, Trương Gia Hào cuối cùng cũng kết bạn thành công với Trần Tư Nam, và hai bên đã đạt được thỏa thuận giao dịch.
Khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ mới nhận ra việc mình có thể làm bạn với Trần Tư Nam là may mắn đến mức nào, bởi vì cậu ta ra giá cho Trương Gia Hào: một giá trọn gói, mười vạn!
Trương Gia Hào cúp máy với Trần Tư Nam, ra ngoài gọi cho cấp trên để xin kinh phí, sau đó mới chính thức mua lại được cuốn sổ tay dành cho người mới bản phổ thông đó.
Mức giá này đúng là khiến người ta phải líu lưỡi, trước đó Cố Ỷ còn lo Trần Tư Nam sẽ nghĩ mình là loại người lớn âm hiểm xảo trá, không ngờ người xấu bụng thật sự lại chính là thằng nhóc kia.
Cố Ỷ lo lắng bảo vệ nguồn khách duy nhất trong tay mình, hỏi: "Anh có thấy giá này hơi đắt không?"
Sau khi Trương Gia Hào cúp máy báo cáo xong với cấp trên thì sững lại một lúc, rồi lắc đầu: "Thật ra không đắt. Kiến thức là vô giá. Loại kiến thức phổ thông truyền thừa như thế này, hoàn toàn xứng đáng. Chỉ là không biết tôi có học được không. Nếu người bình thường mà cũng học được, thì công việc của bọn tôi sẽ dễ hơn nhiều."
Về câu trả lời này, Cố Ỷ cũng không chắc chắn.
Trong cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới mà Trần Tư Nam đưa cho cô từng nói rõ: Thật ra những chú pháp phía sau không phải phần khó nhất, mà điều khó nhất mãi mãi là bước đầu tiên, phát hiện hồn lực và sử dụng hồn lực. Nếu ngay cả hồn lực cũng không nhìn thấy được, thì càng đừng nói tới việc dùng nó.
Thứ hư vô mờ mịt như vậy, bản thân Cố Ỷ cũng khó mà nói rõ rốt cuộc nên dùng thế nào.
Lần đầu cô tiếp xúc với hồn lực là do Khương Tố Ngôn truyền lại, cảm giác lúc đó như bị khai thông kinh mạch, tự dưng học được cách sử dụng nó. Hồn lực trong tay cô rất nghe lời, trừ việc không thể bắn tơ như Người Nhện ra, thì dùng hồn lực giống hệt như hồi nhỏ chơi dây chun.
Trường hợp như Lý Diễm Hồng cũng không có tính tham khảo, cô không thể nào gợi ý Trương Gia Hào đi tìm một ác quỷ nhập xác, mà còn phải nhập thật lâu nữa... Huống hồ con đường Lý Diễm Hồng đi vốn là tà môn. Sau khi Khương Tố Ngôn rời đi, Trần Tư Nam tìm hiểu về tình trạng của Lý Diễm Hồng xong cũng khuyên Cố Ỷ đừng thử làm theo.
Trần Tư Nam nói: "Bà dì tên Lý Diễm Hồng đó bây giờ rất đau đớn. Phương pháp tu luyện kiểu đó sẽ khiến toàn thân đau nhức như muốn chết, mà còn thường xuyên cảm nhận lại nỗi đau khi bị ác quỷ nhập xác."
Phương pháp đó, Cố Ỷ nhất định sẽ không giới thiệu cho Trương Gia Hào.
Giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, Trương Gia Hào ngồi thêm một lúc rồi cùng Triệu Thanh cáo từ rời đi.
Trần Tư Nam cũng rất sòng phẳng, sau khi nhận được khoản thanh toán của Trương Gia Hào không bao lâu thì chuyển phần chia hoa hồng cho Cố Ỷ.
Hẳn hai vạn tệ!
Cố Ỷ yêu chết Trần Tư Nam rồi. Khác hẳn với lần trước vì chuyện của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân mà vất vả ngược xuôi, cuối cùng mới được thưởng 2 vạn, lần này cô chẳng làm gì cả, chỉ kéo mối quan hệ thôi mà tiền về tay liền!
"Nhóc đúng là kiếm tiền giỏi thật đấy."
"Cũng tạm thôi. Nếu chị cũng muốn kiếm tiền thì có thể làm như tôi, sau này tôi giới thiệu khách cho chị. Nếu chỗ nào tôi không đi được, chị có thể trực tiếp tới tận nơi."
"Nhóc nói kiểu này làm chị thấy mình như đàn em của nhóc vậy đó."
"Vậy chị nói nghe xem, có đi hay không?"
Cố Ỷ nhìn thông báo nhận tiền chuyển khoản lấp lánh ánh vàng 20.000 tệ kia, chẳng có chút khí phách nào mà đáp: "Thế thì tất nhiên là phải đi rồi."
Ban đầu Cố Ỷ nghĩ rằng 20.000 tệ này chắc mình tiêu được khá lâu, dù sao một mình cô cũng không có chỗ nào tiêu xài lớn cả. Nhưng cô lại quên mất một chuyện: nhà này đã không còn chỉ có mình cô nữa!
Cô còn phải nuôi một con quỷ.
"Phu quân..." Giọng Khương Tố Ngôn u uẩn vang lên, lại còn mang theo chút ngượng ngùng khiến Cố Ỷ nổi cả da gà, quay đầu nhìn sang. Lúc này, một người đang ngồi trên ghế dùng máy tính, một người nằm trên giường nghịch điện thoại.
Không cần hỏi cũng biết, ngồi ghế là người, nằm giường là quỷ.
"Làm sao vậy?"
Cố Ỷ nói mà giọng run rẩy. Nhưng Khương Tố Ngôn hình như chẳng nhận ra điểm gì lạ trong giọng cô, đưa điện thoại về phía Cố Ỷ: "Ta muốn cái này."
Chị muốn cái khỉ gì chứ!? Cố Ỷ thực sự rất muốn quát lên câu đó. Bởi vì trang mua sắm mà Khương Tố Ngôn đưa ra cô quá quen thuộc rồi, mấy ngày trước lướt Weibo còn thấy: bộ sưu tập Hán phục mới ra mắt trong triển lãm thời trang quốc phong mùa hè. Hiện tại đang ở giai đoạn đặt trước, cần cọc tiền để giữ hàng.
Mẫu hán phục mới nhất của hãng lớn, tiền cọc đã là 500 tệ, tiền hàng còn lên đến 1.500!
Gần đây Cố Ỷ đúng là có một chút "tiền tiêu vặt", nhưng thật sự là rất ít! Cô còn phải để dành phòng khi cần gấp. Tổng cộng 40.000 nhìn thì nhiều, nhưng lỡ có chuyện gì là bay sạch ngay. Nhưng cô không ngờ, thời khắc phải tiêu tiền lại đến nhanh như vậy.
"Còn cái này nữa." Chưa đợi Cố Ỷ phản ứng, Khương Tố Ngôn đã kéo tiếp một cái, bộ này còn đắt hơn, giá tổng cộng 2.500! Cố Ỷ cảm thấy con số này như đang chửi thẳng vào mặt người mua là đồ đại ngốc 250, huyết áp của cô cũng bắt đầu dao động.
*250: từ lóng chỉ đồ ngốc.
"Ừm, bộ này cũng đẹp ghê nè."
Ừ thì cái bộ này rẻ hơn tí, trọn bộ chỉ 1.800.
"Chị.... chị chờ đã, để em thở cái đã."
Với cái tốc độ động tâm này của Khương Tố Ngôn, tiền mới vừa vào tay Cố Ỷ có vẻ chẳng còn tồn tại được bao lâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ háo hức của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ lại rất khó nói lời từ chối. Cố Ỷ còn có đồ để thay, nhưng Khương Tố Ngôn từ đầu đến giờ chỉ có mỗi bộ đồ cưới đỏ trên người.
Cô hình như... đúng là nên cho Khương Tố Ngôn có thêm mấy bộ đồ để thay?
Nên mua thì mua, nhưng cũng đâu cần phải mua nhiều vậy, lại còn đắt vậy chứ!
Ngay sau đó, Cố Ỷ bắt đầu dỗ dành Khương Tố Ngôn như một tên tra nam: "Vợ à, chị xem, nhà mình nghèo thế này..."
"Không phải vừa rồi nàng mới nhận được 4 vạn sao? Ta tính rồi, mua mấy bộ này cũng chẳng tốn bao nhiêu của nàng cả."
Cố Ỷ cảm thấy, có lẽ mình thật sự là hồng nhan bạc mệnh, bị tức chết mất. Vậy mà Khương Tố Ngôn còn nói đầy chính nghĩa: "Trên mạng người ta đều nói, làm phu quân người ta thì phải mua đồ cho thê tử! Ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa thôi!"
"......"
Tôi đúng là không nên cho chị dùng điện thoại mà!
Sau khi Cố Ỷ nguôi ngoai nỗi đau lại càng thêm suy nghĩ, cảm thấy vận mệnh bi thảm của mình không thể tách rời khỏi mạng internet. Nghĩ mà xem, ngày đầu tiên Khương Tố Ngôn đến nhà đã dùng từ ngữ mạng như "hắc hóa", hơn một tháng sau, lại còn có thể buột miệng nói ra câu "chồng lo kiếm tiền nuôi gia đình, vợ chỉ cần xinh đẹp như hoa" nữa chứ.
Đây là cái mạng xã hội quái quỷ gì vậy chứ! Cái mạng xã hội này hại người không ít đâu! Nhà cô vốn có một vị quỷ vương nghìn năm tốt đẹp như vậy, mà lại bị đầu độc bởi internet mất rồi! Rốt cuộc là ai phát minh ra cái câu đó vậy!
Cố Ỷ thật sự rất muốn làm một con hình nhân giấy để nguyền rủa người đã phát minh ra câu nói đó.
Nhưng sau khi nguôi ngoai, Cố Ỷ vẫn phải đối mặt với Khương Tố Ngôn đang "tôi muốn tôi muốn", cô nhìn mấy chiếc váy xinh đẹp kia, lại nhìn số dư tài khoản của mình, thở dài, thương lượng: "Chỉ được mua ba chiếc thôi."
Khương Tố Ngôn lập tức chọn ra ba chiếc váy có tổng giá đắt nhất. Một bộ trang phục đầy đủ gần hai ngàn tệ, ba bộ cộng lại tổng cộng bảy ngàn tệ. Cố Ỷ cắn răng trả tiền đặt cọc.
*7 nghìn tệ ~ 25 triệu VND.
Mặc dù tiền cọc không quá đắt, nhưng Cố Ỷ đã nhìn thấy rõ cái ngày địa ngục phải trả nốt tiền đang chờ ở phía sau.
Chỉ là khi Khương Tố Ngôn biết mấy bộ đồ đó đều là hàng đặt trước mà chưa có hàng ngay, nàng lại chuyển qua thích thêm mấy mẫu khác đang có sẵn. Bộ này thì rẻ hơn chút, tổng cộng hơn một nghìn tệ. Cố Ỷ nghĩ, đã tiêu bảy nghìn rồi, thêm hơn một nghìn nữa thì đã sao? Thế là vung tay mua luôn bộ váy đó.
Vài ngày sau, váy của Khương Tố Ngôn đã được chuyển đến tiệm vàng mã.
Cách mặc của nàng vô cùng đơn giản mộc mạc, chính là: đốt cho nàng ấy.
Đối diện với bài vị của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ lấy một cái chậu gỗ lớn, tháo mác của chiếc váy Hán phục mới nhận được, sau đó phối đồ rồi gấp gọn lại, đặt cẩn thận vào trong chậu.
Cuối cùng, Cố Ỷ quẹt diêm, thả vào trong chậu.
Ngọn lửa bén lên từ lớp vải voan mỏng, cháy lan dần lên toàn bộ vải, ngọn lửa ngày càng mạnh. Vào cuối tháng Bảy, đốt lửa trong nhà thật sự khiến người ta muốn ngất, mà thời tiết lại khô hanh, rất dễ xảy ra tai nạn.
Để phòng ngừa bất trắc, Cố Ỷ đã mua sẵn một bình chữa cháy, đặt trong phòng khách để dùng khi cần thiết.
Trước đây cô cũng hay đốt nhang đèn trong nhà, nên không thể không chuẩn bị thứ này.
Chờ bộ đồ cháy xong, Cố Ỷ xác nhận không còn tàn lửa nào mới dời cái chậu ra ngoài. Thật ra mấy chi tiết của bộ đồ này cũng không thể cháy hết sạch được, có vài viên ngọc trai nhỏ không thể cháy trụi.
Dù đó không phải là ngọc trai thật, nhưng chỉ đốt một lúc như vậy chắc chắn cũng chưa thể thành tro ngay được.
Đợi chậu nguội hẳn, Cố Ỷ sẽ nhét đống tro vào túi rác, dán lên một tờ giấy ghi chú do cô viết, rồi đem vứt vào thùng rác lớn bên ngoài. Không giống mấy khu dân cư hiện đại đã phân loại rác, ở khu phố cổ như nhà cô, cứ hai ba hộ sẽ có một thùng rác công cộng, mỗi sáng sớm sẽ có công nhân vệ sinh đến thu dọn.
Cố Ỷ dù chưa từng thấy người đó, nhưng buổi sáng thường bị tiếng xe rác đánh thức.
Khi Cố Ỷ quay lại vào nhà một lần nữa, liền thấy Khương Tố Ngôn đã thay xong bộ Hán phục mới. Nhìn vẻ ngoài của nàng là biết nàng rất hài lòng với bộ đồ này.
Bộ đồ hơn một nghìn tệ, quả thật rất đẹp.
*1 nghìn tệ ~ 3tr6 VND
Lúc này, Khương Tố Ngôn trông chẳng khác gì người sống. Mái tóc dài thường ngày xõa tung nay được buộc bằng dây ruy băng màu hồng. Bộ áo cưới đỏ sẫm đẫm máu đã bị thay bằng một bộ Hán phục màu hồng tươi trẻ.
Bộ này là áo váy rời, phần trên là áo ngắn màu xanh lá mạ, phần dưới là váy màu hồng, dây buộc cùng màu xanh lá, bên ngoài còn khoác một lớp voan hồng mỏng. Mặc vào mùa hè trông vừa nhẹ nhàng vừa mát mẻ, đến Cố Ỷ nhìn còn thấy đẹp.
Không hổ là bộ đồ giá hơn nghìn tệ, trước khi đốt cô còn sờ thử, vải dùng rất tốt, các chi tiết cũng được làm tỉ mỉ.
Chỉ là mặt Khương Tố Ngôn vẫn trắng bệch, nhưng nhờ màu hồng của bộ đồ mà trông bớt đáng sợ hơn nhiều...
Màu hồng quả nhiên làm da trông tối hơn, mặt Khương Tố Ngôn trắng đến vậy mà mặc vào cũng có cảm giác tối lại một chút. Cố Ỷ thầm nhủ trong bụng, nhưng cũng phải thừa nhận, giờ thay đồ rồi, Khương Tố Ngôn trông không còn đáng sợ nữa.
Hơn nữa, bỏ đi bộ áo cưới chói mắt kia, thay bằng màu sắc tươi trẻ này, Khương Tố Ngôn nhìn trông thật sự rất trẻ trung. Cố Ỷ đoán năm nàng chết chắc hẳn còn rất trẻ, ít nhất là nhỏ hơn tuổi hiện tại của mình. Điều này khiến Cố Ỷ cảm thấy bản thân có hơi "phạm luật", nhưng nghĩ lại, Khương Tố Ngôn đã chết cả ngàn năm rồi, tính thêm cả thời gian đó thì người "phạm luật" hơn phải là nàng ấy mới đúng.
Khương Tố Ngôn thật sự rất thích bộ đồ đó, đến nỗi còn nở nụ cười nhè nhẹ trên mặt.
Đổi lại là Cố Ỷ, cô cũng sẽ vui. Nghìn năm không được mặc đồ mới, sao mà không vui cho được?
Nhưng gánh nặng trên vai Cố Ỷ lại thêm một phần. Ngoài việc kiếm tiền nuôi bản thân, cô còn phải kiếm tiền nuôi Khương Tố Ngôn nữa.
Số tiền còn lại, Cố Ỷ cũng cảm thấy nguy hiểm thật rồi.
Kiếm tiền không dễ, phải biết quý trọng từng bước.
*Hán phục (có nhiều kiểu nhiều loại cách tân đẹp lắm, mình lấy 1 mẫu cho các bạn hình dung)
Khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ mới nhận ra việc mình có thể làm bạn với Trần Tư Nam là may mắn đến mức nào, bởi vì cậu ta ra giá cho Trương Gia Hào: một giá trọn gói, mười vạn!
Trương Gia Hào cúp máy với Trần Tư Nam, ra ngoài gọi cho cấp trên để xin kinh phí, sau đó mới chính thức mua lại được cuốn sổ tay dành cho người mới bản phổ thông đó.
Mức giá này đúng là khiến người ta phải líu lưỡi, trước đó Cố Ỷ còn lo Trần Tư Nam sẽ nghĩ mình là loại người lớn âm hiểm xảo trá, không ngờ người xấu bụng thật sự lại chính là thằng nhóc kia.
Cố Ỷ lo lắng bảo vệ nguồn khách duy nhất trong tay mình, hỏi: "Anh có thấy giá này hơi đắt không?"
Sau khi Trương Gia Hào cúp máy báo cáo xong với cấp trên thì sững lại một lúc, rồi lắc đầu: "Thật ra không đắt. Kiến thức là vô giá. Loại kiến thức phổ thông truyền thừa như thế này, hoàn toàn xứng đáng. Chỉ là không biết tôi có học được không. Nếu người bình thường mà cũng học được, thì công việc của bọn tôi sẽ dễ hơn nhiều."
Về câu trả lời này, Cố Ỷ cũng không chắc chắn.
Trong cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới mà Trần Tư Nam đưa cho cô từng nói rõ: Thật ra những chú pháp phía sau không phải phần khó nhất, mà điều khó nhất mãi mãi là bước đầu tiên, phát hiện hồn lực và sử dụng hồn lực. Nếu ngay cả hồn lực cũng không nhìn thấy được, thì càng đừng nói tới việc dùng nó.
Thứ hư vô mờ mịt như vậy, bản thân Cố Ỷ cũng khó mà nói rõ rốt cuộc nên dùng thế nào.
Lần đầu cô tiếp xúc với hồn lực là do Khương Tố Ngôn truyền lại, cảm giác lúc đó như bị khai thông kinh mạch, tự dưng học được cách sử dụng nó. Hồn lực trong tay cô rất nghe lời, trừ việc không thể bắn tơ như Người Nhện ra, thì dùng hồn lực giống hệt như hồi nhỏ chơi dây chun.
Trường hợp như Lý Diễm Hồng cũng không có tính tham khảo, cô không thể nào gợi ý Trương Gia Hào đi tìm một ác quỷ nhập xác, mà còn phải nhập thật lâu nữa... Huống hồ con đường Lý Diễm Hồng đi vốn là tà môn. Sau khi Khương Tố Ngôn rời đi, Trần Tư Nam tìm hiểu về tình trạng của Lý Diễm Hồng xong cũng khuyên Cố Ỷ đừng thử làm theo.
Trần Tư Nam nói: "Bà dì tên Lý Diễm Hồng đó bây giờ rất đau đớn. Phương pháp tu luyện kiểu đó sẽ khiến toàn thân đau nhức như muốn chết, mà còn thường xuyên cảm nhận lại nỗi đau khi bị ác quỷ nhập xác."
Phương pháp đó, Cố Ỷ nhất định sẽ không giới thiệu cho Trương Gia Hào.
Giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, Trương Gia Hào ngồi thêm một lúc rồi cùng Triệu Thanh cáo từ rời đi.
Trần Tư Nam cũng rất sòng phẳng, sau khi nhận được khoản thanh toán của Trương Gia Hào không bao lâu thì chuyển phần chia hoa hồng cho Cố Ỷ.
Hẳn hai vạn tệ!
Cố Ỷ yêu chết Trần Tư Nam rồi. Khác hẳn với lần trước vì chuyện của Lý Diễm Hồng và Lý Nhân mà vất vả ngược xuôi, cuối cùng mới được thưởng 2 vạn, lần này cô chẳng làm gì cả, chỉ kéo mối quan hệ thôi mà tiền về tay liền!
"Nhóc đúng là kiếm tiền giỏi thật đấy."
"Cũng tạm thôi. Nếu chị cũng muốn kiếm tiền thì có thể làm như tôi, sau này tôi giới thiệu khách cho chị. Nếu chỗ nào tôi không đi được, chị có thể trực tiếp tới tận nơi."
"Nhóc nói kiểu này làm chị thấy mình như đàn em của nhóc vậy đó."
"Vậy chị nói nghe xem, có đi hay không?"
Cố Ỷ nhìn thông báo nhận tiền chuyển khoản lấp lánh ánh vàng 20.000 tệ kia, chẳng có chút khí phách nào mà đáp: "Thế thì tất nhiên là phải đi rồi."
Ban đầu Cố Ỷ nghĩ rằng 20.000 tệ này chắc mình tiêu được khá lâu, dù sao một mình cô cũng không có chỗ nào tiêu xài lớn cả. Nhưng cô lại quên mất một chuyện: nhà này đã không còn chỉ có mình cô nữa!
Cô còn phải nuôi một con quỷ.
"Phu quân..." Giọng Khương Tố Ngôn u uẩn vang lên, lại còn mang theo chút ngượng ngùng khiến Cố Ỷ nổi cả da gà, quay đầu nhìn sang. Lúc này, một người đang ngồi trên ghế dùng máy tính, một người nằm trên giường nghịch điện thoại.
Không cần hỏi cũng biết, ngồi ghế là người, nằm giường là quỷ.
"Làm sao vậy?"
Cố Ỷ nói mà giọng run rẩy. Nhưng Khương Tố Ngôn hình như chẳng nhận ra điểm gì lạ trong giọng cô, đưa điện thoại về phía Cố Ỷ: "Ta muốn cái này."
Chị muốn cái khỉ gì chứ!? Cố Ỷ thực sự rất muốn quát lên câu đó. Bởi vì trang mua sắm mà Khương Tố Ngôn đưa ra cô quá quen thuộc rồi, mấy ngày trước lướt Weibo còn thấy: bộ sưu tập Hán phục mới ra mắt trong triển lãm thời trang quốc phong mùa hè. Hiện tại đang ở giai đoạn đặt trước, cần cọc tiền để giữ hàng.
Mẫu hán phục mới nhất của hãng lớn, tiền cọc đã là 500 tệ, tiền hàng còn lên đến 1.500!
Gần đây Cố Ỷ đúng là có một chút "tiền tiêu vặt", nhưng thật sự là rất ít! Cô còn phải để dành phòng khi cần gấp. Tổng cộng 40.000 nhìn thì nhiều, nhưng lỡ có chuyện gì là bay sạch ngay. Nhưng cô không ngờ, thời khắc phải tiêu tiền lại đến nhanh như vậy.
"Còn cái này nữa." Chưa đợi Cố Ỷ phản ứng, Khương Tố Ngôn đã kéo tiếp một cái, bộ này còn đắt hơn, giá tổng cộng 2.500! Cố Ỷ cảm thấy con số này như đang chửi thẳng vào mặt người mua là đồ đại ngốc 250, huyết áp của cô cũng bắt đầu dao động.
*250: từ lóng chỉ đồ ngốc.
"Ừm, bộ này cũng đẹp ghê nè."
Ừ thì cái bộ này rẻ hơn tí, trọn bộ chỉ 1.800.
"Chị.... chị chờ đã, để em thở cái đã."
Với cái tốc độ động tâm này của Khương Tố Ngôn, tiền mới vừa vào tay Cố Ỷ có vẻ chẳng còn tồn tại được bao lâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ háo hức của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ lại rất khó nói lời từ chối. Cố Ỷ còn có đồ để thay, nhưng Khương Tố Ngôn từ đầu đến giờ chỉ có mỗi bộ đồ cưới đỏ trên người.
Cô hình như... đúng là nên cho Khương Tố Ngôn có thêm mấy bộ đồ để thay?
Nên mua thì mua, nhưng cũng đâu cần phải mua nhiều vậy, lại còn đắt vậy chứ!
Ngay sau đó, Cố Ỷ bắt đầu dỗ dành Khương Tố Ngôn như một tên tra nam: "Vợ à, chị xem, nhà mình nghèo thế này..."
"Không phải vừa rồi nàng mới nhận được 4 vạn sao? Ta tính rồi, mua mấy bộ này cũng chẳng tốn bao nhiêu của nàng cả."
Cố Ỷ cảm thấy, có lẽ mình thật sự là hồng nhan bạc mệnh, bị tức chết mất. Vậy mà Khương Tố Ngôn còn nói đầy chính nghĩa: "Trên mạng người ta đều nói, làm phu quân người ta thì phải mua đồ cho thê tử! Ta chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa thôi!"
"......"
Tôi đúng là không nên cho chị dùng điện thoại mà!
Sau khi Cố Ỷ nguôi ngoai nỗi đau lại càng thêm suy nghĩ, cảm thấy vận mệnh bi thảm của mình không thể tách rời khỏi mạng internet. Nghĩ mà xem, ngày đầu tiên Khương Tố Ngôn đến nhà đã dùng từ ngữ mạng như "hắc hóa", hơn một tháng sau, lại còn có thể buột miệng nói ra câu "chồng lo kiếm tiền nuôi gia đình, vợ chỉ cần xinh đẹp như hoa" nữa chứ.
Đây là cái mạng xã hội quái quỷ gì vậy chứ! Cái mạng xã hội này hại người không ít đâu! Nhà cô vốn có một vị quỷ vương nghìn năm tốt đẹp như vậy, mà lại bị đầu độc bởi internet mất rồi! Rốt cuộc là ai phát minh ra cái câu đó vậy!
Cố Ỷ thật sự rất muốn làm một con hình nhân giấy để nguyền rủa người đã phát minh ra câu nói đó.
Nhưng sau khi nguôi ngoai, Cố Ỷ vẫn phải đối mặt với Khương Tố Ngôn đang "tôi muốn tôi muốn", cô nhìn mấy chiếc váy xinh đẹp kia, lại nhìn số dư tài khoản của mình, thở dài, thương lượng: "Chỉ được mua ba chiếc thôi."
Khương Tố Ngôn lập tức chọn ra ba chiếc váy có tổng giá đắt nhất. Một bộ trang phục đầy đủ gần hai ngàn tệ, ba bộ cộng lại tổng cộng bảy ngàn tệ. Cố Ỷ cắn răng trả tiền đặt cọc.
*7 nghìn tệ ~ 25 triệu VND.
Mặc dù tiền cọc không quá đắt, nhưng Cố Ỷ đã nhìn thấy rõ cái ngày địa ngục phải trả nốt tiền đang chờ ở phía sau.
Chỉ là khi Khương Tố Ngôn biết mấy bộ đồ đó đều là hàng đặt trước mà chưa có hàng ngay, nàng lại chuyển qua thích thêm mấy mẫu khác đang có sẵn. Bộ này thì rẻ hơn chút, tổng cộng hơn một nghìn tệ. Cố Ỷ nghĩ, đã tiêu bảy nghìn rồi, thêm hơn một nghìn nữa thì đã sao? Thế là vung tay mua luôn bộ váy đó.
Vài ngày sau, váy của Khương Tố Ngôn đã được chuyển đến tiệm vàng mã.
Cách mặc của nàng vô cùng đơn giản mộc mạc, chính là: đốt cho nàng ấy.
Đối diện với bài vị của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ lấy một cái chậu gỗ lớn, tháo mác của chiếc váy Hán phục mới nhận được, sau đó phối đồ rồi gấp gọn lại, đặt cẩn thận vào trong chậu.
Cuối cùng, Cố Ỷ quẹt diêm, thả vào trong chậu.
Ngọn lửa bén lên từ lớp vải voan mỏng, cháy lan dần lên toàn bộ vải, ngọn lửa ngày càng mạnh. Vào cuối tháng Bảy, đốt lửa trong nhà thật sự khiến người ta muốn ngất, mà thời tiết lại khô hanh, rất dễ xảy ra tai nạn.
Để phòng ngừa bất trắc, Cố Ỷ đã mua sẵn một bình chữa cháy, đặt trong phòng khách để dùng khi cần thiết.
Trước đây cô cũng hay đốt nhang đèn trong nhà, nên không thể không chuẩn bị thứ này.
Chờ bộ đồ cháy xong, Cố Ỷ xác nhận không còn tàn lửa nào mới dời cái chậu ra ngoài. Thật ra mấy chi tiết của bộ đồ này cũng không thể cháy hết sạch được, có vài viên ngọc trai nhỏ không thể cháy trụi.
Dù đó không phải là ngọc trai thật, nhưng chỉ đốt một lúc như vậy chắc chắn cũng chưa thể thành tro ngay được.
Đợi chậu nguội hẳn, Cố Ỷ sẽ nhét đống tro vào túi rác, dán lên một tờ giấy ghi chú do cô viết, rồi đem vứt vào thùng rác lớn bên ngoài. Không giống mấy khu dân cư hiện đại đã phân loại rác, ở khu phố cổ như nhà cô, cứ hai ba hộ sẽ có một thùng rác công cộng, mỗi sáng sớm sẽ có công nhân vệ sinh đến thu dọn.
Cố Ỷ dù chưa từng thấy người đó, nhưng buổi sáng thường bị tiếng xe rác đánh thức.
Khi Cố Ỷ quay lại vào nhà một lần nữa, liền thấy Khương Tố Ngôn đã thay xong bộ Hán phục mới. Nhìn vẻ ngoài của nàng là biết nàng rất hài lòng với bộ đồ này.
Bộ đồ hơn một nghìn tệ, quả thật rất đẹp.
*1 nghìn tệ ~ 3tr6 VND
Lúc này, Khương Tố Ngôn trông chẳng khác gì người sống. Mái tóc dài thường ngày xõa tung nay được buộc bằng dây ruy băng màu hồng. Bộ áo cưới đỏ sẫm đẫm máu đã bị thay bằng một bộ Hán phục màu hồng tươi trẻ.
Bộ này là áo váy rời, phần trên là áo ngắn màu xanh lá mạ, phần dưới là váy màu hồng, dây buộc cùng màu xanh lá, bên ngoài còn khoác một lớp voan hồng mỏng. Mặc vào mùa hè trông vừa nhẹ nhàng vừa mát mẻ, đến Cố Ỷ nhìn còn thấy đẹp.
Không hổ là bộ đồ giá hơn nghìn tệ, trước khi đốt cô còn sờ thử, vải dùng rất tốt, các chi tiết cũng được làm tỉ mỉ.
Chỉ là mặt Khương Tố Ngôn vẫn trắng bệch, nhưng nhờ màu hồng của bộ đồ mà trông bớt đáng sợ hơn nhiều...
Màu hồng quả nhiên làm da trông tối hơn, mặt Khương Tố Ngôn trắng đến vậy mà mặc vào cũng có cảm giác tối lại một chút. Cố Ỷ thầm nhủ trong bụng, nhưng cũng phải thừa nhận, giờ thay đồ rồi, Khương Tố Ngôn trông không còn đáng sợ nữa.
Hơn nữa, bỏ đi bộ áo cưới chói mắt kia, thay bằng màu sắc tươi trẻ này, Khương Tố Ngôn nhìn trông thật sự rất trẻ trung. Cố Ỷ đoán năm nàng chết chắc hẳn còn rất trẻ, ít nhất là nhỏ hơn tuổi hiện tại của mình. Điều này khiến Cố Ỷ cảm thấy bản thân có hơi "phạm luật", nhưng nghĩ lại, Khương Tố Ngôn đã chết cả ngàn năm rồi, tính thêm cả thời gian đó thì người "phạm luật" hơn phải là nàng ấy mới đúng.
Khương Tố Ngôn thật sự rất thích bộ đồ đó, đến nỗi còn nở nụ cười nhè nhẹ trên mặt.
Đổi lại là Cố Ỷ, cô cũng sẽ vui. Nghìn năm không được mặc đồ mới, sao mà không vui cho được?
Nhưng gánh nặng trên vai Cố Ỷ lại thêm một phần. Ngoài việc kiếm tiền nuôi bản thân, cô còn phải kiếm tiền nuôi Khương Tố Ngôn nữa.
Số tiền còn lại, Cố Ỷ cũng cảm thấy nguy hiểm thật rồi.
Kiếm tiền không dễ, phải biết quý trọng từng bước.
*Hán phục (có nhiều kiểu nhiều loại cách tân đẹp lắm, mình lấy 1 mẫu cho các bạn hình dung)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương