Đối mặt với câu hỏi của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn lại không phản ứng dữ dội như mọi khi, ngược lại còn hơi hé môi, nói ra một câu khiến Cố Ỷ lạnh cả sống lưng: "Chẳng phải nàng ta đã đồng ý trả giá toàn bộ hồn lực của mình để thực hiện điều ước đó sao? Sau đó nàng ta sẽ hồn phi phách tán, hóa thành dưỡng chất cho phu quân rồi, còn gì để mà ghen tị chứ."
Khương Tố Ngôn nói nghe có lý đến mức Cố Ỷ nhất thời cũng không nói lại được gì.
Ánh mắt Cố Ỷ rơi xuống mấy con hình nhân đặt dưới quầy thu ngân, trên đó đã có vài cái được cô chú bùa chữ "Ly", cô cũng hiểu hàm ý mà Khương Tố Ngôn không nói ra.
So với ác quỷ như Lý Diễm Hồng, ma nữ trước mắt này quá yếu. Nếu không phải vì vậy, Khương Tố Ngôn đã chẳng đưa ra đề nghị này.
Cố Ỷ muốn đưa Nhân Nhân về nhà, mà không có hồn lực thì không thể làm được.
Nhưng Cố Ỷ liệu có sẵn sàng dốc hết tất cả để thực hiện lời hứa của mình không? Điểm này, Khương Tố Ngôn rất tò mò. Vì thế, nàng đã đưa ra một phương án mà xác suất rất cao là Cố Ỷ sẽ từ chối...
Phải nói rằng, đôi khi Khương Tố Ngôn thật sự có máu chơi ác, thích trêu chọc người khác.
Cố Ỷ siết chặt tay rồi mới nhìn về phía ma nữ đối diện: "Cô muốn dâng hiến toàn bộ hồn lực của mình sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ gật đầu: "Thật ra tôi có một cảm giác... tôi sắp tan biến rồi. Có rất nhiều ác quỷ khác đang dòm ngó tôi, bọn chúng rất thèm muốn hồn lực của tôi. Tôi không biết là thứ gì đang bảo vệ mình khiến bọn chúng không dám ra tay, nhưng tôi cảm nhận được sự bảo vệ vô hình đó sắp biến mất rồi."
Cố Ỷ quay sang nhìn Khương Tố Ngôn, nàng suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Có lẽ là 'gia thần'. Nơi gọi là bệnh viện kia, chắc chắn từng có người rất đức cao vọng trọng gắn bó sâu sắc với nó, sau khi chết hóa thành linh hồn, liền ở lại bảo vệ nơi đó. Cũng giống như thư viện hay từ đường ngày xưa của chúng ta vậy."
*Gia thần: Giống như VN có ông địa hay thần giữ cửa vậy, truyền thuyết nói ma quỷ không vào nhà mình được vì có thần giữ cửa, có ông địa giữ nhà...
"Nhưng gia thần cũng là quỷ, tự nhiên cũng có mạnh có yếu. Nhờ địa lợi mà có chút ưu thế, nhưng cũng không nhiều. Nó có thể bảo vệ con ma này một lúc nhưng không thể bảo vệ mãi được. Hơn nữa nơi đó lại không nhỏ, nếu gia thần cứ phải che chở mãi thì bản thân nó cũng yếu đi. Có vài gia thần thậm chí còn chẳng bảo vệ che chở những hồn ma chết trong lãnh địa của mình, ngược lại còn xua đuổi đi."
Xem ra gia thần ở bệnh viện kia, tính ra cũng khá tốt đấy chứ.
Cố Ỷ lại đánh giá ma nữ kia lần nữa, cảm thấy cô ta rất khác biệt với những linh hồn từng gặp. Nếu không phải biết trước cô ta là ma thì thật sự rất khó phân biệt.
Cô ta giống người thường đến gần như không khác biệt chút nào.
Nhân Nhân đã là một trong những hồn ma dễ nhìn nhất mà Cố Ỷ từng gặp, nhìn sơ qua cũng giống người, nhưng trên người cô bé luôn nhỏ nước tong tong, chỉ cần là người thường chắc chắn sẽ thấy kỳ quặc. Còn ma nữ trước mặt thì khác hẳn, giống hệt người sống, không chút gì lạ thường.
Cố Ỷ lại quay sang hỏi "tổng đài thông thái" của mình là Khương Tố Ngôn, nàng liếc nhìn Cố Ỷ một cái rồi vẫn trả lời: "Bởi vì con ma này không có oán hận. Tuy là chết bất đắc kỳ tử, nhưng không phải chết trong uất ức, trong lòng cũng không mang oán niệm. Nàng ta chỉ muốn bảo vệ con mình, được ôm đứa trẻ một cái. Loại ma như vậy cực kỳ đặc biệt, cho nên hồn lực rất mạnh, nhưng lại không có chút công kích nào, hơn nữa qua một thời gian sẽ tự tiêu tán. Đối với những người tu hành như các người lẫn bọn ma quỷ như chúng ta, đều là một loại 'đại bổ' cực quý."
Cố Ỷ đoán, có lẽ vì ban ngày mình vừa nói với Khương Tố Ngôn là nàng ấy không cho mình cảm giác an toàn, nên hôm nay nàng ấy mới hỏi gì đáp nấy như vậy, chứ thường ngày làm gì có chuyện ngoan ngoãn đến thế.
Cố Ỷ hiểu rằng ma nữ trước mặt có lẽ không mang tính uy hiếp gì, nhưng để một hồn ma nhập vào thân mình thì vẫn là chuyện quá mạo hiểm. Trong thâm tâm, Cố Ỷ cũng chưa từng hoàn toàn tin tưởng Khương Tố Ngôn, chứ đừng nói đến việc tin một ma nữ chỉ mới gặp chưa bao lâu.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Ỷ mới nói với ma nữ: "Sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện xác nhận xem lời cô nói có thật hay không. Nếu đúng như cô nói, tôi sẽ để cô nhập vào người tôi, ôm con cô một cái."
Ma nữ lập tức gật đầu lia lịa, xác nhận lại số giường bệnh với Cố Ỷ, sau đó rối rít cảm ơn rồi rời đi.
Đợi ma nữ đi rồi, Cố Ỷ lập tức lấy hộp cơm ra, rồi mở điện thoại lên định battle một trận với anh giao hàng. Nhưng cô còn chưa nói được mấy câu thì phát hiện ra anh ta đã chặn mình rồi. Cố Ỷ cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn nén lại cơn giận, không để lại đánh giá xấu hay nộp đơn khiếu nại lên nền tảng.
Dù sao thì... đổi bất cứ anh giao hàng nào khác đến, kết cục cũng sẽ như nhau thôi.
Cố Ỷ thở dài, lại nhìn túi đồ ăn đặt trước mặt.
Nếu là trước đây, gặp tình trạng như thế này thì cô nhất định sẽ không ăn. Nhưng nay đã khác xưa, Cố Ỷ đã nghèo đến mức này, đồ ăn ngoài tuy không còn nóng hổi, nhưng vẫn còn sạch sẽ, nằm yên trong túi, vẫn có thể ăn được.
Thêm nữa, bụng cô đang réo ầm ầm, cũng không có thời gian đợi phần mới, mà hàng quán ở khu phố cổ này thì đã đóng cửa từ sớm. Cuối cùng, Cố Ỷ vẫn mở túi đồ ăn ra, cầm cự ăn một bữa tối qua loa.
Cô thề, lần này nhất định phải đặt mua một thùng mì gói về dự trữ!
Sáng hôm sau thức dậy, Cố Ỷ chuẩn bị thu dọn để đến bệnh viện xem xét tình hình thì nhận được cuộc gọi từ ứng dụng giao đồ ăn. Đầu dây bên kia là một giọng nữ dịu dàng: "Về khiếu nại hôm qua của quý khách, chúng tôi đã xác minh lại tình hình, đúng là như những gì quý khách phản ánh. Chúng tôi thành thật xin lỗi, và xin được bồi thường cho quý khách một phiếu giảm giá 10 tệ không kèm điều kiện. Quý khách thấy như vậy có ổn không ạ?"
"À? Ồ, được." Cố Ỷ mơ màng cúp máy, lập tức mở ứng dụng giao đồ ăn ra kiểm tra. Quả nhiên, đúng là có một mục khiếu nại được ghi lại.
Cố Ỷ ngơ ngác: Tối hôm qua mình có khiếu nại hả ta? Chẳng lẽ là nửa mê nửa tỉnh rồi đi khiếu nại trong mơ?
May mà Cố Ỷ không có thói quen mộng du, mà Khương Tố Ngôn cũng thừa nhận:"Tối qua ta dùng khuôn mặt nàng để mở khóa điện thoại, rồi tự mình khiếu nại."
Cố Ỷ há miệng, cuối cùng nhìn thấy cái phiếu giảm giá 10 tệ không điều kiện kia, chỉ còn biết nói: "Thôi kệ đi."
Cô có tội... cô không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của cái phiếu giảm giá 10 tệ ấy.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Ỷ ngồi trước bàn, tự trang điểm cho mình, rồi lục từ trong vali ra một bộ quần áo trông hơi "dừ". Đó là bộ mẹ cô mua lúc cô mới nhập học, nói rằng con gái lớn rồi thì nên ăn mặc trưởng thành một chút.
Kết hợp với lớp trang điểm hôm nay và bộ quần áo kia, trông Cố Ỷ rõ ràng già đi mấy tuổi. Từ một nữ sinh đại học tươi trẻ năng động, biến thành một cô nhân viên văn phòng khoảng 25–26 tuổi.
Cô cố tình trang điểm già dặn hơn, chính là để hôm nay đi xác minh sự việc sẽ không bị ai nghi ngờ.
Cố Ỷ xỏ vào đôi giày thể thao dễ chạy, đeo balo lên rồi ra khỏi nhà.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng — hôm qua bị Lý Diễm Hồng rượt đuổi sát nút, một phần nguyên nhân chính là vì mang dép nên không tiện chạy. Nếu hôm qua mang giày thể thao, chưa chắc đã bị bà ta đuổi kịp.
Thế nên, Cố Ỷ quyết định từ nay ra ngoài chỉ đi giày thể thao.
Để tránh bị người khác hỏi đông hỏi tây, Cố Ỷ còn tháo cái túi nhỏ trên cổ tay xuống, bị Khương Tố Ngôn mắng cho một trận. Cô thật sự thấy đeo cái túi đó trên cổ tay rất phiền, liền chủ động phản kích: "Chị cũng đâu có đeo trên tay đâu mà biết! Em sẽ để trong túi xách, túi không rời người, cũng đâu dễ rơi như bỏ trong túi áo, vậy cũng không được à?"
Khương Tố Ngôn vốn không nói lại Cố Ỷ, chỉ đành để cô làm theo ý mình. Hơn nữa cái túi nhỏ đúng là không rời người, mà mùa hè đeo trên tay thì nóng, Khương Tố Ngôn cũng đành nhịn.
Cố Ỷ chuyển hai chuyến xe buýt mới từ phố cổ đến được bệnh viện. Không lạ khi nhiều người ở phố cổ đã chuyển đi nơi khác, nếu không vì lý do đặc biệt, bản thân Cố Ỷ cũng không muốn ở lại. Phố cổ vừa hẻo lánh, xung quanh lại không có tiện ích gì, đi đâu cũng bất tiện.
Tới bệnh viện, Cố Ỷ đi thẳng tới khu nội trú, tìm được tầng nơi mẹ con nằm viện xong thì đến quầy y tá hỏi thăm y tá trực ca.
Cố Ỷ quả là người giỏi giao tiếp, nhưng chỉ khi đối tượng là con người. Dưới sự dẫn dắt khéo léo của cô, y tá trực đã trò chuyện với cô đôi câu.
Người bình thường thật sự rất khó từ chối một cô gái xinh đẹp như Cố Ỷ, bất kể nam hay nữ đều bị vẻ ngoài của cô thu hút. Dù y tá trực thường bận đến mức quay như chong chóng, cũng vẫn kiên nhẫn nói với cô vài câu.
"Haizz, thật sự đáng thương, người sắp sinh rồi, ai ngờ chỉ vì ra nhận một gói hàng mà lại bị đâm như vậy. Hôm đó chồng cô ấy đi làm, ở nhà chỉ có mình cô ấy thôi. Chồng bảo cô ấy cứ ở nhà chờ, anh ta tan ca sẽ đưa đi. Cô ấy nói tự đi bộ một chút sẽ tốt hơn cho cơ thể, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Gặp tình huống này, thông thường sẽ chọn cứu mẹ không cứu con. Theo quy trình bệnh viện là ưu tiên cứu mẹ. Nhưng lúc đưa tới đã gần như cận kề cái chết, trong tình trạng đó thì gần như không thể cứu được, đành phải giữ lại đứa bé, ít nhất cũng phải giữ được một người."
Khi kể đến đây, y tá trực không giấu được cảm xúc, trong giọng nói mang theo cả sự thương cảm.
Cố Ỷ cũng cảm thán: "Đúng thế, ai mà nghĩ trong khu dân cư lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy."
Câu này là cô cố ý nói ra. Thật ra cô rất nghi hoặc, bình thường trong khu dân cư xe chạy rất chậm, có đụng vào cũng không đến nỗi nghiêm trọng, nên lúc đầu cô đã thấy chuyện này rất bất thường.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Cố Ỷ đã biết được nguyên nhân.
Ánh mắt thương cảm của y tá trực bỗng biến thành phẫn nộ: "Đúng vậy đó! Tất cả là do tài xế gây tai nạn! Hôm đó tên đó cũng được đưa đến đây, kiểm tra máu ngay dưới lầu luôn, chính là... lái xe khi say rượu! Ban ngày ban mặt mà uống đến mức không biết trời đất gì nữa, rồi trong khu dân cư đạp ga thẳng xuống, chẳng thèm quan tâm tới ai, mới gây ra chuyện như thế!"
Y tá trực giận đến nghiến răng nghiến lợi, Cố Ỷ lúc này mới sực nhớ hình như từng thấy tin này trên bản tin.
Mạng người thật sự mong manh, chẳng ai ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra, có những việc hoang đường đến không thể tin nổi.
Cố Ỷ lại trò chuyện thêm đôi câu với y tá trực rồi sau đó xách giỏ hoa quả mua ở cổng bệnh viện đến phòng bệnh.
Phải nói thêm rằng, giỏ hoa quả bán trước cổng bệnh viện thật sự đắt, nếu không phải đi thăm người mà tay không thì thất lễ, mà nếu mua vòng tay cầu bình an hay gì đó thì càng đắt hơn, thì Cố Ỷ nhất định sẽ không tự nhiên tốn một đống tiền uổng phí như vậy.
Cô đến trước cửa phòng bệnh, nhìn quanh một chút rồi xác định mục tiêu. Đây là phòng bệnh ba người, hai giường còn lại đều có phụ nữ nằm, chỉ có chiếc giường gần cửa sổ là trống, chăn gối được xếp gọn gàng. Một người đàn ông ngồi bên giường, đang nói chuyện với đứa bé trong nôi.
Mặc dù đứa bé ở độ tuổi này còn chưa biết nói, nhưng làm cha mẹ thì luôn muốn thì thầm vài lời với con mình.
Ngoài đặc điểm đó ra, lý do Cố Ỷ có thể xác định chính là cha con này là vì ma nữ tối qua đang đứng ngay cạnh họ. Ánh mắt cô ấy dịu dàng, đứng dưới ánh nắng, chăm chú nhìn chồng và con mình.
"Ồ ồ, không khóc, không khóc, lát nữa ba cho bú nha."
Người đàn ông vụng về dỗ con, ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng rọi xuống người anh và đứa trẻ, cũng rọi lên người ma nữ.
Ánh sáng xuyên qua cơ thể khiến cô mang vẻ không chân thực. Nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lần đầu tiên Cố Ỷ nhìn thấy một hồn ma hòa hợp với ánh sáng mặt trời đến vậy.
Faye: Để giải thích tại sao có lúc mình dùng từ ma, có lúc dùng từ quỷ nha. Ma thường là vong chết bình thường, thường hiền hơn và không có ma tính, mạnh và hung dữ như quỷ. Nên trong bản dịch này, những sinh vật nào dữ thì đều là quỷ, còn bình thường như cô gái muốn ôm con này thì gọi là ma nha.
Khương Tố Ngôn nói nghe có lý đến mức Cố Ỷ nhất thời cũng không nói lại được gì.
Ánh mắt Cố Ỷ rơi xuống mấy con hình nhân đặt dưới quầy thu ngân, trên đó đã có vài cái được cô chú bùa chữ "Ly", cô cũng hiểu hàm ý mà Khương Tố Ngôn không nói ra.
So với ác quỷ như Lý Diễm Hồng, ma nữ trước mắt này quá yếu. Nếu không phải vì vậy, Khương Tố Ngôn đã chẳng đưa ra đề nghị này.
Cố Ỷ muốn đưa Nhân Nhân về nhà, mà không có hồn lực thì không thể làm được.
Nhưng Cố Ỷ liệu có sẵn sàng dốc hết tất cả để thực hiện lời hứa của mình không? Điểm này, Khương Tố Ngôn rất tò mò. Vì thế, nàng đã đưa ra một phương án mà xác suất rất cao là Cố Ỷ sẽ từ chối...
Phải nói rằng, đôi khi Khương Tố Ngôn thật sự có máu chơi ác, thích trêu chọc người khác.
Cố Ỷ siết chặt tay rồi mới nhìn về phía ma nữ đối diện: "Cô muốn dâng hiến toàn bộ hồn lực của mình sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ gật đầu: "Thật ra tôi có một cảm giác... tôi sắp tan biến rồi. Có rất nhiều ác quỷ khác đang dòm ngó tôi, bọn chúng rất thèm muốn hồn lực của tôi. Tôi không biết là thứ gì đang bảo vệ mình khiến bọn chúng không dám ra tay, nhưng tôi cảm nhận được sự bảo vệ vô hình đó sắp biến mất rồi."
Cố Ỷ quay sang nhìn Khương Tố Ngôn, nàng suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Có lẽ là 'gia thần'. Nơi gọi là bệnh viện kia, chắc chắn từng có người rất đức cao vọng trọng gắn bó sâu sắc với nó, sau khi chết hóa thành linh hồn, liền ở lại bảo vệ nơi đó. Cũng giống như thư viện hay từ đường ngày xưa của chúng ta vậy."
*Gia thần: Giống như VN có ông địa hay thần giữ cửa vậy, truyền thuyết nói ma quỷ không vào nhà mình được vì có thần giữ cửa, có ông địa giữ nhà...
"Nhưng gia thần cũng là quỷ, tự nhiên cũng có mạnh có yếu. Nhờ địa lợi mà có chút ưu thế, nhưng cũng không nhiều. Nó có thể bảo vệ con ma này một lúc nhưng không thể bảo vệ mãi được. Hơn nữa nơi đó lại không nhỏ, nếu gia thần cứ phải che chở mãi thì bản thân nó cũng yếu đi. Có vài gia thần thậm chí còn chẳng bảo vệ che chở những hồn ma chết trong lãnh địa của mình, ngược lại còn xua đuổi đi."
Xem ra gia thần ở bệnh viện kia, tính ra cũng khá tốt đấy chứ.
Cố Ỷ lại đánh giá ma nữ kia lần nữa, cảm thấy cô ta rất khác biệt với những linh hồn từng gặp. Nếu không phải biết trước cô ta là ma thì thật sự rất khó phân biệt.
Cô ta giống người thường đến gần như không khác biệt chút nào.
Nhân Nhân đã là một trong những hồn ma dễ nhìn nhất mà Cố Ỷ từng gặp, nhìn sơ qua cũng giống người, nhưng trên người cô bé luôn nhỏ nước tong tong, chỉ cần là người thường chắc chắn sẽ thấy kỳ quặc. Còn ma nữ trước mặt thì khác hẳn, giống hệt người sống, không chút gì lạ thường.
Cố Ỷ lại quay sang hỏi "tổng đài thông thái" của mình là Khương Tố Ngôn, nàng liếc nhìn Cố Ỷ một cái rồi vẫn trả lời: "Bởi vì con ma này không có oán hận. Tuy là chết bất đắc kỳ tử, nhưng không phải chết trong uất ức, trong lòng cũng không mang oán niệm. Nàng ta chỉ muốn bảo vệ con mình, được ôm đứa trẻ một cái. Loại ma như vậy cực kỳ đặc biệt, cho nên hồn lực rất mạnh, nhưng lại không có chút công kích nào, hơn nữa qua một thời gian sẽ tự tiêu tán. Đối với những người tu hành như các người lẫn bọn ma quỷ như chúng ta, đều là một loại 'đại bổ' cực quý."
Cố Ỷ đoán, có lẽ vì ban ngày mình vừa nói với Khương Tố Ngôn là nàng ấy không cho mình cảm giác an toàn, nên hôm nay nàng ấy mới hỏi gì đáp nấy như vậy, chứ thường ngày làm gì có chuyện ngoan ngoãn đến thế.
Cố Ỷ hiểu rằng ma nữ trước mặt có lẽ không mang tính uy hiếp gì, nhưng để một hồn ma nhập vào thân mình thì vẫn là chuyện quá mạo hiểm. Trong thâm tâm, Cố Ỷ cũng chưa từng hoàn toàn tin tưởng Khương Tố Ngôn, chứ đừng nói đến việc tin một ma nữ chỉ mới gặp chưa bao lâu.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Ỷ mới nói với ma nữ: "Sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện xác nhận xem lời cô nói có thật hay không. Nếu đúng như cô nói, tôi sẽ để cô nhập vào người tôi, ôm con cô một cái."
Ma nữ lập tức gật đầu lia lịa, xác nhận lại số giường bệnh với Cố Ỷ, sau đó rối rít cảm ơn rồi rời đi.
Đợi ma nữ đi rồi, Cố Ỷ lập tức lấy hộp cơm ra, rồi mở điện thoại lên định battle một trận với anh giao hàng. Nhưng cô còn chưa nói được mấy câu thì phát hiện ra anh ta đã chặn mình rồi. Cố Ỷ cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn nén lại cơn giận, không để lại đánh giá xấu hay nộp đơn khiếu nại lên nền tảng.
Dù sao thì... đổi bất cứ anh giao hàng nào khác đến, kết cục cũng sẽ như nhau thôi.
Cố Ỷ thở dài, lại nhìn túi đồ ăn đặt trước mặt.
Nếu là trước đây, gặp tình trạng như thế này thì cô nhất định sẽ không ăn. Nhưng nay đã khác xưa, Cố Ỷ đã nghèo đến mức này, đồ ăn ngoài tuy không còn nóng hổi, nhưng vẫn còn sạch sẽ, nằm yên trong túi, vẫn có thể ăn được.
Thêm nữa, bụng cô đang réo ầm ầm, cũng không có thời gian đợi phần mới, mà hàng quán ở khu phố cổ này thì đã đóng cửa từ sớm. Cuối cùng, Cố Ỷ vẫn mở túi đồ ăn ra, cầm cự ăn một bữa tối qua loa.
Cô thề, lần này nhất định phải đặt mua một thùng mì gói về dự trữ!
Sáng hôm sau thức dậy, Cố Ỷ chuẩn bị thu dọn để đến bệnh viện xem xét tình hình thì nhận được cuộc gọi từ ứng dụng giao đồ ăn. Đầu dây bên kia là một giọng nữ dịu dàng: "Về khiếu nại hôm qua của quý khách, chúng tôi đã xác minh lại tình hình, đúng là như những gì quý khách phản ánh. Chúng tôi thành thật xin lỗi, và xin được bồi thường cho quý khách một phiếu giảm giá 10 tệ không kèm điều kiện. Quý khách thấy như vậy có ổn không ạ?"
"À? Ồ, được." Cố Ỷ mơ màng cúp máy, lập tức mở ứng dụng giao đồ ăn ra kiểm tra. Quả nhiên, đúng là có một mục khiếu nại được ghi lại.
Cố Ỷ ngơ ngác: Tối hôm qua mình có khiếu nại hả ta? Chẳng lẽ là nửa mê nửa tỉnh rồi đi khiếu nại trong mơ?
May mà Cố Ỷ không có thói quen mộng du, mà Khương Tố Ngôn cũng thừa nhận:"Tối qua ta dùng khuôn mặt nàng để mở khóa điện thoại, rồi tự mình khiếu nại."
Cố Ỷ há miệng, cuối cùng nhìn thấy cái phiếu giảm giá 10 tệ không điều kiện kia, chỉ còn biết nói: "Thôi kệ đi."
Cô có tội... cô không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của cái phiếu giảm giá 10 tệ ấy.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Ỷ ngồi trước bàn, tự trang điểm cho mình, rồi lục từ trong vali ra một bộ quần áo trông hơi "dừ". Đó là bộ mẹ cô mua lúc cô mới nhập học, nói rằng con gái lớn rồi thì nên ăn mặc trưởng thành một chút.
Kết hợp với lớp trang điểm hôm nay và bộ quần áo kia, trông Cố Ỷ rõ ràng già đi mấy tuổi. Từ một nữ sinh đại học tươi trẻ năng động, biến thành một cô nhân viên văn phòng khoảng 25–26 tuổi.
Cô cố tình trang điểm già dặn hơn, chính là để hôm nay đi xác minh sự việc sẽ không bị ai nghi ngờ.
Cố Ỷ xỏ vào đôi giày thể thao dễ chạy, đeo balo lên rồi ra khỏi nhà.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng — hôm qua bị Lý Diễm Hồng rượt đuổi sát nút, một phần nguyên nhân chính là vì mang dép nên không tiện chạy. Nếu hôm qua mang giày thể thao, chưa chắc đã bị bà ta đuổi kịp.
Thế nên, Cố Ỷ quyết định từ nay ra ngoài chỉ đi giày thể thao.
Để tránh bị người khác hỏi đông hỏi tây, Cố Ỷ còn tháo cái túi nhỏ trên cổ tay xuống, bị Khương Tố Ngôn mắng cho một trận. Cô thật sự thấy đeo cái túi đó trên cổ tay rất phiền, liền chủ động phản kích: "Chị cũng đâu có đeo trên tay đâu mà biết! Em sẽ để trong túi xách, túi không rời người, cũng đâu dễ rơi như bỏ trong túi áo, vậy cũng không được à?"
Khương Tố Ngôn vốn không nói lại Cố Ỷ, chỉ đành để cô làm theo ý mình. Hơn nữa cái túi nhỏ đúng là không rời người, mà mùa hè đeo trên tay thì nóng, Khương Tố Ngôn cũng đành nhịn.
Cố Ỷ chuyển hai chuyến xe buýt mới từ phố cổ đến được bệnh viện. Không lạ khi nhiều người ở phố cổ đã chuyển đi nơi khác, nếu không vì lý do đặc biệt, bản thân Cố Ỷ cũng không muốn ở lại. Phố cổ vừa hẻo lánh, xung quanh lại không có tiện ích gì, đi đâu cũng bất tiện.
Tới bệnh viện, Cố Ỷ đi thẳng tới khu nội trú, tìm được tầng nơi mẹ con nằm viện xong thì đến quầy y tá hỏi thăm y tá trực ca.
Cố Ỷ quả là người giỏi giao tiếp, nhưng chỉ khi đối tượng là con người. Dưới sự dẫn dắt khéo léo của cô, y tá trực đã trò chuyện với cô đôi câu.
Người bình thường thật sự rất khó từ chối một cô gái xinh đẹp như Cố Ỷ, bất kể nam hay nữ đều bị vẻ ngoài của cô thu hút. Dù y tá trực thường bận đến mức quay như chong chóng, cũng vẫn kiên nhẫn nói với cô vài câu.
"Haizz, thật sự đáng thương, người sắp sinh rồi, ai ngờ chỉ vì ra nhận một gói hàng mà lại bị đâm như vậy. Hôm đó chồng cô ấy đi làm, ở nhà chỉ có mình cô ấy thôi. Chồng bảo cô ấy cứ ở nhà chờ, anh ta tan ca sẽ đưa đi. Cô ấy nói tự đi bộ một chút sẽ tốt hơn cho cơ thể, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Gặp tình huống này, thông thường sẽ chọn cứu mẹ không cứu con. Theo quy trình bệnh viện là ưu tiên cứu mẹ. Nhưng lúc đưa tới đã gần như cận kề cái chết, trong tình trạng đó thì gần như không thể cứu được, đành phải giữ lại đứa bé, ít nhất cũng phải giữ được một người."
Khi kể đến đây, y tá trực không giấu được cảm xúc, trong giọng nói mang theo cả sự thương cảm.
Cố Ỷ cũng cảm thán: "Đúng thế, ai mà nghĩ trong khu dân cư lại xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy."
Câu này là cô cố ý nói ra. Thật ra cô rất nghi hoặc, bình thường trong khu dân cư xe chạy rất chậm, có đụng vào cũng không đến nỗi nghiêm trọng, nên lúc đầu cô đã thấy chuyện này rất bất thường.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Cố Ỷ đã biết được nguyên nhân.
Ánh mắt thương cảm của y tá trực bỗng biến thành phẫn nộ: "Đúng vậy đó! Tất cả là do tài xế gây tai nạn! Hôm đó tên đó cũng được đưa đến đây, kiểm tra máu ngay dưới lầu luôn, chính là... lái xe khi say rượu! Ban ngày ban mặt mà uống đến mức không biết trời đất gì nữa, rồi trong khu dân cư đạp ga thẳng xuống, chẳng thèm quan tâm tới ai, mới gây ra chuyện như thế!"
Y tá trực giận đến nghiến răng nghiến lợi, Cố Ỷ lúc này mới sực nhớ hình như từng thấy tin này trên bản tin.
Mạng người thật sự mong manh, chẳng ai ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra, có những việc hoang đường đến không thể tin nổi.
Cố Ỷ lại trò chuyện thêm đôi câu với y tá trực rồi sau đó xách giỏ hoa quả mua ở cổng bệnh viện đến phòng bệnh.
Phải nói thêm rằng, giỏ hoa quả bán trước cổng bệnh viện thật sự đắt, nếu không phải đi thăm người mà tay không thì thất lễ, mà nếu mua vòng tay cầu bình an hay gì đó thì càng đắt hơn, thì Cố Ỷ nhất định sẽ không tự nhiên tốn một đống tiền uổng phí như vậy.
Cô đến trước cửa phòng bệnh, nhìn quanh một chút rồi xác định mục tiêu. Đây là phòng bệnh ba người, hai giường còn lại đều có phụ nữ nằm, chỉ có chiếc giường gần cửa sổ là trống, chăn gối được xếp gọn gàng. Một người đàn ông ngồi bên giường, đang nói chuyện với đứa bé trong nôi.
Mặc dù đứa bé ở độ tuổi này còn chưa biết nói, nhưng làm cha mẹ thì luôn muốn thì thầm vài lời với con mình.
Ngoài đặc điểm đó ra, lý do Cố Ỷ có thể xác định chính là cha con này là vì ma nữ tối qua đang đứng ngay cạnh họ. Ánh mắt cô ấy dịu dàng, đứng dưới ánh nắng, chăm chú nhìn chồng và con mình.
"Ồ ồ, không khóc, không khóc, lát nữa ba cho bú nha."
Người đàn ông vụng về dỗ con, ánh nắng bên ngoài nhẹ nhàng rọi xuống người anh và đứa trẻ, cũng rọi lên người ma nữ.
Ánh sáng xuyên qua cơ thể khiến cô mang vẻ không chân thực. Nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Lần đầu tiên Cố Ỷ nhìn thấy một hồn ma hòa hợp với ánh sáng mặt trời đến vậy.
Faye: Để giải thích tại sao có lúc mình dùng từ ma, có lúc dùng từ quỷ nha. Ma thường là vong chết bình thường, thường hiền hơn và không có ma tính, mạnh và hung dữ như quỷ. Nên trong bản dịch này, những sinh vật nào dữ thì đều là quỷ, còn bình thường như cô gái muốn ôm con này thì gọi là ma nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương