Phong bì rất dày, nhìn là biết có không ít tiền. Cố Ỷ không đoán được chính xác là bao nhiêu, cô hiện giờ rất muốn biết con số cụ thể, nhưng nếu đếm tiền ngay trước mặt Trương Gia Hào thì có vẻ quá không có tiền đồ.
Cố Ỷ nhận lấy phong bì, tìm một góc không người, ngồi xổm xuống đất mở phong bì ra, lôi ra một xấp tiền dày cộm bên trong, phạch phạch bắt đầu đếm. Đếm xong hết một lượt, Cố Ỷ không kìm được thốt lên cảm thán: "Hai vạn tệ cơ đấy!"
*2 vạn = 20k tệ ~ 72 triệu VND
Thật sự là quá nhiều!
Mắt Cố Ỷ sáng rực. Cô cảm thấy mình đúng là chẳng dễ dàng gì, cực khổ lắm mới kiếm được từng ấy tiền!
Trước ngày hôm nay, số tiền lớn nhất cô từng nhận được là tiền thuê từ hai căn bên cạnh cửa hàng vàng mã. Nhưng số đó cũng chưa từng vượt quá mười ngàn, vì phòng cho thuê nằm trên con phố cổ, hẻo lánh vắng người. Dù là nhà mặt phố hai tầng thì giá cho thuê cũng không cao.
Cố Ỷ hiếm khi thấy nhiều tiền như vậy, liền hào phóng thanh toán hết khoản nợ cô còn thiếu Trần Tư Nam, để tránh cậu nhóc cảm thấy cô là người lớn xấu xa. Dù sao thì giờ này chắc Trần Tư Nam cũng đã ngủ rồi, trẻ con mà, ngủ rất sớm. Nếu giờ này mà cậu ta còn trả lời tin nhắn, sáng mai Cố Ỷ sẽ lao đến đạo quán Thanh Sơn méc với sư huynh của cậu cho xem.
Cố Ỷ rời khỏi bệnh viện, tìm thấy một ngân hàng gần đó, đem toàn bộ số tiền gửi vào qua máy ATM, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì đây cũng là khoản tiền lớn tận hai vạn tệ! Nhỡ bị cướp thì biết làm sao?!
Xong xuôi mọi chuyện, Cố Ỷ mới chuẩn bị đi ăn một bữa ra trò.
Giờ về nhà cũng chẳng ngủ được, vì đây là lần đầu tiên cô thấy có nhiều tiền đến thế chuyển vào tài khoản của mình. Không ăn món gì ngon thì thấy có lỗi với bản thân quá.
Cố Ỷ tìm được một quán nướng vẫn còn mở gần đó, gọi món một cách hào phóng, tiêu hơn trăm tệ cho đồ nướng rồi mới tìm chỗ ngồi. Đây là một sạp nhỏ chỉ mở buổi tối, không có cửa hàng cố định. Ông chủ đỗ một chiếc xe tải nhỏ bên lề đường, bày ba cái bàn và mấy cái ghế nhựa, dựng bếp nướng gần đường lớn, còn đặt thêm một cái quạt lớn màu đen, thổi gió ra ngoài để mùi thơm của đồ nướng lan ra cho người đi đường ngửi thấy.
Cố Ỷ chính là đi theo mùi hương này mà đến.
Cô kéo một cái ghế nhựa, ngồi ở góc khá tối, vì chỗ sáng nằm ngay dưới đèn đường. Một luồng sáng chiếu xuống, muỗi bay loạn xạ quanh đó, còn nghe thấy tiếng bọn muỗi va vào chụp đèn. Cố Ỷ không muốn nhảy múa cùng lũ muỗi nên mới chọn chỗ hơi sâu vào bên trong.
Giờ này không có nhiều người, chỉ có mỗi mình Cố Ỷ.
Cuối cùng cũng có khách đến, ông chủ quán nướng hăng hái đứng bên lò, nướng hơn trăm tệ đồ xiên nướng của Cố Ỷ.
Vì chỉ có mỗi Cố Ỷ là khách, nên chẳng bao lâu sau ông chủ đã nướng xong một mớ, lấy một cái khay sắt bọc lớp túi ni-lông, rồi đặt đám xiên nướng đã chín lên, bưng khay đặt lên bàn trước mặt Cố Ỷ, sau đó quay lại tiếp tục nướng tiếp.
Ông chủ vừa rời đi, Khương Tố Ngôn đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh Cố Ỷ. Cố Ỷ đang ăn ngon lành, Khương Tố Ngôn không nhịn được hỏi: "Ngon không?"
Cố Ỷ ngẩn ra: "Cũng được." Cô hạ giọng: "Chị ăn được không?"
Khương Tố Ngôn gật gật đầu. Nàng có thể ăn, nhưng Cố Ỷ phải cúng theo nghi thức thì nàng mới nếm được mùi vị. Khương Tố Ngôn dạy lại cách cho Cố Ỷ, Cố Ỷ nhìn đám xiên trước mặt, do dự một chút nhưng vẫn làm theo.
"Chú ơi, có chén nhựa dùng một lần không? Cho cháu thêm đôi đũa dùng một lần nữa!"
"Có ngay đây!"
Ông chủ rất nhanh nhẹn, đưa qua một cái chén giấy và đũa nhựa, rồi quay về tiếp tục nướng đồ.
Cố Ỷ lấy mấy xiên rau đặt lót dưới đáy chén để làm nền cho chắc, sau đó mới xếp thịt lên trên, củng cố kết cấu. Làm xong, cô mới mở đũa ra, cắm đũa vào chén.
Sau khi chắc chắn đũa không đổ, Cố Ỷ mới buông tay.
Hồi nhỏ mẹ cô không cho cô cắm đũa vào bát cơm, nói đó là nghi thức cúng người chết. Giờ không ai quản cô nữa, cô lại thật sự đang cúng người chết thật.
Dưới ánh nhìn của Cố Ỷ, đồ ăn trong chén nhanh chóng biến thành màu đen như than cháy, rõ ràng là không thể ăn được nữa.
Khương Tố Ngôn liếm liếm môi, không nhịn được nói: "Ngon đấy, cho thêm chút nữa đi."
Cố Ỷ lại gỡ thêm thịt từ xiên, đặt vào chén trước mặt Khương Tố Ngôn.
Lúc này ông chủ quán nướng bưng phần xiên còn lại đến, nhìn thấy hành động của Cố Ỷ, không nhịn được trên đầu hiện ra một đống dấu chấm hỏi: "Cô gái, cháu đang làm gì thế?"
"Cúng cho người yêu cũ đã chết của cháu."
"À... ừ..." Ông chủ quán nướng ngẩn ngơ quay về trước quạt tiếp, vừa quạt vừa mời chào khách. Trong lòng ông thầm nghĩ, bây giờ bọn con gái trẻ đúng là ghê gớm thật, không chỉ miệng gọi người yêu cũ là "chết rồi", mà hành động cũng coi như họ chết thật, chơi ác ghê.
Ông chủ đứng cách hơi xa, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cứ thế chậm rãi ăn xiên nướng, thi thoảng Cố Ỷ lại hạ giọng nói chuyện với Khương Tố Ngôn.
"Lý Diễm Hồng thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn mà đã biết dùng hồn lực rồi, có phải vì từng bị ác quỷ nhập xác không?"
"Đúng vậy. Nhưng việc bà ta dùng được hồn lực nhanh như thế, thật ra là đang hao tổn sinh mệnh. Hơn nữa, người chết hôm nay, hồn lực đã biến mất, ắt hẳn là bị bà ta nuốt rồi."
Cố Ỷ lần này thật sự ngạc nhiên: "Con người cũng có thể nuốt hồn sao?"
Khương Tố Ngôn liếc nhìn chiếc chén giấy, Cố Ỷ biết điều, lấy ra một xiên thịt bò nướng thơm phức, gỡ thịt ra rồi đặt vào chén. Khương Tố Ngôn hơi nheo mắt lại, rồi mới nói tiếp: "Đó là tà môn ngoại đạo, biến bản thân thành nửa người nửa quỷ, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Mấy thủ đoạn này chắc là khi bà ta bị quỷ nhập, học được từ ký ức của con quỷ đó."
Cố Ỷ gật đầu như hiểu ra. Khi bị quỷ nhập, quả thật sẽ thấy được ký ức của con quỷ đó. Lý Diễm Hồng bị nhập lâu như vậy, chắc hẳn đã thấy không ít thứ. Là con người nhưng học được thủ đoạn của quỷ, nghe thôi cũng thấy rợn người.
Hậu quả thì cũng rất rõ ràng, sắc mặt của Lý Diễm Hồng giờ còn trắng bệch hơn cả lúc bị quỷ nhập trước đó, chẳng biết chừng lúc nào sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Không... Bà ta sẽ không dễ chết như thế đâu. Ít nhất là trước khi đạt được mục tiêu, Lý Diễm Hồng chắc chắn sẽ không chết.
"Dì ấy đúng là tàn nhẫn thật."
Cố Ỷ ăn một xiên cánh gà nướng, rồi nhả xương vào thùng rác bên cạnh.
Cô đã có thể đoán được Lý Diễm Hồng sau này sẽ làm gì. Không lâu sau khi xuất viện, bà ta sẽ phải đối mặt với phiên tòa xét xử. Dù xét đến việc bà ta không phải là chủ mưu, nhưng với vai trò đồng phạm, bà ta vẫn sẽ bị kết án tù có thời hạn. Thời gian ngồi tù của bà ta chưa chắc đã ít hơn tên Vĩ Vĩ kia.
Nhưng Lý Diễm Hồng là người rất biết nhìn xa trông rộng. Bà ta nhất định sẽ ngoan ngoãn trong tù, cố gắng cải tạo tốt để được giảm án, tranh thủ ra ngoài trước Vĩ Vĩ.
Sau khi ra tù sớm thì bà ta sẽ làm gì? Điều này không cần phải nói nhiều, đợi đến lúc Vĩ Vĩ được thả, tất cả sẽ rõ.
Khoảnh khắc Vĩ Vĩ ra tù chắc chắn sẽ ngập tràn cảm xúc. Trong tù, có thể hắn sẽ hối hận, có thể sẽ cảm thấy tội lỗi, cũng có thể sẽ đầy oán hận với Lý Diễm Hồng và Lý Nhân. Nhưng một người bước vào tù khi mới mười sáu mười bảy tuổi, đến lúc ra tù đã hơn ba mươi, thì cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lý Diễm Hồng có thể sẽ chọn để hắn gặp bóng tối ngay khoảnh khắc hắn bước ra ánh sáng, hoặc có thể sẽ để cuộc sống bào mòn hắn trước rồi mới tung ra đòn chí mạng.
Đó không chỉ là sự trả thù đối với Vĩ Vĩ, mà còn là với cha mẹ hắn. Cha mẹ hắn cũng sẽ bị kết án vì tội vứt xác, nhưng chắc cũng chỉ bị giam vài năm. Sau khi ra tù, con trai họ vẫn còn bị giam, họ sẽ vẫn còn hy vọng, sẽ tiếp tục cố gắng làm việc. Họ sẽ nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ dần tốt lên.
Chỉ khi họ nghĩ rằng tất cả đã kết thúc, Lý Diễm Hồng mới ra tay.
Dựa theo sự hiểu biết của Cố Ỷ về Lý Diễm Hồng, nếu bà ta thật sự muốn ra tay với Vĩ Vĩ ngay bây giờ, thì hôm đó ở bờ đê, bà ta đã làm rồi.
Cho người ta hy vọng, rồi lại dập tắt nó.
Lý Diễm Hồng đúng là tàn nhẫn.
Thôi đi, chuyện này đã có Trương Gia Hào lo, cô chỉ là một người dân bình thường, lo nghĩ mấy chuyện này làm gì.
Hai người họ ăn đồ nướng mất hơn nửa tiếng, sau khi ăn xong, Cố Ỷ thanh toán với ông chủ rồi mới đưa Khương Tố Ngôn về tiệm vàng mã.
Khi ông chủ quay lại dọn dẹp thì chỉ thấy trong chén giấy vẫn còn nhiều thứ, nhưng đều đã đen nhẻm như than. Ông chủ không khỏi gãi gãi sau đầu: Gì thế này? Kỹ thuật nướng của mình tụt dốc thế à? Nướng cháy thành thế này luôn sao? Ông ta không nhịn được, cầm đũa gắp thử một miếng nếm xem, lại chẳng thấy có mùi vị gì...
Ông chủ rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc: Vãi chưởng, sao mình lại nướng dở đến mức này?
Cố Ỷ thì không biết những chuyện xảy ra bên phía ông chủ. Sau khi về đến tiệm và thay đồ ngủ xong, cô liền nằm lên giường. Cô vốn định hôm nay là xong việc rồi, phải ngủ một giấc cho ra hồn. Giữa đêm bị người gọi ra ngoài xử lý chuyện này, Cố Ỷ nghĩ nếu ngày mai không ngủ tới khi tự tỉnh thì thật có lỗi với bản thân.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắm mắt thì đã thấy Khương Tố Ngôn ngồi lên người mình.
"Chị làm gì thế?" Cố Ỷ không nhịn được mà trong đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi. Khương Tố Ngôn cười khẽ, đầu ngón tay với móng đen khẽ vén áo ngủ rộng thùng thình của Cố Ỷ ra, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: "Phu quân quên rồi sao, ta từng nói rồi, nàng phải báo đáp ta."
Cố Ỷ tối nay vừa mới ăn đồ nướng để khao bản thân, còn Khương Tố Ngôn thì cũng muốn được "khao".
Cố Ỷ nuốt nước bọt: "Chị... không định ăn em đấy chứ?"
"Phu quân nói gì kỳ vậy." Khương Tố Ngôn mỉm cười, trông như một đóa mẫu đơn rực rỡ. Gương mặt đó khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhưng vì hàn khí ma quái toát ra khiến người khác không dám đến gần. Trong mắt Cố Ỷ, giờ phút này Khương Tố Ngôn chẳng phải mẫu đơn, mà là một đóa hoa ăn thịt người.
"Chúng ta là phu thê, tất nhiên phải thân cận da thịt, sao ta có thể ăn nàng được."
"......"
Thật ra, chuyện này về bản chất cũng là một kiểu "ăn". Cố Ỷ sắc mặt phức tạp, nhưng nghĩ lại thì chuyện đó cũng đã từng xảy ra rồi, giờ mà từ chối thì có vẻ hơi làm ra vẻ.
Chỉ là lần trước bản thân cô còn mơ mơ hồ hồ, lần này lại phải tỉnh táo làm một "nhân trung hào kiệt" như Ninh Thái Thần, Cố Ỷ cảm thấy vô cùng áp lực.
*Ninh Thái Thần là nhân vật chính trong Thiện Nữ U Hồn, nói về mối tình của một thư sinh và một ma nữ. Các bạn có thể xem bản Trương Quốc Vinh và Vương Tổ Hiền, bao hay bao đẹp.
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Ỷ cuối cùng nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) trên giường: "Được rồi, tới đi."
Khương Tố Ngôn khẽ mím môi, chiếc váy đỏ trên người tung bay. Đợi đến khi Cố Ỷ phản ứng lại, hai người đã hoán đổi vị trí, giờ là Cố Ỷ chống người nằm phía trên Khương Tố Ngôn, còn Khương Tố Ngôn thì đưa tay ôm lấy cổ cô.
"Phu quân, là nàng, phải, báo, đáp, ta."
Cố Ỷ hiểu rồi, thì ra người phải ra sức là mình.
Lần trước còn mơ màng, Cố Ỷ chỉ làm theo bản năng. Lần này tỉnh táo như thế, cô chỉ có thể căng da đầu mà làm. Cô nào có kinh nghiệm gì với con gái, đến tiểu thuyết loại này còn chưa từng đọc. Nhưng ít nhất những điều cơ bản như hôn môi, vuốt ve thì cô vẫn biết.
Chỉ là khi tay chạm vào làn da lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ chỉ có một suy nghĩ: chuyện như này tuyệt đối không thể làm vào mùa đông!
Khương Tố Ngôn quá lạnh, còn Cố Ỷ lại quá nóng. Khi lớp váy đỏ của Khương Tố Ngôn rơi xuống, để lộ làn da trắng như tuyết, Cố Ỷ chỉ cảm thấy toàn thân nàng đều lạnh buốt.
Cố Ỷ đành chấp nhận số phận, cần cù nhẫn nại bắt đầu "khao" Khương Tố Ngôn. Chỉ là đến khi khóe mắt Khương Tố Ngôn ửng hồng, Cố Ỷ lại cảm thấy, ờ thì, hình như mình không thiệt thòi gì cả.
Cố Ỷ nhận lấy phong bì, tìm một góc không người, ngồi xổm xuống đất mở phong bì ra, lôi ra một xấp tiền dày cộm bên trong, phạch phạch bắt đầu đếm. Đếm xong hết một lượt, Cố Ỷ không kìm được thốt lên cảm thán: "Hai vạn tệ cơ đấy!"
*2 vạn = 20k tệ ~ 72 triệu VND
Thật sự là quá nhiều!
Mắt Cố Ỷ sáng rực. Cô cảm thấy mình đúng là chẳng dễ dàng gì, cực khổ lắm mới kiếm được từng ấy tiền!
Trước ngày hôm nay, số tiền lớn nhất cô từng nhận được là tiền thuê từ hai căn bên cạnh cửa hàng vàng mã. Nhưng số đó cũng chưa từng vượt quá mười ngàn, vì phòng cho thuê nằm trên con phố cổ, hẻo lánh vắng người. Dù là nhà mặt phố hai tầng thì giá cho thuê cũng không cao.
Cố Ỷ hiếm khi thấy nhiều tiền như vậy, liền hào phóng thanh toán hết khoản nợ cô còn thiếu Trần Tư Nam, để tránh cậu nhóc cảm thấy cô là người lớn xấu xa. Dù sao thì giờ này chắc Trần Tư Nam cũng đã ngủ rồi, trẻ con mà, ngủ rất sớm. Nếu giờ này mà cậu ta còn trả lời tin nhắn, sáng mai Cố Ỷ sẽ lao đến đạo quán Thanh Sơn méc với sư huynh của cậu cho xem.
Cố Ỷ rời khỏi bệnh viện, tìm thấy một ngân hàng gần đó, đem toàn bộ số tiền gửi vào qua máy ATM, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì đây cũng là khoản tiền lớn tận hai vạn tệ! Nhỡ bị cướp thì biết làm sao?!
Xong xuôi mọi chuyện, Cố Ỷ mới chuẩn bị đi ăn một bữa ra trò.
Giờ về nhà cũng chẳng ngủ được, vì đây là lần đầu tiên cô thấy có nhiều tiền đến thế chuyển vào tài khoản của mình. Không ăn món gì ngon thì thấy có lỗi với bản thân quá.
Cố Ỷ tìm được một quán nướng vẫn còn mở gần đó, gọi món một cách hào phóng, tiêu hơn trăm tệ cho đồ nướng rồi mới tìm chỗ ngồi. Đây là một sạp nhỏ chỉ mở buổi tối, không có cửa hàng cố định. Ông chủ đỗ một chiếc xe tải nhỏ bên lề đường, bày ba cái bàn và mấy cái ghế nhựa, dựng bếp nướng gần đường lớn, còn đặt thêm một cái quạt lớn màu đen, thổi gió ra ngoài để mùi thơm của đồ nướng lan ra cho người đi đường ngửi thấy.
Cố Ỷ chính là đi theo mùi hương này mà đến.
Cô kéo một cái ghế nhựa, ngồi ở góc khá tối, vì chỗ sáng nằm ngay dưới đèn đường. Một luồng sáng chiếu xuống, muỗi bay loạn xạ quanh đó, còn nghe thấy tiếng bọn muỗi va vào chụp đèn. Cố Ỷ không muốn nhảy múa cùng lũ muỗi nên mới chọn chỗ hơi sâu vào bên trong.
Giờ này không có nhiều người, chỉ có mỗi mình Cố Ỷ.
Cuối cùng cũng có khách đến, ông chủ quán nướng hăng hái đứng bên lò, nướng hơn trăm tệ đồ xiên nướng của Cố Ỷ.
Vì chỉ có mỗi Cố Ỷ là khách, nên chẳng bao lâu sau ông chủ đã nướng xong một mớ, lấy một cái khay sắt bọc lớp túi ni-lông, rồi đặt đám xiên nướng đã chín lên, bưng khay đặt lên bàn trước mặt Cố Ỷ, sau đó quay lại tiếp tục nướng tiếp.
Ông chủ vừa rời đi, Khương Tố Ngôn đã ngồi xuống chiếc ghế cạnh Cố Ỷ. Cố Ỷ đang ăn ngon lành, Khương Tố Ngôn không nhịn được hỏi: "Ngon không?"
Cố Ỷ ngẩn ra: "Cũng được." Cô hạ giọng: "Chị ăn được không?"
Khương Tố Ngôn gật gật đầu. Nàng có thể ăn, nhưng Cố Ỷ phải cúng theo nghi thức thì nàng mới nếm được mùi vị. Khương Tố Ngôn dạy lại cách cho Cố Ỷ, Cố Ỷ nhìn đám xiên trước mặt, do dự một chút nhưng vẫn làm theo.
"Chú ơi, có chén nhựa dùng một lần không? Cho cháu thêm đôi đũa dùng một lần nữa!"
"Có ngay đây!"
Ông chủ rất nhanh nhẹn, đưa qua một cái chén giấy và đũa nhựa, rồi quay về tiếp tục nướng đồ.
Cố Ỷ lấy mấy xiên rau đặt lót dưới đáy chén để làm nền cho chắc, sau đó mới xếp thịt lên trên, củng cố kết cấu. Làm xong, cô mới mở đũa ra, cắm đũa vào chén.
Sau khi chắc chắn đũa không đổ, Cố Ỷ mới buông tay.
Hồi nhỏ mẹ cô không cho cô cắm đũa vào bát cơm, nói đó là nghi thức cúng người chết. Giờ không ai quản cô nữa, cô lại thật sự đang cúng người chết thật.
Dưới ánh nhìn của Cố Ỷ, đồ ăn trong chén nhanh chóng biến thành màu đen như than cháy, rõ ràng là không thể ăn được nữa.
Khương Tố Ngôn liếm liếm môi, không nhịn được nói: "Ngon đấy, cho thêm chút nữa đi."
Cố Ỷ lại gỡ thêm thịt từ xiên, đặt vào chén trước mặt Khương Tố Ngôn.
Lúc này ông chủ quán nướng bưng phần xiên còn lại đến, nhìn thấy hành động của Cố Ỷ, không nhịn được trên đầu hiện ra một đống dấu chấm hỏi: "Cô gái, cháu đang làm gì thế?"
"Cúng cho người yêu cũ đã chết của cháu."
"À... ừ..." Ông chủ quán nướng ngẩn ngơ quay về trước quạt tiếp, vừa quạt vừa mời chào khách. Trong lòng ông thầm nghĩ, bây giờ bọn con gái trẻ đúng là ghê gớm thật, không chỉ miệng gọi người yêu cũ là "chết rồi", mà hành động cũng coi như họ chết thật, chơi ác ghê.
Ông chủ đứng cách hơi xa, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cứ thế chậm rãi ăn xiên nướng, thi thoảng Cố Ỷ lại hạ giọng nói chuyện với Khương Tố Ngôn.
"Lý Diễm Hồng thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn mà đã biết dùng hồn lực rồi, có phải vì từng bị ác quỷ nhập xác không?"
"Đúng vậy. Nhưng việc bà ta dùng được hồn lực nhanh như thế, thật ra là đang hao tổn sinh mệnh. Hơn nữa, người chết hôm nay, hồn lực đã biến mất, ắt hẳn là bị bà ta nuốt rồi."
Cố Ỷ lần này thật sự ngạc nhiên: "Con người cũng có thể nuốt hồn sao?"
Khương Tố Ngôn liếc nhìn chiếc chén giấy, Cố Ỷ biết điều, lấy ra một xiên thịt bò nướng thơm phức, gỡ thịt ra rồi đặt vào chén. Khương Tố Ngôn hơi nheo mắt lại, rồi mới nói tiếp: "Đó là tà môn ngoại đạo, biến bản thân thành nửa người nửa quỷ, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Mấy thủ đoạn này chắc là khi bà ta bị quỷ nhập, học được từ ký ức của con quỷ đó."
Cố Ỷ gật đầu như hiểu ra. Khi bị quỷ nhập, quả thật sẽ thấy được ký ức của con quỷ đó. Lý Diễm Hồng bị nhập lâu như vậy, chắc hẳn đã thấy không ít thứ. Là con người nhưng học được thủ đoạn của quỷ, nghe thôi cũng thấy rợn người.
Hậu quả thì cũng rất rõ ràng, sắc mặt của Lý Diễm Hồng giờ còn trắng bệch hơn cả lúc bị quỷ nhập trước đó, chẳng biết chừng lúc nào sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Không... Bà ta sẽ không dễ chết như thế đâu. Ít nhất là trước khi đạt được mục tiêu, Lý Diễm Hồng chắc chắn sẽ không chết.
"Dì ấy đúng là tàn nhẫn thật."
Cố Ỷ ăn một xiên cánh gà nướng, rồi nhả xương vào thùng rác bên cạnh.
Cô đã có thể đoán được Lý Diễm Hồng sau này sẽ làm gì. Không lâu sau khi xuất viện, bà ta sẽ phải đối mặt với phiên tòa xét xử. Dù xét đến việc bà ta không phải là chủ mưu, nhưng với vai trò đồng phạm, bà ta vẫn sẽ bị kết án tù có thời hạn. Thời gian ngồi tù của bà ta chưa chắc đã ít hơn tên Vĩ Vĩ kia.
Nhưng Lý Diễm Hồng là người rất biết nhìn xa trông rộng. Bà ta nhất định sẽ ngoan ngoãn trong tù, cố gắng cải tạo tốt để được giảm án, tranh thủ ra ngoài trước Vĩ Vĩ.
Sau khi ra tù sớm thì bà ta sẽ làm gì? Điều này không cần phải nói nhiều, đợi đến lúc Vĩ Vĩ được thả, tất cả sẽ rõ.
Khoảnh khắc Vĩ Vĩ ra tù chắc chắn sẽ ngập tràn cảm xúc. Trong tù, có thể hắn sẽ hối hận, có thể sẽ cảm thấy tội lỗi, cũng có thể sẽ đầy oán hận với Lý Diễm Hồng và Lý Nhân. Nhưng một người bước vào tù khi mới mười sáu mười bảy tuổi, đến lúc ra tù đã hơn ba mươi, thì cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Lý Diễm Hồng có thể sẽ chọn để hắn gặp bóng tối ngay khoảnh khắc hắn bước ra ánh sáng, hoặc có thể sẽ để cuộc sống bào mòn hắn trước rồi mới tung ra đòn chí mạng.
Đó không chỉ là sự trả thù đối với Vĩ Vĩ, mà còn là với cha mẹ hắn. Cha mẹ hắn cũng sẽ bị kết án vì tội vứt xác, nhưng chắc cũng chỉ bị giam vài năm. Sau khi ra tù, con trai họ vẫn còn bị giam, họ sẽ vẫn còn hy vọng, sẽ tiếp tục cố gắng làm việc. Họ sẽ nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ dần tốt lên.
Chỉ khi họ nghĩ rằng tất cả đã kết thúc, Lý Diễm Hồng mới ra tay.
Dựa theo sự hiểu biết của Cố Ỷ về Lý Diễm Hồng, nếu bà ta thật sự muốn ra tay với Vĩ Vĩ ngay bây giờ, thì hôm đó ở bờ đê, bà ta đã làm rồi.
Cho người ta hy vọng, rồi lại dập tắt nó.
Lý Diễm Hồng đúng là tàn nhẫn.
Thôi đi, chuyện này đã có Trương Gia Hào lo, cô chỉ là một người dân bình thường, lo nghĩ mấy chuyện này làm gì.
Hai người họ ăn đồ nướng mất hơn nửa tiếng, sau khi ăn xong, Cố Ỷ thanh toán với ông chủ rồi mới đưa Khương Tố Ngôn về tiệm vàng mã.
Khi ông chủ quay lại dọn dẹp thì chỉ thấy trong chén giấy vẫn còn nhiều thứ, nhưng đều đã đen nhẻm như than. Ông chủ không khỏi gãi gãi sau đầu: Gì thế này? Kỹ thuật nướng của mình tụt dốc thế à? Nướng cháy thành thế này luôn sao? Ông ta không nhịn được, cầm đũa gắp thử một miếng nếm xem, lại chẳng thấy có mùi vị gì...
Ông chủ rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc: Vãi chưởng, sao mình lại nướng dở đến mức này?
Cố Ỷ thì không biết những chuyện xảy ra bên phía ông chủ. Sau khi về đến tiệm và thay đồ ngủ xong, cô liền nằm lên giường. Cô vốn định hôm nay là xong việc rồi, phải ngủ một giấc cho ra hồn. Giữa đêm bị người gọi ra ngoài xử lý chuyện này, Cố Ỷ nghĩ nếu ngày mai không ngủ tới khi tự tỉnh thì thật có lỗi với bản thân.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắm mắt thì đã thấy Khương Tố Ngôn ngồi lên người mình.
"Chị làm gì thế?" Cố Ỷ không nhịn được mà trong đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi. Khương Tố Ngôn cười khẽ, đầu ngón tay với móng đen khẽ vén áo ngủ rộng thùng thình của Cố Ỷ ra, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: "Phu quân quên rồi sao, ta từng nói rồi, nàng phải báo đáp ta."
Cố Ỷ tối nay vừa mới ăn đồ nướng để khao bản thân, còn Khương Tố Ngôn thì cũng muốn được "khao".
Cố Ỷ nuốt nước bọt: "Chị... không định ăn em đấy chứ?"
"Phu quân nói gì kỳ vậy." Khương Tố Ngôn mỉm cười, trông như một đóa mẫu đơn rực rỡ. Gương mặt đó khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhưng vì hàn khí ma quái toát ra khiến người khác không dám đến gần. Trong mắt Cố Ỷ, giờ phút này Khương Tố Ngôn chẳng phải mẫu đơn, mà là một đóa hoa ăn thịt người.
"Chúng ta là phu thê, tất nhiên phải thân cận da thịt, sao ta có thể ăn nàng được."
"......"
Thật ra, chuyện này về bản chất cũng là một kiểu "ăn". Cố Ỷ sắc mặt phức tạp, nhưng nghĩ lại thì chuyện đó cũng đã từng xảy ra rồi, giờ mà từ chối thì có vẻ hơi làm ra vẻ.
Chỉ là lần trước bản thân cô còn mơ mơ hồ hồ, lần này lại phải tỉnh táo làm một "nhân trung hào kiệt" như Ninh Thái Thần, Cố Ỷ cảm thấy vô cùng áp lực.
*Ninh Thái Thần là nhân vật chính trong Thiện Nữ U Hồn, nói về mối tình của một thư sinh và một ma nữ. Các bạn có thể xem bản Trương Quốc Vinh và Vương Tổ Hiền, bao hay bao đẹp.
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Ỷ cuối cùng nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (大) trên giường: "Được rồi, tới đi."
Khương Tố Ngôn khẽ mím môi, chiếc váy đỏ trên người tung bay. Đợi đến khi Cố Ỷ phản ứng lại, hai người đã hoán đổi vị trí, giờ là Cố Ỷ chống người nằm phía trên Khương Tố Ngôn, còn Khương Tố Ngôn thì đưa tay ôm lấy cổ cô.
"Phu quân, là nàng, phải, báo, đáp, ta."
Cố Ỷ hiểu rồi, thì ra người phải ra sức là mình.
Lần trước còn mơ màng, Cố Ỷ chỉ làm theo bản năng. Lần này tỉnh táo như thế, cô chỉ có thể căng da đầu mà làm. Cô nào có kinh nghiệm gì với con gái, đến tiểu thuyết loại này còn chưa từng đọc. Nhưng ít nhất những điều cơ bản như hôn môi, vuốt ve thì cô vẫn biết.
Chỉ là khi tay chạm vào làn da lạnh lẽo của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ chỉ có một suy nghĩ: chuyện như này tuyệt đối không thể làm vào mùa đông!
Khương Tố Ngôn quá lạnh, còn Cố Ỷ lại quá nóng. Khi lớp váy đỏ của Khương Tố Ngôn rơi xuống, để lộ làn da trắng như tuyết, Cố Ỷ chỉ cảm thấy toàn thân nàng đều lạnh buốt.
Cố Ỷ đành chấp nhận số phận, cần cù nhẫn nại bắt đầu "khao" Khương Tố Ngôn. Chỉ là đến khi khóe mắt Khương Tố Ngôn ửng hồng, Cố Ỷ lại cảm thấy, ờ thì, hình như mình không thiệt thòi gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương