Những ngày sau đó, cuộc sống của Cố Ỷ trôi qua yên bình, mà thông cáo về vụ án từ phía cảnh sát cũng rất nhanh đã được công bố.

Trước tiên là báo cáo về vụ án của Lý Nhân. Mặc dù trong đó toàn dùng bí danh, nhưng Cố Ỷ vừa nhìn liền nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Đối với nghi phạm, cảnh sát không làm mờ tên, mà công khai toàn bộ họ tên thật.

Sau bản thông cáo đó, mới đến vụ của Lý Diễm Hồng. Trong báo cáo này, Lý Diễm Hồng bị xác định là đồng phạm, còn hung thủ chính thì bị bịa ra một cái tên, rồi nói một câu: "Chủ mưu đã bị tiêu diệt tại chỗ."

Phía sau còn báo cáo thêm rằng phiên toà sẽ sớm mở, hai vụ sẽ được xét xử chung, nhưng do trong số bị cáo có người chưa thành niên nên phiên tòa sẽ không công khai.

Cố Ỷ không rành lắm về các điều khoản cụ thể, nhưng thấy tình hình như vậy, cô cũng cố ý tra cứu thêm một chút. Thì ra trong những điều kiện xử án chung, vốn dĩ vụ này không thể được chấp thuận. Nhưng vì một vài lý do đặc biệt, để tránh vụ việc bị đưa ra ánh sáng dư luận nên người ta đã dùng rất nhiều cách mới có thể làm thành kết quả hiện tại.

Dù vụ án này không được hoàn toàn công khai, nhưng chân tướng đã được phơi bày ở mức tối đa cho người đời biết.

Bên dưới khu vực bình luận, những lời công kích Lý Diễm Hồng trước đó đã chuyển thành một bầu không khí khác hẳn.

"Nếu con gái tôi gặp phải chuyện như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ làm giống như bà ấy."

Còn trong bản thông cáo trước, mấy nam sinh kia và cha mẹ của họ bị mắng đến không còn mặt mũi. Có người còn khui ra cả địa chỉ nhà của họ, tuy bị xóa rất nhanh nhưng vẫn có cư dân mạng nhanh tay lưu lại được.

Cố Ỷ cũng có thể đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Đợi đến khi phiên tòa diễn ra, chuyện này sẽ chính thức khép lại.

Từ lúc bước vào kỳ nghỉ hè, Cố Ỷ chưa từng trở về thành phố nơi nhà mình ở. Cô không muốn về, chủ yếu là về đến nhà cũng chẳng biết phải làm gì; mỗi ngày phải ở nhà suốt, Cố Ỷ sẽ dễ thấy cảnh nhớ người. Bình thường cô có thể vô tư vô lo, nhưng khi trở về nơi tràn ngập hơi thở của cha mẹ mình, cô thực sự không thể gượng nổi.

Những ngày ở tiệm vàng mã lại rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Cô còn phải học thêm một số pháp thuật khác, việc làm vàng mã cũng còn nhiều điều chưa nắm rõ, tất cả đều phải học từng chút một.

Nữ sinh đại học thời này trong kỳ nghỉ hè không có bài tập, nhưng bù lại phải học thêm mấy kiến thức cực kỳ hiếm người biết đến.

Ngoài dự đoán của Cố Ỷ là, cô vốn tưởng tiệm vàng mã của mình không thể đón khách "dương" nữa, không ngờ hôm nay ban ngày lại có người còn sống tới tận cửa mua hàng.

Người đến là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trông khá chất phác. Vừa bước vào đã thấy Cố Ỷ, ông ta liền hỏi: "Ông chủ có ở đây không?"

"Cháu là chủ tiệm đây."

Người đàn ông sững sờ: "Đây không phải tiệm vàng mã của lão Cố sao?"

"Lão Cố không còn nữa, bây giờ là Tiểu Cố kế nghiệp."

Người đàn ông không muốn đôi co với Cố Ỷ, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi bắt đầu hỏi giá mấy món vàng mã ở phía sau.

Những hình nhân ở phía sau kia không giống với loại hình nhân mà Cố Ỷ làm. Hình nhân do Cố Ỷ làm chỉ cao tầm mười centimet một con, còn mấy con phía sau cao hơn một mét, là do lão Cố năm đó làm ra.

Cố Ỷ cũng từng muốn dùng những hình nhân của lão Cố, nhưng hồn lực của cô có hạn, phải tính toán chi ly. Việc điều khiển những hình nhân do lão Cố làm tốn quá nhiều hồn lực, không đáng.

Tuy rằng, mấy con hình nhân đó chơi lên thật sự rất thú vị.

Mà thực ra Cố Ỷ cũng không biết giá, cô gãi đầu nói: "Chú đợi cháu một lát, cháu lên mạng tra thử xem."

"......"

Người đàn ông trung niên nhìn cô một cái, thôi thì cũng chỉ đành đợi cô tra.

Sau khi tìm kiếm xong, Cố Ỷ đặt điện thoại xuống, sắc mặt đầy phức tạp.

Cũng không trách cô có biểu cảm như vậy, đúng là thời buổi này ngành nào cũng cạnh tranh khốc liệt. Người ta làm bằng vải thật, lại còn có chức năng chạy bằng điện mà giá chỉ có ba mươi tệ, đã thế còn miễn phí vận chuyển tận nhà. Người giấy của lão Cố hoàn toàn làm bằng giấy thủ công, xem ra thật sự không bán được giá cao.

Nhưng nghĩ lại thì, mấy con này vốn không phải do cô làm, buôn bán không vốn, chẳng lỗ gì cả.

"15 tệ một con, hai con tính chú 30 tệ."

Giá như vậy quả thật không đắt, nên người đàn ông cũng không nói gì, liền mang đi một cặp hình nhân nam nữ. Cố Ỷ nhìn ra ngoài cửa, thấy ông ta chạy một chiếc xe ba bánh chạy điện. Ông còn chuẩn bị sẵn sàng từ trước, đặt hai hình nhân vào trong xe rồi dùng tấm bạt che lại cẩn thận trước khi lái xe rời đi.

Cầm được 30 tệ, Cố Ỷ vui vẻ đi ăn trưa, còn gọi thêm một món có thịt, trứng xào cà chua.

Đôi khi, vận may thật sự là đến liên tiếp. Sáng vừa đón được khách "dương" đầu tiên, chiều lại có người tới nữa. Khi đó Cố Ỷ đang ngồi sau quầy xếp vàng mã, thì thấy Trương Gia Hào dẫn một người bước vào.

Cố Ỷ tập trung nhìn kỹ, thì phát hiện đó là anh chàng giao hàng.

Khác với lần trước mặc đồng phục giao hàng, lần này anh ta mặc quần áo bình thường, trông có vẻ hơi lạ lẫm.

Trương Gia Hào dẫn người vào, Cố Ỷ tạm thời đóng cửa tiệm, mời hai người vào hậu viện, rồi đưa vào ngồi trong khách sảnh của căn nhà phía sau.

Là cảnh sát, Trương Gia Hào có năng lực quan sát vô cùng nhạy bén. Gần như ngay khi bước vào, anh đã thấy bài vị được đặt trên chiếc bàn dài.

Anh tiến lại gần nhìn, thấy trên bài vị viết: "Bài vị của Khương Tố Ngôn – thê tử của Cố Ỷ", góc dưới bên phải còn ghi: "Cố Ỷ kính lập."

Trước bài vị có đặt một lư hương, bên trong có rất nhiều tro hương, vừa nhìn liền biết mới được thắp gần đây. Tro còn trắng, rất mới.

Hai bên lư hương còn có chân nến, phía trước còn đặt ba quả chuối, rõ ràng là Cố Ỷ thường xuyên thờ cúng.

Ban đầu Trương Gia Hào không phải kiểu người tin mấy chuyện tâm linh, nhưng sau vụ của Lý Diễm Hồng, anh không tin cũng không được. Bên trên đã bắt đầu thành lập bộ phận liên quan, dạo gần đây anh còn phụ trách phỏng vấn một loạt người.

Cách phỏng vấn rất đơn giản: đưa đoạn video ghi lại cái chết trong bệnh viện gần đây cho ứng viên xem, rồi để họ mô tả chuyện đã xảy ra. Kết quả là đã lâu như vậy rồi, chỉ có anh chàng giao hàng do Cố Ỷ giới thiệu là nói đúng được.

Trương Gia Hào nhìn bài vị một lúc, rồi không kìm được hỏi: "Đây là người yêu của cô à?"

"Phải."

Trương Gia Hào lại nhớ đến lần trước mình từng thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ. Tuy chỉ gặp một lần, nhưng anh biết người đó không hề đơn giản. Không nhịn được lại hỏi: "Người đó mất bao lâu rồi?"

"Một ngàn năm rồi."

"......"

"Thảo nào lợi hại vậy." Trương Gia Hào cảm khái một câu, rồi lại không nhịn được mà hỏi tiếp: "Cô tìm được người yêu ở đâu thế?"

"Gia đình mai mối."

Từng lời của Cố Ỷ đều là sự thật, chỉ là nghe vào có chút không ổn cho lắm.

Cố Ỷ rót cho hai người họ mỗi người một ly nước lọc, Trương Gia Hào và anh chàng giao đồ ăn mới ngồi xuống.

Trương Gia Hào không phải kiểu người vòng vo, liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích đưa anh giao đồ ăn tới: "Đây là người mà cô giới thiệu cho tôi, tên là Triệu Thanh, hiện tại đã được chiêu mộ, là thành viên của Đội đặc nhiệm xử lý dị sự thành phố Lễ Phong, tôi hiện đang là đội trưởng."

Thật ra, từ một đội trưởng tổ lớn mà bị điều xuống làm đội trưởng tổ nhỏ, người bình thường có khi đã làm ầm lên, nhưng Trương Gia Hào lại rất thoải mái. Làm án thì chỗ nào chẳng là làm, hơn nữa anh có kinh nghiệm, đã từng trải qua một vụ án kiểu này nên đương nhiên là xung phong đảm nhận vị trí đó.

"Triệu Thanh đúng là có thể nhìn thấy những thứ mà tôi không thể, vì vậy mới được chúng tôi đặc biệt chiêu mộ."

Đợi Trương Gia Hào giới thiệu xong, Triệu Thanh liền cảm ơn Cố Ỷ: "Cảm ơn cô nhé, nếu không nhờ cô thì tôi cũng không thể kiếm được công việc có biên chế thế này đâu, chế độ đãi ngộ hiện giờ rất tốt, tốt hơn hẳn lúc tôi chạy giao hàng!"

Hơn nữa công việc còn rất nhàn.

Câu này thì Triệu Thanh không nói ra, dù sao đội đặc nhiệm xử lý dị sự mới được thành lập, chưa có vụ án nào giao xuống, hiện tại mỗi ngày anh ta chỉ ngồi trong văn phòng xem các loại video mà Trương Gia Hào tìm cho, xác nhận xem trong đó có dấu vết của yêu ma quỷ quái hay không.

Cuộc sống ngồi văn phòng xem video thật sự quá dễ chịu, có biên chế, phúc lợi tốt, lương tuy không cao bằng lúc chạy giao hàng nhưng trong cái thời tiết nóng như thiêu như đốt này, nếu có sự lựa chọn, ai lại muốn làm shipper cơ chứ? Hơn nữa tính cả phúc lợi và lương thì chưa chắc đã kém hơn số tiền anh ta phải nai lưng từ sáng đến tối để kiếm trước đây. Quan trọng nhất là công việc nhàn, cũng không cần phải giao tiếp nhiều với người khác, cấp trên Trương Gia Hào lại là người dễ nói chuyện.

Đúng là công việc như thần tiên.

"Lần này đến, tôi vẫn muốn mời cô gia nhập đội của chúng tôi..."

"Cảm ơn, nhưng anh cũng thấy rồi đó, đây là tiệm vàng mã tổ truyền của nhà tôi, tôi phải trông nom nó." Cố Ỷ vốn đã lắm chuyện phiền phức, không muốn dính thêm nữa, huống hồ làm việc ở sở cảnh sát chắc chắn phải trực đêm, với thể chất dễ chiêu ma quỷ của cô, nếu đến sở cảnh sát ban đêm thì có khả năng khiến cả đám đồng nghiệp phải sợ bóng sợ gió theo.

Thêm nữa là Khương Tố Ngôn cũng không thích sở cảnh sát, chắc chắn cũng có nhiều ma quỷ sợ sở cảnh sát, mà đã sợ rồi còn vẫn dám tới ăn cô thì chắc phải là con quỷ rất ghê gớm.

Chủ yếu là vì hai người kia hoàn toàn không phải người của phòng nhân sự, chẳng biết cách chiêu mộ người gì cả.

Nếu họ nói với Cố Ỷ thế này: "Công việc nhẹ nhàng, giờ hành chính sáng đi chiều về, không tăng ca, phúc lợi đầy đủ, môi trường đơn giản, mức lương cao, có đủ bảo hiểm xã hội" thì chắc chắn Cố Ỷ sẽ giơ tay ngay: "Tôi đi tôi đi! Tôi đi ngay bây giờ!"

Tiếc là, hai người đó hoàn toàn không biết cách chiêu dụ người ta.

Thấy không chiêu mộ được người, Trương Gia Hào đành đưa ra yêu cầu khác: "Cô cũng thấy rồi, tuy Triệu Thanh có thể thấy được ma quỷ, nhưng lại không có cách nào đối phó. Thành thật mà nói, tôi thấy người bình thường như chúng tôi gặp phải ma quỷ đúng là có phần bất lực, không biết Cố tiểu thư có cách tu luyện nào dành cho người mới, có thể chỉ cho cậu ta không?"

Nói xong, Trương Gia Hào còn bổ sung một câu: "Học phí thế nào cũng được."

Mắt Cố Ỷ sáng rực, lúc này cô thật sự muốn bán cuốn sổ tay người mới mà cô mua từ chỗ Trần Tư Nam cho Trương Gia Hào, làm người trung gian bán lại. Nhưng cuốn đó rõ ràng là viết riêng cho cô, toàn là các phương pháp liên quan đến vàng mã, Cố Ỷ theo bản năng cảm thấy có lẽ không hợp với Triệu Thanh.

"Anh không tìm vị đạo sĩ mà tôi từng giới thiệu sao?"

"Tìm rồi, không mở cửa, còn nói tôi là lừa đảo."

"......" Cố Ỷ cũng chẳng biết nên nói gì về Trần Tư Nam, đành nói với Trương Gia Hào: "Anh chờ một lát, tôi gọi điện cho cậu ấy." Nói rồi, cô để hai người ở đại sảnh, cầm điện thoại ra ngoài sân, ngồi xổm xuống gọi thoại cho Trần Tư Nam.

Vừa nối máy không lâu, nghe Cố Ỷ kể xong, Trần Tư Nam liền oán trách: "Tôi làm sao biết được anh ta là thật? Tôi đâu có nghe nói gì về đội đặc nhiệm xử lý dị sự gì đó đâu, người đến chỗ tôi đều là khách giới thiệu qua miệng mấy người nhà giàu, mà nhìn anh ta chẳng giống người có tiền gì cả, còn đứng trước đạo quán nói những lời như thế, tôi đương nhiên nghĩ là lừa đảo rồi. Thời buổi bây giờ, giả danh cảnh sát để lừa đảo đầy ra!"

Hai người trò chuyện một lúc, Cố Ỷ mới nói Trương Gia Hào muốn mua sổ tay người mới.

Sau đó cô đề nghị: "Hai ta chia tiền."

Trần Tư Nam trừng mắt: "Tại sao tôi phải chia tiền với chị?! Đó là tôi chép lại từ tổ sư gia truyền nhà tôi đấy!"

"Chị giới thiệu khách cho nhóc, nhóc không chia tiền, thì sau này chị biết đường đâu mà tiếp tục giới thiệu khách cho nhóc nữa!" Cố Ỷ nói rất nghiêm túc, đầy chính nghĩa.

Trần Tư Nam chỉ muốn trợn trắng mắt: "Chị có bỏ công sức gì đâu."

"Sao lại không? Nhóc còn không ra khỏi được đạo quán Thanh Sơn, chuyện này cũng đâu cần nhóc đi bắt ma, chỉ cần chép sách thôi. Nếu không có chị, nhóc còn lâu mới kiếm được khách nhé!" Trước lời thuyết phục không ngừng nghỉ của Cố Ỷ, cuối cùng Trần Tư Nam cũng nhượng bộ: "Vậy chị nhớ giới thiệu thêm khách cho tôi nhé!"

"Yên tâm, yên tâm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện